Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 84: Ngoại truyện 3


Lời này vừa thốt ra, Cừu Vũ ngẩn người tại chỗ.


Sau khi hoàn hồn, mặt cô ấy đỏ bừng vì xấu hổ, vội ngăn Vân Vụ Lai lại: “Vụ Lai, cậu đừng nói bậy.”


“Thật đó, tớ quan sát cậu ấy mấy ngày rồi.” Vân Vụ Lai liệt kê từng điểm bất thường trong mấy ngày qua cho Cừu Vũ nghe, “Lần nào ăn cơm cậu ấy cũng xếp hàng ngay cạnh chúng ta, không cần biết hàng dài hay ngắn, hơn nữa lần nào cũng chào cậu đầu tiên.”


Thời cấp hai, quan hệ giữa Cừu Vũ và Chúc Khải Toàn chỉ là bạn học bình thường, ba năm trời chẳng nói với nhau được mấy câu. Bị Vân Vụ Lai nói như vậy, Cừu Vũ cũng cảm thấy gần đây quả thật có chút không ổn, Chúc Khải Toàn đối với cô ấy dường như quá nhiệt tình.


Vân Vụ Lai tung ra bằng chứng đanh thép: “Với lại vừa nãy tớ quay đầu lại, còn bắt quả tang cậu ấy đang nhìn trộm cậu nữa.”


Cừu Vũ là kiểu con gái hai tai không màng chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền. Cô áy lớn lên trong một gia đình khá giả, tính cách không hướng ngoại, ngoại hình mang vẻ đẹp dịu dàng của con nhà lành, ưu điểm lớn nhất chính là học tập. Những nhân vật nổi tiếng trong trường chưa bao giờ có dính dáng gì đến cô, nên cô không tin một chàng trai như Chúc Khải Toàn lại có tình cảm yêu mến với mình.


Nhưng Vân Vụ Lai nói cứ như thật, không giống nói dối.


Cán cân trong lòng Cừu Vũ bắt đầu lung lay, cô ấy bán tín bán nghi.


“Không tin thì thứ hai tuần sau cậu cứ quan sát kỹ mà xem.” Vân Vụ Lai nói.


Hai ngày cuối tuần trôi qua nhanh như chớp trong guồng quay ôn tập dày đặc. Tối chủ nhật, dưới sự thuyết phục của bố mẹ, Vân Vụ Lai cuối cùng cũng đồng ý đi ngủ sớm.


Cô mới 13 tuổi, kinh nguyệt lần đầu cũng mới đến hồi nửa năm trước, chính là giai đoạn phát triển chiều cao vượt bậc, thiếu ngủ sẽ ảnh hưởng đến sự tăng trưởng.


Sau một giấc ngủ ngon lành, Vân Hòa Quang đưa Vân Vụ Lai đến trường.


“Thi tháng cứ giữ tâm lý bình thường là được rồi.” Trước khi cô xuống xe, Vân Hòa Quang xoa đầu con gái, nói một cách đầy tự hào, “Nhà ta là dân nghệ thuật, thi điểm cao như vậy làm gì, lãng phí!”


Vân Vụ Lai biết bố cố tỏ ra thoải mái vì sợ cô áp lực, cô mỉm cười gật đầu.


Buổi sáng thi Ngữ văn và Toán, Vân Vụ Lai tự cảm thấy mình làm bài khá tốt, nhưng học sinh trường Gia Lam ai nấy đều là thần thi cử, nên trong lòng cô vẫn không chắc chắn.


Cô tập hợp với Cừu Vũ đang thi ở phòng khác, hai cô gái cùng nhau đi từ tòa nhà dạy học đến nhà ăn, không giống những bạn học khác đang sốt sắng so đáp án môn Toán.


Theo giao kèo tuần trước, mục đích của bữa ăn lần này không đơn thuần như mọi khi.


Vân Vụ Lai giả vờ vô tình quay đầu lại nhìn, dò la tình hình.


Hai chàng trai có chiều cao nổi bật, rất dễ thấy trong đám đông, cách họ một khoảng không xa không gần, chừng ba mét.


Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Chúc Khải Toàn quay đầu sang nói chuyện với Phó Hành Thử.


Vân Vụ Lai quay lại, nhỏ giọng báo cáo với Cừu Vũ: “Họ ở ngay sau lưng mình, gần lắm.”


Theo lý mà nói, con trai cao, chân dài, đi cũng nhanh hơn họ, đáng lẽ phải nhanh chóng vượt qua họ mới phải.


Nhưng khi Vân Vụ Lai quay đầu lại lần nữa, cô phát hiện khoảng cách giữa Chúc Khải Toàn, Phó Hành Thử và họ vẫn giữ nguyên như cũ, gần như không thay đổi.


Khi hai nhóm người khác nhau cùng đi, trừ khi cố tình kiểm soát tốc độ, nếu không thì rất khó có thể duy trì khoảng cách ban đầu, bởi vì tốc độ đi bộ của mỗi người là khác nhau.


Lần này, Vân Vụ Lai càng chắc chắn hơn.


Trước những bằng chứng xác thực, Cừu Vũ hoảng đến mức muốn rút lui: “Hay là chúng ta tới tầng hai ăn cơm đi.”


“Tại sao thế?” Vân Vụ Lai không hiểu.


Cừu Vũ sắp xếp lại suy nghĩ của mình: “Tớ vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong.”


Dây dưa tình cảm với một chàng trai như Chúc Khải Toàn, gần như không có cô gái nào có thể giữ mình trong sạch, vỗ ngực nói rằng mình sẽ hoàn toàn không rung động. Thay vào đó, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, bất kể ban đầu cô có ý với cậu ấy hay không.


Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường về mọi mặt ngoại trừ việc học, cuộc sống đơn giản, bình dị không thể chịu nổi sự đột nhập bất ngờ của cậu ấy, không thể yên bình đón nhận tình cảm của cậu ấy.


Cô ấy chỉ muốn học hành cho tốt.


“Hơn nữa, người tớ thích là Phó Hành Thử cơ mà.” Cừu Vũ ghé sát vào tai Vân Vụ Lai nói nhỏ, “Nếu Chúc Khải Toàn thật sự… thì thật là khó xử quá.”


Dưới sự kiên quyết của Cừu Vũ, hai người không lên tầng ba mà rẽ vào nhà ăn tầng hai từ cầu thang.


“Vụ Lai, cảm ơn cậu.” Cừu Vũ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác khó chịu khắp người kéo dài suốt quãng đường cuối cùng cũng biến mất.


Trở về nhà ăn “ruột”, hai người chọn một quầy ít người, xếp hàng gần song song với nhau, bắt đầu nói về bài thi buổi sáng.


Vân Vụ Lai: “Câu trắc nghiệm cuối cùng môn Toán cậu chọn gì?”



Cừu Vũ nói: “A.”


Mặt Vân Vụ Lai lập tức xịu xuống: “Tớ chọn C, ban đầu cũng định chọn A.”


“Tớ chưa chắc đã đúng đâu, biết đâu C mới là đáp án đúng.” Cừu Vũ an ủi cô, rồi hỏi về câu tự luận cuối cùng, “Câu tự luận cuối cùng đáp án của cậu là gì?”


Vân Vụ Lai vừa định nói ra đáp án của mình thì thấy một bàn tay vươn ra từ phía trên đầu cô, búng một cái trước mặt Cừu Vũ.


Hai cô gái cứng đờ nhìn nhau.


Diễn biến của sự việc đã vượt xa sức tưởng tượng của họ.


Sự thật bày ra trước mắt, Cừu Vũ không tin cũng phải tin. Cô ấy cố gắng giữ bình tĩnh, quay người nhìn ra sau.


Phía sau họ, không phải Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử thì còn là ai.


Chúc Khải Toàn tỏ ra tự nhiên, cười nói vui vẻ hỏi: “Hôm nay sao lại chạy xuống tầng hai ăn cơm thế?”


Cừu Vũ nói năng cũng không được lưu loát, không dám hỏi lại tại sao cậu ta cũng chạy xuống tầng hai, cười gượng: “Bọn tớ… trước đây vẫn ăn ở tầng hai, lần trước quạt trần bị hỏng phải sửa nên mới lên tầng ba ăn.”


“Ồ.” Chúc Khải Toàn gật đầu, bắt chuyện với cô ấy “Cơm ở tầng hai có ngon không, tớ chưa ăn bao giờ.”


Cừu Vũ gật đầu: “Cũng được.”


Chúc Khải Toàn cười nói: “Vậy sau này lại định quay về tầng hai à?”


Câu này ý tứ rất rõ ràng, họ đến tầng hai, cậu cũng sẽ đến tầng hai. Cừu Vũ tê cả da đầu, gần như không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, gật đầu lia lịa: “Tùy tình hình thôi, ăn ở đâu cũng như nhau cả.”


Sau vài câu chào hỏi, Cừu Vũ như được đại xá, vội vàng quay đầu lại.


Vân Vụ Lai dùng nắm đấm khẽ đấm vào chân cô.


Cừu Vũ đấm lại.


Đây là bí mật nhỏ giữa hai cô gái.


Trong ba nhà ăn của trường, nhà ăn tầng ba có môi trường tốt nhất, giá cả đắt nhất, gần gấp đôi tầng một và gấp rưỡi tầng hai, nên tương đối ít người hơn. Hàng người xếp hàng ở tầng hai rõ ràng dài hơn tầng ba rất nhiều. Phó Hành Thử xếp hàng một lúc, có chút mất kiên nhẫn phàn nàn: “Đông thế này, đến tầng hai làm gì chứ.”


Chúc Khải Toàn có một người anh họ đang học lớp 12 ở Gia Lam, đã truyền thụ cho cậu không ít bí kíp sinh tồn ở trường, nên từ đầu năm học, cậu và Phó Hành Thử gần như chưa từng đến tầng một hay tầng hai.


“Ăn ngán rồi, đổi vị mới một chút.” Chúc Khải Toàn nói.


Hai cô gái càng cứng đờ hơn khi nhìn nhau.


Lấy cơm xong, Vân Vụ Lai và Cừu Vũ bưng khay cơm rời đi. Cừu Vũ cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn Chúc Khải Toàn.


Trong lòng Vân Vụ Lai không có gì khuất tất nên cô thoải mái nhìn một cái.


Phó Hành Thử lấy cơm trước, trong lúc đợi cậu ta, Chúc Khải Toàn quay đầu lại, vừa hay nhìn về hướng họ rời đi.


Nếu Vân Vụ Lai không đoán sai, Chúc Khải Toàn đang xem họ định ngồi ở đâu để lát nữa chọn một vị trí gần đó.


Mọi chuyện đều khá hợp lý, điều duy nhất mâu thuẫn trước sau chính là thái độ đường hoàng của cậu. Rõ ràng hôm thứ sáu tuần trước lúc tan học bị cô bắt quả tang, vẻ bối rối của cậu rất rõ ràng. Lúc đó cô còn cảm thán, không ngờ một chàng trai như vậy lại có thể ngây thơ đến thế.


Nhưng đến hôm nay, cái điệu bộ bắt chuyện với Cừu Vũ của cậu rõ ràng là một tay chơi tình trường lão luyện, từ đầu đến cuối đều làm chủ nhịp điệu và khí thế, nào có chút rụt rè nào đâu.


“Thế nào?” Vân Vụ Lai bưng khay cơm ngồi xuống trước mặt Cừu Vũ, “Tớ không nói bậy đúng không?”


“Tớ không biết…” Cừu Vũ che mặt mình đang nóng bừng, nói, “Tớ thật sự sắp bị cậu ấy dọa chết rồi.”


Đến tuổi này, cô gái nào ít nhiều cũng có những ảo tưởng nhất định về tình yêu, người ấy nhất định phải đẹp trai, cao ráo, có góc nghiêng tuấn tú nhất thế gian.


Lòng Cừu Vũ rối như tơ vò, một mặt là sự bài xích bản năng đối với việc cuộc sống đi chệch khỏi quỹ đạo đã định, nhưng mặt khác, cũng có hương vị bối rối ngọt ngào của tuổi thanh xuân len lỏi lan tỏa.


Vân Vụ Lai ngồi đối diện với quầy lấy cơm, nên có thể thấy rất rõ Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử mỗi người một tay bưng khay cơm đi ra từ hàng người. Quầy lấy cơm ở giữa nhà ăn, hai bên trái phải và đối diện đều có chỗ ngồi, nhưng Chúc Khải Toàn có mục tiêu rõ ràng, đi thẳng về phía bên trái, tức là hướng của họ, ánh mắt lướt qua đám đông đang ngồi bên trái và nhanh chóng khóa chặt vào cô.


Sau khi tìm thấy cô, Chúc Khải Toàn không nhìn quanh nữa, chuyên tâm nói chuyện với Phó Hành Thử, nhưng bước chân vẫn hướng về phía họ.


“Họ qua đây rồi.” Vân Vụ Lai báo trước cho Cừu Vũ “Rất có thể cậu ấy sẽ ngồi ngay cạnh chúng ta.”


Cừu Vũ không dám quay đầu lại: “Không phải chứ?”


May mà Chúc Khải Toàn cũng không quá đáng lắm, cậu ngồi xuống hàng ghế phía sau họ, không ngồi song song đối diện mà hơi lệch một góc.



Phó Hành Thử quay lưng về phía họ, Chúc Khải Toàn thì đối diện.


Vân Vụ Lai vừa hay có thể đối mặt nhìn thấy cậu.


Bữa cơm kết thúc trong yên bình, Chúc Khải Toàn dường như định từ từ giăng lưới, không muốn vội vàng. Hai chàng trai ăn xong rất nhanh rồi cùng đứng dậy, đi ngang qua bàn của họ. Cậu dừng lại, chào Cừu Vũ một cách đơn giản: “Bọn tớ đi trước đây.”


Trong miệng Cừu Vũ vẫn còn cơm, không tiện nói chuyện, chỉ gật đầu.


Nhìn bóng lưng họ rời đi, Vân Vụ Lai nói chuyện phiếm với Cừu Vũ: “Cậu thấy Phó Hành Thử đẹp trai hơn à?”


“Cũng không phải vấn đề ai đẹp hơn ai, họ đều khá đẹp trai.” Sau khi họ đi, Cừu Vũ thả lỏng toàn thân, cuối cùng cũng có thể nói chuyện bình thường “Chỉ là cá nhân tớ thích ngoại hình của Phó Hành Thử hơn, lạnh lùng, ngầu ngầu.”


Nói xong cảm nhận của mình, Cừu Vũ hỏi ý kiến của Vân Vụ Lai: “Còn cậu thì sao?”


Vân Vụ Lai thu tầm mắt lại, dùng đũa chọc hai cái vào cơm: “Cũng tàm tạm, tớ không phân biệt được.”


Thực ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã thích Chúc Khải Toàn hơn, đôi mắt đào hoa của cậu ấy quá ấn tượng. Lần đầu tiên đối mặt, cô chỉ có thể dùng từ kinh diễm để hình dung. Nhưng không biết tại sao, cô lại không nói thật với Cừu Vũ.


Có lẽ là để tránh hiềm nghi.


Cừu Vũ thấy cô nói không ra ngô ra khoai, cười lắc đầu, dùng ánh mắt nhìn trẻ con nói: “Thôi bỏ đi, cậu còn nhỏ, chưa thông suốt đâu.”


Vân Vụ Lai sờ mũi mình, không nói gì.


Tuy cô đi học sớm hơn bạn bè cùng trang lứa hai năm, nhưng tâm tư không hề non nớt hơn họ. Bao nhiêu năm đi học, bất kể là học tập hay giao tiếp, cô và bạn cùng lớp chưa bao giờ có khoảng cách thế hệ rõ rệt.


Hơn nữa cô sinh ngày 1 tháng 1, nói đúng ra chỉ nhỏ hơn các bạn cùng lớp một hai tuổi, qua năm mới dương lịch, cô sẽ tròn 14 tuổi, cũng không còn nhỏ nữa nhỉ.


Bữa ăn đầu tiên ở tầng hai của Phó Hành Thử gồm hai món mặn, một món chay và một bát canh. Trừ bát canh sườn ngô ra, các món còn lại đều dở tệ. Cậu ta không chịu ăn tạm, cả bữa ăn chẳng động đũa mấy lần. Ra khỏi nhà ăn liền rẽ vào căng tin, định mua thêm gì đó lót dạ.


Len lỏi giữa dòng người đông đúc trong siêu thị của trường, Phó Hành Thử có chút bực bội. Nghĩ đến việc phải chen chúc ở căng tin đều là do Chúc Khải Toàn không biết bị chập mạch ở đâu mà đòi đến tầng hai ăn cơm, cậu ta tuyên bố trước: “Mai về tầng ba ăn.”


Đi ngang qua kệ nước giải khát, Chúc Khải Toàn lấy một chai Coca-Cola: “Tùy tình hình.”


“Tình hình gì chứ?” Phó Hành Thử không thể hiểu nổi logic của bạn mình, cậu ta nhận xét về tầng hai “Vừa đông vừa dở.”


“Cũng được mà.” Chúc Khải Toàn nói “Món tớ gọi cũng ngon đấy chứ.”


Anh đã gọi y hệt thực đơn của Vân Vụ Lai, hương vị không thua kém tầng ba là mấy — dĩ nhiên là một nhà ăn đạt chuẩn của trường, cơm ở tầng ba cũng chẳng ngon lành gì cho cam.


“Mai đi tầng ba.” Phó Hành Thử không muốn đôi co với cậu.


Chúc Khải Toàn vẫn câu nói đó: “Tùy tình hình.”


Phó Hành Thử cúi người xuống, nhìn mấy nắm cơm còn sót lại trên kệ. Cậu ta lật nắm cơm lại xem vị trên bao bì, lơ đãng nói: “Còn đi tầng hai thì cậu tự đi mà ăn, tớ lên tầng ba.”


Chúc Khải Toàn nói: “Không được.”


Nghe vậy, Phó Hành Thử không còn tâm trí chọn cơm nắm nữa, đặt đồ xuống quay lại nhìn bạn mình: “Chúc Khải Toàn, tớ nói này, cậu bị bệnh gì vậy?”


Nếu là trước đây, cậu ta đã nói như vậy, Chúc Khải Toàn chắc chắn sẽ thỏa hiệp ngoan ngoãn lên tầng ba.


Chúc Khải Toàn: “…”


Phó Hành Thử nhìn cậu, một lời nói toạc móng heo: “Mẹ kiếp, không phải là cậu để ý em nào rồi đấy chứ?”


Chúc Khải Toàn: “…”


Nhìn bộ dạng này của Chúc Khải Toàn, dù gì cũng làm anh em được bốn năm rồi, Phó Hành Thử làm sao mà không hiểu. Dựa vào những dấu hiệu gần đây, cậu ta nhanh chóng thu hẹp mục tiêu xuống còn Vân Vụ Lai và Cừu Vũ, cười nói: “Lớp của Hứa Húc à? Em nào thế?”


Sau khi nghỉ ngơi ngắn vào buổi trưa, chiều lại tiếp tục thi, cũng giống như buổi sáng, hai môn.


Khối 10 có tất cả tám môn chính, ngày mai còn cả một ngày nữa.


Sau một ngày thi cử căng thẳng, các học sinh đều có chút uể oải. Trở về lớp, các học sinh bán trú chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà, học sinh nội trú cũng chuẩn bị ra nhà ăn dùng bữa rồi về ký túc xá sắp xếp nội vụ.


Trong thời gian thi, giáo viên các môn không giao bài tập về nhà. Ưng Đăng Dĩnh không yên tâm về tình hình ôn tập của học sinh bán trú sau khi về nhà. Bà ấy vừa coi thi xong liền vội vã đến cửa lớp 10A9, vỗ tay, ngăn mọi người rời khỏi lớp: “Tất cả dừng lại, hôm nay học sinh bán trú không về, ở lại tham gia tự học buổi tối.”


Các học sinh bán trú tuy có chút phàn nàn, nhưng cũng không dám chống lại mệnh lệnh của cô giáo, đa số đều không có ý kiến gì.


Hứa Húc giơ tay cao.


Ưng Đăng Dĩnh nhìn thấy cậu ta là đau đầu: “Hứa Húc, có chuyện gì?”



Ưng Đăng Dĩnh trong lòng không vui, nhưng cũng không muốn đôi co nhiều với học sinh dự thính, chỉ lãnh đạm đáp một tiếng “Ừm”.


Nhưng ai cũng có thể nghe ra sự qua loa trong giọng của cô giáo.


“Được rồi, nhanh chóng ra nhà ăn ăn cơm, chuẩn bị tự học buổi tối.” Ưng Đăng Dĩnh quay người rời khỏi lớp.


“Vụ Lai, nhưng hôm nay cậu có lớp mỹ thuật đúng không?” Cừu Vũ nhỏ giọng hỏi Vân Vụ Lai.


“Đúng vậy.”


Mỗi tuần Vân Vụ Lai có hai buổi học mỹ thuật, một buổi sau khi tan học thứ hai, một buổi vào chiều thứ bảy, học các loại hình khác nhau ở chỗ hai giáo viên khác nhau. Hai vị giáo viên này là giáo sư nổi tiếng của hai học viện nghệ thuật danh giá nhất Cẩm Thành, học phí mỗi buổi đều hơn một nghìn tệ, nếu không báo trước thì không được phép nghỉ, về nguyên tắc, không đi học cũng phải trả học phí.


Cừu Vũ không khỏi lo lắng cho cô: “Vậy cậu có ở lại tự học không, cô Ưng hung dữ lắm, cậu đi xin nghỉ chắc sẽ bị cô mắng đó.”


“Không ở lại.” Vân Vụ Lai nhanh chóng thu dọn cặp sách “Buổi học hôm nay một nghìn rưỡi tệ một buổi đấy.”


Học nghệ thuật là con đường được đắp bằng tiền. Bố mẹ rất hào phóng trong việc đầu tư cho mỹ thuật của Vân Vụ Lai, nhưng một nghìn rưỡi tệ đối với một gia đình khá giả bình thường tuyệt đối không phải là con số nhỏ.


Thi năng khiếu không giống như giải toán, không có đáp án chuẩn mực. Thành tích của nó phụ thuộc rất nhiều vào gu thẩm mỹ của giáo viên chấm thi, nên thi năng khiếu không có sự công bằng tuyệt đối. Lúc này, mối quan hệ trở nên đặc biệt quan trọng. Học dưới trướng các giáo sư của các học viện nghệ thuật danh tiếng chính là mối quan hệ.


Từ khi lên cấp ba, sau khi xác định Vân Vụ Lai quyết tâm đi theo con đường nghệ thuật, gia đình họ Vân đã hạ quyết tâm, nhờ vả một chút quan hệ để Vân Vụ Lai bắt đầu theo học các lớp này.


Tạm biệt Cừu Vũ, Vân Vụ Lai đeo cặp sách đuổi theo, gọi: “Cô Ưng ạ.”


Ưng Đăng Dĩnh nghe tiếng quay lại, thấy Vân Vụ Lai đeo cặp sách, sắc mặt lập tức tối sầm.


Vân Vụ Lai coi như không thấy: “Thưa cô, tối nay em có lớp mỹ thuật, hôm nay em muốn xin nghỉ tự học buổi tối ạ.”


“Ngày mai còn một ngày thi nữa, em có biết không?” Giọng Ưng Đăng Dĩnh rất khó chịu.


“Em biết ạ, nhưng bây giờ em mới biết hôm nay phải tự học, mà lớp mỹ thuật sắp bắt đầu rồi, em không thể xin nghỉ được.” Vân Vụ Lai nghiêm túc nhìn Ưng Đăng Dĩnh.


Ưng Đăng Dĩnh khựng lại một chút, sắc mặt càng đen hơn, giọng điệu trở nên gay gắt: “Cho dù hôm nay không tự học, em cũng nên vì kỳ thi ngày mai mà về nhà học hành chăm chỉ chứ không phải đi học mỹ thuật, đúng không? Tôi đã nói với em rồi, em là học sinh, nhiệm vụ chính là học tập, sở thích cá nhân phải được thực hiện trên cơ sở không ảnh hưởng đến việc học. Vốn dĩ lớp chúng ta đã là lớp có nhiều học sinh dự thính nhất rồi,”


Mỗi lớp đều có một đến hai học sinh dự thính, những lớp bị phân hai học sinh dự thính không phải là ít, nhưng đến miệng Ưng Đăng Dĩnh lại thành lớp của bà ấy là nhiều nhất: “Lại còn thêm một học sinh nghệ thuật như em, chuyển đi một Chúc Khải Toàn, chẳng lẽ muốn điểm trung bình của lớp chúng ta đội sổ sao?”


“Xin lỗi cô ạ” Giọng Vân Vụ Lai ôn hòa, nhưng không hề nhượng bộ, “Các kỳ thi tháng sau này em sẽ nhớ báo trước với giáo viên mỹ thuật, nhưng hôm nay sự việc đột ngột, em không thể xin nghỉ được.”


Ưng Đăng Dĩnh chất vấn: “Em vẽ vời sau này có kiếm ra cơm ăn không?”


Hiểu biết của bà ấy về hội họa rất ít, cho rằng con đường duy nhất của việc học mỹ thuật là trở thành họa sĩ, nhưng trên thế giới này có mấy ai thành công trở thành họa sĩ chứ?


Vân Vụ Lai thuận theo: “Được ạ.”


Giọng cô tự tin và quả quyết, nhưng trong mắt Ưng Đăng Dĩnh, đây là sự khiêu khích tr*n tr**.


Ưng Đăng Dĩnh bị tức đến bật cười, bà ấy không che giấu sự khinh miệt trong giọng nói: “Vậy thì tôi sẽ chống mắt lên mà xem.”


Vân Vụ Lai chớp mắt hai cái, trên mặt mang theo vẻ ngây thơ và ngơ ngác của trẻ con, dường như hoàn toàn không nghe ra Ưng Đăng Dĩnh đang nói mỉa: “Vậy, thưa cô, là cô đã đồng ý cho em không cần tham gia tự học buổi tối rồi ạ?”


Ưng Đăng Dĩnh: “…”


“Cảm ơn cô ạ.” Vân Vụ Lai cười.


Xin nghỉ thành công từ chỗ Ưng Đăng Dĩnh, Vân Vụ Lai vội vàng xuống lầu.


Vừa quay người đi, vẻ ngây thơ và ngơ ngác trên mặt cô đã biến mất, mơ hồ toát ra một luồng khí tức giận. Sao cô có thể không hiểu được ý tứ chua ngoa cay nghiệt của Ưng Đăng Dĩnh chứ.


Cô chính là cố tình chọc tức Ưng Đăng Dĩnh.


Còn không biết điều, thật sự tưởng cô dễ bắt nạt à?


Xuống đến tầng một, cô nhìn thấy Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử từ trong lớp đi ra ở cầu thang.


Cô và họ nhìn nhau một cái rồi đi thẳng trước một bước.


Dù sao cô và họ cũng chưa bao giờ chào hỏi nhau, Phó Hành Thử là một chàng trai lạnh lùng, còn Chúc Khải Toàn cũng chỉ nói chuyện với Cừu Vũ.


Phía sau mơ hồ truyền đến giọng của Phó Hành Thử, như đang trêu chọc gì đó.


Vân Vụ Lai hiểu tại sao Phó Hành Thử lại trêu chọc, dù gì ở trường cô và Cừu Vũ như hình với bóng, ở một mức độ nào đó, cô chính là người đại diện hình ảnh cho Cừu Vũ.


Bây giờ tâm trạng cô rất tệ, không muốn để ý đến những chuyện không liên quan đến mình.



Ra khỏi cổng trường, Vân Vụ Lai đi dọc theo bức tường rào phủ đầy dây leo khoảng hai trăm mét, đến trạm xe buýt, chuẩn bị bắt xe đến nhà giáo sư.


Buổi chiều cuối tháng chín ở Cẩm Thành vẫn còn oi bức, ánh hoàng hôn màu đỏ cam chiếu xiên xuống, kéo cái bóng của cô dài ra. Cô nhàm chán di di mũi giày trên bậc thềm của trạm chờ, thỉnh thoảng ngẩng đầu xem xe buýt đã đến chưa.


Tiếng cười nói trong trẻo của thiếu niên ngày một gần hơn.


Vân Vụ Lai quay đầu nhìn, là Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử đang đi tới.


Cô không để ý, quay đầu lại.


Kết quả là hai người họ dừng lại ngay sau lưng cô.


Sau khi dừng lại thì không nói chuyện nữa.


Xe buýt mãi không đến, rảnh rỗi không có việc gì làm, phía sau lại cứ im lặng, im lặng đến lạ thường, Vân Vụ Lai có chút tò mò, không biết hai người họ còn ở sau lưng không.


Nhưng lại sợ quay đầu lại sẽ rất kỳ quặc, nên cô vểnh tai lên lắng nghe.


Cho đến khi xe đến, cô cũng không nghe thấy động tĩnh gì, nên chắc là họ đã đi rồi.


Lúc lên xe buýt, cô vừa lấy thẻ xe từ trong túi ra, vừa không nhịn được tò mò quay đầu lại nhìn.


Kết quả là vừa hay chạm phải ánh mắt của Chúc Khải Toàn ở ngay sau lưng.


Phó Hành Thử không biết đã đi đâu mất, chỉ còn lại một mình cậu, một chân của cậu đã bước lên xe buýt.


Lần này đến lượt Vân Vụ Lai có cảm giác xấu hổ vì bị bắt quả tang.


Cô im lặng một giây, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu lại.


Quẹt thẻ xe buýt xong, cô đi xuống phía sau. Trên xe chỉ còn hai chỗ trống, học sinh lên ở trạm này không ít, cô sợ chậm chân sẽ không có chỗ ngồi.


Vừa đi được hai bước, một người qua đường gọi cô lại, người đó cầm một tờ 20 tệ thương lượng với cô: “Chào em, anh không có tiền lẻ, có thể đổi tiền với em được không?”


Vân Vụ Lai cũng không có tiền lẻ, cô quẹt thẻ giúp người đó: “Không cần trả lại đâu ạ.”


“Cảm ơn, cảm ơn em nhiều nhé.” Người đó rối rít cảm ơn.


Chỉ một cái xoay người như vậy, hai chỗ trống còn lại đã bị người khác nhanh chân chiếm mất.


Vân Vụ Lai trơ mắt nhìn chỗ ngồi cuối cùng bị chiếm, trong lòng dấy lên một trận ai oán, có điều người ta vẫn nói giơ tay không đánh người mặt cười, cô đành miễn cưỡng đáp: “Không có gì ạ.”


Không có chỗ ngồi, cô đành phải tìm một chỗ trống gần đó, nắm lấy tay vịn đứng vững.


Ánh mắt liếc qua thấy Chúc Khải Toàn vẫn đứng ở chỗ quẹt thẻ, xe đã chạy rồi mà cậu vẫn chưa nhúc nhích.


Vân Vụ Lai nhìn sang.


Chàng trai đứng trước máy quẹt thẻ, cầm một tờ tiền giấy màu đỏ một trăm tệ, vẻ mặt đầy lúng túng.


Cậu cũng không có tiền lẻ.


Chúc Khải Toàn nhìn Vân Vụ Lai, rồi lại nhìn tờ tiền đỏ trong tay, ngập ngừng muốn nói.


Ngay lúc Vân Vụ Lai chấp nhận số phận, định đi qua giúp người khác quẹt thẻ xe buýt lần thứ hai, thì thấy tay Chúc Khải Toàn buông lỏng, tờ một trăm tệ đó rơi vào hộp tiền.


Vân Vụ Lai: “…”


Cậu đúng là có tiền.


Bỏ tiền xong, Chúc Khải Toàn vịn tay vịn đi xuống, đứng ở một vị trí không xa bên cạnh cô. Chúc Khải Toàn cao nên nắm lấy vòng treo.


Phía sau có người không chắc chắn gọi: “Vân Vụ Lai?”


Vân Vụ Lai và Chúc Khải Toàn đồng thời quay đầu lại nhìn.


Là bạn học tiểu học của Vân Vụ Lai, cô bạn ngạc nhiên nói: “Đúng là cậu thật này, cậu cao lên nhiều quá, lúc đầu tớ còn không nhận ra.”


“Lâu rồi không gặp, Tiểu Duyệt.” Vân Vụ Lai cười chào.


Trò chuyện với bạn học tiểu học một lúc, Vân Vụ Lai nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Vừa nãy lúc Tiểu Duyệt gọi cô, phản ứng của Chúc Khải Toàn dường như là biết tên cô.


Tại sao cậu ta lại biết tên cô?


Xem ra, để theo đuổi Cừu Vũ, cậu ta cũng khá là dụng tâm nhỉ.


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 84: Ngoại truyện 3
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...