Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Chương 13
Đào Trĩ cẩn thận nhớ lại cảnh Ivan tức giận ngày hôm qua, chán nản nói: “Tao hỏi anh ta sắp đến kỳ dịch cảm à, sau đó anh ta liền nổi giận.”
Sau đó lại do dự hỏi An Khả: “Kỳ dịch cảm của Alpha là chuyện riêng tư khó nói lắm à?”
An Kha nghe vậy cũng buồn bực theo, vốn muốn tiếp tục hỏi, nhưng lại bị đồng nghiệp trực ban gọi tới giúp đỡ, nên đành phải gác vấn đề này sang một bên: “Tao đi hỗ trợ trước đã, mày lên cái giường bệnh đằng kia nằm nghỉ một lát đi.”
Đào Trĩ lắc đầu, có lẽ đêm nay cậu không thể ngủ được.
Ca phẫu thuật kéo dài đến nửa đêm, đến khi bà nội bình an được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, bác sĩ thông báo ca phẫu thuật thành công, tảng đá treo trong lòng mới được đặt xuống. Liền chạy theo sau xe giường bệnh của bà, không để ý đến chiếc áo khoác và điện thoại còn nằm trơ trọi trên băng ghế.
“Bệnh nhân sau khi phẫu thuật cần phải quan sát vài ngày, rất khó để đảm bảo không có nguy cơ tái phát.” Bác sĩ chỉnh lại kim tiêm truyền dịch: “Nếu bệnh nhân có phản ứng gì thì lập tức bấm chuông.”
“Đã biết, cảm ơn bác sĩ.” Đào Trĩ ngồi xuống bên giường, nghe tiếng tích tắc lạnh lẽo của máy móc bên cạnh, đôi mắt chua xót nhìn bà nội đang nằm trên giường.
Rõ ràng mới gặp nhau cách đây không lâu, tại sau bà nội cậu đã gầy đi nhiều như vậy.
Cậu ương bướng chịu đựng qua buổi sáng, đúng lúc An Khả hết ca làm. Cậu ta vỗ vai Đào Trĩ nói: “Tao giúp mày trông bà, sang phòng bên cạnh kiếm một cái giường trống ngủ chút đi.”
Đào Trĩ xoa xoa đôi mắt khô khốc, trong lòng vô cùng cảm kích nói: “Tao đi ngủ một lát rồi quay lại.”
Cậu đứng dậy, cảm thấy trên người hơi lạnh, lúc này mới nhớ ra mình để quên áo khoác ở trên băng ghế ngoài cửa phòng phẫu thuật.
Đào Trĩ vội vàng chạy đến phòng phẫu thuật tìm áo khoác, sau đó lấy điện thoại di động ra xem, có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Ivan và số điện thoại của căn cứ. Cậu bừng tỉnh, đêm qua vội quá nên cậu quên không xin phép, bây giờ đã sắp đến trưa, chắc là mọi người nghĩ cậu biến mất vô cớ.
Đào Trĩ mở danh sách liên lạc, đang định gọi cho Ivan trước thì một y tá đến gọi cậu.
“Xin lỗi, ngài là Đào Trĩ tiên sinh phải không?” Cô y tá cầm tờ báo cáo trên tay.
“Đúng, có chuyện gì vậy?” Đào Trĩ thấy y tá này hơi quen mắt, hình như là y tá của khoa tin tức tố của bệnh viện, chịu trách nhiệm ghi chép danh sách công dân đi nghĩa vụ quân sự.
Y tá đưa cho cậu một hồ sơ bệnh án của khoa tin tức tố: “Sáng nay có người tự nhận là bạn của ngài đến lấy kết quả kiểm tra giới tính để đi nghĩa vụ quân sự, nhưng sau khi xem xong thì bỏ quên ở đây.”
Trong lòng Đào Trĩ đột nhiên xuất hiện một loại dự cảm không tốt, bởi vì trên tờ kết quả xét nghiệm ghi cậu là beta, càng không bất kỳ giấy tờ gì liên quan đến Beta phân hóa lần hai thành Omega.
“Người tự nhận là bạn của tôi là ai?” Đào Trĩ vội vàng hỏi.
Y tá nhớ lại: “Hình như là một omega có mái tóc vàng.”
Là Bối Duy, nếu Bối Duy biết, có nghĩa là cha Ivan chắc chắn biết cậu là Beta, việc cậu che giấu giới tính lừa hôn sẽ bị lộ.
Đúng lúc chuông điện thoại di động vang lên, Đào Trĩ giật mình, cúi đầu nhìn tên Ivan trên màn hình, nghĩ đến hàng chục cuộc gọi của Ivan sáng nay, cậu đột nhiên không dám nhận điện thoại.
Bối Duy cũng nói cho Ivan biết sự thật cậu là beta chứ?
Sắc mặt Đào Trĩ đột nhiên tái nhợt, cậu đưa tay tắt nguồn điện thoại di động, không đợi cậu có thể bình tĩnh lại để suy nghĩ nên làm gì tiếp theo thì—
“Đào Trĩ.”
Giọng nói của Ivan vang lên từ phía sau, đọa trái tim cậu nhảy vọt lên đến cổ họng, nhanh chóng ném báo cáo kết quả vào thùng rác bên cạnh, cơ thể cứng đờ xoay người lại.
Ivan đen mặt nhìn cậu, môi mỏng hơi mím lại, anh vừa tận mắt chứng kiến Đào Trĩ tắt điện thoại của mình, toàn thân thả ra áp lực lớn, lạnh lùng hỏi: “Sao em không nghe điện thoại của tôi?”
Toàn bộ máu trong người Đào Trĩ đông cứng lại, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Ivan: “ Ngài…biết hết rồi à?”
“Biết.” Ivan trầm giọng nói, tiến đến gần cậu, từng bước một giống như đang giẫm lên trái tim của Đào Trĩ, khiến cậu bất an vô cùng.
Đào Trĩ cảm thấy bàn tay to lớn của Ivan đặt lên má mình, cậu sợ hãi nhắm tịt hai mắt lại, Ivan sẽ không muốn giết cậu ngay lập tức chứ.
Cơn đau dự đoán không đến, thay vào đó là một tiếng thở dài, sau đó lòng bàn tay ấm áp v**t v* khuôn mặt tái nhợt của cậu, đầu ngón tay chạm vào quầng thâm màu xám dưới mắt. Ivan ý thức được mình đang dọa người, hòa hoãn nói: “Tại sao không nói cho tôi biết bà nội em phải phẫu thuật, chuyện quan trọng như vậy.”
Đào Trĩ sửng sốt mở mắt ra, Bối Duy không nói với Ivan? Tại sao?
Sự việc cậu là beta đã trở thành thanh gươm của Damocles* treo trên đầu cậu. Cậu cảm thấy thật may mắn vì tạm thời kéo dài sự sống sót này, nhưng cũng lo lắng về những nguy hiểm ngầm trong tương lai.
*Thanh kiếm Damocles thường được dùng để ám chỉ, tượng trưng cho mối nguy hiểm sắp xảy ra và luôn hiện hữu mà những người nắm quyền lực phải đối mặt. Hiểu 1 cách đơn giản thì trên đầu luôn luôn bị treo một thanh kiếm, không biết khi nào nó sẽ rơi xuống lấy mạng.
Thấy vẻ mặt thất thần của Đào Trĩ, Ivan nhéo nhéo đôi má mềm mại của cậu: “Lần sau đừng cố ý tắt điện thoại hay cúp máy của tôi, mau bật điện thoại lên.”
“Vâng…vâng.” Đào Trĩ run rẩy cầm điện thoại trên tay, ấn nút nguồn mấy lần mới mở được điện thoại lên.
“Tiểu Trĩ, bà nội tỉnh rồi, mày…”
An Khả đi từ trong phòng bệnh ra, thấy Ivan và Đào Trĩ đang đứng cùng nhau, sắc mặt Đào Trĩ tái nhợt, bầu trong khí của hai người rất quỷ dị, lập tức ngậm chặt miệng.
“Đi xem bà nội trước đi.”
Ivan nói.
An Khả nhìn Ivan đi về phía trước, vội vàng đến gần Đào Trĩ, nhỏ giọng hỏi: “Bọn mày lại sao đấy? Cãi nhau?”
Đào Trĩ đã lắc đầu, có Ivan ở đây, cậu không dám nói nhiều với An Khả.
Bà nội đang ngồi trên giường bệnh, gầy như tờ giấy, thấy Đào Trĩ tới, giọng nói yếu ớt: “Tiểu Trĩ, lại đây ngồi, mặt so với lần trước có thịt hơn rồi, để bà nội nhìn con thật kỹ.”
Nói xong, bà nội nhìn Ivan vào cùng Đào Trĩ, bà sửng sốt, hỏi Đào Trĩ: “Vị này là?”
Đào Trĩ sợ bà nội biết chuyện mình kết hôn sẽ bị k*ch th*ch. Muốn nói Ivan là bạn của mình, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy Ivan nói:
“Tôi là chồng của Đào Trĩ.” Mặc dù sắc mặt Ivan lạnh lùng, nhưng vẫn có thể nhìn ra anh có chút lo lắng. Đây là lần đầu tiên anh gặp gia đình Đào Trĩ. Anh biết lẽ ra mình phải chọn một dịp trang trọng hơn.
Trong phòng bệnh im lặng.
Bà nội nháy mắt hoa mắt chóng mặt, cháu trai không nói tiếng nào đã kết hôn?
“Ta… ta không thở được…”
Đào Trĩ bị dọa nhảy dựng lên, luống cuống lấy máy thở oxy chụp vào miệng bà nội, Ivan đứng bên cạnh cũng giơ tay ra, nhưng lại không biết giúp đỡ như thế nào.
Một lúc sau, bà nội cuối cùng cũng ổn định lại, khuôn mặt hiền lành, yêu thương vốn có của bà trở nên nghiêm túc. Tại sao chuyện lớn như kết hôn mà Đào Trĩ lại không nói với bà?
“Xảy ra từ khi nào?” Bà nội hỏi.
“Gần… một tuần trước…” Đào Trĩ chột dạ trả lời.
Bà nội bình tĩnh, nhìn Ivan từ đầu đến chân, cuối cùng nhìn chằm chằm mái tóc vàng nổi bật của anh: “Cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi? Trong nhà làm gì? Quen biết cháu trai tôi từ khi nào?”
Đào Trĩ nghe bà tra hỏi liền toát mồ hôi.
Cậu kết hôn, chồng là thái tử duy nhất của hoàng thất, hay nói đúng hơn là cậu chủ động quyến rũ ép hôn hoàng thất.
Cho dù câu trả lời là gì, thì cũng đủ khiến bà phải thở bằng máy lần nữa….
Thấy Ivan chuẩn bị mở miệng, cậu vội vàng chen vào: “Bà nội, sao có thể hỏi giống như tra hộ khẩu như vậy được, cháu với Ivan đi lấy cho cho bà, bà nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, cậu kéo Ivan ra khỏi phòng, sau khi hai người ra khỏi phòng, Ivan nhỏ giọng hỏi từ phía sau: “Bà của em không biết chúng ta kết hôn?”
Đào Trĩ đóng cửa phòng lại, nghe những lời của Ivan, nhận ra cảm xúc không đúng, ngẩng đầu lên nhìn anh. Ivan hình như đang thất vọng.
“Kết hôn là chuyện quá lớn, lúc đó tình trạng sức khỏe của bà nội không ổn định, em sợ bà không chịu đựng được.”
Ivan không chấp nhận lý do này, nói tiếp: “Từ trước đến nay em chưa bao giờ giới thiệu tôi với bạn bè của mình, đôi khi tôi cảm thấy mình không hiểu em chút nào.”
Ivan càng nói, trong lòng càng phiền muộn, ngay cả hoàn cảnh Đào Trĩ như thế nào, anh cũng phải nghe từ miệng của cha mình.
Trong lòng Đào Trĩ rối như tơ vò, đang nói chuyện kết hôn tại sao lại kéo đến bạn bè của cậu rồi? “Bạn bè của tôi chỉ có An Khả và Tuấn Hạo, ngài biết cả hai người đó mà.”
Ivan lắc đầu: “Nhưng hai người đó đều không phải là em chủ động giới thiệu.”
Đào Trĩ không hiểu: “Có khác biệt gì không?”
“Tất nhiên.” Ivan nghiêm mặt trả lời: “Thẳng thắn thành thật là điều cơ bản nhất.”
Cái câu “thẳng thắn thành thật” khiến Đào Trĩ chột dạ, cậu sờ mũi nói: “Vậy em sẽ sửa, tất cả những điều ngài nói em sẽ sửa.”
“Còn nữa.” Ivan tiếp tục.
“Còn nữa?” Đào Trĩ không biết Ivan có nhiều yêu cầu như thế, đành nhìn Ivan, chuẩn bị rửa tai lắng nghe.
Cậu nhìn Ivan ngập ngừng mấp máy miệng, cụp mắt xuống, mím môi để che giấu xấu hổ, lúc sau mới mở miệng: “Còn nữa, đã lâu rồi em không giống như trước đây….luôn bám dính theo sau lưng tôi, thổ lộ với tôi.”
Anh đã kìm nén rất lâu những lời này, cuối cùng vẫn nói ra.
Đào Trĩ sửng sốt, không biết tại sao, nhưng nhìn dáng vẻ của Ivan, mặt cậu có chút nóng. Hóa ra tất cả sự im lặng bấy lâu nay không phải chống cự cậu mà là kiêu ngạo?
Thấy Đào Trĩ không nói gì, sợ cậu nói dối, liền hỏi: “Những gì tôi vừa nói, em có thay đổi không?”
Đào Trĩ bị câu hỏi khiến tai nóng bừng, quay mặt đi chỗ khác, ồm ồm đáp lại: “…Đổi”
“Đổi cái gì?” Ivan cố ý hỏi.
Đào Trĩ lại che mặt lại, làm sao có thể ép người khác nói ra những lời này? Cậu còn nghĩ da mặt mình đủ dày, nhưng không ngờ Ivan bình thường nhìn cao ngạo lạnh lùng lại khó chơi như vậy. Cậu ấp úng đáp: “Từ giờ trở đi…ngày ngày em đều sẽ quấn lấy ngài một bước không rời, nói yêu ngài, có được không?”
Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
