Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 72


Vì cái báo thức của Chúc Khải Toàn mà cả đêm Vân Vụ Lai chẳng ngủ ngon được.


Sao trên đời này lại có người như Chúc Khải Toàn cơ chứ, báo trước thì thôi đi, còn phải chính xác đến từng phút từng giây.


Cô trằn trọc mãi không ngủ được, lại còn bị Chúc Khải Toàn châm chọc bằng cái giọng điệu nửa đùa nửa thật đầy mỉa mai: “Vân Vụ Lai, xem ra em cũng sốt ruột lắm rồi nhỉ.”


“Anh cút đi.” Vân Vụ Lai tức đến gần nhồi máu cơ tim, cô ngồi bật dậy, thẳng thắn đanh thép đưa ra yêu cầu: “Em không ngủ được, phải uống thuốc.”


Mấy hôm trước, dưới sự giám sát của Chúc Khải Toàn, cô không hề uống thuốc. Mấy năm nay, bản thân cô vẫn luôn cố gắng khắc phục chứng rối loạn giấc ngủ, nhưng mỗi lần không dùng thuốc thì quá trình chìm vào giấc ngủ lại vô cùng gian nan, trằn trọc hai ba tiếng đồng hồ là chuyện thường.


Phải công nhận rằng, ở bên cạnh anh, cô ngủ ngon hơn nhiều.


“Không được, uống thuốc rồi thì sáng mai năm rưỡi em không dậy nổi đâu.” Chúc Khải Toàn không cho thương lượng, anh chẳng nói mấy lời thừa thãi mà đưa ra một lý do đơn giản và thô bạo: “Anh không muốn ‘làm’ một cái xác chết.”


Vân Vụ Lai bị sự thẳng thắn quá mức của anh làm cho nghẹn họng, không nói được lời nào.


Nửa đêm cô tỉnh giấc một lần vì gặp ác mộng, mà lại còn liên quan đến cái báo thức.


Cô mơ thấy điện thoại của Chúc Khải Toàn bị hỏng, báo thức không reo. Anh thì cứ ngồi đó sửa điện thoại, nói rằng chỉ khi báo thức reo thì phong ấn của anh mới được giải trừ, nếu không thì từ nay về sau họ chỉ có thể sống một cuộc hôn nhân không t*nh d*c.


Sau đó, vì sửa mãi không được, anh nổi điên lên, ném nát chiếc điện thoại rồi chửi: “Không ‘làm’ thì thôi, ông đây đếch thèm.”


Vân Vụ Lai ngăn cản không được, trước mặt thì không dám nói nhiều, nhưng sau lưng lại cau mày ủ rũ lên mạng tìm cách giải quyết.


Kết quả là cách giải quyết thì chẳng tìm thấy đâu, lại còn quên xóa lịch sử duyệt web và bị anh phát hiện.


Cô không dám thở mạnh, xấu hổ cúi gằm mặt.


Chúc Khải Toàn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thất vọng tột cùng để hành hạ cô, như một lời tố cáo không thành tiếng rằng hình tượng lạnh lùng, không màng h*m m**n của cô đã sụp đổ.


Vân Vụ Lai cứ thế bị dọa cho tỉnh giấc.


Cô nhìn kim dạ quang trên đồng hồ đeo tay, đoán lúc này mới hơn mười hai giờ, còn lâu mới đến sáng.


Tỉnh giấc giữa chừng rồi thì rất khó ngủ lại, Vân Vụ Lai tức giận đấm vào ngực Chúc Khải Toàn một cái.


Tất cả là tại anh.


Chúc Khải Toàn bị cô đánh thức nhưng không hề tức giận, anh mơ màng dỗ dành cô: “Sao thế em?”


Anh dịu dàng như vậy làm Vân Vụ Lai bất giác cảm thấy áy náy, cô bắt đầu tự kiểm điểm xem có phải mình đã quá thiếu kiên nhẫn với anh không.


Cuối cùng cô ngủ thiếp đi lúc mấy giờ cũng không biết, chỉ nhớ lần cuối cùng cô xem đồng hồ là ba giờ sáng.


Cô đã khó khăn lắm mới ngủ được, thế nên khi bị Chúc Khải Toàn đánh thức, lời thề “sau này nhất định phải kiên nhẫn với Chúc Khải Toàn hơn một chút” trước khi ngủ còn đâu mà tính nữa. Không những không tính, cô còn nổi trận lôi đình.


Nhưng Chúc Khải Toàn chẳng thèm quan tâm cô có tức giận hay không.


Điều Vân Vụ Lai không thể ngờ tới là chuyện này vẫn chưa phải là điều khiến người ta tức điên nhất.



Tuyệt hơn nữa là giữa chừng, chuông báo thức reo lên.


Nói cách khác. Lúc này. Mới. Là. Mẹ nó. Năm rưỡi.


Vân Vụ Lai suýt nữa nghiến nát cả hàm răng: “Chúc Khải Toàn… Anh không phải là người.”


Đêm không ngủ ngon, ban ngày Vân Vụ Lai cũng vì đủ thứ lý do mà không được chợp mắt.


Xế chiều, cô ngáp ngắn ngáp dài, thấy nhóm bạn đang sôi nổi bàn tán về buổi tụ tập tối nay. Cô nghĩ đến việc đi dự tiệc còn phải gội đầu, trang điểm, về nhà còn phải tẩy trang, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy mệt cả người lẫn tim. Cô bắt đầu nảy ý định rút lui, bèn nói với Chúc Khải Toàn: “Em không đi đâu, hay là anh đi một mình đi.”


Nghe cô nói không đi, Chúc Khải Toàn có vẻ phản ứng hơi thái quá: “Đã hẹn rồi sao lại thế?”


“Tại anh cả thôi.” Vân Vụ Lai bực bội đáp “Em mệt chết đi được, chỉ muốn ngủ một giấc cho thoải mái thôi.”


Không lâu sau, điện thoại của Yến Tùy gọi tới: “Vân Vụ, cậu không định đến à?”


“Ừ, tớ hơi mệt, các cậu chơi vui nhé.” Vân Vụ Lai nói “Chúc hai cậu kỷ niệm một năm vui vẻ.”


“Đừng mà.” Yến Tùy nằng nặc “Bọn tớ không chơi khuya đâu, với lại hôm nay giao thừa, hiếm có dịp lắm. Cậu nhất định phải đến đấy.”


Tất cả mọi người trong nhóm cũng ra sức khuyên can cô.


Thịnh tình khó chối từ, Vân Vụ Lai đành phải đồng ý, nhưng trong lòng lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Cả hội hôm nay nhiệt tình quá mức, ai nấy đều tỏ ra cấp bách như thể buổi tụ tập hôm nay không thể thiếu cô được.


Lúc chuẩn bị ra ngoài, Chúc Khải Toàn bâng quơ nói: “Mặc đẹp một chút nhé.”


Nhìn Chúc Khải Toàn, trong đầu Vân Vụ Lai nảy ra một suy đoán táo bạo.


Tối nay qua mười hai giờ đêm là đến sinh nhật cô, có lẽ Chúc Khải Toàn đã lên kế hoạch bất ngờ nào đó đang chờ cô.


Rất có thể là cầu hôn.


Tim cô đập thình thịch, cô giả vờ như không hiểu gì, gật đầu đồng ý, sau đó dồn hết tâm sức chuẩn bị quần áo, trang điểm và kiểu tóc.


Bữa tiệc kỷ niệm ngày đăng ký kết hôn của Phó Hành Thử và Yến Tùy chỉ mời vài người bạn thân nhất. Ngoài nhóm của Nghê Đông và Háo Tử, Yến Tùy còn gọi cả hai phù dâu trong đám cưới ngày đó là Thích Viên Viên và La Tinh Tinh.


Trước đây khi La Tinh Tinh chưa có người yêu, Yến Tùy xét đến việc La Tinh Tinh từng thích Chúc Khải Toàn nên để tránh khó xử, cô rất ít khi tụ tập hai nhóm bạn lại với nhau. Bây giờ La Tinh Tinh cũng đã có người yêu, Yến Tùy liền mạnh dạn mời mọi người đến chung vui.


La Tinh Tinh dẫn theo bạn trai, hai người họ anh anh em em, thắm thiết vô cùng.


Địa điểm được chọn là một nhà hàng Ý, họ đã bao trọn cả quán. Mười mấy người quây quần bên một chiếc bàn dài, nói cười vui vẻ.


Không khí nhà hàng rất tuyệt, hoa tươi rực rỡ, ánh đèn mờ ảo vừa phải. Sau bữa ăn, mấy nghệ sĩ violin cùng nghệ sĩ dương cầm tấu lên những bản nhạc du dương, êm ái.


Rất thích hợp để cầu hôn.


Sự căng thẳng của Vân Vụ Lai lên đến đỉnh điểm khi món tráng miệng được dọn ra.


Phục vụ nhà hàng mang đến cho các quý cô món kem mousse được chế biến tinh xảo. Kem là một trong những món đặc trưng của nhà hàng này, vừa mịn vừa đặc, hương vị tuyệt hảo.


Phó Minh Chước thích kem nhất, không đợi phục vụ mang đến, cô bé đã tự mình vươn tay lấy một ly trên khay: “Oa, có phải vị dâu không ạ, em thích nhất vị dâu!”



Yến Tùy phản ứng lại, đứng dậy dỗ dành: “Chước Chước, ly này là của chị Vân Vụ, chị đã gọi cho em vị sô-cô-la rồi. Em xem,” cô ấy chỉ vào một ly kem màu nâu trên khay “ly này mới là của em.”


Phó Minh Chước không chịu, cứ ôm khư khư ly kem không buông: “Em muốn ăn vị dâu.”


Yến Tùy sờ mũi, giọng điệu càng thêm căng thẳng: “Nhưng không phải em thích vị sô-cô-la nhất sao?”


“Nhưng hôm nay em lại muốn ăn vị dâu cơ.” Phó Minh Chước nghiêng đầu, nói một cách ngây thơ.


“Vậy chị gọi thêm cho em một phần vị dâu nữa, ly này đưa cho chị Vân Vụ trước, được không? Em ngoan nào, với lại vị sô-cô-la mới là vị kinh điển của quán đấy, em nếm thử xem, sẽ không làm em thất vọng đâu.” Yến Tùy vừa dỗ vừa lừa, thậm chí có thể nói là giật lấy ly kem từ tay Phó Minh Chước rồi đặt xuống trước mặt Vân Vụ Lai.


Phó Minh Chước không cam tâm, đưa ra yêu cầu vô lý: “Vậy em muốn ăn cả hai ly.”


Hai ly kem lớn như vậy, bình thường Yến Tùy tuyệt đối không đồng ý với Phó Minh Chước, nhưng lần này không chỉ cô ấy mà ngay cả Phó Hành Thử cũng đồng ý ngay tắp lự: “Chước Chước, trả kem cho chị Vân Vụ trước đã em.”


Vân Vụ Lai nhìn ly kem trước mặt, tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô len lén liếc nhìn Chúc Khải Toàn, không khó để nhận ra sau khi ly kem trở về tay cô, anh và Yến Tùy đã trao đổi một ánh mắt.


Cô thầm véo đùi mình, ép bản thân phải giữ bình tĩnh.


Không ngờ một người lắm chiêu trò như Chúc Khải Toàn mà khi cầu hôn lại chỉ biết giấu nhẫn vào trong kem, chiêu này cũ rích từ bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn còn dùng.


Nhưng không thể phủ nhận, dù là chiêu trò cũ đến không thể cũ hơn, nó vẫn khiến lòng cô dâng lên những con sóng mãnh liệt.


Vân Vụ Lai dùng thìa xúc một miếng kem, cố ý xúc thật sâu, nhưng đầu thìa chỉ cảm nhận được sự mềm mịn, không hề chạm phải vật cản cứng bằng kim loại nào.


Giấu sâu thế, muốn mình ăn đến chết à?


Vân Vụ Lai ôm lòng mong đợi, cần mẫn ăn hết nửa ly kem. Răng cô bắt đầu ê buốt, bụng cũng đã no căng, nhưng chiếc nhẫn vẫn mãi chưa xuất hiện.


Trên bàn, mọi người vẫn đang nói cười rôm rả, ngoài cô bé cuồng kem Phó Minh Chước ra thì tất cả mọi người đều đã ăn xong món tráng miệng và bắt đầu nhâm nhi rượu.


“Chước Chước, không được ăn kem nữa đâu.” Yến Tùy công khai nuốt lời, ngăn cản Phó Minh Chước.


Chúc Khải Toàn cũng hỏi Vân Vụ Lai: “Vân Vụ Lai, sao em vẫn còn ăn kem thế?”


Vân Vụ Lai không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ mình đã hiểu sai ý?


Nhân lúc không ai để ý, cô lén đưa chiếc thìa dài xuống tận đáy ly, khuấy hai vòng.


Ngoài kem đã chảy ra một nửa, chẳng có gì cả.


Cô đặt thìa xuống, vừa tức vừa buồn cười.


Tự mình đa tình đúng là không nên chút nào.


Một lúc sau, Phó Hành Thử hỏi Chúc Khải Toàn: “Phải rồi, không phải cậu bảo mang đến hai chai rượu ngon à?”


Chúc Khải Toàn đưa chìa khóa xe cho Vân Vụ Lai: “À đúng, suýt thì quên. Trong cốp xe của anh có hai chai Château d’Yquem, em ra lấy giúp anh với.”


Anh đã hơi say nên cứ thế sai bảo cô.


Vân Vụ Lai không nghi ngờ gì, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Nhưng khi cô đi, cô lại phát hiện ánh mắt của mọi người đều đầy ẩn ý, Chúc Khải Toàn còn giơ tay làm dấu “OK” với Phó Hành Thử.



Dù đã có bài học trước đó, nhưng tim Vân Vụ Lai lại một lần nữa mất kiểm soát mà đập nhanh hơn.


Cô biết bây giờ có một chiêu tạo bất ngờ rất thịnh hành, đó là kiếm cớ để cô gái mở cốp xe, và thực tế trong cốp đã được trang trí đầy hoa tươi, bóng bay, đèn đóm.


Đến sau xe của Chúc Khải Toàn, Vân Vụ Lai hít sâu hai hơi rồi nhấn giữ nút mở khóa.


Cốp xe cảm ứng được điều khiển, từ từ nâng lên.


Cô nín thở, chờ đợi điều bất ngờ.


Nhưng đáng tiếc, trong cốp xe ngoài hai chai rượu được đóng gói cẩn thận ra thì trống không.


Cô lại một lần nữa tự mình đa tình.


Hai lần tràn đầy hy vọng rồi lại thất vọng, Vân Vụ Lai có chút không chịu nổi. Nhưng suy cho cùng là do cô nghĩ nhiều, cô đành phải đứng tại chỗ âm thầm tự điều chỉnh, thu dọn lại tâm trạng một chút rồi mới xách rượu quay lại bàn.


Chúc Khải Toàn hoàn toàn không hay biết, đang cùng Phó Hành Thử và mấy người nữa thi uống rượu, cười rất vui vẻ, ngửa cổ một cái là cạn một ly.


Vân Vụ Lai càng thấy tức ngực khó thở.


Sau đó, tâm trạng của cô không tránh khỏi sa sút, nhưng cô không muốn làm mọi người mất hứng nên đã ở lại đến cuối cùng, mặc cho Chúc Khải Toàn cười nói vui vẻ mà không giục anh về.


Chúc Khải Toàn không hề tự giác, uống rượu như uống nước, đến lúc về nhà thì đã say bí tỉ.


Anh ôm lấy cô, bước chân lảo đảo, thân mật áp mặt vào má cô: “Vợ ơi, hôm nay đưa em về Vân Đỉnh Thủy Ngạn ở nhé.”


“Tùy anh.” Vân Vụ Lai đỡ lấy anh, càu nhàu “Uống nhiều thế làm gì không biết.”


“Vui mà.” Chúc Khải Toàn nói.


Anh thì vui rồi, còn cô thì chẳng vui chút nào, bị anh cho leo cây hai lần, trong lòng buồn bực chết đi được.


Tài xế lái xe thuê đưa họ đến Vân Đỉnh Thủy Ngạn, đi cùng còn có gia đình ba người của Phó Hành Thử — Chúc Khải Toàn say đến không còn tỉnh táo, sợ một mình Vân Vụ Lai không lo được nên Phó Hành Thử phải giúp một tay dìu anh lên nhà.


Yến Tùy và Phó Minh Chước cũng đi cùng lên. Lúc tan tiệc, quản lý nhà hàng thấy Phó Minh Chước dễ thương nên đã đặc biệt tặng cô bé một bó hoa lớn. Cô bé thích mê, đến lúc xuống xe cũng không nỡ buông ra, cứ thế ôm suốt quãng đường lên nhà, bị Phó Hành Thử phàn nàn một trận.


Kết quả lên đến lầu, căn hộ tân hôn lại xảy ra sự cố. Không biết là do nhảy aptomat hay là chưa đóng tiền điện mà lại bị cúp điện.


Vân Vụ Lai tức muốn bốc hỏa, vốn dĩ được về Vân Đỉnh Thủy Ngạn ở, tâm trạng cô đã khá hơn một chút, bây giờ lại bị dội một gáo nước lạnh.


“Vậy hay để tôi đưa hai cậu về lại chỗ cậu ấy nhé?” Phó Hành Thử đề nghị.


Chúc Khải Toàn vừa nghe thấy, liền lẩm bẩm phản đối: “Không được, ở đây thôi, vợ tôi muốn ở đây lâu rồi.”


“Thôi, ở tạm đây một đêm vậy.” Vân Vụ Lai không muốn gây phiền phức thêm nữa.


Rèm cửa sổ sát đất trong phòng khách không kéo, nên trong nhà vẫn khá sáng sủa, có thể thu trọn cả sông Đường vào tầm mắt. Giao thừa sắp đến, những tòa nhà cao tầng hai bên bờ sông liên tục thay đổi ánh đèn rực rỡ, cảnh đêm đẹp không sao tả xiết.


Mấy người vào nhà.


Một làn hương thơm ngát ập vào mũi.



“Oa, đẹp quá ạ!” Phó Minh Chước bị màn trình diễn ánh sáng thu hút, cô bé bất chấp tất cả kéo Vân Vụ Lai ra cửa sổ xem “Chị ơi, chị Vân Vụ, chúng ta mau ra xem đi.”


“Anh đưa cậu ấy vào phòng ngủ.” Phó Hành Thử nói.


Vân Vụ Lai cảm ơn: “Được, phiền anh rồi.”


Ba cô gái cùng đứng bên cửa sổ sát đất.


Phó Minh Chước úp hai tay lên tấm kính, vừa ngắm cảnh đêm vừa bắt chuyện với Vân Vụ Lai: “Chị Vân Vụ, sau này chị và anh Khải Toàn sẽ ở đây ạ?”


“Đúng vậy.”


“Đây là lần đầu tiên em đến đây đấy ạ!” Phó Minh Chước có chút ngưỡng mộ “Nhà em không nhìn thấy cảnh đêm đẹp như vậy đâu.”


Nhà họ Phó là biệt thự, tầm nhìn đương nhiên không thể so với nhà cao tầng.


Vân Vụ Lai xoa đầu cô bé: “Vậy sau này dẫn em thường xuyên đến xem nhé, được không?”


Phó Minh Chước chỉ chờ câu này của cô: “Dạ được ạ.”


Nói chuyện với Phó Minh Chước, ngắm nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp, sự chú ý của Vân Vụ Lai bị phân tán, tạm thời quên đi những chuyện không vui trước đó.


Thời khắc giao thừa đang đếm ngược, màn trình diễn ánh sáng trên các tòa nhà cũng chuyển thành các kiểu đếm ngược khác nhau.


Lúc này, Phó Minh Chước đưa bó hoa trong tay mình cho Vân Vụ Lai: “Chị Vân Vụ, chị cầm hoa giúp em với, nặng quá.”


Tuy Vân Vụ Lai có hơi thắc mắc tại sao Phó Minh Chước không nhờ chị dâu thân thiết hơn mà lại nhờ cô, nhưng con bé này vốn dĩ rất tự nhiên, Vân Vụ Lai cũng không nghĩ nhiều, đưa tay ôm lấy bó hoa, cùng mọi người đếm ngược đón năm mới theo màn hình bên ngoài. Trong lòng cô, sự oán giận với Chúc Khải Toàn lại bùng lên.


Sinh nhật đầu tiên của cô sau khi tái hợp, vậy mà anh lại say khướt ngủ li bì, đến canh đúng giờ để chúc mừng cô cũng không biết.


Cái tên chết bằm này, ngày mai đợi anh tỉnh rượu, xem cô xử anh thế nào.


Nhất định phải hành cho anh chết mới thôi.


Sau khi đếm ngược kết thúc, tất cả các tòa nhà đều chuyển thành dòng chữ “Chúc mừng năm mới” hoặc “Happy New Year”.


Duy chỉ có khách sạn Yến Sâm là ngoại lệ, màn trình diễn ánh sáng của nó chuyển thành một mã QR khổng lồ.


“Nhà cậu sao thế kia?” Vân Vụ Lai tò mò hỏi Yến Tùy.


Yến Tùy lấy điện thoại ra nói: “Tổ chức chương trình rút thăm trúng thưởng, quét mã QR để tham gia, cậu cũng quét đi.”


“Nhà cậu cũng lắm trò ghê.” Vân Vụ Lai cười, với tâm thế hóng hớt, cô cũng lấy điện thoại ra “Tớ chắc chắn là trượt thôi.”


Yến Tùy cười tủm tỉm: “Lần này thì chưa chắc đâu nhé.”


Sau khi quét, điện thoại chuyển sang một trang khác.


Không phải là rút thăm trúng thưởng, chỉ có một dòng chữ:


“YWL, quay đầu lại.”


(*) YWL: là viết tắt chữ cái đầu tên của Vân Vụ Lai /Yún wù lái/


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 72
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...