Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 19

Đào Trĩ thu dọn đống bừa bộn, ném thuốc vào thùng rác ven đường, chỉnh trang lại quần áo trên người rồi lên xe về nhà.

Cậu vẫn còn sốt nhẹ, nhưng đã đỡ hơn nhiều so với lúc đến đây. Đào Trĩ quyết định giữ lại đứa bé, cậu cảm thấy thoải mái hơn, sờ lên chiếc bụng có chút phình ra của mình.

Một tháng nữa có thể khám thai, cậu muốn đợi đến khi thai ổn định sẽ nói cho bà nội.

Về đến nhà đã là buổi trưa, cậu đến căng tin lấy cơm rồi về nhà. Bà nội đang ngồi trong phòng khách, nghe tiếng mở cửa thì đẩy xe lăn đến hỏi cậu: “Sao rồi? Còn khó chịu không”

“Ổn rồi ạ.” Đào Trĩ mỉm cười trấn an bà.

Đồ ăn hôm nay cũng giống như tối hôm qua, nhưng dù khó nuốt đến mấy, Đào Trĩ cũng buộc mình phải nuốt từng miếng một vì đứa trẻ, bà nội lập tức vui mừng khi thấy cậu ăn được. “Gần đây ăn nhiều một chút. Con sụt nhiều nhiều quá.”

Ăn xong, Đào Trĩ trở về phòng, lấy hết số tiền còn lại trong túi ra, theo tỷ giá giữa các tinh cầu, số tiền này có lẽ sẽ đủ cho cậu chống đỡ một thời gian. Cộng thêm công việc ở đây, việc duy trì chi phí sinh hoạt hàng ngày sẽ không có vấn đề gì, nhưng cậu cần phải chuẩn bị tiền để khám thai và sinh con, số tiền này sợ không đủ.

Cậu đột nhiên nhìn thấy chiếc điện thoại di động được giấu ở phía dưới. Cậu lo lắng nó sẽ bị định vị nên sau khi giải đấu kết thúc liền tắt máy.

Điện thoại di động loại mới, nếu mang đi bán có thể được rất nhiều tiền, cậu ở đây cũng không cần liên lạc với ai, quan hệ với mọi người cũng không cần dùng đến, không bằng bán nó đi để kiếm chút tiền.

Đào Trĩ cầm điện thoại di động đến một cửa hàng cầm cố, cuối cùng những bộ phận của chiếc điện thoại được những người trung gian bán sang những tinh cầu khác.

Theo lý mà nói, ông chủ tiếp xúc các con buôn khác sẽ là người có nhiều thông tin nhất, Đào Trĩ cầm tiền ông chủ đưa, đeo khẩu trang trên mặt, không có đi luôn và đứng lại hỏi han vài câu: “Ông chủ, gần đây có thông tin gì ở đế quốc Snow không?”

Nghe thấy điều này, ông chủ đặt tờ báo các tinh cầu xuống, phàn nàn: “Việc kinh doanh ở đó gần đây rất khó khăn, tân hoàng vừa nhậm chức đã đóng cửa biên giới, đi vào thì dễ nhưng khó có thể ra, đừng nhắc nữa.”

Đào Trĩ nghe vậy thì sững sờ, cầm lấy tờ báo trên bàn đọc một chút, tin tức Ivan đăng cơ chiếm toàn bộ trang bìa của tờ báo.

Tân hoàng lên nắm quyền, Ivan lên ngôi, mấy ngày ngắn ngủi thôi mà đế quốc Snow đã trải qua những thay đổi long trời lở đất.

Ivan trông gầy hơn trước. Anh nửa quỳ trước phụ thân và tiện tiếp nhận quyền trượng trong lễ đăng cơ. Trên khuôn mặt sâu thẳm không có biểu hiện gì, anh không hề tỏ ra vui mừng khi nhận được quyền lực, nửa khuôn mặt như ẩn mình trong tia sáng mờ nhạt, giống như một con báo đang rình mồi.

Vẻ mặt này quá quen thuộc với Đào Trĩ. Đây là vẻ mặt khi tâm trạng của anh không tốt.

**

Cung điện đế quốc Snow.

Vài ngày sau khi lễ đăng quang kết thúc, trong cung yên tĩnh như một đã chết.

Có rất nhiều vệ binh canh giữ cung điện của lão hoàng đế, một con ruồi cũng không thể bay lọt, tân hoàng mới đăng cơ, hoàng đế cũ bị cầm tù. Tất cả những thay đổi này chỉ xảy ra sau một đêm. Ông không ngờ có một ngày bị chính con trai ruột của mình cầm tù.

“Phụ thân còn không chịu nói?”

Ivan nhìn tài liệu trong tay, đầu không thèm ngẩng lên hỏi người phụ tá bên cạnh.

Phụ tá nói: “Bệ hạ từ chối tất cả cuộc nói chuyện.”

Ivan không hề ngạc nhiên. Phụ thân của anh cả đời kiêu ngạo, bây giờ lại bị anh giam cầm và giám sát 24/24 trong phòng. Không khác gì một loại tra tấn.

Ivan đặt tài liệu xuống, đi đến cung điện của phụ thân mình, thấy ông đang ngồi trên ghế chơi cờ, nghe thấy tiếng bước chân nhưng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ đặt quân cờ trắng xuống, khuôn mặt xanh xao nói:

“Con muốn giam cầm cha ruột của mình cả đời?”

Ivan ngồi ở trước mặt ông, cầm quân cờ đen lên đặt bên cạnh quân cờ trắng của ông: “Con chỉ muốn biết điểm đến của tấm vé tàu bay đó. Phụ thân nói cho con, con sẽ rút hết vệ binh bên ngoài.”

Lão hoàng đế bị sự đe dọa này thì mất hết tâm trạng chơi cơ, đè nén cơn tức giận trong lòng: “Vậy con nói cho ta biết, con muốn tìm hắn về làm gì? Nếu như tống hắn vào tù vì tội danh lừa hôn hoàng thất hoặc đày hắn đến biên giới đế quốc, ta sẽ nói cho con biết.”

Ông còn nghĩ rằng Ivan sẽ ghét bỏ Đào Trĩ khi biết bị cậu lừa hôn, nhưng thực tế không phải vậy. Ông vô hình khiến Đào Trĩ thành chấp niệm không thể bỏ trong lòng Ivan.

Con trai ông giờ như một góa phụ yếu ớt. Ngay trong kỳ dịch cảm cũng chỉ có thể ôm những đồ vật hoàng phi của mình để lại để an ủi bản thân.

“Alpha cấp S của gia tộc Lier bị mê hoặc bởi beta đến mức dùng quần áo của beta để xây tổ trong kỳ dịch cảm. Đế quốc có nhiều Omega như vậy, con mù sao?”

 Lão hoàng đế nhớ đến những điều này đều như bị một cái tát hung hăng đến vào mặt, oán hận nhìn Ivan, không ngừng hỏi: “Lừa con cũng là hắn, Chạy trốn cũng là hắn, con muốn tìm hắn về làm gì?”

Nghe vậy, Ivan rốt cục ngước mắt lên, nhìn phụ thân mình bằng ánh mắt lạnh lùng và kiên quyết: “Nếu em ấy lừa con, còn chạy trốn, vậy con sẽ đem em ấy trở về trói lại, đến khi nào ngoan ngoãn mới thôi, giữ em ấy ở bên cạnh con suốt đời.”

Sau khi nghe điều này, lão hoàng đế không biết phải trả lời như thế nào, cau mày đưa ra kết luận: “Con điên rồi?”

“Phụ thân coi như con điên rồi đi.” Ivan thờ ơ với lời mắng mỏ đó, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Nhưng phụ thân, người phải nhớ rằng chính người đã trao vương miện cho con, chính người đã trao quyền lực của đế quốc cho con, người không thể giống như trước đây ngăn cản con.”

Lão hoàng đế tức giận đến mức hai bên thái dương giật giật, lồng ngực phập phồng dữ dội, hất bàn cờ trước mặt xuống đất, nghiến răng phun ra chữ: “Cút.”

Đối với sự tức giận của phụ thân, Ivan vẫn bình tĩnh như một người ngoài cuộc, chỉ nói nhẹ nhàng: “Con sẽ đợi người suy nghĩ rõ ràng.” Sau đó lách qua đống hỗn độn trên mặt đất ra ngoài.

Chờ đến khi anh ra ngoài, phụ tá đã chờ từ lâu, cầm chiếc điện thoại di động đưa cho Ivan.

“Điện hạ, chip định vị điện thoại di động của hoàng phi có tín hiệu, nhưng tên và khuôn mặt của người dùng khác với hoàng phi. Có thể điện thoại di động đã bị tách nhỏ ra và bán đi.”

Không khác gì so với việc mò kim đáy biển. Thật ra người phụ tá định nói như vậy, nhưng vẫn phải giữ nó lại.

“Một năm, hai năm hay mười năm, bất kể bao lâu, đều phải tìm bằng được người.”

Ivan nói khẽ, những lời này như nói với người phụ tá bên cạnh, cũng như nói với chính mình.


Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Story Chương 19
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...