Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Chương 77: Cảnh Hướng Hàn – Trì Hưu 01
171@-
Trong sảnh khách sạn được trang hoàng lộng lẫy, những vị khách mặc âu phục sang trọng đi lại. Ánh đèn chiếu thẳng từ trên cao xuống, tạo ra những bóng tối với nhiều màu sắc khác nhau trên mỗi người.
Một người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám khói ngồi ở một góc hơi tối. Anh ta ngồi bắt chéo chân một cách ngông nghênh, nhưng lại hòa quyện hoàn hảo giữa sự tao nhã và phóng túng.
Ánh đèn từ xa xuyên qua những lớp khoảng cách, chạm đến rìa bóng tối nơi anh đang ngồi, làm nổi bật hình dáng thon dài của anh, đồng thời khiến đôi mắt sau cặp kính mỏng trở nên sắc sảo và quyến rũ.
Một tay anh cầm chiếc ly chân dài, hai ngón tay kẹp và lắc nhẹ, tay còn lại tùy ý đặt trên lưng ghế sofa phía sau. Ánh mắt anh lướt qua mọi người trong sảnh.
“Cộp.” Đột nhiên, mũi giày của ai đó đá vào mũi giày của người kia.
Người đàn ông đang lắc ly rượu theo phản xạ rụt chân lại, “chậc” một tiếng đầy bực bội, đồng thời nhíu mày, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Khi ánh mắt một cao một thấp vừa chạm nhau, vẻ bực dọc trên mặt Trì Hưu lập tức biến mất. Đôi chân đang bắt chéo cũng ngay lập tức thu lại. Dù vẫn giữ được vẻ thanh lịch, nhưng cũng có thể thấy rõ là anh ta đã co rúm lại.
“Cha.” Trì Hưu khẽ ho, ngoan ngoãn gọi, rồi nói, “Chẳng phải cha đi nói chuyện hợp tác với người khác sao?”
“Tìm con cả buổi, con lại ngồi co ro ở đây,” Trì Viễn Thân nhìn anh với vẻ không đồng tình, trong ánh mắt còn có chút rèn sắt không thành thép “Cha đưa con đến đây là để con một mình tỏa sáng như một con công cô độc à?”
Trì Hưu: “…”
Trì Hưu không còn nhìn thẳng vào vị đại gia này nữa, ung dung nhấp một ngụm rượu.
Quả nhiên lại bị đá thêm một cái nữa.
“Chậc, cha xem cha này,” Trì Hưu dịch ra xa hơn một chút, nói, “Cứ tưởng đây là nhà mình à. Cha làm bẩn giày, bẩn quần áo của con, người ta hỏi làm sao mà bẩn, ồ Trì Viễn Thân ra tay, thế là làm mất mặt ai?”
Trì Viễn Thân: “…”
“Đồ khốn,” Trì Viễn Thân nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm, “Mày giống ai a.”
Trì Hưu cung kính đáp: “Giống cha.”
Trì Viễn Thân: “…”
“Đứng dậy,” Trì Viễn Thân nghiêm mặt nói, “Con cứ ngồi đây là có thể kết giao được à?”
Trì Hưu làm theo, đứng dậy. Khi đi vào sảnh, anh còn nói thêm một câu: “Không ngờ đã sinh ra trong một gia đình quyền lực như nhà mình rồi, con vẫn phải chủ động bắt chuyện với người khác. Cha hơi không đáng tin cậy rồi đấy.”
“…” Trì Viễn Thân đi ngay phía sau, tức đến đầu óc quay cuồng, gân xanh trên thái dương giật giật. Ông cảm giác nếu không phải đang ở bên ngoài, ông có thể đá cái thằng khốn này ra Thái Bình Dương.
Vì vậy, ông chỉ cười lạnh một tiếng, vẻ mặt vẫn bình thản, ung dung cầm một ly champagne từ bên cạnh, miệng không nhúc nhích nói: “Người có danh vọng là tao, liên quan gì đến mày.”
… Nói cũng phải.
Trì Hưu nghẹn lời, cả hai đã đến sảnh. Anh duy trì khí chất lạnh lùng và quý phái, bắt tay và trò chuyện với những người đến gặp mặt.
Vài câu nói ngắn gọn, nụ cười nhạt, sự lắng nghe vừa phải, mọi thứ đều rất đúng mực.
Trì Viễn Thân hài lòng gật đầu trong lòng.
Thực ra, Trì Hưu đã xuất hiện trong giới kinh doanh dưới sự dẫn dắt của Trì Viễn Thân được năm năm rồi.
Nhắc đến con trai cả của Trì Viễn Thân, ấn tượng của mọi người bên ngoài về anh là, khi không bàn công việc, Trì Hưu ôn hòa nho nhã. Khi bàn công việc, tuy Trì Hưu vẫn cười đúng mực nhưng tuyệt đối không phải là người hiền lành.
Tuy nhiên, cả hai trạng thái đều có một đặc điểm chung, anh không nói nhiều. Khi không cần nói, anh không hề nói một lời thừa thãi nào. Khi cần nói, anh đơn giản và rõ ràng, có thể giải quyết trong một câu thì không bao giờ giải thích bằng hai câu.
Vì vậy, dù chưa đến 30 tuổi, địa vị và tài sản của anh đã không thể xem thường được nữa.
Nhưng dù vậy, Trì Viễn Thân vẫn dạy dỗ anh rất nghiêm khắc. Là người đi sau của đa số, cần tránh tầm nhìn hạn hẹp và kiêu ngạo tự đại, phải giao tiếp với nhiều người hơn.
Nói trắng ra cũng là sự khôn khéo.
Vì vậy, những dịp như thế này trong giới thượng lưu, những người có ý định hợp tác có thể lập tức trao danh thiếp, giúp Trì Hưu có thêm nhiều mối quan hệ hơn.
Dù không thực sự hợp tác, việc làm quen và tìm hiểu cũng là điều tốt.
Trì Viễn Thân sẽ không can thiệp vào bất kỳ mối quan hệ xã giao nào của anh, dù thành hay không. Trừ khi Trì Hưu thực sự gặp phải chuyện không thể giải quyết, ông mới miễn cưỡng ra mặt một lần.
Thấy con trai đang nghiêm túc xã giao, Trì Viễn Thân thu lại ánh mắt nhìn anh, uống một ngụm champagne trong tay, rồi thản nhiên rời đi.
Nhưng với địa vị hiện tại của Trì Hưu, anh thực sự không cần phải cố gắng đi tìm người khác để bắt chuyện.
Chỉ một lúc ở trong sảnh, đã có vài người đến gọi “Tổng giám đốc Trì.” Trì Hưu lần lượt đáp lại, trò chuyện vài câu đơn giản, chạm ly và trao đổi danh thiếp, không từ chối bất kỳ ai.
Ly rượu trong tay gần cạn, đôi mắt sau cặp kính của Trì Hưu như chim ưng, lướt nhìn xung quanh một vòng, không thấy cha của mình đâu. Trong lòng anh lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, muốn bỏ cuộc.
Nghĩ là làm, Trì Hưu dịch chân, định đi về một góc nào đó để nghỉ ngơi.
Nhưng anh bị chặn lại.
Một bàn tay với các khớp ngón tay rõ ràng đang cầm một chiếc ly chân dài đựng rượu vang đỏ, nhìn có vẻ là tùy tiện nhưng rất có chủ ý, nhẹ nhàng giơ lên chắn ngang trước mặt Trì Hưu.
Dưới ánh đèn, màu của rượu đỏ trong ly được phản chiếu lên mu bàn tay, thậm chí còn có những gợn sáng lấp lánh, như thể nó đang phát sáng.
Nhờ cử chỉ giơ tay, một đoạn tay áo âu phục màu đỏ rượu được kéo lên một chút, làm nổi bật xương cổ tay hơi nhô ra, đẹp như một món đồ sứ.
Những mạch máu xanh nhạt ẩn dưới lớp da lại là một cảnh tượng khác.
“Tổng giám đốc Trì nhìn tay tôi làm gì vậy?” Người đàn ông chặn anh lên tiếng, trong giọng nói có chút cười khó nhận ra. “Nghiện tay a? Vậy tôi tặng tay cho em nhé?”
Trì Hưu lạnh lùng thu lại ánh mắt, không cảm xúc nhìn thẳng vào khuôn mặt của Cảnh Hướng Hàn, sau đó không nói một lời, bước qua anh ta định rời đi.
“Này Tổng giám đốc Trì,” Cảnh Hướng Hàn lập tức đuổi theo và nói, “Em trò chuyện vui vẻ với tất cả mọi người, gặp tôi lại lạnh mặt, đối xử khác biệt như vậy không hay đâu.”
Trì Hưu khẽ mở môi: “Cút.”
“Không được đâu Tổng giám đốc Trì,” Cảnh Hướng Hàn đi theo đến một góc, ngồi xuống cạnh Trì Hưu như người nhà, “Hiện tại chúng ta còn một dự án hợp tác, quá xa lạ thì không tốt.”
Mặt Trì Hưu đờ ra, mím môi không nói.
Sau đó không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt sau cặp kính của anh khẽ liếc nhìn Cảnh Hướng Hàn. Người kia lập tức hiểu ý, nói: “Em có gì dặn dò?”
“Không định đi à?” Trì Hưu hỏi.
Cảnh Hướng Hàn: “Không đi.” Nói xong, anh ta nghĩ một lát, rồi thận trọng và cảnh giác sửa lời, “Em đi rồi thì đương nhiên tôi cũng phải đi.”
Trì Hưu “ừm” một tiếng, khẽ nhấc cằm quý phái lên, ra hiệu: “Ngồi bên này.”
Cảnh Hướng Hàn nhìn vị trí bên trái và bên phải của Trì Hưu, dường như không nhận ra có gì khác biệt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy và chuyển sang ngồi ở phía bên kia của Trì Hưu—đối diện với sảnh chính.
Ngồi xuống xong, anh ta thuận tiện dùng ly của mình chạm vào ly của đối phương, nói: “Tại sao lại phải đổi chỗ?”
Trì Hưu nhấp một ngụm rượu: “Tôi không biết cha của tôi đã đi chưa, anh ngồi đây chắn tầm nhìn.”
Cảnh Hướng Hàn: “…”
Mọi người trong sảnh vẫn đang giao lưu, trò chuyện không biết mệt mỏi. Ánh đèn trên trần không biết từ khi nào đã đổi sang một màu khác. Cảnh Hướng Hàn khẽ cười, nghiêng ly, định chạm ly với anh một lần nữa, nhưng bị né tránh.
“… Chậc.” Sau khi bị né tránh lần thứ hai, Cảnh Hướng Hàn trực tiếp nắm lấy cổ tay Trì Hưu để chạm ly. Vừa chạm vừa không nhịn được mà than phiền: “Xong việc rồi là trở mặt không nhận người quen.”
Trì Hưu đổi ly sang tay kia, rồi mạnh mẽ rút cổ tay mình ra khỏi lòng bàn tay đối phương và nói: “Cút.”
Nhắc đến Cảnh Hướng Hàn, ngoại hình của anh ta vừa thanh cao vừa mềm mại, lại xen lẫn một chút sắc sảo.
Lần đầu tiên Trì Hưu nhìn thấy anh ta, vì ấn tượng đầu tiên về ngoại hình quá mạnh, anh đã tự tin nghĩ trong lòng: Omega này trông cũng khá đẹp, chỉ là hơi cao.
Khi đó anh chỉ biết cái tên Cảnh Hướng Hàn, nhưng hoàn toàn không hiểu rõ về anh ta.
Lần thứ ba Trì Viễn Thân yên tâm để Trì Hưu tự mình ra ngoài đàm phán hợp tác, vốn dĩ không có rủi ro gì, nhưng giữa đường lại xuất hiện một đối thủ cạnh tranh, chính là Cảnh Hướng Hàn.
Đó là mùa xuân ba năm trước. Cả hai cùng nhắm đến một dự án, đều có thiện chí ký hợp đồng, vì vậy Trì Hưu và Cảnh Hướng Hàn đã đối đầu trực diện.
Khi xác định được đối phương chính là đối thủ cạnh tranh, hai người đứng cách nhau một khoảng, nhìn từ xa và trao đổi tín hiệu phải thắng bằng được trong mắt.
Chỉ cần không ở nhà, khí chất của Trì Hưu luôn điềm tĩnh, thậm chí là già dặn. Người khác nhìn thấy anh ta sẽ không bao giờ xem thường.
Nhưng Cảnh Hướng Hàn thì không. Câu đầu tiên anh ta nói khi đối mặt với Trì Hưu là: “Cậu mới đi làm à?”
Một câu nói bình thường, nhưng 100% là lời khiêu khích, cho thấy anh ta hoàn toàn không coi trọng người trước mặt.
Biểu cảm của Trì Hưu không đổi. Anh bình thản đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi, sau đó làm một cử chỉ “mời” bằng một tay, nhường đối phương đi trước.
Từ cử chỉ lịch thiệp này, Cảnh Hướng Hàn nhận ra điều gì đó. Anh ta lịch sự gật đầu xin lỗi về hành vi vừa rồi của mình, cũng nhường bước.
Dự án đó cuối cùng rơi vào tay Trì Hưu.
Sau khi hợp đồng kết thúc, Trì Hưu cẩn thận cất vài tờ giấy đã ký tên và đóng dấu vào cặp tài liệu, rồi nhìn Cảnh Hướng Hàn vẫn đang ngồi đối diện, khẽ cười: “Đúng vậy, tôi mới đi làm chưa lâu.”
Đối phương trước đó đã khiêu khích, giờ anh ta đáp lại bằng một lời mỉa mai.
Cảnh Hướng Hàn mỉm cười đứng dậy, đưa một tay ra chờ đợi để bắt: “Rất vui được cạnh tranh, Tổng giám đốc Trì.”
Từ sau đó, Cảnh Hướng Hàn cứ như thể đã nhắm vào Trì Hưu, hai người thỉnh thoảng lại tình cờ gặp nhau trên đường.
Trì Hưu hỏi anh ta có gì chỉ giáo, Cảnh Hướng Hàn liền nói rằng vì không lấy được dự án nên rất đau lòng, muốn tìm người tâm sự.
Khi đó, Trì Hưu về nhà và tìm hiểu sơ qua về Cảnh Hướng Hàn—chủ yếu là nghe người khác kể lại qua chuyện cạnh tranh lần này.
Người ta nói anh ta luôn phong lưu đa tình, nhưng chưa ai may mắn được ngửi thấy pheromone của anh ta.
Trì Hưu nghĩ thầm, pheromone của Omega này có mùi gì vậy, đã phong lưu đa tình như thế mà vẫn chưa ai ngửi thấy.
Mâu thuẫn, không hợp lý.
Nhưng không hiểu sao, khi số lần tình cờ gặp nhau tăng lên, Trì Hưu cũng cảm thấy một Omega yếu đuối như anh ta bị thua dự án trong tay mình thì việc không phục là điều hiển nhiên, cảm thấy khó chịu cũng là lẽ thường.
Hơn nữa, trong thương trường không có kẻ thù công khai, tất cả đều là “bạn bè,” biết đâu sau này vì lợi ích mà lại hợp tác với nhau.
Cứ thế, họ đã ăn cơm với nhau vài lần.
Một buổi tối sau khi tan làm, Cảnh Hướng Hàn lại “tiện đường” đến dưới tòa nhà công ty của nhà họ Trì.
Trì Hưu vừa ra khỏi cửa định đi lấy xe thì thấy Cảnh Hướng Hàn đứng bên cạnh xe vẫy tay với mình, nói: “Tổng giám đốc Trì, cậu có vội về nhà không? Đi ăn cùng nhau nhé.”
Trì Hưu khẽ nhướng mày, nghĩ đến lịch trình của mình, dường như không có việc gì.
“Tôi đi lấy xe,” anh nói.
“Này, đi xe của tôi đi,” Cảnh Hướng Hàn đi tới mời anh, nói, “Ăn xong tôi đưa cậu về.”
Trì Hưu hờ hững thu lại ánh mắt đang nhìn anh ta, kiên quyết đi lấy xe. Cảnh Hướng Hàn đứng tại chỗ, tiếc nuối “haiz” một tiếng.
Trời dần tối, đèn đường bắt đầu lên. Cảnh Hướng Hàn đặt riêng một phòng VIP ở tầng hai, vị trí rất đẹp, có thể nhìn toàn cảnh thành phố sầm uất qua cửa sổ kính.
Cảnh Hướng Hàn lắc ly rượu đỏ trong tay, gọi một tiếng: “Nhất Hưu.”
“…” Trì Hưu hờ hững nâng mí mắt, một lúc sau mới nói, “Tại sao anh cứ gọi tôi như thế.”
Nghe vậy, Cảnh Hướng Hàn cười. Anh ta đặt ly rượu xuống bàn, khuỷu tay cũng tùy ý đặt trên mặt bàn, hai ngón tay khẽ gõ vào đáy ly, rồi giải thích một cách nghiêm túc: “Chỉ là cảm thấy cậu cứ thanh tịnh, lạnh lùng, giống như… có một tiểu hòa thượng tên là Nhất Hưu mà? Cậu thấy có trùng hợp không, Trì Hưu?”
Trì Hưu cụp mi mắt xuống một cách vô cảm, quả nhiên làm được thái độ lạnh lùng không để ý đến người khác.
“Này, Nhất Hưu,” thấy anh ăn cơm rất tập trung, Cảnh Hướng Hàn lại gọi một tiếng, rồi như vô tình nói, “Bình thường cậu thích kiểu người nào a?”
Trên con đường bên dưới, xe cộ và người đi lại tấp nập, không liên quan đến nhau. Người trên lầu nhìn toàn bộ cảnh tượng đó.
Dù tốt hay xấu.
Thế giới của người lớn không có sự đơn thuần.
Trì Hưu hờ hững lấy khăn giấy lau tay, sau đó ngước mắt lên nhìn Cảnh Hướng Hàn một cách nhàn nhạt.
Đúng vậy, anh có chút hứng thú với Omega trước mặt này. Vì vậy, khi Cảnh Hướng Hàn nhiều lần cố ý hay vô tình gặp anh, Trì Hưu không bao giờ từ chối lời mời trò chuyện hay ăn uống của đối phương.
Nhưng đối phương thực sự… có một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng không có một vóc dáng yếu đuối.
Nếu Cảnh Hướng Hàn giống như những Omega yếu đuối khác mà anh từng gặp, có lẽ Trì Hưu đã chủ động ra tay rồi. Dù sao anh cũng nghĩ Cảnh Hướng Hàn có thể không thích một Alpha như mình.
Nhưng anh lại không muốn từ bỏ ngay lập tức, vì vậy gần đây anh vẫn luôn quan sát sự thay đổi.
Và hôm nay, lớp kính dường như đã vỡ. Nhưng Trì Hưu lúc này lại giống như một gã sở khanh. Đối phương chủ động hỏi ra, chứng tỏ Cảnh Hướng Hàn có vẻ khá dễ câu, người khác lại nói anh ta phong lưu đa tình… Trì Hưu lập tức mất đi vài phần h*m m**n chinh phục.
Anh nhìn từ trên xuống dưới khuôn mặt tuấn tú và vóc dáng hoàn toàn không giống Omega của Cảnh Hướng Hàn, quyết định để đối phương tự biết khó mà lùi, kết thúc tại đây thôi.
“Tôi thích kiểu người như chim non nép vào lòng,” Trì Hưu thong thả nói, “Hiểu chuyện, dịu dàng, thùy mị—nếu pheromone ngọt ngào thì càng tốt.”
Nói xong, anh khẽ cười, đẩy ghế đứng dậy, cầm áo khoác trên lưng ghế: “Cảm ơn Tổng giám đốc Cảnh đã chiêu đãi. Tôi đi thanh toán.”
“Ngọt ngào?” Cảnh Hướng Hàn thì thầm lặp lại.
Khi anh chuẩn bị quay lưng đi, anh ta nghi ngờ hỏi: “… Kiểu này à?”
Một mùi hương vừa thơm, vừa ngọt ngào ngay lập tức lan tỏa khắp phòng VIP, giống như món tráng miệng khai vị, cũng giống như một ly sữa trước khi đi ngủ.
Mùi hương đó rất nhẹ, cũng rất nhạt, nhưng vị ngọt ngào đó lại bá đạo và mạnh mẽ xộc vào lỗ chân lông của người khác, khiến cơ thể người đó ngay lập tức tràn ngập mùi hương này.
Trì Hưu lập tức dừng bước chân định đi ra ngoài. Trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ duy nhất.
—Anh ấy ngọt ngào quá.
Trì Hưu, một người được người ngoài xem là lạnh lùng, điềm đạm và là một tổng tài bá đạo, có một sở thích rất đặc biệt. Như chính anh đã nói, anh thực sự rất thích mùi hương ngọt ngào.
Khi không có ai nhìn thấy, anh đặc biệt thích ăn những chiếc bánh kem nhỏ xinh, chỉ cần ngửi thôi cũng thấy tâm trạng cực kỳ tốt. Khi tắm, anh còn thích dùng… loại sữa tắm có mùi sữa dành cho trẻ em.
Có thể nói Trì Hưu không thể cưỡng lại được mùi hương này.
Người vốn định rời đi lập tức biểu diễn một màn lãng tử quay đầu, Trì Hưu mặt không đổi sắc ngồi xuống lại. Sau khi ngồi xuống, trong lòng anh lại có chút bực mình không thể kiềm chế. Anh nhíu mày nhìn Cảnh Hướng Hàn và nói: “Anh cũng vô tư tiết lộ pheromone với người khác như vậy à?”
“Gì chứ! Xin Tổng giám đốc Trì đừng hiểu lầm tôi!” Không hiểu tại sao, giọng Cảnh Hướng Hàn ngay lập tức mang theo một chút khó khăn khó nói. Anh ta lập tức thu hồi lại chút pheromone vừa thả ra, nhanh chóng nói: “Trừ cha mẹ… bây giờ trừ cậu ra, không ai biết pheromone của tôi, cảm ơn.”
Trì Hưu ngước mắt lặng lẽ nhìn anh ta. Dường như đây thực sự là lần đầu tiên anh ta tiết lộ mùi hương của mình trước mặt người ngoài. Cảnh Hướng Hàn né tránh ánh mắt, không dám nhìn anh, vành tai cũng không biết từ khi nào lại hơi đỏ lên một chút.
Anh ấy đang ngại.
“Tại sao lại xấu hổ?” Trì Hưu hiếm khi an ủi người khác, nói, “Không cần phải xấu hổ.”
Bàn tay đặt trên bàn của Cảnh Hướng Hàn khẽ nắm lại thành nắm đấm. Anh ta cố gắng nở một nụ cười, nghiến răng nói: “Tôi là đang nhục nhã.”
Nghe vậy, Trì Hưu không hiểu ý của anh ta lắm, nhưng thấy đối phương thực sự không muốn nói nữa, anh cũng im lặng.
Chỉ là từ sau đó, Trì Hưu bắt đầu chủ động hơn.
Trừ đêm nay, hai người không còn làm rách lớp giấy đã rất rõ ràng kia nữa, cả hai đều giống như những người đàn ông cặn bã chỉ tận hưởng sự mập mờ và giằng co trong đó.
Hôm nay thì ám chỉ bằng ánh mắt quyến rũ, gợi tình, ngày mai thì lén chạm vào mu bàn tay, vào eo của đối phương.
Gần giống như ngoại tình.
k*ch th*ch và cấm kỵ.
Trì Hưu táo bạo tặng đồ lót gợi cảm, Cảnh Hướng Hàn nhiệt tình đáp lại bằng các loại đồ chơi.
Mọi thứ đều rất rõ ràng.
Cho đến khi trong phòng của cả hai có lẽ đã chứa đầy đủ các loại quà tặng của đối phương, họ cuối cùng không ai có thể nhịn được nữa.
Trên giường khách sạn đột nhiên xuất hiện hai bóng dáng quấn quýt vào nhau.
Thông qua mùi hương ngọt ngào trên người đối phương và sự giằng co trong thời gian này, Trì Hưu đã có một bộ lọc người yêu trong mắt hóa Tây Thi rất mạnh.
Anh không tin Cảnh Hướng Hàn từng phong lưu đa tình. Vì vậy, sợ làm anh ta bị thương lần đầu, Trì Hưu hỏi một cách cực kỳ dịu dàng: “Được không?”
Cảnh Hướng Hàn gật đầu: “Được.” Trả lời xong, anh ta cũng đáp lại một cách lịch sự, hỏi một câu: “Được không?”
Trì Hưu: “Được.”
**
Đêm hôm đó, thực sự là được – nhưng khốn kiếp, Cảnh Hướng Hàn là Alpha!
Một Alpha mạnh mẽ!!!
Khi pheromone của cả hai đều thả ra và không thể tránh khỏi bắt đầu giao chiến, Trì Hưu mới phát hiện pheromone của Cảnh Hướng Hàn chứa đựng sự hủy diệt và xâm lược!
Tất cả là do mùi hương quá ngọt nên anh hoàn toàn không nhận ra, chỉ cảm thấy Cảnh Hướng Hàn ôn hòa… Khi nhận ra điều không ổn và bắt đầu đánh nhau nhưng lại không thắng được, Trì Hưu bị đè xuống và vô cùng kinh ngạc nghĩ, cuối cùng anh đã hiểu tại sao lúc đó Cảnh Hướng Hàn lại cảm thấy xấu hổ vì mùi pheromone của mình—một Alpha mạnh mẽ lại có mùi ngọt ngào như vậy, không xấu hổ mới là lạ!
Ngày hôm sau, Trì Hưu tỉnh dậy trong sự mơ hồ, nhìn chằm chằm vào trần nhà khách sạn.
Anh bị cận, không nhìn rõ những hoa văn chạm khắc trên đèn chùm trần nhà, chỉ cảm thấy những ngọn đèn này vẫn đang lắc lư điên cuồng như đêm qua.
Đêm qua… vô số ký ức bắt đầu hiện lên rõ ràng từng khung hình một. Càng nhớ lại, mặt Trì Hưu càng xanh mét. Anh “bật” một cái ngồi dậy khỏi giường, nhưng vì cảm giác khó chịu ở thắt lưng, biểu cảm của anh biến dạng trong giây lát.
“Ừm?… Em dậy rồi.” Cảnh Hướng Hàn bên cạnh tỉnh dậy vì tiếng động, cũng vội vàng ngồi dậy, theo bản năng vươn tay lấy cặp kính ở đầu giường, cẩn thận đeo cho Trì Hưu.
Trì Hưu quay đầu nhìn anh ta, sắc mặt lạnh lùng. Nhớ lại từng cảnh tượng trong những ngày qua, anh chỉ thấy thật nực cười.
Và không hiểu sao anh lại đột nhiên nhớ đến việc người khác nói Cảnh Hướng Hàn…
Lập tức cơn giận bùng lên, Trì Hưu nghiến răng nói: “Anh dùng cái quả dưa thối nát đó để làm tôi à?”
Cảnh Hướng Hàn sững sờ tại chỗ, anh ta không thể tin được nhìn Trì Hưu. Biểu cảm của đối phương không còn là vẻ lạnh lùng, điềm đạm nữa, mà rất đời thường.
Hơn nữa, anh lại còn nói tục! Anh vậy mà lại biết nói tục!!
Nhưng mà…
“Em nói ai là quả dưa thối nát?!” Cảnh Hướng Hàn bùng nổ, gần như muốn nhảy dựng lên để biện minh cho mình, “Đã nói rồi, trừ cha mẹ ra, không ai biết pheromone của tôi! Tôi trong sạch gần 30 năm rồi, Trì Nhất Hưu, em đừng có ngậm máu phun người!”
Sắc mặt Trì Hưu khá hơn một chút, sau đó nhớ lại pheromone của anh ta, liền lại mỉa mai, cười lạnh: “Anh dùng cái mùi sữa đó để quyến rũ tôi đấy à?”
Nói xong, Cảnh Hướng Hàn càng bùng nổ hơn. Lần này anh ta thực sự nhảy từ trên giường xuống sàn nhà, nói lớn: “Em nói ai có mùi sữa?!”
Nói vậy nhưng vành tai anh ta lại đỏ lên một cách kỳ lạ, nhưng hai giây sau vết đỏ đó lại biến mất như phép màu. Cảnh Hướng Hàn đương nhiên thừa nhận: “Mùi sữa thì sao? Em thích.”
Trì Hưu: “…”
Trì Hưu giận dữ lật chăn, định nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào, mặc xong thì sẽ đánh nhau một trận.
Nhưng khi một chân vừa chạm đất và dồn lực, anh liền “xoạch” một cái, ngã thẳng xuống. Trì Hưu vừa kinh ngạc vừa mặt đen như đít nồi, kịp thời bám vào mép giường. Dù vậy, anh vẫn tạo ra một tiếng động không nhỏ.
Cảnh Hướng Hàn giật mình, lao tới quỳ xuống đỡ anh dậy: “Sao rồi? Có bị ngã không?”
Trì Hưu vẫn bám vào mép giường, có chút ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mặt Cảnh Hướng Hàn. Một lúc sau, anh mới phản ứng lại.
Anh khẽ mấp máy môi, nói một từ: “… Đệt!”
Anh, một Alpha—bị một Alpha khác làm cho chân mềm nhũn? Không xuống được giường? Lại còn là một Alpha có mùi sữa?
Càng nghĩ càng thấy vô lý, Trì Hưu lại nói với vẻ khó nói: “Đệt cả nhà anh!”
Sau khi vừa tỉnh dậy đã kinh ngạc, lần thứ hai Cảnh Hướng Hàn cảm thấy bất ngờ.
Anh ta mở to đôi mắt sáng rực, như thể lần đầu tiên nhìn thấy người trước mặt, kỳ lạ nhìn Trì Hưu và nói: “Em vậy mà lại biết nói tục.”
“Em vậy mà lại biết nói tục kìa.”
“…” Trì Hưu nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi không chỉ biết nói tục, mà tôi còn có thể chơi chết anh đấy.”
Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Chương 01
Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan
Trong sảnh khách sạn được trang hoàng lộng lẫy, những vị khách mặc âu phục sang trọng đi lại. Ánh đèn chiếu thẳng từ trên cao xuống, tạo ra những bóng tối với nhiều màu sắc khác nhau trên mỗi người.
Một người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám khói ngồi ở một góc hơi tối. Anh ta ngồi bắt chéo chân một cách ngông nghênh, nhưng lại hòa quyện hoàn hảo giữa sự tao nhã và phóng túng.
Ánh đèn từ xa xuyên qua những lớp khoảng cách, chạm đến rìa bóng tối nơi anh đang ngồi, làm nổi bật hình dáng thon dài của anh, đồng thời khiến đôi mắt sau cặp kính mỏng trở nên sắc sảo và quyến rũ.
Một tay anh cầm chiếc ly chân dài, hai ngón tay kẹp và lắc nhẹ, tay còn lại tùy ý đặt trên lưng ghế sofa phía sau. Ánh mắt anh lướt qua mọi người trong sảnh.
“Cộp.” Đột nhiên, mũi giày của ai đó đá vào mũi giày của người kia.
Người đàn ông đang lắc ly rượu theo phản xạ rụt chân lại, “chậc” một tiếng đầy bực bội, đồng thời nhíu mày, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Khi ánh mắt một cao một thấp vừa chạm nhau, vẻ bực dọc trên mặt Trì Hưu lập tức biến mất. Đôi chân đang bắt chéo cũng ngay lập tức thu lại. Dù vẫn giữ được vẻ thanh lịch, nhưng cũng có thể thấy rõ là anh ta đã co rúm lại.
“Cha.” Trì Hưu khẽ ho, ngoan ngoãn gọi, rồi nói, “Chẳng phải cha đi nói chuyện hợp tác với người khác sao?”
“Tìm con cả buổi, con lại ngồi co ro ở đây,” Trì Viễn Thân nhìn anh với vẻ không đồng tình, trong ánh mắt còn có chút rèn sắt không thành thép “Cha đưa con đến đây là để con một mình tỏa sáng như một con công cô độc à?”
Trì Hưu: “…”
Trì Hưu không còn nhìn thẳng vào vị đại gia này nữa, ung dung nhấp một ngụm rượu.
Quả nhiên lại bị đá thêm một cái nữa.
“Chậc, cha xem cha này,” Trì Hưu dịch ra xa hơn một chút, nói, “Cứ tưởng đây là nhà mình à. Cha làm bẩn giày, bẩn quần áo của con, người ta hỏi làm sao mà bẩn, ồ Trì Viễn Thân ra tay, thế là làm mất mặt ai?”
Trì Viễn Thân: “…”
“Đồ khốn,” Trì Viễn Thân nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm, “Mày giống ai a.”
Trì Hưu cung kính đáp: “Giống cha.”
Trì Viễn Thân: “…”
“Đứng dậy,” Trì Viễn Thân nghiêm mặt nói, “Con cứ ngồi đây là có thể kết giao được à?”
Trì Hưu làm theo, đứng dậy. Khi đi vào sảnh, anh còn nói thêm một câu: “Không ngờ đã sinh ra trong một gia đình quyền lực như nhà mình rồi, con vẫn phải chủ động bắt chuyện với người khác. Cha hơi không đáng tin cậy rồi đấy.”
“…” Trì Viễn Thân đi ngay phía sau, tức đến đầu óc quay cuồng, gân xanh trên thái dương giật giật. Ông cảm giác nếu không phải đang ở bên ngoài, ông có thể đá cái thằng khốn này ra Thái Bình Dương.
Vì vậy, ông chỉ cười lạnh một tiếng, vẻ mặt vẫn bình thản, ung dung cầm một ly champagne từ bên cạnh, miệng không nhúc nhích nói: “Người có danh vọng là tao, liên quan gì đến mày.”
… Nói cũng phải.
Trì Hưu nghẹn lời, cả hai đã đến sảnh. Anh duy trì khí chất lạnh lùng và quý phái, bắt tay và trò chuyện với những người đến gặp mặt.
Vài câu nói ngắn gọn, nụ cười nhạt, sự lắng nghe vừa phải, mọi thứ đều rất đúng mực.
Trì Viễn Thân hài lòng gật đầu trong lòng.
Thực ra, Trì Hưu đã xuất hiện trong giới kinh doanh dưới sự dẫn dắt của Trì Viễn Thân được năm năm rồi.
Nhắc đến con trai cả của Trì Viễn Thân, ấn tượng của mọi người bên ngoài về anh là, khi không bàn công việc, Trì Hưu ôn hòa nho nhã. Khi bàn công việc, tuy Trì Hưu vẫn cười đúng mực nhưng tuyệt đối không phải là người hiền lành.
Tuy nhiên, cả hai trạng thái đều có một đặc điểm chung, anh không nói nhiều. Khi không cần nói, anh không hề nói một lời thừa thãi nào. Khi cần nói, anh đơn giản và rõ ràng, có thể giải quyết trong một câu thì không bao giờ giải thích bằng hai câu.
Vì vậy, dù chưa đến 30 tuổi, địa vị và tài sản của anh đã không thể xem thường được nữa.
Nhưng dù vậy, Trì Viễn Thân vẫn dạy dỗ anh rất nghiêm khắc. Là người đi sau của đa số, cần tránh tầm nhìn hạn hẹp và kiêu ngạo tự đại, phải giao tiếp với nhiều người hơn.
Nói trắng ra cũng là sự khôn khéo.
Vì vậy, những dịp như thế này trong giới thượng lưu, những người có ý định hợp tác có thể lập tức trao danh thiếp, giúp Trì Hưu có thêm nhiều mối quan hệ hơn.
Dù không thực sự hợp tác, việc làm quen và tìm hiểu cũng là điều tốt.
Trì Viễn Thân sẽ không can thiệp vào bất kỳ mối quan hệ xã giao nào của anh, dù thành hay không. Trừ khi Trì Hưu thực sự gặp phải chuyện không thể giải quyết, ông mới miễn cưỡng ra mặt một lần.
Thấy con trai đang nghiêm túc xã giao, Trì Viễn Thân thu lại ánh mắt nhìn anh, uống một ngụm champagne trong tay, rồi thản nhiên rời đi.
Nhưng với địa vị hiện tại của Trì Hưu, anh thực sự không cần phải cố gắng đi tìm người khác để bắt chuyện.
Chỉ một lúc ở trong sảnh, đã có vài người đến gọi “Tổng giám đốc Trì.” Trì Hưu lần lượt đáp lại, trò chuyện vài câu đơn giản, chạm ly và trao đổi danh thiếp, không từ chối bất kỳ ai.
Ly rượu trong tay gần cạn, đôi mắt sau cặp kính của Trì Hưu như chim ưng, lướt nhìn xung quanh một vòng, không thấy cha của mình đâu. Trong lòng anh lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, muốn bỏ cuộc.
Nghĩ là làm, Trì Hưu dịch chân, định đi về một góc nào đó để nghỉ ngơi.
Nhưng anh bị chặn lại.
Một bàn tay với các khớp ngón tay rõ ràng đang cầm một chiếc ly chân dài đựng rượu vang đỏ, nhìn có vẻ là tùy tiện nhưng rất có chủ ý, nhẹ nhàng giơ lên chắn ngang trước mặt Trì Hưu.
Dưới ánh đèn, màu của rượu đỏ trong ly được phản chiếu lên mu bàn tay, thậm chí còn có những gợn sáng lấp lánh, như thể nó đang phát sáng.
Nhờ cử chỉ giơ tay, một đoạn tay áo âu phục màu đỏ rượu được kéo lên một chút, làm nổi bật xương cổ tay hơi nhô ra, đẹp như một món đồ sứ.
Những mạch máu xanh nhạt ẩn dưới lớp da lại là một cảnh tượng khác.
“Tổng giám đốc Trì nhìn tay tôi làm gì vậy?” Người đàn ông chặn anh lên tiếng, trong giọng nói có chút cười khó nhận ra. “Nghiện tay a? Vậy tôi tặng tay cho em nhé?”
Trì Hưu lạnh lùng thu lại ánh mắt, không cảm xúc nhìn thẳng vào khuôn mặt của Cảnh Hướng Hàn, sau đó không nói một lời, bước qua anh ta định rời đi.
“Này Tổng giám đốc Trì,” Cảnh Hướng Hàn lập tức đuổi theo và nói, “Em trò chuyện vui vẻ với tất cả mọi người, gặp tôi lại lạnh mặt, đối xử khác biệt như vậy không hay đâu.”
Trì Hưu khẽ mở môi: “Cút.”
“Không được đâu Tổng giám đốc Trì,” Cảnh Hướng Hàn đi theo đến một góc, ngồi xuống cạnh Trì Hưu như người nhà, “Hiện tại chúng ta còn một dự án hợp tác, quá xa lạ thì không tốt.”
Mặt Trì Hưu đờ ra, mím môi không nói.
Sau đó không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt sau cặp kính của anh khẽ liếc nhìn Cảnh Hướng Hàn. Người kia lập tức hiểu ý, nói: “Em có gì dặn dò?”
“Không định đi à?” Trì Hưu hỏi.
Cảnh Hướng Hàn: “Không đi.” Nói xong, anh ta nghĩ một lát, rồi thận trọng và cảnh giác sửa lời, “Em đi rồi thì đương nhiên tôi cũng phải đi.”
Trì Hưu “ừm” một tiếng, khẽ nhấc cằm quý phái lên, ra hiệu: “Ngồi bên này.”
Cảnh Hướng Hàn nhìn vị trí bên trái và bên phải của Trì Hưu, dường như không nhận ra có gì khác biệt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy và chuyển sang ngồi ở phía bên kia của Trì Hưu—đối diện với sảnh chính.
Ngồi xuống xong, anh ta thuận tiện dùng ly của mình chạm vào ly của đối phương, nói: “Tại sao lại phải đổi chỗ?”
Trì Hưu nhấp một ngụm rượu: “Tôi không biết cha của tôi đã đi chưa, anh ngồi đây chắn tầm nhìn.”
Cảnh Hướng Hàn: “…”
Mọi người trong sảnh vẫn đang giao lưu, trò chuyện không biết mệt mỏi. Ánh đèn trên trần không biết từ khi nào đã đổi sang một màu khác. Cảnh Hướng Hàn khẽ cười, nghiêng ly, định chạm ly với anh một lần nữa, nhưng bị né tránh.
“… Chậc.” Sau khi bị né tránh lần thứ hai, Cảnh Hướng Hàn trực tiếp nắm lấy cổ tay Trì Hưu để chạm ly. Vừa chạm vừa không nhịn được mà than phiền: “Xong việc rồi là trở mặt không nhận người quen.”
Trì Hưu đổi ly sang tay kia, rồi mạnh mẽ rút cổ tay mình ra khỏi lòng bàn tay đối phương và nói: “Cút.”
Nhắc đến Cảnh Hướng Hàn, ngoại hình của anh ta vừa thanh cao vừa mềm mại, lại xen lẫn một chút sắc sảo.
Lần đầu tiên Trì Hưu nhìn thấy anh ta, vì ấn tượng đầu tiên về ngoại hình quá mạnh, anh đã tự tin nghĩ trong lòng: Omega này trông cũng khá đẹp, chỉ là hơi cao.
Khi đó anh chỉ biết cái tên Cảnh Hướng Hàn, nhưng hoàn toàn không hiểu rõ về anh ta.
Lần thứ ba Trì Viễn Thân yên tâm để Trì Hưu tự mình ra ngoài đàm phán hợp tác, vốn dĩ không có rủi ro gì, nhưng giữa đường lại xuất hiện một đối thủ cạnh tranh, chính là Cảnh Hướng Hàn.
Đó là mùa xuân ba năm trước. Cả hai cùng nhắm đến một dự án, đều có thiện chí ký hợp đồng, vì vậy Trì Hưu và Cảnh Hướng Hàn đã đối đầu trực diện.
Khi xác định được đối phương chính là đối thủ cạnh tranh, hai người đứng cách nhau một khoảng, nhìn từ xa và trao đổi tín hiệu phải thắng bằng được trong mắt.
Chỉ cần không ở nhà, khí chất của Trì Hưu luôn điềm tĩnh, thậm chí là già dặn. Người khác nhìn thấy anh ta sẽ không bao giờ xem thường.
Nhưng Cảnh Hướng Hàn thì không. Câu đầu tiên anh ta nói khi đối mặt với Trì Hưu là: “Cậu mới đi làm à?”
Một câu nói bình thường, nhưng 100% là lời khiêu khích, cho thấy anh ta hoàn toàn không coi trọng người trước mặt.
Biểu cảm của Trì Hưu không đổi. Anh bình thản đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi, sau đó làm một cử chỉ “mời” bằng một tay, nhường đối phương đi trước.
Từ cử chỉ lịch thiệp này, Cảnh Hướng Hàn nhận ra điều gì đó. Anh ta lịch sự gật đầu xin lỗi về hành vi vừa rồi của mình, cũng nhường bước.
Dự án đó cuối cùng rơi vào tay Trì Hưu.
Sau khi hợp đồng kết thúc, Trì Hưu cẩn thận cất vài tờ giấy đã ký tên và đóng dấu vào cặp tài liệu, rồi nhìn Cảnh Hướng Hàn vẫn đang ngồi đối diện, khẽ cười: “Đúng vậy, tôi mới đi làm chưa lâu.”
Đối phương trước đó đã khiêu khích, giờ anh ta đáp lại bằng một lời mỉa mai.
Cảnh Hướng Hàn mỉm cười đứng dậy, đưa một tay ra chờ đợi để bắt: “Rất vui được cạnh tranh, Tổng giám đốc Trì.”
Từ sau đó, Cảnh Hướng Hàn cứ như thể đã nhắm vào Trì Hưu, hai người thỉnh thoảng lại tình cờ gặp nhau trên đường.
Trì Hưu hỏi anh ta có gì chỉ giáo, Cảnh Hướng Hàn liền nói rằng vì không lấy được dự án nên rất đau lòng, muốn tìm người tâm sự.
Khi đó, Trì Hưu về nhà và tìm hiểu sơ qua về Cảnh Hướng Hàn—chủ yếu là nghe người khác kể lại qua chuyện cạnh tranh lần này.
Người ta nói anh ta luôn phong lưu đa tình, nhưng chưa ai may mắn được ngửi thấy pheromone của anh ta.
Trì Hưu nghĩ thầm, pheromone của Omega này có mùi gì vậy, đã phong lưu đa tình như thế mà vẫn chưa ai ngửi thấy.
Mâu thuẫn, không hợp lý.
Nhưng không hiểu sao, khi số lần tình cờ gặp nhau tăng lên, Trì Hưu cũng cảm thấy một Omega yếu đuối như anh ta bị thua dự án trong tay mình thì việc không phục là điều hiển nhiên, cảm thấy khó chịu cũng là lẽ thường.
Hơn nữa, trong thương trường không có kẻ thù công khai, tất cả đều là “bạn bè,” biết đâu sau này vì lợi ích mà lại hợp tác với nhau.
Cứ thế, họ đã ăn cơm với nhau vài lần.
Một buổi tối sau khi tan làm, Cảnh Hướng Hàn lại “tiện đường” đến dưới tòa nhà công ty của nhà họ Trì.
Trì Hưu vừa ra khỏi cửa định đi lấy xe thì thấy Cảnh Hướng Hàn đứng bên cạnh xe vẫy tay với mình, nói: “Tổng giám đốc Trì, cậu có vội về nhà không? Đi ăn cùng nhau nhé.”
Trì Hưu khẽ nhướng mày, nghĩ đến lịch trình của mình, dường như không có việc gì.
“Tôi đi lấy xe,” anh nói.
“Này, đi xe của tôi đi,” Cảnh Hướng Hàn đi tới mời anh, nói, “Ăn xong tôi đưa cậu về.”
Trì Hưu hờ hững thu lại ánh mắt đang nhìn anh ta, kiên quyết đi lấy xe. Cảnh Hướng Hàn đứng tại chỗ, tiếc nuối “haiz” một tiếng.
Trời dần tối, đèn đường bắt đầu lên. Cảnh Hướng Hàn đặt riêng một phòng VIP ở tầng hai, vị trí rất đẹp, có thể nhìn toàn cảnh thành phố sầm uất qua cửa sổ kính.
Cảnh Hướng Hàn lắc ly rượu đỏ trong tay, gọi một tiếng: “Nhất Hưu.”
“…” Trì Hưu hờ hững nâng mí mắt, một lúc sau mới nói, “Tại sao anh cứ gọi tôi như thế.”
Nghe vậy, Cảnh Hướng Hàn cười. Anh ta đặt ly rượu xuống bàn, khuỷu tay cũng tùy ý đặt trên mặt bàn, hai ngón tay khẽ gõ vào đáy ly, rồi giải thích một cách nghiêm túc: “Chỉ là cảm thấy cậu cứ thanh tịnh, lạnh lùng, giống như… có một tiểu hòa thượng tên là Nhất Hưu mà? Cậu thấy có trùng hợp không, Trì Hưu?”
Trì Hưu cụp mi mắt xuống một cách vô cảm, quả nhiên làm được thái độ lạnh lùng không để ý đến người khác.
“Này, Nhất Hưu,” thấy anh ăn cơm rất tập trung, Cảnh Hướng Hàn lại gọi một tiếng, rồi như vô tình nói, “Bình thường cậu thích kiểu người nào a?”
Trên con đường bên dưới, xe cộ và người đi lại tấp nập, không liên quan đến nhau. Người trên lầu nhìn toàn bộ cảnh tượng đó.
Dù tốt hay xấu.
Thế giới của người lớn không có sự đơn thuần.
Trì Hưu hờ hững lấy khăn giấy lau tay, sau đó ngước mắt lên nhìn Cảnh Hướng Hàn một cách nhàn nhạt.
Đúng vậy, anh có chút hứng thú với Omega trước mặt này. Vì vậy, khi Cảnh Hướng Hàn nhiều lần cố ý hay vô tình gặp anh, Trì Hưu không bao giờ từ chối lời mời trò chuyện hay ăn uống của đối phương.
Nhưng đối phương thực sự… có một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng không có một vóc dáng yếu đuối.
Nếu Cảnh Hướng Hàn giống như những Omega yếu đuối khác mà anh từng gặp, có lẽ Trì Hưu đã chủ động ra tay rồi. Dù sao anh cũng nghĩ Cảnh Hướng Hàn có thể không thích một Alpha như mình.
Nhưng anh lại không muốn từ bỏ ngay lập tức, vì vậy gần đây anh vẫn luôn quan sát sự thay đổi.
Và hôm nay, lớp kính dường như đã vỡ. Nhưng Trì Hưu lúc này lại giống như một gã sở khanh. Đối phương chủ động hỏi ra, chứng tỏ Cảnh Hướng Hàn có vẻ khá dễ câu, người khác lại nói anh ta phong lưu đa tình… Trì Hưu lập tức mất đi vài phần h*m m**n chinh phục.
Anh nhìn từ trên xuống dưới khuôn mặt tuấn tú và vóc dáng hoàn toàn không giống Omega của Cảnh Hướng Hàn, quyết định để đối phương tự biết khó mà lùi, kết thúc tại đây thôi.
“Tôi thích kiểu người như chim non nép vào lòng,” Trì Hưu thong thả nói, “Hiểu chuyện, dịu dàng, thùy mị—nếu pheromone ngọt ngào thì càng tốt.”
Nói xong, anh khẽ cười, đẩy ghế đứng dậy, cầm áo khoác trên lưng ghế: “Cảm ơn Tổng giám đốc Cảnh đã chiêu đãi. Tôi đi thanh toán.”
“Ngọt ngào?” Cảnh Hướng Hàn thì thầm lặp lại.
Khi anh chuẩn bị quay lưng đi, anh ta nghi ngờ hỏi: “… Kiểu này à?”
Một mùi hương vừa thơm, vừa ngọt ngào ngay lập tức lan tỏa khắp phòng VIP, giống như món tráng miệng khai vị, cũng giống như một ly sữa trước khi đi ngủ.
Mùi hương đó rất nhẹ, cũng rất nhạt, nhưng vị ngọt ngào đó lại bá đạo và mạnh mẽ xộc vào lỗ chân lông của người khác, khiến cơ thể người đó ngay lập tức tràn ngập mùi hương này.
Trì Hưu lập tức dừng bước chân định đi ra ngoài. Trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ duy nhất.
—Anh ấy ngọt ngào quá.
Trì Hưu, một người được người ngoài xem là lạnh lùng, điềm đạm và là một tổng tài bá đạo, có một sở thích rất đặc biệt. Như chính anh đã nói, anh thực sự rất thích mùi hương ngọt ngào.
Khi không có ai nhìn thấy, anh đặc biệt thích ăn những chiếc bánh kem nhỏ xinh, chỉ cần ngửi thôi cũng thấy tâm trạng cực kỳ tốt. Khi tắm, anh còn thích dùng… loại sữa tắm có mùi sữa dành cho trẻ em.
Có thể nói Trì Hưu không thể cưỡng lại được mùi hương này.
Người vốn định rời đi lập tức biểu diễn một màn lãng tử quay đầu, Trì Hưu mặt không đổi sắc ngồi xuống lại. Sau khi ngồi xuống, trong lòng anh lại có chút bực mình không thể kiềm chế. Anh nhíu mày nhìn Cảnh Hướng Hàn và nói: “Anh cũng vô tư tiết lộ pheromone với người khác như vậy à?”
“Gì chứ! Xin Tổng giám đốc Trì đừng hiểu lầm tôi!” Không hiểu tại sao, giọng Cảnh Hướng Hàn ngay lập tức mang theo một chút khó khăn khó nói. Anh ta lập tức thu hồi lại chút pheromone vừa thả ra, nhanh chóng nói: “Trừ cha mẹ… bây giờ trừ cậu ra, không ai biết pheromone của tôi, cảm ơn.”
Trì Hưu ngước mắt lặng lẽ nhìn anh ta. Dường như đây thực sự là lần đầu tiên anh ta tiết lộ mùi hương của mình trước mặt người ngoài. Cảnh Hướng Hàn né tránh ánh mắt, không dám nhìn anh, vành tai cũng không biết từ khi nào lại hơi đỏ lên một chút.
Anh ấy đang ngại.
“Tại sao lại xấu hổ?” Trì Hưu hiếm khi an ủi người khác, nói, “Không cần phải xấu hổ.”
Bàn tay đặt trên bàn của Cảnh Hướng Hàn khẽ nắm lại thành nắm đấm. Anh ta cố gắng nở một nụ cười, nghiến răng nói: “Tôi là đang nhục nhã.”
Nghe vậy, Trì Hưu không hiểu ý của anh ta lắm, nhưng thấy đối phương thực sự không muốn nói nữa, anh cũng im lặng.
Chỉ là từ sau đó, Trì Hưu bắt đầu chủ động hơn.
Trừ đêm nay, hai người không còn làm rách lớp giấy đã rất rõ ràng kia nữa, cả hai đều giống như những người đàn ông cặn bã chỉ tận hưởng sự mập mờ và giằng co trong đó.
Hôm nay thì ám chỉ bằng ánh mắt quyến rũ, gợi tình, ngày mai thì lén chạm vào mu bàn tay, vào eo của đối phương.
Gần giống như ngoại tình.
k*ch th*ch và cấm kỵ.
Trì Hưu táo bạo tặng đồ lót gợi cảm, Cảnh Hướng Hàn nhiệt tình đáp lại bằng các loại đồ chơi.
Mọi thứ đều rất rõ ràng.
Cho đến khi trong phòng của cả hai có lẽ đã chứa đầy đủ các loại quà tặng của đối phương, họ cuối cùng không ai có thể nhịn được nữa.
Trên giường khách sạn đột nhiên xuất hiện hai bóng dáng quấn quýt vào nhau.
Thông qua mùi hương ngọt ngào trên người đối phương và sự giằng co trong thời gian này, Trì Hưu đã có một bộ lọc người yêu trong mắt hóa Tây Thi rất mạnh.
Anh không tin Cảnh Hướng Hàn từng phong lưu đa tình. Vì vậy, sợ làm anh ta bị thương lần đầu, Trì Hưu hỏi một cách cực kỳ dịu dàng: “Được không?”
Cảnh Hướng Hàn gật đầu: “Được.” Trả lời xong, anh ta cũng đáp lại một cách lịch sự, hỏi một câu: “Được không?”
Trì Hưu: “Được.”
**
Đêm hôm đó, thực sự là được – nhưng khốn kiếp, Cảnh Hướng Hàn là Alpha!
Một Alpha mạnh mẽ!!!
Khi pheromone của cả hai đều thả ra và không thể tránh khỏi bắt đầu giao chiến, Trì Hưu mới phát hiện pheromone của Cảnh Hướng Hàn chứa đựng sự hủy diệt và xâm lược!
Tất cả là do mùi hương quá ngọt nên anh hoàn toàn không nhận ra, chỉ cảm thấy Cảnh Hướng Hàn ôn hòa… Khi nhận ra điều không ổn và bắt đầu đánh nhau nhưng lại không thắng được, Trì Hưu bị đè xuống và vô cùng kinh ngạc nghĩ, cuối cùng anh đã hiểu tại sao lúc đó Cảnh Hướng Hàn lại cảm thấy xấu hổ vì mùi pheromone của mình—một Alpha mạnh mẽ lại có mùi ngọt ngào như vậy, không xấu hổ mới là lạ!
Ngày hôm sau, Trì Hưu tỉnh dậy trong sự mơ hồ, nhìn chằm chằm vào trần nhà khách sạn.
Anh bị cận, không nhìn rõ những hoa văn chạm khắc trên đèn chùm trần nhà, chỉ cảm thấy những ngọn đèn này vẫn đang lắc lư điên cuồng như đêm qua.
Đêm qua… vô số ký ức bắt đầu hiện lên rõ ràng từng khung hình một. Càng nhớ lại, mặt Trì Hưu càng xanh mét. Anh “bật” một cái ngồi dậy khỏi giường, nhưng vì cảm giác khó chịu ở thắt lưng, biểu cảm của anh biến dạng trong giây lát.
“Ừm?… Em dậy rồi.” Cảnh Hướng Hàn bên cạnh tỉnh dậy vì tiếng động, cũng vội vàng ngồi dậy, theo bản năng vươn tay lấy cặp kính ở đầu giường, cẩn thận đeo cho Trì Hưu.
Trì Hưu quay đầu nhìn anh ta, sắc mặt lạnh lùng. Nhớ lại từng cảnh tượng trong những ngày qua, anh chỉ thấy thật nực cười.
Và không hiểu sao anh lại đột nhiên nhớ đến việc người khác nói Cảnh Hướng Hàn…
Lập tức cơn giận bùng lên, Trì Hưu nghiến răng nói: “Anh dùng cái quả dưa thối nát đó để làm tôi à?”
Cảnh Hướng Hàn sững sờ tại chỗ, anh ta không thể tin được nhìn Trì Hưu. Biểu cảm của đối phương không còn là vẻ lạnh lùng, điềm đạm nữa, mà rất đời thường.
Hơn nữa, anh lại còn nói tục! Anh vậy mà lại biết nói tục!!
Nhưng mà…
“Em nói ai là quả dưa thối nát?!” Cảnh Hướng Hàn bùng nổ, gần như muốn nhảy dựng lên để biện minh cho mình, “Đã nói rồi, trừ cha mẹ ra, không ai biết pheromone của tôi! Tôi trong sạch gần 30 năm rồi, Trì Nhất Hưu, em đừng có ngậm máu phun người!”
Sắc mặt Trì Hưu khá hơn một chút, sau đó nhớ lại pheromone của anh ta, liền lại mỉa mai, cười lạnh: “Anh dùng cái mùi sữa đó để quyến rũ tôi đấy à?”
Nói xong, Cảnh Hướng Hàn càng bùng nổ hơn. Lần này anh ta thực sự nhảy từ trên giường xuống sàn nhà, nói lớn: “Em nói ai có mùi sữa?!”
Nói vậy nhưng vành tai anh ta lại đỏ lên một cách kỳ lạ, nhưng hai giây sau vết đỏ đó lại biến mất như phép màu. Cảnh Hướng Hàn đương nhiên thừa nhận: “Mùi sữa thì sao? Em thích.”
Trì Hưu: “…”
Trì Hưu giận dữ lật chăn, định nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào, mặc xong thì sẽ đánh nhau một trận.
Nhưng khi một chân vừa chạm đất và dồn lực, anh liền “xoạch” một cái, ngã thẳng xuống. Trì Hưu vừa kinh ngạc vừa mặt đen như đít nồi, kịp thời bám vào mép giường. Dù vậy, anh vẫn tạo ra một tiếng động không nhỏ.
Cảnh Hướng Hàn giật mình, lao tới quỳ xuống đỡ anh dậy: “Sao rồi? Có bị ngã không?”
Trì Hưu vẫn bám vào mép giường, có chút ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mặt Cảnh Hướng Hàn. Một lúc sau, anh mới phản ứng lại.
Anh khẽ mấp máy môi, nói một từ: “… Đệt!”
Anh, một Alpha—bị một Alpha khác làm cho chân mềm nhũn? Không xuống được giường? Lại còn là một Alpha có mùi sữa?
Càng nghĩ càng thấy vô lý, Trì Hưu lại nói với vẻ khó nói: “Đệt cả nhà anh!”
Sau khi vừa tỉnh dậy đã kinh ngạc, lần thứ hai Cảnh Hướng Hàn cảm thấy bất ngờ.
Anh ta mở to đôi mắt sáng rực, như thể lần đầu tiên nhìn thấy người trước mặt, kỳ lạ nhìn Trì Hưu và nói: “Em vậy mà lại biết nói tục.”
“Em vậy mà lại biết nói tục kìa.”
“…” Trì Hưu nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi không chỉ biết nói tục, mà tôi còn có thể chơi chết anh đấy.”
Hết chương 01
Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Story
Chương 77: Cảnh Hướng Hàn – Trì Hưu 01
10.0/10 từ 12 lượt.