Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 79: Cảnh Hướng Hàn – Trì Hưu 03

202@-

Chương 03

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan


Xung quanh một khoảng không tĩnh lặng, sự ồn ào trong sảnh chính hoàn toàn không liên quan đến nơi này, mọi âm thanh dường như đều bị cách ly.


Trì Viễn Thân đang đứng cũng ẩn mình trong môi trường hơi tối, ông đứng bất động, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thiếu đánh của Cảnh Hướng Hàn. Không lâu sau, một vẻ khó tin dần hiện lên trên mặt.


Còn Trì Hưu đang ngồi bên cạnh Cảnh Hướng Hàn cũng đã quay đầu lại ngay lập tức, ánh mắt và biểu cảm đều kinh ngạc.


Thực ra, Cảnh Hướng Hàn lúc này vẫn chưa nhận ra có vấn đề gì. Chỉ khi cảm nhận được hai ánh mắt đang nhìn mình, mỗi ánh mắt đều sắc lẹm hơn ánh mắt kia, anh ta mới chợt nhận ra rằng cách xưng hô kia dường như không phải là một cách gọi chính xác dành cho người lớn. Vì trong ấn tượng của anh ta, “cha vợ” là từ mà người ngoài sẽ dùng khi nói về họ.


Nhưng hiện tại đã là thời đại Liên minh thiên hà, từ lâu đã không ai quan tâm đến những chi tiết này nữa. Tuy nhiên, Cảnh Hướng Hàn cảm thấy cách gọi đó chưa đủ trang trọng, vì vậy anh ta nhanh chóng lục lọi trong ký ức xem cha mình thường…


Dưới áp lực của hai ánh mắt chết người từ bên cạnh và từ trên đầu, Cảnh Hướng Hàn đã hiểu ra vấn đề, sợ hãi đến mức bàn tay cầm ly rượu khẽ run lên.


Không kịp suy nghĩ kỹ, anh ta vội vàng học theo dáng vẻ của Trì Hưu cách đây không lâu, đưa ly rượu ra xa một chút, rồi rút não sửa lời: “Chào nhạc trượng.”


Trì Hưu: “…”


Trì Viễn Thân: “…”


Bầu không khí càng thêm căng thẳng, càng thêm kỳ lạ.


Cảnh Hướng Hàn muốn cười để xoa dịu bầu không khí, nhưng không thể cười được. Anh ta đành theo bản năng hít một hơi thật sâu, vội vàng đặt ly rượu lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, định đứng thẳng dậy, nhưng một bàn tay đột nhiên vươn ra từ phía sau kéo anh ta lại.


“À, cái đó…” Trì Hưu giữ chặt anh ta không cho anh ta động đậy, cười gượng gạo một cách lúng túng, không dám nhìn vào mắt Trì Viễn Thân, nói, “Cha…”


“Chào nhạc phụ!” Cảnh Hướng Hàn cuối cùng cũng nhớ ra cách gọi vô cùng thích hợp, vội vàng gọi to lên, che giấu hành vi đáng xấu hổ vừa rồi.


Không ngờ, anh ta càng che càng lộ.


“… được rồi.” Trì Hưu đột ngột buông tay đang nắm lấy vạt áo ở thắt lưng của Cảnh Hướng Hàn, giữ một khoảng cách an toàn với anh ta. Anh nở một nụ cười lịch sự, mặt không đổi sắc đảm bảo với Trì Viễn Thân, “Cha, cha tin con đi, con không quen biết anh ta.”


Cảnh Hướng Hàn trợn tròn mắt nhìn Trì Hưu, vẻ mặt đầy vô tội, ấm ức hỏi: “Em nói gì vậy.”


Nghe vậy, cuối cùng Trì Viễn Thân cũng khẽ thở phào một hơi, tỉnh táo lại sau màn xưng hô “cha vợ”, “nhạc trượng”, “nhạc phụ” vừa rồi. Biểu cảm của ông từ khó tin chuyển sang khó nói.


Ông biết hai kẻ này hiện tại đang hợp tác, không quen nhau là giả. Khả năng cao một lời giải thích khác mới là thật.


Dù biết Cảnh Hướng Hàn là con trai xui xẻo của ai đó, Trì Viễn Thân vẫn muốn chửi một câu, cái thằng đần độn này là con nhà ai vậy.


Nhưng khi ra ngoài, vẫn phải giữ thể diện một chút. Ông nặn ra một nụ cười của bậc phụ huynh, hỏi: “Hai đứa đang hẹn hò à?”


“Đương…” Cảnh Hướng Hàn đột nhiên nhận được ánh mắt cảnh cáo, lập tức im miệng, cười lấy lòng Trì Hưu.


Trì Hưu vẫn mặt không cảm xúc nhìn anh ta, trả lời: “Không hẹn hò.”


Nụ cười của Cảnh Hướng Hàn khẽ thu lại, trong ánh mắt có một chút tổn thương khó nhận ra.


Trì Hưu quay đi, thái độ có chút lạnh nhạt, nhưng đồng thời, ngón tay anh vẫn liên tục cọ xát vào thân ly chân dài—dường như anh đang căng thẳng.


Trì Viễn Thân đảo mắt qua lại giữa hai người, rồi quay lưng ngồi xuống ghế sofa đối diện.


Ông ngồi bắt chéo chân, tạo ra một tư thế thoải mái của một đại gia, gọi: “Trì Hưu.”


Giọng nói nghiêm túc, là một thái độ muốn nói chuyện nghiêm túc.


Trong chuyện chính sự, Trì Hưu không bao giờ đùa giỡn với ông nữa, đáp: “Cha nói đi.”


“Chậc.” Trì Viễn Thân dường như hơi bực bội. Ông cũng không hỏi hai người này rốt cuộc là tình huống gì, là đang hẹn hò thật hay có mối quan hệ khác, dù sao cũng không thành được.


Vì vậy, sau một lúc im lặng, ông chỉ nói: “Con biết cha ghét nhất điều gì đúng không?”


Trì Hưu cụp mi mắt, “ừm” một tiếng, nói: “Alpha.”


Trì Viễn Thân, người rất khao khát có con gái, cũng rất khao khát có một Omega như Thích Danh Thù, không đồng tình liếc nhìn Cảnh Hướng Hàn. Đầu tiên, ông phát một thẻ bài người tốt: “Một đứa trẻ rất tốt.”


Trong lòng Cảnh Hướng Hàn dâng lên một dự cảm không lành.


Quả nhiên, ngay sau đó, Trì Viễn Thân đã công khai chia rẽ uyên ương, nói: “Cha nhìn thấy ba thằng Alpha tụi bây đã đủ bực bội rồi. Nếu không phải mẹ của con ngăn cản, chắc chắn hôm nay cha sẽ b*p ch*t thằng nhỏ này, ngày mai đánh chết thằng nhỏ kia. Nếu con dám đưa một thằng Alpha nữa về nhà,” ông giơ ngón tay chỉ vào hai người trước mặt, nụ cười đầy sự răn đe, không chút nương tay, “Hai đứa nhất định phải gãy một chân.”


“Ngài đánh tôi,” Cảnh Hướng Hàn lập tức duỗi chân ra, nói, “Hai chân cùng lúc luôn nhé?”


Trì Viễn Thân: “…”


Trì Viễn Thân nghĩ, ông cần phải nói chuyện với cha của thằng nhóc đần độn này.


Và vì bị ngắt lời như vậy, ông không biết phải nói gì nữa, còn cảm thấy mình giống như một kẻ phản diện lớn nhất và độc ác nhất, nhất thời cảm thấy khá ngại ngùng.


Suy nghĩ một lúc, Trì Viễn Thân cảm thấy không thể ở lại đây nữa. Ông đứng dậy, hung dữ cảnh cáo Trì Hưu: “Không được đưa Alpha về nhà! Cha không đồng ý! Đuổi nó đi!”



Cảnh cáo xong, ông trở lại trạng thái bình thường, không quay lại sảnh chính mà rời đi.


Lần này có lẽ là về nhà thật rồi.


Sau khi vị phụ huynh tạo áp lực lớn như núi rời đi, bầu không khí ở góc hơi tối này đột ngột trở nên kỳ lạ.


Cảnh Hướng Hàn bị phát thẻ bài người tốt kia làm cho bối rối, trong lòng cũng điên cuồng lóe lên ý nghĩ. Chủ tịch Trì ghét Alpha? Vậy anh ta và Trì Hưu vĩnh viễn không thể ở bên nhau sao?


Nghĩ đến đây, anh ta giật mình, da đầu tê dại.


“Bốp!” Đột nhiên, một bàn tay thon dài, mạnh mẽ như dùng hết sức lực, thẳng thừng đánh vào vai sau của Cảnh Hướng Hàn.


“Chỉ được cái lắm mồm!” Trì Hưu nghiến răng nghiến lợi nói.


Người kia bị đánh, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, vội vàng lấy lại thăng bằng rồi quay đầu lại nhìn. Theo bản năng định nắm lấy tay Trì Hưu, nhưng bị né tránh.


“Đánh tôi làm gì?” Cảnh Hướng Hàn còn khá ấm ức, lẩm bẩm, “Có đau tay không?”


Trì Hưu lười nhìn anh ta, cụp mi mắt đứng dậy, tùy tiện đưa ra kết luận về mối quan hệ của họ.


“Kết thúc đi,” anh nói, “Chỉ lên giường mà thôi, anh cũng chỉ có mấy chiêu đó, tôi chán rồi.”


“Tin rằng anh cũng cảm nhận được tôi là một người khá nhàm chán. Hãy đi tìm người khác đi. Cứ vậy đi, giữ thể diện một chút.”


Nói xong không nói thêm một lời thừa thãi nào, Trì Hưu nhấc chân bỏ đi.


Theo từng lời nói tuôn ra, ánh mắt của Cảnh Hướng Hàn dần trở nên lạnh lùng. Anh ta lập tức đứng dậy đuổi theo.


Buổi tiệc hôm nay cuối cùng cũng gần kết thúc, trong sảnh không còn nhiều người. Trì Hưu nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Anh như sợ có ai đó đuổi theo, vì vậy hoàn toàn không đi thang máy bình thường.


Thay vào đó, anh đi cầu thang, rồi rẽ ngang rẽ dọc để tự làm mình lạc.


Cuối cùng anh không bị lạc, và khi gần đến tầng trệt, anh lại bị một bàn tay cực kỳ mạnh mẽ kéo vào một căn phòng chứa đồ ở góc cầu thang tầng ba.


Một khách sạn có thể tổ chức một buổi tiệc xã giao như hôm nay, môi trường đều rất tốt.


Ngay cả một căn phòng nhỏ không đáng chú ý nhất, những thứ bên trong cũng được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ.


Cổ tay của Trì Hưu bị một bàn tay giữ chặt lại, bẻ ra sau lưng. Cả người anh bị đè lên một chiếc bàn ngang thắt lưng. Anh nhíu mày quay đầu lại nhìn. Bản năng Alpha khiến anh theo phản xạ vùng vẫy, và nảy sinh ý muốn gây tổn thương.


Nhưng người đang khống chế anh đã lường trước được mọi hành động, dễ dàng hóa giải nguy hiểm.


“Anh làm gì?!” Trì Hưu nhắm mắt lại, đè nén giọng nói chất vấn.


Đồng thời chửi thầm trong lòng, khốn nạn, tại sao bản thân người này lại khác biệt với pheromone của anh ta đến vậy. Dù là Alpha, nhưng với cái mùi sữa đó, không phải nên có chút tự giác của mùi sữa sao?


Cảnh Hướng Hàn đè Trì Hưu xuống, cúi người lên người anh, môi ghé sát tai người dưới thân, giọng trầm thấp: “Là tôi nói linh tinh, lúc đó tôi bị ngu, tôi xin lỗi.”


“… Em rút lại lời nói đó đi.”


“Cút đi.” Trì Hưu lại vùng vẫy một chút, quả nhiên bị đè xuống mạnh hơn.


Trán anh rịn một lớp mồ hôi mỏng, tức đến mức khóe mắt cũng ửng lên một màu khác với màu da.


“Nhưng tôi không biết chủ tịch Trì ghét… Alpha,” giọng Cảnh Hướng Hàn hạ xuống, hơi khàn, vô cùng chân thành hỏi, “Hay là… ông ấy có định kiến gì với tôi?”


“Có định kiến gì với anh chứ!” Trì Hưu bực mình muốn chết, quay đầu trừng mắt, “Anh buông ra trước được không?”


Đương nhiên Cảnh Hướng Hàn không buông. Một khi buông tay, hai người đối mặt với nhau, thế yếu của Trì Hưu lúc này sẽ lập tức đảo ngược, họ chắc chắn sẽ đánh nhau một trận tơi bời.


Trì Hưu cảm nhận lực nắm chỉ chặt hơn chứ không buông lỏng, hơi đau. Trán anh vì bực mà bắt đầu nổi gân xanh.


“Khốn nạn,” anh nói mỉa mai, “Anh chơi không nổi à?”


“Đúng vậy.” Nghe vậy, Cảnh Hướng Hàn như con mèo bị dẫm phải đuôi, giọng nói đột nhiên cao lên, còn kèm theo một chút run rẩy khó nhận ra.


“… Đúng vậy,” anh ta khẽ hít một hơi, bàn tay còn lại mạnh mẽ nắm lấy cằm Trì Hưu, bắt anh nhìn thẳng vào mắt mình, nói từng chữ một, “Nếu tôi chơi nổi, thì có bị em đá một lần rồi mà còn phải chạy theo tìm em sao?… em còn đi bar nữa.”


“Nếu tôi chơi nổi, thì lại cam tâm l*m t*nh nhân mấy năm cho em à? Tôi đâu có thiếu tiền!”


Dường như anh ta đã phải chịu đựng một nỗi uất ức tày trời, càng nói giọng càng run. Trì Hưu nhìn thấy trong đôi mắt vốn luôn mang theo nụ cười của anh ta, lúc này đã lấm tấm vài tia máu đỏ.


Nhưng anh cũng có điều muốn phản bác.


“Cảnh Hướng Hàn anh bị điên à? Quan hệ của chúng ta vốn là đôi bên, tôi chẳng phải cũng l*m t*nh nhân giấu giếm suốt hai năm cho anh sao? Làm như mình chịu thiệt lắm vậy?” Trì Hưu cố giữ bình tĩnh, thậm chí còn hơi mỉm cười, nói: “Chúng ta chẳng ai nợ ai. Anh mẹ nó buông tay đi, đừng làm tôi tức hơn.”


“Tôi không buông… không buông.” Cảnh Hướng Hàn nghẹn giọng, âm điệu thấp gần như không nghe thấy, thậm chí có vẻ đáng thương, “Lần này mà để em chạy mất nữa, thì chắc chắn tôi sẽ không bao giờ tìm lại được em.”


Anh ta nói: “Tôi không buông.”



Khoảng cách quá gần, Trì Hưu nghe rõ ràng từng nhịp thở, từng âm sắc của anh ta, rơi cả vào trong lòng.


Cơn giận vì bị lôi vào phòng nhỏ kỳ lạ mà lắng xuống, Trì Hưu im lặng, không nói thêm.


Cảnh Hướng Hàn nói: “Tôi sẽ không bao giờ nói bậy nữa, chuyện gì cũng nghe em… vẫn như trước đây được không?”


“Tôi chẳng cần gì cả.”


“Cút đi,” sau một lúc im lặng, Trì Hưu nói thẳng, buộc anh ta phải đối diện với thực tế, “Cả tình nhân bí mật cũng không còn làm được nữa.”


Cảnh Hướng Hàn không phục, lông mày hơi rủ xuống: “Tại sao chứ?”


Hừ, tại sao à? Trì Hưu bật cười một tiếng, nói mỉa mai: “Chân tôi rất đẹp, không muốn bị đánh gãy, cảm ơn.”


“Tại sao lại bị đánh gãy?” Cảnh Hướng Hàn thấy khó tin, sau đó anh ta chợt nhớ đến Trì Viễn Thân, tò mò ghé lại gần hơn, nhíu mày hỏi, “Có thật là sẽ bị đánh gãy không?”


Lông mi của họ gần như chạm vào nhau. Trì Hưu chớp mắt một cái, nói với vẻ mê hoặc: “Có muốn hôn tôi không?”


Lời vừa dứt, Cảnh Hướng Hàn không chớp mắt, yết hầu khẽ nuốt.


Sự chú ý của anh ta đã bị chuyển hướng.


Nhân lúc khoảng trống đó, Trì Hưu đột nhiên dùng sức lật người dậy, thoát khỏi sự khống chế của Cảnh Hướng Hàn, sau đó không khách khí đá một cú vào bắp chân đối phương.


Trì Hưu vừa đá vừa chửi bới một cách nóng nảy: “Tôi sẽ đánh gãy chân anh trước! Còn dám chơi trò cưỡng chế yêu với tôi nữa.”


Cảnh Hướng Hàn lảo đảo, sắc mặt hơi thay đổi. Anh ta vội vàng lấy lại thăng bằng. Việc đầu tiên anh ta làm không phải là tránh né cú đá tiếp theo của Trì Hưu, mà là lao đến cửa, “cạch” một cái khóa cửa lại.


Khóa xong, anh ta dán chặt lưng vào cửa, nói với vẻ sống chết mặc bay: “Em đừng hòng ra ngoài.”


Trì Hưu: “…”


Không hiểu sao, trong khoảnh khắc đó, Trì Hưu cảm thấy Cảnh Hướng Hàn thực sự rất giống một tên ngốc nhỏ. Nhưng thật kỳ lạ, trái tim anh lại đập loạn nhịp một lúc.


Trì Hưu nghĩ, ở lâu với đồ ngốc, anh cũng trở thành một tên ngốc rồi.


Chắc chắn là vậy.


Nghĩ đến đây, Trì Hưu thở dài một tiếng. Anh như thể cũng không có ý định rời đi ngay lập tức, quay người ngồi lên bàn, chống tay ra sau, tìm một tư thế thoải mái hơn.


Hai người nhìn nhau một cách lặng lẽ. Không biết đã nhận ra điều gì, Trì Hưu đột nhiên trách mắng anh ta với vẻ rèn sắt không thành thép: “Ai bảo anh không có tiền đồ, lại là một tên Alpha thối, uổng phí cái mùi sữa đó! Thật làm người ta tức chết!”


“Alpha làm gì sai?!” Cảnh Hướng Hàn đau lòng ôm ngực, “Em còn nói cha vợ không có định kiến với tôi?”


“Sao ông ấy có thể có định kiến như vậy với tôi, tôi không phục!”


Trì Hưu cười lạnh: “Pheromone của hai Alpha là tương khắc. Anh đã thấy hai Alpha nào ở bên nhau chưa?”


“Ai nói là tương khắc,” Cảnh Hướng Hàn nghiêm túc phản bác, “Vậy trên giường chúng ta phối hợp không tốt sao?”


“…” Trì Hưu tiện tay lấy miếng xốp nhựa bên cạnh ném về phía anh ta. Người kia lập tức né đi và lao đến chỗ anh.


Trì Hưu nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh có thể im miệng được không.”


Đến bên cạnh Trì Hưu, Cảnh Hướng Hàn lại không tránh né nữa, nói: “Trì Hưu, em không thấy khi ở bên tôi, em trở nên hoạt bát, đáng yêu hơn, giống một người bình thường hơn sao?”


Trì Hưu mặt không biểu cảm, nói: “Gặp anh tôi không chỉ giống một người, mà tôi còn giống một thằn đần.”


Cảnh Hướng Hàn cười rạng rỡ, cúi đầu cười đến mức vai khẽ rung lên.


Căn phòng chứa đồ này không lớn, thậm chí còn hơi nhỏ. Tuy đủ chỗ cho hai người, nhưng nếu chứa thêm những cảm xúc và d*c v*ng lộn xộn… thì nơi này trở nên quá chật chội.


Nhưng lúc này không ai quan tâm đến điều đó. Cảnh Hướng Hàn đưa một chân vào g*** h** ch*n của Trì Hưu, nắm cằm anh và say mê hôn lên môi anh.


Một tay Trì Hưu chống ra sau bàn, tay còn lại nắm lấy vạt áo trước của Cảnh Hướng Hàn, khẽ ngẩng đầu lên để đáp lại.


Tiếng cọ xát của chân bàn với sàn nhà phát ra một âm thanh khó chịu, nhưng không lọt vào tai của bất kỳ ai trong hai người.


**


“Mẹ nó, không có gel bôi trơn, không có bao mà anh vẫn mạnh bạo như vậy.” Trì Hưu mặc quần áo chỉnh tề trong vài giây, giọng nói hơi khàn mà mắng một câu.


Chân anh  hơi run.


Bàn tay lớn của Cảnh Hướng Hàn đặt sau lưng anh, theo bản năng xoa nhẹ, miệng thì không tha cho anh.


“Trì Nhất Hưu, em nói tôi ít chiêu, còn nói em chán rồi. Em cứ đợi đấy,” anh ta khẽ cúi đầu, ghé sát tai Trì Hưu, nói với giọng cực kỳ nhỏ nhưng từng chữ rất rõ ràng, “Tin hay không, sau này tôi sẽ làm em đến hỏng.”


Sau này, Trì Hưu đúng là mỗi khi nhìn thấy Cảnh Hướng Hàn đều theo bản năng run chân. Đánh nhau thì lúc nào cũng thua, còn tức đến mức bỏ nhà đi sang nhà Trì Tuy ở một đêm—mặc dù ngày hôm sau đã bị đưa về.



Trì Hưu thầm nghĩ, anh thật sự đã làm hư Cảnh Hướng Hàn, một Alpha từng cảm thấy xấu hổ vì pheromone mùi sữa của mình.


Những lời tục tĩu này nói thật là thành thạo.


Mà nói đi cũng phải nói lại, cảm giác thành tựu này cũng khá tốt.


Trì Hưu kịp thời dừng lại mọi suy nghĩ, ho một tiếng, bình thản nói: “Nói hay lắm. Điều kiện tiên quyết là anh cũng phải có cơ hội để làm đã.”


**


Trì Viễn Thân cảm thấy con trai cả của mình gần đây không vui lắm. Kể từ khi bị ông “chia rẽ uyên ương”, dường như nó luôn buồn bã.


Khi ăn cơm thì phần lớn im lặng, khi làm việc cũng im lặng, khi cả nhà trò chuyện, nó vẫn phần lớn im lặng.


Khiến Thích Danh Thù tưởng nó bị bệnh, tiến đến sờ trán, nói: “Sao vậy, Tiểu Trì Nhất?”


Trì Hưu không nhúc nhích, để Thích Danh Thù sờ trán mình, thở dài: “Thất Tiểu Thư, tình yêu của con chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.”


“Hả?” Thích Danh Thù ngạc nhiên, tròn mắt.


Nghe vậy, Trì Viễn Thân ngồi thẳng người bên cạnh, lắng nghe một cách cực kỳ căng thẳng.


Sợ ai đó nói lung tung.


“Cha con,” Trì Hưu đưa tay chỉ vào Trì Viễn Thân ở đối diện, tố cáo, “Cha nói con là một Alpha, rất đáng ghét, không xứng đáng có tình yêu.”


“Thằng khốn, mày nói linh tinh gì đấy?!” Trì Viễn Thân trừng mắt.


Thích Danh Thù nhíu mày: “Gì cơ?”


Trì Viễn Thân lập tức im bặt.


“Haiz, Thất Tiểu Thư, con có chút khó chịu.” Trì Hưu nói, “Không phải con là Alpha là do công lao của cha con sao? Tại sao cha lại nói con như vậy.”


“Câu này con nghe thấy thì thôi, dù sao con là anh cả, có thể chịu đựng được. Nhưng nếu để Thích Nhị và Trì Tam nghe thấy… haiz, Thất Tiểu Thư.”


Mặt Thích Danh Thù đã lạnh đi, bà lặng lẽ nhìn thẳng vào Trì Viễn Thân.


“Anh chưa từng nói!” Trì Viễn Thân lập tức ôm một cái gối vào lòng, hung dữ mắng: “Trì Hưu! Mày cứ đi mách lẻo đi, cây ngay không sợ chết đứng, tao sẽ không cho mày hẹn hò! Mày dám đưa nó về thử xem?”


Trì Hưu ngửa đầu ra sau, không diễn nữa, nói: “Được rồi, cha tốt của con.”


Trì Viễn Thân: “…”


Dù sao tối nay cha tốt của anh cũng sẽ bị ăn đòn một trận, không sao cả, cứ từ từ mà diễn.


Trì Hưu đứng dậy, nói chúc ngủ ngon với Thất Tiểu Thư, rồi lên lầu về phòng ngủ.


Tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng từ dưới lầu.


Vài ngày sau, Thích Danh Thù có việc phải đi công tác xa. Trì Viễn Thân đúng lúc đang đàm phán một hợp đồng, không thể đi theo.


Sau khi dặn dò cẩn thận và tiễn người đi, Trì Viễn Thân đến công ty. Dự án tiến triển rất thuận lợi. Đến khi tối về đến nhà, ông chợt sững sờ.


Chỉ thấy trong sân nhà mình chất đầy những… món quà lớn nhỏ.


Cảnh Hướng Hàn xuất hiện ở cuối đống quà, đứng ở phía bên kia sân và cười với Trì Viễn Thân.


Trì Hưu đứng cách Cảnh Hướng Hàn ba mét, biểu cảm méo mó, dường như không có ý định nói rằng mình quen biết anh ta.


Thấy Trì Viễn Thân nhìn sang, anh lập tức giơ tay lên chối bỏ trách nhiệm: “Cha, tin con đi, thực sự không liên quan đến con.”


“Dù sao cảnh này quá mất mặt, con vẫn chưa đến mức điên rồ như vậy.”


Mặt Trì Viễn Thân không cảm xúc, nhìn chằm chằm vào Cảnh Hướng Hàn, không chút nể mặt, nói: “Cậu là ai?”


“Chủ tịch Trì, lần trước thật sự xin lỗi, đã làm ngài hoảng sợ.” Cảnh Hướng Hàn nở nụ cười gượng gạo, yếu ớt nói,


“Hôm nay cháu đến đây chịu đòn trước để chào hỏi ngài một cái… vài hôm nữa có thể cho cha mẹ cháu đến cầu hôn không ạ?”


“… Hừ.” Khóe miệng Trì Viễn Thân giật giật, bước thẳng vào nhà, lạnh nhạt: “Cậu còn mơ tưởng ép buộc tôi à?”


Ông khinh bỉ: “Thằng Alpha thối tha, đừng mong bước chân vào nhà tôi!”


“Chủ tịch Trì, Alpha với Alpha kết hôn có lợi đấy!” Cảnh Hướng Hàn lập tức bám theo, nghiêm giọng hô to, “Ít nhất bọn họ sẽ không sinh ra Alpha nữa, đúng không?”


“Ngài xem, gen ngài mạnh như vậy… nếu Trì Hưu mà lấy một Omega, rồi sinh thêm vài đứa Alpha nữa, không phải ngài càng phiền hơn sao?”


Trì Viễn Thân: “……”



“Bộp.” Trì Hưu thật sự nghe không nổi, khẽ đập trán.


Tên ngốc này lúc đến đã bị mình đánh một trận, vậy mà vẫn không ngăn được.


Giờ Trì Hưu chẳng còn cảm giác nào khác, chỉ muốn ngay lập tức đoạn tuyệt với Cảnh Hướng Hàn, coi như chưa từng quen biết!


“Nghe cũng có lý.” Trì Viễn Thân lẩm bẩm chậm nửa nhịp.


Trì Hưu lập tức mở to mắt, vừa khó tin vừa nghi hoặc nhìn cha mình.


Chỉ thấy ông giây sau quay người lại, đứng trên bậc thềm đối diện, vừa chán ghét vừa phiền phức phất tay: “Trì Nhất, gả đi.”


Trì Hưu: “……”


Trì Hưu: “???”


Anh mỉm cười nhìn cha, như thể muốn nói, vậy ra con dễ gả như thế này sao?


Hơn nữa, tại sao lại là con gả? Rốt cuộc ai mới là con trai ruột của cha vậy?!


Nhưng một lát sau, Trì Viễn Thân nghiêm mặt, hỏi lại câu ông chưa kịp hỏi lần đầu gặp: “Hai đứa bây ở cùng nhau từ bao giờ?”


“Nói thật.”


Nếu để ông biết hai người mới quen được mấy ngày thì…


Cảnh Hướng Hàn/Trì Hưu: “Ba năm.”


Hai người đồng thanh, như thể hòa làm một.


Trì Viễn Thân: “……”


“Hừ hừ.” Trì Viễn Thân ném ánh mắt muốn giết người về phía Trì Hưu, nghiến răng: “Giỏi thật, giấu kỹ ghê.”


“Đúng thế.” Cảnh Hướng Hàn nhỏ giọng phụ họa, “Chưa từng cho cháu danh phận, chỉ để cháu l*m t*nh nhân trong bóng tối, uất ức chết đi được.”


Trì Hưu: “……”


“Chậc, khổ quá nhỉ.” Trì Viễn Thân giả vờ an ủi, “Ngày mai vợ ta về, ngày kia cậu có thể sắp xếp để hai bên cha mẹ gặp mặt.” Nói rồi ông chỉ sang Trì Hưu, “Rồi ngày mốt cậu có thể mang nó về nhà mình.”


Trì Hưu: “……”


“Thật sao?!” Mắt Cảnh Hướng Hàn sáng rực, lập tức quay người chạy, “Vậy Chủ tịch Trì, cháu về báo cho cha mẹ ngay!”


Chạy được nửa đường, anh ta lại quay lại, kéo tay Trì Hưu tiếp tục chạy: “Hôm nay cháu đưa người về nhà trước! — Cha vợ, chúng con đi nhé!”


Trì Viễn Thân: “Cút mau.”


**


Trì Hưu buộc phải chạy theo, cơn gió nhẹ làm tóc cả hai rối tung, cũng thổi bay u ám nhiều ngày trong mắt. Cảnh Hướng Hàn nắm chặt tay Trì Hưu, còn anh cũng đáp lại, chưa từng buông ra.


Trời đã tối, thời điểm này không phải lúc mua sắm, cũng chẳng phải giờ ăn tối, nên trên đường người đi lại không nhiều.


Cảnh Hướng Hàn phấn khởi kéo anh chạy, dưới ánh trăng tròn trên cao, lớn tiếng hô: “Trì Nhất Hưu—”


Trì Hưu giật mình, vội níu tay anh ta, nói: “Anh gào gì thế?”


Cảnh Hướng Hàn quay đầu nhìn anh, lần đầu tiên dám đường hoàng thổ lộ tình cảm, phóng khoáng, thẳng thắn, chẳng hề giấu giếm.


“Anh yêu em—” Anh ta lại hô.


Hai người dần dần dừng bước, Trì Hưu khẽ che môi ho khan, ngượng ngùng cảnh cáo nhỏ: “Đừng làm mất mặt.”


“Ha ha ha.” Cảnh Hướng Hàn vui mừng đến mức bật cười to. Sau khi cười thỏa thích, anh ta bất ngờ áp sát Trì Hưu, đôi mắt sáng rực như thiêu đốt: “Từ giờ, ngoài anh ra, em không còn cơ hội nhìn bất cứ ai khác.”


Trì Hưu cúi mắt, nhỏ giọng mắng: “Trước giờ cũng chưa từng nhìn… đồ ngốc.”


Nghe vậy, Cảnh Hướng Hàn thoáng sững người, như thể đây là lần đầu tiên anh ta biết điều đó. Trước kia vì quá lo được lo mất, anh ta chẳng dám hỏi, sợ gây phản cảm.


Chỉ dám trong lòng hết lần này đến lần khác chua xót, giận dữ, nhưng lại bất lực.


Thế mà… từ đầu đến cuối, hai người họ chỉ có duy nhất nhau.


Tim Cảnh Hướng Hàn đập thình thịch, ngay khoảnh khắc đó, anh ta nâng mặt Trì Hưu lên, hung hăng hôn xuống.


Môi lưỡi quấn quýt.


Dưới ánh đèn phố vừa lên, dưới làn gió nhẹ, trước mặt là con đường rộng mở.


Họ thẳng thắn nắm tay, thẳng thắn cùng nhau đi tới.

Hết chương 03


Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Story Chương 79: Cảnh Hướng Hàn – Trì Hưu 03
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...