Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 12

Ivan im lặng ôm người trong lòng, vùi mặt vào hõm cổ Đào Trĩ, ngửi mùi trên cơ thể cậu, giả giờ không nghe thấy gì.

Anh không có bệnh, không cần phải khám. Nếu để Đào Trĩ biết anh giả bệnh thì biết giấu mặt mũi vào đâu?

Đào Trĩ thấy Ivan không nói gì, lại nghĩ anh khó chịu không nổi được, nhẹ nhàng đẩy anh, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, nếu ngài mệt thì để bác sĩ khám một chút đi.”

Hết cách, Ivan đành đồng đồng, khi Bối Duy và bác sĩ bước vào. Anh bực mình nhìn chằm chằm hai người họ.

Ban đầu, bác sĩ nghe thái tử điện hạ bị bệnh, ông ta còn tưởng có một loại bệnh nan y nghiêm trọng nào đó mới khiến Alpha cấp S đổ bệnh. Nhưng khi đến đây, ông hoàn toàn không thấy bất kỳ dấu hiệu gì, ông ngập ngừng định lên tiếng thì bị Ivan lạnh lùng nhìn chằm chằm.

Thoáng chốc, bác sĩ nuốt những lời chuẩn bị nói xuống bụng, sau đó lên tiếng: “Bệnh của điện hạ….có thể phải mất vài ngày mới khỏi.”

Đào Trĩ nghe được lời bác sĩ nói, sắc mặt lập tức lo lắng, sao lại nghiêm trọng như vậy?

Ivan thấy thế, danh chính ngôn thuận dựa người vào ngực Đào Trĩ, ho khan vài tiếng, khiến trái tim Đào Trĩ thắt lại, giống như bị ai đó bóp chặt.

Đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ hoàn toàn bị khuất phục trước sự uy h**p của Ivan, im lặng quay mặt đi.

Thấy Ivan ốm yếu cần người chăm sóc, trong lòng Bối Duy khẽ rục rịch, lập tức muốn đá Đào Trĩ rời khỏi căn phòng này: “Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, cậu về phòng của mình đi, tôi sẽ ở đây chăm sóc cho điện hạ.”

Ivan nghe vậy, ở chỗ Đào Trĩ không thấy được, ánh mắt lập tức sắc bén lạnh lùng, vẻ mặt cũng trầm xuồng, không còn vẻ yếu ớt như trước nữa. Anh nhìn chằm chằm Bối Duy.

Đào Trĩ muốn từ chối, nhưng cậu chỉ là sinh viên ở đây, phải nghe theo mệnh lệnh của huấn luyện viên.

Ivan từ trong lòng Đào Trĩ ngồi dậy, trên mặt biểu cảm lạnh lùng, nhưng lại nhu hòa nói: “Đừng lo lắng, em về trước đi, đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với Bối Duy.”

Bối Duy không ngờ Ivan có thể dễ dàng đồng ý như vậy, hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, lập tức bị ánh mắt lạnh lùng của Ivan nhìn chằm chằm, trong lòng có dự cảm không tốt.

“…Vâng.”

Đào Trĩ nghe Ivan nói vậy thì đành phải đi ra ngoài, nhưng khi nhìn Bối Duy và Ivan ở chung một chỗ với nhau cậu lại thấy buồn phiền khó chịu.

Sau khi Đào Trĩ rời đi, Ivan đứng dậy khỏi giường, bước chân chậm rãi thong dong, không có chút dáng vẻ yếu đuối nào. Anh đi đến gần Bối Duy với vẻ mặt u ám.

Bối Duy thấy thần sắc của Ivan không đúng, nụ cười trên mặt cứng đờ, trong đầu không ngừng suy nghĩ, tự hỏi mình đã đắc tội với Ivan khi nào, vội vàng quỳ xuống, cung kính kêu lên: “Điện hạ.”

“Chuyện ta điều Á Luân đi là do ngươi nói với Đào Trĩ?” Khi Ivan bắt đầu chất vấn, áp lực xung quanh anh càng ngày lớn.

Bối Duy không dám nói dối, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Hắn không hiểu Ivan hỏi có ý gì, chỉ dám gật đầu đáp: “Khi thần tình cờ gặp hoàng phi ở bệnh viện, thuận miệng nói một câu.”

“Á Luân là người ngươi mang đến.” Ivan đứng cách Bối Duy không đến một thước, ngữ khí không gợn sóng: “Quyến rũ hoàng phi, gan cũng to đấy.”

Bối Duy á khẩu, áp lực nặng nề đang đè khiến hắn không thở được, không biết là do tâm lý sợ hãi hay cơ thể khó chịu, hắn cảm thấy có một bàn tay của Ivan đang bóp chặt cổ mình. Chỉ cần Ivan dùng một lực nhỏ, hắn có thể chết ngay lập tức.

Hắn biết, Ivan sẽ không giết mình, nhưng bản năng sợ hãi khiến toàn thân hắn run rẩy. Không ngờ vị trí của Đào Trĩ trong lòng Ivan lại lớn như vậy, chỉ vì một người ngoài chạm vào cậu ta, mà đã nảy sinh ý định giết người.

“Là… Bệ hạ… bảo thần làm việc này.” Giọng Bối Duy run run, chỉ cần hỏi vài câu hắn đã bán đứng chủ nhân của mình, hắn yêu tiền tài, nhưng càng quý trọng mạng sống của mình hơn.

Khuôn mặt Ivan thoáng lộ vẻ bất ngờ, nhưng rất nhanh đã trở lại lạnh lùng như cũ, anh dùng thêm lực, nói tiếp: “Ta không thích người khác chú ý đến Đào Trĩ, cũng đừng đem những tâm tư vô dụng nào đặt lên người ta, hiểu?”

Nói xong, anh buông ra.

Bối Duy sống sót sau cơn khủng hoảng, ngã khụy xuống đất thở hổn hển.

“Ra ngoài.” Anh lạnh lùng nói.

Chân Bối Duy yếu ớt, loạng choạng chạy ra ngoài.

Ivan bước đến bồn rửa tay và rửa tay nhiều lần bằng nước xà phòng. Anh chỉ lau khô tay mình sau khi không còn ngửi thấy mùi tin tức tố của Bối Duy nữa. Anh nhìn chính mình trong gương, nhớ đến biểu cảm khi nãy của Đào Trĩ ló lắng bồn chồn, nhếch miệng nở một nụ cười.

Đúng là kẻ ngốc.

Đào Trĩ về ký túc xá liền ngã xuống giường, đầu óc không ngừng quay cuồng nghĩ đến việc Ivan Và Bối Duy đang ở chung với nhau, họ nói chuyện gì, tại sao phải đuổi cậu đi, hận bản thân không quay lại ký túc xá của Ivan, nói rõ ràng với anh, có chuyện gì mà không thể nói trước mặt mình.

Nghĩ hồi lâu, cậu cảm thấy trạng thái của mình có gì đó không ổn, nhưng không giải thích được, bực mình vùi đầu xuống gối, cưỡng ép đầu óc phải khởi động lại.

Cậu nín thở vài giây thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cậu chán nản mở điện thoại ra xem, tim thắt lại. Là điện thoại của bệnh viện, cậu vội vàng nghe máy.

“Xin hỏi, có phải người nhà của bà Lý không?” Ý tá ở đầu dây bên kia hỏi.

“Đúng, bà nội ổn không?” Đào Trĩ bắt đầu lo lắng.

“Tình trạng của bệnh nhân đêm nay đột ngột chuyển biến xấu, có thể phải làm phẫu thuật ngay lập tức, ngài có thể nhanh chóng đến bệnh viện ký giấy phẫu thuật được không?”

Đào Trĩ nháy mắt rơi xuống hầm băng lạnh buốt, lần cuối cùng vào thăm bà nội, bà vẫn tương đối ổn định, sao đột nhiên lại chuyển biến xấu rồi, tin tức này giống như một hồi chuông báo động, khiến đầu óc cậu không thể suy nghĩ được gì, cơ thể vô thức chạy nhanh ra khỏi ký túc xá, sau đó mới nhớ ra phải trả lời điện thoại: “Được… được. Tôi lập tức đến!”

Trong lòng vội như đang ngồi trên đống lửa, cậu không nghĩ phải đến căn cứ xin phép trước, trực tiếp quẹt thẻ sinh viên của mình và chạy đi. Cậu lao đến phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện nhanh nhất có thể.

An Khả cũng đang ở đó, thấy Đào Trĩ vội vàng tới thì nhanh chân bước về phía cậu, nói: “Sức khỏe của bà nội đã không ổn từ chiều nay, tao muốn báo cho mày nhưng bà ngăn lại, sợ làm phiền thời gian huấn luyện của mày.”

“Mày có đủ tiền phẫu thuật không? Tao cho mượn. Để tao xin viện cho mày đóng trễ vài ngày phần còn lại.”

 Đào Trĩ run rẩy cầm tờ giấy, ký tên: “Đủ…đủ.”

Niềm an ủi duy nhất của cậu lúc này là số tiền Ivan đã chuyển cho mình trước đó.

Đèn trên bảng hiệu phòng phẫu thuật cuối cùng cũng bật sáng, Đào Trĩ kinh hãi nhận ra lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, dựa vào tường từ từ trượt xuống, toàn thân tê dại.

Trong đầu cậu là một mảnh hỗn loạn, chỉ có một suy nghĩ rõ ràng tồn tại, may là cậu có thể ở lại tinh cầu Snow, nếu không bà nội xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cần người nhà ký tên mới có thể phẫu thuật, tiền thanh toán phẫu thuật. Tất cả đều không có ai.

“Ca phẫu thuật còn lâu mới xong, mày đi nghỉ ngơi trước đi.” An Khả đưa cho cậu một chai nước, thấy dáng vẻ hồn xiêu phách lạc của Đào Trĩ, trong lòng cũng không thoải mái.

“Cảm ơn…” Đào Trĩ cầm lấy chai nước, uống mấy ngụm, cuối cùng cũng lấy lại tỉnh táo, cởi áo khoác đồng phục ướt sũng mồ hôi ra, bên trong còn có điện thoại di đồng, cậu đặt áo xuống băng ghế phòng chờ.

An Kha cũng ngồi xổm bên cạnh cậu, đang tìm chủ đề nào đó để đánh lạc hướng Đào Trĩ: “Chuyện mày với Ivan thế nào rồi?”

Chủ đề này, thà không nhắc đến còn tốt hơn. Đào Trĩ nghe xong, tâm trạng càng nặng nề hơn: “Không có tiến triển gì cả.”

Nói xong, dừng lại một lát, buồn bực nói tiếp: “ Tâm tư của Ivan rất khó đoán, dăm bữa nửa tháng là lại tức giận, đếch hiểu tao làm gì chọc cho anh ta mất hứng.”

An Khả nghe được lời này, không tránh được lẩm bẩm trong lòng. Tâm tư đàn ông có gì mà khó đoán, nhưng xét đến kinh nghiệm tình ái tồi tàn của Đào Trĩ, thấy cũng có lý nên lại hỏi: “Trước khi anh ta nổi giận thì mày làm gì?”


Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Story Chương 12
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...