Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 87: Ngoại truyện 6


Phòng thi cho kỳ thi tháng được xếp bằng cách xáo trộn ngẫu nhiên tất cả học sinh trong khối.


Đến khoảng giữa chiều, cô Ưng Đăng Dĩnh nhờ lớp trưởng phát thẻ dự thi cho mọi người, trên đó có in thông tin cá nhân và thông tin phòng thi của từng người.


“Vụ Lai.” Cừu Vũ chọc chọc vào lưng Vân Vụ Lai “Cậu thi ở phòng nào?”


Vân Vụ Lai cầm thẻ dự thi lên xem.


Lớp 10/4.


Trong đầu cô bất giác hiện lên khuôn mặt của một cậu thiếu niên.


“Lớp 4.” Cô trả lời Cừu Vũ rồi hỏi lại “Còn cậu?”


Cừu Vũ: “Tớ ở tòa nhà công nghệ.”


Bình thường mỗi lớp có khoảng bốn mươi người, nhưng khi thi cần phải kéo dãn khoảng cách giữa các chỗ ngồi, nên một phòng chỉ có hơn ba mươi chỗ. Những người thừa ra sẽ được xếp vào các phòng thi như phòng thí nghiệm, phòng học bậc thang ở tòa nhà công nghệ.


“À, thế thì hơi xa nhỉ,” Vân Vụ Lai nói.


Vì không cùng phòng thi nên cả hai phải hẹn trước địa điểm gặp nhau buổi trưa. Cừu Vũ nói: “Trưa mai cậu đợi tớ ở cổng ra vào tòa nhà dạy học nhé.”


Vân Vụ Lai nói ám hiệu mà chỉ hai người mới hiểu: “Mai có đi ăn cơm không?”


Theo lẽ thường, trong thời gian thi cử thì phải ăn uống cho tử tế.


Nhưng vấn đề là, Cừu Vũ vừa mới trải qua một phen tự mình đa tình, xấu hổ đến mức không để đâu cho hết. Cô ấy hoàn toàn không dám nhớ lại toàn bộ sự việc, hễ nhớ tới là ngón chân lại quắp cả lại vì ngượng, đừng nói là đào ra ba phòng một sảnh, có đào cả cung điện Buckingham cũng còn dư sức.


Hiện tại, người mà cô ấy không muốn gặp nhất trên đời này không ai khác chính là Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử.


Cừu Vũ thấy khó xử, bèn hỏi ý kiến Vân Vụ Lai: “Cậu có muốn đi ăn không?”


Vân Vụ Lai gật đầu, nhưng cũng nói thêm: “Nhưng nếu cậu không muốn ăn thì cũng không sao.”


“Thôi, ăn đi.” Cừu Vũ nghiến răng “Chẳng lẽ lại không ăn ở căn tin ba năm trời.”


Vân Vụ Lai đề nghị: “Hay là chúng ta ăn ở tầng một đi.” Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử không bao giờ đến tầng một. Tai vách mạch rừng, cô không thể nói quá rõ ràng, chỉ nói nước đôi: “Tầng một chắc là không sao đâu.”


“Được.” Cừu Vũ vui vẻ hẳn lên “Mai chúng ta đi sớm một chút, thử món lẩu sa oa ở tầng một xem sao.”


Lẩu sa oa ở tầng một là món ngon nức tiếng của trường Gia Lam, hàng ngày hàng người xếp hàng dài đến đáng sợ, nhưng quán lại chơi trò marketing khan hiếm, bán với số lượng có hạn.


Hồi mới khai giảng, hai người cũng đã vài lần thử đi ăn, nhưng hoặc là bị hàng người dài dằng dặc làm cho nản lòng, hoặc là xếp hàng nửa ngày trời rồi lại được báo đã bán hết. Về sau, họ dứt khoát từ bỏ ý định đó.


Đêm trước kỳ thi, Vân Vụ Lai lại cảm thấy áp lực tâm lý. Cô không dậy đọc sách mà nằm trên giường ép mình ngủ. Trằn trọc một lúc lâu, cô mở mắt nhìn lên trần nhà, trong đêm tối mịt mùng, đường nét của chiếc đèn mờ ảo không rõ.


Cô khẽ thở dài não nề.


Tuy anh hùng không nhắc chuyện năm xưa, nhưng mỗi khi đến lúc này, cô lại vô cùng hoài niệm quá khứ. Trước đây cô đâu cần phải chịu chút áp lực tâm lý nào vì thi cử cơ chứ.


Học ở Gia Lam thật sự quá mệt mỏi.


Hậu quả của việc tối không ngủ ngon là sáng hôm sau lại không thể dậy đúng giờ.


Thế là đồng chí Vân Hòa Quang đành phải dậy sớm hơn một tiếng đồng hồ, ngáp ngắn ngáp dài đưa con gái đến trường.


Vân Vụ Lai cảm nhận được sự oán giận sâu sắc từ người bố của mình.


Trước khi xuống xe, cô làm nũng với Vân Hòa Quang: “Cảm ơn bố, yêu bố ạ.”


Trước viên đạn bọc đường của con gái, Vân Hòa Quang không hề có sức chống cự, ngay cả câu “ngày mai dậy sớm tự đến trường đi” cũng không nỡ nói ra.


Trên đường đi, Vân Vụ Lai gặp Cừu Vũ. Tối qua Cừu Vũ cũng lo lắng đến mất ngủ, lúc này cũng đang mắt nhắm mắt mở.


“Tớ mơ thấy lần này tớ thi được hạng 20 của lớp, cô Ưng nói muốn khai trừ tớ khỏi lớp 10/9.” Cừu Vũ vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại giấc mơ rõ như ban ngày đêm qua.



Vân Vụ Lai còn khiêm tốn hơn: “Nếu tớ mà thi được hạng 20, tớ đã mừng chết đi được.”


Hai cô gái vừa đi vừa cùng nhau than phiền về áp lực học tập.


Khi bước vào tòa nhà dạy học, đang định lên lầu thì một nam sinh thò đầu ra từ cửa phòng học lớp 10/4 bên cạnh.


Hai người như thể bị nhấn nút tạm dừng, đồng loạt im bặt.


Chúc Khải Toàn ra ngoài vứt rác. Cẩm Thành cuối tháng mười đã trở lạnh, nhiệt độ buổi sáng rất thấp, cậu mặc áo khoác đồng phục, khóa kéo lên đến tận cùng, cổ áo che nửa cằm, chiếc khóa kéo lắc qua lắc lại.


Cừu Vũ như chuột thấy mèo, Vân Vụ Lai còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua bên cạnh, Cừu Vũ đã vọt lên cầu thang.


Thùng rác của lớp 10/4 không ở cửa trước cũng chẳng ở cửa sau, mà nằm ở chính giữa, sát lan can. Chúc Khải Toàn lười đi thêm mấy bước đó, bèn đứng ở cửa sau, vo bữa sáng chưa ăn hết cùng với túi lại thành một cục, nhắm vào thùng rác làm vài động tác giả rồi ném rác vào một cách chính xác.


Ném rác xong, cậu vô thức liếc nhìn về phía cầu thang.


Chỉ thấy một bóng hình mờ ảo biến mất và một Vân Vụ Lai.


Ánh mắt hai người giao nhau chưa đầy không phẩy mấy giây, Vân Vụ Lai đã dời tầm mắt, ung dung bước lên cầu thang.


Cừu Vũ với vẻ mặt kinh hãi đang đợi cô ở khúc quanh cầu thang.


“Với tốc độ này của cậu, không đăng ký thêm vài môn ở hội thao trường thì đúng là đáng tiếc.” Vân Vụ Lai trêu chọc. Tuần sau trường sẽ tổ chức hội thao, cô và Cừu Vũ đều chỉ đăng ký tượng trưng một môn chạy nước rút, cũng là vì nể mặt lớp phó thể dục năn nỉ hết lời mới tham gia.


“Sợ chết tớ rồi.” Cừu Vũ vỗ ngực, nhỏ giọng hỏi “Cậu ta không thấy tớ chứ?”


“Chắc là không đâu.” Vân Vụ Lai cũng không chắc chắn lắm.


Cừu Vũ lặp lại: “Sợ chết tớ rồi, sợ chết tớ rồi…”


Nghĩ đến việc mình và Chúc Khải Toàn còn phải học chung trường gần ba năm, không thể tránh khỏi việc gặp mặt, Cừu Vũ liền thấy suy sụp.


“Yên tâm đi.” Vân Vụ Lai an ủi cô ấy “Cũng không thể trách chúng ta nghĩ nhiều, ai bảo cậu ta tự làm nhiều chuyện gây hiểu lầm như vậy. Thật sự, tớ vẫn không tin những gì cậu ta làm chỉ là trùng hợp, nghĩ thế nào cũng thấy không đúng…”


“Dừng.” Cừu Vũ ngắt lời Vân Vụ Lai, “Cậu đừng có rót thuốc mê cho tớ nữa, sự thật hơn hẳn lời hùng biện.”


Tối hôm qua, Cừu Vũ cũng đã cẩn thận nhớ lại những lần tiếp xúc với Chúc Khải Toàn trong thời gian qua. Nhiều tình huống quả thực quá gượng ép, giải thích bằng sự trùng hợp thì quá khiên cưỡng. Nhưng theo sự hiểu biết của cô ấy về Chúc Khải Toàn suốt ba năm học chung cấp hai, cậu ta rất khéo léo trong các mối quan hệ xã giao, tuyệt đối không phải là người rụt rè, hay ngại ngùng. Nếu thật sự có ý với cô ấy, cậu ta sẽ không phủ nhận một cách dứt khoát như vậy, và sự ngạc nhiên ban đầu càng không giống như đang giả vờ.


Dù sao thì, cô ấy chắc chắn đã tự mình đa tình một phen.


Tất cả bàn ghế trong lớp học đã được sắp xếp thành bàn đơn theo yêu cầu của phòng thi. Sau giờ tự học buổi sáng, các lớp dọn dẹp phòng thi, cất hết đồ đạc trên bàn vào nơi quy định rồi lần lượt đến phòng thi của mình.


Vân Vụ Lai và bạn cùng bàn Từ Giai Vũ đều thi ở phòng lớp 10/4. Bản tính của Từ Giai Vũ không xấu, chỉ là có chút cảm giác hơn người do được bố mẹ và giáo viên nuông chiều từ hồi còn là học sinh giỏi cấp hai. Mãi cho đến kỳ thi tháng lần trước bị Vân Vụ Lai vượt mặt, Từ Giai Vũ cuối cùng cũng phải học cách chấp nhận hiện thực, cũng tôn trọng Vân Vụ Lai hơn nhiều.


Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, ngày nào cũng căng thẳng đấu đá với bạn cùng bàn cũng mệt. Vân Vụ Lai rất độ lượng đón nhận cành ô liu tượng trưng cho hòa bình.


Mối quan hệ của hai người không thể nói là xấu, nhưng cũng không thể nói là tốt, chỉ là quan hệ bạn học bình thường. Vì cùng một phòng thi nên họ đi cùng nhau.


Ngoài cửa mỗi lớp học đều dán sơ đồ chỗ ngồi của thí sinh. Vân Vụ Lai và Từ Giai Vũ cùng nhau xác nhận vị trí của mình ở cửa lớp rồi lần lượt vào chỗ ngồi.


Vị trí của Vân Vụ Lai ở dãy cạnh cửa sổ hành lang, thứ hai từ dưới lên. Từ Giai Vũ ở hàng cuối cùng của dãy bên cạnh cô.


Mọi thứ đều rất bình thường.


Điều duy nhất đáng nói là Vân Vụ Lai để ý thấy trên sơ đồ chỗ ngồi, Phó Hành Thử ngồi ngay sau lưng mình.


Nhưng cũng không có gì to tát, vốn dĩ vị trí phòng thi được xếp ngẫu nhiên, ai với ai cũng có thể trở thành bạn cùng bàn trước sau.


Cô ngồi xuống chưa được bao lâu thì Phó Hành Thử đi vào lớp với đôi tay ướt sũng và đi thẳng về phía góc cửa sau.


Vân Vụ Lai với cậu ta cũng là người quen xa lạ, thường xuyên gặp mặt, biết sự tồn tại của nhau nhưng chưa bao giờ nói chuyện. Tuy nhiên, đối mặt với Phó Hành Thử, sự ngượng ngùng của cô không mãnh liệt như khi đối mặt với Chúc Khải Toàn.


Nhưng lần này, Phó Hành Thử lại mỉm cười với cô.


Vân Vụ Lai ngạc nhiên trong lòng, theo phép lịch sự, cô cũng cười lại với cậu ta.


Chỉ vậy mà thôi, sau đó Phó Hành Thử kéo ghế ngồi xuống sau lưng cô, không có thêm cuộc trò chuyện nào khác.



Phó Hành Thử là nhân vật nổi tiếng toàn trường, Từ Giai Vũ đương nhiên cũng biết cậu ta. Được tiếp xúc gần với hot boy của trường, cô ấy không khỏi mê mẩn, lén lút nhìn cậu ta ngồi vào chỗ, không bỏ lỡ khoảnh khắc cậu ta và Vân Vụ Lai chào nhau bằng nụ cười.


Vân Vụ Lai vậy mà lại quen biết Phó Hành Thử, ngồi cùng bàn hai tháng trời chưa bao giờ nghe cô nhắc tới, đúng là kín tiếng thật.


Ghen tị ghê.


Còn một chút thời gian nữa mới đến giờ thi, trong phòng thi không được mang tài liệu học tập vào, nên mọi người không có việc gì làm. Ai có người quen ngồi gần thì nói chuyện, ai không có người quen thì tự mình ngồi ngẩn ngơ.


Từ Giai Vũ thấy Vân Vụ Lai gục mặt xuống bàn, trông không có vẻ muốn nói chuyện nên cũng không đến gần làm thân, dù sao thì lén lút ngắm trai đẹp bằng ánh mắt liếc ngang cũng khá dễ chịu.


Thời gian gần đến, hai giáo viên coi thi mang đề thi vào lớp, tiếng ồn ào trong lớp dần dần nhỏ lại.


Vân Vụ Lai ngồi thẳng dậy, bắt đầu lấy dụng cụ học tập từ trong hộp bút ra.


Sau đó, Từ Giai Vũ phát hiện ra một chuyện động trời — Phó Hành Thử dùng đầu bút chọc vào lưng Vân Vụ Lai, hỏi: “Có bút bi nước thừa không, bút của tớ hết mực rồi.”


Vân Vụ Lai mang theo hai cây bút bi nước, nghe vậy liền vui vẻ cho cậu ta mượn một cây.


Phó Hành Thử nhận lấy: “Cảm ơn.”


Nếu chỉ có vậy thì đương nhiên không có gì.


Điểm mấu chốt là Từ Giai Vũ phát hiện, sau khi mượn bút của Vân Vụ Lai, Phó Hành Thử không hề dùng cây bút đó.


Đợi đến khi bắt đầu làm bài thi, Phó Hành Thử cất cây bút của Vân Vụ Lai vào ngăn bàn, suốt quá trình đều dùng bút của mình để làm bài.


Giữa giờ thi Ngữ văn và môn thi tiếp theo là Toán chỉ có 15 phút nghỉ giải lao ngắn ngủi, vì vậy hầu hết học sinh không quay về lớp của mình, đi vệ sinh, ngắm cảnh xa xa một chút là thời gian trôi qua rất nhanh.


Khi môn thi Toán kết thúc, Phó Hành Thử trả lại bút cho Vân Vụ Lai, một lần nữa nói lời cảm ơn.


Từ Giai Vũ trước đó đã nhận ra manh mối, nên lần này cô ấy đặc biệt cẩn thận. Cô ấy lại phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa: Cây bút Phó Hành Thử trả cho Vân Vụ Lai là bút của cậu ta, còn cây bút của Vân Vụ Lai, cậu ta đã chiếm làm của riêng.


Hai cây bút bi nước cùng một nhãn hiệu, Vân Vụ Lai không phát hiện ra điều gì bất thường, nói một câu “không cần cảm ơn” rồi nhận lại.


Từ Giai Vũ tỏ ra vô cùng kinh ngạc.


Đúng lúc này, Phó Hành Thử liếc nhìn cô ấy một cái.


Ánh mắt rất nhạt, rất có thể chỉ là một cái nhìn vô thức, nhưng Từ Giai Vũ lại đọc được trong đó ý cảnh cáo đậm đặc, khiến cô ấy thậm chí không dám rời khỏi phòng thi cùng Vân Vụ Lai.


Phó Hành Thử đợi một lát ở đầu cầu thang, chờ Chúc Khải Toàn từ tầng bốn đi xuống.


“Này.” Phó Hành Thử đưa cho cậu một cây bút bi nước màu đen.


Chúc Khải Toàn khó hiểu nhận lấy: “Gì đây?”


Phó Hành Thử: “Bút bi nước.”


Chúc Khải Toàn không thấy cây bút này có gì đặc biệt, liền trả lại: “Đưa cho tớ làm gì?”


Phó Hành Thử cầm lấy, gõ nhẹ vào tay kia: “Cậu có biết hôm nay thi tớ ngồi sau ai không?”


“Ai thế?” Chúc Khải Toàn hỏi theo phản xạ, nhưng vừa hỏi xong cậu đã nhận ra, bèn chửi thầm “Chết tiệt.”


Phó Hành Thử nhướng mày.


Chúc Khải Toàn nhìn cây bút trong tay cậu ta: “Cậu đừng nói cây bút này là của cậu ấy nhé.”


Phó Hành Thử lại nhướng mày lần nữa.


“Điên à, cậu lấy bút của người ta làm gì?” Chúc Khải Toàn miệng thì nói rất chính nghĩa, nhưng hành động trên tay lại rất thành thật, không nói hai lời đã đưa tay ra đòi bút.


Phó Hành Thử né tay đi, cố tình trêu ngược lại: “Nghĩ kỹ lại thì đúng là hơi điên thật, chiều nay đổi lại với cậu ấy vậy.”


“Đưa đây.” Chúc Khải Toàn cười mắng, sau khi nhận được cây bút như ý, cậu có phần ngưỡng mộ nói: “Cậu gặp vận may gì thế.”


Cả khối có hơn 600 người mà hai người này lại ngồi ngay trước sau nhau.



Phó Hành Thử khinh thường: “Ông đây cóc thèm.”


Chúc Khải Toàn: “Không thèm thì tớ đổi phòng thi với cậu.”


“Mơ đẹp quá nhỉ” Phó Hành Thử nói “Tớ hạng nhất đấy.”


Chúc Khải Toàn: “Tớ cũng đâu phải không thi được hạng nhất.”


Phó Hành Thử: “Cậu thi được rồi hẵng nói.”


Hai thiếu niên vừa đấu võ mồm vừa đi ra khỏi tòa nhà dạy học.


Vân Vụ Lai đang đợi Cừu Vũ ở cổng ra.


Ba người chạm mặt nhau. Phó Hành Thử là người đầu tiên hào phóng chào Vân Vụ Lai: “Hi.”


Dù sao cũng có tình nghĩa bạn cùng phòng thi ngồi trước sau, Vân Vụ Lai cũng rất tự nhiên vẫy tay với cậu ta: “Hi.”


Phó Hành Thử: “Đợi bạn học à?”


Vân Vụ Lai gật đầu.


Phó Hành Thử cười một tiếng rồi cùng Chúc Khải Toàn đi khỏi.


Hai chàng trai có mục đích riêng nên đi rất chậm.


“Lại không thèm để ý đến cậu ấy à?” Phó Hành Thử hỏi Chúc Khải Toàn.


Chúc Khải Toàn dừng lại một lúc rồi nói: “Có quen đâu mà để ý.”


Phó Hành Thử: “Ai mà chẳng từ không quen thành quen?”


Chúc Khải Toàn bị chặn họng đến không nói nên lời, một lúc sau, cậu đưa tay lên sờ mũi để che giấu sự không tự nhiên của mình.


Phó Hành Thử tỏ ra cạn lời: “Bình thường không phải khôn lanh lắm sao, sao trước mặt cậu ấy lại nhát gan thế.”


“Tớ nhát gan chỗ nào?” Chúc Khải Toàn không chịu thừa nhận.


“Không nhát gan mà hơn một tháng nay ngày nào cậu cũng chỉ dám chào bạn của cậu ấy à?”


Chúc Khải Toàn: “…”


Cừu Vũ thở hổn hển chạy tới.


“Chậm thôi, chậm thôi.” Vân Vụ Lai nói.


Cừu Vũ thở không ra hơi: “Chắc không kịp ăn lẩu sa oa nữa rồi, tớ đã dùng tốc độ nhanh nhất để xuống đây rồi đấy.”


Vân Vụ Lai không coi đó là chuyện to tát: “Không sao, lần sau ăn cũng được.”


Tuy không vội ăn lẩu sa oa, nhưng tầng một rất đông người, đi muộn cũng phải xếp hàng dài, vì vậy hai cô gái tăng tốc bước đi.


Cừu Vũ nhanh chóng phát hiện ra Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử ở phía trước.


Nếu đi vượt lên sẽ đối mặt với một vấn đề rất khó xử, rốt cuộc là nên chào hỏi hay là giả vờ như không thấy?


Hình như cách nào cũng đều ngượng ngùng cả.


Thế là Cừu Vũ không dám vượt lên, chọn cách lẳng lặng đi theo sau.


Bước chân của hai chàng trai chậm đến mức kinh hoàng, đủ để miêu tả bằng tốc độ của rùa.


“Họ đúng là không vội thật.” Cừu Vũ bất đắc dĩ.


Hai cô gái cứ thế đi theo tốc độ rùa của hai chàng trai suốt quãng đường đến nhà ăn, vào tầng một.


Không cần phải nói nhiều, hàng người chờ lẩu sa oa đã dài dằng dặc, hai người chỉ nhìn một cái đã từ bỏ, chọn một quầy bình thường để xếp hàng.



Trong lúc xếp hàng, hai người thản nhiên trò chuyện.


Nói đến chuyện buồn cười, Cừu Vũ quay đầu lại cười với Vân Vụ Lai.


Trong khóe mắt có gì đó không đúng.


Cừu Vũ quay đầu mạnh hơn, ánh mắt lập tức đông cứng, vẻ mặt chỉ có thể dùng từ kinh hãi để miêu tả.


Vân Vụ Lai thấy bạn mình nói chuyện được nửa chừng thì dừng lại, cô cũng bất giác quay đầu nhìn theo.


Cô cũng choáng váng.


Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử lại một lần nữa ở ngay sau lưng họ!


Khoa học đã không thể giải thích được vấn đề này nữa rồi.


Họ đã xếp hàng lâu như vậy mà không biết hai người kia cũng ở đây, có lẽ vì sự cố hiểu lầm trưa hôm qua nên hôm nay Chúc Khải Toàn cũng có ý tránh né một chút, nên mới không nói chuyện với Cừu Vũ ngay khi đến như mọi khi, mà im lặng đứng sau lưng họ.


Đã chạm mặt nhau, cậu bèn chào Cừu Vũ một cách tự nhiên.


Cơ mặt của Cừu Vũ hoàn toàn cứng đờ, nụ cười gượng gạo còn khó coi hơn cả khóc.


Phó Hành Thử thì mỉm cười với Vân Vụ Lai.


Vân Vụ Lai cũng cười.


Chỉ riêng giữa Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai vẫn chưa phá vỡ kỷ lục không có cuộc trò chuyện nào.


Trong thời gian xếp hàng tiếp theo, hai cô gái hoàn toàn không dám nói chuyện, nhưng không nói chuyện không có nghĩa là họ không thể trao đổi bằng sóng não.


Lúc này, trong lòng họ chỉ có một câu hỏi chung, một câu hỏi phát ra từ tận sâu trong tâm hồn: Tại sao hai người họ lại xuất hiện ở tầng một, chuyện này thật sự có thể giải thích bằng sự trùng hợp được sao?


Chỗ ngồi của hai bên vẫn ở một khoảng cách không xa không gần.


Hai cô gái cúi đầu ăn cơm, vẻ ngoài có vẻ vô cùng nghiêm túc, nhưng thực chất lại nhạt như nước ốc, trong lòng đều nén một bụng lời muốn nói, nóng lòng muốn kể cho đối phương nghe.


Mãi cho đến khi Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử ăn xong và rời đi, họ mới thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức bắt đầu một cuộc thảo luận sôi nổi.


“Chắc chắn có gian tình.” Vân Vụ Lai nói chắc như đinh đóng cột “Nếu không tại sao họ lại đến tầng một? Chẳng lẽ lần nào chúng ta đi đâu, họ cũng tình cờ đi đến đó sao?”


Cừu Vũ cũng không thể tiếp tục lừa dối bản thân rằng tất cả chỉ là sự trùng hợp, cô bắt đầu dao động: “Nhưng hôm qua cậu ấy đã phủ nhận rồi mà.”


Vân Vụ Lai nói: “Có thể cậu ấy ngại nên đã nói dối cậu.”


Cừu Vũ lắc đầu: “Nhưng cậu ấy thật sự không phải người như vậy đâu.”


Hai cô gái phân tích suốt từ nhà ăn đến lớp học, vẫn không thể đi đến một kết luận thống nhất về nguyên nhân đằng sau.


Vào lớp, hai người vẫn chưa nói hết chuyện, bèn chen chúc trên cùng một chiếc ghế để nói chuyện riêng.


Từ Giai Vũ ăn cơm xong trở về, lập tức bí ẩn ghé sát vào, nóng lòng buôn chuyện: “Vụ Lai, cậu và Phó Hành Thử…” Cô ấy mập mờ nháy mắt, “Ừm?”


Vân Vụ Lai nhìn Cừu Vũ, trong mắt cả hai đều là sự hoang mang. Cô nhìn về phía Từ Giai Vũ, khó hiểu nhíu mày: “Hả?”


“Đừng giả vờ nữa, tớ thấy hết rồi.” Từ Giai Vũ ra vẻ “cậu đừng hòng lừa tớ”.


Vân Vụ Lai càng ngơ ngác hơn: “Cậu thấy gì cơ?”


Thế là Từ Giai Vũ thêm mắm dặm muối kể lại chuyện trong phòng thi cho Vân Vụ Lai nghe.


Khó khăn lắm mới đuổi được Từ Giai Vũ đi, Vân Vụ Lai và Cừu Vũ nhìn nhau, rơi vào một sự im lặng kéo dài và kỳ lạ.


Một lúc lâu sau, Vân Vụ Lai lên tiếng trước, cô giơ tay thề: “Tiểu Vũ, xin cậu hãy tin tớ, tớ sẽ không làm chuyện có lỗi với cậu, tớ tuyệt đối không có bất kỳ suy nghĩ nào với Phó Hành Thử.”


Nam thần đã có người trong mộng, Cừu Vũ tuy có chút hụt hẫng, nhưng cô ấy không đến mức không phân biệt phải trái mà trút giận lên bạn thân: “Gì thế, tớ với Phó Hành Thử có gì đâu, cho dù hai cậu có gì đi nữa thì cũng chẳng có lỗi gì với tớ cả.”


Chỉ là, tất cả những điều vô lý cuối cùng cũng đã có một lời giải thích hợp lý, cô ấy chợt bừng tỉnh ngộ nhìn Vân Vụ Lai: “Hóa ra lâu nay, người mà Phó Hành Thử thích là cậu à.”


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 87: Ngoại truyện 6
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...