Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 82: Ngoại truyện 1
Ngày đầu tiên Vân Vụ Lai vào cấp ba, bố mẹ và em gái đã cùng nhau đưa cô đến trường.
Vân Hòa Quang nhìn cô qua gương chiếu hậu, có chút phiền muộn: “Ôi, mới chớp mắt mà con gái mình đã vào cấp ba rồi, già rồi, già thật rồi.”
Vân Sương miệng lưỡi ngọt ngào, lập tức an ủi bố: “Bố không già đâu, tại chị học sớm thôi, nếu không thì bây giờ mới học lớp tám.”
Vân Hòa Quang tỏ vẻ mình đã được an ủi.
Nhắc đến chuyện học sớm, Tô Uyển lại lần thứ 10086 phàn nàn chồng: “Chẳng hiểu sao hồi đó anh lại nhất quyết bắt Vụ Lai đi học sớm làm gì, bây giờ còn nhỏ tuổi đã phải học cấp ba, theo chương trình với bạn bè rất vất vả.”
Vân Vụ Lai mới 13 tuổi rưỡi, tuổi vào cấp ba bình thường phải là 15 hoặc 16.
“Vất vả chỗ nào?” Vân Hòa Quang không phục “Con gái anh thông minh, học sớm vẫn thi đỗ vào Gia Lam đấy thôi.”
Tô Uyển nói: “Anh đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa, Vụ Lai mà không phải học sinh năng khiếu mỹ thuật thì có vào được Gia Lam không?”
Điểm chuẩn của trường Gia Lam trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba năm nay là 560 điểm, Vân Vụ Lai thi được 525 điểm, vì là học sinh năng khiếu mỹ thuật nên yêu cầu về điểm văn hóa có thể được hạ thấp một cách thích hợp.
Vân Hòa Quang nóng nảy, ngày thường ông ấy ghét nhất là người khác nói con mình không tốt, dù là vợ cũng không được.
Không đợi Vân Hòa Quang phản bác, Vân Vụ Lai đã tự mình lên tiếng: “Được ạ.”
Hai vợ chồng đồng thời quay lại nhìn con gái.
Cô bé 13 tuổi không hề quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, điềm tĩnh và lạnh lùng phân tích cho bố mẹ: “Nếu con không phải là học sinh năng khiếu mỹ thuật, con sẽ có nhiều thời gian hơn để học, thi tuyển sinh cấp ba kiếm thêm 35 điểm không thành vấn đề.”
Với điểm văn hóa của mình, dù không vào được Gia Lam, cô cũng đủ điểm vào các trường điểm khác của Cẩm Thành.
Vân Hòa Quang phấn chấn hẳn lên, đắc ý hỏi vợ: “Nghe thấy chưa?”
Hai bố con lần nào cũng đứng cùng một phe, Tô Uyển hừ lạnh một tiếng, đành chịu thua.
Chẳng mấy chốc, cả gia đình đã đến trường Trung học Gia Lam.
Cổng trường tắc nghẽn không lối thoát, toàn là phụ huynh đưa con đến nhập học, người vác người xách những túi hành lý lớn nhỏ đi dưới cái nắng như thiêu như đốt, mảng lưng áo ướt đẫm mồ hôi, khiến màu vải trở nên loang lổ đậm nhạt.
Cổng trường rất hoành tráng, xứng với danh hiệu trường cấp ba hàng đầu Cẩm Thành. Lúc này, cổng trường đang mở rộng, từ ngoài nhìn vào là một vườn hoa hình vuông lớn, rực rỡ sắc màu. Cuối vườn hoa là tòa nhà hành chính của trường, tường kính phản chiếu ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời. Hai bên tòa nhà hành chính treo hai băng rôn dài, lần lượt viết “Nhiệt liệt chào mừng các thầy cô giáo và học sinh quay lại trường” và “Nhiệt liệt chào mừng các em học sinh khối 10 nhập học”.
Vân Vụ Lai không phải học sinh nội trú, không có hành lý cần chuyển, nhưng bố mẹ vẫn nhất quyết đưa cô vào tận lớp học, nhân tiện tham quan trường của cô.
“Năm đó bố chỉ thiếu một điểm rưỡi thôi.” Vân Hòa Quang nhắc lại chuyện xưa, tiếc nuối lắc đầu, “Chỉ thiếu một điểm rưỡi là bố đã có thể trở thành bạn học cùng trường với con rồi.”
Vân Vụ Lai im lặng không nói.
Bố cứ luôn miệng kể về sai sót trong kỳ thi tuyển sinh năm đó của mình, cô nghe đến phát ngán rồi.
Vân Sương rất biết giữ thể diện, an ủi bố: “Chỉ thiếu một điểm rưỡi cũng là siêu lắm rồi ạ!”
Vân Hòa Quang lại kể chuyện chiến tích năm xưa: “Đúng vậy, bố của con đây hồi đi học chưa bao giờ rớt khỏi top ba của lớp…”
“Đồ nịnh hót.” Vân Vụ Lai lẩm bẩm.
Âm lượng không được kiểm soát tốt nên Vân Sương nghe thấy, cô bé có chút không vui: “Chị mới là đồ nịnh hót.”
“Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Tô Uyển ngăn chặn cuộc chiến của hai chị em từ trong trứng nước “Bớt làm mất mặt ở bên ngoài đi.”
Cả nhà đi ngang qua bảng tin của trường, nơi đây dán đủ các loại thông báo và thông tin phân lớp.
Mặc dù hệ thống liên lạc điện tử của trường đã sớm thông báo lớp của Vân Vụ Lai là lớp 10/9, nhưng bố mẹ vẫn dừng lại, cẩn thận xem xét bảng phân lớp.
Nắng quá gắt, Vân Vụ Lai thúc giục: “Bố mẹ ơi, mình không xem nữa được không, nóng quá ạ.”
Vân Sương đã quên mất mối thù bị chị gái nói là “đồ nịnh hót”, hùa theo: “Đúng đó ạ, con sắp say nắng rồi.”
Vân Hòa Quang và Tô Uyển đều lờ các con đi, họ xem xong danh sách lớp 10/9 lại bắt đầu xem bảng vàng danh dự, trên đó dán danh sách hai mươi người đứng đầu kỳ thi tuyển sinh và hai mươi người đứng đầu của khối 11, 12 trong kỳ thi cuối kỳ học trước.
Vân Vụ Lai thở dài một hơi.
Đúng lúc này, một cánh tay thon dài từ phía sau vươn ra bên cạnh cô, mang theo một làn gió nhẹ.
Dựa vào cánh tay và chiều cao của cánh tay, đó là một bạn nam rất cao, bàn tay mảnh khảnh, móng tay có màu hồng bóng khỏe mạnh.
Đúng gu thẩm mỹ của Vân Vụ Lai.
Đối phương đặt ngón tay lên bảng thông tin phân lớp của lớp 10/4, khẽ lướt một cái, rồi quay đầu đắc ý nói: “Thế nào?”
Là một giọng nam trong trẻo.
Cái sự trong trẻo đặc trưng của tuổi dậy thì.
“Vãi.” Một bạn nam khác cũng ghé sát vào xem “Thật sự chuyển sang lớp bọn tớ rồi à, cậu thuyết phục bố mẹ cậu thế nào thế?”
“Tớ nói giáo viên chủ nhiệm lớp 4 tốt hơn.” Cậu ta thu tay về, nhún vai “Bà Đặng vạch trần tớ luôn, bảo là: ‘Là do Hành Thử ở lớp 4 tốt hơn thì có?’ Nhưng cuối cùng vẫn chuyển cho tớ.”
Tấm kính tủ trưng bày phản chiếu bóng người không rõ lắm, Vân Vụ Lai chỉ có thể thấy lờ mờ ngũ quan của họ, nhưng từ đường nét không khó để nhận ra, hai cậu trai này đều có ngoại hình rất nổi bật.
Hai người không nán lại quá lâu, sau khi xác nhận ở cùng một lớp thì liền rời đi.
Vân Vụ Lai quay đầu nhìn theo, hai người họ một người mặc đồ đen, một người mặc đồ trắng, mỗi người đeo một chiếc ba lô lệch vai, đi không nhanh không chậm, như thể không cảm nhận được cái nắng độc địa trên đầu.
Dựa vào màu áo, cô phân biệt được hai người, người bên trái chính là người vừa đứng cạnh cô ban nãy.
Vân Hòa Quang và Tô Uyển đi cùng Vân Vụ Lai vào lớp học, ký tên điểm danh ở chỗ giáo viên chủ nhiệm.
Vân Vụ Lai ngơ ngác gật đầu đồng ý.
Sau khi bố mẹ và em gái rời đi, cô ngồi một mình ở chỗ của mình mới muộn màng nhận ra, có phải bố cũng cảm thấy ngoại hình của hai cậu trai vừa rồi rất không an toàn, nên mới cố tình nói những lời đó không?
Vì chuyện học sớm, bố mẹ chưa bao giờ nhắc nhở cô về vấn đề yêu sớm, đây là lần đầu tiên.
Thật là… khó hiểu.
Trường mới, môi trường mới.
Mọi người đều bận rộn giao lưu kết bạn.
Cả lớp có 41 người, Vân Vụ Lai chỉ quen một người, là một bạn nam học lớp bên cạnh hồi cấp hai, thuộc dạng biết tên, nhận ra mặt nhưng chưa bao giờ nói chuyện, là một “người lạ quen thuộc”. Lúc này lại có cảm giác như gặp được người quen nơi đất khách, họ chào hỏi nhau nhiệt tình và trao đổi số QQ.
Vân Vụ Lai được xếp ngồi ở dãy thứ ba, trước sau trái phải đều là nữ, mọi người tự giới thiệu về mình, hỏi thăm điểm thi tuyển sinh của nhau.
Sau khi biết điểm của Vân Vụ Lai, bạn cùng bàn và vài người khác trao đổi ánh mắt, sau đó rõ ràng trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Nói cho cùng, đám học sinh chính thống thi đỗ vào Gia Lam bằng thực lực này đang xem thường kẻ dị biệt như cô, kẻ đã vào trường bằng “tà môn ngoại đạo”.
Vân Vụ Lai nhanh chóng nhận ra mình bị đối xử phân biệt, ai bị lạnh nhạt cũng không thể vui vẻ nổi, cô cũng không ngoại lệ. Vốn dĩ cô không phải là người thích kết bạn, không thể làm ra chuyện mặt nóng dán mông lạnh, liền tự mình cúi đầu đọc sách.
Bạn ngồi sau là một cô gái có chút kiêu ngạo, sau khi người khác hỏi xong điểm của Vân Vụ Lai lại quay sang hỏi điểm của cô ấy, cô ấy chỉ hờ hững trả lời qua loa. Mọi người cứ ngỡ thành tích của cô ấy cũng không tốt lắm, thế là cũng bài xích cô ấy luôn.
Sau khi học sinh đến gần đủ, phát xong sách giáo khoa, giáo viên chủ nhiệm Ưng Đăng Dĩnh ra hiệu cho cả lớp im lặng. Cô giáo tự giới thiệu ngắn gọn, nói về các quy định của trường và những điều cần lưu ý, rồi bắt đầu sắp xếp công việc của lớp. Đầu tiên, cô giáo gọi lần lượt mọi người tự giới thiệu theo số thứ tự để làm quen.
“Cừu Vũ.” Giáo viên chủ nhiệm gọi số một “Điểm thi tuyển sinh của Cừu Vũ đứng đầu lớp chúng ta, đứng thứ sáu toàn trường.”
Bạn ngồi sau đứng dậy.
Vài bạn học xung quanh cảm thấy mặt hơi đau rát.
Sau đó có muốn đến bắt chuyện làm thân, Cừu Vũ cũng hoàn toàn không để ý.
Vân Vụ Lai được tuyển thẳng diện năng khiếu, xếp theo thành tích, số thứ tự của cô là 39, áp chót trong lớp. Hai người cuối cùng đều là học sinh dự thính. Bạn nam xếp cuối cùng tên là Hứa Húc, toàn thân mặc đồ hiệu, phô trương sự giàu có của gia đình. Khi được giáo viên gọi tên, cậu ta không hô “có”, mà cố tình nói “Ơi”, khiến cả lớp cười rộ lên.
Ưng Đăng Dĩnh là một phụ nữ gần 50 tuổi, tóc ngắn gọn gàng, đeo một cặp kính gọng đen, thuộc kiểu giáo viên mà chỉ cần nhìn bề ngoài đã khiến học sinh phải kính sợ. Bà ấy rất ác cảm với hành vi cà lơ phất phơ, thích thể hiện của Hứa Húc. Nhưng những học sinh dự thính được nhét vào Gia Lam đều có gia thế hùng hậu, bà ấy không muốn gây chuyện, nên im lặng cho qua trang này, không thèm liếc mắt nhìn.
Khi phân công ban cán sự lớp, Ưng Đăng Dĩnh chỉ cân nhắc đến Vân Vụ Lai cho vị trí ủy viên tuyên truyền, vì cô là học sinh năng khiếu mỹ thuật. Còn đối với các chức vụ cán bộ lớp và cán sự các bộ môn khác, đương nhiên cô không nằm trong phạm vi được cân nhắc.
Từ lớp một tiểu học, Vân Vụ Lai luôn là học sinh đứng đầu lớp, nhưng khi đến một tập thể quy tụ những học sinh giỏi nhất thành phố này, lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được hương vị của sự tầm thường.
Có vài khoảnh khắc, cô thực sự cảm thấy hơi tự ti về điểm số của mình.
Tuy nhiên, Vân Vụ Lai luôn là một người có tâm lý rất tốt, xếp hạng 39, điều đó có nghĩa là không gian để cô tiến bộ còn rất lớn.
Ưng Đăng Dĩnh mất hơn nửa tiết để giải quyết xong công việc của lớp, sau đó không lãng phí một giây nào, nói với học sinh: “Lấy sách Ngữ văn ra.”
Bắt đầu vào học.
Một trong những phương châm của trường Gia Lam: Tranh thủ từng giây từng phút.
Không khí học tập trong lớp vô cùng sôi nổi, một buổi sáng trôi qua trong nháy mắt.
Đến giờ ăn trưa, các bạn học mới quen rủ nhau đi ăn chung, bạn cùng bàn và mấy người khác í ới gọi nhau, có hỏi Cừu Vũ, Cừu Vũ đã khéo léo từ chối. Bạn cùng bàn chỉ hỏi Vân Vụ Lai một câu chiếu lệ, dĩ nhiên Vân Vụ Lai sẽ không thiếu ý tứ đến vậy, cũng tìm một cái cớ để từ chối.
Đợi họ đi rồi, Cừu Vũ dùng bút chọc vào lưng Vân Vụ Lai: “Này, đi ăn trưa cùng không?”
Vân Vụ Lai rất ngạc nhiên, ngẩn ra một lúc: “Ừm, được thôi.”
Hai người không quen biết đi cùng nhau phải tạo chủ đề nói chuyện, Cừu Vũ khá hứng thú với Vân Vụ Lai: “Cậu là dân mỹ thuật à, học từ khi nào thế?”
“Chắc là từ lớp một.” Vân Vụ Lai nói.
“Nếu cậu không nói cậu học mỹ thuật, tớ sẽ nghĩ cậu là dân múa đó.” Cừu Vũ nói, “Bởi vì khí chất của cậu rất tốt.”
Cô ấy nói những lời khen ngợi này không có vẻ cố tình làm thân, mà có một sự chân thành đặc biệt trong đó.
Vân Vụ Lai thoải mái nhận lời khen: “Hồi nhỏ tớ cũng có học múa mấy năm.”
“Biết vẽ, còn biết múa, thích thật đấy.” Trong mắt Cừu Vũ lộ ra vẻ ngưỡng mộ “Bố mẹ tớ không bao giờ cho tớ dành thời gian cho sở thích cá nhân, họ cho rằng đó là lãng phí thời gian.”
Môi trường trưởng thành của Vân Vụ Lai tuy không đến mức khắc nghiệt, nhưng cũng không quá cởi mở, ví dụ như việc học múa hồi nhỏ là do mẹ ép cô học.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, học múa quả thực đã mang lại cho cô rất nhiều lợi ích, vai mở rộng, lưng thẳng tắp, mỗi cử động đều mang một vẻ đẹp dứt khoát. Từ nhỏ đến lớn, điều cô được khen nhiều nhất chính là khí chất.
Tình bạn giữa các cô gái đến rất nhanh, chỉ qua một bữa ăn, hai người đã bắt đầu thân thiết, vừa nói vừa cười trở về lớp. Một bạn học trong lớp truyền lời cho Vân Vụ Lai: “Cô Ưng bảo cậu đến văn phòng cô một chuyến.”
Ưng Đăng Dĩnh gọi Vân Vụ Lai là muốn tìm hiểu tình hình của học sinh năng khiếu nghệ thuật duy nhất trong lớp, ví dụ như một tuần phải học mấy tiết mỹ thuật, trung bình mỗi ngày dành bao nhiêu thời gian cho mỹ thuật, có thường xuyên phải tham gia các đợt tập huấn bên ngoài không, v.v.
Ưng Đăng Dĩnh là giáo viên môn chính, nên cuối cùng vẫn xem trọng nhất là điểm văn hóa. Hỏi Vân Vụ Lai chưa được hai câu, lông mày của cô ấy đã nhíu lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi: “Nhưng em dành quá nhiều thời gian cho mỹ thuật, liệu có theo kịp các môn chính không?”
Vân Vụ Lai nói: “Em sẽ nỗ lực nhiều hơn, cố gắng cân bằng giữa việc vẽ và học văn hóa ạ.”
“Tuổi lại còn nhỏ thế này, học sớm hẳn hai năm.” Ưng Đăng Dĩnh cảm thấy hơi tiếc “Nếu em đi học đúng tuổi, chuyên tâm vào việc học văn hóa, chắc chắn thành tích không chỉ dừng lại ở mức này.”
Tiếp theo, Ưng Đăng Dĩnh nói ra mục đích cuối cùng của mình: “Em có bao giờ nghĩ đến việc tạm thời gác lại việc vẽ không? Nếu em có thể toàn tâm toàn ý vào việc học, chắc chắn có thể thi đỗ một trường đại học rất tốt.”
Cô ấy luôn cho rằng vẽ vời là chuyện vô bổ.
Vân Vụ Lai thẳng thắn: “Dạ không ạ, em rất thích vẽ, bố mẹ em cũng rất ủng hộ em.”
Lời này nói ra khá đanh thép, lại còn lôi cả bố mẹ ra, lông mày của Ưng Đăng Dĩnh càng nhíu chặt hơn.
Đúng lúc này, cửa văn phòng mở ra, Vân Vụ Lai bất giác nhìn sang.
Cuối cùng cũng nhìn rõ mặt họ, cái bóng trên tấm kính không nói dối, hai người này thực sự là những cậu trai vô cùng đẹp, còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của cô, cùng nhau đi vào quả là mãn nhãn.
Nhưng hai người thuộc hai kiểu khác nhau, dùng góc nhìn của một học sinh mỹ thuật như cô để xem, một người là gam màu nóng, một người là gam màu lạnh.
Không phải nói về màu da, mà là cảm giác mà họ mang lại.
Cậu trai đứng cạnh cô ban sáng là gam màu nóng, cậu ta có một đôi mắt đào hoa quyến rũ, khi cười lên mang theo một chút ý vị đa tình, nhưng không hề có vẻ ph*ng đ*ng, bởi vì toàn thân cậu ta toát ra một sự tự tin và ánh nắng mãnh liệt, trung hòa vừa phải chút đa tình kia.
Cô không dám nhìn nhiều, nhanh chóng quay đầu lại, tiếp tục đấu trí đấu dũng với Ưng Đăng Dĩnh.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 10/4, Lý Quang Huy, hoàn toàn không bị vẻ đẹp của hai thiếu niên làm cho xiêu lòng, ông ấy chau mày trợn mắt, đập bàn một cái, quát lớn: “Qua đây cho tôi!”
Tiếng đập bàn đột ngột khiến Vân Vụ Lai giật nảy mình.
Mắt Chúc Khải Toàn rất tinh, anh để ý thấy bóng lưng của cô gái đang đứng trước bàn làm việc cách đó không xa khẽ run lên, anh không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Lý Quang Huy càng tức hơn: “Còn cười cợt được à?!”
Hai cậu trai lợi dụng động tác vung tay khi đi, dùng nắm đấm khẽ đấm vào người nhau, trong cơn thịnh nộ của Lý Quang Huy, họ cố gắng nín cười, đi đến trước bàn làm việc của chủ nhiệm.
Lý Quang Huy nghiến răng nhìn hai người, huyệt thái dương không khỏi giật thình thịch: “Hai em là bạn cùng bàn à?”
Cả hai đều không nói gì.
Lý Quang Huy tức không có chỗ xả, quát: “Nói!”
“Không phải ạ.”
Vân Vụ Lai nhận ra đó là giọng của gam màu nóng.
“Em còn biết là không phải à?!” Lý Quang Huy lại đập bàn một cái nữa, “Nếu đã không phải, tại sao hai em lại ngồi cùng nhau? Ai cho phép các em tự ý đổi chỗ? Việc đó thì thôi đi, tôi xem camera thấy hai em không ngừng nói chuyện, các em có nhiều chuyện để nói đến thế à, các em là học sinh tiểu học chắc?! Mới khai giảng ngày đầu tiên mà hai em đã làm phản rồi, sau này các em định làm gì nữa, trèo lên nóc nhà, đại náo thiên cung à?!”
Hai người lại không nói gì nữa.
Lý Quang Huy tiếp tục chất vấn: “Các em có phải nghĩ rằng, dù sao ngày đầu khai giảng thầy cô chưa nhận hết mặt các em, nên có thể đục nước béo cò không? Tôi nói cho các em biết, tuy tôi chỉ mới tiếp xúc với các em một chút thời gian, nhưng tôi gọi được tên của từng người trong lớp, nhận ra được mặt của tất cả các em, nên các em đừng hòng giở trò gì dưới mí mắt tôi.”
Mới ngày đầu khai giảng đã gây chuyện, lại còn là hai cậu trai cực kỳ đẹp, các giáo viên trong văn phòng đều hóng chuyện nhìn sang, ngay cả Ưng Đăng Dĩnh cũng tạm dừng cuộc nói chuyện với Vân Vụ Lai để xem kịch hay.
“Ý của ai?” Lý Quang Huy muốn truy cứu trách nhiệm.
Vân Vụ Lai cứ ngỡ với việc hai người này tốn bao công sức để chuyển vào cùng một lớp, còn dính nhau đến mức muốn làm bạn cùng bàn, chắc chắn tình cảm phải bền như vàng, sẵn sàng vì anh em mà xả thân. Kết quả là họ lại bật chế độ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, ai cũng chối bay chối biến, một mực khẳng định đó là ý của đối phương.
“Không ai chịu nhận trách nhiệm đúng không? Cũng được, vậy thì phạt chung, chép bài khóa đầu tiên của môn Ngữ văn mỗi người 20 lần, hôm nay khi nào chép xong thì mới được về.” Lý Quang Huy tức đến bốc khói trên đầu, tức đến mức chống nạnh đứng dậy, vẻ mặt đầy đau đớn tuyệt vọng, “Chúc Khải Toàn, em nói xem tại sao tôi lại đồng ý cho em chuyển sang lớp chúng tôi chứ?”
Ông nhìn sang Ưng Đăng Dĩnh: “Cô Ưng, bây giờ tôi trả người lại cho cô, còn kịp không?”
Nghe đến đây, Vân Vụ Lai thầm “ồ” một tiếng trong lòng.
Cậu ta tên là Chúc Khải Toàn, suýt chút nữa đã là bạn cùng lớp với cô.
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 82: Ngoại truyện 1
10.0/10 từ 17 lượt.
