Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 73
Như một thước phim kỹ xảo điện ảnh, ánh đèn của vạn nhà trong đáy mắt Vân Vụ Lai nhòe đi thành một tấm phông nền mờ ảo.
Tầm mắt cô tập trung vào khung cửa sổ sát đất ngay trước mặt.
Tim cô chấn động, lúc này mới phát hiện trên cửa sổ sát đất không biết từ bao giờ đã phản chiếu mấy ngọn nến lung linh, trong phòng cũng sáng hơn ban nãy rất nhiều.
Vừa rồi chỉ mải trêu Phó Minh Chước và ngắm cảnh đêm, hoàn toàn không để ý trong phòng đã thắp nến từ lúc nào.
Vân Vụ Lai nhìn sang Yến Tùy và Phó Minh Chước bên cạnh, hai người họ đều đang mỉm cười với cô.
Cho nên lần này, chắc không phải là cô tự mình đa tình nữa rồi chứ?
Nhưng cô có chút không dám chắc, bị mừng hụt quá nhiều lần rồi, chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, tâm trạng của cô cứ như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lên xuống thất thường.
Cô chỉ sợ lại là một trận mừng hụt.
“Chúc Khải Toàn.” Cô khẽ gọi.
“Ừm.” Chúc Khải Toàn ở ngay sau lưng cô, nghe theo âm thanh, vị trí của anh thấp hơn cô khá nhiều.
Anh đang quỳ.
Trước khi xoay người, Vân Vụ Lai còn muốn hỏi một câu cuối cùng: “Lần này là Dư Văn Lạc, hay là Vân Vụ Lai?”
Chúc Khải Toàn bật cười.
“Em đoán xem.”
Đầu óc anh hoàn toàn tỉnh táo, làm gì có nửa phần dáng vẻ say khướt như vừa rồi.
Cùng lúc đó, dàn âm thanh vang lên tiếng nhạc.
Vân Vụ Lai đã nghe “Thất Lý Hương” không biết bao nhiêu lần, rõ ràng là một bài hát quen thuộc không thể quen thuộc hơn, nhưng ngay khoảnh khắc khúc dạo đầu vang lên, cô đã nổi hết da gà.
Cô như quay về đêm mưa của nhiều năm về trước, có một chàng trai nhắn tin mời cô cùng nghe nhạc.
Khi đó cô đã thích, thích anh biết bao nhiêu, lúc ấy, đối mặt với trái non tình yêu, cô vừa háo hức muốn thử, lại vừa rụt rè co rúm.
Bây giờ cũng vẫn thích, vẫn thích anh nhiều như vậy, giờ phút này đây, quả ngọt tình yêu thơm lừng quyến rũ, chỉ chờ cô vươn tay hái xuống nếm thử.
Vân Vụ Lai chậm rãi xoay người.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy Chúc Khải Toàn thật sự giơ hộp nhẫn, quỳ một gối trước mặt mình, cô vẫn đưa tay che miệng, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Anh dịu dàng quá, lúc ngước nhìn cô, ánh mắt anh nồng cháy đến mức gần như thành kính.
Phòng khách đã được bài trí lại, đồ đạc như sofa, bàn trà đều được kéo dạt vào sát tường, chừa ra một khoảng không gian rộng lớn ở giữa, dùng nến thơm xếp thành hai chữ “ZY*”. Loại nến thơm là mùi gỗ linh sam của Diptyque mà cô thích nhất, mùi hương này là do Chúc Khải Toàn tặng cô năm đó, sau này cô vẫn luôn thích, trong nhà ở Paris cũng đặt hai hũ, không ngờ ngay cả chi tiết nhỏ như vậy mà anh cũng để ý.
(*) ZY*: viết tắt chữ cái đầu họ của Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai, Zhù và Yún
Cho nên trước đó anh cứ lần lữa mãi, không chịu để cô đến ở Vân Đỉnh Thủy Ngạn, là vì anh muốn sắp xếp hiện trường cầu hôn.
Phó Hành Thử đang cầm máy ảnh, tay còn cầm cả điện thoại, cùng lúc đảm nhận cả việc quay phim và chụp ảnh.
Ngoài ra, phòng khách còn có bóng bay, chất đầy hoa tươi, đó chính là lý do vì sao lúc vào nhà cô lại ngửi thấy mùi hương thơm ngát nồng nàn ấy, khi đó cô còn tưởng là mùi hương từ bó hoa trên tay Phó Minh Chước —— thực tế ngay cả bó hoa đó cũng là chuẩn bị cho cô.
Nghĩ lại mọi chuyện hôm nay, tất cả đều đã được sắp đặt từ trước.
“Trước đó là anh cố ý đúng không?”
“Đúng vậy.”
Anh cố tình để mọi người tỏ ra nhiệt tình quá mức đến mức có phần gượng ép, khuyên cô đi dự tiệc bạn bè, còn dặn cô phải mặc đồ đẹp, gieo vào lòng cô sự mong đợi về một màn cầu hôn; để Phó Minh Chước tỏ ra thích ăn kem dâu, Yến Tùy phối hợp diễn kịch, tạo ra ảo giác rằng hộp kem dâu có gì đó mờ ám; để Phó Hành Thử nhắc đến rượu, rồi sai cô ra cốp xe lấy, khiến cô dấy lên niềm hy vọng vào chiếc cốp xe.
Tiệc bạn bè chỉ là tiệc bạn bè, kem cũng chỉ là kem, trong cốp xe cũng chỉ có rượu.
Sau đó anh giả vờ say, chọc cô tức giận; ngắt điện ở Vân Đỉnh Thủy Ngạn, khiến cô càng thêm bực bội; đến đúng mười hai giờ đêm, cũng không nói “Chúc mừng sinh nhật” với cô ngay lập tức.
Nếu một ngày cứ thế kết thúc, quả thật là vô cùng tồi tệ.
Anh từng bước, từng bước một dồn sự mong đợi của cô xuống mức thấp nhất.
Và rồi, chạm đáy bật lên.
Đợi ánh mắt của Vân Vụ Lai lướt qua từng chi tiết của màn cầu hôn, cuối cùng dừng lại trên người Chúc Khải Toàn, anh mới lên tiếng: “Tuy chúng ta đã kết hôn được mấy năm rồi, nhưng anh vẫn muốn hỏi em…”
Anh ngừng lại một chút.
Vân Vụ Lai tưởng rằng anh sẽ nói câu kinh điển “Em có đồng ý lấy anh không?”
Hôm nay Chúc Khải Toàn quyết không đi theo lối mòn thông thường, anh hỏi rằng: “Em xem chiếc nhẫn này có còn đơn điệu nữa không?”
Nhẫn kim cương năm cara đương nhiên là không đơn điệu rồi.
Nhưng anh đã hỏi vậy rồi, Vân Vụ Lai đương nhiên cũng không thể nhận thua, cô sụt sịt mũi, vừa khóc vừa cười nói: “Cũng tàm tạm.”
Nhưng tay thì lại chìa ra về phía anh.
Chúc Khải Toàn nắm lấy hai ngón tay cô, anh không tháo chiếc nhẫn trơn trên ngón áp út của cô ra mà trực tiếp đeo chiếc nhẫn kim cương vào.
Thế là, trên ngón áp út của cô có hai chiếc nhẫn, một chiếc mộc mạc, một chiếc lấp lánh.
Cùng lúc Chúc Khải Toàn đứng dậy, Yến Tùy đã nhanh tay lẹ mắt bịt mắt Phó Minh Chước lại.
Yến Tùy nghĩ rằng cầu hôn thành công rồi thì chắc chắn sẽ hôn nhau, kết quả Chúc Khải Toàn chỉ ôm chặt Vân Vụ Lai vào lòng.
Hai người khẽ nhún nhảy theo điệu nhạc.
Công thần số một Phó Minh Chước bị “vắt chanh bỏ vỏ”, cô bé cố gỡ tay chị ra nhưng không được, chẳng nhìn thấy gì cả, sự tò mò trỗi dậy, líu ríu hỏi không ngừng: “Chị ơi, anh chị ấy đang hôn nhau ạ? Có phải không? Phải không ạ!”
Vân Vụ Lai không nhịn được mà bật cười.
Chúc Khải Toàn cũng cười, thầm nghĩ không thể để Yến Tùy uổng công bịt mắt con bé, thế là anh nâng mặt Vân Vụ Lai lên rồi cúi xuống hôn, anh nếm được vị mặn của nước mắt cô.
Kết quả là, Yến Tùy lại tưởng hai người không định hôn nên đã thả Phó Minh Chước ra.
Phó Minh Chước vừa được “nhìn thấy lại ánh mặt trời” đã nhìn thấy cảnh tượng không mấy phù hợp với thiếu nhi, cô bé mở to mắt, như thể phát hiện ra một lục địa mới, nhảy cẫng lên gọi chị: “Hôn nhau thật này chị ơi.”
Yến Tùy không kịp đề phòng, luống cuống tay chân, vội vàng bịt mắt Phó Minh Chước lại lần nữa.
Chúc Khải Toàn: “…”
Đúng là đứa nhóc trời đánh chuyên phá đám mà!
Có mặt trẻ con nên cũng ngại không dám hôn sâu, chỉ lướt qua rồi nhanh chóng tách ra, Chúc Khải Toàn lại ôm lấy Vân Vụ Lai, anh cười trách Yến Tùy: “Em đúng là chẳng có chút ăn ý nào với anh cả.”
“…” Yến Tùy không thừa nhận sai lầm của mình “Em cần gì ăn ý với anh chứ, chồng em và vợ anh đều ở đây cả, đừng có mà nhận bừa.”
Mọi người đều bật cười.
Nhiệm vụ của vợ chồng Phó Hành Thử, Yến Tùy và cô em gái Phó Minh Chước đã hoàn thành viên mãn. Phó Hành Thử dẫn vợ và em gái rời đi.
Hai vợ chồng tiễn gia đình ba người nhà họ Phó ra đến cửa thang máy.
Chúc Khải Toàn đặc biệt khen ngợi Phó Minh Chước: “Chước Chước là diễn viên nhí nhiệt tình nhất, thông minh nhất, ngoan ngoãn nhất hôm nay, mấy hôm nữa anh Khải Toàn và chị Vân Vụ nhất định sẽ cảm ơn em thật hậu hĩnh.”
“Không thành vấn đề.” Vân Vụ Lai vui vẻ đồng ý.
Phó Hành Thử buồn cười xoa đầu cô bé, nói với Chúc Khải Toàn: “Vậy bọn tôi rút đây, không gian còn lại cho cậu tự do phát huy.”
Đương nhiên, bốn chữ “tự do phát huy” chính là mật hiệu mà chỉ bốn người lớn mới hiểu.
Phó Minh Chước ngây thơ hỏi: “Anh Khải Toàn, anh còn chuẩn bị bất ngờ nào khác nữa ạ?”
“Trẻ con đừng nhiều chuyện.” Phó Hành Thử xách cô bé vào trong thang máy.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Chúc Khải Toàn lại lên tiếng cảm ơn: “Cảm ơn nhé, mấy hôm nữa tôi mời mọi người ăn cơm.”
Ý tưởng cầu hôn này là thành quả sau bao ngày vắt óc suy nghĩ của anh, anh hy vọng sẽ cho Vân Vụ Lai một kỷ niệm lãng mạn và ấm áp, không muốn đi theo lối mòn, nhưng cũng không muốn làm rùm beng cho mọi người đều biết, vì Vân Vụ Lai không phải là người thích phô trương, cho nên anh đã chọn dùng chữ cái đầu để thay cho kết quả quét mã QR.
Sự thành công của màn cầu hôn này có công lao không nhỏ của bạn bè, mỗi một khâu trông có vẻ đơn giản, nhưng thực tế lại cực kỳ thử thách khả năng ứng biến và sự ăn ý của mọi người, chỉ cần một chút sơ suất là sẽ ảnh hưởng lớn đến hiệu quả cuối cùng, thậm chí là bị phát hiện sớm. May mắn là mọi chuyện đều suôn sẻ, hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn.
Sau khi nhóm người Phó Hành Thử rời đi, chỉ còn lại hai người Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai.
Chúc Khải Toàn khẽ nghiêng đầu, ngắm nhìn Vân Vụ Lai ở cự ly gần.
Dặn cô trang điểm xinh đẹp một chút từ trước, cô đã đoán được anh sẽ cầu hôn nên đã chọn toàn mỹ phẩm chống nước. Vì vậy lúc này, lớp trang điểm của cô vẫn tinh xảo và xinh đẹp, được giữ nguyên vẹn. Chỉ có dấu vết của việc đã khóc là nhất thời chưa tan đi được, vành mắt đỏ hoe, mang vẻ đáng thương khiến người ta phải xiêu lòng.
Vân Vụ Lai bị ánh mắt nhìn không chớp của anh làm cho hơi ngượng ngùng, cô giơ tay đánh nhẹ vào vai anh một cái.
Chúc Khải Toàn bắt lấy tay cô, nắm chặt: “Hôm nay em có vui không?”
Vân Vụ Lai hiếm khi không cứng miệng, khẽ nói: “Vui lắm.”
“Vậy em định báo đáp anh thế nào đây?” Anh ghé sát lại gần, biết rõ còn cố hỏi.
Vân Vụ Lai nuốt nước bọt, cũng không biết lấy đâu ra can đảm mà nói:
“Tự do phát huy.”
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 73
10.0/10 từ 17 lượt.
