Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 22

Cậu vụng về mở nắp hộp thuốc mỡ ra, hai tay đang bị trói khiến thao tác khó khăn, chỉ hơi dùng lực một chút đã khiến thuốc mỡ phọt ra ngoài, còn khiến phần cổ tay tiếp xúc với còng tay đỏ ửng.

Ivan nhìn không được nữa: “Đừng cử động.” Anh cau mày, lấy chìa khóa mở còng tay trên tay cậu ra, sau đó đặt một bộ quần áo ngủ vào tay cậu: “Đi tắm đi.”

Đào Trĩ cầm quần áo ngủ, nhìn anh đang dùng ngón tay đo kích thước của còng tay.

Thấy Đào Trĩ đang nhìn mình, Ivan buông còng tay ra, “Chưa đi?” Ngữ khí cứng nhắc, có chút ẩn ý.

Đào Trĩ vội vàng ôm quần áo chạy vào phòng tắm, nhưng khi cậu quay lại nhìn thì thấy Ivan cũng đang đi tới, đứng ở cửa phòng tắm giám sát cậu, không có ý định rời đi.

Đào Trĩ bị nhìn đến da đầu tê dại, vò bộ quần áo trong tay, nhỏ giọng hỏi: “Em có thể đóng cửa không?” Tắm rửa trước mặt người khác, nó lạ lắm á!

“Không.” Ivan cau mày, anh vẫn còn nhớ vụ cháy ở hậu trường giải đấu hôm đó, bây  giờ anh không thể chịu đựng được nếu để Đào Trĩ rời khỏi phạm vi tầm mắt của mình quá lâu.

Đào Trĩ không còn cách nào khác, chỉ có thể trước mặt anh mở vòi hoa sen, khi nước nóng chảy qua vết thương đau rát, cậu đưa lưng về phía Ivan, dùng tốc độ nhanh nhất để kỳ cọ c* th* s*ch s*, sau đó lấy khăn tắm lau người.

Sau đó nhanh nhẹn bôi thuốc vào vết thương, mặc đồ ngủ chuẩn bị quay lại giường.

Kết quả, cậu bị thân hình cao lớn của Ivan chặn lại, anh cau mày nhìn mái tóc ướt sũng của cậu: “Em định cứ như vậy đi ngủ?”

Ivan mím môi, không thể tin được ba năm này không có mình ở bên cạnh, Đào Trĩ lại sống một cuộc sống khó khăn như vậy, ngay cả tắm xong cũng không thể lau khô tóc.

Không đợi Đào Trĩ lên tiếng, anh đã cầm máy sấy tóc bên cạnh nói: “Lại đây.”

Đào Trĩ không dám từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn đi đến trước mặt Ivan, cảm nhận ngón tay của anh luồn qua mái tóc mình. Mang theo cảm giác ngứa ngáy tê dại, sau đó là hơi nóng thổi đến. Đào Trĩ nhìn vào trong gương, thấy lông mày Ivan cau lại, nghiêm túc sấy tóc cho cậu.

Sự ấm áp quen thuộc này khiến trái tim Đào Trĩ lỡ một nhịp, cậu âm thầm quan sát động tác của Ivan. Trong lòng dần dần dấy lên hy vọng, có lẽ Ivan vẫn còn chút tình cảm với mình. Cậu cẩn thận mở miệng: “Điện hạ…”

Ivan đưa mắt nhìn cậu, như không nghe thấy gì, chỉ im lặng sấy tóc cho cậu. Đèn phòng tắm ấm áp khiến sắc mặt anh nhu hòa hơn.

Đào Trĩ lấy hết can đảm, quan sát vẻ mặt của Ivan, nói: “Sau này em có thể không đeo còng tay không?”

Kỳ thật mục đích thật sự của cậu không phải là cái này, cậu biết Ivan sẽ không đồng ý trong một thời gian dài, vì vậy chỉ có thể hỏi một câu đơn giản nhất.

Ivan nghe được lời này khuôn mặt lập tức lạnh lùng, đối với chuyện này anh rất để tâm đến, lạnh lùng từ chối: “Không được.”

Hy vọng của Đào Trĩ vừa nãy lập tức vỡ tan, hóa ra chỉ là ảo tưởng.

Ivan v**t v* mái tóc của Đào Trĩ, xác nhận từng sợi tóc đều đã khô, nghiêm mặt cảnh cáo: “Đừng có giở trò.”

“A…”

Đào Trĩ bất đắc dĩ đành từ bỏ mấy suy nghĩ của mình.

Ivan nhìn chằm chằm cậu tắm, nhìn chằm chằm cậu bôi thuốc, bây giờ lại nhìn chằm chằm cậu lên giường đi ngủ.

Đào Trĩ lại bị còng tay, nhưng chiếc còng tay này khác cái vừa nãy. Không chỉ được lót đệm êm ái mà ở giữa còn được trang trí một cái nơ màu hồng khổng lồ, chiếc còng tay này chắc chắn không đàng hoàng, bây giờ cậu lại đeo nó trước mặt Ivan, có cảm giác như thể mình là một món quà được dâng đến đang đợi anh mở vậy.

Đào Trĩ chỉ có thể nằm trên giường và không thể đi đâu được. Ivan chuyển tất cả công việc còn dang dở của mình đến căn phòng này để làm việc. Đèn trong phòng lờ mờ. Đào Trĩ nhìn Ivan đang phê duyệt công văn cách đó không xa, không dám lên tiếng quấy rầy, dần dần ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, đống công văn đã được phê duyệt một nửa, Ivan không có trong phòng, cậu thấy khát nước liền đứng dậy bê cốc nước trên bàn lên uống, thì thấy cửa mở hé, có giọng nói của phụ tá và Ivan ở bên ngoài.

“Điện hạ, chúng ta phải nhanh chóng trở về, không thể ở lại đây quá lâu.” Phụ tá nói.

Ivan nghe xong liền hỏi: “Tất cả đã sắp xếp xong chưa?”

“Đã sắp xếp xong rồi.” Phụ tá nói với vẻ mặt khó xử, ngữ khí lo lắng: “Nhưng ngài thật sự muốn làm vậy sao, thưa điện hạ?”

Đào Trĩ lập tức tỉnh táo lại, trong lòng liền sáng tỏ, chờ khi cậu bị bắt về tinh cầu Snow, mọi thứ sẽ kết thúc. Cậu sẽ bị xét xử trước tòa vì tội danh lừa hôn hoàng thất, sau đó sẽ bị tống vào ngục và đi lưu đày.

Tâm trạng của cậu nháy mắt rơi xuống đáy vực, cậu đặt chiếc cốc xuống bàn, không cẩn thận tạo ra âm thanh va chạm, hai người ở cửa lập tức dừng cuộc nói chuyện, nhìn sang nơi phát ra âm thanh.

Thấy sắc mặt Đào Trĩ tái nhợt, Ivan cau mày nói với phụ tá: “Đi lấy bữa sáng.” Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị đi ra ban công gọi cho thuộc hạ ở tinh cầu Snow, chuẩn bị công việc sau khi quay lại đế quốc.

Phụ tá mang bữa sáng vào phòng, nhưng khi mang ra, đồ ăn gần như không vơi đi chút nào, Ivan nhìn đĩa đồ ăn cau mày, mím môi nhìn cánh cửa đang đóng chặt, nói với phụ tá: “Đi hỏi xem em ấy có chỗ nào không thoải mái, tại sao không ăn.”

Phụ tá ngẩn người, không phải Đào Trĩ vẫn luôn bị giam trong phòng sao? Hai người đều có miệng, sao bắt hắn đi hỏi?

“Thần?”

Phụ tá xác nhận lại.

Ivan nhìn hắn một cái, sống lưng hắn mát lạnh, vội vàng nói: “Thần đi ngay đây.”

Phụ tá lại ra khỏi phòng, thận trọng nói: “Hoàng phi nói không bị sao cả…nhưng tâm trạng không được tốt.”

Ivan nghe vậy thì trầm mặc không nói gì.

Phụ tá nhìn anh, đắn đo một lúc, cuối cùng quyết định: “Nếu điện hạ lo lắng cho sức khỏe của hoàng phi, không thì để hoàng phi và người nhà gặp nhau, có lẽ tâm trạng sẽ tốt hơn, sẽ ăn được nhiều hơn.”

Ivan lạnh mặt, cầm lấy đĩa đồ ăn từ tay phụ tá: “Điểm yếu duy nhất của em ấy chính là người nhà. Chỉ có khống chế bọn họ, Đào Trĩ mới có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh ta.”

“Ta sẽ không để bọn họ gặp nhau.. “ Sau đó anh dừng lại một chút, nói tiếp: “Ít nhất là bây giờ không thể.”

Nói xong, Ivan bưng đĩa thức ăn vào phòng.

Đào Trĩ thấy Ivan vào thì ngơ ngác, nhìn anh đặt đĩa thức ăn xuống trước mặt mình.

“…Sao vậy?” Đào Trĩ bối rối hỏi

Ivan im lặng nhìn chằm chằm cậu, cuối cùng nhét thìa vào tay cậu, nói: “Ăn.”

Trong lòng anh vẫn còn tức giận, muốn giả vờ như không quan tâm đến Đào Trĩ, nhưng anh không làm được, vừa nghĩ đến từ hôm qua đến giờ Đào Trĩ chưa ăn gì anh lại lo lắng, nhưng anh không muốn mình là người đầu tiên cúi đầu.

Đào Trĩ cầm thìa nhìn đĩa thức ăn, có ai biết mình sắp vào tù lại có thể bình thản ăn cơm được không?

Dưới cái nhìn chằm chằm của Ivan, cậu ăn hai miếng có lệ, khi ngẩng đầu lên, cậu thấy lông mày đôi phương nhíu chặt lại. Còn có chút lo âu nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau. Ivan nhanh chóng dời tầm mắt, càng che giấu càng lộ liễu mà cúi đọc công văn, không vui nói: “Nhìn tôi làm gì, ăn đi.”

Tay cầm thìa của Đào Trĩ khựng lại, dường như có cảm giác Ivan vẫn còn tình cảm với mình. Nếu không thì tại sao anh lại quan tâm đến việc mình có ăn hay không? Để cậu chết đói không phải tốt hơn à?

Ivan vẫn còn quan tâm đến cậu, phát hiện này khiến trái tim uể oải của Đào Trĩ đột nhiên nhảy lên vì sung sướng.

“…Em cười cái gì?” Ivan nhìn khóe môi nhếch lên của Đào Trĩ. Vừa nãy không phải vẫn trưng ra bộ mặt u uất à, bây giờ hai mắt đều có sức sống, cũng không biết tại sao.

Nghe vậy, Đào Trĩ vội vàng nén cười, đặt thìa xuống. Nhìn Ivan đang giả vờ bình tĩnh, cậu ôm bụng, ậm ừ mấy chữ, giả vờ khó chịu: “Đau.”

Ivan lập tức đặt công văn xuống, đi đến bên cạnh cậu cau mày: “Đau ở đâu?”

Đào Trĩ ôm bụng, lập tức giả vờ yếu đuối, ngã vào lồng ngực Ivan, dụi mặt vào ngực anh, nắm tay anh đặt lên vị trí dạ dày của mình: “Ở đây, đau quá, ngài giúp em xoa xoa đi.”

Ivan vô thức muốn rút tay ra, định gọi bác sĩ tới, nhưng anh vừa mới rút tay ra, Đào Trĩ bắt đầu kêu to hơn: “Ngài xoa xoa đi mà, Ivan, em đau chết mất.”

Nghe không có vẻ gì là đau, giọng điệu mềm mại nũng nịu giống như khi l*m t*nh. Tay Đào Trĩ cũng không rảnh rỗi, hay tay ôm cổ Ivan, cậu thấy yết hầu anh trượt lên xuống, khuôn mặt cứng đờ, rõ ràng đang ngạc nhiên.

Ivan thật sự cho rằng Đào Trĩ bị đau bụng, nghiêm túc xoa bụng cho cậu, lại phát hiện người trong ngực không khiến người ta bớt lo, tay chân đặc không thành thật cọ tới cọ lui, nghĩ rằng Đào Trĩ đau đến mức không tự chủ được, nghiêm túc xoa bụng cho cậu.

“Chỗ này có đau không?”

Ivan ấn vào một chỗ.

“Đau.” Đào Trĩ lập tức trả lời.

“Chỗ này thì sao?”

“Đau.”

“Còn chỗ này?” Ivan lại di chuyển tay lên bụng Đào Trĩ.

“Đau.” Đào Trĩ ôm anh, gật đầu lia lịa.

Nhưng vừa dứt lời, sắc mặt Ivan lập tức lạnh lùng, anh ý thức được mình lại bị lừa, lạnh giọng nói: “Không phải vừa nói đau dạ dày à?”

Đào Trĩ bị lộ, cơ thể cứng ngắc ấp úng nói: “Đau dạ dày….bụng…bụng dưới cũng đau.”

Nghe là biết đang nói dối.

“Đào Trĩ, nói dối tôi có vui không?”

Ivan lạnh mặt, áp suất trong không khí trong nháy mắt giảm xuống. Anh đối với chuyện này cực kỳ mẫn cảm.


Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Story Chương 22
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...