Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 83: Ngoại truyện 2


Ưng Đăng Dĩnh vui vẻ nhận lời, cười nói: “Được thôi, trả lại cho tôi. Vốn dĩ tôi cũng không nỡ để em ấy đi.”


Chỉ bằng một câu này, Vân Vụ Lai đã đoán được thành tích học tập của Chúc Khải Toàn hẳn là rất tốt.


Những lời trêu chọc của các giáo viên khác trong văn phòng đã chứng thực điều này.


“Đúng vậy mà thầy Lý, đừng có được hời còn ra vẻ nữa.”


“Nếu thật sự trả về lớp 9, thầy Lý là người đầu tiên không chịu đâu.”


Bị đồng nghiệp vạch trần, Lý Quang Huy vừa tức vừa buồn cười, sống chết không thừa nhận: “Có gì mà không nỡ, thành tích quan trọng hay mạng sống quan trọng? Mới sáng ngày đầu tiên khai giảng đã bị hai đứa nó làm cho tăng huyết áp, tôi còn không biết sau này phải làm sao nữa.”


Nói rồi, thầy đùng đùng nổi giận đuổi hai học sinh về lớp, còn cảnh cáo: “Hai em phải ngồi ở đâu thì ngồi yên ở đó cho tôi, còn dám tự ý đổi chỗ nữa thì biết tay. Thầy sẽ theo dõi camera đó, Chúc Khải Toàn, thầy nói cho em biết, thầy thật sự nỡ lòng đẩy em về lại lớp 10/9 đấy.”


Đợi người đi rồi, Lý Quang Huy mới nói thật, bắt đầu than khổ: “Tôi làm chủ nhiệm sợ nhất là trong lớp có học sinh nam hay nữ quá xinh đẹp, thật sự không thể bớt lo được. Có một đứa đẹp như vậy đã đủ sầu rồi, đằng này lại có tới hai đứa. Không nói đùa đâu, học sinh nữ lớp tôi thật sự có chút không ngồi yên nổi. Bọn nó ngồi ở bàn cuối, năm vị trí xung quanh mỗi đứa, tôi không dám xếp bất kỳ bạn nữ nào cả.”


Vân Vụ Lai không nhịn được, cúi đầu bật cười.


Thời đó, văn hóa “hủ nữ” vẫn chưa thịnh hành, vẫn còn là một văn hóa thiểu số. Cô thuộc nhóm tiếp xúc từ rất sớm. Chúc Khải Toàn và cậu bạn thân của cậu ta, bất kể là ngoại hình hay hành động đều rất dễ khiến người ta suy nghĩ xa xôi. Suy nghĩ của cô là, chủ nhiệm lớp 10/4 đã phòng sai đối tượng rồi, biết đâu người ta chẳng có hứng thú gì với con gái cả.


Ưng Đăng Dĩnh làm sao có thể tưởng tượng được cô gái trông có vẻ ngoan ngoãn, trầm tính trước mặt mình lại có suy nghĩ nguy hiểm như vậy. Thấy Vân Vụ Lai cười, bà ấy chỉ nghĩ là do buồn cười nên mới cười, không để tâm lắm. Xem xong màn kịch vui, bà quay lại chủ đề chính, nghiêm nghị nói: “Tóm lại, mỹ thuật xét cho cùng cũng chỉ là sở thích, mọi thứ đều phải tiến hành dưới tiền đề không ảnh hưởng đến việc học. Cô hy vọng em không xin nghỉ quá nhiều, dành nhiều thời gian hơn cho điểm văn hóa. Em cũng hy vọng mình có thể đóng góp cho điểm trung bình của lớp, chứ không phải là kéo chân mọi người, đúng không?”


Thành tích của học sinh học tạm không được tính vào điểm trung bình của lớp, cũng không ảnh hưởng đến tỷ lệ đỗ đại học của trường, vì vậy người duy nhất có khả năng kéo chân lớp 10/9 chính là Vân Vụ Lai.


Ngày đầu tiên của Vân Vụ Lai ở trường cấp ba Gia Lam tuyệt đối không thể gọi là vui vẻ. Bất kể là giáo viên hay phần lớn bạn học, đều mang một cảm giác ưu việt kẻ cả đối với một học sinh năng khiếu nghệ thuật như cô. Có lẽ một số người không cố ý, nhưng trong từng cử chỉ, hành động đều bất giác thể hiện ra một sự kiêu ngạo không kiêng dè.


Ngôi trường có tỷ lệ đỗ đại học top đầu cao đến kinh ngạc này tôn thờ nguyên tắc “vạn ban giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao*”, điểm số chính là chân lý cứng rắn nhất.


(*) Vạn ban giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao*: Mọi nghề nghiệp, mọi thứ trên đời đều là hạ đẳng, chỉ có việc đọc sách, học hành là cao quý nhất.


Hôm đó tan học, Vân Vụ Lai vừa về đến nhà, chào mẹ một tiếng rồi chui vào phòng, mở cặp sách ra bắt đầu làm bài tập.


Mọi khi tan học về, Vân Vụ Lai luôn thích la cà một lúc mới chịu làm bài, ăn chút gì đó, hoặc sờ đông mó tây. Sự bất thường của cô đã khiến Tô Uyển nghi ngờ. Tô Uyển gõ cửa phòng cô hai tiếng rồi vào xem con gái.


Vân Vụ Lai cúi đầu rất thấp, dùng sức viết chữ rất mạnh, gần như muốn xuyên thủng cả trang giấy mỏng.


“Sao thế, Vụ Lai?” Tô Uyển xoa đầu cô “Hôm nay ở trường không vui à?”


Con người là vậy, khi tủi thân, nếu không có ai an ủi thì cũng tự mình mạnh mẽ chịu đựng cho qua. Nhưng một khi có người an ủi, cảm xúc sẽ dễ dàng vỡ òa.


Hốc mắt Vân Vụ Lai bất giác đỏ lên, cô vội quệt nước mắt để chúng không rơi xuống làm bẩn vở bài tập. Trong lời dỗ dành của Tô Uyển, cô bật khóc thành tiếng, nhưng không phải là mách lẻo, cũng không phải than khổ, mà là bướng bỉnh ra lệnh cho chính mình: “Kỳ thi lần sau con nhất định phải làm bài thật tốt, con sẽ không cho họ cơ hội coi thường con nữa.”



“Không sao đâu Vụ Lai.” So với Vân Hòa Quang, Tô Uyển ngày thường khá nghiêm khắc với Vân Vụ Lai, nhưng thấy con gái như vậy, lòng bà cũng không chịu nổi, dịu dàng an ủi: “Con đã rất giỏi rồi mà, con nhỏ hơn các bạn cùng lớp hai ba tuổi, lại còn vừa học văn hóa vừa học mỹ thuật. Đổi lại là người khác, chưa chắc đã có được thành tích như con bây giờ đâu.”


Vân Vụ Lai vừa học sớm vừa là học sinh năng khiếu nghệ thuật mà có được thành tích như vậy, trước giờ luôn là niềm tự hào của bố mẹ và thầy cô. Nhưng Gia Lam không nghe lý do, chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng.


Ngày đầu tiên đi học, Vân Vụ Lai đã học đến tận khuya. Làm xong bài tập, cô lại củng cố và chuẩn bị bài mới. Mười hai giờ đêm, Vân Hòa Quang vào xem, đưa cho cô một ly sữa.


Ông Vân có chút xót xa, lắc đầu thở dài: “Con bé bướng bỉnh.”


Ngày hôm sau, trường tổ chức lễ khai giảng.


Toàn bộ khối 10 mặc bộ đồng phục mới được phát ngày hôm qua. Đồng phục chủ đạo là màu trắng và xám. Áo chủ yếu là màu trắng, cổ áo và tay áo màu xám nhạt; quần thì ngược lại, chủ đạo là màu xám, đường may giữa quần là màu trắng.


Đây được xem là bộ đồng phục đẹp nhất mà Vân Vụ Lai từng mặc trong mười năm đi học của mình.


Toàn trường ba khối mặc ba màu đồng phục khác nhau, xếp thành hàng ngay ngắn trước lễ đài, trông vừa gọn gàng vừa tràn đầy sức sống.


Học sinh đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 với tư cách là đại diện học sinh lên phát biểu, là một trong những truyền thống của Gia Lam.


Người bước lên sân khấu là chàng trai tông lạnh.


Từ lúc cậu ta bước lên, bên dưới rõ ràng có một trận xôn xao.


“Đẹp trai quá.” Mấy bạn nữ xung quanh Vân Vụ Lai phấn khích kêu nhỏ.


Vân Vụ Lai còn thấy vẻ mặt “thầy biết ngay mà” đầy bất lực của thầy Lý Quang Huy.


Chàng trai tông lạnh điều chỉnh độ cao của micro, mở bản thảo diễn văn ra và bắt đầu đọc.


“Kính thưa quý thầy cô, các bạn học sinh thân mến, em là Phó Hành Thử lớp 10/4, rất vinh dự được đứng ở đây hôm nay…” Giọng đọc của chàng trai tông lạnh cũng lạnh lùng như con người cậu ta, không chút cảm xúc, đều đều ổn định.


Cừu Vũ đứng cạnh Vân Vụ Lai, nhỏ giọng phổ cập kiến thức cho cô: “Đây là huyền thoại của trường cấp hai Hy Văn bọn tớ đó, ba năm chưa bao giờ rớt khỏi hạng nhất khối, lên Gia Lam vẫn ngầu như vậy.”


Vậy còn chàng trai tông nóng thì sao? Chưa đợi Vân Vụ Lai tìm một cơ hội tự nhiên để hỏi, Cừu Vũ đã tự mình nói tiếp, vô cùng cảm thán: “Bạn thân của cậu ấy tên là Chúc Khải Toàn, cũng học trường mình. Hai người này hồi cấp hai đúng là sát gái khắp trường không đối thủ luôn.”


Vân Vụ Lai cười xấu xa, huých cùi chỏ vào cô bạn: “Thế còn cậu, bị ai ‘sát’ rồi?”


“Chẳng bị ai ‘sát’ cả.” Mặt Cừu Vũ hơi đỏ lên, cô ấy cứng nhắc chuyển chủ đề “Tớ với Chúc Khải Toàn hồi cấp hai học cùng lớp. Nói cũng lạ, sau khi nhận được thông báo phân lớp, tớ có liên lạc với cậu ấy, rõ ràng cậu ấy nói mình ở lớp 9, nhưng không hiểu sao khai giảng lại chạy sang lớp 4.”


Vân Vụ Lai hiểu ra rồi, Cừu Vũ cố tình dùng chàng trai tông nóng để chuyển chủ đề, vậy là cô ấy bị chàng trai tông lạnh “sát” rồi.


Đang định nói thêm, cô Ưng Đăng Dĩnh đi tới bên cạnh, không hài lòng ngắt lời họ: “Hai em có chuyện gì mà nhất thiết phải nói bây giờ sao?”


Bà ấy nói là “hai em”, nhưng mắt lại nhìn Vân Vụ Lai.



Cảm giác buồn bực mà Vân Vụ Lai đã gần như quên đi sau một đêm ngủ lại ùa về trong lòng.


Nhất định, nhất định phải học hành cho giỏi.


Tan học hôm đó, lúc đi ngang qua bảng tin của trường, Vân Vụ Lai bất giác dừng bước, tìm một vòng trên bảng vàng danh dự của kỳ thi tuyển sinh.


Điểm thi của Chúc Khải Toàn xếp thứ chín trong toàn khối 10, ở một trường cấp ba Gia Lam toàn học sinh giỏi, hạng chín là một thành tích vô cùng xuất sắc, chắc chắn có thể nằm trong top 3 toàn trường thời cấp hai. Hẳn là lúc cô Ưng Đăng Dĩnh đem cậu cho lớp 4, thật sự là như cắt đi một miếng thịt trên tim.


Gia Lam có hai tòa nhà dạy học, khối 12 một tòa riêng; khối 10 và 11 một tòa, hai khối lấy một cầu thang làm ranh giới, lần lượt chiếm hai phía đông tây, khối 10 ở phía tây.


Lớp 10/4 ở phía đông cùng của tầng một khu khối 10, lớp 10/9 ở phía tây cùng của tầng ba khu khối 10, nước giếng không phạm nước sông. Mấy ngày tiếp theo, Vân Vụ Lai không gặp lại Chúc Khải Toàn, nhưng không gặp không có nghĩa là không nhớ tới.


Không phải cô cố ý nghĩ về cậu, mà là cậu và Phó Hành Thử thật sự quá nổi tiếng. Trai đẹp cấp bậc này vốn dĩ cả đời cũng khó gặp được mấy lần, đằng này lại có tới hai người, tạo ra hiệu ứng một cộng một lớn hơn hai. Nữ sinh Gia Lam dù có ham học đến đâu, thì suy cho cùng cũng chỉ là một đám con gái mười mấy tuổi, ở lứa tuổi mới lớn, không thể nào giữ được bình tĩnh.


Chủ đề được bàn tán nhiều nhất là ai đẹp trai hơn.


Đa số mọi người căn bản không phân định được, những người phân định được thì mỗi người một ý, vẫn tranh cãi không ra kết quả.


Nhưng nếu nói về độ thân thiện, chắc chắn chàng trai tông nóng độc chiếm spotlight. Nghe nói Renren* của chàng trai tông lạnh từ chối kết bạn, còn chàng trai tông nóng thì ngược lại, bất kể ai gửi lời mời kết bạn, cậu đều chấp nhận hết.


(*) Renren*: một mạng xã hội phổ biến của trung quốc thời đó, giống như facebook vậy


Không phụ đôi mắt đào hoa đa tình đó của cậu.


Tuần thứ hai, nhà ăn tầng hai mà Vân Vụ Lai và Cừu Vũ thường đến xảy ra sự cố rơi quạt trần, may là vào giờ học nên không ai bị thương, nhưng để đảm bảo an toàn, nhà ăn tầng hai tạm ngừng hoạt động.


Từ khi khai giảng, hai cô gái đã tiến hành so sánh toàn diện về khẩu vị, môi trường, giá cả của ba tầng, cuối cùng xếp hạng tổng hợp là tầng hai, tầng ba, rồi mới đến tầng một. Nay tầng hai không ăn được, hai người liền cùng nhau lên nhà ăn tầng ba.


Ở đó, Vân Vụ Lai lại gặp Chúc Khải Toàn.


Xung quanh cậu khá náo nhiệt, đều là những người nổi tiếng trong trường, cả nam lẫn nữ. Anh em sinh đôi dính liền Phó Hành Thử thì không cần phải nói, còn có cả Hứa Húc trong lớp họ. Một đám người lộn xộn xếp hàng, tiếng nói cười không ngớt.


Cừu Vũ do dự một chút, rồi kéo Vân Vụ Lai sang xếp hàng ở dãy bên cạnh họ.


Khi hai cô gái dần thân thiết hơn, Cừu Vũ thừa nhận với Vân Vụ Lai rằng mình có chút ý tứ với Phó Hành Thử, nhưng chỉ là ngưỡng mộ đơn thuần, chưa từng nghĩ sẽ tranh giành gì cả, vì biết không cùng một thế giới, đứng nhìn từ xa đã thấy mãn nguyện rồi. Hơn nữa, ở cấp ba cô ấy chỉ muốn học hành cho tốt, không muốn bị chuyện tình cảm làm phân tâm.


Chúc Khải Toàn từ phía sau khoác cổ Phó Hành Thử, tựa đầu lên vai cậu ta như thể không có xương. Hứa Húc không biết đã nói gì, cậu ta mở miệng, lười biếng đáp lại: “Đồ ngốc.”


Rồi cả bọn đều cười phá lên.


Cậu ta nói bậy nhưng không hề th* t*c, mà toát ra vẻ ngông cuồng của tuổi trẻ.


Chúc Khải Toàn cũng cười một tiếng, thẳng người dậy khỏi vai Phó Hành Thử, hơi quay đầu lại và nhìn thấy Cừu Vũ.



Không biết có phải là ảo giác của Vân Vụ Lai không, ánh mắt cậu trước khi chiếu đến Cừu Vũ đã dừng lại trên người cô một thoáng chốc.


Đây là lần đầu tiên Vân Vụ Lai đối mặt với cậu, đôi mắt cậu quá đẹp.


Khi nhìn chăm chú vào ai đó, dường như chúng biết nói.


Nhận ra mình lại có suy nghĩ này, cô thầm mắng mình quá tự luyến, mình có gì đáng để cậu ta nhìn chứ?


Từ khi bước vào tuổi dậy thì, những chàng trai tỏ tình với cô chưa bao giờ dứt, nhưng cô tự biết mình, biết rằng ngoại hình của mình không có gì nổi bật đặc biệt, còn về khí chất luôn được khen ngợi thì lại quá trừu tượng.


Chúc Khải Toàn và Cừu Vũ là bạn học cấp hai, gặp nhau đương nhiên sẽ chào hỏi.


Không phải là mối quan hệ thân thiết gì, nên sau vài câu hỏi thăm đơn giản, hai nhóm người lại trở về trạng thái không liên quan gì đến nhau.


Giọng của Hứa Húc vang lên giữa tiếng người ồn ào bị Vân Vụ Lai bắt được: “Kia là hoa khôi lớp tớ, bọn con trai lớp tớ bảo cậu ấy là tiên nữ.”


Vân Vụ Lai lập tức cứng đơ sống lưng. Đây là cái biệt danh xấu hổ gì vậy, không biết bạn nam nào trong lớp đã nghĩ ra, mỗi lần nghe thấy cô đều cảm thấy ngượng đến co cả ngón chân, tại sao bây giờ còn nói cho người khác nghe.


Cô thật sự rất sợ bị họ cười nhạo.


Mấy cậu con trai nói gì đó, nhưng cô không nghe rõ, cũng không nhận ra Chúc Khải Toàn có nói gì không.


Nhà ăn tầng hai tạm ngừng hoạt động ba ngày, trong ba ngày đó, Vân Vụ Lai và Cừu Vũ đều đi ăn ở tầng ba. Sau đó, tầng hai sửa chữa xong và mở cửa trở lại, nhưng cả hai đã quen với tầng ba rồi nên cũng không quay lại tầng hai nữa.


Chúc Khải Toàn và nhóm bạn là khách quen của nhà ăn tầng ba. Hầu hết thời gian cậu đều ăn riêng với Phó Hành Thử, thỉnh thoảng sẽ đi cùng một nhóm đông.


Nếu gặp họ, cậu sẽ chào hỏi, đương nhiên là chỉ chào Cừu Vũ.


Trưa hôm đó, Vân Vụ Lai và Cừu Vũ như thường lệ đến nhà ăn tầng ba ăn cơm.


Trong lúc xếp hàng, Vân Vụ Lai nhàm chán nhìn xung quanh, ở lối vào nhà ăn, Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử bước vào, hai người vừa nói vừa cười đi tới.


Ánh mắt Chúc Khải Toàn lướt qua lướt lại giữa các hàng người đang xếp hàng.


Vân Vụ Lai đoán cậu đang xem quầy nào có ít người xếp hàng nhất, cô không để ý đến cậu nữa mà quay sang nói chuyện phiếm với Cừu Vũ.


Chúc Khải Toàn đi đến dãy cách họ một hàng về phía bên phải rồi dừng lại.


Tuy Vân Vụ Lai không cố ý nhìn cậu, nhưng cơ thể cô lại hướng về phía họ, nên cô có thể quan sát mọi hành động của họ.


Chúc Khải Toàn dường như liếc nhìn họ một cái, rồi kéo Phó Hành Thử sang xếp hàng ở dãy ngay bên cạnh họ.


Nhưng rõ ràng số người xếp hàng ở dãy ban đầu của họ ít hơn một hai người.



Phó Hành Thử cũng phàn nàn: “Qua đây làm gì?”


Chúc Khải Toàn làm như không nghe thấy, đưa tay ra trước mặt Cừu Vũ, búng một tiếng.


Cừu Vũ vốn đang quay nửa lưng về phía họ, bất giác ngưng nói chuyện, quay đầu lại, cười chào cậu: “Hi.”


“Hi.”


Mấy ngày liên tiếp sau đó đều như vậy, hai nhóm người gần như luôn đến nhà ăn cùng một lúc, và lần nào Chúc Khải Toàn cũng sẽ xếp hàng bên cạnh hoặc phía sau họ.


Cậu và Cừu Vũ ngày càng thân hơn, nhưng chưa bao giờ nói chuyện với cô, thậm chí rất ít khi nhìn cô.


Thứ sáu tan học, Vân Vụ Lai và Cừu Vũ cùng nhau về nhà.


Thoáng cái đã khai giảng được gần một tháng, thứ hai tuần sau, trường sẽ tổ chức kỳ thi tháng đầu tiên sau khi nhập học.


Cừu Vũ hẹn Vân Vụ Lai cuối tuần cùng đi thư viện ôn bài.


“Được thôi.” Vân Vụ Lai vui vẻ đồng ý. Cừu Vũ học rất có phương pháp, cũng rất tự giác, có thể thúc đẩy tinh thần học tập của cô.


Đi đến góc cua ở lối ra tòa nhà dạy học, hai người chạm mặt Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử. Chúc Khải Toàn cầm một cây chổi tre, một tay cầm, kéo lê phía sau, cây chổi cọ vào nền xi măng phát ra tiếng sột soạt, có thể nghe thấy từ xa.


Khi đến gần, Chúc Khải Toàn cười hỏi Cừu Vũ: “Sao cậu cũng về muộn vậy?”


“Tớ giúp bạn tớ dọn vệ sinh lớp học.” Cừu Vũ chỉ vào Vân Vụ Lai, rồi hỏi cậu “Hôm nay cậu cũng trực nhật à?”


“Ừ, khu vực chung.” Chúc Khải Toàn nói.


Thật trùng hợp, cả hai đều là học sinh trực nhật ngày thứ sáu.


Sau vài câu hỏi thăm đơn giản, hai nhóm người tạm biệt nhau – tất nhiên, dùng từ “hai người” thì chính xác hơn, vì trong bốn người chỉ có hai người họ nói chuyện với nhau.


Đi được vài bước, Vân Vụ Lai cũng không hiểu sao mình lại quay đầu nhìn lại.


Vừa hay bắt quả tang hành động quay đầu nhìn họ của Chúc Khải Toàn. Chuyện xảy ra quá đột ngột, cậu ngây người một lúc, rồi nhanh chóng quay đầu đi.


Nếu chỉ là hành động quay đầu thì còn có thể không đại diện cho điều gì, nhưng cộng thêm cái quay đầu lảng tránh này, dùng từ “trùng hợp” để hình dung thì có chút gượng ép.


Nghi ngờ lởn vởn trong lòng Vân Vụ Lai suốt hơn nửa tháng qua đến giây phút này cuối cùng cũng sáng tỏ.


“Cừu Vũ.” Cô dùng cùi chỏ huých Cừu Vũ.


Cừu Vũ: “Hả?”


Vân Vụ Lai trịnh trọng nói: “Tớ nghĩ, có lẽ Chúc Khải Toàn thích cậu.”


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 83: Ngoại truyện 2
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...