Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 74
Ngay lúc Vân Vụ Lai sắp không nhịn được mà đỏ mặt, chiếc đèn cảm ứng âm thanh rất đúng lúc đã tắt ngóm.
Cứu vớt sự bối rối của cô.
Trước mắt là một mảng tối đen, cô nghe thấy tiếng cười khẽ đầy tinh quái của Chúc Khải Toàn, anh nói: “Xem ra chiếc nhẫn này mua cũng đáng tiền thật.”
Anh siết chặt tay cô, dưới ánh đèn lại một lần nữa sáng lên, anh dắt cô vào phòng.
Vào trong phòng, anh đóng cửa lại, bật đèn pin điện thoại, tìm thấy hộp cầu dao trên tường rồi đẩy cầu dao lên.
Lúc ngắt điện, trong nhà không bật đèn, nên bây giờ vẫn tối om.
Ánh nến nhảy múa, hương thơm của hoa tươi tràn ngập khắp phòng, bài hát “Thất Lý Hương” vẫn đang phát lặp đi lặp lại.
Chúc Khải Toàn vốn định bật đèn, nhưng tay vừa chạm đến công tắc thì lại dừng lại, không muốn ánh đèn phá vỡ dư vị lãng mạn này.
Anh chìa tay ra, hỏi: “Nhảy một điệu nhé?”
Hiếm khi anh có nhã hứng thế này, Vân Vụ Lai đương nhiên phối hợp, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Chúc Khải Toàn nắm chặt lấy, dắt cô đến khoảng trống trong phòng khách.
Nói là khiêu vũ, nhưng thực ra cũng chỉ là ôm nhau nhún nhảy theo điệu nhạc. Vân Vụ Lai có nền tảng vũ đạo, còn Chúc Khải Toàn chỉ biết những bước nhảy xã giao đơn giản nhất để đối phó trong các buổi tiệc.
Vân Vụ Lai đá đôi dép lê ra, hỏi Chúc Khải Toàn: “Em có thể giẫm lên dép của anh được không?”
“Dép lê thì được.” Chúc Khải Toàn nói.
Vân Vụ Lai nghe ra được ý tứ trong lời nói của anh: “Nếu là AJ thì không được à?”
Chúc Khải Toàn là một người đàn ông rất có nguyên tắc, AJ không được giẫm lên, cho dù là đối tượng vừa mới cầu hôn xong cũng không được.
Anh dứt khoát nói: “Không được.”
Nghe thấy lời từ chối không chút do dự của anh, Vân Vụ Lai rất không vui.
Mười hai năm rồi, cái gã này không có một chút tiến bộ nào cả.
Thứ con gái xem trọng nhất vĩnh viễn là thái độ, cô chỉ muốn nghe anh nói vài lời ngon tiếng ngọt mà thôi, chứ cũng chẳng rảnh rỗi đến mức giẫm lên đôi AJ quý báu của anh chơi. Hồi còn trẻ người non dạ thì thôi đi, bây giờ đã cầu hôn rồi, hơn nữa anh giờ đây phần lớn đều mặc đồ công sở, chẳng mấy khi đi giày thể thao, vậy mà anh vẫn không chịu nói một câu dỗ dành người ta?
Trước mặt AJ, cô, Vân Vụ Lai, vĩnh viễn chỉ là đứa em bị xếp xó.
Nếu có cơ hội xuất bản sách, cô nhất định sẽ đặt tên là “Câu chuyện chưa kể giữa tôi và đôi AJ của chồng tôi”.
Chúc Khải Toàn đỡ cô đứng hẳn lên chân mình, dẫn cô cùng nhún nhảy.
Anh thấy cô không vui, bèn cười hỏi ngược lại: “Vậy anh có thể bẻ son của em không?”
Đây không phải là đánh tráo khái niệm sao? Vân Vụ Lai “chậc” một tiếng bất mãn, tất cả hứng thú thơ mộng đều bị anh phá hỏng sạch. Cô buông tay đang khoác trên vai Chúc Khải Toàn ra định bỏ đi, Chúc Khải Toàn bật cười trầm thấp, kéo tay cô lại, cúi đầu hôn cô.
Để thể hiện sự làm cao của mình, Vân Vụ Lai giãy giụa vài cái tượng trưng, nhưng vì đang đứng trên chân anh, cô phải bám chặt lấy anh mới có thể đứng vững.
Cứ tưởng bắt đầu hôn rồi thì Chúc Khải Toàn sẽ thuận theo tự nhiên mà “tự do phát huy”, nhưng anh thật sự chỉ hôn cô rất dịu dàng, không có hành động nào đi xa hơn.
Đợi đến khi bài hát kết thúc, anh vỗ nhẹ lưng cô, nói: “Em đi nghỉ sớm đi, anh dọn dẹp phòng khách một chút.”
Vân Vụ Lai đột nhiên không thể hiểu nổi hàm ý của từ “nghỉ ngơi” này nữa.
Chúc Khải Toàn đọc được sự nghi ngờ trong mắt cô, anh đỡ cô xuống đất, nói rõ hơn: “Không phải mệt rồi sao? Mệt thì đi ngủ sớm đi.” Anh vén tóc ra sau tai cô “Tấm lòng của em anh nhận rồi, ngày mai anh sẽ tự do phát huy sau.”
Chúc Khải Toàn nói là dọn dẹp phòng khách, thực chất anh chỉ thổi tắt mấy ngọn nến, rồi nhanh chóng quay về phòng ngủ.
Khoảng thời gian này, anh đã lần lượt sắm sửa đầy đủ đồ đạc cho căn hộ ở Vân Đỉnh Thủy Ngạn, từ vật dụng hàng ngày đến quần áo, tất cả đều có đủ, trông rất ra dáng một mái ấm, chỉ là thiếu hơi người.
Nhưng hơi người là thứ ở lâu rồi sẽ có.
Trước khi ngủ, hai người tựa vào nhau trò chuyện.
Vân Vụ Lai giơ tay trái lên ngắm chiếc nhẫn kim cương một lúc, rồi hỏi Chúc Khải Toàn: “Anh thật sự ở đây lần đầu tiên à?”
“Ừm.”
“Em là lần thứ hai rồi đấy.” Cô có chút đắc ý.
Chúc Khải Toàn thuận theo lời cô mà khen: “Vậy nếu có chỗ nào anh ở không quen thì mong em chỉ giáo nhiều hơn nhé.”
“Dễ thôi.” Vân Vụ Lai cười rộ lên, cô lại ngắm chiếc nhẫn kim cương của mình một lúc nữa rồi rụt tay về, phàn nàn: “Sao lại chọn ga giường màu đỏ chứ, xấu quá.”
Không chỉ ga giường, mà tất cả bộ chăn ga gối đệm đều là màu đỏ rực mang ý nghĩa vui mừng, hoàn toàn không hợp với phong cách tối giản, lạnh lùng của phòng ngủ.
“Mẹ nhất định bắt chúng ta dùng màu đỏ, mẹ nói dọn vào nhà mới phải cầu may mắn, hơn nữa mẹ tin ga giường màu đỏ có thể giúp mẹ sớm ngày bế cháu nội.” Chúc Khải Toàn cũng cảm thấy bộ ga giường màu đỏ này xấu đến một tầm cao mới “Mai người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp thì bảo họ thay bộ khác là được.”
Vừa nghe là ý của mẹ chồng đại nhân, Vân Vụ Lai lập tức đổi giọng: “Thôi khỏi đi, tuy màu sắc không hợp nhưng sờ vào cũng khá thoải mái.”
Chúc Khải Toàn khẽ “xì” một tiếng, Vân Vụ Lai đúng là đồ nịnh bợ, chơi trò tiêu chuẩn kép cũng giỏi ra phết.
Vân Vụ Lai đấm vào ngực anh một cái, vừa đấm xong lại bị chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay mình thu hút sự chú ý, ánh mắt lưu luyến hồi lâu.
Nói chuyện một lúc, Vân Vụ Lai đã kiệt sức ngủ thiếp đi. Trước khi tắt đèn ngủ, Chúc Khải Toàn thấy cô đặt chiếc nhẫn sát cằm, tay kia còn đang nâng niu ngón áp út đeo nhẫn không nỡ buông.
Cô thật sự rất thích món quà bất ngờ anh tặng, lúc nãy nói chuyện với anh cũng liên tục nhìn xuống tay mình, tần suất cao đến mức ít nhất nửa phút một lần.
Anh hơi sững người, trái tim bỗng chốc mềm nhũn, tắt đèn rồi ôm cô vào lòng: “Ngốc quá đi.”
Vân Vụ Lai khẽ cựa quậy.
Anh hôn lên trán cô: “Chúc mừng sinh nhật.”
Sự trì hoãn màn “tự do phát huy” của Chúc Khải Toàn không kéo dài quá lâu, sáng hôm sau đã được thực hiện.
Tối hôm trước Vân Vụ Lai nghỉ ngơi rất tốt, cộng thêm niềm vui và sự thỏa mãn khi được cầu hôn vẫn chưa tan, nên cô không hề nổi cáu khi bị đánh thức, sau khi tỉnh táo cũng dẹp hết ngại ngùng mà cố gắng phối hợp.
Nhưng Vân Làm Màu vẫn là Vân Làm Màu, dù phối hợp đến đâu, chung quy vẫn có chút gượng gạo, không thể thả lỏng hoàn toàn.
Chúc Khải Toàn vừa giận vừa tiếc: “Vân Vụ Lai, em dù gì cũng là một lão tài xế tám năm kinh nghiệm rồi… à không, sang năm mới rồi, là chín năm kinh nghiệm, chín năm kinh nghiệm rồi sao em vẫn cái nết đó vậy?”
“Cái nết nào của em cơ?” Vân Vụ Lai giữ vững nguyên tắc thành tín nói lời giữ lời, đã rất cố gắng nghiêng về hướng “tự do phát huy”, những yêu cầu vô lý của anh cô đều đáp ứng cả, kết quả là anh không hề cảm kích, lại còn mỉa mai cô.
Đúng là người đàn ông tham lam không đáy, cô không nên chiều chuộng anh.
“Tự trong lòng em rõ nhất.” Chúc Khải Toàn nói “Nếu đây là một bài kiểm tra, thì anh nể tình em là vợ anh, miễn cưỡng cho em 80 điểm.”
“…” Vân Vụ Lai không chịu yếu thế phản công “Vậy thì em cũng miễn cưỡng nể tình cho anh điểm vừa đủ qua môn.”
Đương nhiên, nói những lời này đều phải trả giá, đàn ông không chịu nổi nhất là bị nghi ngờ về phương diện này, một câu cũng không được.
Dù sao cũng là kỳ nghỉ Tết Dương lịch rảnh rỗi, đợi Chúc Khải Toàn “tự do phát huy” xong, Vân Vụ Lai rúc vào lòng anh, định ngủ bù tiếp.
Âu yếm một lúc, Chúc Khải Toàn hỏi: “Đi tắm không?”
Vân Vụ Lai lắc đầu, cô tạm thời không muốn động đậy chút nào.
Chúc Khải Toàn bèn tự mình đi: “Thật sự nghi ngờ tính xác thực của chứng ưa sạch sẽ của em đấy.”
Vân Vụ Lai lười đáp lại, thầm lẩm bẩm: Tùy anh nghi ngờ, dù sao anh có nghi ngờ thế nào đi nữa, chỉ cần có em ở đây một ngày, thì đừng hòng mặc quần áo bẩn lên giường.
Chúc Khải Toàn rất nhanh đã sảng khoái quay lại, anh ôm lấy cô, nhưng tay chân không yên phận, chỗ này sờ một cái, chỗ kia nắn hai cái.
Vân Vụ Lai bị anh làm cho ngủ không yên, bèn giữ tay anh lại: “Đừng động vào em.”
Chúc Khải Toàn chuyển sang nghịch tóc cô: “Sinh nhật có kế hoạch gì không?”
Vân Vụ Lai uể oải đáp: “Ngủ.”
Hai chữ này có chút mập mờ, cô lo anh lại không đứng đắn, đang định giải thích, thì Chúc Khải Toàn lại không hề suy diễn lung tung, mà nói: “Lát nữa chúng ta đi thăm mẹ nhé.”
Vân Vụ Lai ngáp một cái, gật đầu trong lòng anh, bà Đặng rất thích họ về ăn cơm, trò chuyện cùng bà.
“Anh nói là mẹ của em.”
Vân Vụ Lai không nói gì nữa.
“Hôm nay là sinh nhật em, nên đi thăm mẹ.”
Vân Vụ Lai lại im lặng một lúc, rồi nói: “Em thật sự rất sợ gặp mẹ.”
Mỗi lần nhìn bia mộ của mẹ, cô lại không kìm được mà nghĩ, nếu không phải vì cô, mẹ ít nhất cũng có thể tồn tại trên thế gian này dưới hình hài một con người, chứ không phải hóa thành tro cốt, nằm trong ngôi mộ nhỏ bé này. Điều đó mỗi lần đều khiến cô đau đớn vạn phần, vô cùng tự trách. Dưới bản năng tìm lợi tránh hại, cô rất ít khi đi thăm bố mẹ.
“Có anh đây rồi, đừng sợ.” Chúc Khải Toàn vỗ về lưng cô “Hơn nữa đây là lần đầu tiên anh chính thức ra mắt bố mẹ vợ, người sợ phải là anh mới đúng chứ.”
Vân Vụ Lai không nhịn được cười: “Anh sợ gì chứ, nói cứ như hai người họ có thể đánh anh mắng anh được vậy.” Cô thu lại nụ cười, giọng điệu chùng xuống “Cũng nên đi thăm rồi, chắc mẹ em cũng không ngờ lại có một đứa con bất hiếu như em, lúc sống thì rút ống thở của bà, sau khi mất cũng chẳng thường xuyên đến thăm.”
Cô vốn chỉ tự giễu, nhưng Chúc Khải Toàn không nghe lọt tai những lời này, anh giữ chặt mặt cô, nghiêm túc sửa lại: “Vân Vụ Lai, những lời tiếp theo sẽ rất nặng nề, nên anh chỉ nói một lần này thôi, em nghe cho rõ. Em có biết điều bất hiếu nhất của em là gì không? Là lấy cái chết của mẹ em ra để dằn vặt bản thân bao nhiêu năm nay. Nếu anh là mẹ em, anh thật sự sẽ chết không nhắm mắt, ở trên trời cũng không được yên lòng.”
Vân Vụ Lai nức nở thành tiếng.
Thấy cô như vậy, anh lại hối hận vì đã nói lời nặng nề, anh vỗ về lưng cô, dịu giọng dỗ dành: “Chúng ta vĩnh viễn biết ơn mẹ, cũng vĩnh viễn ghi nhớ sự buông tay bất đắc dĩ khi đã cùng đường cuối lối lúc đó, nhưng điều quan trọng nhất là phải trân trọng sinh mệnh mà mẹ đã cho, làm một người con gái hạnh phúc vui vẻ của mẹ.”
Anh biết rất rõ, khúc mắc bao nhiêu năm nay của Vân Vụ Lai không thể chỉ dựa vào vài ba câu của anh mà hóa giải được, nhưng may mắn là cuối cùng cô cũng chịu mở lòng. Sau này đã có anh bên cạnh cô rồi, anh sẽ không để cô phải hoang mang vô định, rơi vào vòng luẩn quẩn tự dằn vặt và nghi ngờ bản thân nữa.
Anh sẽ cùng cô từng chút một bước ra, tốt lên.
Buổi chiều, hai người cùng nhau đến nghĩa trang.
Trước bia mộ có đặt một bó hoa đã hơi khô, trông có vẻ chưa được bao lâu, chắc là có người đến thăm cách đây không lâu.
Khả năng cao là Vân Sương, những năm qua cô ấy chạy đến nghĩa trang rất thường xuyên, mộ phần được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Vân Vụ Lai cúi người đặt bó hoa xuống, sau khi sửa sang xong, cô gọi một tiếng bố mẹ.
Chúc Khải Toàn cũng gọi theo.
Gọi xong, Vân Vụ Lai không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn tấm ảnh trên bia mộ. Hôm nay gió khá lớn, gió thổi bay tóc và vạt áo khoác của cô.
Chúc Khải Toàn không lên tiếng làm phiền.
Ánh mắt Vân Vụ Lai dừng lại trên tấm ảnh của bố mẹ, phác họa lại hai gương mặt đã có chút xa vời trong ký ức, rồi nhìn đến tên của bố mẹ, ngày mất, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở tên người lập bia, rất lâu không rời đi.
Con gái
Vân Vụ Lai, Vân Sương
Khấp lập.
(*) Khấp lập*: là một trong những cách biểu đạt nỗi đau mất người thân một cách trang trọng, hàm súc và sâu sắc nhất trong văn hóa Á Đông, biến nỗi đau của người sống thành một lời tưởng niệm vĩnh cửu trên bia đá.
Tên của hai chị em họ sát cạnh nhau, mang một tư thế nương tựa vào nhau mà sống.
Ra khỏi nghĩa trang, Vân Vụ Lai trầm tư suy nghĩ suốt đường đi, gần về đến nhà thì hỏi Chúc Khải Toàn: “Chuyện của Vân Sương trước đây… có phải anh rất tức giận không?”
“Phải.” Chúc Khải Toàn thừa nhận, anh thật sự đã bị cô em vợ làm cho tức điên cả đêm, hơn nữa còn dằn vặt cả ngày, không biết phải nói với Vân Vụ Lai thế nào.
Nhưng ngay giây sau, Chúc Khải Toàn nói: “Nhưng nếu em muốn hòa giải với con bé, anh không có ý kiến. Người em thích, anh đều sẽ bao dung.”
“Thật sao? Vậy sao em thấy anh đối với Lạc Châu mười mấy năm như một, ác ý rất lớn thế.” Vân Vụ Lai lí nhí lẩm bẩm.
“…” Chúc Khải Toàn chọn cách giả điếc.
Tình địch tính riêng.
Trước đó hai chị em cãi nhau quá gay gắt, rơi vào cuộc chiến tranh lạnh dài nhất và triệt để nhất từ trước đến nay. Lúc tức giận nhất, Vân Vụ Lai thật sự đã hậm hực nghĩ rằng cạch mặt nhau đến già cho xong, chỉ là khi đứng trước mộ bố mẹ, nhìn thấy tên mình và Vân Sương xếp cạnh nhau, cô không thể cứng rắn nổi nữa, thậm chí còn cảm thấy hơi mất mặt khi bị hai người lớn nhìn vào.
Bố mẹ trên trời có linh thiêng biết hai chị em họ như vậy, chắc sẽ đau lòng biết bao.
Đang lúc suy nghĩ, điện thoại có một tin nhắn Wechat gửi đến: Chúc mừng sinh nhật.
Từ Vân Sương.
Gượng gạo đến mức, một tiếng “chị” cũng không thèm gọi.
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 74
10.0/10 từ 17 lượt.
