Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 90: Ngoại truyện 9
Sau khi có kết quả thi tháng, cô Ưng Đăng Dĩnh lại bắt đầu gọi từng học sinh lên nói chuyện.
Vân Vụ Lai đang ngủ trưa ngon lành thì bị một bạn nam vừa nói chuyện xong từ văn phòng về gọi dậy: “Tiên nữ, dậy đi, cô Ưng gọi lên văn phòng kìa.”
Trước đây, mỗi khi chuông báo hết giờ ngủ trưa vang lên, Vân Vụ Lai đều mất ít nhất một tiết nghỉ giải lao để tỉnh táo lại. Trong khoảng thời gian đó, cô gần như chỉ ngồi ngây người ở chỗ của mình. Dù có bị buộc phải nói chuyện với ai thì sắc mặt cũng chẳng khá hơn được.
Vân Vụ Lai của hôm nay vẫn là một Vân Vụ Lai cáu kỉnh khi bị đánh thức.
Mặt cô sa sầm, mí mắt trĩu nặng, không thèm để ý đến bạn nam truyền lời.
Hơn nữa, cô còn ngồi yên bất động tại chỗ, duy trì tư thế hai tay khoanh trên bàn, như thể lúc nào cũng sẵn sàng gục đầu xuống ngủ tiếp.
Bạn nam thấy cô không phản ứng, không yên tâm bèn xòe năm ngón tay huơ huơ trước mặt cô, thúc giục: “Tiên nữ, mau dậy đi, cô Ưng gọi cậu đấy.”
Nếu Vân Vụ Lai đến muộn hoặc không đến, không biết chừng cô Ưng sẽ đổ tội cho cậu ta thế nào.
Cừu Vũ không ngủ trưa, đang ngồi giải đề ở phía sau. Cô ấy và Vân Vụ Lai đã như hình với bóng gần hai tháng, hiểu nhau rất rõ. Cô ấy biết nếu bạn nam này còn lải nhải thêm nữa, có lẽ Vân Vụ Lai sẽ không kìm nén nổi sức mạnh hồng hoang trong lòng mình. Cô ấy vội nói với bạn nam: “Biết rồi, lát nữa cậu ấy sẽ đi ngay.”
Bạn nam lúc này mới yên tâm bỏ đi, hoàn toàn không biết mình vừa thoát khỏi một trận đại nạn.
Cừu Vũ vừa làm bài, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Vân Vụ Lai đang ngồi bất động như một bức tượng ở phía trước.
Cô ấy không thúc giục, cho Vân Vụ Lai thời gian để lấy lại bình tĩnh.
Lần thi tháng này Cừu Vũ tiến bộ hơn lần trước rất nhiều, nhưng không nhận được nửa lời khẳng định hay động viên nào từ cô Ưng. Vừa ăn trưa xong đã bị gọi lên văn phòng phê bình một trận. Chỉ vì lúc vào cửa, cô lịch sự cười và gọi một tiếng “cô Ưng”, cô Ưng liền mở miệng: “Vui vẻ thế, không lẽ em thi được có ngần ấy điểm đã tự mãn, biết đủ nên vui vẻ rồi à?”
Sau đó là một tràng châm chọc mỉa mai, Cừu Vũ mấy lần đỏ hoe cả mắt.
Trở về lớp, Cừu Vũ đâu còn dám lãng phí thời gian ngủ trưa, lập tức bắt tay vào giải đề.
Cừu Vũ sợ Vân Vụ Lai cũng bị cô Ưng mắng, nên đợi khoảng ba phút, cô cẩn thận đưa tay vỗ nhẹ lên vai Vân Vụ Lai, như thể đang chạm vào một quả bom hẹn giờ, nhỏ giọng gọi cô: “Vụ Lai, đến văn phòng cô Ưng đi nhé, muộn quá cô sẽ không vui đâu.”
Vân Vụ Lai gật đầu, chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Cô chỉ hơi cáu kỉnh khi ngủ dậy, chứ không phải không phân biệt phải trái, đối mặt với ý tốt, không thể nào không phân biệt trắng đen mà làm người khác khó xử.
Cơn bực bội khi bị đánh thức của cô hôm nay đặc biệt dữ dội, vì cô vừa có một giấc mơ không mấy dễ chịu.
Trên đường đến văn phòng, cô đã nhớ lại toàn bộ giấc mơ bị cắt ngang đó.
Cô mơ thấy Chúc Khải Toàn nói với cô: “Phó Hành Thử làm sao có thể thích cậu được?”
Cậu ta nói cái quái gì vậy, cô kém cỏi đến thế sao, tại sao Phó Hành Thử lại không thể thích cô?
Chuyện này tạm thời không tính toán, dù sao thì cô vốn cũng không muốn Phó Hành Thử thích mình. Nhưng nếu Phó Hành Thử không thích cô, vậy chẳng phải Chúc Khải Toàn thật sự thích Cừu Vũ ư?
Nào là em gái sữa chua, nào là Cừu Vũ, cậu ta đúng là phong lưu đa tình, một tay chơi lêu lổng chính hiệu.
Lúc Vân Vụ Lai đến văn phòng, cô Ưng đang nhíu mày xem bảng điểm của lớp.
Thấy cô vào, bà ấy đặt tờ giấy xuống, trách mắng: “Làm gì mà lâu thế.”
Cô Ưng tính tình nóng nảy, chỉ mong học sinh được gọi có thể xuất hiện ngay trước mặt mình ngay lập tức.
Trên mặt Vân Vụ Lai hằn nguyên vết ngủ đỏ ửng, ánh mắt có phần đờ đẫn, không cần nói cũng biết là đang ngủ trưa.
Cô Ưng nói đầy ẩn ý: “Tâm trạng em cũng tốt thật đấy, giờ này mà vẫn ngủ được.”
Vân Vụ Lai ngơ ngác chớp mắt hai cái, nói thẳng: “Nếu không ngủ trưa, buổi chiều em sẽ không có tinh thần học bài ạ.”
Cô Ưng bị cô làm cho nghẹn họng, lửa giận bốc lên đùng đùng, chất vấn: “Vậy ý em là trách tôi không nên gọi em đến đây, làm hại buổi chiều em không có tinh thần học bài à?”
“…” Về lý thuyết thì đúng là như vậy, nhưng Vân Vụ Lai vẫn còn lý trí, biết rằng nếu nói tiếp sẽ bị quy vào tội cố ý khiêu khích giáo viên, thế là cô cúi đầu ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cô Ưng thấy thái độ của cô cũng coi như đúng mực, lúc này mới ngừng lằng nhằng về chủ đề ngủ trưa, chỉ vào bảng điểm: “Kỳ thi lần này của em là sao đây, hoàn toàn là dậm chân tại chỗ, không phải lần trước tiến bộ lắm sao? Có phải em nghĩ dù sao cũng không phải là người cuối cùng trong lớp, nên kê cao gối mà ngủ rồi không?”
Vân Vụ Lai không nói nên lời, lần thi này quả thực có một vài sai sót nhỏ, nhưng cô Ưng nói quá khó nghe, khiến cô có chút không phục, không nhịn được mà thầm nghĩ trong lòng: Nói thì dễ lắm, nếu lần nào cũng tiến được tám chín hạng, chẳng phải chỉ sau vài kỳ thi, mình đã có thể đứng đầu lớp 10/9 rồi sao.
Tuổi mười ba mười bốn vốn đang trong thời kỳ nổi loạn, cộng thêm ấn tượng của Vân Vụ Lai về cô Ưng không được tốt cho lắm, phải nói là cả lớp 10/9 đều không có ấn tượng tốt về cô chủ nhiệm này. Cô Ưng là kiểu giáo viên rất đáng ghét thời đi học, quá coi trọng điểm số, không có chút thân thiện nào, nói năng hành động thì hùng hổ dọa người, không bao giờ đứng ở góc độ của học sinh để suy nghĩ vấn đề.
Các bạn trong lớp sau lưng hay nói xấu bà ấy, hai câu nói nhiều nhất chính là “Chắc cô giáo đến thời kỳ mãn kinh rồi” và “Chồng cô Ưng thật đáng thương”.
Lúc Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử bước vào văn phòng thì nhìn thấy cảnh này.
Cô Ưng ở ngay trước mặt cả văn phòng, vừa không nể nang có đồng nghiệp muốn ngủ trưa, cũng không để ý đến lòng tự trọng rất cao của một cô bé mười mấy tuổi, mặc cho giọng nói của mình vang vọng khắp văn phòng yên tĩnh: “Mấy môn của em điểm số đều không đạt trung bình lớp, đặc biệt là môn Lý, là môn yếu nhất của em, thấp hơn điểm trung bình lớp đến 10 điểm, kéo thành tích xuống nghiêm trọng. Cho nên tôi mới nói tâm trạng em tốt, nếu là tôi, tôi sẽ không ngủ trưa nổi đâu.”
Vân Vụ Lai cúi đầu đứng trước bàn làm việc, không nói một lời.
Từ góc nhìn của Chúc Khải Toàn, cậu thấy cô đang trừng mắt nhìn xuống đất, mắt không hề chớp, gò má nghiêng nghiêng toát lên vẻ bướng bỉnh nào đó, và sự nhẫn nhịn hiện rõ.
Thầy Lý Quang Huy vẫy tay với họ.
Chúc Khải Toàn dời tầm mắt, cùng Phó Hành Thử đi đến trước mặt thầy Lý.
Cô Ưng: “Có phải gần đây em đã dành quá nhiều thời gian cho mỹ thuật không?”
Vân Vụ Lai im lặng một lúc, miễn cưỡng nói: “Không có ạ.”
“Tôi đã nói với em rồi, tất cả phải lấy việc học làm trọng.” Cô Ưng đã tự mặc định trong lòng, nên hoàn toàn không nghe Vân Vụ Lai nói gì, “Những người học nghệ thuật thường là loại người nào? Là những người học không vào. Tôi thật sự không hiểu nổi em, rõ ràng có thể dựa vào điểm văn hóa để thi vào một trường tốt, tại sao cứ phải đi con đường vòng là mỹ thuật? Nhìn cả khối chúng ta xem, chỉ có em và một bạn học nhạc lớp 10/1 là học sinh năng khiếu. Bây giờ bạn kia đã đồng ý tạm thời gác lại âm nhạc, chuyên tâm vào các môn văn hóa, còn em thì sao?”
Cô Ưng đang lo lắng cho thành tích học tập của học sinh trong lớp, còn thầy Lý Quang Huy thì muốn nói về cuộc thi “Hát vang giữa các lớp” vào giữa tháng sau. So sánh như vậy, có vẻ như thầy cực kỳ ham chơi, không lo chính sự, nên thầy không dám nói lớn, ra hiệu cho hai học sinh lại gần hơn, chỉ sợ có người thứ tư nghe thấy: “Cô giáo dạy nhạc nói hai em đều không chịu làm chỉ huy? Cũng quá thiếu tinh thần tập thể rồi đấy.”
Phó Hành Thử lập tức đùn đẩy trách nhiệm cho Chúc Khải Toàn: “Để cậu ấy làm đi, hồi cấp hai cậu ấy từng làm rồi.”
Cậu ta không nói rằng hồi cấp hai mình cũng từng làm chỉ huy.
“Thế thì tốt quá rồi.” Thầy Lý nhìn Chúc Khải Toàn “Khải Toàn, vậy em nhé?”
Toàn bộ sự chú ý của Chúc Khải Toàn đều đổ dồn về phía Vân Vụ Lai và cô Ưng, hoàn toàn không để ý thầy Lý nói gì. Bị gọi tên, cậu mới hoàn hồn, nhanh chóng nhớ lại những gì vừa nghe được, dứt khoát từ chối: “Em không muốn làm.”
Các giám khảo cũng là những người yêu cái đẹp, chỉ huy mà đẹp trai thì sẽ được cộng điểm rất nhiều, vì vậy thầy Lý và cô dạy nhạc đều nhất trí phải chọn một trong hai người Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử. Làm chủ nhiệm lớp 10/4 được hai tháng, thầy Lý cũng phần nào hiểu được học sinh của mình.
Hồng mềm thì dễ bóp.
Chúc Khải Toàn chính là quả hồng mềm hơn trong hai quả.
Mà còn mềm hơn rất nhiều.
Phó Hành Thử ngay cả hội thao cũng không chịu tham gia, một chàng trai cao một mét tám mấy mà né sạch các môn thi đấu thể thao, ai khuyên cũng vô dụng.
Vì vậy, về việc chỉ huy, thầy Lý vốn không trông mong gì ở Phó Hành Thử, gọi hai chàng trai đến đây, bản thân đã ôm mục đích thuyết phục Chúc Khải Toàn.
Thầy bắt đầu lấy tình cảm ra thuyết phục, dùng lý lẽ để nói chuyện: “Khải Toàn, em xem cô chủ nhiệm lớp 9 bên cạnh kìa, cô bé kia lần này xếp hạng lớp còn tiến bộ hai bậc mà còn bị phê bình gay gắt. Em từ hạng ba toàn trường lần trước xuống hạng năm toàn trường lần này, thầy chẳng nói gì em cả, xếp hạng mà, lên xuống là chuyện bình thường. Nhưng thầy thông cảm cho em, em cũng phải thông cảm cho thầy chứ, thầy sở dĩ xem trọng cuộc thi hát này, chẳng phải là hy vọng các em ở độ tuổi đẹp nhất có thể có một cuộc sống tương đối phong phú, có những kỷ niệm đẹp thời cấp ba, chứ không phải bị việc học nhấn chìm, ngay cả không gian để thở cũng không có…”
Thầy Lý quả thật rất biết nói, nói đâu ra đấy, tình cảm chân thành.
Trong ánh mắt chứa đầy hy vọng và khao khát của thầy, Chúc Khải Toàn giơ cờ trắng đầu hàng: “Năm sau đừng tìm em nữa.”
Chuyện năm sau để năm sau tính, thầy Lý không nói hai lời, đồng ý ngay tắp lự: “Không thành vấn đề.”
Chúc Khải Toàn đồng ý quá dứt khoát, thầy Lý nếm được vị ngọt, bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu, lấy ra tờ đăng ký hội thao: “Lớp phó thể dục nói hội thao tuần sau còn mấy môn chưa có người đăng ký, hai em xem…”
Chúc Khải Toàn: “…”
Tài ăn nói của thầy Lý quả thực rất lợi hại, tài nắm bắt lòng người cũng rất cừ, không chỉ giải quyết được việc chỉ huy cho cuộc thi hát, mà còn thuyết phục được Chúc Khải Toàn đăng ký một môn hội thao.
Nhiệm vụ lần này thành công viên mãn.
“Được rồi, cũng không còn việc gì khác.” Thầy Lý vui ra mặt “Các em về đi.”
Ánh mắt Chúc Khải Toàn nhanh chóng lướt qua phía không xa.
Lời cô Ưng nói khá chói tai, ngay cả cậu là người ngoài cuộc nghe cũng thấy khó chịu.
Ngay cả bóng lưng cũng bướng bỉnh chết đi được.
Không biết cô có khóc không.
Phó Hành Thử vừa xoay người định đi thì nghe Chúc Khải Toàn nói: “Thầy Lý, Hành Thử cũng muốn đăng ký hội thao ạ.”
Phó Hành Thử: ??????
Cậu ta suýt nữa thì buột miệng chửi thề, nhưng trước mặt bao nhiêu giáo viên trong văn phòng, đành phải nuốt ngược vào trong.
Mắt thầy Lý sáng lên: “Thật không?”
Phó Hành Thử: ??????
Chúc Khải Toàn lờ đi ánh mắt tra hỏi [Cậu bị điên cái gì thế] của Phó Hành Thử, quả quyết nói với thầy Lý: “Thật ạ, lúc nãy trên đường tới đây cậu ấy vừa nói với em.”
Thầy Lý sợ Phó Hành Thử từ chối, lập tức lấy ra tờ đăng ký: “Tuyệt quá, thầy biết ngay mà, Hành Thử là một đứa trẻ ngoài lạnh trong nóng, chắc chắn có tinh thần tập thể.”
Phó Hành Thử, người không hề có chút tinh thần tập thể nào: “…”
Thầy Lý và Chúc Khải Toàn đồng tâm hiệp lực, thầy trò phát huy sự ăn ý cao độ, vừa đe dọa vừa dụ dỗ Phó Hành Thử, cuối cùng cũng miễn cưỡng thuyết phục được cậu ta đăng ký môn chạy 3000 mét.
Mà ở phía bên kia, cô Ưng vẫn chưa xong.
Ngay lúc Phó Hành Thử mặt mày khó chịu, một lần nữa định rời đi, một câu nói của Chúc Khải Toàn lại đóng đinh cậu ta tại chỗ.
“Hành Thử, hay cậu đăng ký luôn môn nhảy cao đi, các môn của nam chỉ còn trống mỗi môn này thôi.”
Phó Hành Thử: ??????
Mắt thầy Lý càng sáng hơn, sáng đến mức người bình thường nhìn vào cũng không nỡ từ chối.
“Tớ không muốn.” Phó Hành Thử không phải người bình thường.
Lại một hồi cò kè mặc cả.
Kết quả cuối cùng vẫn là Phó Hành Thử thua.
Đợi đến khi hai người cuối cùng cũng ra khỏi văn phòng, Phó Hành Thử ngược lại đã thu lại vẻ mặt miễn cưỡng lúc trước, thay vào đó là một nụ cười như không cười.
Chúc Khải Toàn giả vờ không thấy.
Đi đến khúc quanh, cậu hơi nghiêng đầu, liếc nhìn về phía sau.
Phó Hành Thử trong lòng biết tỏng, ung dung lên tiếng: “Xót lắm đúng không?”
“Tớ không hiểu cậu đang nói gì.” Chúc Khải Toàn bực bội.
“Cậu có biết lúc nãy trong văn phòng, sự oán hận của cậu đối với cô chủ nhiệm lớp 9 gần như đã đến mức không thể che giấu được không? Tớ thật sự lo cậu sẽ vì hồng nhan mà nổi giận xông lên đánh cô giáo đấy.” Phó Hành Thử lắc đầu, đầy ẩn ý cảm thán “Vì phụ nữ mà không tiếc hy sinh anh em, chỉ để kéo dài thời gian ở bên người ta thêm một lúc. Chậc.”
Chúc Khải Toàn: “…”
Phó Hành Thử: “Hóa ra cậu không chỉ ngây thơ, mà còn là một kẻ si tình.”
Chúc Khải Toàn cười lạnh: “Trí tưởng tượng của cậu cũng phong phú thật, không đi làm biên kịch thì đúng là uổng phí.”
“Trong lòng cậu tự biết rõ.” Phó Hành Thử nói.
Chúc Khải Toàn: “Rõ như ban ngày.”
Vân Vụ Lai ở trong văn phòng chịu đựng cơn mưa bom bão đạn của cô Ưng suốt nửa tiếng đồng hồ, đứng đến tê cả chân. Đến nửa sau, cô đã luyện được kỹ năng tự động che chắn lời nói của cô Ưng, mặc sức thả hồn theo mây gió.
Mãi cho đến khi chuông báo thức ngủ trưa vang lên, cô Ưng mới chưa thỏa mãn mà dừng lại, bắt đầu nói lời kết.
Vân Vụ Lai cũng tập trung tinh thần.
Cô Ưng nói: “Giáo viên đều là muốn tốt cho em, em về ngẫm lại những lời cô nói hôm nay đi. Tiếp theo…” Ngón tay bà ấy lướt vài cái trên danh sách “Gọi Từ Giai Vũ đến đây cho tôi.”
“Vẫn là chuyện cũ thôi, bảo tớ đừng học mỹ thuật nữa.” Vân Vụ Lai nhún vai, vỗ vỗ Từ Giai Vũ vẫn còn đang ngủ “Từ Giai Vũ, cô Ưng gọi kìa.”
Cừu Vũ thấy khóe mắt cô khô ráo, có chút khâm phục: “Cậu dũng cảm thật đấy, bị mắng lâu như vậy mà không khóc.”
Vân Vụ Lai nói: “Chắc là do tâm trạng tớ khá tốt?”
Thực ra lúc này tâm trạng cô rất tệ.
Ai cũng là người trần mắt thịt, có thất tình lục dục, ai bị mắng mà vui cho được?
Hơn nữa còn bị mắng trước mặt bao nhiêu giáo viên.
Còn… trước mặt Chúc Khải Toàn.
Gặp phải một cô chủ nhiệm như vậy, cô đúng là xui xẻo tám đời.
Vân Vụ Lai nhìn cả quyển vở bài tập Ngữ văn cũng thấy ngứa mắt, gập mạnh quyển “Bài tập sau giờ học” đang mở trên bàn, tức giận ném vào ngăn bàn.
Khuất mắt cho khuây khỏa.
Những ngày tiếp theo, Vân Vụ Lai và Cừu Vũ bắt đầu cuộc sống gọi đồ ăn ngoài.
Đồ ăn ngoài ít nhất cũng 20 tệ, đắt hơn nhiều so với ăn ở nhà ăn. Sau khi tan học thứ sáu, Vân Vụ Lai định bàn với bố mẹ về việc tăng thêm chút tiền sinh hoạt phí từ tuần sau.
Tô Uyển ngày mai phải đi công tác xa, tài chính trong nhà đều do bà quản, nên tối trước khi đi ngủ, bà đã đưa trước cho Vân Vụ Lai tiền học mỹ thuật ngày mai.
Buổi học ngày thứ bảy còn đắt hơn buổi học ngày thứ hai, một buổi học sáu mươi phút đã lên đến một nghìn tám.
Vân Hòa Quang nhìn vợ đưa một xấp tiền đỏ rực cho con gái, không khỏi cảm thán: “Bố đang nuôi một con máy nuốt vàng hay là máy nghiền tiền đây?”
Vân Vụ Lai lặng lẽ nuốt ngược yêu cầu tăng tiền sinh hoạt phí vào bụng. Thôi vậy, tuy cũng không định xin thêm nhiều, nhưng tiết kiệm được chút nào hay chút đó.
Phải biết rằng, một tháng mẹ chỉ cho bố một nghìn tệ tiền tiêu vặt, mà bố còn có thể tằn tiện để dành được chút tiền riêng.
Đến tuần mới, lại ăn đồ ăn ngoài hai ngày liên tiếp, Cừu Vũ là người chịu không nổi trước: “Không được rồi, hôm qua tớ mới mua hai lọ sản phẩm dưỡng da, ví tiền báo động rồi, thật sự không ăn nổi đồ ăn ngoài nữa, chúng ta ăn ở căn tin một thời gian đi.”
Vân Vụ Lai nhớ lại nỗi kinh hoàng cơm nắm ở căn tin liền nói: “Hay là ăn ở nhà ăn đi.”
Ăn ở nhà ăn được thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng Cừu Vũ không muốn ép Vân Vụ Lai: “Vậy gặp họ… không sao chứ?”
“Không sao.” Vân Vụ Lai nói.
Không thể trốn mãi được, Phó Hành Thử cũng không thể nào chung tình lâu đến vậy, không nhận được hồi đáp, sớm muộn gì cũng sẽ từ bỏ.
Biết đâu đã từ bỏ rồi.
Chuông tan học tiết cuối buổi sáng vang vọng khắp sân trường, Phó Hành Thử đợi một lúc ở cửa sau, chờ Chúc Khải Toàn chậm rãi mặc áo khoác đồng phục đi ra.
Chúc Khải Toàn vẻ mặt ngái ngủ, khóe mắt có vệt sáng mờ mờ, là dấu vết vừa ngáp xong, chưa đi được hai bước, cậu lại há miệng ngáp một cái.
“Gần đây cậu bị sao thế?” Phó Hành Thử rất khó hiểu, “Sao ngày nào cũng lơ mơ buồn ngủ, buổi tối đi làm gì vậy?”
“Dùi mài kinh sử, chăm chỉ học hành.” Chúc Khải Toàn nói xong lại ngáp một cái, cậu dụi dụi đôi mắt mỏi nhừ nói “Bạn học Phó Hành Thử, tớ báo trước cho cậu một tin, kỳ thi tháng lần sau, hạng nhất khối 10 của trường cấp ba Gia Lam Cẩm Thành sẽ đổi chủ đấy.”
“Tới đi.” Phó Hành Thử đến một dấu chấm câu cũng không tin.
Chúc Khải Toàn chưa bao giờ là người chịu bỏ nhiều công sức vào việc học.
Hai người đi trên đường đến nhà ăn, đi qua đài phun nước, có một người bạn cấp hai đi qua, liếc mắt một cái đã chú ý đến đôi giày trên chân Chúc Khải Toàn, dừng bước kinh ngạc: “Trời đất, đây chẳng lẽ là đôi UNDEFEATED huyền thoại chỉ có 72 đôi sao?”
Đôi giày trên chân Chúc Khải Toàn là sản phẩm hợp tác giữa UNDEFEATED và Air Jordan 4 ra mắt năm 2005, số lượng giới hạn toàn cầu chỉ có 72 đôi, là huyền thoại không thể tranh cãi trong mắt nhiều người hâm mộ giày. Mấy năm qua, giá cả cứ tăng vọt, Chúc Khải Toàn để có được đôi giày này đã tốn không ít công sức, qua tay mấy người, mới mua được một đôi AJ 4 UNDEFEATED mới toanh từ một người đam mê giày ở Mỹ.
Đối phương nói mãi mới chịu nhịn đau bán giày, cái giá phải trả là toàn bộ số tiền mừng tuổi mà cậu đã tích góp trong mấy năm qua.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Chúc Khải Toàn, người bạn cấp hai chửi: “Trời, giàu nứt đố đổ vách. Đôi giày này mà cũng nỡ mang ra đi, đổi lại là tớ thì tớ phải cho vào hộp chân không, mỗi ngày thắp cho nó hai nén hương.”
Đối với Chúc Khải Toàn, giày là giày, quý đến mấy cũng là để đi, chỉ cần giữ gìn một chút là được, chứ không phải để ở nhà thờ cúng. Vì vậy, đôi giày tối qua vừa vượt đại dương đến tay, hôm nay cậu đã mang đi rồi.
“Được.” Chúc Khải Toàn sảng khoái đồng ý.
Sau khi người bạn cấp hai đi, Phó Hành Thử nhắc nhở Chúc Khải Toàn: “Nhìn trời thế này chiều nay có khi mưa đấy.”
Nghĩ đến việc đôi AJ có thể bị ngấm nước, Chúc Khải Toàn thấy xót cả ruột, nhưng con trai dù sao cũng cần sĩ diện, đã đi rồi, lằng nhằng lải nhải thì mất mặt lắm, thế là cậu ra vẻ cứng rắn: “Thì sao?”
“Thì sao?” Phó Hành Thử cười khẩy, đưa chân về phía cậu “Vậy để tớ dẫm một cái.”
“Cậu dám.” Chúc Khải Toàn lùi một bước, đe dọa “Cậu dám động vào giày của tớ một cái, tớ sẽ ném cậu vào đài phun nước cho cá Koi ăn.”
Vừa đùa giỡn vừa đi đến cầu thang lầu hai của nhà ăn, hai người định tiếp tục đi lên, nhưng trên cầu thang có khá nhiều người đi xuống, có người lớn tiếng la lên: “Hôm nay lầu ba không mở cửa.”
Lầu ba không mở, vậy thì đến lầu hai.
Thiếu một tầng nhà ăn, khiến lượng khách ở lầu hai rõ ràng đông hơn trước rất nhiều, hàng người cũng dài hơn bình thường. Hai chàng trai tùy ý tìm một hàng trông có vẻ ít người nhất để xếp vào.
Xếp hàng chưa được bao lâu, Chúc Khải Toàn đã chú ý thấy hai bóng người quen thuộc đang đứng ở phía trước.
Chính là bộ đôi Vân Vụ Lai và Cừu Vũ đã mấy ngày không xuất hiện ở nhà ăn.
Hai cô gái vừa nói vừa cười, bị mấy học sinh lớp 11 cao to ở phía trước che khuất, họ hoàn toàn không chú ý đến cậu.
Ánh mắt cậu gần như không dừng lại, tiếp tục thản nhiên nói chuyện với Phó Hành Thử.
Một lúc sau, Phó Hành Thử vỗ vai cậu.
Chúc Khải Toàn biết Phó Hành Thử chắc chắn cũng đã nhìn thấy cô, không muốn bị trêu chọc, bèn giả vờ không biết: “Làm gì?”
Quả nhiên, Phó Hành Thử hất cằm về phía Vân Vụ Lai ở đằng trước, ra hiệu cho cậu nhìn.
Chúc Khải Toàn liếc nhìn một cái, Vân Vụ Lai đang lấy cơm, duỗi ngón trỏ chỉ cho dì nhà bếp món ăn mình muốn, trong môi trường ồn ào, loáng thoáng có thể nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô: “Không phải cái này, qua một chút nữa… cũng không phải, qua một chút nữa… đúng rồi đúng rồi.”
“Liên quan gì đến tớ.” Cậu thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt đáp.
Mấy ngày nay, Chúc Khải Toàn đối với Vân Vụ Lai đều tỏ ra rất lạnh lùng, thỉnh thoảng gặp ở trường cũng đều mắt đi thẳng, từ đầu đến chân toát ra một vẻ thờ ơ không liên quan, khiến Phó Hành Thử có chút không đoán được thái độ của cậu, nghi ngờ hỏi: “Cậu thật hay giả vậy?”
Chúc Khải Toàn không trả lời dứt khoát.
Vân Vụ Lai lấy cơm xong, bước ra khỏi hàng. Cô và Cừu Vũ đang nói chuyện say sưa, hoàn toàn không để ý đến Chúc Khải Toàn.
Cho đến khi chân cô vô tình đá nhẹ vào chân người khác, cô vừa nói “xin lỗi”, vừa theo phản xạ quay đầu nhìn.
Âm cuối của từ “lỗi” theo sau khi cô nhìn thấy chủ nhân của đôi giày, đột ngột bị cắt đứt.
Sao lại gặp hai người họ nữa rồi?
Hôm nay cô và Cừu Vũ xuống lầu rất nhanh, không thấy họ trên đường, còn tưởng hôm nay cuối cùng cũng có thể yên tĩnh ăn một bữa cơm.
Vân Vụ Lai không quá để tâm, đã nói “xin lỗi” rồi, lễ tiết cần thiết đã đủ, cô định bỏ đi.
Đột nhiên, Chúc Khải Toàn đưa tay ra chặn đường cô, tay suýt nữa chạm vào ngực cô.
Vân Vụ Lai giật mình, cùng lúc cậu nhận ra có gì đó không đúng và rụt tay lại, cô cũng phanh gấp và nâng khay cơm lên che trước ngực, rồi khó hiểu nhìn cậu.
Cả hai nhìn nhau khá lúng túng, Chúc Khải Toàn nhìn chằm chằm vào mắt cô, im lặng một giây.
“Bạn học, cậu có biết cậu vừa giẫm lên đôi AJ 4 UNDEFEATED phiên bản giới hạn của tớ không?”
Cái quái gì vậy? Vân Vụ Lai chỉ hiểu được hai chữ AJ. Cô biết loại giày này, trông xấu chết đi được, hoàn toàn không nằm trong gu thẩm mỹ của cô, nhưng giá cả thì khá đắt — tiền của đám con trai đúng là dễ lừa.
Nhưng theo cô biết, cũng không đắt đến mức không thể chấp nhận được.
Hơn nữa, cô chỉ sượt qua mép giày của cậu ta, nói gì đến dẫm lên? Phải trách thì trách cậu ta tự đặt chân ra ngoài như vậy, cản đường người khác.
Dù có bị giẫm cũng đáng đời.
Đương nhiên, những lời này cô chỉ nghĩ trong lòng, chạm vào giày của người ta đúng là cô sai, cô nói to hơn, một lần nữa xin lỗi cậu: “Xin lỗi.”
Chúc Khải Toàn từ trên cao nhìn xuống cô, không chịu buông tha: “Giẫm hỏng rồi cậu đền nổi không?”
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 90: Ngoại truyện 9
10.0/10 từ 17 lượt.
