Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 88: Ngoại truyện 7
Để xác minh tính xác thực của những lời Từ Giai Vũ nói, Vân Vụ Lai lấy ra cây bút mà cô đã mang đi thi.
Cô nhớ mình đã cố tình chọn hai cây bút bi nước đầy mực mang vào phòng thi, nhưng bây giờ, một trong hai cây chỉ còn lại chưa đến một nửa mực.
Hai buổi thi không thể nào dùng hết nhiều mực như vậy được.
Chứng cứ rõ ràng, Vân Vụ Lai ngây người.
Gặp phải chuyện này, người trong cuộc có nguy cơ tự mình đa tình, nên thường khá e dè, ngại thừa nhận. Người ngoài cuộc thì thẳng thắn hơn nhiều. Cừu Vũ thay đổi hẳn thái độ đắn đo và do dự trước đây khi nghi ngờ Chúc Khải Toàn thích mình, phân tích một tràng đầy chắc chắn, cuối cùng kết luận: “Điều này có thể giải thích hoàn hảo tại sao dạo gần đây họ luôn đi theo chúng ta rồi, quả nhiên có gian tình. Ngay từ đầu chúng ta đã tìm sai hướng, Chúc Khải Toàn chỉ là một trợ công thôi.”
Tâm trạng Vân Vụ Lai phức tạp, mặc dù cô cũng tin rằng sự việc đã gần như rõ ràng, nhưng cô vẫn cố gắng tìm cách an ủi Cừu Vũ: “Có lẽ cậu ấy chỉ mượn bút của tớ, sau đó bút của cậu ấy lại ra mực được, rồi tiện tay trả lại cho tớ một cây thôi.”
Cừu Vũ biết ý tốt của cô, ngược lại an ủi cô: “Không sao đâu! Tớ đối với Phó Hành Thử giống như theo đuổi thần tượng vậy, biết thần tượng có bạn gái rồi, tuy có hơi thất vọng, nhưng thực ra trong lòng vẫn luôn biết rõ, mình và cậu ấy vốn dĩ không có khả năng.” Cừu Vũ nghĩ lại những lời Từ Giai Vũ nói, không thể tin nổi mà cảm thán, “Thật không ngờ một người như Phó Hành Thử lại thuần khiết đến vậy, sẽ ngại ngùng trước mặt cô gái mình thích, còn bày trò để lấy đồ của cậu nữa.”
Vân Vụ Lai nhận ra trong lời nói của Cừu Vũ có chút gượng cười, cô có phần áy náy: “Tiểu Vũ…”
“Thật sự không sao đâu!” Cừu Vũ rất chân thành nói “Nếu cậu cũng có cảm tình với cậu ấy, không cần phải để ý đến tớ, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
“Không có, không có.” Vân Vụ Lai một mực phủ nhận “Tớ thật sự không có cảm giác gì với cậu ấy, một chút cũng không.”
Thấy cô cuống lên, Cừu Vũ không nhịn được cười: “Bây giờ không có, nhưng chuyện tương lai làm sao cậu đảm bảo được? Tớ lén nói thật với cậu nhé, trước đây tớ cũng không thích Chúc Khải Toàn, nhưng khi nghĩ rằng cậu ấy thích mình, tớ nhìn thấy cậu ấy trong lòng sẽ có một chút… ừm, hình dung thế nào nhỉ, có lẽ nói vậy hơi phù phiếm, nhưng thật sự sẽ có một chút mong đợi và ngọt ngào. Nếu, tớ nói là nếu thôi nhé, nếu cậu ấy thật sự thích tớ, và kiên trì theo đuổi tớ một thời gian, sớm muộn gì tớ cũng không giữ được mình đâu. Những chàng trai như họ một khi đã nghiêm túc, chắc không có cô gái nào từ chối được nhỉ.”
Ai mà không thích trai đẹp, Vân Vụ Lai chỉ là một người bình thường, đương nhiên cũng thích. Đến tuổi dậy thì, cô cũng từng ảo tưởng về mối tình đầu và hoàng tử bạch mã. Mọi phương diện của Phó Hành Thử đều đạt tiêu chuẩn, xét về phần cứng, tuyệt đối là một người tình trong mộng hoàn hảo, đúng là kiểu con gái khó lòng từ chối được.
Nhưng trong lòng Vân Vụ Lai lại vô cùng rõ ràng, bất kể là quá khứ, hiện tại hay tương lai, bản thân cô sẽ không nảy sinh nửa phần tình cảm nam nữ với Phó Hành Thử. Cảm giác này, giống như cô chắc chắn mình sẽ không nảy sinh tình cảm với bất kỳ người thân nam giới nào – dù họ có ưu tú đến đâu, họ đều nằm trong vùng mù tình yêu của cô, không có bất kỳ khả năng nào.
Bởi vì Cừu Vũ là bạn thân của cô, cô sẽ không động đến người mà bạn thân mình thích.
Trong khi đó, ở góc cửa sau của lớp 10/4 đang diễn ra một màn kịch hay.
Chúc Khải Toàn đang thương lượng đổi chỗ với cô bạn ngồi hàng thứ hai từ dưới lên cạnh cửa sổ: “Chỉ cần đổi với tớ hai ngày thi này thôi.”
Cô bạn này khá nhát gan, trước đây Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử tự ý đổi chỗ ngồi cùng nhau, khiến thầy Lý Quang Huy nổi trận lôi đình, cô ấy không dám biết luật mà vẫn phạm: “Nhưng nếu thầy Lý biết sẽ giận đó.”
“Vị trí trong hai ngày này vốn dĩ đã lộn xộn rồi, không phải đều tự kéo bàn ghế sao?” Chúc Khải Toàn nói năng hùng hồn “Hơn nữa tớ cũng không phải muốn ngồi cùng Phó Hành Thử, cậu ấy có ngồi ở đây đâu, cậu sợ gì chứ? Thầy Huy sẽ không phát hiện đâu.”
Phó Hành Thử chỉ có vị trí thi ở đây, chứ chỗ ngồi trong lớp không phải ở đây.
Cô bạn bị Chúc Khải Toàn bám riết không tha làm cho đỏ bừng mặt, mắt không dám nhìn thẳng vào cậu. Trước sắc đẹp, thái độ của cô ấu dao động, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi, muốn làm rõ nguyên nhân: “Vậy tại sao cậu lại muốn ngồi đây?”
Một cậu bạn thân thiết bên cạnh cũng thấy lạ: “Đúng vậy, nếu Hành Thử đã không ngồi đây, tại sao cậu cứ nhất quyết phải chuyển đến đây?”
Chúc Khải Toàn buột miệng nói: “Không khí cạnh cửa sổ trong lành hơn.”
Cô bạn: ???
“Nếu thầy Huy phát hiện, mọi chuyện cứ đổ hết cho tớ, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến cậu.” Chúc Khải Toàn đảm bảo.
Ai có thể từ chối ánh mắt đầy khao khát của một chàng trai đẹp.
Cuối cùng, Chúc Khải Toàn đã được như ý, nhận được sự đồng ý của cô bạn.
Trong thời gian thi, bàn học gần như trống không, lẽ ra chỉ cần đổi người là được, nhưng Chúc Khải Toàn nhất quyết phải làm rùm beng đổi cả bàn ghế. Chuyện này đương nhiên không phiền đến cô bạn, cậu ân cần tự tay đổi vị trí của hai bộ bàn ghế, còn kéo ghế của cô bạn ra mời cô ấy ngồi, hào phóng nói: “Cảm ơn nhé, tớ mời cậu uống sữa chua một tuần.”
“Thật không? Giữ lời đó nha.” Cô bạn vui mừng nói.
Chúc Khải Toàn: “Tất nhiên rồi.”
Một tuần sữa chua đổi lấy việc được ngồi cùng bàn ghế với Vân Vụ Lai, quá hời còn gì.
Về chỗ ngồi của mình, cậu vỗ vỗ mặt bàn, không thể diễn tả được sự khoan khoái.
Phó Hành Thử đứng cách đó không xa chứng kiến tất cả, dở khóc dở cười nói: “Đúng là phục cậu luôn.”
Thời gian nghỉ trưa trong kỳ thi rất ngắn, nghỉ ngơi một chút, mọi người liền lên đường đến phòng thi của mình.
Phó Hành Thử cầm dụng cụ học tập, đi qua hai dãy bàn, đến ngồi ở vị trí cửa sau, biết rõ còn cố hỏi người ngồi trước mặt mình: “Còn chưa đi?”
Chúc Khải Toàn lười biếng liếc cậu một cái: “Nói thừa.”
Nếu không thì tại sao cậu ta phải đổi chỗ với người khác, rảnh rỗi không có việc gì làm à.
Đợi không lâu, Vân Vụ Lai cùng Từ Giai Vũ xuất hiện bên ngoài lớp học.
Vân Vụ Lai liếc mắt đã thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi ở vị trí thi của mình, cô khựng lại, dừng bước, nói với Từ Giai Vũ: “Cậu vào trước đi, tớ ở ngoài học bài một lát.”
Môn tiếp theo là Lịch sử, không được mang tài liệu học tập vào phòng thi, không ít người cũng đang ở bên ngoài, tận dụng thời gian cuối cùng để đọc sách. Từ Giai Vũ không nghi ngờ gì, nói: “Vậy tớ cũng đọc sách thêm một lát.”
Lan can hành lang tầng một rất thấp, có thể ngồi được. Hai cô gái phủi lớp bụi không tồn tại, ngồi xuống trải đề cương ôn tập ra.
Vân Vụ Lai thầm nhẩm những điểm thi quan trọng, thỉnh thoảng không để lại dấu vết mà ngước mắt lên xem Chúc Khải Toàn đã đi chưa.
Trên hành lang ồn ào tiếng người, cô có thể lờ mờ phân biệt được giọng nói của cậu trong đó, khi cười lên, tràn đầy cảm giác thiếu niên hăng hái.
Chẳng lẽ chỗ mình ngồi chính là chỗ của cậu ấy sao.
Cũng quá trùng hợp rồi.
Nhưng khả năng lớn hơn là cậu chỉ chọn một vị trí gần Phó Hành Thử để nói chuyện mà thôi.
Giám thị xách đề thi vào lớp, các học sinh bên ngoài cũng đã đặt tài liệu ôn tập lên bàn ngoài lớp học, đi vào trong.
Vân Vụ Lai đứng dậy từ lan can, bước chân ngập ngừng, nhìn Chúc Khải Toàn với vẻ muốn nói lại thôi.
Chúc Khải Toàn không đi, lờ đi ý tứ trong ánh mắt cô, tiếp tục cười nói vui vẻ với Phó Hành Thử.
Hai người cách nhau qua lớp kính, cứ thế giằng co.
Cuối cùng là Chúc Khải Toàn chịu thua trước.
Cô gái này quá lì, giám thị đã bắt đầu phát đề thi rồi mà cô vẫn đứng bên ngoài không chịu nhúc nhích, ra cái điều “cậu không đi thì tôi cứ đứng đây xem ai chịu được lâu hơn”.
Phó Hành Thử biết Chúc Khải Toàn đang có ý đồ gì, chẳng phải là muốn ép người ta chủ động nói chuyện với mình sao, ai ngờ lại đụng phải một tấm ván sắt thà chết không chịu khuất phục.
Cậu ta phá lên cười nhạo một cách không thương tiếc.
Cậu ta thấy cô gái này khá thú vị, nên sau khi Vân Vụ Lai vào trong, thái độ chào hỏi của cậu ta với cô cũng nhiệt tình hơn trước nhiều.
Vân Vụ Lai chỉ hơi lạnh nhạt gật đầu.
Buổi thi chiều, Vân Vụ Lai có để ý hơn.
Nhưng Phó Hành Thử mọi thứ đều như thường, ngoài tiếng chào hỏi ban đầu, sau đó cậu ta không hề tìm cô, không tìm cớ mượn dụng cụ học tập, càng không nói chuyện với cô, giữ khoảng cách tuyệt đối, cả buổi thi đều yên tĩnh.
Ngược lại khiến cô có cảm giác mình lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Sau khi thi xong môn Lịch sử, Vân Vụ Lai đi vệ sinh, lúc quay lại, cô đã hạ quyết tâm, nhẹ nhàng gõ lên bàn của Phó Hành Thử.
Phó Hành Thử đang gục trên bàn ngủ bù, nghe thấy tiếng động, cậu ta nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Cái đó…” Vân Vụ Lai đưa cây bút bi nước của cậu ta qua “Sáng nay có phải cậu đã đổi nhầm bút với tớ không, bút của tớ là bút đầy mực.”
Vẻ mặt Phó Hành Thử thoáng qua một nét khác lạ, rất ngắn, nhưng vẫn bị Vân Vụ Lai bắt được. Cô chắc chắn, cậu ta thật sự cố tình đổi bút.
“Vậy sao, tớ không để ý.” Phó Hành Thử thản nhiên nói.
“Tớ chắc chắn chúng ta đã đổi nhầm.” Vân Vụ Lai cười cười “Có thể trả lại bút cho tớ không?”
Phó Hành Thử dừng một chút, đứng dậy đi đến tủ đựng đồ phía sau lớp lấy mấy cây bút ra, trải hết lên bàn: “Tớ không phân biệt được nữa, cậu tự chọn đi.”
Vân Vụ Lai tiện tay chọn một cây: “Cảm ơn.”
Việc có lấy lại được cây bút ban đầu hay không đương nhiên không phải là trọng điểm, cô chỉ muốn thể hiện lập trường và thái độ của mình. Lời đã nói đến mức này, chắc với bộ não của hạng nhất toàn khối, sẽ không đến nỗi chậm chạp không hiểu được ngụ ý của cô.
Tiếc là, hạng nhất toàn khối hoàn toàn không hiểu, vì chuyện cậu ta và cô nghĩ đến hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Tan học, Phó Hành Thử cùng Chúc Khải Toàn về nhà, không nhịn được mà phàn nàn: “Tớ nói này, cái cô bạn của cậu cũng keo kiệt quá đi, nửa cây bút bi nước cũng phải tính toán?”
Chúc Khải Toàn không thích người khác nói xấu Vân Vụ Lai. Mặc dù hành động tính toán nửa cây bút bi nước quả thực có chút khó hiểu, nhưng con người trước mặt tình yêu đều mù quáng, sẽ vắt óc tìm cớ cho đối phương: “Có lẽ hoàn cảnh nhà cậu ấy hơi khó khăn.”
Phó Hành Thử: “…”
Nhìn cách ăn mặc, chi tiêu của Vân Vụ Lai, điều kiện gia đình cô tuyệt đối là khá giả. Chưa nói đến chuyện khác, nếu thật sự nghèo đến mức một cây bút cũng phải tính toán, thì cũng không thể học nổi mỹ thuật, ngay cả người ngoài ngành cũng biết đây là một môn học đốt tiền.
Chúc Khải Toàn cũng cảm thấy cái cớ mình tìm quá gượng ép, nên lại đổi một cách nói khác: “Có lẽ cây bút đó có ý nghĩa đặc biệt gì với cô ấy.”
“…” Cây bút có ý nghĩa đặc biệt gì mà lại có thể tùy tiện cho người khác mượn chứ. Phó Hành Thử từ chối tranh luận với kẻ ngốc, trực tiếp giơ ngón tay cái lên, mỉa mai nói: “Có lý.”
Chúc Khải Toàn: “…”
Ngày hôm sau, Cẩm Thành lất phất mưa.
Có bài học từ hôm qua, Vân Vụ Lai cố tình đến phòng thi muộn hơn, nhưng Chúc Khải Toàn vẫn ngồi ở vị trí đó không đi.
Cô nhìn cậu qua cửa sổ một cái, vẫn chọn đứng bên ngoài chờ đợi.
Những sợi mưa bị gió thổi vào từ dưới mái hiên, làm ướt cả người cô. Cô lau mặt, đi vào bên trong vài bước.
Một cơn mưa thu một cơn lạnh, nhiệt độ hôm nay thấp hơn hôm qua rất nhiều, độ dày của đồng phục không đủ giữ ấm, gió thổi vào người hơi lạnh, cô khoanh tay, khẽ co người lại.
Cứ tưởng Chúc Khải Toàn lại định kéo đến phút cuối mới đi, không ngờ cậu lại đứng dậy, từ cửa sau đi ra mà không ngoảnh đầu lại.
Vân Vụ Lai mím môi, bước vào trong lớp, trong lớp ấm hơn nhiều.
Sau sự việc cây bút hôm qua, Phó Hành Thử rõ ràng lạnh nhạt với cô hơn nhiều, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu một cách không dễ nhận ra.
Kết quả là lúc ăn trưa, hai chàng trai lại âm hồn bất tán xuất hiện ở dãy bên cạnh họ. Như thường lệ, Chúc Khải Toàn chào Cừu Vũ, Phó Hành Thử chào cô.
“…” Vân Vụ Lai cứng ngắc đáp lại lời chào của Phó Hành Thử, trong lòng lập tức quyết định, những ngày tiếp theo sẽ không đến nhà ăn nữa, cùng lắm thì ăn ở căn tin hoặc gọi đồ ăn ngoài.
Cô nhất định phải dập tắt ý nghĩ của Phó Hành Thử đối với cô từ trong trứng nước.
Từ nhà ăn ra, Cừu Vũ nói muốn mua chai nước, thế là Vân Vụ Lai đi cùng cô đến căn tin.
Ở cửa căn tin, họ lại gặp Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử.
Hai người đã mua xong đồ và chuẩn bị rời đi, Chúc Khải Toàn cầm hai chai sữa chua, trong tay Phó Hành Thử là hai chai Coca lạnh, một chai là Pepsi, một chai là Coca-Cola.
Dựa trên những tìm hiểu trong những ngày qua, Vân Vụ Lai đã có thể phân biệt được khá nhiều sở thích khác nhau của hai chàng trai.
Ví dụ như Pepsi là của Chúc Khải Toàn, Coca-Cola là của Phó Hành Thử.
Cô hoàn toàn không uống ra được hai loại Coca này có gì khác nhau, chẳng phải đều là vị của nước ngọt có ga sao, nhưng họ lại đặc biệt nghiêm túc, phân biệt rất rõ ràng.
Chúc Khải Toàn đưa một chai sữa chua cho một cô bạn, hai người cười nói gì đó, cô không nghe rõ.
Cậu không nhìn thấy cô, tiếng cười trong trẻo xuyên qua đám đông ồn ào, lọt vào tai cô.
Hành động con trai mua nước cho con gái nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, muốn suy diễn ra chút ý tứ khác rất dễ dàng. Cô gái được đưa sữa chua có vẻ ngại ngùng rõ rệt, sau khi Chúc Khải Toàn họ đi khỏi, hai người bạn đi cùng cô gái còn trêu chọc ầm ĩ.
Ba cô gái cười đùa với nhau.
Hình ảnh này có chút gì đó gai mắt không thể nói rõ, Vân Vụ Lai cúi đầu, di di mũi chân, đợi Cừu Vũ ra.
Buổi chiều mưa lớn hơn, dày đặc giăng trên mặt đất, một tiếng sào sạt. Hành lang gần như bị mưa tạt ướt đẫm. Vân Vụ Lai lại đến phòng thi, lần này chỗ của Chúc Khải Toàn trống không, cuối cùng không cần phải đợi cậu rời đi nữa. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, bước vào.
Trên bàn cô có đặt một chai sữa chua, giống hệt loại Chúc Khải Toàn cầm lúc trưa. Trên chai sữa chua có viết ba chữ bằng bút bi nước: Mời cậu uống.
Vân Vụ Lai quay đầu, nhìn về phía Phó Hành Thử, dùng ánh mắt hỏi.
Phó Hành Thử một tay chống cằm, lười biếng gật đầu với cô.
Vân Vụ Lai một trận phiền muộn.
Hôm qua mình đã thể hiện ý từ chối rõ ràng như vậy rồi, sao cậu ta lại bất khuất không chịu lùi bước thế nhỉ?
Nghĩ đến cảnh Chúc Khải Toàn đưa sữa chua cho cô gái khác lúc trưa, nỗi phiền muộn trong lòng cô càng tăng thêm.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Vân Vụ Lai lịch sự nhưng cũng lạnh lùng đặt ngược chai sữa chua lên bàn cậu ta “Tớ không thích uống sữa chua.”
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 88: Ngoại truyện 7
10.0/10 từ 17 lượt.
