Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Chương 11
“Bởi vì điện hạ… gần đây có chút dục cầu bất mãn*.”
*Không được thỏa mãn về d*c v*ng =)))
Đào Trĩ nghĩ đến dáng vẻ của Ivan lúc chiều giống như muốn nuốt cậu vào trong bụng, liền rùng mình. Những người có vẻ mặt lạnh lùng và dè dặt thật ra có thể bị kìm nén rất nhiều, đối với alpha bị k*ch th*ch với tin tức tố khủng khiếp như thế có thể hiểu được.
Trong lòng cậu không ngừng suy đoán, không để ý sắc mặt Ivan càng càng càng u ám.
“Dục-Cầu-Bất-Mãn?” Ivan nghiến răng nghiến lợi, rít từng chữ một qua kẽ răng.
Anh đã thờ ơ suốt hai mươi mốt năm, chỉ vì bị Đào Trĩ k*ch th*ch một lần mà chủ động, vậy mà trong mắt Đào Trĩ lại trở thành dục cầu bất mãn.
Tâm bị cậu làm loạn, người cũng bị cậu làm tức chết.
“Đào Trĩ.” Ivan tức giận bùng nổ, lần đầu tiên dùng giọng điệu trịnh trọng gọi họ tên đầy đủ của cậu.
“Hửm.”
“Em đúng đồ đầu gỗ, tùy ý trêu chọc, không hiểu phong tình.” Ivan lên an xong, càng nghĩ lại càng tức, lại không thể tỏ rõ tình cảm của mình, bị Đào Trĩ hiểu lầm, phải trái hai bên đều buồn phiền, đứng dậy bê đĩa cơm rời đi.
Đào Trĩ trợn tròn mắt, tại sao Ivan lại vu khống cậu như thế? Tùy ý trêu chọc cậu nhận, nhưng không hiểu phong tình là dành cho Ivan mới đúng! Từ trước đến nay tất cả vốn liếng quyến rũ đàn ông của cậu đều không khiến anh ta chớp mắt lấy một cái, bây giờ lại trách ngược cậu không hiểu phong tình?
Thấy Ivan tức giận rời đi, cậu cũng không hiểu chuyện gì vội vàng chạy theo: “Điện hạ, sao ngài lại giận em?”
Điện hạ thật sự quá dễ nổi giận.
Ivan dừng lại, quay đầu nhìn cậu, quyết định không thể giống như lúc trước chỉ cần Đào Trĩ tỏ vẻ đáng thương liền bỏ qua.
Đào Trĩ là một con hồ ly xảo quyệt, cũng là kẻ đần chậm chạp.
“Dùng đầu của em suy nghĩ xem tại sao tôi lại giận. Không nghĩ ra thì đừng tìm tôi.” Ivan kiên quyết rời đi.
Đào Trĩ bị bỏ lại một mình, chán nản dùng nĩa chọc vào thịt viên trên đĩa, thở dài. Tâm tư đàn ông thật khó đoán, nhất là Ivan. Chậc.
“Cãi nhau với điện hạ à?” Tuấn Hạo ở bàn ăn cách đó không xa vẫn luôn chú ý đến bầu không khí giữa hai người, sau khi thấy Ivan âm trầm rời đi liền chạy đến hỏi.
“Ờ.” Đào Trĩ chọc chọc đồ ăn trước mặt. Nhớ đến tối nay Ivan vẫn chưa ăn gì, tất cả đều đưa cho mình. Trong lòng càng nghĩ càng thấy không thoải mái, đành đứng dậy đi tìm Ivan, dù sao da mặt cậu cũng dày, Ivan không muốn gặp, cậu càng phải đi.
Tuấn Hạo thấy cậu sắp đi, liền tóm lại: “Mày định tìm điện hạ?”
“Ừm.” Đào Trĩ đáp: “Buông ra đi, chờ đến giờ giới nghiêm thì không kịp mất.”
“Điện hạ còn đang giận, giờ mày chạy đến có ổn không? Tốt nhất là nên chờ hai người cũng bình tĩnh lại rồi hẵng nói chuyện đi.” Tuấn Hạo tỏ vẻ không đồng ý, hắn nhìn thế nào cũng thấy cuộc xung đột này không giống cãi nhau bình thường, có thể là đã âm thầm kéo dài từ rất lâu rồi mới bùng phát. Ivan trước giờ đều nổi tiếng kiêu ngạo khó gần, hắn sợ Đào Trĩ chui vào họng súng sẽ phải chịu thiệt.
Đào Trĩ do dự một chút, nhưng vẫn cảm thấy bất an: “Nhưng trước đây khi điện hạ nổi giận, tao vẫn luôn trấn an ngài ấy.”
Tuấn Hạo nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, có phải trước đây Đào Trĩ bị Ivan áp bức rất thê thảm, sau đó còn phải quỳ gối dỗ dành anh ta không? Nói gì thì nói, hắn nhất định không thể để Đào Trĩ đi: “Tiểu Trĩ, ở điểm này mày phải tin tao, khi nãy Ivan giận đến mức nào? Giờ mày mày không phải tự kê đầu vào họng súng à?”
Đào Trĩ bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn làm cho sợ hãi, cảm thấy Tuấn Hạo nói đúng. Dù sao lúc trước Ivan cũng vừa bảo cậu suy nghĩ rõ ràng rồi mới được phép đến tìm anh, vậy thì đành đợi Ivan bình tĩnh lại rồi nói sau vậy.
Suốt một đêm, Ivan đem sự tức giận kìm nén lại, sau khi ngủ dậy, sự bực tức của ngày hôm qua đã vơi đi rất nhiều. Khi đi vào sân tập hợp của trại huấn luyện, anh không kìm được suy nghĩ lại xem hôm qua mình có nói gì quá đáng không, hơi hối hận một chút.
Nhưng anh đợi suốt một ngày, Đào Trĩ cũng không đi tìm anh, bình thường cậu sẽ le ve cười nịnh nọt trước mặt anh bất cứ khi nào có thể, bây giờ chỉ đứng xa xa, chớp mắt nhìn anh không nói gì, giống một con chó con đáng thương bị chủ bỏ rơi.
Anh cố ý đi ngang qua Đào Trĩ nhiều lần, muốn mở miệng nói, nhưng lại nuốt xuống. Không có lý do gì để rút lại những lời đã nói trước đó, … hơn nữa anh sẽ không bao giờ là người cúi đầu trước.
Mặc dù Ivan nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh bại, chấp nhận thỏa hiệp. Khi khu AB sáp nhập để huấn luyện, anh cố tình đi đến trước mặt Đào Trĩ mà không nói một lời, giả vờ ho vài tiếng. Đào Trĩ lập tức quay đầu lại, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Còn không nói lời nào?
Ivan mím môi, ho thêm vài tiếng nữa, hận không thể đêm phổi mình ho ra luôn, khiến những người xung quanh cũng quay lại nhìn. Sau đó họ đều thấy lông mày Ivan nhíu chặt, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt, cho dù là ai thì đều không kìm được mà lo lắng…. Nhưng mà, alpha cấp S có thể dễ dàng bị bệnh như thế hả? Cũng chỉ có Đào Trĩ mới tin.
Đào Trĩ thấy Ivan bị bệnh, đột nhiên đứng dậy, cậu còn nhớ hôm qua Tuấn Hạo dặn cậu phải đợi hai bên cũng bình tĩnh lại, nhưng vẫn đi đến chỗ anh: “Điện hạ, ngài bệnh sao? Uống thuốc chưa? Muốn đến bệnh viện không?”
Thấy đã thành công gây được sự chú ý của Đào Trĩ, Ivan cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, nhưng anh vẫn phải làm che ngực giả vờ yếu đuối: “Không biết, lạnh quá, chắc là ốm rồi.”
Cách đó không xa, Tuấn Hạo nhìn thấy cảnh tượng Đào Trĩ đang lo lắng vây quanh Ivan, lại nghe anh ta trả lời như vậy thì rất muốn chạy ra nói với Đào Trĩ, thể chất của Alpha khác với người thường, Ivan đang giả bệnh lừa cậu. Nhưng tất nhiên cho hắn mười cái mạng thì hắn cũng không dám đứng va vạch trần, chỉ đành trơ mắt nhìn Đào Trĩ bị ăn thịt.
“Vậy ngài mau đi bệnh viện.” Đào Trĩ không quan tâm Ivan còn tức giận hay không, cậu đưa tay sờ lên trán Ivan, không nóng, không biết bị bệnh gì: “Không có phát sốt…”
“Ừ…” Ivan lại ho vài tiếng rồi dựa người vào Đào Trĩ: “Tôi không sao. Chắc là do đêm qua ngủ không ngon nên cảm lạnh, em đưa tôi về ký túc xá nghỉ ngơi một chút là được.”
Đào Trĩ nghe nói tối qua anh ngủ không ngon, càng cảm thấy áy náy hơn, không phải vì hôm qua tức giận quá nên không ngủ tốt mới ngã bệnh chứ.
“Được, em đưa ngài về ký túc xá, sau đó đi gặp huấn luyện viên xin nghỉ phép.”
Đào Trĩ cẩn thận đỡ người cao hơn mình một cái đầu, sợ anh va vào đâu đó, Ivan thấy hết tất cả, cố ý nói một tiếng: “Lạnh…”
Đào Trĩ vội vàng ôm chặt hơn.
Cuối cùng cũng về đến ký túc xá của Ivan, Đào Trĩ đặt anh lên giường, xoay người lấy cho Ivan một cốc nước nóng.
Khi cậu quay vừa người, đột nhiên bị một lực thô bạo kéo lại, cơ thể mất thăng bằng ngã xuống b* ng*c ấm áp, sau đó là một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy mình.
“Lạnh… Để tôi ôm em một lúc.” Ivan ngửi thấy mùi hương trên người Đào Trĩ, lập tức cảm thấy thoải mái.
Đào Trĩ giật mình, nghiêng đầu sang một bên, thấy Ivan là dáng vẻ ốm yếu như cũ thì ngoan ngoãn nằm im, do dự một chút, mặc dù không biết mình sai ở đâu, nhưng vẫn mở miệng nói: “Điện hạ, em sai rồi.”
Cánh tay ôm Đào Trĩ của Ivan siết chặt hơn: “Sai ở đâu?”
Đào Trĩ chột dạ, ngón tay vẽ loạn lên ngực anh: “Em không biết… em chỉ muốn điện hạ vui vẻ một chút.”
Trái tim Ivan bỗng nhiên mềm nhũn, anh thở dài, nếu như anh không nói rõ, chắc chắn Đào Trĩ sẽ không bao giờ hiểu, anh mở miệng, đang muốn nói: “Tôi…”
“Điện hạ, thần nghe nói người bị bệnh.”
Giọng nói của Bối Duy đột nhiên vang lên ngoài cửa phòng ký túc xá: “Bệ hạ nghe được chuyện này rất lo lắng. Ngài đặc biệt phái bác sĩ từ cung điện đến khám cho người.”
Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
