Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 44

206@-

Chương 44

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan


Trong sắc trời càng lúc càng tối đi theo từng giây trôi qua, những cơn gió mát từ bốn phương tám hướng chậm rãi thổi tới, tạo thành một luồng lạnh lẽo. Nhưng Trì Cẩn Hiến lại chẳng hề cảm nhận được, cậu chỉ thấy một thứ ấm áp khó tin.


Lục Chấp một tay như thường lệ nắm lấy dây đeo chiếc cặp đơn khoác trên vai, tay còn lại khi Trì Cẩn Hiến nhào tới ôm lấy mình thì theo phản xạ nâng lên, nửa vòng ôm lấy cậu.


Ở trong lòng đối phương, Trì Cẩn Hiến ngẩng đầu lên, giống như đang làm nũng với người yêu. Cậu dùng đôi mắt lúc này áp sát đến mức không tưởng, sáng rực quá mức, nhìn thẳng chằm chằm vào Lục Chấp, trong đó toàn là ánh sáng hưng phấn không thể kìm chế: “Giống thế này à?”


Lục Chấp không nói gì, nhưng tiếng hít thở dường như nhẹ hẳn đi, gần như không nghe thấy.


Bàn tay cậu khẽ đặt lên eo Trì Cẩn Hiến, một lúc lâu mới nói: “Em cũng chẳng hỏi thật hay giả… cứ thế ôm tới.”


Trong giọng nói mang chút ý vị chưa kịp phản ứng, hành động đành dựa vào bản năng.


Vì thế, dù nói ra như vậy, đầu ngón tay của cậu khi lời vừa dứt lại vô thức siết chặt thêm một chút.


Trì Cẩn Hiến khẽ cười một tiếng, ôm chặt hơn nữa, nói: “Chỉ cần là anh nói thì em tin hết, hỏi thật hay giả làm gì.”


Huống hồ có lợi thì phải tranh thủ, bảo cậu phải hỏi trước thì đâu phải tính cách của Trì Cẩn Hiến.


Giờ đã ôm rồi thì hỏi hay không cũng chẳng sao. Cậu nói tiếp: “Nhưng mà anh đã nói thế rồi, thì giờ nói cho em nghe đi, hồi nhỏ gặp anh, em thật sự đều làm thế này hả?”


Do chênh lệch chiều cao, khi ôm cậu, ánh mắt Lục Chấp theo phản xạ hơi cúi xuống nhìn người trong lòng.


Đôi mắt cậu đen như mực, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt Trì Cẩn Hiến, ánh nhìn trầm xuống, mà cái trầm ấy như muốn hút mọi thứ chìm vào trong đó.


Ẩn chứa một tia nguy hiểm khó nhận ra.


Chỉ có Trì Cẩn Hiến là vĩnh viễn không bao giờ suy đoán tâm tư của anh Lục nhà mình, còn cho rằng đó là một loại thiên vị.


— Tuy rằng theo nghĩa nào đó thì đúng là vậy thật.


“Thật.” Lục Chấp nói. Đôi mắt không chớp lấy một lần.


Buổi chiều hôm đó, khi Trì Cẩn Hiến chạy về nhà, cậu vui vẻ như một con thỏ hoang, suốt đường nhảy nhảy nhót nhót liên tục.


Vừa bước vào nhà, còn cách phòng khách một quãng xa, cậu đã bắt đầu lớn tiếng gọi: “Ba nhỏ, Ba nhỏ—”


“… Kìa, đang gọi anh đó.” Trong thư phòng, Trì Tuy vừa mới được vợ tự tay pha cho một ly cà phê, còn chưa uống được hai ngụm đã buồn bực đến không nuốt nổi nữa.


Ông đặt tách cà phê xuống, thở dài thườn thượt.


Thấy vậy, cho dù đã chứng kiến cảnh tượng này mỗi ngày đến mức quá quen thuộc, Nguyên Tư Bạch vẫn bất đắc dĩ bật cười nhẹ, nói: “Kỳ nghỉ đông để Tiểu An sang chỗ cha, cùng Tiểu Tuỳ chơi với nhau, anh đi du lịch với em nhé.”


Ông đứng bên cửa sổ thư phòng, vốn đang nhìn ra ngoài, để tỏ ra thành ý hơn khi an ủi người khác, lúc này mới quay đầu lại.


Mắt Trì Tuy sáng rực: “Là anh nói đấy nhé! Nguyên Tư Bạch, anh không được nuốt lời đó!”


Đề nghị này Trì Tuy đã từng nói từ lúc Trì Cẩn Hiến mới vào học lớp 12, nhưng khi đó chỉ là muốn chọc tức con trai, Nguyên Tư Bạch không nói gì thì ông cũng đâu dám quyết định.


Giờ thì hay rồi, Trì Tuy thấy mắt mình nhìn máy tính cả ngày mà cũng bớt mỏi hẳn!


Nguyên Tư Bạch “ừm ừm” đáp lại, rồi lại đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ.


Một lúc sau, ông nói: “Trì Tuy, Lục Chấp vẫn đang đưa Tiểu An về nhà.”


Nghe vậy, Trì Tuy đứng lên bước tới bên cạnh Nguyên Tư Bạch, nhìn theo ánh mắt của ông.


Thư phòng ở tầng hai, vị trí cửa sổ vừa khéo có thể bao quát nhiều thứ, kể cả ngã tư đối diện chéo bên kia.


Ở đó đậu một chiếc xe cực kỳ bình thường, đứng yên suốt mấy phút liền, đến khi Trì Cẩn Hiến về nhà rồi nó mới lặng lẽ quay đầu xe rời đi.


Chuyện này bắt đầu từ chiều hôm đó, khi Trì Cẩn Hiến suýt gặp chuyện.


Với trò ti tiện không giới hạn của Nhậm Nghị Nhiên, khi Liên minh vẫn chưa đưa ra giải pháp mạnh tay với nhà Nhậm Quan Minh, Nguyên Tư Bạch không yên tâm để Trì Cẩn Hiến một mình về nhà buổi chiều.


Thời tiết càng lúc càng lạnh, trời cũng tối nhanh hơn, không mấy an toàn.


Nguyên Tư Bạch gọi điện bảo Trì Cẩn Hiến mình sẽ đích thân tới đón — ít nhất là cho đến khi chuyện nhà họ Nhậm kết thúc — nhưng Trì Cẩn Hiến lại từ chối.


Cậu nói: “Ba nhỏ, con sắp thành niên rồi, sống một mình 180 năm cũng được, nếu mỗi lần có chuyện gì cũng dựa vào mọi người, để mọi người lúc nào cũng ở bên, thì con chẳng bao giờ lớn được.”


“Dù đứng trước chuyện lớn thế nào, con cũng phải học cách tự mình đối mặt trước đã.”


Nguyên Tư Bạch thấy cậu nói rất có lý, vì nghĩ mãi cũng không tìm được lời phản bác.


Khi đó, Trì Tuy nhìn ông muốn nói gí đo lại thôi, sắc mặt thay đổi mấy lần, rốt cuộc không nhịn được bật cười.


Ông suýt chút nữa tức đến mức muốn đánh người.


“Được thôi, vậy tan học thì về ngay. Đừng mải nói chuyện với bạn học quá lâu.” Nguyên Tư Bạch đành đồng ý như vậy. Nhưng tấm lòng lo lắng cho con cái của cha mẹ có khi con cái không cảm nhận được, cúp máy xong thì cũng là lúc Trì Cẩn Hiến gần tan học, trong khoảng hai mươi phút ngắn ngủi ấy, Nguyên Tư Bạch đi đi lại lại trong phòng khách không biết bao nhiêu vòng, mày nhíu chặt không giãn ra được, cuối cùng vẫn nói: “Trì Tuy, anh vẫn nên đi xem thì hơn.”



Nguyên Tư Bạch chỉ có một đứa con là Trì Cẩn Hiến, mà đứa con duy nhất này trong 18 năm qua đã mấy lần khiến ông suýt mất nửa cái mạng.


— Lần thứ nhất là năm cậu 7 tuổi bị Kiều Minh đưa đi, lần thứ hai là sau khi tìm được về, Trì Tuy bế cậu bé nhỏ xíu đến bệnh viện thanh lọc độc tố trong cơ thể, lần thứ ba là khi chứng rối loạn thiếu hụt pheromone phát tác, suýt mất mạng.


Lần này là vì Nhậm Nghị Nhiên.


Bởi vậy, với Trì Cẩn Hiến, Nguyên Tư Bạch đã sớm có tâm lý căng như dây đàn, như chim sợ cành cong.


Trì Tuy biết điều này, nên ngay khi lời Nguyên Tư Bạch vừa dứt lời, liền đưa tay khoác một chiếc áo gió lên người ông, nói: “Bên ngoài lạnh, mặc vào. Đi thôi.”


Chỉ là vừa ra cửa, bóng dáng Trì Cẩn Hiến đã xuất hiện ở ngã tư. Sau lưng cậu, ở phía xa xa, còn có một chiếc xe đi theo, tựa như đang đưa cậu về nhà.


Người đứng ngoài nhìn thì thấy rõ ràng, nhưng khi về nhà Nguyên Tư Bạch bóng gió hỏi thì phát hiện Trì Cẩn Hiến lại hoàn toàn không biết, cứ như một đứa ngốc vậy.


Biết đâu bị bắt cóc rồi cậu còn cười ngốc nghếch ấy chứ.


Nhưng qua chuyện này, Nguyên Tư Bạch cũng yên tâm hơn.


Chuyện của mấy đứa trẻ, người lớn không tiện xen vào, thấy gì thì coi như không thấy, miệng cũng không nói ra, đến bóng gió cũng không nhắc nữa.


Chỉ là như vậy lại đắc tội với Thích Tùy Diệc.


Thích Tùy Diệc thương cháu trai nhỏ, nếu không bị người cản thì đã có thể đánh Nhậm Nghị Nhiên vốn đã nhập viện thêm một trận nữa. Vì thế cậu ta đã nói từ sớm là sẽ dọn tới nhà Trì Tuy ở, sau này tan học sẽ cùng Trì Cẩn Hiến về nhà, bảo vệ cậu. Giống như hồi nhỏ mình từng vì Trì Cẩn Hiến mà nhảy lớp vậy.


Nhưng thiện ý của cậu ta lại bị Trì Cẩn Hiến lạnh lùng từ chối.


Lý do cũng chẳng khác mấy so với khi nói với Nguyên Tư Bạch.


Bị từ chối, Thích Tùy Diệc không chịu thua, chạy tới mách Trì Tuy và Nguyên Tư Bạch, nhưng khi đó Trì Tuy nói: “Kệ nó đi, chú không cần theo nó.”


Khiến Thích Tùy Diệc đến giờ vẫn nghĩ gia đình này đã hết tình cảm, mình lo cho cháu trai mà chẳng ai để ý, tức đến mức lập tức bỏ về nhà.


Mấy ngày sau đó, cậu ta đều quan tâm nửa vời Trì Cẩn Hiến, nhưng lại không nói nhiều, còn bày ra dáng vẻ tới đây mà dỗ tôi đi.


Hôm nay, Lục Chấp vẫn lặng lẽ đưa Trì Cẩn Hiến về nhà, như một người hộ tống thầm lặng vô cùng chuẩn mực.


“Đứa trẻ này…” Chiếc xe ở ngã tư đã biến mất, Nguyên Tư Bạch khẽ thở dài, nói: “Chỉ là quá kín tiếng, chuyện gì cũng không nói.”


Nghe vậy, Trì Tuy bật cười khẽ khàng, phản bác: “Em thấy nó dám to tiếng đòi nhà trường đuổi học Nhậm Nghị Nhiên thì cũng biết nói chứ, miệng liến thoắng lắm.”


“Nó ấy hả…” Trì Tuy nghĩ một chút, rồi kết luận: “Miệng không mọc đúng chỗ. Đợi đấy, theo kinh nghiệm của em, loại đàn ông này đều phải vào hỏa táng tràng.”


Nguyên Tư Bạch: “…”


Nguyên Tư Bạch không biểu cảm nói: “Em đang nói chính mình đấy à?”


Trì Tuy nheo mắt cười, vừa lấy lòng vừa lẩm bẩm: “Em cũng biết nói chuyện a.”


“Ừm, đúng là em quá biết nói đấy.” Nguyên Tư Bạch gần như nghiến răng, “Bớt nói một câu chắc em chết mất.”


“Nguyên Nguyên, em khuyên anh nên khen em nhiều hơn, con trai ruột của anh — tổ tông em đang cung cấp chính là bản sao của em đó,” Trì Tuy tự tin nói, “Anh nói em cũng chính là nói nó.”


Nghe vậy, bàn tay Nguyên Tư Bạch lập tức định giáng xuống, may mà bản sao của ai đó kịp thời cứu mạng Trì Tuy.


“Ba nhỏ — Ba nhỏ —” Lúc này, tổ tông bên ngoài biệt thự đã vào đến phòng khách, không thấy ai trong nhà, tiếng gọi càng lớn hơn.


Trì Tuy bị làm phiền đến mức lập tức bịt tai, bảo ồn ào quá.


Nguyên Tư Bạch ngay lập tức bỏ mặc ông, mở cửa thư phòng đi ra: “Ở đây. Ở nhà này.”


Ông đứng ở hành lang nhìn xuống, thấy Trì Cẩn Hiến cười tươi rói, vô thức cũng bị lây sang: “Hôm nay chắc chắn đã có chuyện gì vui lắm.”


Trì Cẩn Hiến nói: “Đúng vậy!” Cậu đeo cặp, không dừng lại ở phòng khách, nhanh chóng bước lên cầu thang.


Lên đến trước mặt Nguyên Tư Bạch, cậu nắm lấy cánh tay ông, không nói một lời đã hôn “chụt” một cái lên má, rồi nói: “Ba nhỏ, con yêu ba! Con đi làm bài tập đây.”


Nguyên Tư Bạch tròn mắt, ngơ ngác.


Trong thư phòng, Trì Tuy thấy ngoài kia ồn ào, đã khó chịu thì hay muốn kiếm chuyện, lê dép ra ngoài, mặt nặng như chì, còn chưa kịp nói một câu châm chọc thì một bóng người bất ngờ nhào tới hôn “chụt” lên má.


Trì Cẩn Hiến nhe răng trắng bóng, nói: “Cha, con cũng yêu cha.”


Nói xong, cậu hí hửng chạy đi, còn ngân nga điệu nhạc!


Trì Tuy đứng ngây người tại chỗ. Một lúc lâu sau, ông lắp bắp “Em, anh, nó…” cả nửa ngày, cũng chẳng nói nổi một câu hoàn chỉnh, chỉ liên tục lắc đầu qua lại.


Cuối cùng, nhíu mày, như buông xuôi tự nhủ: “Xong rồi, em bẩn rồi.”


Bữa tối, Nguyên Tư Bạch hỏi Trì Cẩn Hiến vì chuyện gì mà vui đến mức hôn cha ruột khiến ông ấy nghi ngờ cuộc đời. Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến chỉ cười khì khì, còn chuyện thật sự xảy ra thì không nói, chỉ đáp: “Dù sao mấy chuyện này ba nhỏ cũng biết mà, sau này con sẽ kể cho.”


Về việc mình và Lục Chấp quen nhau từ nhỏ, Trì Cẩn Hiến thật sự rất muốn chia sẻ, thậm chí là khoe khoang. Dù sao hai người cũng coi như nửa đôi thanh mai trúc mã, cậu lại theo đuổi anh Lục suốt ba năm cấp ba, đây phải là duyên phận lớn cỡ nào mới gặp lại và có mối liên hệ sâu đậm như vậy chứ.



Thấy không, đến cả ông trời cũng đồng ý và ấn đầu bắt họ ở bên nhau.


Nhưng Nguyên Tư Bạch đối với chuyện xảy ra khi Trì Cẩn Hiến bảy tuổi vẫn luôn kiêng kỵ, Trì Cẩn Hiến không muốn vì niềm vui của mình mà khiến ba nhỏ nhớ lại thời điểm cậu bị kẻ xấu bắt cóc — dù sao cậu cũng chẳng nhớ gì, không thể san sẻ gì cho ông.


Vì vậy, cậu chỉ thể hiện niềm vui của mình, còn lại thì không nói gì cả.


Mặc dù lần này vì Nhậm Nghị Nhiên, Trì Cẩn Hiến đã mơ vài ngày liền, nhưng vào thứ Hai, khi thấy Lục Chấp đứng dưới cờ Liên minh, cậu đã hoàn toàn không còn sợ hãi.


Quá khứ mãi mãi là quá khứ, còn sợ nghĩa là chưa buông bỏ. Một người đến ký ức cũng không trọn vẹn như cậu, sao lại có lý do để không buông?


Hoàn toàn không có lý do. Thời gian đó thà dùng để theo đuổi Lục Chấp và học tập, cậu rất biết nghĩ thoáng.


“Ba đều biết?” Nguyên Tư Bạch xác nhận lại, đề phòng nghe nhầm.


Trì Cẩn Hiến gật đầu: “Đúng vậy.”


“Được.” Nguyên Tư Bạch thấy cậu thật sự không muốn nói, lại thấy cậu đang vui vẻ như thế, liền mỉm cười mặc kệ cậu, không hỏi nữa, chỉ nói: “Miễn là vui là được.”


**


Từ ngày hôm đó, Trì Cẩn Hiến ở trường bên cạnh Lục Chấp mỗi ngày vẫn thấy chưa đủ, về nhà ăn tối xong còn gọi điện thoại cho Lục Chấp cùng làm bài tập.


Chỉ là làm một lúc rồi lại bắt đầu nói chuyện — nói về thời thơ ấu của họ.


Hôm nay lại nói tới.


“Anh.” Trì Cẩn Hiến ngồi nghiêm chỉnh trước bàn học, xoay cây bút trong tay, gọi.


Đầu dây bên kia vang tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy, trong đêm dần yên tĩnh, âm thanh ấy trở nên vừa yên bình vừa mập mờ.


Lục Chấp đáp: “Ừm?”


Trì Cẩn Hiến dùng đầu bút chấm nhẹ lên trang sách tạo ra chút tiếng động, nói: “Bài toán trang 189, đề lớn câu hai. Em tính mãi, kết quả vẫn sai.”


Nghe vậy, Lục Chấp lật vài trang giấy, nói: “Hai phút.” Nói xong, tiếng bút viết lại vang lên, Trì Cẩn Hiến yên lặng nghe, cảm giác như cả tiếng tim mình cũng sắp bị nghe thấy.


Hai phút sau, Lục Chấp nói: “Em nhớ thử thay 0 vào xem, nó sẽ ra hai kết quả khác nhau, rồi chứng minh từ đó. Em tính sai là vì chú ý vào yếu tố gây nhiễu, không dùng được.”


“Ồ ồ ồ.” Trì Cẩn Hiến đáp, thái độ nghiêm túc lập tức chuyển đổi.


Cậu lại im lặng, nhưng thứ im lặng này khiến người ta không quen.


“… Vẫn chưa xong à?” Ba phút sau, Lục Chấp hỏi.


Khi giảng bài cho Trì Cẩn Hiến, cậu chưa bao giờ nói quá rõ ràng, luôn theo thói quen dùng lời gợi ý mơ hồ — dù thực ra cũng chẳng khác gì nói thẳng. Nhưng cậu không đưa đáp án cụ thể, chỉ nói đại khái, để cậu ấy tự tính ra, như vậy sẽ nhớ lâu hơn, sau này gặp dạng tương tự sẽ không mắc lại lỗi đó.


Trì Cẩn Hiến vốn có tật mắt cao tay thấp, tới giờ vẫn vậy, từng bị Lục Chấp dạy dỗ nhiều lần, lúc này mới tiến bộ rõ rệt.


Dù sao kỳ thi đại học cũng ngày một gần, không được để mất điểm vì lỗi không đáng.


Nhưng khi hai người gọi điện riêng, không khí hoàn toàn khác lúc ở lớp. Ở lớp còn có người khác, còn giờ chỉ có họ.


Một phút im lặng cũng thấy quá yên tĩnh.


Sau khi hỏi, Lục Chấp không nghe thấy tiếng đáp, rõ ràng cậu vẫn đang làm bài nghiêm túc.


Lục Chấp lại đợi thêm một phút, rồi hỏi tiếp: “Khó đến vậy sao?”


“… À xong rồi xong rồi, làm ra rồi.” Hai giây sau, Trì Cẩn Hiến nói, giọng rất chân tình, “Em chỉ mất năm phút thôi, thế là thông minh lắm rồi.”


Lục Chấp: “Em còn rất kiêu ngạo.”


“Chứ sao nữa.” Trì Cẩn Hiến cười. Cậu cất sách đi, nói: “Anh, cũng hơn mười giờ rồi, hay thôi không làm nữa nhé?”


“Vậy ngủ thôi.” Lục Chấp đáp. Bên kia cũng vang lên tiếng gấp sách.


“Ôi đừng mà,” Trì Cẩn Hiến vội ngăn, giọng vui vẻ, “Nói chuyện một lúc đi.”


Nói rồi, cậu đẩy ghế vào bàn, lê dép chạy lên giường, nhảy phắt lên khiến thân thể bật nảy như lò xo.


Lục Chấp dường như cũng làm động tác đứng lên, đẩy ghế, bên kia cũng vang lên tiếng bước chân, nhưng không hề nhí nhảnh như Trì Cẩn Hiến.


“Chuyện gì?”


“Anh, anh luôn biết là hồi nhỏ chúng ta đã quen nhau à?” Trì Cẩn Hiến hỏi.


Nghe vậy, Lục Chấp im lặng một lúc, như đang cân nhắc trả lời thế nào.


Đợi mãi không nghe đối phương trả lời, Trì Cẩn Hiến lại hỏi lần nữa, Lục Chấp mới đáp: “Không.”


Trì Cẩn Hiến: “Vậy là khi nào anh mới biết?”



Nếu như anh ấy đã biết từ trước thì chắc không có lý do gì mà không nói cho mình.


Giọng Lục Chấp bình thản, không gợn sóng: “Khi em hỏi, tôi mới nhớ ra.”


“Hả?” Trì Cẩn Hiến không biết nên tin hay không, cảm thán: “Trùng hợp vậy sao?”


Lục Chấp: “Ừm.”


“Vậy anh còn nhớ bao nhiêu chuyện lúc đó?” Từ khi biết mình và Lục Chấp là trúc mã, Trì Cẩn Hiến trở nên rất hiếu kỳ về những ký ức mình đã quên, thi thoảng lại hỏi.


Lục Chấp đã sớm nắm rõ phản ứng của cậu.


Quả nhiên, chưa đợi đối phương trả lời, Trì Cẩn Hiến đã tự nói tiếp: “Cảm giác anh cũng không nhớ nhiều lắm đâu, mà nhớ thì đừng nói cho em, em muốn tự nghĩ ra!”


Lục Chấp đáp: “Ừm.”


Cuối cùng, Trì Cẩn Hiến hỏi: “Anh, hồi nhỏ ngoài anh Giang và… thêm em ra, anh còn bạn nào khác không?”


Giọng cậu rất nhẹ, nhẹ đến mức như đã phải mất nhiều thời gian chuẩn bị tâm lý mới dám hỏi câu này, đến mức hơi nín thở.


Lục Chấp không biết vì sao cậu lại hỏi như thế, nhưng kỳ lạ là anh lại cảm giác mình đoán được.


Trả lời dứt khoát: “Không.”


Sau đó Trì Cẩn Hiến không hỏi thêm câu nào, cậu nằm trên giường, mắt cong cong nhìn lên trần nhà, ánh đèn dịu nhẹ từ trên rọi xuống, rơi vào mắt cậu, tạo thành từng đốm sáng nhỏ.


**


Vì quãng thời gian thơ ấu — mà hiện tại một người vẫn chưa nhớ lại, nhưng mối quan hệ giữa Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp như thể đã phá bỏ được một lớp ngăn cách, vô hình trung trở nên thân thiết hơn.


Câu “Em thích anh” của Trì Cẩn Hiến từ đó về sau không còn bị đáp lại bằng câu “Tôi không thích cậu” nữa.


Dù Lục Chấp mỗi lần vẫn im lặng, nhưng rốt cuộc cũng không còn thẳng thừng từ chối.


Kỳ nghỉ đông cứ thế đến trong bầu không khí hơi mơ hồ ấy.


Vài ngày cuối trước khi nghỉ, sáng hôm đó trước khi đến trường, Trì Cẩn Hiến gọi điện cho Thích Tùy Diệc để gọi cậu ta dậy.


Hôm nay đối phương không ngủ nướng, giọng lúc nghe điện thoại rất tỉnh táo.


“Ủa?” Nghe giọng, Trì Cẩn Hiến hơi bất ngờ, nói: “Hôm nay cậu tự dậy à? Không phải là bị ông nội đánh thức đấy chứ?”


Thích Tùy Diệc: “…”


Thích Tùy Diệc khó chịu:


“Cậu xem thường ai vậy? Không cho tôi siêng năng một hôm à?”


“Cho cho,” Trì Cẩn Hiến cố nhịn cười, nói: “Vậy cậu mau chuẩn bị đến trường đi, tôi cúp đây.”


“Này khoan đã!” Thích Tùy Diệc ngăn lại: “Đến trường là cậu dính lấy Lục Chấp, trong mắt chẳng còn thấy chú nhỏ của cậu nữa!”


Trì Cẩn Hiến lẩm bẩm: “Làm gì có.”


“Nếu không phải lần trước tên đó xử lý vụ Nhậm Nghị Nhiên hợp ý tôi, thì cậu coi tôi không đánh cậu trước mặt anh ba à.” Thích Tùy Diệc nói, giọng còn khá dữ.


Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến không vui: “Tin không, cha tôi sẽ đánh cậu đó.”


“Trì Cẩn Hiến cậu…”


“Được được được,” Trì Cẩn Hiến vội cắt lời cậu, định nhường nhịn, nói: “Cậu muốn nói gì?”


Thích Tùy Diệc liền nói: “Còn mấy hôm nữa là nghỉ đông rồi.”


“Tôi biết mà.”


“Anh Nguyên đã nói với ông nội của cậu rồi, nghỉ đông này cậu sẽ sang nhà tôi ở. Anh ba nhất quyết kéo anh Nguyên đi chơi,” giọng Thích Tùy Diệc mang theo chút mong đợi, “Thật không đấy?”


Trì Cẩn Hiến kiểm tra trong cặp xem đã mang đủ hoa hồng, thư tình, sữa chưa, nghe vậy liền đáp: “Thật mà. Haiz, cha của tôi ấy à, ngày nào cũng nghĩ cách đá tôi đi cho bằng được.”


“A! Hoá ra là thật!” Thích Tùy Diệc bỗng hét lên một tiếng, vui mừng quá mức, cực kỳ phấn khích: “Vậy chiều nay tan học cậu mang đồ sang nhé—à thôi, không cần, ở nhà này phòng của cậu đầy đủ rồi, cậu mang người qua là được. Cậu tới thì tôi mới có thể đường đường chính chính chơi game! Ông nội cậu đúng là cưng chiều cậu hết mực!”


Trì Cẩn Hiến: “…”


Trì Cẩn Hiến nói: “Thích Tùy Diệc, chí lớn của cậu chỉ tới vậy thôi à.”


Nói xong, cậu cúp máy trong tiếng cười khoái chí của Thích Tùy Diệc, trên đường tới trường cũng không nhịn được mà bật cười.


Trường trung học Liên minh Thiên Hà Số 1 chỉ có đồng phục mùa xuân, hè, thu. Mùa đông lạnh, quần áo tương đối cồng kềnh, dù thiết kế đẹp đến đâu nhưng biến thành đồng phục thì cũng không mấy đẹp mắt — phần lớn là thất bại.


Vì thế, sau nhiều thế hệ học sinh kiên quyết phản đối, mùa đông họ có thể phối đồ tùy ý.



Năm nay hình như lạnh đến sớm hơn mọi năm, mấy hôm trước vừa rơi trận tuyết đầu mùa, hôm nay Trì Cẩn Hiến mặc một chiếc áo phao mỏng.


Chiếc áo bồng bềnh khoác trên người khiến dáng cậu trông nhỏ nhắn hơn, lại hơi tròn tròn, nhìn một cái là thu hút ánh nhìn ngay.


Nhất là khi chạy, tà áo phao bồng bềnh bị gió hất tung, khiến cậu trông như một tiểu tinh linh mùa đông đang bay nhẹ nhàng.


“Anh.” Trì Cẩn Hiến gọi, nhanh bước đuổi theo người phía trước.


Nghe tiếng gọi, người kia dừng lại, quay đầu chờ. Khi thấy Trì Cẩn Hiến, Lục Chấp rõ ràng sững lại một thoáng.


Đợi cậu tới bên cạnh, Lục Chấp hỏi: “Chạy nhanh vậy làm gì.”


Trì Cẩn Hiến ngẩng mặt nhìn cậu ấy, đưa hộp sữa qua: “Nóng nha.”


Đợi Lục Chấp nhận, cậu lại nói: “Đuổi theo anh a.”


Lục Chấp không nói gì, mở sữa ra uống một ngụm.


Hai người vào lớp, Giang Bách Hiểu đã tới. Thấy Trì Cẩn Hiến, cậu ta liền làm bộ muốn véo mặt: “A, Hiện Kim, hôm nay trông ngoan ngoãn ghê nha.”


Trì Cẩn Hiến như bị doạ, khó chịu né ra, nói: “Về chỗ ngồi đi.”


Giang Bách Hiểu cười hì hì, hỏi: “Lớp 10, lớp 11 đều nghỉ rồi, chỉ còn chúng ta tiếp tục chiến đấu.”


Lên lớp 12 là thế, khai giảng sớm hơn người ta, nghỉ cũng muộn hơn người ta.


Trì Cẩn Hiến nói: “Cậu cũng chỉ còn mấy hôm nữa là được ở nhà rồi.”


“Nhưng cũng chỉ được 20 ngày thôi.”


“Còn hơn là chẳng có ngày nào.”


Lục Chấp đóng cửa sau, kéo ghế ngồi xuống.


Lọ sữa nóng kia đã được uống hết một nửa.


“Cũng đúng.” Giang Bách Hiểu được an ủi xong liền hỏi: “Vậy Hiện Kim, nghỉ đông cậu có dự định gì không? Ví dụ như đi chơi với ba của cậu chẳng hạn?”


Nhắc tới chuyện này, Trì Cẩn Hiến là người có tiếng nói nhất. Cậu thở dài, khó mà diễn tả: “Đừng nhắc nữa, cha tôi vì muốn bỏ tôi lại để cùng ba nhỏ sống thế giới hai người, họ định đi du lịch, vé còn đặt ngay đúng ngày tôi nghỉ.”


Nói xong, cậu còn diễn một nụ cười kiên cường tại chỗ.


Giang Bách Hiểu bật cười: “Tình cảm của Ba Trì Tuy và ba Nguyên Tư Bạch thật tốt.” Cảm thán xong thì càng cười vui hơn, ghé sát lại hả hê hỏi: “Vậy chẳng phải cậu phải ở nhà một mình sao?”


“Sao có thể,” Trì Cẩn Hiến nhướng mày, “Tôi sang nhà Tiểu Tuỳ ở.”


Giang Bách Hiểu: “Hả?”


Phía sau, tiếng lật sách bỗng dừng lại.


Lục Chấp ngước mắt.


Giang Bách Hiểu run run liếc cậu một cái, lập tức thu ánh mắt về, không cười nữa, còn nhỏ giọng nói nhanh: “Cậu suy nghĩ kỹ rồi hãy nói nhé.”


“Hả?” Trì Cẩn Hiến lấy sách trong cặp ra, nghe vậy thì nghi hoặc quay đầu nhìn. Chính lúc đó, ánh mắt lạnh nhạt của Lục Chấp lọt vào khoé mắt cậu, khiến cậu giật mình, da đầu tê rần. Trong lòng thầm than: Anh Lục không biết Thích Tùy Diệc là chú nhỏ của mình! Giờ quan hệ với ảnh mới tốt lên được một chút, nếu bị hiểu lầm thì quá lỗ!


Lúc nãy đáng lẽ phải nói là về nhà ông nội, hoặc kém lắm thì nói đến nhà chú nhỏ cũng được, cái miệng chết tiệt này… Sao tới lúc quan trọng lại không lanh lợi chứ.


Quả nhiên, Lục Chấp với giọng đều đều hỏi: “Đến nhà Thích Tùy Diệc ở?”


Tới nước này chỉ có thể vội vàng cứu vãn.


Trì Cẩn Hiến “ồ” một tiếng, lập tức chữa: “Thì… vì bọn em là bạn từ nhỏ, cha  em và cha của cậu ấy quan hệ rất tốt, nên bảo em qua đó.”


Nói xong, sợ bị hiểu lầm thật, Trì Cẩn Hiến liền vội bày tỏ thành ý, nhìn Lục Chấp, tốc độ nói hơi nhanh: “Em và cậu ấy đều là con trai, hơn nữa em là Beta — cho dù là Omega với con trai cũng không sao, em chỉ ở nhà cậu ấy thôi, không có vấn đề gì đâu.”


Chủ đề này rõ ràng là người ngoài không thể nghe tiếp, Giang Bách Hiểu rất biết điều, cầm cốc nước của mình rồi đi, nói: “Tôi ra chỗ bục giảng lấy nước nha.”


Lục Chấp nhíu mày, mím môi, trong mắt gần như chứa chút trách móc, như thể không hiểu nổi hành động của cậu.


Cậu chẳng phải đang theo đuổi Lục Chấp sao? Người cậu thích chẳng phải là Lục Chấp sao?


Lục Chấp nhìn chằm chằm thẳng vào Trì Cẩn Hiến, thấp giọng lặp lại: “Không có vấn đề gì?”


Xong rồi xong rồi, kiểu này là hiểu lầm thật. Trì Cẩn Hiến nhìn xung quanh, bạn cùng bàn không có ở đây, hàng trước cũng chưa tới, hơn nữa Thích Tùy Diệc sắp 17 tuổi rồi, mình chỉ nói riêng với Lục Chấp rằng Thích Tùy Diệc là chú nhỏ chắc cũng chẳng sao đâu.


Nhưng khi Trì Cẩn Hiến vừa hé miệng định lên tiếng nói, cậu đã nghe Lục Chấp lên tiếng trước:


“Nếu vậy, em ở với tôi.”


**


Chan: Có drama gì đó thì luôn là An An không ghen, Lục chó ghen =))))

Hết chương 44


Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Story Chương 44
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...