Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 71


Vân Vụ Lai vốn dĩ đã gần như bình tĩnh lại, nghe Chúc Khải Toàn nói vậy, cô sững người một lúc rồi bật khóc nức nở.


Tiếng khóc nghe mới đau đớn tột cùng làm sao.


“Sao thế, hả?” Chúc Khải Toàn luống cuống cả tay chân, anh chống nửa người trên dậy dỗ cô “Sao thế em?”


Vân Vụ Lai trả lời, nhưng cô khóc quá dữ dội, nói năng không rõ ràng, khó mà nhận ra được.


Chúc Khải Toàn vừa đoán vừa mò, nghe ra cô đang nói: “Em không muốn anh có ngày đó.”


Năm mười bốn tuổi mất cha, mười tám tuổi mất mẹ, mười chín tuổi bố nuôi qua đời, mấy năm đó Vân Vụ Lai liên tiếp trải qua sự ra đi của những người thân yêu nhất, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, khoảng thời gian ấy thật sự tăm tối không thấy ánh mặt trời. Dù đã qua lâu như vậy, nỗi đau đó vẫn có thể đâm sâu vào tim cô bất cứ lúc nào.


Cô không bao giờ muốn phải chịu cảnh sinh ly tử biệt nữa, cho nên dù có thích chó mèo đến đâu, cô cũng chưa từng có nửa phần ý định muốn nuôi. Cô sợ đến mức thà rằng mọi thứ chưa từng bắt đầu, để né tránh rủi ro rằng mọi thứ rồi sẽ kết thúc.


Nếu người đó là Chúc Khải Toàn… cô chỉ tưởng tượng thôi đã thấy đau đứt từng khúc ruột, gần như nghẹt thở.


Trái tim Chúc Khải Toàn như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau nhói. Giữa tiếng khóc của cô, anh dâng lên một cảm giác bất lực và chán ghét bản thân. Con người trước sinh tử thật nhỏ bé đến đáng sợ, không ai có sức mạnh để viết lại kết cục.


Lần đầu tiên anh quen Vân Vụ Lai, cô vẫn là một đóa hoa lớn lên trong nhà kính, gia đình viên mãn, trưởng thành dưới sự bao bọc của bố mẹ. Tuy không giàu sang phú quý nhưng cơm ăn áo mặc không phải lo, phiền não mỗi ngày cũng chỉ là tại sao môn toán lại khó học đến thế, và cả cái anh chàng đi giày AJ kia sao mà phiền phức, đã nói là không muốn để ý đến nữa mà sao cứ đến làm phiền cô.


Đây rõ ràng là người mà anh muốn bảo vệ trọn vẹn nhất. Nếu có thể, anh ước gì cô mãi mãi chỉ là Vân Vụ Lai, cô gái bình thường với những hạnh phúc nhỏ bé như lần đầu gặp gỡ.


Nhưng cô buộc phải độc lập, mang trên mình đầy vết thương bay ngược chiều gió, trở thành Lai, người tạo nên huyền thoại MyBride. Hoa tươi và những tràng pháo tay ồ ạt kéo đến, nhưng đằng sau những điều không ai biết, cô mang theo vết thương có lẽ cả đời này cũng không thể chữa lành, khóc nức nở trong đêm khuya.


Chúc Khải Toàn vỗ lưng cho cô dễ thở hơn, anh hứa với cô: “Anh nói sai rồi, xin lỗi em, sẽ không có ngày đó đâu.”


Vân Vụ Lai vùi đầu vào ngực anh, nức nở nói: “Chúc Khải Toàn, anh nhất định phải khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”


Trước sinh tử, con người nhỏ bé không đáng nhắc tới. Nhưng Chúc Khải Toàn vẫn quả quyết đảm bảo: “Được, anh nhất định sẽ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”


Sống hai mươi bảy năm, chưa bao giờ anh trân trọng mạng sống như lúc này. Không chỉ vì bản năng sợ hãi cái chết của con người, mà còn vì anh không muốn mình trở thành một vết sẹo nữa trong tim cô.


“Em cũng phải khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, ở bên anh thật lâu thật lâu, biết không?”


Ngày hôm sau là lễ Giáng Sinh.


Vân Vụ Lai vẫn còn hơi sốt nhẹ, nhưng cô không muốn ở nhà một mình nên đã theo Chúc Khải Toàn đến công ty. Lười trang điểm, cô bèn đeo một chiếc khẩu trang.


Hai người đi thang máy trực tiếp từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm lên. Tinh thần cô uể oải, phải dựa vào vai Chúc Khải Toàn để đứng vững.


Thang máy dừng ở tầng một rồi mở ra.


Là Chúc Hàng và đoàn tùy tùng.


Dịp Giáng Sinh, công ty cử người đứng ở lối vào tòa nhà để phát quà Giáng Sinh, ai cũng có phần.


Chúc Hàng, trợ lý và vệ sĩ mỗi người đều xách một túi quà được gói đẹp mắt, bên trong có những món đồ nhỏ như táo, bánh kem, và đồ trang trí Giáng Sinh.



Vân Vụ Lai không quen thể hiện sự thân mật trước mặt người lớn, cô đứng thẳng người, cố gắng lấy lại tinh thần chào Chúc Hàng: “Bố ạ.” Rồi gật đầu ra hiệu với mấy người đứng sau Chúc Hàng.


Cùng lúc đó, qua khe hở giữa mấy người, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở đại sảnh bên ngoài.


Vân Sương cũng nhìn thấy cô, hai chị em chạm mặt nhau, bước chân của Vân Sương khựng lại.


Vân Vụ Lai là người thu lại ánh mắt trước.


Sáng sớm đã thấy con trai và con dâu tình cảm mặn nồng, tâm trạng Chúc Hàng rất vui vẻ, ông bước vào thang máy: “Vụ Lai, con với A Khải đến công ty à?”


“Dạ vâng ạ.” Vân Vụ Lai gật đầu.


Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai đi thẳng từ gara dưới hầm lên nên không nhận được quà Giáng Sinh. Chúc Hàng đưa phần của mình cho con dâu, nói: “Hôm nay Giáng Sinh, lát nữa bảo A Khải tan làm sớm một chút, bọn trẻ các con ra ngoài chơi cho vui vẻ.”


Vân Vụ Lai nhận lấy: “Con cảm ơn bố.”


Trợ lý của Chúc Hàng cũng đưa túi quà của mình cho Chúc Khải Toàn: “Tiểu Chúc tổng, cho cậu này.”


“Chú Hồng vẫn coi cháu là con nít đấy à.” Chúc Khải Toàn nhận lấy, thuận tay đưa cho Vân Vụ Lai, cười giới thiệu với cô “Đây là chú Hồng.”


Chú Hồng là người cũ bên cạnh Chúc Hàng, đã chứng kiến Chúc Khải Toàn lớn lên từ nhỏ, rất được Chúc Khải Toàn kính trọng.


Vân Vụ Lai ngoan ngoãn chào: “Chào chú Hồng ạ.”


“Phu nhân.” Chú Hồng nhìn hai người, bỗng có chút bồi hồi, “Chẳng phải sao, tôi vẫn luôn xem cậu Chúc như con nít, vậy mà thực tế cậu Chúc đã lớn thế này rồi, đã thành gia lập thất rồi.”


Đã nhắc đến chuyện thành gia lập thất thì tiết mục sinh con cũng nối gót theo sau. Khoảng thời gian đi chung thang máy còn lại, Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai phải trải qua trong sự thúc giục sinh con.


Hai người nhìn nhau, khổ không tả xiết.


Thang máy vừa đến tầng văn phòng của Chúc Khải Toàn, hai người vội vàng chào tạm biệt rồi chạy mất.


“Tại sao người lớn lại thích thúc giục người khác sinh con thế nhỉ?” Đầu Vân Vụ Lai bị họ thúc giục đến mức càng thêm ong ong.


Chúc Khải Toàn nói: “Có lẽ đợi đến khi em năm mươi tuổi em cũng sẽ như vậy.”


“Anh mới năm mươi tuổi sẽ như vậy ấy.” Vân Vụ Lai lườm anh.


Cô tuyệt đối sẽ không biến thành kiểu phụ nữ trung niên ngày nào cũng chỉ biết nhìn chằm chằm vào bụng người khác.


Vào văn phòng, Tổ Uyển báo cáo kế hoạch làm việc trong ngày cho Chúc Khải Toàn, còn Vân Vụ Lai thì nằm xuống sofa, đeo bịt mắt bắt đầu nghỉ ngơi.


Sau khi Tổ Uyển đi, Chúc Khải Toàn cầm mấy tập tài liệu và laptop qua, cũng ngồi xuống sofa.


Anh cúi người, dùng trán mình áp vào trán Vân Vụ Lai để đo nhiệt độ cho cô.


Vẫn còn nóng.


Anh thẳng người dậy.



Vân Vụ Lai lúc này vô cùng quyến luyến sự tiếp xúc của anh, cô chìa tay về phía anh.


Chúc Khải Toàn nắm lấy.


Vân Vụ Lai kéo tay anh áp sát vào má mình, cọ cọ mấy cái, rồi vùi mặt vào lòng bàn tay anh, không động đậy nữa.


Giống như một con thú nhỏ dựa dẫm vào chủ nhân.


Trong đầu Chúc Khải Toàn nảy ra hình ảnh so sánh này, anh cười cười, giữ nguyên tư thế đó, một tay nắm tay cô, một tay nhẹ nhàng lật xem tài liệu, cố gắng không gây ra tiếng động.


Không lâu sau, Chúc Khải Toàn phát hiện mình cần một tập tài liệu khác trên bàn làm việc, nhưng tay anh đang bị Vân Vụ Lai nắm chặt, nếu anh đi sẽ chắc chắn sẽ đánh thức cô. Anh nhanh chóng đưa ra quyết định, định gọi Tổ Uyển vào lấy giúp.


Đang định nhắn tin cho Tổ Uyển thì cô ấy lại tự gõ cửa đi vào. Cô ấy nhìn Chúc Khải Toàn, rồi lại nhìn Vân Vụ Lai không biết đã ngủ say hay chưa.


“Có chuyện gì vậy?” Chúc Khải Toàn nhẹ giọng hỏi.


Để tránh làm Vân Vụ Lai thức giấc, âm lượng của Tổ Uyển cũng hạ rất thấp: “Cô Vân Sương đã nộp đơn từ chức ạ.”


Vân Vụ Lai khẽ động, rồi đưa tay gỡ bịt mắt ra. Cô ngồi dậy khỏi sofa, hỏi: “Cô ấy đi rồi à?”


“Chưa ạ, thưa phu nhân.” Tổ Uyển nói “Cô Vân Sương hôm nay nộp đơn thôi, nhưng phải sau ba ngày bàn giao công việc mới đi ạ.”


Vân Vụ Lai cụp mắt xuống, dáng vẻ đầy suy tư.


Chúc Khải Toàn thu hết phản ứng của cô vào mắt, anh nói với Tổ Uyển: “Biết rồi, cô lấy giúp tôi mấy tập tài liệu trên bàn qua đây.”


Sau khi Tổ Uyển đi, Vân Vụ Lai vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích.


Chúc Khải Toàn vén tóc ra sau tai giúp cô, thăm dò hỏi: “Em có muốn nói chuyện với con bé không? Hoặc anh có thể ra mặt thay em.”


Vân Vụ Lai lắc đầu, cô cũng không biết mình đang mang tâm trạng gì, nói một câu: “Con bé vậy mà cũng biết bàn giao công việc xong mới đi.” Theo sự hiểu biết của cô về Vân Sương, sau khi cãi nhau với cô, việc Vân Sương từ chức để tỏ rõ thái độ vạch rõ ranh giới là chuyện bình thường, nhưng con bé sẽ đi thẳng luôn chứ chẳng thèm quan tâm đến việc bàn giao công việc.


“Con người rồi cũng sẽ lớn thôi,” Chúc Khải Toàn nói.


“Lúc nào rảnh anh đưa chìa khóa nhà cho con bé nhé.” Vân Vụ Lai nói xong, lại đắp chăn nằm xuống, lần này cô trùm chăn kín đầu, co người thành một cục, không nắm tay Chúc Khải Toàn nữa.


Đó là một trạng thái tiêu cực, chán đời.


Chúc Khải Toàn nhìn chằm chằm vào hình người phồng lên trong chăn một lúc, rồi đưa tay vào trong chăn của cô.


Cô dừng lại một chút, rồi như một cây dây leo, bám chặt lấy tay anh.


Cơ thể không khỏe cộng thêm việc tình chị em rạn nứt khiến cho trạng thái của Vân Vụ Lai mấy ngày tiếp theo đều không tốt. Ngoài việc đi làm cùng Chúc Khải Toàn và đến nhà chồng, thời gian còn lại cô đều ở nhà, không muốn đi đâu cả.


Tối ngày 30 tháng 12, trước khi đi ngủ, Chúc Khải Toàn hẹn cô: “Mai đi đón giao thừa cùng đám Tiểu Tùy không em?”


Vân Vụ Lai nói: “Em không muốn đi lắm.”


“Đi đi mà,” Chúc Khải Toàn kiên nhẫn dụ dỗ, “Ở nhà buồn chán bao nhiêu ngày nay không khó chịu à? Hơn nữa mai là kỷ niệm một năm ngày Hành Thử và A Tùy đăng ký kết hôn, họ tổ chức kỷ niệm đấy.”



Nhắc đến kỷ niệm ngày đăng ký kết hôn, Vân Vụ Lai hỏi Chúc Khải Toàn: “Chúng ta đăng ký kết hôn khi nào nhỉ?”


Chúc Khải Toàn nhớ lại một lúc mới trả lời: “Hình như là ngày 15 tháng 7.”


Vân Vụ Lai rất không hài lòng: “Đến cả ngày kỷ niệm ngày cưới mà anh cũng phải nghĩ lâu thế à?”


Chúc Khải Toàn biết mình đuối lý, nhưng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Đây mà gọi là kỷ niệm ngày cưới quái gì chứ, lúc em đến cục dân chính thì mặt nặng mày nhẹ, tờ giấy đăng ký kết hôn anh còn chẳng thèm nhìn đến lần thứ hai.”


“Em mặt nặng mày nhẹ chỗ nào? Anh mới là người mặt nặng như đưa đám ấy, câu ‘hai người có tự nguyện đăng ký kết hôn không’ của nhân viên ở quầy là hỏi anh đấy, biết không hả?” Vân Vụ Lai không phục, cãi lại, “Rõ ràng là anh lôi em đi đăng ký, kết quả lại làm như là em ép buộc anh vậy.”


Không ai có thể thuyết phục được ai.


Tính hiếu thắng của Chúc Khải Toàn hoàn toàn bị kích hoạt, anh vừa xuống giường vừa bật đèn, định đi tìm giấy đăng ký kết hôn: “Vân Vụ Lai, em đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cứ phải để anh trưng bằng chứng ra trước mặt em mới chịu thừa nhận.”


Vân Vụ Lai nhìn anh lục tung cả tủ lên tìm nửa ngày trời, không nhịn được mỉa mai: “Sao thế, không lẽ đến giấy đăng ký kết hôn cũng tìm không thấy rồi à?”


Tiếng nói vừa dứt, trong tay Chúc Khải Toàn đã có thêm một cuốn sổ màu đỏ.


Anh cầm nó, huơ huơ trước mặt cô đầy đắc thắng, chứng minh mình không làm mất.


Vân Vụ Lai giật lấy, mở ra.


Sự thật chứng minh, ảnh trên giấy đăng ký kết hôn là hai gương mặt không có lấy một nụ cười, vẻ mặt không tình nguyện giống hệt một đôi oán ngẫu bị cha mẹ chia rẽ tình yêu đích thực rồi ấn đầu vào một cuộc hôn nhân sắp đặt.


Ngày nay rất nhiều cặp đôi chọn chụp ảnh cưới ở các studio bên ngoài, tạo kiểu thật đẹp, mặc đồ đôi, studio còn bao cả chỉnh sửa kỹ càng. Còn hai người họ thì chụp thẳng ở phòng chụp ảnh của cục dân chính, nhân viên chỉ đạo hai người họ nửa ngày trời mà hiệu quả rất thấp, thậm chí còn phá lệ chụp thêm cho họ mấy tấm, cố gắng chọn ra một tấm tương đối mặn nồng nhất.


Rất tiếc, hai người này không hề cảm kích, đồng thanh nói “sao cũng được”, cuối cùng thịnh tình khó từ, Vân Vụ Lai tiện tay chỉ một tấm, mắt cũng chẳng thèm nhìn.


Nhưng mặt nặng cũng có thể phân cấp độ, hai người lại bắt đầu tranh cãi xem mặt ai nặng hơn.


Chúc Khải Toàn chỉ muốn lấy kính lúp tám lần ra phóng to: “Nếu nhìn kỹ, anh vẫn có một chút nụ cười, còn em thì hoàn toàn không có.”


“Cười cái đầu anh,” Vân Vụ Lai nói, “Anh đừng có mà bịa đặt.”


Chúc Khải Toàn ấn đầu cô xuống, bắt cô dí sát vào tấm ảnh: “Em nhìn kỹ xem, anh thật sự có cười mà.”


Vân Vụ Lai từ chối: “Em không muốn xem.”


Cãi qua cãi lại, Vân Vụ Lai phát hiện ra một lỗi hệ thống cực lớn, ngày đăng ký kết hôn của hai người rõ ràng là 14 tháng 7.


Cô ngừng tranh cãi, chỉ tay vào ngày tháng.


Chúc Khải Toàn nhìn kỹ mới phát hiện mình nhớ nhầm ngày: “…”


Vân Vụ Lai ngay lập tức chiếm thế thượng phong: “15 tháng 7? Giải thích đi.”


Không nhớ ngày kỷ niệm ngày cưới tuyệt đối là một tội lớn.


Nhưng Chúc Khải Toàn từ chối nhận sai: “Lúc anh nói 15 tháng 7 cũng có thấy em phản bác đâu.” Anh còn cắn ngược lại một miếng “Thật ra anh nhớ, chỉ là cố tình thử em thôi. Rất tiếc, Vân Vụ Lai, em đã không qua được bài kiểm tra.”



Vân Vụ Lai: “…”


Cô nhìn anh không cảm xúc hai giây, Vân Vụ Lai, người thực sự không nhớ ngày kỷ niệm và bị chồng vạch trần, phát hiện mình không tìm được cách nào để bào chữa, bèn hóa thẹn thành giận, ra tay đánh người.


Chúc Khải Toàn đưa tay ra tóm lấy cô.


Hậu quả của việc lăn lộn thành một cục thì không cần phải nói nhiều.


Chúc Khải Toàn ném giấy đăng ký kết hôn lên tủ đầu giường, để tránh vô tình làm gập nó trong lúc “đấu tay đôi” kịch liệt. Anh cúi xuống, giọng khàn đi: “Em xong chưa?”


Vân Vụ Lai: “Chưa.”


“Không phải bảy ngày rồi à?” Anh sờ thấy miếng băng vệ sinh mỏng.


“Ngày thứ bảy tức là vẫn còn.”


Mấy ngày nay anh nín nhịn đến sắp chết rồi, không chịu tin, nhất quyết phải tự mình kiểm tra.


Anh ngẩng đầu nhìn cô, với vẻ mặt tố cáo “sao em có thể lừa anh”, động tác trở nên ngang ngược: “Hết rồi.”


“Vừa nãy vẫn còn một chút.”


Chúc Khải Toàn nào có nghe lọt tai.


Vân Vụ Lai gạt tay anh ra, kéo q**n l*t lại, kiên quyết bảo vệ lãnh địa: “Không tin anh đi mà lục thùng rác trong nhà vệ sinh.”


“…” Chúc Khải Toàn tất nhiên không thể làm ra chuyện bỉ ổi như lục thùng rác nhà vệ sinh được. Anh đành chấp nhận số phận lăn xuống khỏi người cô, ngửa mặt nằm bên cạnh, cố gắng dùng ý chí để kìm nén sự rục rịch trong cơ thể.


Một lúc sau, anh hỏi: “Vậy ngày mai được chưa?”


Vân Vụ Lai: “…”


Cô không nói gì, Chúc Khải Toàn liền coi như Vân Làm Màu đã ngầm đồng ý. Cơn bốc đồng của anh không thể dùng ý chí đè nén được, cần phải giải quyết bằng tay.


Trước đây mỗi lần chọc cho anh bốc hỏa, người thảm đều là Vân Vụ Lai, vì anh sẽ nghĩ ra đủ trò để đòi cái này cái nọ.


Đây là lần đầu tiên trong suốt những ngày qua anh chủ động tự giác không trông mong vào cô, mà định tự lực cánh sinh.


Thật lòng mà nói, Vân Vụ Lai khá ngạc nhiên.


Trước khi vào phòng tắm, Chúc Khải Toàn với lấy chiếc điện thoại bên cạnh, vừa nhanh tay bấm bấm, vừa không ngẩng đầu nói: “Em ngủ sớm đi, anh đặt báo thức sáu giờ sáng mai rồi.”


Vân Vụ Lai: ???


Chúc Khải Toàn ngẩng lên khỏi điện thoại nhìn cô, suy nghĩ một lát rồi lại đổi ý: “Thôi.”


Vân Vụ Lai tưởng anh lương tâm trỗi dậy, quyết định làm người.


Kết quả anh nói: “Hay là năm rưỡi đi.”


 


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 71
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...