Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 42

260@-

Chương 42

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan


“Dừng tay! Tất cả đứng yên cho tôi! Không ai được động thủ!” Một tiếng quát đầy nội lực khiến động tác tay của Lục Chấp vừa mới giơ lên khựng lại. Cậu liếc mắt về phía phát ra âm thanh, rồi từ từ đứng lên, không thực hiện thêm động tác nào nữa.


Thầy giám thị, người thường xuyên bắt học sinh không mặc đồng phục ở cổng trường, dẫn theo vài giáo viên hớt hải chạy đến. Khi còn cách đám người vài mét, ông đã bắt đầu la lên: “Bạn học Trì Cẩn Hiến đâu rồi? Trì Cẩn Hiến ở đâu?”


Một giọng nói phát ra từ một góc đường, chỉ có thân mà không có đầu, vang lên: “Thưa chủ nhiệm, em ở đây.”


Nói rồi, cậu còn giơ tay lên, giơ cả cái đầu của mình lên!


Trời đã sắp tối, thầy giám thị nheo mắt nhìn thấy cảnh này thì sợ chết khiếp, hít một hơi lạnh. Đôi mắt đang nheo lại ngay lập tức mở to hết cỡ.


Đợi đến khi run rẩy lảo đảo bước lại gần, thầy giám thị mới phát hiện trên đầu Trì Cẩn Hiến trùm một chiếc áo đồng phục! Một hơi thở đang nín trong lồng ngực ông mới đột ngột được thả ra, sắc mặt cũng hồng hào hơn hẳn.


Chủ nhiệm và các giáo viên đều đã đến, áo đồng phục cũng có thể cởi ra rồi. Nghĩ đến đây, Trì Cẩn Hiến nhẹ nhàng kéo chiếc áo đồng phục ra khỏi đầu, làm tóc rối bù, cậu cũng không kịp quan tâm. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cậu quên cả chớp mắt, theo phản xạ ôm chặt lấy áo của Lục Chấp.


Những người được Nhậm Nghị Nhiên đưa đến đều nằm sấp mặt xuống đất, sắc mặt trắng bệch. Nếu không phải trong miệng họ còn phát ra tiếng r*n r* vì đau đớn, thì trông họ chẳng khác gì đã chết.


Còn Nhậm Nghị Nhiên thì khá hơn một chút, không nằm sấp hẳn, nhưng lúc này cũng run rẩy toàn thân, trán đổ mồ hôi lạnh, co ro thành một cục, ôm chặt lấy cánh tay mình.


Thầy giám thị đã nói mọi người đứng yên, nhưng lúc này ngoài Lục Chấp và Trì Cẩn Hiến có thể đứng, những người khác không ai đứng dậy được.


“Chuyện… chuyện này rốt cuộc là họ vây đánh Trì Cẩn Hiến, hay là Lục Chấp cậu đánh họ vậy?” Chủ nhiệm trợn mắt nhìn Lục Chấp, giọng nói cũng run rẩy.


“Là họ chặn em!” Trì Cẩn Hiến thu lại ánh mắt khỏi những người nằm trên đất, dường như hơi bị dọa sợ, nhưng việc tố cáo thì tuyệt đối không chậm trễ. “Thưa thầy, tan học em phải về nhà, họ cố ý đợi em ở con đường này, hơn nữa mục đích của họ không phải là đánh nhau với em.”


“Họ muốn cưỡng ép em.” Nói đến đây, Trì Cẩn Hiến cũng không thấy ngại, chỉ có giọng nói từ từ trầm xuống, cảm thấy vừa ghê tởm vừa khó chịu, nói: “Nếu trên con đường này anh của em… Lục Chấp không đến được, em có thể đã chết tại chỗ rồi.”


Cậu không hề đe dọa người khác, tính cách cũng chưa bao giờ đe dọa ai. Nhưng cậu cả đời trong sáng, tích cực. Nếu đột nhiên phải chịu đựng một chuyện bẩn thỉu như vậy, rất có thể cậu sẽ không chịu nổi.


Cậu yêu Lục Chấp đến thế, sao có thể cho phép người khác chạm vào mình.


Vừa nãy Trì Cẩn Hiến đã suy nghĩ rất nghiêm túc, tâm trạng luôn lạc quan của cậu không hề phù hợp với chuyện này. Cậu không thể vượt qua cửa ải này, và cũng không thể suy nghĩ thấu đáo được.


Nếu Lục Chấp không tình cờ bảo chú Phương quay đầu lại xem, Trì Cẩn Hiến cũng có 80% khả năng chạy thoát — vừa nãy cậu quả thực đã gần đến ngã rẽ rồi.


Nhưng 20% khả năng đó vẫn tồn tại, và một khi xảy ra thì không thể đảo ngược.


Trì Cẩn Hiến tuyệt đối không tha thứ.


Lời nói này vừa thốt ra, dù đã qua mấy chục giây, xung quanh vẫn không có ai tiếp lời. Mọi người đều như bị choáng váng trước lời nói của Trì Cẩn Hiến, lại như bị chấn động trước ý tưởng và hành vi táo bạo của Nhậm Nghị Nhiên.


Xung quanh đều là người lớn. Mấy học sinh chưa thành niên cũng đã học qua các bài học về kỳ mẫn cảm và thời kỳ ph*t t*nh, sao lại không hiểu gì?


Sắc mặt của các giáo viên đều trở nên khó coi, họ mím chặt môi không nói lời nào, rõ ràng đang suy nghĩ rằng vụ việc này không hề đơn giản.


Cho đến khi một tiếng hét thảm thiết hơn kéo mọi người trở lại.


“A a a!”


“Bộp!”


Chỉ thấy Lục Chấp, người vừa nãy còn đứng yên, đột nhiên phát điên. Cậu không biết tìm đâu ra một v*t c*ng, đập mạnh xuống cánh tay của Nhậm Nghị Nhiên.


Và nhìn vào vị trí, cậu muốn đập vào đầu người ta! Chỉ trong gang tấc mới lấy lại được chút lý trí, né sang một bên.


“Lục Chấp! Lục Chấp!” Thầy giám thị và vài giáo viên vội vàng chạy đến kéo cậu lại, giọng nói thảm thiết như tiếng kêu cứu.


Suýt nữa thì sợ chết khiếp. Nhưng không ai có thể khống chế được cậu.


Lục Chấp nói: “Nhậm Nghị Nhiên, mày muốn đối xử với cậu ấy như thế.”


Nói xong một câu, cậu không thể nói thêm được gì nữa, chỉ có hàm răng cắn chặt lại, không biết là vì lạnh hay vì kinh sợ.


Thấy mấy người lớn dường như không có tác dụng gì, Trì Cẩn Hiến hoàn toàn không thể nhớ lại nguyên nhân tại sao mọi chuyện đột nhiên trở nên như thế này. Cậu cũng không kịp nghĩ đến bất cứ điều gì khác, chỉ vội vàng chạy đến nắm chặt lấy tay Lục Chấp.


Nói: “Anh, anh, chuyện chưa xảy ra mà, anh đừng giận. Hơn nữa, em chạy nhanh, cho dù chạy không đủ nhanh thì em cũng có thể đánh lại, cha em thường bắt em đánh nhau với ông ấy, em giỏi lắm.”


Khi bàn tay đó không chút do dự nắm lấy và bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, cả người Lục Chấp liền kỳ lạ mà yên tĩnh lại.


Chỉ có lồng ngực vẫn còn nhấp nhô không đều.


Thầy giám thị và mọi người ổn định lại một lúc, thấy dường như đã không còn chuyện gì, mới buông cánh tay Lục Chấp ra, nghiêm giọng nói: “Trì Cẩn Hiến, em đưa cậu ấy về cổng trường trước, lát nữa thầy quay lại thì các em phải có mặt ở đó, và bây giờ các em hãy gọi điện thoại cho phụ huynh của mình!”


Trì Cẩn Hiến đáp lời, nhặt chiếc cặp trên đất lên rồi kéo Lục Chấp định đi, nhưng không kéo được. Trì Cẩn Hiến quay đầu lại nhìn cậu: “Anh? Đi thôi.”


Nghe thấy cậu vẫn không muốn đi, thầy giám thị hung dữ trừng mắt nhìn Lục Chấp, nói: “Em còn muốn động tay nữa à? Gây chuyện lớn trước mặt giáo viên, thầy có thể đuổi học em đấy!”


Trì Cẩn Hiến giật mình, nhăn mặt kéo Lục Chấp: “Anh Lục.”


Lục Chấp nắm ngược lại tay cậu, nói: “Tôi sẽ không động tay. Em đi lấy cặp của Nhậm Nghị Nhiên đưa cho tôi.”


Miễn là không lại như một kẻ điên không thể khống chế, mặc kệ Lục Chấp muốn làm gì. Ở đây còn mấy chục người nằm trên đất, phải kịp thời đưa đến bệnh viện. Nếu có chuyện gì xảy ra thì thật sự không giải quyết được.


Thầy giám thị bảo các giáo viên khác lo xem xét vết thương của họ trước, còn mình thì lấy điện thoại ra gọi cho bệnh viện.


Trì Cẩn Hiến đưa chiếc cặp của Nhậm Nghị Nhiên cho Lục Chấp. Cậu nhận lấy, lục ra hai ống tiêm không có bao bì.


Không giống với thuốc tiêm ngăn chặn hay thuốc ức chế bình thường dành cho Alpha, Omega, những ống tiêm đó sẽ ghi rõ tên của nó trên bao bì. Nhưng hai ống này thì khác, tên của chúng được in trực tiếp trên ống thủy tinh, như thể sợ người khác sẽ nhầm lẫn, nên cần phải ghi rõ.


Và tên cũng rất kỳ lạ — ABO.


Phía sau tên ABO này còn ghi rõ giới tính. Một ống là Omega, một ống là Alpha.


“Anh ơi, sao…” Trì Cẩn Hiến thấy Lục Chấp hơi thất thần, như đang xác định điều gì đó, ánh mắt cũng theo phản xạ nhìn vào tay cậu, nhưng lời nói lại bị ngắt quãng.


“Cha của con thật là suy nghĩ không thấu đáo, có thể lựa chọn giới tính của mình không phải là tốt sao?”


Một giọng nói rất xa lạ đột nhiên vang lên trong đầu, Trì Cẩn Hiến không chớp mắt, nuốt một ngụm nước bọt. Tay cậu nhanh chóng lạnh toát.


Cậu không muốn giọng nói này nói chuyện trong đầu mình, nhưng hình ảnh ống tiêm trong mắt cũng không thể xua tan. Cậu không thể kiểm soát được.


“Ngoài nam nữ được định sẵn từ khi sinh ra và không thể đảo ngược, ba giới tính còn lại có thể tự do lựa chọn, chẳng lẽ không tốt sao?”



“Không, chú Kiều, chú Kiều, con là Tiểu Trì mà. Khi chú đến tìm cha, rõ ràng chú rất thích con. Ba nhỏ dạy con phải ngoan, con rất nấc, ngoan,” Tiểu Trì Cẩn Hiến trốn trong góc, ôm đầu gối, khóc nấc lên. Hàng mi của đôi mắt to dính vào nhau, khiến đôi mắt càng thêm đáng thương. “Chú đừng đánh con, con đau… con đau. Cha và ba nhỏ chưa bao giờ đánh con hức hức hức…”


“Ôi Tiểu Trì, đừng khóc, đừng khóc,” Người đàn ông nhanh chóng tiến đến, quỳ xuống trước mặt Tiểu Trì Cẩn Hiến. Không màng đến sự rụt rè của đối phương, hắn vuốt đầu Tiểu Trì Cẩn Hiến một cách đầy xót xa, nhưng trên mặt lại là vẻ điên cuồng. “Chú không muốn làm hại con, chú chỉ muốn chứng minh cho cha của con thấy rằng nghiên cứu của chú không hề sai.”


Bàn tay người lớn rất ấm áp. Tiểu Trì Cẩn Hiến không hiểu ý của hắn, nhưng sự ấm áp đó đã xoa dịu cậu một chút.


Cho đến khi một ống tiêm lạnh lẽo được tiêm vào cơ thể cậu.


Cậu còn nhỏ, giới tính thứ hai chưa phân hóa, vì vậy cậu sẽ không trở thành Omega ngay lập tức.


Nhưng khi thuốc tiêm chảy vào cơ thể, cậu vẫn cảm thấy khó chịu, bỏng rát như bị luộc trong nước sôi.


Cậu khóc nói “con đau”, nhưng không ai nghe thấy.


**


“Trì Cẩn Hiến.” Đột nhiên, một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên bên tai. Lục Chấp cúi xuống nhìn cậu, khẽ cau mày: “Trì Cẩn Hiến.”


Trì Cẩn Hiến chợt tỉnh lại, ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi trắng bệch. Cậu nói: “Anh ơi, anh cất cái ống tiêm này đi, em sợ.”


Giọng nói mang theo một chút run rẩy, dù đã cố gắng hết sức kìm nén nhưng vẫn có thể nhận ra.


Lục Chấp mím môi, nhưng động tác trên tay rất nhanh. Hai thứ đó trong chớp mắt đã biến mất.


Bàn tay của hai người vẫn nắm chặt, chưa bao giờ buông ra.


Lực nắm của Trì Cẩn Hiến rất mạnh, như đang tìm kiếm một bến đỗ an toàn. Lục Chấp nhận ra và nắm chặt tay cậu hơn để đáp lại.


Lục Chấp kéo Trì Cẩn Hiến đi tìm thầy giám thị. Ông cúi đầu nhìn tay họ, vẻ mặt trở nên kỳ lạ. Nhưng ngay sau đó, ông lại phản ứng, chuyện tình cảm của hai học sinh này ngay cả hiệu trưởng cũng mở một mắt nhắm một mắt.


Ngay lập tức, ông không biết phải phản ứng thế nào, đành hung dữ thở phì phò bằng hai lỗ mũi, coi như đã trút giận.


“Thưa thầy,” Lục Chấp nói: “Trong cặp sách có hai thứ, bây giờ thầy lấy một ống gửi đến bệnh viện, ống còn lại em sẽ mang đi. Để tránh em vu khống Nhậm Nghị Nhiên, khi nhà trường xử lý chúng em vào thứ Hai, em và nhà trường sẽ trao đổi về thành phần và công dụng của ống tiêm đó — nếu có kết quả.”


Rõ ràng cậu là một học sinh, rõ ràng cậu đã phạm lỗi, nhưng cậu nói chuyện vẫn thong thả và có lý… lý lẽ đanh thép!


Nhưng phải nói rằng những gì cậu nói quả thực rất có lý. Thầy giám thị lấy một ống tiêm ra, nói: “Bây giờ các em về cổng trường, gọi phụ huynh đến.”


Trời đã tối hẳn, đèn đường hai bên lần lượt bật sáng, kéo dài hoặc rút ngắn bóng người trên mặt đất.


Lục Chấp đưa Trì Cẩn Hiến quay về. Đến cổng trường, cậu mới phát hiện sắc mặt của đối phương càng lúc càng tệ, tay gần như lạnh toát. Một lúc sau, cậu ấy còn cau mày thật sâu, vai bắt đầu run rẩy không ngừng.


Chưa kịp hỏi gì, Trì Cẩn Hiến đã dùng tay còn lại đột ngột nắm lấy cánh tay Lục Chấp, nói: “Anh ơi, em bị bệnh rồi, đau lắm…”


“Cái gì?” Lục Chấp đột nhiên ngắt lời cậu, hỏi: “Đau ở đâu?”


Nói xong, cậu mới biết mình vừa hỏi một câu thừa thãi. Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng xe cứu thương.


Họ đến đón Nhậm Nghị Nhiên và những người khác.


Lục Chấp nhanh chóng nói: “Tôi đi chặn xe, đợi ở đây.”


Không ngờ cậu vừa quay người lại thì bị Trì Cẩn Hiến kéo lại. Lục Chấp quay đầu nhìn cậu, đôi mắt đen sâu không thể nhìn thấu.


Trì Cẩn Hiến sắc mặt trắng bệch, không để ý, tốc độ nói cũng rất nhanh: “Trong cặp sách của em có thuốc, không cần đến bệnh viện. Nhưng tay em run, không tiêm được, anh giúp em.”


Nghe vậy, Lục Chấp không nói hai lời, lục cặp sách của cậu. Lấy ra xong, cậu không thèm nhìn mà xé bao bì, trầm giọng nói: “Ở đâu.”


“Bên cạnh tuyến thể.”


Lục Chấp liền đưa tay vạch cổ áo đồng phục của cậu, cũng không nói “có lẽ sẽ đau, ráng chịu một chút”, mà đâm thẳng xuống.


Năm phút sau, sắc mặt Trì Cẩn Hiến dần trở lại bình thường, hồng hào hơn một chút.


Lời của bác sĩ Dương là đúng. Lần đầu phát bệnh, vì trong cơ thể Trì Cẩn Hiến hoàn toàn không có pheromone, nên suýt nữa đã mất mạng.


Nhưng một khi căn bệnh này phát tác và có phương pháp đối phó, cơ thể Trì Cẩn Hiến sẽ học cách hòa hợp với pheromone hữu cơ trong thuốc k*ch th*ch, sẽ không còn khiến cậu đau đớn như lần đầu nữa.


Và sau này sẽ dần dần giảm bớt.


Trong gió đêm cùng nhau đợi phụ huynh, Trì Cẩn Hiến khẽ nói với Lục Chấp: “Anh ơi, em bị bệnh, là vì hồi nhỏ em đã bị tiêm một loại thuốc… nhưng em không nhớ rõ lắm.”


Hai mươi phút sau, mọi chuyện gần như đã được giải quyết xong.


Sau khi nói rõ tình hình cơ bản với phụ huynh, nhà trường và các gia đình đều nói sẽ đưa ra phương án giải quyết vào thứ Bảy và Chủ Nhật.


Chưa nói đến Nhậm Nghị Nhiên, chỉ riêng việc Lục Chấp đánh nhau bên ngoài trường — lại còn là đánh một chiều, đã là một vụ việc có tính chất cực kỳ nghiêm trọng.


Nhậm Quan Minh đang đi lại lo lắng trong bệnh viện. Khi xe cứu thương chưa đến, Nhậm Nghị Nhiên đã bất tỉnh nhân sự.


Lục Từ Thanh đành phải đưa Lục Chấp đến bệnh viện xin lỗi.


Trì Cẩn Hiến vì không động thủ, lại luôn là người đứng ngoài quan sát, là người ít dính líu nhất. Không lâu sau đã được Trì Tuy đưa về nhà.


Đã là thứ Sáu của tuần thứ hai, Thích Tùy Diệc không còn lý do gì để ở lại nữa, không dám chống lại sự uy nghiêm của Trì Viễn Thân, hôm nay đã về nhà.


Vì vậy, nhà họ Trì bớt đi một đứa trẻ nghịch ngợm, yên tĩnh hơn hẳn.


“Nào, tổ tông, mời ngài vào.” Trì Tuy đích thân mở cửa cho Trì Cẩn Hiến, còn làm một động tác mời.


Đợi người vào rồi, ông mới đóng cửa, thay giày ở hành lang, nói với người đã đi vào phòng khách: “Trì Cẩn Hiến, mấy năm nay theo đuổi người ta thì thôi đi, con còn học cả đánh nhau nữa à? Hôm nay mà không nói rõ nguyên do, ba nhỏ của con cũng không cản được cha đâu.”


Nguyên Tư Bạch vốn đã về nhà cha mẹ, Trì Tuy thì bị Trì Viễn Thân gọi về công ty xử lý công việc. Khi nhận được điện thoại của nhà trường, cả hai đều chưa về. Nhà cha mẹ cách trường học khá xa, nên dù có lo lắng đến đâu, Nguyên Tư Bạch cũng đành để Trì Tuy tự mình đến trường.


Lúc này, thấy người đã vào nhà, trước tiên ông cẩn thận nhìn Trì Cẩn Hiến một lượt. Khi thấy quần đồng phục của cậu bị rách một lỗ, đầu gối lộ ra bên trong bầm tím một mảng lớn, Nguyên Tư Bạch giật mình vội vàng xem xét vết thương của cậu: “Sao lại bị thương như thế này? Đánh nhau à?”


Nghe vậy, Trì Tuy khó hiểu nhìn sang. Nhìn thấy cũng cau mày.


Nói: “Vừa nãy trời tối không thấy, con không đánh nhau mà? Ai đánh thế này? Con có đánh trả lại không? Đừng nói với cha là không đấy nhé.”


Trì Cẩn Hiến giải thích: “Không phải đánh, là vô tình bị trầy xước.”


Nói xong, cậu còn nói khẽ vài lời kể lại chuyện buổi trưa, Nguyên Tư Bạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.



Sau đó, ông không hỏi Trì Cẩn Hiến nữa, ngẩng đầu hỏi Trì Tuy: “An An đã xảy ra chuyện gì ở trường vậy?”


Trì Tuy nói: “Không biết. Con trai của Lục Từ Thanh và con trai nhà Nhậm Quan Minh gây chuyện rất lớn. Em đến đó cũng không ai nói cho em biết cụ thể là gì, chỉ nói rằng tổ tông nhà chúng ta không gây chuyện, nó còn chủ động gọi điện cho giáo viên đến, nên không bị coi là tòng phạm, bảo em đưa về trước.”


Trì Cẩn Hiến cúi đầu không nói, trong đầu lại toàn là cảnh Lục Từ Thanh với vẻ mặt lạnh lùng đưa Lục Chấp đi.


Cảm giác này hoàn toàn không đúng. Nguyên Tư Bạch suy nghĩ một lúc, khẽ hỏi Trì Cẩn Hiến: “An An, sao Lục Chấp lại đánh nhau với con nhà họ Nhậm vậy?”


Nghe vậy, Trì Tuy nói trước: “Là cậu ta tự đánh người ta, người ta còn không đánh trả được.”


Trì Cẩn Hiến nói khẽ: “Vì con.”


Nguyên Tư Bạch: “Cái gì?”


Động tác đưa tay cầm nước của Trì Tuy cũng khựng lại.


“Ba nhỏ.” Trì Cẩn Hiến ngẩng đầu lên, khóe mắt ửng đỏ.


Nguyên Tư Bạch giật mình, ông gần như chưa bao giờ thấy Trì Cẩn Hiến uất ức và yếu đuối như vậy, vội nói: “Sao thế con? Đừng khóc.”


“Con không khóc, là vừa nãy con phát bệnh đau.” Trì Cẩn Hiến giải thích.


Lúc này, sắc mặt của Nguyên Tư Bạch cũng trở nên trắng bệch, ông hoảng hốt nói: “Bây giờ con có sao không?”


Trì Cẩn Hiến lắc đầu, nói: “Ba nhỏ, không phải Lục Chấp cố ý đánh Nhậm Nghị Nhiên, không phải lỗi của anh ấy. Là Nhậm Nghị Nhiên chặn con lại khi tan học, cậu ta muốn…”


Nói đến đây, môi cậu hơi run rẩy, như thể không dám nói tiếp. Dường như nói ra sẽ khiến cậu phải chịu đựng cơn đau không thể chịu nổi một lần nữa.


Nhưng hai vị phụ huynh đã nhận ra chuyện không ổn. Trì Tuy sắc mặt lạnh đi, khi lên tiếng, giọng nói ôn hòa, mang theo sự trấn an: “Sợ gì, có cha và ba nhỏ ở đây, con nói đi.”


“Có chuyện gì mà cha không gánh được? Cha chưa từng dạy con, nếu con bị uất ức thì phải ấp úng.”


Trì Cẩn Hiến liền nói: “Cậu ta mang theo thuốc ‘giới tính thứ hai’.”


Lời nói chỉ đến đây, không cần nói thêm nữa, ý định của con trai nhà họ Nhậm là gì thì cũng đã rõ ràng.


Phòng khách chìm vào một sự im lặng kỳ lạ.


Một lúc lâu sau, Nguyên Tư Bạch mới khẽ khàng hỏi: “An An, con nói gì?” Một lúc sau, giọng ông lớn hơn một chút, nhưng cũng khàn đi: “Sao nó lại có thứ đó?”


“Chà, giỏi thật đấy,” Trì Tuy đột nhiên cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng đặt chiếc ly xuống bàn trà, phát ra một âm thanh như bão tố sắp đến, ông nói: “Năm đó vì ta đã đầu tư, nên loại nghiên cứu hàng dởm hại người này mới có cơ hội. Ta bị Liên minh trừng phạt, ta không có gì để nói. Nhưng thuốc ức chế tiên tiến mà ta nghiên cứu cũng coi như lập công chuộc tội. Vì vậy, lúc đó ta đã đề xuất với cấp trên chấm dứt nghiên cứu và tiêu hủy thuốc cấm. Bây giờ, Liên minh vẫn có luật cấm tuyệt đối nghiên cứu ‘giới tính thứ hai’.”


“…Rất tốt.” Nói rồi, Trì Tuy đứng dậy, sải bước lên lầu.


Dường như định vào thư phòng bắt đầu thu thập bằng chứng, hoặc nghĩ cách đối phó.


Khi sắp đẩy cửa vào, Trì Tuy liếc mắt nhìn sang với vẻ lạnh lùng, hỏi: “Tiểu An, thuốc đâu?”


Trì Cẩn Hiến theo phản xạ trả lời: “Một ống ở trường, ống còn lại anh Lục mang đến bệnh viện rồi.”


“Ừm.” Trì Tuy nắm lấy tay nắm cửa, nói: “Ở lại với ba nhỏ đi, không cần sợ hãi.”


“Không phải bị bệnh sao, lúc nào cũng phải chú ý đến cơ thể mình. Nếu khó chịu thì phải nói ngay với ba nhỏ, đừng để anh ấy lo lắng.”


“Vâng.” Trì Cẩn Hiến gật đầu nhẹ nhàng đáp lại.


Cùng lúc đó, trong phòng khách nhà họ Lục cũng xuất hiện một sự im lặng.


Một lúc lâu sau, Lục Từ Thanh mới hỏi: “Con nói Nhậm Quan Minh đang nghiên cứu cái gì?”


Lục Chấp đáp: “Thuốc ‘giới tính thứ hai’.”


Khác với Trì Cẩn Hiến có thể được đưa về ngay lập tức, vì Lục Chấp đã động thủ, sau khi ra khỏi trường, Lục Từ Thanh buộc phải đưa Lục Chấp đến bệnh viện.


Ngoài những vết thương ngoài da rất rõ ràng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tuyến thể của Nhậm Nghị Nhiên cũng bị tổn thương nhẹ — bây giờ cậu ta là Omega, rất nhạy cảm với pheromone. Lục Chấp đã phóng ra pheromone như băng giá để gây áp lực lên tất cả mọi người, Nhậm Nghị Nhiên là người đầu tiên bị ảnh hưởng.


Hơn nữa, trong băng giá đó không có một chút hương thơm nào của hoa mận, sẽ không k*ch th*ch Omega ph*t t*nh. Nhưng tuyến thể sẽ bị tổn thương, mức độ nghiêm trọng tùy thuộc vào việc người phóng ra pheromone muốn giết hay chỉ muốn dạy dỗ một bài học.


Vì vậy, lúc này Nhậm Nghị Nhiên không nằm trong phòng bệnh bình thường.


Hai người đến bệnh viện, Lục Chấp xuống xe nhưng không đi vào trong. Bị Lục Từ Thanh với vẻ mặt lạnh lùng đá mạnh vào bắp chân, suýt nữa thì quỳ xuống.


“Lục Chấp, bây giờ cha không quan tâm con và nó đã làm gì để đến bước này, cha chỉ cần con hiểu, con đã động thủ, là con sai! Bây giờ con không vào xin lỗi, còn muốn làm lớn chuyện đến mức nào nữa?!”


“Con là một Alpha mạnh mẽ, có pheromone mạnh mẽ, nhưng không phải vì thế mà con có thể liều lĩnh đến mức không kiêng nể gì! — Hồi nhỏ Nhan Duyệt đã dạy con như thế này sao?!”


Ông tức đến nỗi gần như trợn mắt, nói năng cũng không kiêng nể.


Lời nói vừa dứt, Lục Chấp ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn vào mắt ông. Sâu thẳm trong mắt cậu còn có ánh sáng cảnh cáo đầy bất kính.


Lục Từ Thanh không có thời gian nhìn mặt cậu, chỉ đưa tay thô bạo kéo Lục Chấp đi vào. Vợ chồng Nhậm Quan Minh đang đi đi lại lại ở hành lang bệnh viện. Thấy bóng người quen đến, sắc mặt họ đều khó coi như vừa ăn phải ruồi.


Đặc biệt là Nhậm Quan Minh. Cũng giống như Lục Từ Thanh, khí chất quân nhân trên người ông rất đậm, dù không mặc quân phục, vóc dáng vẫn thẳng tắp. Ông sải bước đến gần Lục Chấp, không nói một lời mà giơ tay định tát xuống, thì bị Lục Chấp không đổi sắc mặt đưa tay ra nắm lấy cổ tay.


Lục Chấp nhìn thẳng vào mắt người kia nói: “Chú Nhậm, người là tôi đánh, tình trạng của hắn thế nào tôi biết rõ, chú cũng không cần phải lo lắng như vậy.”


“Hắn sắp tỉnh rồi.”


Trước tiên Nhậm Quan Minh nhìn bàn tay bị Lục Chấp chặn lại của mình, sau đó lại nhìn mặt Lục Chấp, cau mày nói với giọng gay gắt: “Cậu nói gì?!”


Lục Từ Thanh ở bên cạnh còn chưa nói gì, sắc mặt đã hoàn toàn lạnh đi.


Nhưng Lục Chấp tiếp tục nói: “Nhậm Nghị Nhiên đã cố gắng ép buộc bạn học và người khác phát sinh quan hệ, giống như năm đó hắn đã định ép buộc tôi có quan hệ với mình. Lúc đó vì nể mặt cha và chú, chúng ta đã giải quyết riêng. Nhưng bây giờ — không thể.”


Khi nói những lời này, tốc độ và giọng điệu của cậu không khác gì bình thường, nhưng từng chữ từng chữ lại rơi vào tai những người xung quanh một cách rõ ràng hơn bình thường. Nhậm Quan Minh đã kinh ngạc đến sững sờ.


Sắc mặt lạnh lùng của Lục Từ Thanh đột nhiên trở nên mơ hồ.


“Vừa nãy cha tôi nói, động thủ, dùng pheromone áp bức người khác là rất sai, nói rằng cách giáo dục của ba tôi có vấn đề, bảo tôi đến xin lỗi các người.” Lục Chấp buông cổ tay Nhậm Quan Minh ra, ánh mắt đen sâu. Cậu nói: “Ba tôi đã qua đời nhiều năm, người khác muốn nói gì thì nói. Nhưng một người có thể dạy con trai mình chỉ biết dùng thủ đoạn ti tiện như thế, lấy tư cách gì bắt tôi xin lỗi?”


Miệng Lục Từ Thanh ở bên cạnh mấp máy, dường như muốn biện minh cho mình, nhưng Lục Chấp không cho ông cơ hội.


“Tôi đã báo cảnh sát rồi. Chuyện này sẽ được nói ra ngoài ánh sáng. Các người đều có thế lực, bây giờ ém xuống có lẽ vẫn còn kịp.”



Nói xong, cậu quay lưng bỏ đi. Nhưng cú đá vừa nãy của Lục Từ Thanh là dùng sức thật. Khoảnh khắc sải bước, bước chân của Lục Chấp theo phản xạ hơi khựng lại. Sau một giây thoáng qua, cậu mới sải bước trở lại.


Sau trận này, lời xin lỗi của Lục Từ Thanh cũng không thể nói ra. Ông với vẻ mặt trầm xuống, ra khỏi bệnh viện đi tìm Lục Chấp.


Trên đường lái xe về nhà, hai cha con không nói một lời nào, vô cùng im lặng.


Mãi đến khi về đến nhà, Lục Từ Thanh mới ấp úng lên tiếng: “Hôm nay… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


Lục Chấp im lặng một lúc, rồi cũng lên tiếng — cậu cần Lục Từ Thanh tìm bằng chứng về việc Nhậm Quan Minh nghiên cứu thuốc cấm.


‘Giới tính thứ hai’ đã xuất hiện một lần vào mười năm trước, gây ra sự hoang mang trong lòng người dân. Sau khi bị tiêu hủy hết, không ngờ bây giờ lại có dấu hiệu “trở lại”.


“Ống tiêm.” Lục Chấp đưa một ống tiêm qua, nói: “Cha tìm người đáng tin cậy để chứng minh thành phần của nó đi. Ở trường còn một ống nữa.”


Lục Từ Thanh đưa tay nhận lấy, ánh mắt trầm xuống rất nhiều. Ông lẩm bẩm như tự nói với mình: “Thứ này… hồi nhỏ suýt chút nữa đã tiêm vào người con.”


“Bây giờ mà còn dám nghiên cứu.”


Lục Chấp không nói gì.


Phòng khách im lặng rất lâu. Giữa hai người đã không còn chủ đề nào nữa. Lục Chấp không có ý định nán lại, quay người định lên lầu, thì bị Lục Từ Thanh khẽ gọi lại: “Tiểu Chấp.”


Nghe thấy, bước chân vừa bước lên bậc thang đầu tiên khẽ khựng lại. Lục Chấp quay đầu nhìn sang.


“Cha…” Lục Từ Thanh đứng dậy, như một thiếu niên bất an, không biết phải mở lời thế nào. Cuối cùng, ông chỉ cúi đầu nói: “Cha không phải nói Nhan Nhan không dạy dỗ con tốt, cũng không phải nói cách giáo dục của em ấy có vấn đề.”


Ông rõ ràng đang hối hận, nhưng không biết rốt cuộc là đang thực sự xin lỗi vì lời nói không suy nghĩ của mình, hay chỉ là để khiến nội tâm mình không tự trách.


Lục Chấp mím môi, không đáp lại ngay. Khi Lục Từ Thanh định tìm lời nói tiếp theo để bào chữa, cậu nói: “Ba tôi chỉ có thể cho tôi tám năm, nhưng tám năm đó của ông ấy đều dành hết cho tôi.”


Nhan Duyệt đã mãi mãi biến mất khỏi thế giới này vào năm Lục Chấp tám tuổi, nhưng trước đó, mỗi ngày trong thế giới của Lục Chấp đều là Nhan Duyệt.


**


Phân tích thuốc cần có thời gian. Không thể người khác nói nó có thể thay đổi giới tính của con người là nó có thể thay đổi được. Việc này cần một nhân vật có uy tín ra mặt để theo dõi.


Nếu có thể tìm được người đã từng tham gia hoặc phân tích loại thuốc này năm đó thì càng tốt.


Không may, để cứu mạng Trì Cẩn Hiến, bác sĩ Dương đã nghiên cứu không ngừng nghỉ trong hơn mười năm. Không ai có tiếng nói hơn ông ấy.


Nhưng lúc này Trì Tuy không có thuốc trong tay, nên ông đã đi tìm Lục Từ Thanh. Lúc đó, Lục Từ Thanh vẫn chưa tìm được người đủ tin tưởng. Khi Trì Tuy đến tìm, ông không hỏi một lời nào mà đưa ngay ống thuốc cho đối phương.


Hơn nữa, về loại thuốc này, Trì Tuy là người quen thuộc nhất.


Sau khi nhận được món đồ, bác sĩ Dương nói thẳng: “Thứ này rõ ràng đã tiên tiến và tốt hơn rất nhiều so với mười năm trước. Hơn nữa, những thành phần có thể thay đổi giới tính đã bị làm mờ, bây giờ không có cách nào xác định trực tiếp. Vì vậy, tôi phải chiết xuất những thứ mà những sản phẩm dởm trước đây không có. Nhiều nhất cho tôi một tuần.”


Món đồ đã ở đây, Trì Tuy không sợ người ta sẽ chạy mất. Đừng nói một tuần, mấy tháng ông cũng đợi được.


Trừ khi Nhậm Quan Minh có thể nhẫn tâm nhân cơ hội này tiêu hủy từng cơ sở nghiên cứu thuốc cấm bí mật của mình, lại còn phải tiêu hủy triệt để, không để Liên minh tra ra được. Nếu không, ông ta phải trả giá.


Nhưng Trì Tuy hoàn toàn không sợ điểm này. Bởi vì trước khi thành phần cụ thể của thuốc được phân tích, không một ai tiết lộ tin tức này ra ngoài.


Theo lời Lục Chấp, lúc cậu bảo Trì Cẩn Hiến lấy cặp sách của Nhậm Nghị Nhiên, Nhậm Nghị Nhiên đã bất tỉnh nhân sự.


Lúc đó tình hình lại hỗn loạn. Bây giờ cặp sách của Nhậm Nghị Nhiên vẫn còn ở trường, đợi khi cậu ta khỏe lại thì tự đến lấy.


Vì vậy cậu ta cũng sẽ không nhận ra mình thiếu đồ ngay lập tức.


Nhưng hiệu suất làm việc của bác sĩ Dương thực sự cao. Dù trong ống tiêm có các loại thuốc khác làm mờ thành phần thay đổi giới tính, nhưng ông vẫn đưa ra kết quả vào tối Chủ Nhật.


Ông đích thân đến nhà Trì Tuy, đưa ra một bản báo cáo bằng giấy, nói: “Đúng là ‘giới tính thứ hai’, lại còn là phiên bản cao cấp. Bây giờ anh có thể thu thập bằng chứng về việc hắn đã làm những gì với những thứ này rồi.”


Không cần ông nói, Trì Tuy cũng đã nói: “Có manh mối. Thượng tướng Lục cũng đã gửi một số thứ đến, không thoát được đâu.”


Vì thứ nhỏ bé này, từ tối thứ Sáu về, Trì Cẩn Hiến đã không ngủ được ngon giấc.


Cậu dường như đã nhớ lại một số điều. Buổi tối luôn tỉnh giấc trong kinh sợ, người đầm đìa mồ hôi lạnh.


Nguyên Tư Bạch phát hiện cậu ngủ không ngon là vào tối thứ Bảy. Ông ra ngoài uống nước, phát hiện cửa phòng ngủ của Trì Cẩn Hiến hé một khe, bên trong đèn vẫn sáng trưng.


Ông đi vào, thấy Trì Cẩn Hiến đang ôm đầu gối co ro trong góc tường, cứ thế gục cằm lên cánh tay ôm đầu gối mà ngủ thiếp đi.


Dường như nơi cậu ngủ càng chật hẹp, cậu càng cảm thấy an toàn hơn.


Lúc đó Nguyên Tư Bạch không biết cậu bị sao, đi đến bên cạnh, khẽ hỏi: “An An, sao thế con?”


Trì Cẩn Hiến tỉnh lại từ giấc ngủ nông, nhìn Nguyên Tư Bạch một cái, rất uất ức: “Ba nhỏ, cứ ngủ say là con lại nằm mơ, nhưng con không nhớ được cụ thể mơ thấy gì, chỉ là có một chú đang nói chuyện với con, con sợ chú ấy.”


Nghe vậy, Nguyên Tư Bạch liền lập tức hiểu ra.


Ông xót xa nửa quỳ xuống đất, ôm lấy Trì Cẩn Hiến đang co ro trong góc tường, dỗ dành: “Mọi chuyện đã qua lâu rồi, đừng sợ.”


Đồng thời, ông thầm nghĩ, sau khi Trì Cẩn Hiến hết sốt và quên đi những chuyện đó, mình và Trì Tuy chưa bao giờ nhắc một lời rằng quyết định lúc đó là sáng suốt.


Nếu không, trong quá trình Trì Cẩn Hiến lớn lên, không biết sẽ phải trải qua bao nhiêu kinh sợ.


Đứa nhỏ luôn lạc quan, nhưng cũng cần có thời gian.


Phát hiện ra điều này, Nguyên Tư Bạch đã ngủ cùng Trì Cẩn Hiến trong phòng ngủ của cậu. Có người thân cận và tin tưởng nhất ở bên cạnh, Trì Cẩn Hiến quả nhiên dám ngủ say hơn.


Chỉ khổ cho Trì Tuy, có nỗi khổ không nói nên lời, mà cũng không thể nói.


Vừa xót con, lại vừa xót chính mình. Cuối cùng, ông đã trải một tấm nệm dưới sàn trong phòng ngủ của Trì Cẩn Hiến, thực sự không ngủ riêng phòng với vợ nữa.


Vào tối Chủ Nhật này, Trì Tuy cúi đầu nhìn bản phân tích thuốc ‘giới tính thứ hai’, sắc mặt lạnh lùng, nói: “Đụng đến tổ tông nhà tôi, không phải là tìm đường chết sao.”


Ông không có ý định cho Nhậm Quan Minh cơ hội phản ứng, cũng không có ý định tìm đủ bằng chứng rồi mới đưa chuyện này ra ánh sáng. Ông định lúc này sẽ công khai với Liên minh.


Chỉ riêng việc nghiên cứu thuốc cấm, đã đủ để hắn ngồi tù nhiều năm rồi, bất kể có phải là gia tộc quyền lực quân sự hay không.


Dù sao thì Trì Tuy, người đưa ra bằng chứng, cũng không phải là người vô danh tiểu tốt. Chẳng qua là một ván cờ đầy kịch tính, ai sợ ai chứ.


“Ngày mai là thứ Hai, mọi công việc đều phải đi vào quỹ đạo, đợi đến ngày mai.” Cuối cùng, ông nói như vậy: “Thật là trang trọng, cho hắn đủ thể diện.”



Nhưng vào thứ Hai, có người đã thay ông đưa mọi chuyện ra ánh sáng.


**


Trường Trung học Liên minh Thiên Hà Số 1 tổ chức lễ chào cờ, tất cả giáo viên và học sinh toàn trường đều phải tham gia nghi thức này.


Và sau khi lễ chào cờ kết thúc, Lục Chấp của lớp 12/10 sẽ phải lên bục kiểm điểm dưới lá cờ của Liên minh.


Thứ Bảy và Chủ Nhật, nhà trường đã thông báo trước rằng họ đã điều tra và xác nhận, những người mà Nhậm Nghị Nhiên đưa đến, ngoài bản thân Nhậm Nghị Nhiên, không một ai là học sinh của trường. Tất cả đều là bạn bè của Nhậm Nghị Nhiên từ trường trung học bên cạnh. Trường Trung học Liên minh Thiên Hà Số 1 đã thông báo sự việc này cho trường trung học kia một cách rõ ràng.


Nhưng vì Lục Chấp đã ra tay đánh người, vẫn gây ra một vụ việc có tính chất cực kỳ nghiêm trọng. Đáng lẽ phải bị ghi vào sổ, nhưng vì cậu không phải là người gây sự, mà còn là người giúp đỡ bạn học, nên viết bản kiểm điểm và tự kiểm điểm trước toàn thể giáo viên và học sinh, coi như là hình phạt.


Kết quả sau đó thế nào, tùy thuộc vào biểu hiện của Lục Chấp.


Nhậm Nghị Nhiên có ý đồ không trong sáng với bạn học, lại càng tồi tệ và đáng xấu hổ hơn, cũng phải viết bản kiểm điểm.


Hai tay cậu ta không thể cử động, đáng lẽ phải ở bệnh viện dưỡng thương, nhưng lúc này cậu ta vẫn đeo nẹp thạch cao đến trường, như thể nhất định phải để mọi người nhìn thấy mình.


‘Giới tính thứ hai’ vẫn chưa bị phanh phui, cậu ta hoàn toàn không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.


Vẫn còn kiêu ngạo vì mình sẽ không phải chịu bất kỳ hình phạt thực chất nào.


Lý do cậu ta dám làm như vậy là vì Nhậm Quan Minh đã gây áp lực lên hiệu trưởng, đưa ra sự thành ý cần có. Mặc dù hiệu trưởng có vẻ không hài lòng, nhưng ông không lên tiếng — bị quyền lực quá lớn đè đầu, không thể không lo lắng.


Bởi vì lúc này, tình hình cụ thể thế nào vẫn chưa có ai rõ.


Kết quả xử lý tốt nhất là Trì Cẩn Hiến. Mặc dù cậu cũng là một trong số các học sinh có mặt vào chiều thứ Sáu, nhưng cậu đã chủ động gọi điện báo cho giáo viên, ngăn chặn một tình huống nghiêm trọng hơn xảy ra.


Đừng nói là phạt, cậu còn được khen ngợi.


**


Dưới sự chứng kiến của hàng nghìn người, lễ chào cờ đã kết thúc một cách tốt đẹp.


Lục Chấp sải bước rời khỏi vị trí lớp trưởng lớp 12/10, đi lên bục và đứng dưới lá cờ của Liên minh.


Cùng với những bước chân vững vàng, Giang Bách Hiểu nhìn mà tim cũng căng thẳng. Cậu kéo tay áo của Trì Cẩn Hiến, nói khẽ: “Dáng vẻ của lớp trưởng, giống như sắp lên đoạn đầu đài vậy.”


Trì Cẩn Hiến đẩy cậu ta, nói: “Đừng nói linh tinh.”


“Nhưng mà Hiện Kim,” Giang Bách Hiểu với vẻ mặt khổ sở, nói: “Nghe nói thứ Sáu tuần trước Nhậm Nghị Nhiên muốn đánh cậu?”


Chuyện này không được truyền ra nhiều, nhưng vẫn lộ ra một chút thông tin. Giang Bách Hiểu không chắc chắn, cẩn thận hỏi một câu.


Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến cúi đầu, không đáp.


“Ôi trời, chết tiệt, cậu ta thật sự dám à?” Giang Bách Hiểu trợn mắt, hung hăng liếc nhìn về phía lớp 12/11.


“Gần thành tàn phế rồi, mà còn dám đến trường.”


Trì Cẩn Hiến đưa tay vặn mặt cậu ta quay lại. Cậu không muốn người bạn thân của mình dính vào một kẻ tâm thần như Nhậm Nghị Nhiên, mở lời nói: “Ôi dào, người gặp chuyện đâu phải là tôi, đừng lo lắng. Chỉ là…” Giọng cậu trầm xuống, mang theo vẻ áy náy: “Chỉ là anh Lục vì giúp tôi, nên phải chịu phạt.”


Giang Bách Hiểu nghiêm túc nhìn Trì Cẩn Hiến đang cúi đầu một lúc, rồi lại ngước mắt nhìn Lục Chấp đã lên bục, chống cằm suy tư.


“Chào mọi người, tôi là Lục Chấp của lớp 12/10.”


Lúc này, Lục Chấp lên tiếng.


Cậu mặc chiếc áo đồng phục xanh trắng của trường Trung học Liên minh Thiên Hà Số 1, vóc dáng thẳng tắp, cao ráo, tay cầm một chiếc mic, giọng nói lạnh lùng và thờ ơ.


Nói là đọc bản kiểm điểm, nhưng trên tay cậu lại không có một bản nháp nào. Cậu bình thản không giống một học sinh đã phạm lỗi, mà giống một học sinh đại diện đang phát biểu.


“Cảm ơn trường Trung học Liên minh Thiên Hà Số 1 đã tận tình bồi dưỡng tôi trong ba năm qua. Bây giờ tôi đã là học sinh lớp 12, chính là năm học quan trọng nhất, nhưng tôi lại không dồn hết tâm trí vào việc học. Vào chiều thứ Sáu tuần trước sau khi tan học, tôi đã đánh nhau với người khác ở gần ngã rẽ đường Đồng Vịnh, ra tay không có chừng mực. Tôi cảm thấy hổ thẹn với kỳ vọng và sự chăm sóc của các thầy cô, vì vậy tôi làm bản kiểm điểm tự kiểm điểm dưới lá cờ của Liên minh, mong các bạn học sau này giám sát và chỉ ra lỗi sai cho tôi.”


Lời lẽ của cậu chân thành, mỗi chữ đều như phát ra từ tận đáy lòng. Mặc dù các học sinh bên dưới nghe thấy những lời này đều xì xào bàn tán, nhưng không ai dám không tuân thủ kỷ luật. Lúc này, tâm trí của họ đều dồn vào bản kiểm điểm của Lục Chấp.


Lục Chấp liền nói không ngừng nghỉ, tất cả đều là nói về lỗi của mình. Cho đến giây tiếp theo, mọi người mới nhận ra có gì đó không đúng.


“…Nhậm Nghị Nhiên đã dẫn theo nhiều học sinh của trường bên cạnh đến chặn ở đường Đồng Vịnh, đó là nguyên nhân khiến tôi đánh nhau. Cậu ta là người chủ mưu, sự việc do cậu ta gây ra.”


“Bạn học Nhậm Nghị Nhiên đã nói những lời lẽ th* t*c, công kích bằng lời nói đối với bạn học khác. Sau khi nghe thấy, tôi đã không kiểm soát được tính cách của mình, nhưng không phải tôi chủ động gây sự.”


Bên dưới đã kinh ngạc đến sững sờ, tất cả đều trợn mắt, quên cả nói.


Không phải nói là kiểm điểm sao? Sao cậu còn dám bào chữa cho mình?


Thầy giám thị là người đầu tiên phản ứng lại. Cánh tay ông đột nhiên giơ lên chỉ vào bục, vừa mở miệng định la “em còn muốn gây chuyện! Thầy bảo em kiểm điểm mà em còn ở đây tính xem ai sai nhiều hơn, gây thù chuốc oán đấy!”


Nhưng lời nói chưa kịp thốt ra thì ông đã bị một bàn tay bên cạnh ngăn lại. Giám thị nhìn sang, nghi ngờ hỏi: “Hiệu trưởng?”


“Để cậu ấy nói.”


Không ai ngăn cản, Lục Chấp đứng thẳng người, dường như không ai có thể lay chuyển.


“Lúc đó trên người cậu ta còn mang theo loại thuốc ‘giới tính thứ hai’ đã bị cấm nghiên cứu từ nhiều năm trước. Hiện nay Liên minh vẫn còn nhiều luật về việc xử phạt những người nghiên cứu thuốc cấm như thế nào. Có lẽ thuốc không phải do bản thân cậu ta nghiên cứu, nhưng đã mang theo, thì đó là biết luật mà vẫn phạm pháp.”


“Cậu ta vây chặn bạn học, mang theo thuốc bị cấm nghiên cứu, lòng dạ độc ác, tính chất đã không thể dùng hai từ ‘tồi tệ’ để khái quát nữa.”


Bên dưới, vẻ mặt vốn bình thản của Nhậm Nghị Nhiên cuối cùng cũng cứng lại khi nghe thấy đoạn này.


Giọng Lục Chấp vẫn tiếp tục. Giọng nói càng lúc càng lạnh lùng của cậu như thể đang đòi mạng, khiến sống lưng người ta lạnh toát.


Không kìm được mà run rẩy.


“Nếu trường Trung học Liên minh Thiên Hà Số 1 vẫn còn dung túng cho một học sinh như vậy tồn tại, thì chính là đang nuôi dưỡng một kẻ sát nhân tiềm năng. Nếu không trừng trị, chắc chắn sẽ gây ra hậu họa. Dưới lá cờ của Liên minh hôm nay, tôi xin nghiêm túc kiểm điểm. Tôi cũng yêu cầu nhà trường ghi lại những việc làm của Nhậm Nghị Nhiên vào hồ sơ cá nhân, đuổi học, để làm gương cho người khác.”


“Tôi chịu trách nhiệm pháp lý cho mọi lời mình đã nói. Và chuyện này cần có sự can thiệp của cảnh sát, không ai có thể ém xuống được. Nếu cần, tôi sẽ tích cực hợp tác và nói ra tất cả.”


“Lục Chấp, lớp 12/110, kiểm điểm xong.”


**


Chan: Anh Lục có ngầu không ạ????

Hết chương 42


Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Story Chương 42
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...