Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 89: Ngoại truyện 8


Thi xong, Chúc Khải Toàn từ phòng thi trở về lớp học.


Trong lớp đã có không ít người, kỳ thi tháng kết thúc, mọi người cần phải kê lại bàn ghế về vị trí cũ, cả phòng học vang lên những âm thanh ma sát chói tai của việc kéo lê bàn ghế.


Chúc Khải Toàn đi vào từ cửa sau, vừa vào đã thấy mặt bàn và hộc bàn của Vân Vụ Lai trống không, không có hộp sữa chua mà cậu đã để lại trước khi đi.


“Chắc kèo rồi.”


Cậu thầm nghĩ.


Cậu chẳng buồn dọn bàn ghế của mình mà đi tìm Phó Hành Thử đang loay hoay chuyển chỗ trước.


Phó Hành Thử ngước mắt nhìn cậu một cái, rồi chậm rãi kéo bàn ghế về vị trí cũ. Tuy Chúc Khải Toàn không nói gì, nhưng cậu ta nào có không hiểu, liền lấy hộp sữa chua từ trong hộc bàn của mình ra: “Đây.”


Tại sao sữa chua lại ở chỗ Phó Hành Thử?


Chúc Khải Toàn đưa tay ra cầm lấy.


Đúng như cậu dự đoán, hộp sữa chua vẫn đầy ắp, còn nguyên tem, chỉ có ba chữ cậu viết đã bị tẩy đi mất.


Phó Hành Thử giải thích: “Tớ tẩy đấy, sợ giáo viên coi thi nghĩ nhiều.”


Trong phòng thi, bớt một chuyện thì hơn.


“Cậu ấy không cần à?” Chúc Khải Toàn hỏi một câu thừa thãi, nhưng con người là vậy, dù sự thật đã bày ra trước mắt, vẫn luôn muốn một câu trả lời rõ ràng để chết cho cam tâm.


“Ừ.” Phó Hành Thử dùng vài ba câu tái hiện lại khung cảnh “Cậu ấy vừa nhìn thấy đã đưa thẳng hộp sữa chua cho tớ nói ‘Không cần đâu, cảm ơn, tớ không thích uống sữa chua.’”


Về hành động đưa sữa chua cho Phó Hành Thử của Vân Vụ Lai, Chúc Khải Toàn không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô muốn Phó Hành Thử chuyển lại cho cậu.


Phó Hành Thử cũng nghĩ vậy: “Chắc cậu ấy muốn tớ chuyển lời cho cậu.”


Trận đầu ra quân của Chúc Khải Toàn sau khi gom đủ dũng khí để tiếp cận Vân Vụ Lai đã hoàn toàn tuyên bố thất bại.


Hộp sữa chua này là cậu mua đúng nhãn hiệu và hương vị mà Vân Vụ Lai hay mua, tuyệt đối không có lý do gì cô không thích.


Chỉ là cô không thích thứ do cậu đưa mà thôi.


Bạn nữ đổi chỗ với cậu từ phòng thi trở về, cố tình không đi cửa trước mà đi cửa sau, giả vờ tùy ý bắt chuyện với cậu: “Chúc Khải Toàn, bây giờ còn đổi chỗ với tớ nữa không?”


Chúc Khải Toàn trở tay kéo bàn ghế về vị trí thường ngày của mình, nghe vậy liền uể oải liếc cô bạn một cái: “Không cần nữa.”


Bước chân không dừng lại, rõ ràng là không muốn nói nhiều.


Thái độ lạnh nhạt, khiến người ta gần như không thể liên hệ cậu với chàng trai hài hước, khéo léo trưa nay.


Trác Hân có chút không hiểu.


Trưa nay, cô ấy và mấy người bạn đã thảo luận về lý do Chúc Khải Toàn nhất quyết đòi đổi chỗ với mình. Mọi người đều nhất trí rằng, vì chỗ của Phó Hành Thử chỉ là vị trí trong phòng thi, Chúc Khải Toàn hoàn toàn không cần thiết phải đổi ra tận cửa sau. Hơn nữa, khu vực cửa sau cũng chẳng có người bạn nào đặc biệt thân thiết với Chúc Khải Toàn. Ngoài lý do cậu có ý với cô ấy, cố tình tìm cớ nói chuyện, mọi người thực sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.


Hơn nữa, cậu còn chủ động đề nghị mời cô ấy uống sữa chua một tuần.


Nhưng bây giờ thì sao?


Trác Hân trơ mắt nhìn Chúc Khải Toàn kéo bàn ghế về vị trí thường ngày của cậu. Có thể thấy tâm trạng cậu không tốt lắm, lười đến mức chẳng thèm kê bàn cho ngay ngắn, kéo đến chỗ rồi buông tay không thèm chỉnh sửa gì, cùng Phó Hành Thử rời khỏi lớp học.


Để mặc chiếc bàn nghiêng ngả ở đó, cuối cùng vẫn là bạn cùng bàn của cậu nhìn không nổi phải kê lại giúp.


Trong thời gian thi, phòng thi phải được dọn trống, nên sách vở của mọi người đều được tập trung ở trước cửa hai văn phòng ở hai đầu dãy lầu. Mỗi văn phòng đều có một khoảng sân rộng, cứ đến kỳ thi là lại bị chất đống tài liệu học tập của học sinh.


Phó Hành Thử đi cùng Chúc Khải Toàn, phải mất hai chuyến mới dọn xong sách vở. Suốt quá trình, Chúc Khải Toàn luôn im lặng không nói một lời.


Chuyến thứ hai sách không còn nhiều, có cả mấy bạn nữ quan hệ tốt cũng ở đó. Nếu là bình thường, Chúc Khải Toàn đã phát huy phong độ ga lăng của mình rồi.


Nhưng hôm nay, cậu hoàn toàn không có phản ứng, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng buồn cho.


Phó Hành Thử ban đầu không để tâm, nhưng đến lúc này, cuối cùng cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.


Tên này… không lẽ bị đả kích thật rồi?


Mỏng manh yếu đuối vậy sao.



Dọn sách xong, hai người cùng nhau về nhà.


Chúc Khải Toàn cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái bất thường “im lặng là vàng”, bắt đầu nói chuyện phiếm với Phó Hành Thử, toàn là những chủ đề không đâu.


Nhưng vẫn có điểm bất thường, ví dụ như cậu lười đến mức không thèm mở ô.


Đối mặt với người anh em đang thất tình, Phó Hành Thử thể hiện sự chu đáo và từ bi hiếm thấy ngày thường, nhường cho cậu nửa bên ô.


Trùng hợp thay, họ lại gặp Vân Vụ Lai và Cừu Vũ ở trong trường.


Hai cô gái đi trước họ khoảng năm mươi mét, mỗi người che một chiếc ô — nhờ ơn Chúc Khải Toàn, Phó Hành Thử đã nhìn bóng lưng của Vân Vụ Lai gần hai tháng trời, sớm đã luyện được khả năng nhận ra bóng lưng của cô từ xa.


Chúc Khải Toàn không đi theo như mọi khi.


Hai nhóm người cách nhau một khoảng xa, đợi đến khi Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử ra đến cổng trường thì bóng dáng hai cô gái đã biến mất.


Một chiếc taxi từ xa chạy tới, Phó Hành Thử vẫy tay, hỏi Chúc Khải Toàn: “Đến nhà tớ ăn tối không?”


Hai người không tiện đường lắm, nếu ai về nhà nấy thì phải gọi hai chiếc taxi riêng.


Chúc Khải Toàn không từ chối ý tốt của bạn mình: “Ồ, được thôi.”


Nhà họ Phó.


Phó Minh Chước đã sớm bắt đầu đợi anh trai tan học.


Khi trời đẹp, cô bé sẽ vừa chơi trong sân vừa đợi. Sân nhà họ Phó có đủ loại đồ chơi, cầu trượt, bập bênh, xích đu, không thiếu thứ gì, còn phong phú hơn cả ở trường mẫu giáo.


Hôm nay trời mưa, cô bé không thể chơi ngoài sân, đành phải bê một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi ở cửa ngóng trông.


Bóng người quen thuộc lờ mờ đi qua hàng rào phủ đầy dây thường xuân, cô bé lập tức vui vẻ nhảy cẫng lên, quên cả việc mình còn chưa biết đi vững, định lao ra ngoài mưa.


Bảo mẫu nhanh tay lẹ mắt kéo lại: “Ngoài trời mưa, Chước Chước không ra ngoài nhé.”


Phó Hành Thử và Chúc Khải Toàn đến trước cổng rào, đi qua sân trước, bước lên bậc thềm rồi vào nhà. Cậu cúi xuống, một tay bế thân hình nhỏ bé của Phó Minh Chước lên.


Một ngày không gặp Phó Hành Thử, lúc này Phó Minh Chước vui mừng khôn xiết: “Anh! Anh! Anh ơi!”


Phó Minh Chước làm nũng với anh trai một hồi, đợi đến khi giải tỏa hết sự phấn khích, cuối cùng mới chịu phân chia sự chú ý sang cho Chúc Khải Toàn, giơ hai tay ra đòi bế: “A Khải.”


Chúc Khải Toàn bế cô bé lên, nửa thật nửa đùa trách móc: “Anh còn tưởng Chước Chước cố tình không để ý đến anh Khải Toàn, là không chào đón anh cơ đấy.”


Phó Minh Chước mời cậu: “Ăn cơm thôi ạ.”


“Được thôi, cảm ơn Chước Chước nhé.”


Giày của Phó Hành Thử bị mưa làm ướt, cậu ta lên lầu tắm rửa, để lại Chúc Khải Toàn chơi với Phó Minh Chước.


Phó Hành Thử tắm xong xuống lầu, đi đến khúc quanh cầu thang, nghe thấy Chúc Khải Toàn đang hỏi Phó Minh Chước: “Chước Chước, anh Khải Toàn hỏi em này, em thấy anh Khải Toàn có đẹp trai không?”


Phó Minh Chước 14 tháng tuổi tuy đã nói được khá nhiều từ, nhưng suy cho cùng vẫn chưa có khả năng đối thoại cao cấp như vậy, nên cô bé chỉ vỗ vỗ vào chiếc bàn nhỏ, ê a nói một tràng ngôn ngữ trẻ con mà không ai hiểu được.


Trong phút chốc, Phó Hành Thử dở khóc dở cười.


Xem ra Chúc Khải Toàn bị đả kích thật rồi, lòng tự tin bị tổn thương nghiêm trọng, đã đến mức “có bệnh thì vái tứ phương”, thậm chí không ngần ngại hỏi một đứa trẻ con nói chưa rõ chữ như Phó Minh Chước xem mình có đẹp trai không.


Phó Hành Thử cố tình đi mạnh chân hơn, Chúc Khải Toàn ở dưới lầu nghe thấy động tĩnh, lập tức chuyển chủ đề.


Phó Hành Thử đi xuống, xoa má Phó Minh Chước: “Chước Chước, nói ‘không đẹp trai’.”


Chữ “đẹp” quá khó phát âm, Phó Minh Chước học theo một cách chẳng giống ai.


“…” Chúc Khải Toàn chỉ trích Phó Hành Thử, “Em cậu đấy, đừng có nghe lén người khác nói chuyện được không?”


Phó Hành Thử chẳng hề cảm thấy xấu hổ vì hành vi nghe lén, cậu ta đưa ra một lời nhận xét cho Chúc Khải Toàn: “Thiếu niên trong sáng.”


Chúc Khải Toàn bị cái tên này gọi cho rùng mình một trận, cười mắng: “Cút.”


“Rất hợp mà.” Phó Hành Thử ung dung “Tính ra cũng gần hai tháng rồi nhỉ, ngày nào cũng chỉ dám nói chuyện với bạn của người ta, hôm nay cuối cùng cũng có đột phá — không dám nói chuyện, chỉ dám tặng một hộp sữa chua, thế thì thôi đi, tặng xong còn ngại không dám ở lại lớp, mấy bạn nữ dũng cảm tỏ tình cũng không ngại ngùng bằng cậu.”


Cuối cùng, Phó Hành Thử rất độc miệng tổng kết: “Trái tim trong sáng nhất Cẩm Thành này nằm trên người cậu rồi đấy, thị trưởng nên trao giải cho cậu mới phải.”


Chúc Khải Toàn: “…”



Thế mà chưa xong, Chúc Khải Toàn ăn tối ở nhà Phó Hành Thử xong về đến nhà, phát hiện trong phần ấn tượng QQ của mình có thêm một nhận xét, chính là “thiếu niên trong sáng” mà Phó Hành Thử đã đặt cho.


Chúc Khải Toàn suýt nữa thì hộc máu, mở khung chat với Phó Hành Thử: Cậu có thôi đi không?


Phó Hành Thử: Trong sáng mà không cho người ta nói à?


Không chỉ vậy, Phó Hành Thử còn đổi tất cả các biệt danh của Chúc Khải Toàn thành THTS, viết tắt của “thiếu niên trong sáng”. Ngay cả sáng hôm sau đến trường, câu chào đầu tiên cũng là “Hi, thiếu niên.”


“…” Thiếu niên trong sáng Chúc Khải Toàn giật giật thái dương, buông lời tàn nhẫn “Cậu có câm miệng được không hả?”


“Được chứ.” Phó Hành Thử hoàn toàn miễn nhiễm với sự hung dữ của cậu “Khi nào cậu dám nói chuyện với người ta, thì tớ sẽ gỡ bỏ cái danh hiệu này cho cậu.”


“Tưởng tớ không dám thật à?” Chúc Khải Toàn cười lạnh “Trưa nay luôn.”


Phó Hành Thử nhướng mày, vẻ mặt hả hê xem kịch vui: “Vậy thì tớ sẽ chống mắt lên mà xem.”


Vân Vụ Lai vốn không định nói cho Cừu Vũ biết chuyện Phó Hành Thử đưa sữa chua cho mình, nhưng nghĩ đến việc Từ Giai Vũ chắc chắn đã thấy, thay vì để Cừu Vũ biết tin này từ người khác, chi bằng cô tự mình nói. Vì vậy, lúc tan học hôm qua, cô đã khéo léo kể lại sự việc cho Cừu Vũ, và một lần nữa đảm bảo với Cừu Vũ rằng mình không có chút tình ý nào với Phó Hành Thử.


Quả nhiên, Từ Giai Vũ vừa đến trường đã chạy sang hóng chuyện.


Vân Vụ Lai vẫn như thường lệ chỉ trả lời qua loa: “Chỉ là quen biết thôi, có chút giao tình xã giao.”


Từ Giai Vũ không tin, nói nửa ngày trời, Vân Vụ Lai vẫn một mực khẳng định mình và Phó Hành Thử không có bất kỳ quan hệ gì, đồng thời dặn Từ Giai Vũ đừng đi nói lung tung.


“Yên tâm đi, miệng tớ kín lắm.” Từ Giai Vũ hứa chắc nịch.


Hiệu suất chấm bài của trường Gia Lam vẫn hiệu quả như mọi khi, kỳ thi mới kết thúc vào chiều tối hôm qua mà đến giữa buổi sáng hôm nay, tất cả điểm số và xếp hạng đã được công bố và tải lên mạng nội bộ của trường.


Đã đến lúc nghiệm thu thành quả lao động chăm chỉ suốt một tháng, Cừu Vũ áp lực vô cùng, không dám lên xem điểm.


Vân Vụ Lai tuy cũng có chút thấp thỏm, nhưng so với cô bạn thân thì bình tĩnh hơn nhiều. Đợi đến khi đám đông bên cạnh bục giảng vãn bớt, cô mới chen vào xem.


Xem xong, cô trở về chỗ ngồi, quay người gọi Cừu Vũ: “Tiểu Vũ.”


Cừu Vũ biết chắc cô đã xem giúp mình, liền bịt tai lại ngăn cản: “Đừng nói vội, để tớ chuẩn bị tâm lý đã.”


“Không cần chuẩn bị đâu.” Vân Vụ Lai kéo tay cô bạn ra “Cậu hạng ba trong lớp, hạng 28 toàn khối.”


Thành tích này so với điểm đầu vào của Cừu Vũ vẫn có khoảng cách nhất định, nhưng so với kỳ thi tháng trước, cuối cùng cũng đã có nhiều tiến bộ. Cừu Vũ tạm chấp nhận được, ít nhất chứng tỏ cô vẫn có thể vươn lên, chứ không phải chìm nghỉm giữa dàn học sinh giỏi của trường Gia Lam.


“Còn cậu thì sao?” Cừu Vũ quan tâm đến thành tích của Vân Vụ Lai.


Vân Vụ Lai nói: “Tiến bộ hơn lần trước hai bậc.”


Với thành tích mấy trăm của cô trong toàn khối, cô cũng lười nói đến xếp hạng khối, chỉ nói xếp hạng trong lớp.


Trên mặt cô không lộ vẻ vui mừng, Cừu Vũ sợ cô chê tiến bộ ít, liền an ủi: “Có tiến bộ là tốt rồi.”


Thứ hạng chỉ là những con số lạnh lùng, nghe có vẻ dễ dàng, nhưng vượt qua người phía trước tuyệt đối không phải chuyện dễ, mỗi một thứ hạng đều là một cuộc chiến khốc liệt.


“Ừm.” Vân Vụ Lai mỉm cười.


Nếu đã cố gắng hết sức thì cũng không có gì phải hối tiếc, vấn đề là cô thực ra có thể làm bài tốt hơn.


Đáng tiếc, đến hai môn thi cuối, bị ảnh hưởng bởi hộp sữa chua kia, tâm trí cô rối bời, không thể tập trung toàn lực, để mất điểm ở những câu cho điểm.


Cô không thể để Cừu Vũ biết, nếu không Cừu Vũ nhất định sẽ nghĩ cô có chút dao động với Phó Hành Thử nên mới như vậy.


Vân Vụ Lai biết rất rõ, không phải.


Cô chỉ cảm thấy vô cùng phiền phức, hy vọng tất cả những chuyện này có thể dừng lại ngay lập tức.


Giờ ra chơi tiết cuối buổi sáng, Vân Vụ Lai định bàn với Cừu Vũ gọi đồ ăn ngoài.


Nhưng thầy dạy Toán lố giờ quá nhiều. Lần này lớp 9 môn Toán thi không được lý tưởng lắm, khiến thầy nổi trận lôi đình, cố tình làm khó học sinh. Mặc cho thời gian trôi qua từng phút, học sinh các lớp khác đang cười đùa ngoài hành lang, thầy chỉ mải mê giảng bài của mình. Mãi cho đến khi chỉ còn hai phút là hết giờ, chuông báo chuẩn bị cho tiết sau vang lên, cô giáo Hóa đến lớp, thầy Toán mới lạnh mặt nói: “Tiết này đến đây thôi, ai cần đi vệ sinh thì đi đi.”


Đợi thầy rời khỏi lớp, cả lớp lập tức vang lên những tiếng than oán.


Cô giáo Hóa cười an ủi mọi người: “Thôi nào, cố thêm một tiết nữa là được nghỉ trưa rồi, ai cần đi vệ sinh thì đi nhanh lên, sắp vào lớp rồi.”


Vân Vụ Lai và Cừu Vũ không kịp gọi đồ ăn ngoài nữa.


Vì vậy, sau khi tiết Hóa kết thúc, hai người vẫn cùng nhau đến nhà ăn.



Phó Hành Thử hất cằm về phía hai bóng người phía trước, ra hiệu cho Chúc Khải Toàn: “Sáng nay đảm bảo cái gì còn nhớ không, thiếu niên trong sáng?”


Chúc Khải Toàn vừa nghe thấy bốn chữ “thiếu niên trong sáng” là chỉ muốn lấy băng keo dán miệng Phó Hành Thử lại: “Cảm ơn đã quan tâm, không cần nhắc hoài đâu.”


“Tớ chẳng phải sợ cậu quên sao.” Phó Hành Thử cười tủm tỉm.


Theo hai cô gái lên tầng hai, xác định được quầy xếp hàng, Chúc Khải Toàn đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần mình đứng vào là sẽ theo lệ cũ chào Cừu Vũ trước, sau đó cực kỳ tự nhiên nói chuyện với Vân Vụ Lai.


Rất đơn giản.


Tuyệt đối sẽ không hỏng việc, không cho Phó Hành Thử cơ hội gọi mình là “thiếu niên trong sáng” nữa.


Cậu đã chuẩn bị búng tay, kết quả nửa đường lại có Trình Giảo Kim xuất hiện. Trác Hân và một bạn nữ khác lớp 4 gần như cùng lúc đứng sau lưng Vân Vụ Lai và Cừu Vũ.


Hai nhóm người nhìn nhau.


Vân Vụ Lai và Cừu Vũ cũng quay đầu lại nhìn.


Trác Hân cười nói: “Bọn tớ trước.”


Chúc Khải Toàn lúc này không màng đến phong độ ga lăng nữa, kiên quyết: “Bọn tớ trước.”


Đúng là họ nhanh hơn một chút thật.


Trác Hân giọng hờn dỗi: “Keo kiệt, cậu nhường bọn tớ một chút đi mà!”


Con gái đã mở lời thế này, con trai mà cứ so đo tính toán thì quả thật rất mất giá. Chúc Khải Toàn liếc qua gáy của người phía trước, nhanh chóng cân nhắc lợi hại, đưa ra một quyết định vẹn cả đôi đường: “Để bọn tớ trước, bữa này tớ mời.”


Cậu đã nói vậy, Trác Hân đương nhiên vui vẻ đồng ý.


Vân Vụ Lai cúi đầu nhìn mũi giày của mình.


Cô nhận ra rồi, đây chính là cô gái mà hôm qua cậu đã đưa sữa chua.


Vừa đưa sữa chua vừa mời cơm, xem ra quan hệ rất tốt.


Vấn đề xếp hàng được giải quyết, Phó Hành Thử bắt đầu dùng cùi chỏ huých Chúc Khải Toàn, ra hiệu cho cậu thực hiện lời hùng hồn buổi sáng.


Chúc Khải Toàn cũng không biết chỉ là một câu chào thôi, sao lại khó khăn đến thế. Mười mấy năm qua, cậu tung hoành trong thế giới quan hệ xã hội, giao tiếp là bản năng bẩm sinh, chưa bao giờ gặp phải mối quan hệ đau đầu như thế này.


Cậu suýt nữa đã thành công, nhưng sự xuất hiện của Trác Hân và bạn cô ấy đã phá vỡ kế hoạch của cậu.


Ban đầu không chào Vân Vụ Lai và Cừu Vũ, đã trực tiếp bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Bây giờ đã đứng một lúc rồi, lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra để bắt chuyện với họ thì quá gượng ép, nghĩ thế nào cũng thấy không tự nhiên.


Phó Hành Thử ghé vào vai cậu, thỉnh thoảng lại chọc chỗ này, huých chỗ kia, điên cuồng ám chỉ cậu mau hành động.


Nào ngờ, mỗi lần Phó Hành Thử động đậy, đều làm gián đoạn sự chuẩn bị tâm lý của Chúc Khải Toàn. Chúc Khải Toàn mất kiên nhẫn nhún vai, ra hiệu cho bạn mình đừng ồn.


Phó Hành Thử nào có nghe lời như vậy, càng làm tới, nói nhỏ thúc giục: “Nhanh lên.”


Tình trạng này kéo dài cho đến khi Cừu Vũ lấy cơm xong, Chúc Khải Toàn vẫn không thể vượt qua rào cản tâm lý.


Vân Vụ Lai bắt đầu lấy cơm, không hành động nữa là không kịp. Để thoát khỏi danh hiệu thiếu niên trong sáng, Chúc Khải Toàn không nghĩ ngợi nhiều nữa, nhắm mắt làm liều, định dùng đến cú búng tay. Kết quả, Vân Vụ Lai đặt thẻ lên máy quẹt, màn hình hiển thị số dư của cô chỉ còn hơn ba tệ.


Cô khẽ “a” một tiếng, nói với Cừu Vũ: “Tớ không đủ tiền rồi.”


Cừu Vũ đặt khay cơm lên quầy, sờ túi trái rồi lại sờ túi phải, lấy thẻ ra, đặt lên máy quẹt: “Vậy cậu quẹt thẻ của tớ đi.”


Chính sự gián đoạn này đã một lần nữa dập tắt quyết tâm của Chúc Khải Toàn.


“…” Cậu không thể tìm được thời điểm thích hợp để xen vào nữa, trơ mắt nhìn dì nhà ăn quẹt thẻ cho Vân Vụ Lai, sau đó hai cô gái không thèm liếc nhìn ngang dọc mà rời khỏi hàng.


“Chậc.” Phó Hành Thử vỗ vai cậu, vẻ ngoài thì có vẻ thương cảm nhưng thực chất là bỏ đá xuống giếng “Trong sáng thật.”


Mãi cho đến khi Chúc Khải Toàn quẹt thẻ trả tiền cơm cho Trác Hân và bạn cô ấy, cậu mới phát hiện mình đã bỏ lỡ một cơ hội ngàn năm có một — lúc nãy khi thẻ của Vân Vụ Lai không đủ tiền, tại sao cậu không ra tay anh hùng cứu mỹ nhân?


Mọi chuyện rõ ràng là thuận lý thành chương.


Thượng Đế đã giúp cậu đến mức này, mà não cậu lúc đó dường như mất khả năng suy nghĩ.


Hối hận thì đã muộn.


Chúc Khải Toàn mời Trác Hân và bạn cô ấy ăn cơm, nên họ cũng tự nhiên ngồi ăn cùng.



Chẳng hiểu sao, rõ ràng thấy Vân Vụ Lai và Cừu Vũ lấy cơm xong đi về phía bên phải, nhưng nhìn khắp khu vực bên phải cũng không thấy bóng dáng họ đâu.


Chúc Khải Toàn tìm hai lượt không có kết quả, đành tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống.


Trước mặt hai cô gái, Phó Hành Thử giữ thể diện cho Chúc Khải Toàn, không nói thẳng ra, nhưng ánh mắt và biểu cảm không lúc nào không châm chích vào trái tim Chúc Khải Toàn.


Trong lúc ăn, Trác Hân không ngừng cố gắng tìm chủ đề, những hành động nhỏ của hai cô gái cũng rất rõ ràng, cứ cười trộm, nhìn nhau, dùng cùi chỏ huých nhau.


Chúc Khải Toàn nhận ra những hành động của mình hai ngày nay rất có thể đã khiến Trác Hân hiểu lầm.


Phó Hành Thử thì lười quan tâm đến cảm xúc của những người không quan trọng, Chúc Khải Toàn không thể trông cậy vào cậu ta được. Dù sao cũng là món nợ tình do mình gây ra, không tiện làm quá tuyệt tình, cậu chỉ đành đối phó một cách xa cách nhưng không mất lịch sự suốt bữa ăn.


Ăn xong đi ngang qua tiệm tạp hóa, cậu đi thẳng vào mua mười một hộp sữa chua, đưa hết cho Trác Hân.


Màn này hơi lớn, mọi người xung quanh đều nhìn sang.


Bị nhiều người nhìn như vậy, Trác Hân có chút không tự nhiên, nhưng cảm giác vui mừng chiếm nhiều hơn. Cô xách túi ni lông, không dám nhìn thẳng vào cậu, ngượng ngùng ngọt ngào hỏi: “Sao lại cho tớ nhiều thế?”


Chúc Khải Toàn nói: “Thế này là không ai nợ ai nữa nhé.”


Trác Hân sững sờ, ngẩng đầu lên.


Chúc Khải Toàn mỉm cười, nụ cười vẫn là vẻ tự tin phóng khoáng thường ngày, nhưng lời nói lại thể hiện sự từ chối khách sáo một cách trắng trợn: “Mỗi ngày đưa cậu một hộp phiền phức quá, thôi thì đưa một lần luôn. Cảm ơn cậu đã đổi chỗ cho tớ.”


Tính cả hộp hôm qua là mười hai hộp, một tuần chỉ học năm ngày, cậu đưa một lần còn nhiều hơn gấp đôi so với đưa từng ngày.


Cậu khoác vai Phó Hành Thử đẩy về phía trước, rồi cũng cất bước theo, nói lời tạm biệt: “Bọn tớ đi đánh bóng rổ một lát, đi trước đây.”


Cừu Vũ đứng cách đó không xa chứng kiến toàn bộ quá trình, nhỏ giọng cảm thán với Vân Vụ Lai: “Trời ơi, sao cậu ta mua cho người ta nhiều sữa chua thế, uống sao hết?”


Trác Hân vẫn còn đang ngẩn người nhìn cả bịch sữa chua, Vân Vụ Lai thu ánh mắt từ trên người cô ấy về, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, tớ mời cậu uống sữa chua.”


Cừu Vũ trả tiền cơm cho cô, cô mời lại sữa chua.


Chúc Khải Toàn như có thần giao cách cảm, đột nhiên quay đầu lại.


Vân Vụ Lai theo bản năng nhìn sang.


Giây tiếp theo, cô lạnh lùng quay đi, kéo Cừu Vũ vào tiệm tạp hóa.


Hai cô gái chen vào tiệm, đến trước tủ lạnh đựng sữa chua.


Hương vị mà Vân Vụ Lai hay uống nhất đã không còn một hộp nào.


Nhìn vào khoảng trống trên hàng sữa chua, cô thấy lòng mình rối bời.


Cừu Vũ cũng tắc lưỡi: “Chúc Khải Toàn vậy mà mua hết sạch rồi…”


Câu nói này trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp con lạc đà, Vân Vụ Lai buột miệng mắng: “Bị bệnh à.”


Cừu Vũ kinh ngạc nhìn cô.


Vân Vụ Lai tính tình kiềm chế, dù có mắng người cũng là mắng không chửi bậy. Mắng thẳng thừng như hôm nay, Cừu Vũ vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.


Trên đường đến sân bóng rổ, Chúc Khải Toàn đương nhiên đừng hòng được yên thân.


Phó Hành Thử đã nhịn cả buổi trưa, lúc này cuối cùng không có người ngoài, cậu ta liền không kiêng dè gì mà bật chế độ mỉa mai: “Cậu tự nhận danh hiệu thiếu niên trong sáng đi, tớ sẽ tha cho cậu một mạng.”


Chúc Khải Toàn hất tay cậu ta ra, đối mặt với bạn thân, cậu không hề kìm nén cảm xúc của mình, trong sự suy sụp có pha chút bực bội: “Nhận cái đầu cậu ấy.”


Trong ánh mắt lạnh lùng vừa rồi của Vân Vụ Lai, cậu đột nhiên nhận ra, mình trước sau vẫn không thể bước ra bước đó, ngoài sự bồn chồn bất an của một thiếu niên lần đầu gặp được người mình thích, còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng — Vân Vụ Lai trước sau chưa từng cho cậu bất kỳ tín hiệu tích cực nào.


Cô thực sự không có hứng thú với cậu, thậm chí là chán ghét cậu.


Ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, thuận buồm xuôi gió làm thiên chi kiêu tử* bao nhiêu năm, Chúc Khải Toàn lần đầu tiên gặp một người không coi cậu ra gì.


(*) Thiên chi kiêu tử: đứa con cưng của trời, ý chỉ những người có xuất thân, tài năng hơn người.


Không phải như tổng tài bá đạo trong phim truyền hình, nhếch mép cười tà mị, cô gái, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.


Mà là chua đến mức đắng chát, là tức giận đến xấu hổ, là cái dỗi hờn kiểu [cô không để ý đến tôi thì thôi, tôi cũng chẳng thèm để ý đến cô, ai thèm chứ].


Lòng tự tôn không cho phép cậu nhận thua, vì vậy vẻ mặt cậu kiêu ngạo, giọng điệu khinh thường:


“Chỉ là đột nhiên cảm thấy mất hứng thôi.”


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 89: Ngoại truyện 8
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...