Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 86


Ngày mai còn có bài kiểm tra, Vân Vụ Lai vốn định đi ngủ sớm để dưỡng sức, nhưng những lời chói tai của Ưng Đăng Dĩnh cứ lảng vảng bên tai không dứt. Cô càng nghĩ càng không phục, vén chăn bò dậy khỏi giường, đến bàn học bật đèn lên đọc sách.


Tô Uyển nửa đêm dậy đi vệ sinh, qua khe cửa phòng Vân Vụ Lai thấy bên trong vẫn sáng đèn. Bà nhìn đồng hồ trên tường phòng khách, lúc này đã hơn một giờ sáng.


Bà gõ cửa hai cái rồi đẩy cửa bước vào.


Vân Vụ Lai nghe thấy tiếng động, dừng bút, quay đầu nhìn mẹ.


“Sao muộn thế này rồi còn chưa ngủ?” Tô Uyển không nói nhiều lời, gập sách của Vân Vụ Lai lại, rồi kéo con gái dậy, “Không được đọc sách nữa, mau đi ngủ đi.”


“Con không ngủ được.” Vân Vụ Lai nói.


Tô Uyển thở dài, không kéo cô nữa mà bắt đầu tâm sự: “Vụ Lai, học ở Gia Lam áp lực lắm phải không con?”


Vân Vụ Lai thành thật trả lời: “Vâng ạ, cả trường toàn là học bá.”


“Nhưng con là học sinh năng khiếu nghệ thuật, không cần phải theo tiêu chuẩn giống họ. Đã chọn con đường hội họa thì tất phải chấp nhận việc mình không thể chuyên tâm vào việc học. Có công mài sắt có ngày nên kim, con hoàn toàn có thể hạ thấp yêu cầu đối với bản thân một cách hợp lý.”


“Vâng.” Vân Vụ Lai nói, “Con biết có công mài sắt có ngày nên kim, nên bây giờ con vẫn đang cố gắng mài sắt đây ạ.”


Cô lý lẽ rõ ràng, Tô Uyển hết cách với cô, đành phải nói từ góc độ khác: “Học hành quan trọng, ngoại hình cũng quan trọng. Bây giờ con đang là tuổi ăn tuổi lớn, không ngủ ngoan, định dừng lại ở đây, không cao lên nữa à?”


Vân Vụ Lai bị hỏi khó.


Trên đời này không có mấy người có thể vỗ ngực nói mình hoàn toàn không quan tâm đến ngoại hình, cô dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Bây giờ cô cao hơn một mét sáu một chút, tuy chiều cao này ở miền Nam đã đạt chuẩn, nhưng cao thêm vài centimet nữa thì lúc nào cũng tốt hơn, người cao ráo thường có khí chất riêng, mặc quần áo cũng đẹp.


Tô Uyển thấy thái độ của cô đã lung lay, cười gian thắng thế xông lên: “Với lại con trai chắc cũng thích con gái cao gầy hơn đấy.”


Vân Vụ Lai không ngờ người mẹ luôn nghiêm khắc lại có thể đùa với cô như vậy. Dù sao tuổi còn nhỏ, lần đầu nghe đến chủ đề con trai con gái này, mặt cô hơi đỏ lên, hoàn toàn thỏa hiệp: “Con biết rồi ạ, con đi ngủ ngay đây.”


Tô Uyển giúp cô cất sách vở và bút thước vào cặp, nhìn cô leo lên giường nằm xuống, rồi tắt đèn cho cô: “Ngủ ngon nhé.”


“Mẹ ngủ ngon.” Vân Vụ Lai tạm biệt mẹ.


Cửa phòng đóng lại, ngăn ánh đèn từ phòng khách, căn phòng chìm trong bóng tối.


Nghĩ lại lời mẹ nói, Vân Vụ Lai thầm phản bác, đâu có phải, Cừu Vũ không cao, còn thấp hơn cô một chút, áng chừng cũng chỉ cao khoảng một mét năm bảy, năm tám.


Chúc Khải Toàn chẳng phải vẫn thích đó sao.


Nhận ra mình đang nghĩ gì, cô sững người.


Dừng, dừng, dừng lại, sao chuyện gì cũng có thể lôi Chúc Khải Toàn vào được thế.


Cậu ta thích người cao hay người thấp thì có liên quan gì đến mình.


Vì ngủ quá muộn, sáng hôm sau Vân Vụ Lai phải rất vất vả mới tách mình ra khỏi chiếc giường thành công.


Vì dậy muộn, đi xe buýt không kịp, thế là đồng chí lão Vân tám rưỡi mới đi làm đành phải dậy sớm theo lệnh của vợ, đảm nhận nhiệm vụ tài xế đưa con gái đến trường.


Vân Hòa Quang chưa tỉnh ngủ, trên đường đi có hơi cằn nhằn: “Con gái ngoan, sau này đừng thức khuya nữa nhé, con xem con có phải cố tình hành hạ bố con không, bố vốn có thể ngủ thêm một tiếng nữa đấy.”


Giờ đến trường muộn nhất là bảy giờ. Vân Vụ Lai đến cổng trường là sáu giờ năm mươi ba phút, trường Gia Lam khá lớn, từ cổng trường đến lớp học không phải là ngắn, bảy phút vô cùng nguy hiểm. Cô đeo cặp sách, mở cửa xe bắt đầu chạy nước rút.


Vân Hòa Quang la lên “Chậm thôi”, nhưng vô ích, chỉ thấy con gái như một chú thỏ lanh lợi, chẳng mấy chốc đã chạy xa.


Ông cười lắc đầu, đang định quay vô lăng để quay đầu xe thì thấy trên ghế phụ vẫn còn bữa sáng của Vân Vụ Lai.


Con bé này, bữa sáng cũng không cầm theo.


Vân Hòa Quang hét với theo bóng lưng con gái: “Vụ Lai! Vụ Lai!”


Vân Vụ Lai nghe thấy, dừng bước, nghi hoặc quay đầu lại.


Chúc Khải Toàn vừa lúc xuống khỏi một chiếc taxi.


Ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát.


Vân Vụ Lai cực nhanh dời mắt đi, nhìn về phía bố.


Vân Hòa Quang giơ bữa sáng lên vẫy vẫy với cô: “Con không cầm bữa sáng này—”


Nói rồi, ông chuẩn bị xuống xe, mang bữa sáng qua cho cô.


Vân Vụ Lai đã chạy đến cổng trường rồi, cô ước lượng khoảng cách giữa bố và mình, ít nhất cũng phải lãng phí thêm nửa phút.



Ưng Đăng Dĩnh rất coi trọng kỳ thi tháng, chắc chắn đã đến lớp từ sáng sớm.


Quy định của trường là bảy giờ đến trường, nhưng hầu hết các lớp đều ngầm mặc định bảy giờ là giờ có mặt ở lớp. Vân Vụ Lai thật sự không muốn bị cô chủ nhiệm bắt được thóp, nếu không chắc chắn sẽ bị chế giễu một trận.


Thà mất miếng ăn chứ không để mất danh dự.


Trong vòng nửa giây, cô đã cân nhắc xong lợi hại, vẫy vẫy tay, nói một câu không biết bố Vân có nghe thấy không “Không cần đâu ạ”, rồi quay đầu chạy tiếp vào trong trường.


“Này, này, này!” Vân Hòa Quang trơ mắt nhìn con gái ngày càng xa, biết không đuổi kịp, đành phải dừng lại. Ông dậm chân, lo lắng lẩm bẩm: “Không ăn sáng, cả buổi sáng chắc đói chết mất?”


Ông đang nghĩ, hay là mình vào phòng bảo vệ đăng ký rồi mang bữa sáng vào cho Vân Vụ Lai.


Đúng lúc này, một giọng nam vang lên sau lưng ông: “Chú ạ.”


Vân Hòa Quang quay đầu lại, thấy một cậu bé cực kỳ tuấn tú, mặc đồng phục giống Vân Vụ Lai, trên mặt là nụ cười nhạt không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Đây là bữa sáng của Vân Vụ Lai phải không ạ?”


Vân Hòa Quang thấy cậu bé này rất quen mặt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu, ông vừa lục tìm trong ký ức, vừa đáp: “À, đúng rồi.”


Cậu bé đưa tay về phía ông: “Cháu là bạn học của cậu ấy, cháu mang vào cho cậu ấy giúp chú nhé.”


Vậy thì tốt quá rồi, Vân Hòa Quang vội vàng đưa bữa sáng qua, cảm ơn: “Ồ ồ, được quá, phiền cháu rồi.”


Cậu bé nhận lấy, nói: “Không có gì đâu ạ.”


Vân Hòa Quang giải quyết xong nỗi lo, lái xe đi được một đoạn, ông cuối cùng cũng nhớ ra. Đây chẳng phải là một trong hai cậu bé rất đẹp trai mà ông thấy hôm khai giảng đưa Vân Vụ Lai đến TSo?


Lần trước chỉ nhìn thấy một phần ba góc nghiêng, lần này được nhìn gần cả khuôn mặt.


Phải nói sao nhỉ, thật sự đẹp trai đến mức khiến một bậc phụ huynh có con gái như ông cảm thấy rất bất an.


Chúc Khải Toàn vào cổng trường, chỉ thấy Vân Vụ Lai đeo cặp sách chạy như bay trên con đường rợp bóng cây, chẳng mấy chốc đã chạy qua khúc quanh, biến mất khỏi tầm mắt anh.


Cậu liếc nhìn thời gian, 6 giờ 55 rồi. Vốn dĩ cậu không vội, dù sao một tháng qua cậu đã nắm rõ tính tình của Lý Quang Huy, ông thầy này chỉ là kiểu trông thì ghê gớm nhưng thực ra rất hiền, có hơi dài dòng nhưng thực chất lòng dạ rất mềm yếu, rất dễ hòa đồng với học sinh. Học sinh đi trễ, cùng lắm cũng chỉ bị ông mắng vài câu không đau không ngứa.


Đến giờ, cổng trường sẽ bắt đầu trừ điểm thi đua của lớp có học sinh đi trễ, nên ngày nào cậu cũng canh đúng bảy giờ vào cổng trường, sau đó thì không vội nữa, thong thả đi đến lớp.


Nhưng nếu cậu muốn đưa bữa sáng cho Vân Vụ Lai thì lại là chuyện khác, phải nhanh chân lên một chút.


Đang tính toán xem lúc đưa bữa sáng nên dùng giọng điệu, biểu cảm gì để nói chuyện với cô, dù sao cũng là câu nói đầu tiên, không thể qua loa được. Bỗng sau lưng vang lên một tiếng gọi nhiệt tình: “A Khải.”


Là Hứa Húc.


Hứa Húc mặt mày ngái ngủ, đầu tóc rối như tổ quạ, chạy vài bước đuổi kịp.


“Hôm nay cậu đến sớm thế.” Chúc Khải Toàn nói.


Hứa Húc coi nội quy trường học như không, thường đến gần cuối giờ tự học buổi sáng mới đến trường.


“Còn không phải tại bà cô Ưng của lớp tớ sao.” Hứa Húc mặt mày khó chịu. “Chẳng phải chỉ là trừ tớ mấy điểm chuyên cần thôi sao, có mấy điểm đó ăn được chắc? Thế mà lại dọa tớ mà còn đi trễ nữa là sẽ đến tận nhà. Đúng là rảnh rỗi hết chuyện làm, chắc tới thời kỳ mãn kinh rồi.”


Chúc Khải Toàn từng nghe Hứa Húc kể không ít về các biện pháp mạnh của Ưng Đăng Dĩnh, lúc này càng thấy Lý Quang Huy đáng yêu hơn.


“May mà tớ chuyển sang lớp 4 rồi.”


“Đúng thế.” Hứa Húc thở dài nói “Vẫn là cậu sáng suốt.”


Có Hứa Húc ở đây, kế hoạch của Chúc Khải Toàn buộc phải gián đoạn. Hứa Húc là người không đáng tin, cậu không muốn để Hứa Húc biết sớm tâm tư của mình, kẻo làm ầm lên khiến Vân Vụ Lai không vui, đành phải kiên nhẫn đối phó.


Hai người vừa nói vừa cười đi đến tòa nhà dạy học, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng đọc sách vang rền, truyền ra từ các lớp học khác nhau, dệt thành một chương thơ thanh xuân ồn ào nhưng hài hòa.


Lớp 10/4 ở ngay tầng một, Lý Quang Huy đang chắp tay sau lưng đứng ở hành lang, nhìn vào lớp học qua cửa sổ. Chúc Khải Toàn hoàn toàn có thể tưởng tượng, dưới sự giám sát chặt chẽ của Lý Quang Huy, các bạn học đều đọc sách chăm chỉ hơn hẳn.


Khóe mắt Lý Quang Huy để ý có người, liền quay đầu nhìn qua.


Thấy là Chúc Khải Toàn, Lý Quang Huy lập tức thay đổi vẻ mặt hung dữ, nói câu gì đó.


Dựa vào sự hiểu biết về Lý Quang Huy, Chúc Khải Toàn đoán ông nói là “Đúng là không ra thể thống gì”.


Hứa Húc bật cười, vỗ vai Chúc Khải Toàn đầy hả hê: “Chúc cậu may mắn.”


Thấy một trận mắng là không tránh khỏi, không thể thoát thân, Chúc Khải Toàn đành đưa bữa sáng cho Hứa Húc: “Cho Vân Vụ Lai lớp cậu.”


Hứa Húc lập tức tỉnh táo, hai mắt kinh ngạc mở to trong chốc lát, đến khi hiểu ra, trên mặt hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý, trêu chọc: “Chậc, Chúc thiếu gia để mắt đến tiên nữ lớp tớ từ khi nào thế? Im hơi lặng tiếng, đến cả anh em cũng không nói.”


“Thôi đi.” Chúc Khải Toàn vẻ mặt bình tĩnh. “Sáng nay cậu ấy xuống xe của bố àm quên cầm bữa sáng, tớ đi ngang qua, tiện tay mang giúp thôi.”


Để hoàn toàn phủi sạch quan hệ, anh còn nói thêm một câu: “Không cần nói với cậu ấy là tớ mang cho đâu.”



Cậu tỏ ra thản nhiên, ánh mắt kiên định, không giống nói dối, Hứa Húc lúc này mới thôi, cầm bữa sáng lên lầu.


Chúc Khải Toàn chậm rãi đi về phía Lý Quang Huy.


Lý Quang Huy hận rèn sắt không thành thép: “Bình thường thì thôi, thi cử có thể chuyên tâm một chút được không, em cứ phải đến muộn mấy phút mới thấy thoải mái à?”


Chúc Khải Toàn cao một mét tám mấy, cao hơn Lý Quang Huy không ít, cúi đầu đứng trước mặt chủ nhiệm nhận mắng, bộ dạng ngoan ngoãn này khiến Lý Quang Huy vừa tức vừa buồn cười. Chúc Khải Toàn chưa bao giờ hỗn xược hay không tôn trọng giáo viên, lần nào thái độ nhận lỗi cũng rất nghiêm túc, nhưng chỉ là có lỗi không sửa, lần sau lại tái phạm.


Lý Quang Huy phê bình cậu vài câu, giả vờ nghiêm mặt, cho cậu vào: “Vào đi, tranh thủ học bài, lần này mà thi không tốt, em cứ đợi đấy, xem tôi xử lý em thế nào.”


Chúc Khải Toàn cười toe toét: “Em cảm ơn thầy ạ.”


Ngồi vào chỗ, nụ cười trên mặt cậu có chút gượng gạo.


Lại bỏ lỡ một cơ hội nói chuyện với Vân Vụ Lai.


Vân Vụ Lai bước vào lớp đúng lúc chuông reo báo hiệu giờ tự học buổi sáng.


Ưng Đăng Dĩnh quả nhiên đã ở đó, mặt lạnh tanh đi tuần trong lớp, giám sát học sinh ôn bài.


Thấy Vân Vụ Lai đến đúng giờ, Ưng Đăng Dĩnh lập tức nhíu mày khó chịu.


Vân Vụ Lai giả vờ không thấy ánh mắt của Ưng Đăng Dĩnh dõi theo mình từ hành lang đến tận khi ngồi vào chỗ, nhanh chóng cởi cặp sách trên vai, lấy sách ra bắt đầu học bài.


Ưng Đăng Dĩnh tiếp tục đi vòng quanh.


Khoảng năm phút sau, Hứa Húc lề mề đến, dừng lại ở cửa lớp: “Báo cáo ạ.”


Vân Vụ Lai vừa lẩm nhẩm học thuộc những ý chính của môn Chính trị, vừa ngước mắt nhìn.


Để ý thấy thứ Hứa Húc cầm trong tay, ánh mắt cô có chút đông cứng.


Giống hệt bữa sáng của cô.


Chỉ nhìn một cái, cô thu lại ánh mắt, có lẽ chỉ là Hứa Húc mua ở cùng một cửa hàng với cô.


Sự bất mãn của Ưng Đăng Dĩnh đối với Hứa Húc hiện rõ trên mặt.


Hứa Húc cười hề hề: “Em không bị trừ điểm, em vào cổng trường trước bảy giờ ạ.”


Sắc mặt Ưng Đăng Dĩnh dịu đi một chút, lạnh lùng nói: “Vào đi.”


Chỗ ngồi của Hứa Húc ở dãy thứ hai, hàng thứ hai từ dưới lên. Chỗ ngồi của Vân Vụ Lai ở dãy thứ tư, cũng là dãy trong cùng.


Nhưng Hứa Húc lại đi vòng, đến dãy thứ tư, dưới sự chú ý của cả lớp, đặt bữa sáng lên bàn cô.


Đúng là bữa sáng của cô thật.


Vân Vụ Lai hiểu ra ngọn nguồn của túi bữa sáng này, trong lòng có vạn con ngựa đang gào thét chạy qua. Cô không cần nhìn Ưng Đăng Dĩnh cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa giận dữ trong mắt bà ấy.


Ưng Đăng Dĩnh kìm nén lửa giận, nói: “Được rồi, tất cả mau học bài đi, còn thi cử nữa không hả?”


Sau giờ tự học buổi sáng, các lớp bắt đầu chuẩn bị đến phòng thi.


Mặc dù túi bữa sáng này khiến mình lại có thêm một ấn tượng xấu trong mắt Ưng Đăng Dĩnh, nhưng Hứa Húc dù sao cũng có ý tốt, Vân Vụ Lai cầm theo hộp bút và bữa sáng, trước khi đến phòng thi đã cảm ơn Hứa Húc: “Cảm ơn cậu.”


“Không cần cảm ơn tớ đâu.” Hứa Húc nói “Là bạn chí cốt của tớ mang vào giúp cậu đấy.”


Trong lòng Vân Vụ Lai thoáng qua một cảm giác không rõ tên.


Bạn chí cốt, là Chúc Khải Toàn sao?


Nhưng Hứa Húc không có ý định nói rõ, cô cũng không tiện hỏi thêm, lại nói một tiếng “Cảm ơn” rồi đi.


Kết thúc hai môn thi Chính trị và Vật lý buổi sáng, Vân Vụ Lai như thường lệ cùng Cừu Vũ đến nhà ăn.


Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử vẫn ở phía sau họ một khoảng cách không xa không gần, từ cửa ra tòa nhà dạy học đến tận nhà ăn.


Về việc chọn tầng nhà ăn, hai cô gái lại làm một thử nghiệm, lên tầng ba.


Chúc Khải Toàn và bạn cũng lên tầng ba, và như thường lệ, xếp hàng ở dãy bên cạnh họ, ngay lập tức chào Cừu Vũ.


Sau đó khi ngồi vào bàn cũng vậy, không ngồi cùng bàn, nhưng vị trí rất gần nhau.


Trong lúc ăn, Vân Vụ Lai kể sơ qua cho Cừu Vũ nghe chuyện xảy ra chiều tối hôm qua.


“Cậu ấy là người rất tốt, trước đây trong lớp tớ cả nam lẫn nữ đều rất thích cậu ấy.” Cừu Vũ không quá ngạc nhiên, học cùng Chúc Khải Toàn ba năm, dù chỉ là bạn học bình thường quan hệ rất nhạt, nhưng đại khái cũng có chút hiểu biết. Tuy nhiên khi nghe kể chi tiết sự việc này, trong lòng ít nhiều vẫn cảm thấy kính phục. “Cậu ấy thật chính nghĩa, tớ mà thấy trộm cắp chắc chắn không dám lên tiếng, có một số tên trộm tâm lý trả thù rất mạnh.”



“Vẫn luôn rất cao lớn.” Cừu Vũ nói “Nhưng tớ vẫn thấy Phó Hành Thử đẹp trai hơn.”


Vân Vụ Lai: “…”


Cô suýt nữa buột miệng nói “Rõ ràng là Chúc Khải Toàn đẹp trai hơn”.


Tại sao có nhiều người lại thấy Phó Hành Thử đẹp trai hơn nhỉ?


Chẳng lẽ bộ lọc của mình dày quá rồi? Cô không khỏi ngước mắt lên nhìn hai cậu con trai ở dãy sau.


Chúc Khải Toàn đang nói chuyện với Phó Hành Thử, thấy cô ngẩng đầu lên, cậu nhìn về phía cô.


Vân Vụ Lai vội vàng cúi đầu xuống, giả vờ bình tĩnh xúc một miếng cơm.


Đúng mà, rõ ràng là cậu ấy đẹp trai hơn.


Cô khách quan công bằng đánh giá.


Sáng hôm sau đã có kết quả thi tháng, bảng điểm tổng được đăng trên trang web của phòng giáo vụ, để học sinh các lớp tự xem.


Hơn nửa lớp túm tụm lại trước bàn máy tính đa phương tiện.


Vân Vụ Lai phải chuẩn bị tâm lý một hồi mới dám xem điểm của mình.


Đây là một trải nghiệm rất xa lạ, trước đây, cô đâu cần phải lo lắng về thứ hạng của mình trong lớp, trong trường, cứ chờ đợi được xếp hạng đầu và được phụ huynh, giáo viên khen ngợi là được.


Cừu Vũ xem trước, xem xong mặt gần như xị xuống đất, cô ấy từ hạng nhất lớp tụt xuống hạng tám, thứ hạng toàn trường cũng tụt xuống khoảng chín mươi. Phải thừa nhận ở một ngôi trường toàn cao thủ như Gia Lam, thành tích này đã không tồi, nhưng đối với Cừu Vũ, nó còn xa mới đạt được kỳ vọng.


Vân Vụ Lai an ủi cô ấy vài câu, lấy hết can đảm đi xem điểm của mình.


Thứ hạng trong lớp của cô là 31, tiến bộ tám bậc so với điểm thi vào lớp 10. Vẫn ở tốp dưới, nhưng mà ăn một miếng cũng không thể mập được, ít nhất cũng đã vượt qua một số học sinh chính quy của Gia Lam, cô khá hài lòng với kết quả này.


Ngoài ra, còn có một chuyện đáng vui mừng, Từ Giai Vũ, bạn cùng bàn luôn tỏ ra hơn người trước mặt cô vì mình là học sinh chính quy thi đỗ vào Gia Lam, xếp thứ 32 của lớp lần này, vừa đúng sau cô một bậc.


Vân Vụ Lai thực ra đã xem điểm của Từ Giai Vũ trên máy tính rồi, nhưng vẫn làm mặt ngây thơ hỏi một câu: “Giai Vũ, cậu thi thế nào?”


Từ Giai Vũ mặt mày lúng túng, hồi lâu không nói nên lời.


Vân Vụ Lai: Sảng khoái.


Cô phát hiện ra nhiều lúc, cô thực ra rất có tiềm chất làm “trà xanh”.


Mặc dù, nhìn chung, cảm giác làm học sinh kém này thật sự không tốt chút nào, hoàn toàn lật đổ định vị của cô về bản thân trong mười năm trước đó.


Ưng Đăng Dĩnh cũng đã xem điểm, nghe tin liền đến, mặt lạnh như tiền gọi Cừu Vũ đi.


Nửa tiết học sau, Cừu Vũ mắt đỏ hoe quay lại, rõ ràng đã khóc một trận ở văn phòng.


Đến khi tan học, Vân Vụ Lai quay đầu lại, quan tâm Cừu Vũ: “Cô Ưng mắng cậu à?”


“Ừm.” Cừu Vũ buồn bã gật đầu. “Cô còn bảo bố mẹ tớ chiều tối nay đến trường gặp cô.”


Vân Vụ Lai thầm lè lưỡi. Rơi vào tay một cô chủ nhiệm như vậy, cuộc sống của mọi người thật sự như đi trên băng mỏng.


“Cô Ưng cứ khăng khăng nói tớ chắc chắn là không đủ cố gắng, tớ nói với cô là tớ đã cố hết sức rồi, cô ấy không chịu tin tớ.” Cừu Vũ nói rồi lại không kìm được khóc. “Cô ấy hung dữ lắm, cứ nói tớ chắc chắn là bị phân tâm.”


Vân Vụ Lai không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể đưa giấy cho Cừu Vũ, vụng về nói: “Một kỳ thi không nói lên được điều gì, ai cũng có lúc sảy chân, lần sau thi tốt là được mà.”


Bảng vàng danh dự được dán lên vào buổi trưa.


Ăn cơm xong, hai người đi ngang qua liếc nhìn một cái.


Phó Hành Thử vẫn chễm chệ ở vị trí đầu bảng, Chúc Khải Toàn ở vị trí thứ ba.


Cừu Vũ im lặng một lúc trước bảng vàng danh dự, hỏi ra câu hỏi mà cô đã trăn trở suốt buổi sáng: “Vụ Lai, cậu nói xem có phải tớ bị Chúc Khải Toàn ảnh hưởng không?”


“Hả?” Vân Vụ Lai ngớ người.


Cừu Vũ nói: “Tớ thấy có lẽ tớ thật sự có chút phân tâm, không thể coi như chuyện này không tồn tại được, thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ đến.”


“Nhưng không phải cậu thích Phó Hành Thử sao?” Vân Vụ Lai hỏi.


Cừu Vũ bị hỏi khó, một lúc sau, cô ấy thở dài một hơi: “Nhưng nếu không thì tại sao tớ lại như thế này, tớ cũng không biết nữa…”


Bị Ưng Đăng Dĩnh mắng một trận xối xả, Cừu Vũ sinh ra nghi ngờ sâu sắc về bản thân, có bệnh thì vái tứ phương, muốn tìm ra vấn đề của lần thất bại này.


Điểm đầu vào vốn không phải là hằng số, có rất nhiều người không thích ứng được với cường độ học tập của cấp ba và môi trường học tập mới, thành tích tụt dốc không phanh, và luôn có giáo viên quả quyết rằng, một số nữ sinh có thành tích xuất sắc sẽ bộc lộ điểm yếu về các môn tự nhiên khi lên cấp hai, cấp ba.



So với những lý do tàn khốc hơn ở trên, Cừu Vũ thà thừa nhận mình bị ảnh hưởng bởi tình cảm.


Ưng Đăng Dĩnh rất hài lòng với sự tiến bộ của Vân Vụ Lai, gọi cô đến văn phòng khen ngợi và động viên.


“Một tháng mà có sự tiến bộ lớn như vậy không dễ dàng, là người tiến bộ nhiều nhất trong lớp ta so với điểm đầu vào.” Ưng Đăng Dĩnh lần đầu tiên dịu dàng với cô như vậy, mặt mày tươi cười, thậm chí còn khoan dung hơn với việc cô học mỹ thuật. “Nhưng đừng lơ là, phải tiếp tục giữ vững tinh thần này. Em không muốn từ bỏ mỹ thuật, cô cũng không thể ép em, nhưng em phải tự mình kiểm soát tốt sự cân bằng giữa hai việc, còn nữa…”


Đến đây, Ưng Đăng Dĩnh nghiêm mặt lại: “Cô thấy em với Hứa Húc có phải rất thân không?”


Vân Vụ Lai lắc đầu: “Không ạ.”


“Không thân mà hôm qua em ấy đưa bữa sáng cho em?” Ưng Đăng Dĩnh không tin cô.


Vân Vụ Lai giải thích sơ qua sự việc.


Ưng Đăng Dĩnh nửa tin nửa ngờ: “Dù sao thì nhiệm vụ của em bây giờ là tĩnh tâm học hành, đừng dính dáng đến những học sinh như vậy, em xem em ấy có chút tâm tư học hành nào không? Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, em ở cùng em ấy, lâu dần sẽ học thói xấu, đối với thành tích của em chỉ có hại chứ không có lợi, biết chưa?”


Vân Vụ Lai đành phải gật đầu vâng dạ.


Ra khỏi văn phòng, cô thở phào nhẹ nhõm. Mỗi lần nói chuyện với Ưng Đăng Dĩnh, cô đều phải hết sức cẩn thận đối phó, thật sự là vừa mệt óc vừa mệt thân.


Sau kỳ thi tháng đầu tiên, mọi người lại lao vào một vòng học tập mới.


Cừu Vũ để quay trở lại hàng ngũ học sinh giỏi, bắt đầu học như điên, gần như sắp xếp hết tất cả thời gian có thể tận dụng.


Vân Vụ Lai là người thân thiết nhất với cô ấy ở trường, không tránh khỏi bị lây nhiễm sâu sắc bởi sự lo lắng và chăm chỉ này, tinh thần học tập tăng cao chưa từng thấy. Nhưng buổi tối cô không thức khuya, vì để phát triển chiều cao, trước mười một giờ nhất định phải lên giường đi ngủ.


Cừu Vũ thậm chí không nỡ dành thời gian đi ăn ở nhà ăn, hầu hết thời gian, hai người đều vội vàng đến căng tin mua chút cơm nắm hoặc mì gói, mang về lớp ăn trưa, vừa ăn vừa đọc sách.


Thời gian trôi qua lại một tháng, cuối tháng mười, Gia Lam sắp bước vào kỳ thi tháng thứ hai.


Một ngày trước kỳ thi, Vân Vụ Lai nhất quyết lôi Cừu Vũ đến nhà ăn: “Ăn cơm nắm cả tháng trời, tớ thật sự sắp nôn rồi.”


Cừu Vũ cũng sắp nôn rồi, đồng ý: “Được thôi, coi như kết hợp lao động và nghỉ ngơi hợp lý trước kỳ thi.”


Ở nhà ăn, họ gặp lại Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử đã lâu không gặp.


Khi thấy họ, Chúc Khải Toàn mắt sáng lên rất rõ ràng.


Cảnh tượng tái diễn, lúc xếp hàng Chúc Khải Toàn lại xếp hàng sau họ, và ngay lập tức chào Cừu Vũ: “Hi.”


Sự hoảng sợ và bất an của Cừu Vũ đối với hai ngày thi tới cùng với tiếng “Hi” của cậu đã hoàn toàn bùng nổ. Cô ấy dâng một trận bực bội, đến mức hoàn toàn không thể yên tâm ăn hết bữa cơm.


Ăn được nửa bữa, cô ấy đặt đũa xuống, hùng hổ đứng dậy: “Không được, tớ nhất định phải nói rõ với cậu ấy.”


Vân Vụ Lai chết lặng, trơ mắt nhìn bạn thân đi về phía hai cậu con trai, mang theo sự quyết liệt của một dũng sĩ chuẩn bị hy sinh.


Chúc Khải Toàn quay mặt về phía hai người họ, nên ngay lập tức phát hiện Cừu Vũ đi tới. Cậu nuốt miếng cơm trong miệng, chờ cô ấy đến.


Cừu Vũ dừng lại trước mặt Chúc Khải Toàn.


Hai người bắt đầu nói chuyện, nhà ăn ồn ào, Vân Vụ Lai không nghe rõ gì cả, chỉ có thể thấy sắc mặt Cừu Vũ từ quyết liệt ban đầu, chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng là lúng túng. Chúc Khải Toàn thì bình tĩnh hơn nhiều, ngoài sự kinh ngạc ban đầu, gần như cả quá trình không hề biểu lộ cảm xúc, ngay cả đến cuối cùng vẫn cười rất ôn hòa.


Cừu Vũ mặt đỏ bừng quay lại, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, đâu còn ở lại được nữa, gọi Vân Vụ Lai: “Vụ Lai, đi thôi.”


Vân Vụ Lai đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, phối hợp đặt đũa xuống, bưng khay cơm đi theo cô ấy.


“Cậu ấy nói gì thế?” Ra khỏi tầng ba, Vân Vụ Lai hỏi.


Cừu Vũ: “Cậu ấy nói không thích tớ, là chúng ta nghĩ nhiều rồi.”


“Không thể nào?” Vân Vụ Lai không tin.


“Cậu ấy nói rất chắc chắn… không giống như giả đâu.” Cừu Vũ úp mặt vào tay, hét lên khe khẽ. “Đúng là mất mặt chết đi được.”


Vân Vụ Lai nhíu mày, vẫn còn nghi ngờ lời phủ nhận của Chúc Khải Toàn: “Nhưng một hai lần thì thôi, lần nào cũng như vậy, không thể nào lần nào cũng là trùng hợp được?”


“Tớ không biết, tớ hoàn toàn ngơ ngác rồi.” Cừu Vũ càng nghĩ càng thấy mất mặt, dậm chân tự an ủi mình. “Kệ cậu ấy đi, nếu cậu ấy đã nói không phải thì tốt quá rồi, tớ cũng đỡ phải suy nghĩ lung tung ảnh hưởng đến việc học.”


Còn ở nhà ăn, hai cậu con trai nhìn bóng lưng hai cô gái bỏ chạy biến mất, đối mặt nhìn nhau.


Phó Hành Thử phá vỡ sự im lặng: “Vậy ra là, họ đã nhận ra, nhưng lại tưởng cậu thích Cừu Vũ?”


Chúc Khải Toàn xoa xoa thái dương, suy nghĩ xem rốt cuộc mọi chuyện đã sai ở đâu.


Phó Hành Thử: “Cậu định làm gì?”


Chúc Khải Toàn: “Còn làm gì được nữa, phải nhanh chóng cho cậu ấy biết sự thật thôi.”


Một lúc sau, cậu dở khóc dở cười lẩm bẩm: “Suy nghĩ của cậu ấy lạ thật.”


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 86
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...