Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 69
Từ khi Vân Sương ra đời, hai chị em chỉ cách nhau 3 tuổi không tránh khỏi những lúc tranh cãi trong quá trình trưởng thành. Nhưng Vân Vụ Lai không ham chiến, không phải vì cô có ý thức của một người chị nên nhường nhịn Vân Sương, mà là cô khinh thường việc cãi nhau với em gái. Hễ không hợp ý là cô lại bày ra cái vẻ “không tranh luận với kẻ ngốc”, lạnh lùng đứng nhìn Vân Sương khóc lóc om sòm, hoặc quay đầu bỏ đi cho khuất mắt.
Đặc biệt là sau này khi bắt đầu đi học, tuy hai người chỉ chênh nhau ba tuổi, nhưng vì Vân Vụ Lai học sớm lại học vượt lớp, hai chị em cách nhau đến tận năm lớp. Xét về tầm nhận thức, họ hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau, chẳng thể nào nói chuyện hợp được.
Thế nhưng, Vân Vụ Lai đã bị chạm đến vảy ngược không thể chạm tới nhất.
Cô bị những lời của Vân Sương đánh cho một đòn bất ngờ, vẻ áy náy trên mặt cô lúc đầu biến thành hoảng loạn, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, và sự hoảng loạn ấy biến thành một cơn thịnh nộ chực chờ bùng nổ, thậm chí dùng từ sát khí để hình dung cũng không quá lời.
Đây là lần duy nhất trong ký ức của Vân Sương, Vân Vụ Lai tỏ ra nghiêm túc đến thế.
Vân Vụ Lai rướn người tới, một tay siết lấy cổ Vân Sương kéo em gái lại gần mình. Trong lúc lôi kéo, khăn trải bàn bị dịch chuyển, bát đĩa chén cốc trên bàn theo đó rơi xuống đất, vỡ tan tành. Vân Vụ Lai không hơi đâu để ý, cô nghiến răng nói: “Mẹ là một người yêu cái đẹp đến thế, mẹ tuyệt đối không muốn mình như một cái xác nằm trên giường bệnh để kéo dài hơi tàn. Nếu mẹ còn sức để làm việc cuối cùng, thì đó chắc chắn là tự rút ống thở của mình. Mẹ đã kéo dài bốn năm, bố mẹ nuôi đã làm hết lòng hết nghĩa. Em ở nhà họ Lạc làm một viên ngọc quý bao nhiêu năm nay, vậy mà đến giờ vẫn không thể hiểu được lúc bố nuôi cũng đổ bệnh, một mình mẹ nuôi đã phải gánh chịu áp lực kinh khủng đến nhường nào hay sao? Áp lực tinh thần, áp lực kinh tế, áp lực từ đạo đức và dư luận. Chỉ cần bà ấy yếu đuối hơn một chút thôi, thì đã sớm sụp đổ, bị đè bẹp rồi… Mẹ nuôi đúng là đã uổng công thương em, chị thay bà ấy thấy không đáng.”
Bàn tay đang siết cổ Vân Sương vẫn giữ sự kiềm chế, không dùng sức quá nhiều, nhưng Vân Sương vẫn cảm thấy hơi khó thở. Mặt cô ấy đỏ bừng, cổ ngửa ra sau, nước mắt không ngừng tuôn rơi từ khóe mắt, cô ấy khó khăn lên tiếng: “Nếu bố mẹ không đi sân bay đón mẹ nuôi và anh Lạc Châu, thì bố mẹ đã còn sống, chúng ta vẫn là một gia đình bốn người hạnh phúc bên nhau.”
Ngày hôm đó, bố nuôi vừa hay rất bận, Lạc Châu và mẹ nuôi vừa hay đi du lịch về, bố mẹ vừa hay giúp đi đón người ở sân bay, bố vừa hay ôm tâm lý may mắn mà vượt đèn đỏ ở mấy giây cuối cùng. Chính là bao nhiêu cái “vừa hay” đó, đã vừa hay tạo nên thảm kịch kinh thiên động địa này.
Thật vậy, nếu bố mẹ không giúp ra sân bay đón mẹ nuôi và Lạc Châu, có lẽ họ vẫn đang sống bình an, nhà họ Vân vẫn là một gia đình hạnh phúc trọn vẹn.
Nhưng vai trò của nhà họ Lạc trong toàn bộ sự việc, cũng chẳng qua chỉ là nhờ vợ chồng người bạn thân tiện đường đón người mà thôi, đây vốn là chuyện giúp đỡ nhau hết sức bình thường giữa hai gia đình.
Nhà họ Vân và nhà họ Lạc đã trở thành một mớ bòng bong không thể tính toán rõ ràng. Trách nhiệm mà nhà họ Lạc cần gánh vác có thể nặng, có thể nhẹ, hoàn toàn phụ thuộc vào lương tri.
Nhà họ Lạc đã chọn gánh vác trách nhiệm ở mức độ lớn nhất trong khả năng của họ. Sau khi bố nuôi phát hiện bị ung thư, tất cả bạn bè thân thích đều khuyên họ từ bỏ mẹ cô, và đừng tiếp tục nuôi nấng hai chị em Vân Vụ Lai và Vân Sương nữa, dùng số tiền tiết kiệm được để chữa bệnh tốt hơn.
Bố nuôi đã nói: “Không thể nào, đây là thứ tôi nợ gia đình họ, cho dù phải dùng mạng của tôi để trả, tôi cũng không dám oán thán một lời.”
“Đúng, nhà họ Lạc nợ chúng ta, cho nên bố mẹ nuôi mới xem chúng ta như con đẻ mà nuôi nấng, dù khổ dù khó đến đâu cũng phải kéo dài sự sống cho mẹ. Nhưng sự chuộc tội của con người là có giới hạn, huống hồ bố nuôi lại đổ bệnh, nhà họ Lạc còn khó giữ được mình. Một người bố nuôi còn hy vọng, và một người mẹ đã không còn hy vọng, chị chọn giữ lại bố nuôi. Công ơn dưỡng dục còn lớn hơn ơn sinh thành, trăm đời khó trả.” Vân Vụ Lai hạ giọng, vì cơn tức giận tột cùng, hai mắt cô đỏ ngầu, giọng nói nghẹn ngào thấy rõ “Rút ống thở của mẹ, dù là đối với em, đối với chị, đối với mẹ, hay đối với bố mẹ nuôi, đều là lựa chọn tốt nhất. Mẹ được giải thoát, chúng ta cũng được giải thoát. Nếu không có chị đưa ra quyết định này, quỷ mới biết tất cả chúng ta bây giờ đang sống cuộc đời ra sao, có lẽ đang vật lộn mưu sinh dưới đáy xã hội. Tất cả mọi người đều đang hưởng lợi từ quyết định này của chị, không một ai được phép bắt chị phải mang tội danh của một kẻ sát nhân mà sống hết phần đời còn lại.”
Nói xong, cô buông Vân Sương ra, vơ lấy túi xách của mình rồi quay người rời đi.
Bước chân rất nhanh, nhanh đến mức có chút hoảng hốt.
Lời của Vân Sương khiến cô dừng bước.
“Nếu chị thực sự không cắn rứt lương tâm, tại sao không đưa ra quyết định đó ngay ngày chị tròn mười tám tuổi? Bởi vì chị không dám! Chị không dám kết thúc sinh mạng của mẹ vào đúng ngày bà sinh ra chị. Chị nói bao nhiêu lời lẽ cao thượng như vậy, nhưng thực chất trong lòng chị hiểu rất rõ, chính chị đã từ bỏ mẹ, không dốc toàn lực cứu bà. Chúng ta có thể bán nhà, hơn nữa lúc đó chị rõ ràng đang quen anh rể, tiền bạc đối với nhà họ Chúc vốn không phải là vấn đề, chỉ là chị không bỏ được lòng tự trọng của mình, không cầu cứu anh ấy.”
Vân Vụ Lai quay ngược trở lại, thái dương và cổ cô nổi đầy gân xanh, cô từ trên cao nhìn xuống Vân Sương, sát khí mạnh đến nỗi Vân Sương gần như không thể nhìn thẳng vào mắt cô.
“Căn nhà không phải là mớ rau, không phải em muốn bán là bán được. Còn về việc vay tiền Chúc Khải Toàn, lòng tự trọng của chị không đắt giá đến thế, nhưng cũng không rẻ mạt đến mức phải chi trả cho một cái xác sống. Trước đây em còn nhỏ không hiểu, bây giờ dù gì cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, nếu vẫn không hiểu chết não nghĩa là gì, chị sẽ nhắc lại cho em lần thứ tám trăm, mẹ sẽ không tỉnh lại nữa đâu, mẹ chỉ là một cái xác dựa vào máy móc y tế để duy trì nhịp thở và tim đập, và mẹ cũng không muốn sống như vậy.”
Vân Sương úp mặt vào tay, bật khóc nức nở: “Sao chị biết mẹ không muốn sống, những lời nói đùa lúc mẹ còn khỏe mạnh, đến lúc sinh tử cũng có thể coi là thật sao? Hơn nữa y học ngày càng tiến bộ, biết đâu trong tương lai không xa, chết não có thể được chữa trị, chị có từng nghĩ đến điều đó không?!”
Tiếp theo là một khoảng lặng kéo dài.
Khi Vân Vụ Lai lên tiếng lần nữa, cô đã không còn vẻ hùng hổ doạ người như lúc nãy, cô tĩnh lặng trở lại, như một con thú bị dồn vào đường cùng đã kiệt sức, nói: “Vậy thì chị sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, sau này xuống dưới đó, sẽ dập đầu nhận lỗi với bố mẹ, chấp nhận mọi hình phạt.” Cô như đang nói với Vân Sương, lại như đang nói với chính mình: “Trước lúc đó, chị nhất định sẽ sống thật tốt cuộc đời của mình.”
Vân Sương khóc không thành tiếng.
Trước khi rời đi, Vân Vụ Lai nói: “Phải rồi, lúc nãy em còn nhắc đến căn nhà. Chị vốn định coi nó như một món quà sinh nhật bất ngờ cho em. Anh rể của em chính là người đã mua lại nhà của chúng ta đấy, khi nào có thời gian thì liên lạc với anh ấy, bảo anh ấy đưa chìa khóa cho em. Tiền bán nhà chị đã để lại cho em một nửa, không động đến một xu, đến lúc đó sẽ đưa cho em cả vốn lẫn lãi. Nếu em thực sự ghét chị đến vậy, sau này cứ coi như không có người chị này đi.”
Từ nhà hàng đi ra, Vân Vụ Lai lang thang vô định trên phố, cô không biết mình phải đi về đâu, chỉ máy móc lê bước. Nhiệt độ ở Cẩm Thành lúc này vào khoảng không độ, vì muốn ăn mặc đẹp mà cô mặc rất ít, nửa bắp chân lộ ra trong không khí, nhưng cô không cảm thấy lạnh. Sau cuộc cãi vã đến xé lòng, cả người cô như bị rút cạn.
Trên phố tràn ngập không khí lễ hội, khắp nơi đều là những cặp đôi sánh bước.
Cô lê những bước chân vô định xuyên qua đám đông.
Nhiều cửa hàng nhân cơ hội tổ chức hoạt động, phát quà nhỏ hoặc tờ rơi dọc đường. Một người đưa đến trước mặt cô, cô dừng lại, con ngươi đờ đẫn đảo vài vòng, dường như rất khó để phản ứng với thế giới bên ngoài.
Người kia nhìn cô một cách kỳ lạ, rồi vội vàng đi chào mời người qua đường tiếp theo.
Vân Vụ Lai lại tiếp tục bước đi.
Thật ra Vân Sương nói rất đúng, bao năm qua Vân Vụ Lai chưa bao giờ thực sự thuyết phục được chính mình.
Một khi đã chết, thì thật sự chẳng còn lại gì cả.
Đưa ra một quyết định như vậy, sao có thể dễ dàng được chứ? Căn bản là tự tay moi tim mình ra.
Sau khi mẹ qua đời, điều Vân Vụ Lai sợ hãi nhất khi nghe và thấy chính là khát khao sống của những bệnh nhân mắc bệnh nan y. Rất nhiều người khi còn khỏe mạnh đều có thể thao thao bất tuyệt nói rằng nếu một ngày nào đó mắc bệnh nan y, họ chỉ muốn đi du lịch vòng quanh thế giới để sống trọn những ngày cuối cùng, chứ không phải chịu đựng dày vò trong bệnh viện, tiền mất tật mang. Nhưng trên thực tế, đại đa số mọi người chỉ là đứng ngoài nói thì dễ lắm, trên đời này làm gì có nhiều người có thể xem nhẹ sinh tử đến vậy? Hầu hết tất cả các bệnh nhân nan y đều sẽ nắm bắt mọi cơ hội có thể sống sót, cho dù hy vọng có mong manh đến đâu.
Bố nuôi chính là một ví dụ. Ông trước đây cũng phóng khoáng như mẹ, cũng cho rằng con người phải sống có phẩm giá. Nhưng thực tế, những ngày cuối đời, khi các bệnh viện đều đã từ chối, ông có bệnh thì vái tứ phương, tin vào đủ loại phương thuốc dân gian, dù có đáng tin hay không, ông đều nắm chặt như cọng rơm cứu mạng không chịu buông.
Vân Vụ Lai đã vô số lần tự chất vấn quyết định của mình, có lẽ mẹ cũng giống như bố nuôi, cũng rất muốn được sống tiếp, nhưng chính tay cô đã ký vào giấy từ bỏ, tước đi quyền được sống của mẹ.
Đặc biệt là những lúc đêm khuya tĩnh lặng, sự chất vấn này lại không ngừng trào dâng từ đáy lòng. Cô vừa không ngừng thuyết phục bản thân rằng mình không làm sai, tự nhủ rằng mẹ nhất định mong hai cô con gái không bị cái chết của bà trói buộc, lại vừa bị giày vò đến mức cả đêm không ngủ được.
Bao năm qua, cô phải liên tục dùng thuốc hỗ trợ giấc ngủ mới có thể duy trì cuộc sống bình thường.
Về chuyện này, Vân Vụ Lai chưa bao giờ nói với Chúc Khải Toàn nửa lời.
Không chỉ vì sự ra đi của mẹ là vết thương cô không thể chạm tới, mà còn vì cô sợ hãi tột cùng rằng Chúc Khải Toàn cũng sẽ phủ nhận cô. Nếu anh chất vấn cô: “Tại sao em không hỏi vay tiền anh, tại sao không để mẹ em tiếp tục sống?”
Cô nhất định sẽ hoàn toàn suy sụp.
Giữa thế giới hỗn loạn, dường như có thứ gì đó không ngừng rung lên.
Một lúc lâu sau Vân Vụ Lai mới nhận ra, là điện thoại của mình đang reo.
Tên của Chúc Khải Toàn hiện lên trên màn hình.
Giờ phút này, anh là chỗ dựa duy nhất của cô trên thế giới này.
Chúc Khải Toàn gọi cho Vân Vụ Lai. Cô đi hẹn với Vân Sương, anh ở nhà một mình buồn chán nên tiện thể ở lại công ty tăng ca. Anh muốn hỏi khi nào cô về, để anh tan làm đến đón cô.
“A lô.”
Chúc Khải Toàn còn chưa kịp hỏi, đã nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ của Vân Vụ Lai.
“Vân Vụ Lai?” Chúc Khải Toàn không chắc mình có nghe nhầm không.
Cô ngừng lại một giây, nghẹn ngào gọi tên anh: “Chúc Khải Toàn.”
“Vân Vụ Lai?” Chúc Khải Toàn lo lắng hỏi “Em sao thế?”
“Chúc Khải Toàn, anh có thể nhanh đến đón em được không.”
“Anh đến ngay. Em đang ở đâu?”
Mấy năm nay Cẩm Thành thay đổi quá lớn, Vân Vụ Lai ngơ ngác nhìn quanh, hoàn toàn không nói rõ được mình đang ở đâu, “Em không biết…” Cô không thể kìm nén được nữa, bật khóc thành tiếng, “Em không biết, anh mau đến tìm em đi, mau lên.”
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 69
10.0/10 từ 17 lượt.
