Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 43

188@-

Chương 43

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan


Học sinh phụ trách dẫn chương trình lễ chào cờ vẫn đứng bên cạnh dưới bậc thềm. Lục Chấp từ trên bục bước xuống, đưa micro trả lại.


Khi cậu ấy đưa tay nhận lấy, vẫn còn ngây người, chưa kịp phản ứng.


Xung quanh gần như đã dấy lên một cơn sóng to gió lớn dữ dội, tiếng bàn tán mỗi lúc một lớn hơn.


Cuối cùng, suýt nữa thì không thể khống chế nổi cảnh tượng trước mắt, hiệu trưởng đành phải tự mình bước lên, đối diện micro, nghiêm giọng cất tiếng: “Yên lặng.”


Chờ đến khi các đội hình lớp xếp lại ngay ngắn, trước sau trái phải không còn bàn tán, ông mới trầm giọng ra lệnh: “Bây giờ, từng lớp rời khỏi sân một cách trật tự, không được bàn luận.”


Các giáo viên chủ nhiệm đều kịp thời xuất hiện, dẫn đám oắt con nhà mình, từng hàng từng hàng có kỷ luật mà rời đi.


Tòa nhà học đường khối 12 gần nơi chào cờ nhất, họ rời khỏi trước tiên.


Bị giáo viên chủ nhiệm Cao Minh thúc giục bước đi, Giang Bách Hiểu mới như bừng tỉnh, kinh ngạc nói: “Hiện Kim! Lớp Trưởng vừa nãy đã nói gì thế? Tôi không nghe nhầm chứ?!”


“Cậu ấy công khai nói muốn cấp trên điều tra chuyện của Nhậm Nghị Nhiên?! Cậu vừa thấy sắc mặt của Nhậm Nghị Nhiên chưa? — Trắng bệch như tờ giấy ấy.”


Trì Cẩn Hiến bị cậu ta bất ngờ đưa năm ngón tay ra bóp chặt cánh tay, lại vô tình dùng quá sức, đau đến mức phải vội gỡ tay đối phương ra, nói: “Móng tay cậu, móng tay cậu bấm vào thịt tôi rồi!”


Nghe nhắc nhở như vậy, Giang Bách Hiểu lập tức buông tay, không dám động vào nữa, ngoan ngoãn theo đoàn học sinh đi về lớp.


Trì Cẩn Hiến lại nói: “Móng tay ngắn thế mà cũng bấm vào thịt của tôi được, cậu xem xem sức cậu dùng kìa, đó có phải là lực mà chị em nên dùng không?”


“Ha ha, xin lỗi xin lỗi, tôi kích động quá nên không kiểm soát được, để tôi xoa xoa cho cậu nha xoa xoa nè.” Giang Bách Hiểu cười ngượng, lại nắm lấy cánh tay Trì Cẩn Hiến, xoa lên xoa xuống rất cẩn thận.


Không thể nói là không chu đáo.


Cho đến khi cậu ta ngẩng đầu lên, phát hiện Lục Chấp ở vị trí Lớp Trưởng phía trước đang quay đầu sang, vẻ mặt lạnh lùng như gỗ đang nhìn… bàn tay cậu ta.


Động tác xoa tay của Giang Bách Hiểu lập tức khựng lại, không hiểu sao cơ thể phản ứng nhanh gấp đôi đầu óc, lập tức buông năm ngón tay ra, nhét luôn vào túi quần.


Chờ ánh mắt vừa lạnh vừa khiến người ta cháy bỏng ấy biến mất, Giang Bách Hiểu mới dám lại gần Trì Cẩn Hiến, nói: “Hiện Kim, Lớp Trưởng đang bênh cậu đúng không? Vừa nãy cậu ấy thật sự rất ngầu, tim tôi giờ vẫn còn đập thình thịch này.”


Vừa nói vừa khoa trương dùng tay nắm lấy vạt áo trước ngực, mặt tràn đầy sùng bái và thích thú.


Còi báo động vang trong đầu Trì Cẩn Hiến lập tức kêu lên, chẳng buồn nghĩ Lục Chấp có ý gì, chỉ vội vàng nghiêm túc nói nhanh: “Không được. Không được đập thình thịch, mau bình tâm, giữ vững! Lục Chấp là của tôi.”


Nói xong cậu còn gỡ bàn tay đang nắm áo trước ngực của Giang Bách Hiểu xuống, giúp cậu ta vuốt phẳng, vừa vuốt vừa hỏi: “Bây giờ bình tĩnh lại chưa?”


Giang Bách Hiểu suýt cười đến không mở nổi mắt.


Nhưng thấy Trì Cẩn Hiến vẫn nghiêm túc, cậu ta đành nói: “Bình rồi bình rồi bình rồi.”


Học sinh về tới chân tòa nhà học đường thì tự do giải tán, trước giờ học, ai muốn về lớp thì về, ai không muốn thì có thể chơi một lúc.


Lục Chấp còn chưa bước lên bậc thang đã bị giám thị gọi lại.


Trì Cẩn Hiến từ lúc đội hình giải tán vẫn luôn đi bên cạnh Lục Chấp, nghe vậy cũng dừng bước.


“Em về lớp trước đi.” Lục Chấp nói.


Trì Cẩn Hiến không hỏi, chỉ đáp: “Vâng.”


**


Vào buổi sáng mùa thu khi mặt trời vừa mới nhô lên không lâu, hàng nghìn cái miệng của hàng nghìn học sinh đã khiến chuyện này chưa ra khỏi cổng trường đã lan truyền nhanh chóng.


Còn có người âm thầm báo cảnh sát — dù sao thì tính chất vụ việc lần này ác liệt đến mức khiến người ta rùng mình.


Nếu không trừng trị, ai ai cũng khó yên.


Nhậm Nghị Nhiên không thể ra khỏi trường, chạy cũng không thoát, bị đưa đi.


Cậu ta đã thành niên, lại là một người trưởng thành với tư duy bình thường, những việc cậu ta làm đều phải chịu 100% trách nhiệm pháp luật.


Ở nhà, Trì Tuy vốn định đợi đến tám giờ sẽ cho Nhậm Quan Minh một đòn cảnh cáo, không ngờ chưa đến tám giờ, điện thoại và máy tính của ông đã bật lên thông báo tin tức mới nhất.


Mở ra xem, ông sững sờ.


“… Gì đây, ai thế này,” Trì Tuy đứng dậy ra phòng khách tìm Nguyên Tư Bạch, tức giận đưa điện thoại cho ông ấy, “Nguyên Nguyên, anh xem này, sao người ta lại cướp công lao của em chứ.”



Nghe vậy, Nguyên Tư Bạch ngẩng lên nhìn chồng, ánh mắt liền bắt gặp vẻ giận dỗi như trẻ con của Trì Tuy. Ông theo bản năng bóp nhẹ tay Trì Tuy để dỗ dành, rồi mới nhận lấy điện thoại, mở tiêu đề ra xem.


Một lát sau, Nguyên Tự Bạch nói nói: “Em chưa đọc hết, là Lục Chấp.”


“Hả? Gì cơ?” Một nhóc con mà gan to thế sao? Trì Tuy không tin, nắm cổ tay Nguyên Tư Bạch nhìn vào điện thoại… quả thật là vậy.


“Cậu ta thế này,” Trì Tuy nghi hoặc, khó hiểu, “Cậu ta thế này chẳng phải trực tiếp đặt nhà họ Lục đối lập với nhà họ Nhậm sao? Dù gì thì trước đây hai nhà cũng coi như là thế giao. Lục Từ Thanh về nhà chẳng phải sẽ đánh nó à?”


Nguyên Tư Bạch nghĩ một lát, nói: “Chưa chắc.”


Trì Tuy nghiêng đầu nhìn ông, nói: “Kệ nó đi.” Nói xong liền bật cười khẽ, trên mặt không hiểu sao lại mang chút vẻ hài lòng: “Nhưng thằng nhóc này được đấy, cảm giác làm con rể cũng ổn ha.”


Sắp ba năm qua, từ một Lục tiên tử chẳng được ai để mắt, đến có lẽ làm con rể cũng được, Lục Chấp còn chưa biết thân phận mình đã âm thầm thay đổi.


Lúc này, tiết học đầu tiên ở Trường trung học Liên minh Thiên Hà Số 1 đã gần kết thúc, Lục Chấp mới đẩy cửa sau, gọi một tiếng báo cáo.


Giáo viên vừa cho phép vào thì chuông hết tiết vang lên. Cô mỉm cười trêu: “Về cũng đúng lúc thật. Thôi, tan học đi.”


Lục Chấp vừa ngồi xuống, Trì Cẩn Hiến đã quay người lại, hai tay bám mép bàn, mở miệng hỏi: “Anh, thầy giám thị bọn họ không nói gì thêm với anh chứ?”


“Không.” Lục Chấp nói, “Báo cáo của số thuốc nộp cho nhà trường hôm thứ Sáu đã có, chứng minh tôi không hãm hại bất kỳ ai cả.”


Nhắc đến Nhậm Nghị Nhiên, có người nói cậu ta bị đưa đi trước giờ học, rất nhiều người còn thò đầu ra cửa sổ để xác nhận thật hay không. Nửa tiếng sau, trên diễn đàn đã có ảnh chụp — thật không thể thật hơn.


Vẫn còn nhớ mười ngày trước khi Nhậm Nghị Nhiên vừa mới chuyển tới, cậu ta đã một mình thu hút vô số ánh mắt, vừa là trai đẹp của trường, vừa là học sinh đứng đầu toàn trường, lại là kiểu con nhà người ta trong mắt mọi người. Thế mà chưa đầy hai tuần, cậu ta đã rơi vào kết cục như hôm nay, ngoảnh lại nhìn, cứ như chuyện giả vậy.


Ban đầu, sau khi danh tiếng xuất sắc của cậu ta lan ra, mọi người còn mong đợi cậu ta sẽ tham gia một kỳ thi để so tài với Lục thần xem ai lợi hại hơn. Giờ thì khỏi cần so nữa, cậu ta không xứng.


Nghe Lục Chấp nói như vậy, Trì Cẩn Hiến lập tức yên tâm, không hỏi thêm gì khác nữa. Chuyện này ở chỗ Trì Tuy đã biết gần như tất cả, cậu cũng không muốn nói thêm.


Trưa hôm đó, Trì Tuy tung ra bằng chứng mà mình điều tra được, ngay lúc dư luận xã hội đang sôi sục nhất, đề xuất điều tra triệt để Nhậm Quan Minh.


Không cần ai thúc giục, Liên minh cũng kịp thời áp dụng biện pháp.


Về chuyện thuốc giới tính thứ hai, hiện tại vẫn cần điều tra kỹ lưỡng và sâu hơn, Nhậm Quan Minh trước tiên bị đình chức vụ để xem xét. Nhưng có lẽ vì nhiều năm ở địa vị cao, được tôn trọng, nên ông ta không cam lòng chấp nhận bản thân sụp đổ nhanh như vậy, âm thầm vận dụng tất cả các mối quan hệ, dù mất quân quyền cũng không muốn thật sự bị lật đổ.


Nhưng ông ta đã tính sai nghiêm trọng.


Lục Chấp là con trai của Lục Từ Thanh, lại đứng dưới danh nghĩa “trung học Liên minh Thiên Hà Số 1” mà nói rõ ràng, không để đường lui — dù đây có phải là ý của Lục Từ Thanh hay không, thì cái tên Lục Từ Thanh cũng đã gắn chặt vào vụ này, không thể tách ra được.


Vì thế, cậu xem như là người đầu tiên thực sự bắt tay vào “lật đổ Nhậm Quan Minh”. Dù sao Nhậm Quan Minh cũng là một trung tướng, không chừng một ngày nào đó sẽ đe dọa tới vị trí của Thượng tướng Lục, nên đối với mọi người, việc cậu làm chẳng phải là vô lý.


Nhưng điều khiến người ta không hiểu là, ngay trong buổi sáng thứ Hai hôm đó, nhà họ Trì cũng bắt đầu hành động.


Trước khi Nhậm Quan Minh tìm kiếm các mối quan hệ, thì bất cứ nơi nào Trì Tuy có thể ra tay, ông đã nhanh chân hơn một bước, khiến Nhậm Quan Minh trong thời gian bị đình chỉ chức vụ gặp phải không ít trở ngại.


Đích thân ra mặt cũng vô ích.


Chưa dừng lại ở đó, cha của Trì Tuy, Trì Viễn Thân cũng ra tay.


Hơn nữa, ra tay rất kiên quyết.


Thế là mọi người, dù chưa hiểu rõ ngọn ngành, cũng vui vẻ ngồi xem kịch.


Càng xem càng thấy bất ngờ, vụ ẩu đả ở trường lần này, khởi đầu vốn chẳng phải là Lục Chấp và Nhậm Nghị Nhiên đối đầu, mà nguyên nhân là do một học sinh tên Trì Cẩn Hiến đóng vai trò không thể xóa bỏ, nên mới gây ra ồn ào đến vậy.


Đào sâu thêm thì càng chấn động hơn, Trì Cẩn Hiến lại chính là con trai của Trì Tuy!


Chuyện về thuốc giới tính thứ hai, năm xưa Trì Tuy là người đối mặt một cách thẳng thắn nhất, chẳng ai hiểu rõ và căm ghét thứ này hơn ông. Nay lại có người muốn dùng trò bỉ ổi đó lên đứa con trai duy nhất của mình — việc ông tung bằng chứng từng bước, còn cho Nhậm Quan Minh “cơ hội phản kháng”, đã là nhân nhượng rất lớn.


Ai cũng hiểu rõ, Trì Tuy muốn từ từ bào mòn Nhậm Quan Minh, bào mòn cả nhà họ Nhậm.


Chính là muốn khiến họ tuyệt vọng.


Lúc này, ở nhà họ Nhậm, Nhậm Quan Minh quả nhiên sắp phát điên. Ông ta không kịp phá hủy căn cứ nghiên cứu thuốc cấm bí mật, bị đình chỉ chức vụ, giam lỏng ở nhà, không thể ra ngoài. Dáng người ngồi trên sofa đã mang vẻ chao đảo.


Trước khi Nhậm Nghị Nhiên bị đưa đi, Nhậm Quan Minh đã tìm cách để cậu con trai duy nhất được về nhà.


Nhưng lúc này, ông ta ngẩng đầu nhìn thiếu niên ngồi đối diện mình, hai tay bó bột, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, vốn là một dáng vẻ rất đáng thương. Thế mà Nhậm Quan Minh lại đột ngột đứng bật dậy, sải vài bước dài đến trước mặt, tát thẳng một cái thật mạnh.


Tiếng chát giòn tan vang lên trong phòng khách chói tai đến mức khiến Nhậm Nghị Nhiên nước mắt tuôn ra ngay lập tức. Cậu ta run lẩy bẩy, không dám hé nửa lời.


Chỉ có một thanh niên khác trong phòng khách vội vàng chạy đến kéo Nhậm Quan Minh lại, giọng xé toạc: “Ông làm gì vậy?!”



“Nhưng mày lại…” Môi ông ta run bần bật, tròng mắt đầy tơ máu, nói, “Nhưng mày lại cầm thứ đó đi chọc vào con trai của Trì Tuy.”


“Nhưng giờ sự việc đã thành thế này rồi, đánh nó thì có ích gì chứ!” Thanh niên ngăn ông ta lại bật khóc, khóc đến mức gần như nghẹt thở.


Nhậm Nghị Nhiên vô thức nắm tay người thanh niên kia, cũng khóc theo: “Ba nhỏ…”


Nhậm Quan Minh bèn thôi không động thủ nữa, bỗng cười nhạt, nói: “Nói cũng đúng.”


Sau khi bình tĩnh lại một chút, nụ cười trên mặt ông ta đông cứng, gần như tự buông xuôi: “Cả nửa đời còn lại, cứ ở trong tù mà sống đi.”


Chỉ trong chốc lát, những nhân vật có danh tiếng, địa vị, quyền lực trong xã hội đều khiến Nhậm Quan Minh nhận ra rằng, tuyệt vọng chỉ ngày càng gần lại, chứ không thể tan biến.


Lục Từ Thanh trong Liên minh cầm một bản kiến nghị truy cứu Nhậm Quan Minh; nhà họ Trì, nhà họ Cảnh, và cả những doanh nghiệp hợp tác làm ăn với hai nhà này cũng đồng loạt gây sức ép với Nhậm Quan Minh trên thương trường.


Nhiều bên không để lại đường lui, Liên minh cuối cùng cũng điều tra vụ việc đến cùng.


Hóa ra, từ mười năm trước, khi Trì Tuy đề xuất hủy bỏ hoàn toàn thuốc cấm, Nhậm Quan Minh đã tìm đến một người tên Kiều Minh để lấy được thành phần của thứ thuốc này, và suốt những năm qua âm thầm nghiên cứu.


Những sản phẩm lỗi trong tay Kiều Minh, khi tiêm vào cơ thể con người, khiến họ hoàn toàn không thể sống sót, và cái chết cực kỳ thê thảm.


Thứ mà Nhậm Quan Minh nghiên cứu nâng cấp quả thực tinh vi hơn, trong số những người bị cải tạo, 50% vẫn còn sống và sống khỏe mạnh.


Nhưng trong số những người còn sống, chỉ 3% là tự nguyện. Còn lại đã chết thì khỏi nói.


Ngoài các cơ sở thuốc cấm, Nhậm Quan Minh còn có vài nơi khác — giống như quán bar đêm.


Nhưng không công khai. Bên trong toàn là Omega đã bị cải tạo giới tính — họ bị nhốt ở đó, không được ra ngoài.


Ở trong đó phải làm gì, chẳng cần nói cũng biết.


Không giống như nhà họ Lục vốn đã giàu sang từ đời tổ tiên, bản thân Lục Từ Thanh vừa là Thượng tướng Lục được tôn kính bậc nhất Liên minh, vừa có vị thế đáng kể trên thương trường.


Còn mấy chục năm trước, Nhậm Quan Minh chỉ có thân phận Thiếu tướng, chức Trung tướng là mười mấy năm gần đây mới leo lên được. Ông ta cần quyền lực và tài sản để củng cố địa vị.


Và cách kiếm tiền nhanh nhất chính là con đường này. Nhờ số tiền đó, ông ta phát triển kinh doanh, nhanh chóng có chỗ đứng.


Cũng nuôi ra được một đứa con trai không sợ trời, không sợ đất.


Thuốc cấm bị cấm nghiên cứu, thứ nhất là vì vốn đã trái với nguyên lý tự nhiên, phát triển nó chẳng khác nào đẩy Liên minh tới chỗ diệt vong; thứ hai là qua nhiều thập kỷ nghiên cứu, các thành phần thay đổi giới tính trong thuốc vẫn tiềm ẩn những nguy hại không thể kiểm soát, không thể lường trước. Từ hàng trăm người bị Nhậm Quan Minh cải tạo, một nửa là thất bại, chết thảm, đã đủ để thấy nó đáng sợ thế nào.


Tội ác này, không thể tha thứ.


Nửa tháng sau khi bê bối bùng phát, cả nhà họ Nhậm đều bị tống giam. Còn việc Liên minh sẽ xử lý thế nào, luật pháp ở đó, đó là chuyện của Liên minh.


Không liên quan đến người khác.


Chỉ riêng việc nhà họ Nhậm bị quét sạch sẽ trong vòng chưa đầy nửa tháng thôi, đã đủ khiến người ta hả lòng hả dạ.


Nhưng trước khi chuyện này hoàn toàn hạ màn, ở trong trường, Trì Cẩn Hiến đã trở thành tâm điểm chú ý.


“Ôi trời, Tiểu Hiện Kim, sao tôi vẫn thấy như đang mơ thế này,” Giang Bách Hiểu tròn mắt nhìn Trì Cẩn Hiến, lắp bắp nói, “Cậu là… cậu là con trai của ba Trì Tuy à?”


Về lịch sử phát triển của nhà họ Trì, cũng như văn hóa quản lý của doanh nghiệp nhà họ Trì, nhà họ Trì chưa từng giấu giếm bất kỳ ai.


Bởi vậy, ngay cả người trong nhà như Trì Cẩn Hiến cũng cảm thấy việc nhà họ Trì càng làm càng mạnh là điều khó tin nổi, huống chi người ngoài lại càng thấy nhà họ Trì quá sức lợi hại.


Mấy đứa con trai của Trì Viễn Thân, trước khi lớn lên, đã có không ít người nói rằng sau này chắc chắn sẽ vì tranh giành gia sản mà đấu đến đầu rơi máu chảy. Không ngờ đại kịch tranh đoạt gia sản chưa kịp diễn ra, thì văn hóa gia tộc và văn hóa doanh nghiệp của bọn họ lại khiến mọi người kinh ngạc.


Trong toàn Liên minh, nhà họ Trì chiếm một vị trí không thể thay thế; chỉ riêng loại thuốc ức chế cải tiến do Trì Tuy nghiên cứu ra cũng đã đủ để ông sống cả đời không lo lắng gì.


Vì thế, khi mọi người gọi mấy người quản lý của nhà họ Trì, đều vô thức thêm chữ “ba” hoặc “ông” phía sau.


Ví dụ, Trì Tuy là Ba Trì Tuy, Trì Hưu — bác cả của Trì Cẩn Hiến — là Ba Trì Hưu, còn Trì Viễn Thân thì là Ông Trì Viễn Thân.


Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giang Bách Hiểu, Trì Cẩn Hiến vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, làm bộ phẩy tay: “Bình tĩnh.”


“Trời ơi, Ba Trì Tuy đẹp trai quá đi.” Giang Bách Hiểu bỗng ôm cổ Trì Cẩn Hiến, gào ầm lên: “Ông ấy chống lưng cho cậu trông oai quá trời luôn!”


Trì Cẩn Hiến bị cậu ta lắc đến hoa mắt, nghe vậy liền đáp ngay: “Đương nhiên rồi.”


Giang Bách Hiểu nói: “Tôi muốn lấy Ba Trì Tuy làm chồng—”


Trì Cẩn Hiến: “……”



Cậu giơ tay tát nhẹ một cái vào sau gáy đối phương: “Mơ mộng hão huyền, hai cái tát là tôi đánh bẹt cậu luôn.”


“Ha ha ha ha ha,” Giang Bách Hiểu cười như điên, lại nói: “Ba Nguyên Tư Bạch cũng đẹp trai nữa, tôi lấy ông ấy cũng được!”


Trì Cẩn Hiến: “……”


Cậu “xì” một tiếng, không nhịn được cũng bật cười: “Được thôi, cậu cứ thử đi, không cần tôi ra tay, cha của tôi cũng sẽ chôn cậu tại chỗ.”


Giang Bách Hiểu chỉ ôm lấy cậu mà cười ngốc nghếch. Cười một lúc, cậu dừng lại, rất nghiêm túc, hạ giọng nói: “Hiện Kim, chuyện lần này thực sự rất đáng sợ. Lúc Lớp Trưởng làm kiểm điểm, tôi nghe thấy nhắc tới thuốc giới tính thứ hai, cảm giác đầu tiên trong lòng là tức giận, một lát sau lại thấy nghẹn, vừa giận vừa bất lực. Nhưng tôi không dám thể hiện ra, vì khi cậu đến thì lời cũng ít đi, rõ ràng là đã bị ảnh hưởng.”


“Tôi nghĩ, cậu tốt như vậy, vui vẻ như vậy, nếu xảy ra chuyện mà không ai chống lưng thì phải làm sao đây. May mà Lớp Trưởng chẳng sợ gì cả, gây áp lực lên nhà trường và hiệu trưởng, họ muốn không lập tức hành động cũng không được.”


Một tràng bộc bạch đầy cảm xúc bất ngờ khiến Trì Cẩn Hiến ngẩn người. Mà trong lúc ngẩn ra ấy, cậu không hiểu sao mắt lại hơi cay cay.


Giang Bách Hiểu vẫn đang kề sát, tiếp tục nói, giọng hứng khởi hơn: “Không ngờ cậu còn có chỗ dựa to như Ba Trì Tuy! Tôi thật sự mừng lắm! Diệt quách Nhậm Nghị Nhiên đi! Bảo sao cậu được nuôi như một mặt trời nhỏ, à tôi thấy mình còn vui hơn cậu ấy chứ!!”


Trì Cẩn Hiến thực sự không nhịn nổi, lắp bắp nói: “Giang Bách Hiểu, tự nhiên… cậu nói mấy cái này làm gì vậy?”


Giang Bách Hiểu lập tức giả vờ khóc, giọng đầy cảm xúc: “Ngồi cùng bàn với cậu ba năm rồi, chị em, tôi thật sự rất thích cậu. Hu hu, tôi chỉ mong cậu được tốt thôi.”


Cậu ta khóc, Trì Cẩn Hiến lại hết cay mắt, đưa tay đẩy chị em vẫn đang bám lấy mình ra, vừa cười vừa nói: “Tránh ra, tránh ra.”


Tất nhiên Giang Bách Hiểu không tránh, hai tay vẫn bám vai Trì Cẩn Hiến, nhưng cuối cùng cũng ngẩng đầu, nét mặt tươi rói.


“Nhưng mà Hiện Kim,” cậu hỏi, “nhà họ Trì là nhà cậu, Ba Trì Tuy ra tay với nhà họ Nhậm thì hợp lý rồi, nhưng sao người thứ hai ra mặt lại là nhà họ Cảnh? Nhà cậu với nhà họ Cảnh có hợp tác à?”


Trì Cẩn Hiến mỉm cười, nghiêm túc giải thích: “Chú Cảnh là người nhà của bác cả tôi. Một Alpha rất lợi hại.”


Giang Bách Hiểu gần như ghen tị đến muốn khóc, nhưng thực sự là mừng cho bạn, lại ôm Trì Cẩn Hiến mà lắc qua lắc lại.


“Cạch.”


Lục Chấp đẩy cửa bước vào, ánh mắt quét qua hai người mấy lần, gần như không chớp mắt.


Từ sau khi nói những lời đó trước mặt bao nhiêu người, việc nhà trường tìm cậu nói chuyện là chuyện thường.


“Anh về rồi à.” Trì Cẩn Hiến vừa thấy cậu liền vô thức sáng mắt, như nhìn thấy ánh sáng vậy.


Lục Chấp chỉ “ừ” một tiếng, kéo ghế ngồi xuống, rồi thản nhiên hỏi: “Nói chuyện gì mà phải ôm nhau?”


Hai tay đang ôm vai Trì Cẩn Hiến của Giang Bách Hiểu lập tức cứng đờ, nhanh chóng rụt lại.


Sau khi chỉnh đốn tư thế, cậu còn ghé sát Trì Cẩn Hiến thì thầm: “Hiện Kim, trước đây cậu theo đuổi Lục thần, tôi còn lo cậu bị ấm ức, vì nhà Lục thần cửa cao khó với. Giờ thì sao? Ê, hai người thật là xứng đôi!”


Bị nói vậy, hai mắt Trì Cẩn Hiến cong hẳn lên, vui vẻ vô cùng.


Cậu nói với Lục Chấp: “Anh, hôm nay anh ngầu lắm.”


Lục Chấp không biểu cảm, hỏi ngược lại: “Hôm nay?”


Trì Cẩn Hiến cười càng tươi: “Mỗi ngày!”


“Quay lại,” Lục Chấp cúi mắt, nói, “học bài.”


“Vâng.”


**


Chuyện nhà họ Nhậm kết thúc, chỉ sau một đêm, trong Liên minh chẳng khác nào chưa từng tồn tại gia tộc này, ai nhắc tới cũng thấy xui xẻo. Sau vụ này, Liên minh càng chú trọng hơn tới vấn đề “giới tính thứ hai”.


Họ tiêu hủy toàn bộ số thuốc tìm được, đồng thời xóa bỏ và ban hành lại luật Liên minh mới.


Từ nay về sau, nếu còn ai dám chạm vào những việc trái với quy luật tự nhiên, tức là đã đứng đối lập với toàn thể nhân loại Liên minh, tội còn nặng hơn phản xã hội hay mưu phản. Một khi phát hiện, luật pháp sẽ không dung tha.


Đây là một kết cục khiến mọi người đều vui mừng.


Nhưng sau khi chuyện qua đi, đề tài bàn tán sau bữa cơm dần nhạt bớt, lời đồn về việc con trai Thượng tướng Lục — Lục Chấp — bất chấp tình xưa nghĩa cũ, lạnh lùng vô tình cũng theo đó mà lan ra.


Suy cho cùng, chính cậu là người đầu tiên đem chuyện này đặt thẳng trước công chúng. Tuổi còn nhỏ, còn chưa đến tuổi trưởng thành, vậy mà đã có quyết đoán như thế, thậm chí còn nổi bật hơn cả cha mình, Lục Từ Thanh.


Trong năm lớp 12 này, cậu đã để lại ấn tượng với nhiều người là một kẻ điên sẽ chẳng bao giờ động đến chuyện tình cảm.


Nhưng đó là cách nghĩ của những người lớn ngoài trường; còn trong trường, đa phần vẫn là những thiếu niên mười mấy tuổi, ngây thơ vô tư, chưa từng có những suy nghĩ như thế.



Gọi xong thì cúi mắt xuống, không nói thêm, như muốn hỏi gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào, đành im lặng suy nghĩ cách diễn đạt.


Lục Chấp kiên nhẫn chờ, nói: “Sao vậy?”


Câu đáp đó mang đến cho Trì Cẩn Hiến một sự dũng cảm khó hiểu. Cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lục Chấp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Anh, hồi nhỏ chúng ta có quen nhau không?”


Cuối thu, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch lớn; sau giờ tan học buổi chiều, làn gió mát len thẳng vào cổ áo.


Nhưng lại không khiến người ta cảm thấy lạnh.


Lục Chấp vô thức chớp mắt nhẹ, tỉnh táo hơn đôi chút. Cậu hỏi: “Gì cơ?” Rồi lại chớp mắt lần nữa, tốc độ nói gần như nhanh hơn thường lệ: “Có quen hay không, sao lại hỏi tôi? Chẳng lẽ tự mình không biết?”


Nghe vậy, mắt Trì Cẩn Hiến khẽ sáng lên. Cậu mở to đôi mắt long lanh, lập tức nói: “Anh còn nhớ hôm Nhậm Nghị Nhiên chặn em, em phát bệnh, em nói với anh là hồi nhỏ từng bị tiêm một mũi thuốc không?”


Chính là “giới tính thứ hai” đó.


Lục Chấp đáp: “Ừm.”


Trì Cẩn Hiến nói: “Có một chú đã tiêm cho em, em rất sợ. Khi cha và ba nhỏ tìm thấy em, họ nói là em bị sốt.”


“Em không biết thật giả thế nào, vì không thể nhớ ra chuyện lúc đó. Em không biết mình học mẫu giáo ở đâu, cũng không nhớ năm lớp Một học ở trường nào, em không tài nào nghĩ ra.”


Cậu giải thích một hồi, không rõ Lục Chấp có nghe hiểu hay không. Lục Chấp chỉ đứng yên, như đang tiêu hóa lời cậu vừa nói.


Một lúc sau, cậu mới khẽ nói: “Vậy sao bây giờ em lại hỏi thế? Chẳng phải là không nhớ à?”


“Em cũng không biết, chỉ thấy cần phải hỏi thôi.” Trì Cẩn Hiến nói, rồi hỏi: “Anh, hồi nhỏ chúng ta quen nhau không?”


Lúc nói câu này, vẻ mặt cậu mang theo chút căng thẳng và hy vọng, khiến người ta khó lòng nói ra câu phủ nhận.


Nhưng Lục Chấp lại hỏi: “Vì bị bệnh nên quên?”


“Đúng vậy, thật mà,” Trì Cẩn Hiến vội vàng giải thích, “Anh tin em đi, cha và ba nhỏ của em đều có thể làm chứng!”


“Nhưng vì bệnh của em, họ chưa từng kể cho em chuyện hồi nhỏ.”


Lục Chấp không đáp, lại hỏi: “Không phải cố tình, giả vờ không nhớ rõ?”


“Tất nhiên không rồi,” Trì Cẩn Hiến nói, nghiêm túc đến mức hơi cứng đầu, “Em thích anh như vậy, nếu biết hồi nhỏ đã quen anh, em phải vui biết mấy!”


Phương Thủ đã đợi bên đường mấy phút, hôm nay Lục Chấp nói chuyện với Trì Cẩn Hiến mà không hề liếc qua ra hiệu cho ông chờ.


Ông hạ cửa kính xuống, định nhìn rõ xem hai người ở cổng trường đang làm gì, thì thấy khóe môi Lục Chấp bỗng cong lên thành một nụ cười, tiếp đó là đôi mắt hơi cong lại, gương mặt luôn mang vẻ sắc bén, góc cạnh ấy nay thực sự tràn đầy ý cười, khiến Phương Thủ giật mình.


Ông nghĩ, tâm trạng này chắc hẳn rất tốt.


Trì Cẩn Hiến đứng ngay trước mặt Lục Chấp, khoảng cách chưa đầy một mét. Nụ cười ấy như nhảy thẳng vào sâu trong đồng tử cậu, khiến cậu không dám chớp mắt, chỉ ngây người nhìn Lục Chấp.


Chẳng mấy chốc, tai cậu nóng lên, rồi chẳng mấy chốc, má cậu cũng nóng bừng!


Ngay sau đó, yết hầu cậu trượt mạnh, bắt đầu nuốt nước bọt liên tục, rõ ràng là sinh ra ý nghĩ chẳng trong sáng.


“Lục Chấp, anh… anh,” Trì Cẩn Hiến lắp bắp, “Anh dụ người ta phạm sai lầm là, là không đúng đâu.”


“Có quen.” Nụ cười của Lục Chấp chưa tắt, cậu nói vậy.


“Hả?” Trì Cẩn Hiến sững ra một giây, rồi lập tức phản ứng, vui mừng đến mức như muốn nhảy lên:“Thật sự quen à? Anh ơi, em còn từng làm bạn trúc mã với anh nữa?”


Lục Chấp: “Ừm.”


“Thế hồi nhỏ em có theo đuổi anh không?”


“Có.”


“Theo đuổi thế nào?” Trì Cẩn Hiến đỏ mặt, không rõ là muốn biết chuyện quá khứ hay chỉ đơn giản là quá phấn khích.


“Lần đầu em gặp tôi thì làm gì?”


Giống hệt bây giờ, tặng hoa hồng.


Nhưng trong làn gió chiều se lạnh, Lục Chấp nói: “Ôm tôi.”


**


Chan: Lục chó :v

Hết chương 43


Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Story Chương 43
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...