Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 70
Lúc Chúc Khải Toàn tìm đến nơi dựa vào địa danh, kí hiệu mà Vân Vụ Lai cung cấp, cô đã ngừng khóc.
Một người tốt bụng trên quảng trường đã nhường chỗ cho cô. Cô ngồi lẻ loi một mình trên chiếc ghế gỗ, quấn chặt chiếc áo khoác trong cơn gió bắc hiu hắt, ánh mắt có chút ngẩn ngơ nhìn bốn thiếu niên nam nữ hơn mười tuổi dắt một chú chó Alaska to lớn chơi đùa cách đó không xa.
Chúc Khải Toàn đi thêm vài bước, Vân Vụ Lai liền phát hiện ra sự có mặt của anh, cô nhìn về phía anh, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Đêm Giáng Sinh, gần như nửa thành phố đều đổ ra đường, xe cộ rất đông, anh phải mất hơn nửa tiếng mới đến nơi. Hơn nửa tiếng đủ để Vân Vụ Lai thu dọn tâm trạng của mình, cô đã bình tĩnh trở lại, trên mặt thậm chí không thấy bất kỳ dấu vết nào của việc đã từng khóc.
Bao năm qua, cô buộc phải nắm vững bản lĩnh điều chỉnh cảm xúc của mình trong thời gian ngắn, nếu không cô đã sớm không biết đã suy sụp bao nhiêu lần.
Chúc Khải Toàn vừa cởi áo khoác vừa đến gần, cúi người khoác lên người cô rồi ôm lấy cô, má anh áp vào má cô, lạnh buốt.
Ngón tay anh khẽ co lại sau gáy cô.
“Em có bị thương không?”
Vân Vụ Lai vội vàng lắc đầu: “Không có.”
Ít nhất thì thể xác không có vết thương nào.
Cảm nhận được cảm xúc của anh, Vân Vụ Lai dùng giọng điệu thoải mái giới thiệu chú chó Alaska bên cạnh: “Chú chó của họ tên là Vương Trung Vương, một cái tên thật đáng yêu.”
Cô đang cố lảng sang chuyện khác, cố gắng xoa dịu cảm xúc của anh.
Chúc Khải Toàn lúc này không có hứng thú với bất cứ chuyện gì ngoài Vân Vụ Lai, nghe vậy anh cũng chẳng thèm liếc mắt sang bên cạnh, chỉ thuận theo lời cô mà đáp: “Thích thì chúng ta cũng nuôi một con.”
Vân Vụ Lai: “Đặt tên nó là Chúc Cửu Cửu nhé?”
Chúc Khải Toàn nói: “Em mơ đi, Chúc Cửu Cửu phải do em sinh, lấy một con chó ra để lừa anh à.”
“Thế thì thôi vậy.” Vân Vụ Lai bật cười.
“Về thôi.” Chúc Khải Toàn nhẹ nhàng vỗ lưng cô “Em đi được không?”
Vân Vụ Lai đứng dậy, thử đi hai bước, cô đã cóng đến mức đôi chân không được lanh lẹ cho lắm.
Chúc Khải Toàn thấy vậy, cúi người bế ngang cô lên.
Vân Vụ Lai khẽ kêu lên một tiếng, theo phản xạ ôm lấy cổ anh.
Bị bế kiểu công chúa giữa chốn đông người, ai nấy đều nhìn sang, Vân Vụ Lai có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng oán trách: “Làm gì vậy chứ, em tự đi được mà.”
“Kệ người ta cười.” Chúc Khải Toàn cúi đầu nhìn cô “Em thấy mất mặt à, vậy thì che mặt lại đi.”
Vân Vụ Lai liền kéo cao áo khoác lên, che đi khuôn mặt mình.
Chúc Khải Toàn vững vàng bế cô đi về phía bãi đậu xe.
Nhưng một lúc sau, Vân Vụ Lai lại kéo áo khoác xuống.
Chúc Khải Toàn không hiểu, cúi đầu liếc cô một cái.
Vân Vụ Lai mạnh miệng nói: “Em không nỡ để anh mất mặt một mình.”
Anh cười trách yêu một tiếng.
Vân Vụ Lai ôm chặt cổ anh.
Trên đời này có một người đàn ông yêu thương cô đến vậy, tại sao cô phải cảm thấy mất mặt chứ.
Đây là vinh hạnh của cô, cũng là niềm kiêu hãnh của cô.
Trên đường về nhà, dưới tác dụng của hệ thống sưởi trong xe, Vân Vụ Lai dần ấm lại.
Nhưng lúc xuống xe, Chúc Khải Toàn vẫn cúi người xuống, muốn bế cô lên lầu.
“Sao còn bế em nữa.” Miệng cô thì nói vậy, nhưng thực tế lại rất tự nhiên nép vào lòng anh, tận hưởng đãi ngộ công chúa chân không chạm đất.
Chúc Khải Toàn trả lời: “Không nỡ để em phải tự đi.”
Cô đã khóc quá đáng thương trong điện thoại.
“…” Vân Vụ Lai nói “Cái sự không nỡ của anh đúng là kỳ cục thật đấy.”
“Ừm đó.” Chúc Khải Toàn thẳng thắn không kiêng dè “Tối nay nếu em bằng lòng, anh còn không nỡ nữa cơ.”
Sau đó anh liền bị ăn đòn.
Trong lúc thang máy đi lên, Vân Vụ Lai nhìn con số không ngừng tăng trên màn hình, khẽ đung đưa hai chân: “Khi nào mình đến Vân Đỉnh Thủy Ngạn ở?”
“Anh ở đây quen rồi, em không thích nơi này đến vậy à?” Chúc Khải Toàn không đáp mà hỏi ngược lại.
Vân Vụ Lai bị hỏi khó, cũng không phải là không thích, dù sao ở cùng Chúc Khải Toàn là cô đã rất vui rồi, nhưng Vân Đỉnh Thủy Ngạn là nhà tân hôn, ý nghĩa đương nhiên lớn hơn.
“Vài ngày nữa sẽ qua.” Chúc Khải Toàn vẫn dùng lý do cũ “Chưa dọn dẹp, đồ của anh cũng chưa chuyển qua, bây giờ qua đó không tiện.”
“Thế thì cô ‘kiều’ này cũng rộng lượng thật đấy.” Chúc Khải Toàn liếc cô một cái “Mỗi ngày ra vào nhà nhìn thấy ảnh của em ở huyền quan mà không bị nhồi máu cơ tim.”
Vân Vụ Lai bị anh nói cho cứng họng.
Vào nhà, Chúc Khải Toàn hỏi cô: “Em ăn tối chưa?”
“Ăn rồi.” Vân Vụ Lai trả lời theo phản xạ, rồi nhớ lại, không đúng, cô và Vân Sương còn chưa kịp gọi món đã lao vào cãi nhau, cô còn chưa uống được ngụm nước nào, bèn lắc đầu “Chưa ăn.”
Chúc Khải Toàn xắn tay áo, đi vào bếp mở tìm trong tủ lạnh. Anh lấy ra một hộp đồ ăn liền trong ngăn đông: “Anh nấu tạm cho em chút gì đó, vân thôn, ăn không?”
Vân thôn là cái gì? Nghe có vẻ quen tai, nhưng nhất thời không nghĩ ra. Có một khoảnh khắc Vân Vụ Lai còn tưởng Chúc Khải Toàn lại đặt cho cô biệt danh kỳ quái nào đó, cô quay đầu lại nhìn cho rõ, từ xa thấy trên bao bì ghi chữ “hoành thánh”, lúc này mới nhớ ra vân thôn là một cách gọi khác của hoành thánh.
Người Cẩm Thành không có thói quen gọi là vân thôn, đều gọi là hoành thánh.
(*) Chú thích: và đều chỉ hoành thánh; (/vân thôn/ hoành thánh) là cách gọi của người Quảng Đông, (/hồn đồn/ hoành thánh) là cách gọi trong tiếng phổ thông. Ở đây mình dịch vậy cho mọi người dễ phân biệt và cũng để giải thích cho cách chơi chữ của của Chúc Khải Toàn, anh dùng (vân thôn) vì nếu 2 từ này tách riêng nghĩa ra thì (vân) là họ của Vân Vụ Lại, (thôn) nghĩa là nuốt, 2 từ này ghép lại ám chỉ chuyện lần trước Vân Vụ Lai đã giúp Chúc Khải Toàn thỏa mãn.
“Hoành thánh thì hoành thánh, vân thôn cái gì chứ.”
Chúc Khải Toàn rất bình tĩnh đáp lại một câu: “Anh thích gọi là vân thôn.”
Vân… thôn?
Mãi sau Vân Vụ Lai mới nhận ra cái tên này dường như không trong sáng lắm.
Cô lườm anh một cái cháy mặt.
Chúc Khải Toàn nhìn cô vài giây, hiểu ý cô, anh nói: “Vân Vụ Lai, anh đề nghị em đừng quá nhạy cảm.”
Vân Vụ Lai: “…”
Cô không muốn để ý đến anh nữa, quay đầu đi, chỉ để lại cho anh một cái gáy.
Chúc Khải Toàn vẫn chưa xong: “Hay là em vẫn luôn tơ tưởng, mới có một lúc mà đã nhắc đến hai lần rồi.”
Vân Vụ Lai nắm tay đấm xuống bàn một cái, ngay cả cái gáy cũng toát ra vẻ nghiến răng nghiến lợi, cô mắng: “Biến!”
Nấu vân… không, hoành thánh rất nhanh, khoảng năm phút sau Chúc Khải Toàn đã tắt bếp, múc ra hai bát lớn nhỏ, bát lớn cho cô, bát nhỏ là của anh. Anh đã ăn tối rồi, bây giờ chỉ ngồi ăn cùng cô.
Trong lúc anh nấu hoành thánh, Vân Vụ Lai lại thất thần, cô mân mê ngón tay nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ.
Chúc Khải Toàn cố tình tạo ra chút tiếng động để thu hút sự chú ý của cô. Cô hoàn hồn, thay đổi bằng vẻ mặt như không có chuyện gì, chờ anh đến gần.
Vân Vụ Lai rất đói, cắm đầu sì sụp ăn hết một bát hoành thánh. Chúc Khải Toàn ngồi đối diện lặng lẽ nhìn cô ăn, bát của anh không hề động đũa. Thấy cô ăn ngon miệng, anh liền đẩy bát của mình qua.
“Em no rồi.” Vân Vụ Lai từ chối.
Chúc Khải Toàn khoanh hai tay trên bàn, không cầm đũa, hỏi về nguyên nhân cô bất thường hôm nay: “Em và Vân Sương cãi nhau à?”
“Ừm.”
Chúc Khải Toàn yên lặng chờ cô nói tiếp.
Nhưng Vân Vụ Lai mở miệng hai lần mà vẫn không thể nói ra lời.
“Em ấy nói cho em biết rồi à?” Chúc Khải Toàn chủ động đề cập.
Vân Vụ Lai không nhìn anh, khẽ gật đầu: “Vâng.”
Chúc Khải Toàn im lặng.
Theo sự hiểu biết của anh về Vân Vụ Lai, sau khi biết em gái đã nói gì với anh, cô sẽ tức giận không nhẹ, nhưng sẽ trút giận ngay tại chỗ, tuyệt đối không đến mức khóc thành như vậy trong điện thoại.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì khác.
Nhưng Vân Vụ Lai không có h*m m**n giãi bày.
Cô không muốn nói, Chúc Khải Toàn sẽ không ép cô. Họ dần dần hòa nhập vào thế giới của nhau, nhưng đồng thời cũng là hai cá thể độc lập, cần có không gian riêng. Ai cũng có những lúc không muốn người khác xen vào, chỉ muốn một mình lặng lẽ tiêu hóa tâm sự.
Đợi đến khi cô muốn nói, cô tự nhiên sẽ nói cho anh biết.
Anh có thể chờ.
Trước khi đi ngủ, Vân Vụ Lai có chút lo lắng thương lượng với Chúc Khải Toàn: “Em muốn uống thuốc ngủ.”
Tối nay cô không thể nào ngủ được, chi bằng sớm chấp nhận số phận mà uống thuốc.
Hiếm khi Chúc Khải Toàn lại dễ nói chuyện trong vấn đề thuốc ngủ như vậy, không hề mặc cả, trực tiếp gật đầu: “Anh đi lấy cho em.”
Một lát sau anh quay lại với thuốc và ly nước. Vân Vụ Lai chìa tay ra xin, anh lại rụt tay về, né đi, đưa ra yêu cầu: “Nói trước, ngày mai không được uống.”
“Được.” Vân Vụ Lai với tâm niệm sống qua ngày, trước mắt cứ lừa cho qua đã, liền đồng ý rất nhanh.
Lúc lấy thuốc, cô cẩn thận nhìn anh một cái: “Hôm nay uống ba viên được không?”
Cô sợ hai viên không đủ để hạ gục mình.
Chúc Khải Toàn từ chối: “Không được.”
Nửa đêm, Vân Vụ Lai lên cơn sốt cao.
Buồn ngủ nhưng đầu lại đau không ngủ được, hai cảm giác mâu thuẫn hành hạ khiến cô không yên, cứ cựa quậy trong lòng Chúc Khải Toàn.
Chúc Khải Toàn nhanh chóng bị cô làm cho tỉnh giấc.
Người trong lòng nóng hổi như một cái lò lửa, anh định ngồi dậy, Vân Vụ Lai không cho, cứ nằm trên người anh không chịu xuống.
Chúc Khải Toàn vỗ vỗ lưng cô, dỗ dành như dỗ trẻ con: “Anh đi lấy nhiệt kế đo tai và thuốc hạ sốt, sẽ quay lại ngay.”
“Không muốn.” Vân Vụ Lai một mực lắc đầu, một khắc cũng không muốn rời xa anh.
Khi con người ta khó chịu, phòng tuyến tâm lý sẽ hạ thấp.
Đầu óc cô quay cuồng, chỉ muốn giữ anh lại, vừa mở miệng, theo phản xạ liền nói ra chủ đề vẫn luôn canh cánh trong lòng: “Chúc Khải Toàn, nếu, em nói là nếu, nếu có một ngày, anh mắc phải một căn bệnh nan y không thể chữa khỏi, anh sẽ chọn ra đi trong phẩm giá, hay dùng mọi cách để sống thêm được ngày nào hay ngày đó.”
Câu hỏi rất đột ngột, cũng rất nặng nề. Chúc Khải Toàn tạm thời không nhắc đến việc đi lấy nhiệt kế và thuốc hạ sốt nữa, anh trầm tư, im lặng rất lâu.
Vân Vụ Lai không đợi được câu trả lời, đầu đau như búa bổ, cô khó chịu xoay đầu, thúc giục: “Chúc Khải Toàn, em đang hỏi anh đó.”
Chúc Khải Toàn đưa tay lên xoa đầu cho cô, vì đã trải qua một hồi suy nghĩ sâu sắc nên tốc độ nói của anh rất chậm, vừa đắn đo vừa nói: “Anh chưa bao giờ nghiêm túc đặt ra giả thiết như vậy, nhưng nếu thật sự có một ngày đó, có lẽ anh sẽ xem phản ứng của em và bố mẹ, nếu mọi người rất cần anh, không thể chịu được nỗi đau mất anh, vậy anh sẽ dốc hết sức mình để sống tiếp, cố gắng ở bên mọi người lâu nhất có thể; nhưng nếu mọi người không nỡ nhìn anh đau khổ, có thể tiễn biệt anh với một thái độ tương đối lạc quan, vậy thì ra đi trong phẩm giá cũng không tệ.”
Dừng một chút, anh lại bổ sung: “Nhưng anh hy vọng dù là cố níu giữ anh lại, hay là để anh đi, mọi người đều đừng hối tiếc, càng đừng cảm thấy có lỗi.”
Nước mắt Vân Vụ Lai trào ra khỏi mi.
Sao anh có thể dịu dàng và mạnh mẽ đến thế, mỗi một chữ đều đang tiếp thêm sức mạnh cho cô, như thể được đong ni đóng giày để an ủi cô.
Cô gần như nghi ngờ rằng thực ra anh đã biết tất cả.
Chính trong một đêm bình thường như thế này, Vân Vụ Lai đột nhiên có dũng khí để vạch ra vết sẹo mãi không thể lành của mình.
Cô lẩm bẩm kể lể, vừa khóc vừa nói, câu chữ rời rạc, không theo một trật tự nào cả.
Sau đó, cô nói mệt rồi, khóc cũng mệt rồi, mơ màng, sắp chìm vào giấc ngủ.
Cô có lẽ không thể tưởng tượng được, trái tim đang đập trong lồng ngực anh mà cô cảm nhận được đã trải qua sóng cả bão táp thế nào, và đau đớn đến nhường nào. Nghĩ đến bao năm qua cô đã một mình vượt qua biết bao hối hận, bi thương và tự hoài nghi, mà anh lại chẳng hề hay biết, thậm chí ba năm trước còn buông tay cô, rút đi chỗ dựa duy nhất của cô, để mặc cô một mình trôi dạt. Có lúc, vành mắt anh đã đỏ hoe, gần như muốn phát điên.
Anh chỉ có thể ôm chặt cô, ôm chặt hơn nữa, chặt đến mức không thể chân thực hơn để cảm nhận sự tồn tại của cô.
May mà, cô đã không bị đánh gục. Chính vóc người mảnh mai yếu đuối ấy, không biết lấy đâu ra bản lĩnh để vượt mọi chông gai trở về, trở thành một Vân Vụ Lai tốt hơn, ung dung đứng bên cạnh anh, mà không hề nhuốm màu trần tục và tầm thường. Trải qua bao sóng gió, cô vẫn tươi tắn, nhiệt thành, giữ lại dáng vẻ mà anh yêu.
Cô vẫn là cô gái hay làm màu của anh.
“Vân Vụ Lai, cảm ơn em sau khi trải qua tất cả những chuyện này, vẫn có thể bình an vô sự trở về bên anh.” Nụ hôn của Chúc Khải Toàn rơi trên mắt cô, đồng thời cũng rơi trên vết sẹo trong lòng cô. Anh đã tiêm cho cô liều thuốc an thần mạnh mẽ nhất, hoàn toàn khẳng định quyết định năm cô 18 tuổi “Nếu một ngày nào đó người đó là anh, cũng xin em hãy ký vào tờ đơn từ bỏ đó thay anh.”
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 70
10.0/10 từ 17 lượt.
