Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 20

Thời gian thấm thoát thoi đưa.

Đào Trĩ không nghĩ mình có thể sống ẩn dật ở tinh cầu xa xôi này tận ba năm. Việc đầu tiên mỗi khi cậu thức dậy là mua một tờ nhật báo tinh cầu, trái tim treo lơ lửng tìm kiếm thông tin về việc Ivan có rời khỏi đế quốc Snow hay không.

Một thời gian ngắn sau sự kiện đăng cơ, Ivan dường như đã từ bỏ việc truy lùng cậu. Cậu thấy lệnh truy nã của mình đã bị gỡ bỏ, lúc đó mới dám lộ mắt trước mọi người.

Đứa con của cậu sinh vào mùa hè, khóc rất to, có mái tóc vàng mềm mại, nổi bật giữa những đứa trẻ mới sinh ở khoa sản. Sau đó, cậu và bà nội bàn nhau đặt tên cho đứa bé là Đào Tiểu Vạn, theo họ của cậu.

Các đường nét trên khuôn mặt của Đào Tiểu Vạn gần như đúc ra từ một khuôn với Ivan, chiếc mũi thẳng, mái tóc vàng và đôi mắt xanh, thậm chí đôi lúc tính tình cũng giống, mỗi lần vậy Đào Trĩ sẽ cảm thấy hoảng hốt khi nhìn con.

Cuộc sống trôi qua một cách bình yên như vậy, ban ngày Đào Trĩ đi làm, bà nội không tiện trông con, nên cậu đưa Đào Tiểu Vạn đến nhà trẻ, tan làm thì đón về.

Cuộc sống quá yên bình, lúc đầu Đào Trĩ cảm thấy bất an, nhưng dần dần cậu đoán có thể Ivan đã bắt đầu một cuộc sống mới của riêng mình và từ bỏ tìm cậu trong thiên hà rộng lớn này, đã ba năm rồi, cho dù kiên trì đến đâu cũng phải bỏ cuộc.

Nhưng cậu sẽ không bao giờ có thể xóa bỏ dấu vết mà Ivan để lại trên người mình. Đêm qua, Đào Trĩ lại bắt đầu lên cơn sốt nhẹ, vùng vẫy trên bờ như một con cá mắc cạn. Cậu khao khát tin tức tố an ủi của Ivan, di chứng thành kết để lại không có cách nào kiểm soát được, cậu phải chịu đựng sự tra tấn này vài ngày mỗi tháng.

Cậu chống đỡ đến cuối ngày và đến nhà trẻ đón Đào Tiểu Vạn về nhà.

Sắc trời dần tối, Đào Trĩ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đào Tiểu Vạn đi về phía trước, khi gần về đến nhà, bọn họ đi qua một con hẻm tối tăm, cậu luôn cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng có cảm giác như bị ai đó nhìn chằm chằm trong bóng tối, nhưng khi quay đầu lại. Đào Trĩ không thấy ai ở đó cả. Cậu lắc đầu, tự hỏi có phải do mình sốt nên xuất hiện ảo giác hay không.

“Baba, baba lại thấy khó chịu à? Đêm qua con lại nghe thấy baba khóc.”

Đào Tiểu Vạn ngước lên nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đào Trĩ, lông mày nhíu lại lo lắng, sau đó dùng giọng điệu trẻ con hỏi: “Con nghe bạn nói, mỗi khi baba omega của họ không khỏe thì cha alpha ở bên cạnh là được. Sao baba không tìm một cha alpha?”

Mặc dù cơ thể Đào Trĩ rất khó chịu nhưng khi nghe thấy con trai nói vậy thì không nhịn được mà bật cười, cậu nhéo nhéo khuôn mặt nó: “Trẻ con biết cái gì?”

Cậu bế đứa nhỏ lên hôn chụt chụt hai cái, điện thoại trong túi vang lên. Để tiện liên lạc nên cách đây không lâu cậu đã mua một chiếc điện thoại kiểu cũ, Đào Trĩ tưởng là ông chủ gọi cho mình nên lấy điện thoại ra.

Là một số lạ.

“Xin chào?” Đào Trĩ nghi hoặc trả lời, nhưng đối phương lại không nói gì.

Cậu chỉ nghe thấy một hơi thở nhẹ phát ra từ loa, giống như âm thanh phát ra khi kìm nén cảm xúc.

“Alo?” Đào Trĩ thấy đối phương không nói gì, cậu chưa từng để lại số điện thoại cho người lạ, gọi nhầm? Hay một trò đùa?

Cậu ngập ngừng gọi tên một vài đồng nghiệp.

Bên kia im lặng một lúc, sau đó điện thoại ngắt kết nối, lập tức để lại một chuỗi tút tút dài.

Đào Trĩ bối rối cất điện thoại đi, ôm Đào Tiểu Vạn trong tay đi thêm vài bước, khi cậu sắp đi đến cửa nhà, nghĩ đến cảm giác khó chịu vừa rồi khi đi qua con hẻm, cậu thấy có gì đó không ổn liền đặt Đào Tiểu Vạn xuống đất.

“Con đi tìm bà cố đi, baba đi gọi điện thoại.”

Đào Trĩ nhìn Đào Tiểu Vạn ngoan ngoãn đi vào nhà, sau đó quay người lại, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi số lạ trong lịch sử cuộc gọi, ngay sau đó có tiếng chuông điện thoại vang lên gần đó.

Đào Trĩ lần theo tiếng kêu, tìm được một bốt điện thoại cách nhà không xa, nhạc chuông từ bên trong truyền đến.

Đứng ở đây có thể nhìn rõ nhà của cậu, toàn thân Đào Trĩ lạnh buốt, mọi cử động vừa rồi của cậu đều bị người gọi điện thoại theo dõi.

Cậu bước vào bốt điện thoại, trong không gian khép kín phảng phất mùi tin tức tố đã lâu không thấy, rất mỏng manh, gần như thoáng qua, nhưng Đào Trĩ nhạy bén cảm nhận được, đây là mùi tin tức tố của Ivan.

Nó nhẹ đến mức Đào Trĩ gần như tưởng mình ngửi nhầm.

Làm sao Ivan có thể ở đây?

Suy nghĩ này cứ quay cuồng trong đầu Đào Trĩ, tai cậu ù đi, cố gắng lên mạng bằng chiếc điện thoại kiểu cũ của mình. Cậu tìm kiếm tên Ivan Lier trong thanh tìm kiếm, hoạt động gần nhất của hoàng đế tinh cầu Snow là một hội nghị, có cả ảnh chụp vào sáng nay.

Trừ khi Ivan có khả năng dịch chuyển tức thời, làm sao có thể đuổi đến đây chỉ trong vòng một ngày? Nghĩ đến đây, Đào Trĩ bình tĩnh lại một chút, đưa tay an ủi trái tim đang đập thình thịch của mình, mùi tin tức tố vừa rồi có thể là ảo giác do di chứng thành kết gây ra.

Nhưng sau cuộc điện thoại này, cuộc sống của cậu bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo.

Sau khi đưa Đào Tiểu Vạn đến nhà trẻ vào ngày hôm sau, cậu đến chỗ tránh nạn nhận việc nhưng người đăng ký nhìn cậu xấu hổ, ngập ngừng nói: “Cậu không có việc, về nhà đi.”

Đào Trĩ hơi ngạc nhiên khi nghe điều này, nhưng cậu vẫn gật đầu, tưởng rằng đơn hàng hôm nay ít, nói: “Vậy mai tối sẽ đến sớm.”

“…Tôi nói là sau này cậu không cần đến nữa.” Người đăng ký ngại ngùng nhìn cậu, hắn biết thông báo này rất khó khăn, nhưng vẫn phải nói.

Đào Trĩ thẫn thờ khi nghe tin này. Nếu không có việc làm, cậu sẽ không có thu nhập. Cậu sẽ không thể trả tiền thuê nhà, gia đình cậu sẽ không có nơi nào để sống, chỉ có thể lang thang khắp nơi: “Do tôi làm không tốt ư?”

Nhưng rõ ràng khách hàng rất hài lòng, từ trước đến nay cậu là người nhận được nhiều đơn hàng sửa chữa nhất.

Người đăng ký cũng khó xử khi đối mặt với câu hỏi của cậu: “Không có cách nào khác, tôi chỉ nghe lời ông chủ….gần đây cậu có đắc tội với ai không?”

“Sáng nay có một alpha cấp S tóc vàng đến đây, mang theo rất nhiều vệ binh, ông chủ rất tôn kính anh ta, sau khi hai người vào phòng nói chuyện thì ông chủ nói với tôi sau này cậu không được làm ở đây nữa.”

Người đăng ký nói tiếp.

Nhưng khi nghe điều này, máu trong người Đào Trĩ đã đông cứng lại. Cậu chỉ biết một alpha cấp S tóc vàng duy nhất đó là Ivan.

Cậu hỏi: “Alpha đó họ là Lier?”

Người đăng ký suy nghĩ một chút, gật đầu: “Hình như là thế, tôi nghe nói anh ta đến từ tinh cầu Snow.”

Đào Trĩ cố gắng chống đỡ tinh thần, nói cảm ơn với người đăng ký. Nhưng giờ phút này trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ: Nhân lúc Ivan chưa đến bắt cậu, cậu phải mang bà nội và con trai trốn đi.

Nhưng khi cậu vội vã chạy về nhà, cậu phát hiện bà nội không ở nhà, Đào Trĩ hoa mắt chóng mặt, dự cảm không tốt dần dần tăng lên, không thấy bà nội, còn con thì sao?

Đào Trĩ lại chạy ra ngoài, lao vào nhà trẻ, nhưng sau đó điện thoại lại reo lên, vẫn là một số lạ. Đào Trĩ nhanh chóng nghe máy, lần này đối phương không im lặng nữa

“Đào Trĩ.”

Giọng nói trong ống nghe có chút xa cách, một lần nữa được nghe thấy giọng nói này gọi tên mình, trái tim Đào Trĩ run rẩy.

“Không cần tìm, bà nội và đứa nhỏ đều đang ở chỗ tôi.”

Giọng nói trầm thấp của Ivan sau ba năm lại truyền vào lỗ tai khiến cậu nổi da gà. Ivan vẫn đang theo dõi cậu, nhưng Đào Trĩ nhìn xung quanh, không thấy có một bóng người.

Đào Trĩ run rẩy, ngón tay siết chặt điện thoại đến trắng bệch, cộng thêm mấy ngày nay liên tốt sốt nhẹ, đầu cậu đau đến mức sắp nổ tung: “Ivan, em xin ngài, đừng làm hại họ, nếu ngài hận em thì cứ phát tiết lên người em là được. Xin ngài.”

Ivan âm thầm xâm nhập vào cuộc sống của cậu, dù là công việc hay gia đình, mọi thứ đều nằm trong tay anh, dùng thủ đoạn dao cùn cắt thịt cưỡng ép cậu khuất phục.

Đáp lại lời cầu khẩn của Đào Trĩ là sự im lặng, một lúc sau anh mới lạnh lùng nói: “Khu C, tòa nhà 14, nhanh đến đây.” Nói xong thì tắt máy.

Ivan ném điện thoại xuống ghế sofa, trong phòng có một màn hình hiển thị cực lớn, theo dõi mọi ngóc ngách, khuôn mặt nghiêm nghị của Ivan tràn đầy tức giận, lông mày nhíu chặt.

Anh xoa mũi để bình tĩnh lại, bỗng nhiên một khối gỗ xếp hình được đặt vào bàn tay anh. Anh cúi đầu nhìn Đào Tiểu Vạn đang nhìn mình bằng đôi mắt long lanh.

“Khi nào baba sẽ đến?” Đào Tiểu Vạn hỏi.

Ivan thu lại cảm xúc của mình, giọng nói mềm mỏng hơn rất nhiều: “Sắp đến rồi.”

Đào Tiểu Vạn tò mò nhìn anh, chiếc đầu nhỏ nghiêng nghiêng nói: “Sao chú có mái tóc vàng mắt xanh giống cháu?” Từ nhỏ bé chưa từng thấy ai giống mình, ba và bà cố đều tóc đen, trong lòng cảm thấy thân thiết hơn một chút.

“Bởi vì con là con trai của ta, ta là cha của con.” Ivan nhìn bé nói.

“Thật sao? Vậy tại sao trước giờ cha chưa từng xuất hiện?” Đào Tiểu Vạn nhíu mày bất mãn, “Những baba omega khác đều có cha alpha ở bên cạnh khi họ bị bệnh, nhưng baba thì không. Baba luôn khóc vào buổi đêm, kêu đau, còn gọi tên ai đó.”

Ivan dừng động tác chơi đùa khối gỗ trong tay, vô thức siết chặt nhìn bé, trong mắt có một tia sáng mà ngay cả chính anh cũng không nhận ra: “Em ấy gọi tên ai?”

Đào Tiểu Vạn nhớ lại: “Một…Vạn, hình như tên là Một Vạn*.”

*Phát âm của Ivan là yiwan. Một vạn cũng là yiwan nên có thể bé nghe nhầm.

Ánh mắt Ivan đỡ đẫn, trong lòng đột nhiên chua xót.

Lúc này, tiếng chuông cửa vào lên. Ivan bừng tỉnh, nói với phụ tá đứng ở bên cạnh: “Đưa đứa nhỏ và bà nội lên lầu.”

Cửa bị mở ra.

Đào Trĩ giữ lấy mép cửa, hồi lâu mới lấy lại được hơi thở, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt Ivan đang nhìn mình, do đứng ngược sáng nên hoàn toàn không rõ vẻ mặt, nhưng bầu không khí ngột ngạt xung quanh khiến cậu suýt nữa quỳ xuống đất.

Ba năm không gặp, mái tóc của Ivan dài hơn một chút, dáng người cao lớn hơn, đứng trước mặt cậu như một ngọn núi to lớn đè ép dưới thân khiến cậu không thở được.

Đào Trĩ cố gắng bình tĩnh, khàn giọng nói: “Bà nội và đứa bé đâu?”

“Vào phòng.” Ivan lạnh lùng nói.

Đào Trĩ bước vào trong, thấy một loạt màn hình giám sát khổng lồ trước mặt liền nổi da gà khắp người. Không nhịn được nuốt nước bọt, cậu không ngờ Ivan có thể cố chấp như vậy.

Cậu đi vào phòng của Ivan, cửa bị đóng lại, một dự cảm bất an dâng lên trong lòng.

Ivan đứng ở trước mặt cậu, mím chặt môi, cụp mắt xuống nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm nguy hiểm, nói: “Cởi áo khoác ra.”

“Cởi…cái gì?” Đào Trĩ tưởng mình nghe nhầm, cậu nghĩ Ivan hận mình như vậy, việc đầu tiên khi gặp lại nhau sẽ phải đấm cậu một cái, nhưng nói cậu c** đ* là ý gì?

“Cởi. Ra”

Ivan gằn từng chữ một, giọng trầm khàn.

Đào Trĩ nuốt một ngụm nước bọt, nơm nớp lo sợ cởi áo khoác ra. Sau đó thấy Ivan đi đến gần mình. Lòng bàn tay to chạm vào gáy xoa bóp tuyến thể teo quắt của mình. Đào Trĩ đột nhiên trợn to lắm, chân mềm nhũn, vô thức muốn bỏ chạy.

Tuy nhiên, Ivan có thể dễ dàng khống chế được cậu, trong mắt có một loại ám ảnh b*nh h**n, hỏi: “Sau khi thành kết, mỗi đêm em đều gọi tên ai?”

Đào Trĩ bị câu hỏi làm cho mơ màng, khi tỉnh táo lại thì khuôn mặt tái nhợt đỏ lên, không biết phải trả lời anh như nào, càng không biết tại sao anh lại hỏi câu hỏi này, đầu óc cậu lúc này rối bời, lắc đầu: “Em, em không biết ngài đang nói gì.”

Ivan thấy dáng vẻ giả vờ bối rối của Đào Trĩ, hy vọng trong mắt đột nhiên vụt tắt: “Đào Trĩ, em đã bao giờ nói thật một lời nào chưa?”

Khuôn mặt ban đầu nghiêm nghị của Ivan lộ ra vẻ tức giận, anh bóp mạnh cổ Đào Trĩ ép cậu cúi xuống, hai người đang áp sát vào nhau: “Tôi hỏi em, lúc trước em nói yêu tôi, bây giờ thì sao? Em cũng đang lừa tôi đúng không?”

Câu nói này có quá nhiều cảm xúc phải nhẫn nại, có hận, có oán trách, nhưng quan trọng hơn, đó là tình yêu và sự không cam tâm đã tích tụ suốt ba năm.

Đào Trĩ mờ mịt trước cơn thịnh lộ của anh, muốn lên tiếng giải thích: “Em…”

Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, cậu đã bị Ivan mạnh mẽ hôn, cổ của cậu bị anh khống chế không thể cử động được. Nụ hôn của anh rất hung hãn, giống như hận không thể đem cậu nuốt vào bụng, đầu lưỡi đau nhói, ngay sau đó cả khuôn miệng tràn ngập vị máu tươi.


Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Story Chương 20
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...