Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 78: Cảnh Hướng Hàn – Trì Hưu 02

155@-

Chương 02

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan


Thỉnh thoảng, tiếng còi xe dưới khách sạn lại vang lên, báo hiệu sự bận rộn của mọi người.


Nghe thấy mình sắp bị đánh chết, Cảnh Hướng Hàn không hề có dấu hiệu sợ hãi, ngược lại còn tỏ ra kinh ngạc hơn.


Thời gian quen biết Trì Hưu không phải là ngắn, người này luôn thể hiện một mặt trưởng thành. Hoàn toàn không ngờ đối phương lại có tính cách… nóng nảy đến vậy.


Giống như một con thỏ bị dồn vào đường cùng, chuẩn bị cắn người.


“Nhất Hưu,” Cảnh Hướng Hàn lên tiếng, chân thành nói, “Sao em lại có mặt thứ hai thế này? Đáng yêu quá đi mất.”


Nói xong, Trì Hưu liền vươn tay lấy chiếc chăn trên giường đắp lên đầu Cảnh Hướng Hàn, rồi đá mạnh vào người anh ta một cái.


“Cút đi.” Anh nói.


Nhưng cú đá này lại làm căng cơ lưng, khiến anh đá ngã người kia, còn bản thân cũng không được lợi gì, cuối cùng cả hai đều bị thương.


Trì Hưu ngửa đầu ra sau, đặt gáy lên mép giường, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm trên trần nhà, hoài nghi cuộc đời.


**


Vì hôm đó vừa bị thương vừa không đủ ý chí, việc chơi đến chết đành phải hoãn lại. Trì Hưu giữ vẻ mặt lạnh lùng mặc quần áo, nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy chân và lưng không còn quá đau nhức, cứng đờ nữa. Anh khẽ cười khinh bỉ và đe dọa: “Sau này đừng để tôi nhìn thấy anh.”


“Không được nói với ai rằng chúng ta quen nhau. Nếu anh dám nói chuyện hôm nay ra ngoài, tôi sẽ nói anh có mùi sữa, thật đáng xấu hổ.”


“Ý em là sao?” Cảnh Hướng Hàn ôm ngực, không thể tin được nói, “Em muốn trở mặt không nhận người quen à?!”


Trì Hưu thu lại ánh mắt, nhấc chân đi ra ngoài. Dáng vẻ đó chắc chắn là muốn sống chết không qua lại. Cảnh Hướng Hàn nhanh chóng mặc quần áo, lao ra như bay, chặn ngay trước mặt Trì Hưu, giữ chặt cửa không cho anh mở.


Anh ta nhìn Trì Hưu và hỏi: “Em không muốn chịu trách nhiệm sao?!”


“…” Mặt Trì Hưu đờ ra, mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào người trước mắt, hờ hững đẩy gọng kính, hoàn toàn không coi chuyện hôm nay là gì to tát, nói: “Đều là người lớn rồi, chỉ ngủ với nhau một lần thôi. Tôi không cần anh chịu trách nhiệm.”


“Tránh ra.”


“Thế nào là chỉ ngủ một lần?” Cảnh Hướng Hàn trợn tròn mắt, hoảng hốt chớp mắt hai cái, nói to, “Trì Nhất Hưu, em rút ch*m vô tình quá ha?!”


Trì Hưu: “…”


Rõ ràng sáng nay vừa tỉnh dậy còn nghe thấy Trì Hưu nói những lời hạ lưu, tục tĩu, thế mà Cảnh Hướng Hàn lại giống như một bé ngoan chưa từng nói qua câu nào quá đáng. Lúc này trái lại tự nhiên ngộ ra, học rất nhanh.


Anh ta sao chép một mặt khác của Trì Hưu, bộc lộ ra triệt để.


Trì Hưu kiên nhẫn đến cạn kiệt, nghiến răng nói: “Ai rút?”


“……” Khí thế của Cảnh Hướng Hàn yếu đi, đáp: “Tôi.”


“Cút đi.” Trì Hưu mỉm cười.


Cảnh Hướng Hàn không nhường bước, nói: “Tôi có thể chịu trách nhiệm.”


“Hoàn toàn không cần.”


Hôm đó hai người chia tay trong không khí chẳng vui vẻ gì, sau khi về nhà Trì Hưu liền chặn và xóa hết toàn bộ cách thức liên lạc của Cảnh Hướng Hàn.


Tốc độ nhanh đến mức thật sự chẳng khác gì sợ tránh không kịp.


Xin phép Trì Viễn Thân cho nghỉ để ở nhà “dưỡng bệnh” vài ngày, Trì Hưu thường xuyên nằm ngẩn ngơ trên sofa, trong lòng nghĩ, mình đã tuyệt tình đến thế rồi, Cảnh Hướng Hàn là người thông minh, nhất định sẽ không còn tạo ra những cuộc gặp tình cờ như trước nữa.


Cứ coi như đêm đó bị một con chó đè ra cắn một đêm đi. Dù sao mình là một Alpha, cũng đâu có thể mang thai, không sao cả.



Vì vậy, khi trở lại công ty, Trì Hưu đã sớm quên chuyện này, cũng chẳng cố tình nghĩ thêm về Cảnh Hướng Hàn nữa.


Cho đến khi vừa đến cổng công ty, anh liền thấy một dáng người cực kỳ quen thuộc.


Hôm đó thời tiết không mấy tốt, trên không lất phất những hạt mưa nhỏ bay đầy, khi Trì Hưu ra khỏi nhà xem dự báo thì thấy báo là không mưa, nên không mang dù.


Dù sao cũng không lớn, anh cũng chẳng bận tâm.


Bên lề đường đối diện công ty, có một người đàn ông đang đứng.


Anh ta cầm một chiếc dù đen, hàng mi rũ xuống nhìn mặt đất, không biết đang nghĩ gì.


Bóng dáng cao ráo, chân dài bị cơn mưa bụi phủ đầy trời bao bọc ở giữa, khiến anh ta trông như lạc lõng giữa thế gian, cũng khiến anh ta có vẻ cô độc, hiu quạnh.


Khóe mắt vừa thoáng thấy Trì Hưu, Cảnh Hướng Hàn lập tức quay đầu nhìn, ngay tức thì sải bước dài đi về phía anh.


Trì Hưu như gặp kẻ địch lớn, chẳng còn dáng vẻ điềm tĩnh ổn trọng của tổng giám đốc Trì mỗi khi đến công ty nữa, xoay người bỏ chạy. Trước khi chạy còn lên tiếng cảnh cáo Cảnh Hướng Hàn: “Anh đứng yên ở đó cho tôi!”


Dĩ nhiên Cảnh Hướng Hàn sẽ không nghe, mà cũng sải bước đuổi theo.


Hai người, kẻ chạy người đuổi, như thể không ai chịu buông tha ai. Sắc mặt Trì Hưu đen lại, nhưng thấy mình càng chạy càng xa công ty, sự căng thẳng trong lòng cũng vơi bớt nhiều.


Chỉ cần không để nhân viên bắt gặp anh từng có một đoạn tình cảm vô cùng nực cười, thì mọi chuyện khác đều dễ nói.


Bước chân Trì Hưu dần dần chậm lại, thậm chí dừng hẳn, thản nhiên phủi mấy giọt nước nhỏ trên tay áo. Lúc này Cảnh Hướng Hàn cũng kịp chạy hai bước dài, bắt lấy anh.


Cổ tay truyền đến một luồng hơi ấm. Trì Hưu cúi mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, điềm tĩnh giả dối nói một câu: “Trùng hợp thật, Tổng giám đốc Cảnh cũng ở đây.”


Nói rồi, anh khẽ dùng sức đẩy đi cái nhiệt độ quen thuộc kia.


Cảnh Hướng Hàn không hề muốn gây phản cảm, cứng rắn nhét chiếc dù vào tay Trì Hưu, sau đó lùi lại, đứng cách xa anh rất nhiều.


Còn bản thân thì phơi bày toàn th*n d*** làn mưa bụi lất phất.


“Tổng giám đốc Trì, thấy tôi cũng không cần phải như gặp quái vật, co giò bỏ chạy như thế.” Cảnh Hướng Hàn nghiêm túc nhìn chằm chằm anh, nói: “Khó tránh khỏi làm người ta tổn thương.”


Trì Hưu vẫn còn ngơ ngác nhìn vật trong tay, dường như hoàn toàn không nghĩ Cảnh Hướng Hàn đuổi theo mình, việc đầu tiên lại là đưa dù, để anh che, tránh bị dính mưa.


Nghe vậy, anh mới hồi thần từ cơn sững sờ, nhìn Cảnh Hướng Hàn với vẻ khó tả, có chút kỳ quặc hỏi: “Anh thích tôi à?”


“Thích em?” Có lẽ không ngờ đến câu hỏi này, gương mặt Cảnh Hướng Hàn thoáng chốc ngẩn ra, rồi nhíu mày, mở miệng hỏi: “Em và tôi dây dưa mập mờ lâu như thế, chẳng phải là vì em thích tôi sao?”


“……” Trì Hưu im lặng.


Cảnh Hướng Hàn hiểu ra: “Hóa ra em chỉ chơi đùa thôi?”


Vì nãy chạy quá gấp, mưa bụi hắt vào mặt rất nhiều, khiến tròng kính đầy những hạt mưa li ti, chẳng thể nhìn rõ được gì.


Trì Hưu đưa tay tháo kính xuống, hay lắm, càng không nhìn rõ được người trước mặt, nhưng anh lại thấy nhẹ nhõm.


Không còn bị ánh mắt trách cứ của Cảnh Hướng Hàn chọc cho khó chịu, thậm chí nặng nề.


“Thật vậy sao?” Cảnh Hướng Hàn lại hỏi.


Trì Hưu mặt không biểu cảm, cũng chẳng định dùng đôi mắt cận của mình để đối diện với người ta, chỉ thản nhiên bước tới, định đi ngang qua để vào công ty.


Khi đi ngang qua, anh phong độ đưa lại chiếc dù: “Tổng giám đốc Cảnh.”


Cảnh Hướng Hàn không nhận.


Trì Hưu liền bắt chước dáng vẻ vừa rồi của anh ta, nhét dù vào tay anh ta.



Sau đó rời đi.


“Trì Hưu.” Cảnh Hướng Hàn nắm chặt chiếc dù, khắc chế gọi một tiếng.


Bước chân Trì Hưu khựng lại, bốn bề im lặng chốc lát, anh mới như giao phó nói: “Phải nói lời xin lỗi với anh. Khi ấy tôi chẳng hỏi gì đã cho rằng anh là Omega, nên mới bồng bột.”


“…… Nhưng anh là Alpha.” Trì Hưu nghiêng đầu, nhắc nhở, “Tổng giám đốc Cảnh, tôi cũng là một Alpha.”


Lần này, anh không hề để lại cơ hội dây dưa nào, thản nhiên sải bước, thong dong bước đi trong mưa bụi.


Ý của anh đã quá rõ, anh không có ý định, cũng chưa từng nghĩ sẽ ở bên một Alpha.


Mối quan hệ của họ, cũng như cơn mưa hôm nay, đã rơi xuống, đã bùng nổ. Ngày mai có thể sẽ quang mây tạnh, nhưng để gặp lại cơn mưa giống hệt như lúc này — mãi mãi sẽ không còn.


Hai người rất lâu không gặp lại nhau. Lần tiếp xúc nữa là trong một quán bar, cả hai đều ngẩn ra khi nhìn thấy đối phương, rồi Trì Hưu khẽ nhướng mày.


Bọn họ trở thành những người chỉ gật đầu xã giao, chẳng còn giống như từng quen biết.


Trì Hưu ở trong quán bar, nhưng như thể đang ở buổi tiệc xã giao sang trọng, phong độ, lịch thiệp, mọi ưu điểm đều toát ra.


Anh vừa uống rượu ở quầy bar, vừa dùng ánh mắt tìm kiếm mục tiêu. Nhưng với ngoại hình của anh, căn bản chẳng cần tìm, sẽ có người tự động tiến đến.


“Anh đẹp trai, đi một mình à?” Một cậu trai có nét mặt dịu dàng, bưng ly rượu đến gần anh, cười rất tươi.


Trì Hưu ngẩng lên đánh giá, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, bật cười nhẹ: “Đi một mình.”


Trong góc tối đầy ánh đèn loang loáng, một ánh nhìn sắc bén như chim ưng chằm chằm khóa vào quầy bar.


Người đàn ông kia không rõ biểu cảm, uống hết ly này đến ly khác. Chẳng bao lâu, sự xa cách trên người biến thành sát khí ngút trời.


Trì Hưu mời rượu, uống xong định dẫn người về khách sạn, anh nghĩ chắc sẽ đi ngay thôi, nào ngờ chàng trai trước mặt cứ uống mãi, hết ly này đến ly khác, mà mặt chẳng hề đỏ.


“… Cậu say chưa?” Trì Hưu hỏi.


Vì đối phương cứ uống, anh cũng ngại không uống theo, nên bản thân cũng hơi say.


Cậu trai lắc đầu, có chút khổ não: “Sao em vẫn chưa say nhỉ.”


Trì Hưu: “……”


Cậu trai đặt ly xuống, nói: “Anh đẹp trai, hay là mình đi thẳng luôn đi?”


Trì Hưu nhướn mày, vừa định đồng ý, chưa kịp đứng lên thì cảm thấy số rượu uống vào bụng lúc nãy cuối cùng cũng bắt đầu phát tác, từng đợt nóng bừng khó chịu, khiến đầu choáng váng.


Rượu trong bar phần lớn đều có tên nghe êm tai nhưng nồng độ rất mạnh, hậu vị dữ dội. Thật ra, đây là lần đầu tiên Trì Hưu đến bar — nếu bị cha anh biết chắc sẽ ăn đòn, nhưng anh nghĩ đời phải biết mạo hiểm, cho nên mới đến thử.


Anh hơi chống đỡ không nổi.


“… Cậu chờ tôi một chút.” Trì Hưu nói với cậu trai.


Anh giơ tay day trán, may là tửu lượng vốn khá, giờ chỉ là chưa quen loại rượu ngọt ở đầu nhưng sau lại gắt mạnh, nghỉ một lát thì đỡ hẳn.


Một phút sau, Trì Hưu lại nở nụ cười lịch thiệp, ngẩng lên định nói “đi thôi”, thì nụ cười thoáng khựng lại.


Anh nghĩ, chắc mình thật sự say rồi, bằng không sao người trước mắt lại đột nhiên biến thành Cảnh Hướng Hàn?!


Không chỉ biến thành Cảnh Hướng Hàn, anh ta còn quay sang nói với cậu trai ngây ngẩn bên cạnh: “Em ấy sẽ không đi với cậu.”


Cậu trai theo bản năng nói: “Tại sao? Dựa vào cái gì?”


Sắc mặt Cảnh Hướng Hàn rất lạnh: “Bạn trai tôi.”



“Cậu nói xem, vì sao?”


“…… Cái quái gì?” Trì Hưu nhíu mày, để lộ bản tính không đồng tình, gườm anh ta, chống tay lên quầy bar định đứng dậy: “Tôi…… Ưm!”


Cảnh Hướng Hàn bịt miệng anh, trong ánh mắt càng thêm kinh ngạc của cậu trai, cưỡng ép lôi Trì Hưu đi.


**


Hai người lôi kéo nhau, Trì Hưu vì rượu ngấm mà mềm yếu, bị Cảnh Hướng Hàn dễ dàng kéo vào khách sạn.


Đêm đô thị rực rỡ chói lòa, ánh sáng lấp lánh từ cửa sổ sát đất ùa vào, nhuộm sofa trong phòng đủ sắc màu.


Cũng khiến suy nghĩ con người chao đảo biến đổi như ánh đèn.


“Rầm” một tiếng, Cảnh Hướng Hàn khóa cửa, đẩy Trì Hưu vào phòng khách khách sạn. Anh ngã ngay xuống sofa, đầu tựa vào lưng ghế, giơ tay tháo kính, day trán như đau đầu.


Nói: “Có chuyện gì không? Vị bạn trai giả mạo cứ bám riết này.”


Cảnh Hướng Hàn rót nước nóng, vài phút sau đưa cho anh. Đợi anh nhận lấy, anh ta mới nói: “Chẳng phải em chỉ muốn chơi thôi sao? Vậy thì chúng ta có thể tiếp tục chơi…… cùng ai làm chẳng là làm?”


“Ồ,” Trì Hưu nhếch môi, “vậy ra anh cũng hay đi bar à?”


“Lần đầu tiên.” Giọng Cảnh Hướng Hàn lạnh băng, “Tin hay không thì tùy.”


Trì Hưu không đáp.


Ngay khoảnh khắc tiếp theo, trong khách sạn bỗng tràn ra một mùi hương ngọt lịm. Rượu trong người Trì Hưu tan đi một nửa, anh thả lỏng lông mày — con chó Cảnh Hướng Hàn này, lại thả pheromone ra.


Trong khi âm thầm tận hưởng mùi hương ấy, Trì Hưu lại làm ra vẻ chính nhân quân tử mà cảnh cáo: “Anh lại quyến rũ tôi.”


“Ừm.” Cảnh Hướng Hàn bạo dạn thừa nhận, bước tới gần anh một bước, trực tiếp đưa tay tháo cúc áo anh.


Bị nắm chặt cổ tay.


Trì Hưu dùng đôi mắt không còn bị gọng kính che chắn đối diện với anh ta, nói: “Muốn làm gì?”


“Đây là khách sạn,” Cảnh Hướng Hàn nhắc nhở, “đương nhiên là lên giường rồi.”


Nói xong, anh ta im lặng một lát, giọng có phần khàn khàn: “Em yên tâm, chỉ là chơi đùa thôi.”


Nghe vậy, chẳng hiểu sao Trì Hưu bật cười, nụ cười còn quá đáng hơn cả một tên cặn bã tận cùng.


Anh gật đầu nói: “Được thôi, anh nằm xuống.”


“Vậy tức là em đồng ý rồi? Trong lúc chơi với tôi không được tìm ai khác.” Cảnh Hướng Hàn nghiêm túc đến mức khiến người khác phải rùng mình, còn mang theo sự cố chấp đến cực đoan.


Như thể chỉ cần đối phương đáp ứng rồi lại phản bội, thì anh ta sẽ lôi anh cùng sa ngã, đến chết mới thôi.


Trì Hưu nói: “Cậu chỉ cần nằm xuống thì cái gì cũng dễ nói.”


“Em nói là phải giữ lời.” Lập tức, Cảnh Hướng Hàn không nói thêm gì, kéo Trì Hưu vào phòng ngủ.


Anh ta ném Trì Hưu xuống giường, còn bản thân thì gọn gàng c** s*ch quần áo, chưa đầy một phút đã tr*n tr**.


Khi Trì Hưu chống người ngồi dậy, mang theo chút kinh ngạc nhìn anh ta, thì Cảnh Hướng Hàn đã ngoan ngoãn nằm ngay ngắn trên giường, nói: “Em tới đi.”


Lần này Trì Hưu thật sự kinh ngạc, ngây người nhìn Cảnh Hướng Hàn, lắp bắp: “Anh… anh cái người này…”


Người này thật sự là…


Trì Hưu không thốt nên lời, trong lòng cũng không tìm được từ ngữ thích hợp, chỉ cảm thấy lạ lùng, bị một cảm xúc vô cùng ấm áp xen lẫn chua xót lấp đầy lồng ngực.



Cuối cùng, anh mới tìm ra một từ tương đối đúng: Cảnh Hướng Hàn dường như… đang coi trọng, nâng niu mình.


Trì Hưu nằm xuống lại, đầu kề đầu với anh ta. Cảnh Hướng Hàn kỳ lạ quay mặt sang, mái tóc lướt nhẹ qua tóc anh.


Anh ta ngồi dậy nói: “Em nằm xuống làm gì? Tư thế tôi nằm không đủ chuẩn à?”


Cảnh Hướng Hàn chọc vào eo anh, nói: “Em thích tư thế nào, tôi có thể nằm theo.”


“Nói đi.”


Vì hành động quá dứt khoát của anh ta vừa rồi, Trì Hưu bị “hù dọa” một trận, men rượu đã tỉnh hơn nửa.


Nghe vậy anh chỉ cảm thấy buồn cười, qua một lúc, dang rộng hai tay nói: “Anh tới đi.”


Cảnh Hướng Hàn sững người, kinh ngạc, đôi mắt sáng rực lên.


Anh ta quỳ trên giường, ghé sát Trì Hưu, phấn khích hỏi: “Thật không?”


Trì Hưu ngồi dậy, tay vẫn dang rộng, ra lệnh: “Giúp trẫm cởi áo.”


Không nói thừa một câu, mắt Cảnh Hướng Hàn sáng long lanh lập tức bắt tay vào làm.


Ngay trước giờ công thành đoạt đất, Trì Hưu mỉm cười, uy h**p: “Hầu hạ cho tốt.”


**


Sau lần tình một đêm thứ hai, dường như hai người cuối cùng cũng hóa giải hiềm khích. Khi ở riêng thì có qua lại, còn ngoài mặt thì vẫn coi như chẳng hề quen biết.


Hai năm trôi qua, họ vẫn là “người tình bí mật” của nhau.


Mà Trì Hưu cũng chỉ cảm động được đúng cái đêm đó, về sau lúc ở trên giường vẫn muốn giành thế thượng phong, thường xuyên đánh nhau thật với người ta — đánh thật, ngoài gương mặt ra, trên người Cảnh Hướng Hàn đều đầy vết bầm xanh tím.


Có điều, Cảnh Hướng Hàn ngọt ngào kia cũng chỉ chịu nhường đúng một lần, sau đó dù có bị đánh chết cũng tuyệt không lùi bước!


**


“Trì Nhất Hưu, em thật độc ác, bây giờ chỗ đùi tôi vẫn còn bầm tím này.” Đại sảnh tiệc rượu xa hoa, ánh đèn không soi tới góc tối, Cảnh Hướng Hàn ngồi sát bên cạnh anh, vai gần như kề vai, ghé vào dùng giọng nghiêm túc nhất để nói những lời riêng tư nhất.


Trong đại sảnh vẫn có người qua lại giao thiệp, giữa bầu không khí hơi hỗn loạn, Trì Hưu liếc hắn một cái, rõ từng chữ: “Tôi hối hận vì không phế anh ngay từ đầu.”


“Ôi chao, không cần thiết đâu,” Cảnh Hướng Hàn cười tươi như con chó thiếu đánh, “Nhất Hưu, tích đức hành thiện, hạnh phúc cả đời.”


Trì Hưu mím môi, không nhịn được chửi: “Đồ ngu.”


Nói xong anh định uống rượu.


Chợt nghe trên đỉnh đầu vang lên một giọng uy nghiêm: “Giỏi thật đấy.”


“Phụt, khụ!” Ngụm rượu suýt trào ngược, Trì Hưu run cả người, vội vàng nghiêng người tránh làm đổ rượu vì tay run.


Chờ ổn định lại, anh ngẩng đầu, liền thấy Trì Viễn Thân đang mặt mày không vui nhìn chằm chằm mình. Trì Hưu lúng túng, gọi: “Cha, cha còn chưa về sao?”


“Chứ còn gì nữa,” Trì Viễn Thân hừ lạnh, không khách khí nói: “Từ một con công cô độc bỗng dưng biến thành hai con, cha không tới xem con còn lại thì làm sao được.”


Nghe thấy có mình trong đó! Cảnh Hướng Hàn lập tức như chuông báo động reo, dù sao anh ta cũng là hậu bối, chuyện ký hợp đồng với Trì Viễn Thân vốn là việc của cha anh ta, nên đây gần như là lần đầu tiên anh ta trực diện tiếp xúc với vị nhân vật lớn này.


Đã ngủ với Trì Nhất Hưu suốt ba năm, thân phận của mình ở chỗ anh vẫn luôn chỉ là một tình nhân bí mật, nhưng mấy năm qua lại quá đỗi quen thuộc, nhiều khi Cảnh Hướng Hàn cứ ngỡ mình với Trì Hưu đã thành chồng chồng già thật rồi.


Thế nên chẳng hiểu sao, tình cảnh hôm nay lại giống như đang ra mắt phụ huynh — không… càng giống như bị phụ huynh bắt quả tang vụng trộm!


Cảnh Hướng Hàn lập tức căng thẳng, bật thốt: “Chào cha vợ!”

Hết chương 02


Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Story Chương 78: Cảnh Hướng Hàn – Trì Hưu 02
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...