Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Chương 15
Đào Trĩ ngước mắt lên, thấy sóng ngầm đang dâng trào cuồn cuộn trong mắt Ivan. Cậu giống như bị điện giật, vội vàng nhìn đi chỗ khác. Rõ ràng họ đã từng làm những điều thân mật hơn như này, nhưng chỉ vì một nụ hôn mà Ivan đã có vẻ mặt như này.
Hiện tại cậu có lẽ nên cảm kích vì chỉ cần một nụ hôn có thể thỏa mãn được Ivan. Anh đơn thuần đến mức làm cậu hổ thẹn vô cùng. Nếu như sau này Ivan phát hiện cậu lừa anh, không biết sẽ như thế nào.
Đào Trĩ dỗ người xong cũng được thả về ký túc xá, nhưng khi cậu chuẩn bị quét thẻ phòng thì giọng Bối Duy vang lên sau lưng cậu.
“Đào Trĩ.”
Đào Trĩ cứng đờ quay đầu nhìn Bối Duy, trong lòng hai người đều hiểu rõ: “Sáng nay anh đã đến lấy kết quả kiểm tra của tôi.”
Bối Duy không phủ nhận, hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi cài kín cổ, cố ý che đi vết tích trên cổ mình. Nhưng Đào Trĩ vẫn có thể nhìn thấy vết bầm tím nhàn nhạt do bàn tay bóp chặt gây ra.
Bối Duy nhận ra ánh mắt của cậu, mất tự nhiên kéo cao cổ áo hơn, biểu cảm xấu hổ, nhưng khôi phục giọng điệu thường ngày rất nhanh, khiêu khích nói với Đào Trĩ: “Nếu để Ivan biết cậu lừa anh ta, kết quả của cậu không khá hơn tôi là bao đâu.”
Đào Trĩ vô thức sờ lên cổ mình, không khỏi nhớ đến vẻ mặt u ám khi nãy của Ivan, Bối Duy nói đúng.
“Vậy thì anh nên đi tìm điện hạ để nói cho ngài ấy biết chân tướng, tìm tôi làm gì?” Đào Trĩ nghi ngờ hỏi.
“Không phải tôi tìm cậu, là hoàng đế bệ hạ tìm cậu.” Bối Duy liếc mắt, thúc giục: “Đi thôi.”
Đào Trĩ cau mày: “Có ý gì?”
Thấy cậu cảnh giác không muốn đi, Bối Duy nói: “Yên tâm, bệ hạ sẽ không thể áp giải cậu rời khỏi căn cứ, nhưng nếu cậu không đi, tôi không dám chắc bệ hạ sẽ làm ra chuyện gì.”
Đào Trĩ do dự, cuối cùng vẫn đi theo Bối Duy.
Họ đến một phòng họp nhỏ ở tầng trên của căn cứ. Lính canh và trạm gác đều được phân công ở bên ngoài, không có sinh viên được đi lại ở tầng này.
Bối Duy đẩy cửa ra, đập vào mắt Đào Trĩ là tấm lưng trên chiếc ghế da mềm mại của phụ thân Ivan. Nghe thấy có tiếng động, ông chậm rãi quay đầu lại. Ngũ quan thường ngày thâm thúy, khi nhíu máy rất dễ khiến người đối diện có cảm giác uy h**p. Ông dựa vào thành ghế, đầu ngón tay xoay chiếc nhẫn gia tộc ở ngón tay cái, nhìn chằm chằm vào Đào Trĩ.
Đào Trĩ biết phụ thân Ivan đến tìm cậu vì chuyện gì, mặc dù trong lòng rất thấp thỏm, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh mà cúi đầu, quỳ một chân xuống hàng lễ: “Bệ hạ.”
Hoàng đế bệ hạ nhìn cậu, giọng nói bình tĩnh nhưng uy nghiêm: “Nếu như ta nói cho Ivan biết, hoàng phi của nó thật ra là một Beta, vì muốn trốn nghĩa vụ quân sự mà nói dối mình là Omega phân hóa lần hai để lừa hôn, người đoán xem nó sẽ làm gì ngươi?”
Đào Chĩ siết chặt tay, sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh.
Phụ thân của Ivan đứng dậy khỏi ghế, từng bước một đi về phía Đào Trĩ, xoay chuyển lời nói: “Nhưng ta sẽ không nói cho nó biết, ta muốn ngươi hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời nó, khiến nó căm hận ngươi.”
“Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, người bắt buộc phải nguyện ý. Cho dù ngươi không quan tâm đến an toàn của bản thân thì cũng không thể mặc kệ bà nội của mình đúng chứ? Ta nghe nói đêm qua mới làm phẫu thuật xong phải không.”
Đào Trĩ vừa nghe thấy bà nội, ngẩng phắt đầu lên nhìn phụ thân của Ivan. Không ngờ ông ta vô liêm sỉ đến vậy, mang người nhà ra uy h**p cậu.
“Ngài muốn làm gì?” Đào Trĩ cảnh giác nhìn ông ta.
Phụ thân Ivan cụp mắt nhìn cậu: “Nếu không có trận chung kết thi đấu, người đã sớm bị ta tống vào tù vì tội danh lừa hôn hoàng thất. Đào Trĩ, ngươi nên cảm thấy may mắn vì hiện tại mình là hoa tiêu beta, Ivan tạm thời cần người, nếu không ta sẽ không giữ ngươi lâu như vậy.”
Ông tiếp tục nói: “Chỉ cần ngươi phối hợp với ta, ta có thể thả ngươi và bà nội ngươi đi.”
Đào Trĩ nhăn mày nhìn ông: “Ngài muốn tôi làm gì?”
“Hiện tại ngươi chỉ cần an phận huấn luyện cùng Ivan, nhưng sau khi giải đấu kết thúc. Ngươi sẽ chết trong một tai nạn ngoài ý muốn, ta sẽ cho ngươi biến mất hoàn toàn ở tinh cầu Snow, sau này hộ tịch công dân của ngươi trong hệ thống thông tin của đế quốc chỉ có hai chữ “qua đời.”
Đào Trĩ nghe vậy thì rơi vào trầm mặc: “Ngài muốn tôi giả chết trước mặt Ivan?”
“Một vụ nổ hoặc một đám cháy, miễn là thi thể bị hủy hoại hoàn toàn, không thể nhận dạng được, ta sẽ sai người thả ngươi và bà của ngươi đi.”
Phụ thân của Ivan muốn cậu hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của Ivan, đầu tiên là chết, sau đó từ từ quên đi cậu, sau đó nữa là kết hôn với một Omega cấp S.
Đào Trĩ căn bản không còn lựa chọn nào khác. Tính mạng của bà nội đang bị đe dọa, ngay cả cậu cũng không thể tự bảo vệ mình.
Cậu chỉ có thể vâng lời.
Sau khi trở về, Đào Trĩ mất ngủ, mơ mơ màng màng tỉnh lại lúc nửa đêm, tinh thần hoảng loạn, có người gõ cửa bên ngoài ký túc xá của cậu. Huấn luyện viên thông báo bởi vì lần trước kiểm tra sức khỏe có vấn đề, hôm nay cậu phải đi kiểm tra lại một lần nữa.
Mấy ngày nay cậu đã nghe theo lời dặn dò của bác sĩ, ngừng tiêm progesterone và thuốc tin tức tố, cậu cầm tờ kết quả xét nghiệm đi tìm bác sĩ kia một.
Khi bác sĩ nhìn thấy chỉ số progesterone trên tờ báo cáo, vẻ mặt của ông ấy cứng lại, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Ông ấy cất báo cáo đi và bình tĩnh nói: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là hơi suy dinh dưỡng thôi.”
“Gần đây cậu không dùng thuốc progesterone nào đó chứ?” Bác sĩ xác nhận lại.
Đào Trĩ lắc đầu, bác sĩ nhắc nhở cậu, loại thuốc trước đó ở bệnh viện cũng không cần nữa. Khi cậu quay lại ký túc xá, cậu lấy hộp thuốc ra.
Ném thuốc vào thùng rác.
Lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa, Đào Trĩ đi tới mở cửa. Là Ivan: “Điện hạ, sao ngài đến đây…”
Cậu nhớ không được đi lại ở ký túc xá mà?
“Sáng nay tôi không thấy em.”
Ivan bình tĩnh bước vào, dùng đôi tay ấm áp đặt lên trán Đào Trĩ: “Tôi thấy tối qua em không ổn lắm, đến xem một chút, em ốm?”
Đào Trĩ biết sự khác thường của mình đã bị Ivan nhận ra, vội vàng giả vờ bình thường, nhìn anh cười: “Báo cáo khám sức khỏe lần trước có vấn đề. Sáng nay em đi khám lại.”
“Để em rót cho ngài một cốc nước.” Đào Trĩ không dám đối mặt với Ivan quá lâu, liền kiếm cớ xoay người cầm ấm nước lên.
Ivan đi theo cậu, ánh mắt thoáng nhìn thấy hộp thuốc quen thuộc trong thùng rác.
Tối hôm đó khi vào phòng tắm, anh thấy loại thuốc Đào Trĩ dùng có bao bì giống hệt loại này, nhưng bây giờ lại bị vứt vào thùng rác dù bao bì còn mới tinh.
Ivan cúi xuống nhặt hộp thuốc lên.
Đào Trĩ đang cầm cốc nước, quay người lại thì thấy Ivan đang cầm hộp thuốc progesterone mà mình đã vứt đi. Chiếc cốc trong tay đột nhiên trượt xuống, rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.
Cậu thấy Ivan nắm chặt hộp thuốc trong tay, vừa nghe thấy âm thanh đó thì quay mặt lại, không rõ trong mắt Ivan có cảm xúc gì, nhẹ nhàng mím môi, cuối cùng chỉ nói: “Em không muốn có con với tôi?”
Đào Trĩ bị anh nhìn chằm chằm, không nói lên lời.
“Không.” Cậu trả lời cộc lốc: “Chắc là vừa nãy dọn đồ không cẩn thận rơi vào thùng rác.”
Cậu vừa nói vừa lấy lại hộp thuốc, cẩn thận cất vào tủ. .
“Thật sao?” Ivan khẽ cau mày, cảm thấy cái cớ này có chút sứt sẹo.
Đào Trĩ thấy anh không tin, lại tiến tới chuyển hướng sự chú ý của anh, kiễng chân lên hôn anh một cái, mỉm cười nói: “Hôn chào buổi chiều.”
Nụ hôn này quả nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của Ivan, anh nhìn chằm chằm vào mắt Đào Trĩ càng sâu, sớm đã quẳng chuyện vừa rồi đi từ lâu, anh cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân: “Thật ra, lần này tôi đến đây còn có một chuyện muốn nói với em.”
“Chuyện gì?”
Hai người đáng sáp vào nhau, Ivan ngửi thấy mùi thơm trên người Đào Trĩ, nhẹ nhàng nói: “Tôi sắp đến kỳ dịch cảm rồi.”
Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
