Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 75


Vân Vụ Lai và Vân Sương hẹn gặp ở một phòng trà. Chúc Khải Toàn đợi trong xe, không vào làm phiền cuộc nói chuyện của hai chị em.


Đã hơn một tuần trôi qua kể từ lần cãi vã trước, nhưng không khí vẫn rất khó xử. Vừa ngồi xuống đối diện nhau, cả hai ngượng ngùng đến mức không lời nào tả xiết.


Vân Vụ Lai ho khan một tiếng không tự nhiên, cố tỏ ra như không có chuyện gì để mở lời trước: “Nhà cửa dọn dẹp sao rồi, khi nào thì dọn vào ở được?”


Mấy ngày nay tuy không liên lạc với Vân Sương, nhưng cô nghe Lạc Châu nói gần đây Vân Sương đều ở ký túc xá, không ở cùng mẹ nuôi và anh trai.


“Cũng gần xong rồi ạ.” Có thể thấy, Vân Sương cũng đang cố gắng tỏ ra thản nhiên “Chỉ là em chưa biết nói với mẹ nuôi thế nào.”


Mẹ nuôi chắc chắn hy vọng Vân Sương có thể ở bên cạnh bà.


Vân Vụ Lai nói: “Nói chuyện cho khéo vào, đừng để mẹ nuôi buồn.”


“Em biết rồi ạ.” Vân Sương gật đầu.


Rồi cả hai lại chìm vào im lặng trong giây lát.


Một lúc sau, Vân Sương lại lên tiếng: “Anh… tức là anh rể, có đến tìm em.”


Vân Vụ Lai hơi ngạc nhiên. Cô nhờ Chúc Khải Toàn đưa chìa khóa cho Vân Sương, vốn tưởng anh sẽ để cấp dưới làm thay, không ngờ anh lại tự mình đi tìm cô ấy.


“Anh ấy có nói gì không?”


“‘Vân Sương, hai chị em em cãi nhau là chuyện riêng của các em, anh không can thiệp. Nhưng lần sau nếu em còn dám lấy cái chết của mẹ ra để kích động chị em, anh sẽ không khách sáo với em đâu.’ Đây là lời mở đầu của anh ấy.”


Đến lúc đó Vân Sương mới biết, thì ra bao nhiêu năm nay chị gái mình vẫn chưa bao giờ thoát khỏi nỗi ám ảnh về cái chết của mẹ, thậm chí còn phải dùng thuốc hỗ trợ giấc ngủ trong thời gian dài để ép mình chìm vào giấc ngủ.


“Em luôn nghĩ, giá như em mới là chị thì tốt biết mấy, như vậy thì người đưa ra quyết định sẽ là em.” Nhắc đến mẹ và bố nuôi, viền mắt Vân Sương bất giác đỏ hoe. Nếu năm đó cô ấy trưởng thành trước, dù thế nào cô ấy cũng sẽ giữ mẹ lại, bất kể quyết định đó có lỗi với ai, hay phải trả giá bao nhiêu đi nữa. Dù là không học đại học, sớm đi làm thêm, hay bán nhà giá rẻ, thậm chí gạt bỏ lòng tự trọng để cầu xin bạn trai giúp đỡ, cô ấy cũng sẽ chọn để mẹ được sống.


Vân Vụ Lai đưa giấy ăn qua, Vân Sương không nhận. Cô ấy úp mặt vào lòng bàn tay, hai ngón trỏ ấn vào khóe mắt, đợi cảm xúc dịu đi một chút rồi nói tiếp: “Nhưng anh ấy nói đúng, nếu em là chị, em trưởng thành trước, thì có lẽ người phải uống thuốc ngủ mỗi đêm bây giờ lại là em.”


Nếu bất chấp tất cả để giữ mẹ lại, thì quãng đời còn lại của cô ấy sẽ bị giam cầm trong sự áy náy với bố nuôi mà không cách nào thanh thản được.


Vân Sương vẫn luôn cho rằng Vân Vụ Lai bẩm sinh đã lạnh nhạt với tình thân, dù là với mẹ, với nhà họ Lạc, hay với chính cô ấy.


Nhưng qua lời Chúc Khải Toàn, Vân Sương biết được rất nhiều chuyện mà Vân Vụ Lai chưa từng nhắc tới. Ví dụ như Vân Vụ Lai đã hào hứng bàn với Chúc Khải Toàn làm thế nào để nói cho cô ấy biết chuyện căn nhà, để có thể tạo ra sự bất ngờ lớn nhất; hay như đêm Giáng Sinh hôm đó, vốn dĩ hai vợ chồng định hưởng thụ thế giới riêng, nhưng Vân Vụ Lai sợ cô ấy thất tình, tâm trạng không tốt nên muốn rủ đi chơi cùng. Điều khiến Vân Sương ấn tượng sâu sắc nhất là Vân Vụ Lai không muốn chuyển hộ khẩu vào nhà họ Chúc để nhận tiền đền bù giải tỏa, vì cảm thấy sau khi mình chuyển đi, em gái chỉ còn một mình một sổ hộ khẩu sẽ rất cô đơn.


“‘Nói một cách khách quan, chị của em đúng là không phải một người chị dịu dàng, chu đáo, không hỏi han em từng li từng tí, cũng không phải lúc nào cũng canh cánh nhớ về em. Nhưng cô ấy cũng không phải là người vô tình máu lạnh, cô ấy vẫn luôn quan tâm em theo cách của riêng mình. Ngay cả khoản tiền sinh hoạt phí có vẻ qua loa đó, nhưng nghĩ kỹ lại xem, tiền bạc có thật sự là qua loa không? Không thể phủ nhận, sự đồng hành về mặt tinh thần rất quý giá, nhưng điều đó tuyệt đối không có nghĩa là đáp ứng về vật chất chẳng có giá trị gì. Sống ở thời đại này, chắc hẳn ai trong chúng ta cũng hiểu rõ tầm quan trọng của đồng tiền.’”


Hôm đó Chúc Khải Toàn đã nói chuyện với Vân Sương rất nhiều. Anh hoàn toàn bình tĩnh, tiếp cận vấn đề từ góc độ khách quan, phân tích rành mạch, có ngọn ngành những mâu thuẫn và hiểu lầm giữa hai chị em bao năm qua. Nhưng đến cuối cùng, giọng điệu của anh lại mang theo vài phần khẩn khoản rõ rệt: “‘Trong chuyện của mẹ, cả hai em đều không sai. Dù là em muốn giữ mẹ lại, hay Vụ Lai nén đau buông tay, anh thật sự hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của cả hai em. Anh rất xin lỗi vì lúc đó không biết gì cả, không thể đứng ra bảo vệ các em. Chỉ là người đã mất rồi, người sống phải sống cho thật tốt. Sự tha thứ của em đối với chị em là vô cùng quan trọng, còn hữu ích hơn bất kỳ lời an ủi nào của người khác trên thế gian này. Anh hy vọng em sẽ suy nghĩ kỹ những lời anh nói. Nếu em nghĩ thông rồi, phiền em hãy nói cho chị em biết càng sớm càng tốt.’”


“Em xin lỗi, chị.” Vừa thốt ra câu này, những giọt nước mắt Vân Sương vừa kìm nén lại tuôn trào. Lần này cô ấy không thể kìm được nữa, nước mắt cứ thế lăn dài trên má. “Em chưa bao giờ biết chị đã phải chịu đựng nhiều đến thế. Chị đừng uống thuốc nữa, em tha thứ cho chị… không, là xin chị hãy tha thứ cho em.”


Đây là lần đầu tiên Vân Vụ Lai và Vân Sương trải lòng tâm sự với nhau sau 23 năm làm chị em.


Tình thân là mối quan hệ bền chặt và ổn định nhất trên thế giới này. Nó là vô số những sợi dây vô hình, gắn kết những người cùng chung dòng máu lại với nhau. Dù có bao nhiêu xa cách và cãi vã, họ vẫn là một phần không thể tách rời trong cuộc đời của nhau.


Như lời bài hát “Chung một bàn tay” của Ôn Lam: “Thứ tự sinh mệnh của chúng ta, trong cùng một mái nhà ấm áp, cũng là sự tồn tại duy nhất, độc nhất trên thế gian này.”


Chúc Khải Toàn đã đợi trong xe gần ba tiếng đồng hồ, cho đến khi thấy Vân Vụ Lai và Vân Sương cùng nhau bước ra.


Họ không khoác tay thân mật, cũng không cười nói vui vẻ, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy họ, Chúc Khải Toàn đã cảm nhận được mối quan hệ huyết thống vô hình giữa hai người.


Chúc Khải Toàn xuống xe mở cửa cho họ.



“Em muốn đưa Sương Sương đến xem nhà của chúng ta.” Vân Vụ Lai nói.


Vân Sương đã xin lỗi cô, và cô cũng xin lỗi Vân Sương. Bấy lâu nay, cô thật sự đã bỏ bê em gái quá nhiều, luôn gạt Vân Sương ra khỏi thế giới của mình. Bắt đầu từ hôm nay, cô muốn thử chia sẻ cuộc sống của mình với em gái.


Chúc Khải Toàn không có ý kiến: “Nên thế mà, hoan nghênh em.”


Em gái đến xem nhà của chị gái là chuyện hiển nhiên.


“Anh.” Vân Sương chào anh.


Chúc Khải Toàn gật đầu, cười nói: “Em lên xe đi.”


Vân Sương không nhúc nhích, lí nhí xin lỗi: “Hôm đó… em xin lỗi. Em say quá, đầu óc không tỉnh táo, anh đừng để bụng nhé.”


Không đợi Chúc Khải Toàn rộng lượng tỏ ý tha thứ, Vân Vụ Lai đã xen vào: “Vậy nếu anh của em không kìm được cám dỗ thì em sẽ làm gì?”


Vân Sương nói: “Không kìm được cám dỗ thì chẳng phải là tra nam sao, em chắc chắn sẽ mắng anh ấy, rồi bảo chị rời xa anh ấy.”


Vân Vụ Lai vừa lên xe vừa hỏi: “Đồng nghiệp kia của em có xinh không?”


“Là đồng nghiệp cũ, anh ấy đuổi việc cô ta thẳng thừng rồi.” Vân Sương nghiêm túc sửa lại, rồi mới trả lời câu hỏi “Trông cũng khá xinh, nhưng dáng người thì bình thường.”


“Dáng người phương diện nào?” Vân Vụ Lai gạn hỏi tới cùng. Có người nói dáng người là chỉ béo gầy, có người lại chỉ đường cong cơ thể có quyến rũ hay không.


Trước đó vì chuyện của mẹ mà cô không có tâm trạng để ý đến người phụ nữ đã quyến rũ Chúc Khải Toàn, bây giờ mới muộn màng cảm thấy ghen tuông, không nhịn được muốn biết chi tiết.


To gan lớn mật, dám quyến rũ người đàn ông của cô.


Vân Sương đưa hai tay lên làm động tác trước ngực.


Vân Vụ Lai hiểu ra, “Ồ” một tiếng: “Vậy anh của em không xiêu lòng có phải vì dáng người cô ta bình thường không?”


Chúc Khải Toàn: “…”


Nếu theo tiêu chuẩn đó, dáng người của Vân Vụ Lai cũng không đẹp. Không đến mức lép, cũng chỉ tầm cup A lớn B nhỏ. Cô làm việc trong giới người mẫu đã lâu, tự nhiên cũng bị ảnh hưởng bởi nỗi ám ảnh kiểm soát vóc dáng. Người đã gầy thì trừ một số ít có điều kiện bẩm sinh cực kỳ ưu việt ra, còn lại thì ngực tám phần là không thể lớn được.


“Cái này thì em không biết.” Vân Sương để ý thấy ánh mắt của Chúc Khải Toàn, liền đổi giọng ngay, “Chắc là không phải đâu ạ, thật ra dáng cô ta cũng khá ổn, chỉ là không quá đẹp thôi.”


Sau khi rời khỏi phòng trà, Vân Vụ Lai và Vân Sương cùng nhau đến nghĩa trang thăm bố mẹ và bố nuôi. Từ nghĩa trang trở về, ba người cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Vân Vụ Lai ở Vân Đỉnh Thủy Ngạn.


Vân Vụ Lai nhắm mắt trước bánh sinh nhật và ước ba điều:


Một là hy vọng cùng Vân Sương tay trong tay bước tiếp.


Hai là hy vọng mình và Chúc Khải Toàn sẽ mãi mãi hạnh phúc.


Ba là muốn làm một người con gái hạnh phúc vui vẻ của mẹ.


Sinh nhật của Vân Vụ Lai cách sinh nhật của Vân Sương một ngày. Buổi trưa, Vân Sương tổ chức sinh nhật ở nhà mẹ nuôi, buổi tối thì tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà của nhà họ Vân, mời chị gái, anh rể và vài người bạn đến chung vui.


Vân Vụ Lai hít sâu mấy hơi mới có đủ can đảm bước vào ngôi nhà đã nhiều năm chưa từng đặt chân tới.


Ngôi nhà này chứa đựng cả tuổi thơ của cô, cùng tất cả những ký ức tốt đẹp về một gia đình đoàn viên. Khi bước vào, cô bỗng thấy hoảng hốt, như thể quay trở lại nhiều năm về trước, cô đi học về, ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng từ trong bếp, mẹ thò đầu ra từ bếp, cười gọi cô: “Vụ Lai, về rồi à? Chuẩn bị đi, sắp ăn cơm được rồi, mẹ làm món thịt kho tàu con thích đấy.”


Bố thì bế Vân Sương từ phòng cô bước ra, nói: “Vụ Lai về rồi à? Bóng đèn trong phòng con bố thay cho rồi đấy.”


Trên mặt, trên tay Vân Sương đều dính vết bút màu.



Bố liền dỗ cô: “Cho em chơi một lát đi mà, mai bố lại mua cho con hộp mới.”


Mẹ ở trong bếp gọi vọng ra: “Hộp này mới mua mấy hôm, lại mua mới?! Lão Vân, ông đừng có suốt ngày chiều hư nó.”


Ký ức vẫn còn rõ mồn một, dù có cãi vã ồn ào nhưng đó là một gia đình ấm áp. Tiếc là những ngày tháng như vậy sẽ không bao giờ trở lại nữa.


Chúc Khải Toàn nắm lấy tay cô.


Vân Vụ Lai hoàn hồn, thoát khỏi dòng hồi tưởng, cô mỉm cười.


Mấy người bạn của Vân Sương cũng đến chào hỏi họ, Vân Vụ Lai bận rộn đối đáp, tạm thời không còn thời gian để chìm đắm trong nỗi buồn vật đổi sao dời.


Mùa đông ăn lẩu rất tuyệt, vừa tiện lợi vừa ấm áp. Sau khi ăn xong bữa cơm náo nhiệt, mọi người cùng nhau dọn dẹp bát đũa, rồi lại trò chuyện một lúc, thấy đã muộn nên lần lượt chào tạm biệt ra về.


Vân Vụ Lai và Chúc Khải Toàn là những người về cuối cùng.


Vân Sương nói muốn nói chuyện riêng với Vân Vụ Lai vài câu, Chúc Khải Toàn vui vẻ đồng ý.


“Em nói với mẹ nuôi rồi, sau này em sẽ ở đây.” Vân Sương nói.


Vân Vụ Lai gật đầu: “Mẹ nuôi chắc không nỡ xa em đâu, nhớ thường xuyên về thăm bà nhé.”


“Em biết mà.” Vân Sương gãi đầu, những lời muốn nói có chút sến súa khiến cô ấy hơi ngượng ngùng “Đây là nhà mẹ đẻ của chị, nếu chị cãi nhau với anh rể thì có thể về đây ở.” Cô ấy nói thêm “Không cãi nhau cũng có thể về, chị muốn về lúc nào cũng được.”


Vân Vụ Lai mua vé máy bay về Paris vào sáng sớm ngày 5 tháng 1. Tính ra cô cũng ở trong nước được hơn mười ngày, nhưng thời gian vui vẻ thật quá ngắn ngủi, thoáng cái đã đến tối ngày 4.


Chúc Khải Toàn có một cuộc họp quan trọng, kết thúc đã gần mười hai giờ đêm.


Vân Vụ Lai vẫn luôn đợi anh trong văn phòng.


Anh đẩy cửa bước vào, đi đến trước mặt cô, ôm lấy eo cô rồi cúi đầu hôn cô một cái: “Đợi lâu lắm rồi phải không em?”


Vân Vụ Lai không nói, vòng tay qua cổ anh, kéo đầu anh xuống một lần nữa.


Sau một nụ hôn dài quyến luyến không rời, Vân Vụ Lai tựa đầu lên vai Chúc Khải Toàn, giơ tay lên xem giờ, không nhịn được cằn nhằn: “Họp gì mà lâu thế… Mười hai giờ mười chín rồi, hôm nay em phải đi rồi đấy.”


Chúc Khải Toàn xoa đầu cô: “Có việc rất quan trọng.”


Vân Vụ Lai đương nhiên biết là có việc quan trọng, nếu không thì cô đâu chỉ cằn nhằn một câu đơn giản như vậy. Hiểu là một chuyện, nhưng nghĩ đến khoảng thời gian cuối cùng anh cũng không thể ở bên cô trọn vẹn, cô vẫn không thể vui lên được.


“Đi thôi, về nhà.” Chúc Khải Toàn nắm tay cô.


Trên đường về nhà, đèn đường vẫn sáng, nhưng xe cộ và người đi lại rõ ràng đã thưa thớt hơn ban ngày rất nhiều. Vân Vụ Lai nhìn ra ngoài cửa sổ, càng nghĩ càng buồn.


Cứ tưởng có thể dần dần thích nghi, nhưng thực tế lần nào cô cũng càng không nỡ xa anh hơn.


Nhưng Chúc Khải Toàn có vẻ khá bình thản. Mấy ngày nay, ngày nào anh cũng rất bận, không biết có phải cô nghĩ nhiều không, nhưng cô luôn cảm thấy mình gần như không cảm nhận được sự không nỡ của anh. Hơn nữa, trước đây dù có họp hành anh cũng sẽ tranh thủ liên lạc với cô, nhưng tần suất gần đây rõ ràng đã giảm đi.


Lúc dừng đèn đỏ, Chúc Khải Toàn đạp phanh, nghiêng người qua hỏi cô: “Anh họp lâu quá, làm em không vui à?”


“Không có.” Vân Vụ Lai phủ nhận.


Không thể vì yêu đương mà làm lỡ việc chính của anh được.


“Sao anh nghe có người khẩu thị tâm phi thế nhỉ.” Chúc Khải Toàn cười trêu chọc “Để anh nếm thử là biết ngay.”


Môi anh mạnh mẽ áp xuống, cướp đi không khí trong lành cô đang hít thở.



Bị anh hôn, bị anh m*t, cô đâu còn nhớ mình đã không vui vì chuyện gì nữa.


Đèn xanh bật sáng, xe phía sau thấy họ mãi không đi liền mất kiên nhẫn bấm còi ra hiệu.


Chúc Khải Toàn để ý thấy đèn tín hiệu màu xanh trong tầm mắt, anh hôn nhẹ lên môi cô một cái cuối cùng rồi mới ngồi thẳng dậy, nhả phanh.


Chiếc xe khởi động một cách vững vàng.


Sau nụ hôn mãnh liệt, người có chút thiếu oxy, Vân Vụ Lai uể oải tựa vào lưng ghế để điều hòa nhịp thở.


Chúc Khải Toàn cười nhìn cô một cái, tặc lưỡi hai tiếng như đang nếm thử gì đó, cuối cùng đưa ra kết luận: “Ừm, đúng là khẩu thị tâm phi, xem ra lúc anh họp, vợ anh nhớ anh lắm.”


Vân Vụ Lai thật sự chịu thua con người này, cô không nhịn được mà bật cười: “Biến đi.”


“Đợi đấy, về nhà sẽ thỏa mãn em.” Chúc Khải Toàn nói rồi nhấn ga mạnh hơn, chiếc xe tăng tốc rõ rệt.


Ngay giây đầu tiên bước vào nhà, Vân Vụ Lai đã bị một lực từ phía sau ép chặt vào bức tường tranh ghép.


Trong bóng tối, Chúc Khải Toàn giữ cằm cô bắt cô quay đầu lại, theo sau đó, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi cô, quần áo bị kéo xuống một cách vội vã.


Trong nhà có bật máy sưởi ấm áp, nhưng bức tường ảnh áp vào da vẫn hơi lạnh, Vân Vụ Lai không khỏi rụt người lại, nhưng anh đã áp sát phía sau, không cho cô chút không gian nào để né tránh.


Bề mặt tường nhanh chóng bị nhiệt độ cơ thể cô làm cho ấm lên.


Bức tường tranh ghép chi chít những đường viền của các mảnh ghép, cơ thể cô liên tục bị ép mạnh lên đó, làn da có thể cảm nhận rõ ràng sự lồi lõm của bề mặt tường.


Lâu dần có chút đau.


Nhưng trong cơn mê loạn ái tình, cô không còn quản được nhiều như vậy nữa.


Cô mơ màng nghĩ, lát nữa trên người mình chắc chắn sẽ có những vết hằn của tranh ghép.


Sau khi kết thúc, Chúc Khải Toàn bế cô vào phòng tắm. Dưới ánh đèn, cô nhìn rõ cơ thể mình, quả nhiên có thêm rất nhiều vết hằn của những mảnh ghép nhỏ.


Không chỉ trên người cô, mà trên trán và mặt cũng có, trông như một con mèo hoa.


Đau rát.


“Sau này đừng làm ở đó nữa.” Vân Vụ Lai nói.


Trên cánh tay Chúc Khải Toàn cũng có vết hằn, anh nghịch ngợm bàn tay cô, lơ đãng đáp: “Vậy em muốn làm ở đâu?”


Vân Vụ Lai nói: “Không làm nữa.”


Chúc Khải Toàn chọc lét cô: “Dám cãi lời anh à?”


Hai người nô đùa trong bồn tắm, nước trong bồn văng ra ngoài, khiến cả phòng tắm ngập trong biển nước.


Theo như Vân Vụ Lai hiểu về Chúc Khải Toàn, đêm trước khi chia tay, anh tuyệt đối không thể nào thỏa mãn chỉ với một lần.


Nhưng sau khi tắm xong, hai người lên giường, Chúc Khải Toàn tắt đèn, ôm cô vào lòng, nói “Chúc ngủ ngon”, rồi dường như thật sự định đi ngủ.


Vân Vụ Lai đợi một lúc lâu, vẫn không thấy anh có động thái gì thêm.


Vốn dĩ nỗi buồn bực của cô đã tan biến theo cơn hoan lạc mãnh liệt vừa rồi, giờ đây nó lại bắt đầu trỗi dậy, quay lại ám ảnh trong lòng.


Cô cố gắng thuyết phục bản thân, có lẽ hôm nay Chúc Khải Toàn rất mệt, hơn nữa cũng đã muộn rồi, cô thật sự nên nghỉ ngơi sớm, nếu không mai dậy không nổi lỡ chuyến bay thì sao.



Ngày hôm sau đưa cô ra sân bay cũng vậy, trên đường đi điện thoại của anh reo liên tục, cô mấy lần nói chuyện với anh đều bị ngắt quãng.


Ngay cả lúc làm thủ tục đăng ký cho cô cũng không được yên.


Anh buông tay cô ra, che micro nói với cô: “Hơi ồn, anh ra chỗ nào yên tĩnh hơn một chút, sẽ quay lại ngay.”


Vân Vụ Lai không thấy ở đây ồn ào đến thế, lòng bàn tay trống rỗng, một cục tức nghẹn lại trong cổ họng, không lên được cũng không xuống được. Công việc của anh đương nhiên quan trọng, cô không muốn tỏ ra mình vô lý, chỉ đành gật đầu một cách miễn cưỡng.


Kết quả là làm xong thẻ lên máy bay rồi mà Chúc Khải Toàn vẫn chưa quay lại. Cô đứng giữa đám đông ngơ ngác nhìn quanh, đợi một lúc lâu mới thấy anh trở về.


Chúc Khải Toàn nắm tay cô đưa đến cửa hải quan.


Hai người dừng lại.


Má Vân Vụ Lai hơi phồng lên vì tức giận, mắt cũng không nhìn anh, lí nhí nói: “Vậy em đi đây.”


Chúc Khải Toàn dang hai tay về phía cô: “Để anh ôm một cái.”


Dù trong lòng có tức giận, nhưng sắp phải chia xa, không phải lúc để hờn dỗi. Vì vậy, cô vẫn vùi mặt vào lồng ngực anh, ôm lấy eo anh. Trong vòng tay quen thuộc và ấm áp của anh, cô trút bỏ lòng phòng bị, ấm ức tố cáo: “Chúc Khải Toàn, có phải anh không hề không nỡ xa em chút nào không.”


Chúc Khải Toàn xoa đầu cô: “Đừng nghĩ nhiều, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.”


Vân Vụ Lai khựng lại một chút, khẽ đáp: “Vâng.”


Có lẽ đúng là cô sắp phải đi xa nên quá nhạy cảm.


Ôm khoảng hai phút, Vân Vụ Lai buồn bã nói: “Em phải đi rồi.”


Nhưng tay cô vẫn đặt trên eo anh, không có dấu hiệu gì là muốn buông ra.


“Được.” Chúc Khải Toàn nhẹ nhàng đẩy cô ra nói “Thượng lộ bình an.”


Vân Vụ Lai nhìn anh lần cuối, rồi quay người đi vào cửa hải quan.


Cô sợ mình sẽ không kìm được mà khóc, nên không quay đầu lại.


Không biết lần sau gặp lại là khi nào, ít nhất là trước khi ra mắt sản phẩm mới, cô không thể nào có thời gian rảnh để về nước.


Chỉ có thể hy vọng anh sẽ qua tìm cô.


Lúc xếp hàng đợi hải quan kiểm tra giấy tờ, người phía sau Vân Vụ Lai cứ chen lên.


Tuy không đến mức áp sát, nhưng sự va chạm mơ hồ của chiếc áo khoác vẫn khiến cô rất khó chịu. Qua hình ảnh phản chiếu mờ ảo trên tấm kính phía trước, đó là một người đàn ông rất cao.


Vân Vụ Lai đã nhích lên phía trước hai lần, nhưng người phía sau không hề có chút tự giác nào, lần nào cũng nhanh chóng lấp vào khoảng trống cô vừa chừa ra, lại chen lên.


Có những người chính là như vậy, rõ ràng qua cửa hải quan rồi thì máy bay cũng không cất cánh sớm hơn được, nhưng vẫn cứ vội vàng hấp tấp, ngay cả xếp hàng cũng như đang vội đi đầu thai.


Sau khi sự việc tái diễn lần thứ ba, Vân Vụ Lai không thể nhịn được nữa, cô quay đầu lại, định nói chuyện phải quấy với người phía sau.


Vừa quay lại đã sững sờ.


Người phía sau giơ vé máy bay của mình ra cho cô xem.


Ánh mắt kinh ngạc của Vân Vụ Lai lướt qua thông tin trên vé của anh, cùng chuyến bay với cô, ghế ngồi ngay cạnh.


Đầu óc cô vẫn đang trong trạng thái chết máy, không nói nên lời.


Chúc Khải Toàn véo má cô, cười nói: “Ngạc nhiên đến thế à? Không phải anh đã nói với em là chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau sao.”


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 75
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...