Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 68


Vân Vụ Lai nhớ lại phản ứng của Chúc Khải Toàn khi cô nhắc đến Vân Sương lúc trước, kết hợp với lời nói của Vân Sương, cô lúc này mới muộn màng nhận ra, giữa hai người họ không phải là cãi vã vặt vãnh, mà là thật sự đã xảy ra vấn đề.


Dù trong lòng Vân Vụ Lai biết rõ chắc chắn là Vân Sương đã chọc giận Chúc Khải Toàn, nhưng trước mặt em gái, cô không tiện thể hiện sự thiên vị này ra, vì vậy cô làm ngược lại hỏi: “Anh rể đã làm gì em à?”


Tối hôm kia, Chúc Khải Toàn đưa Vân Sương và Mễ Thiên về nhà. Mễ Thiên vin vào cớ Vân Sương đã ngủ say, định quyến rũ Chúc Khải Toàn nhưng bị anh vạch trần ngay tại trận.


Sau khi Mễ Thiên xuống xe, anh bóc mẽ Vân Sương: “Đừng giả vờ nữa, anh biết em chưa ngủ mà, xem kịch vui đủ chưa?”


Đến lúc này, Chúc Khải Toàn vẫn nghĩ rằng Vân Sương lo chị gái gặp phải người không tốt nên mới cố tình giả vờ ngủ để thử thách nhân phẩm của anh rể.


Quả nhiên Vân Sương không ngủ, cô ấy chậm rãi ngồi thẳng dậy.


“Vậy anh đã vượt qua bài kiểm tra của em chưa?” Chúc Khải Toàn buồn cười liếc nhìn cô ấy qua gương chiếu hậu.


“Chắc anh hiểu lầm rồi.” Dưới tác dụng của cồn, những lời muốn nói, những việc muốn làm đều không cần che đậy, Vân Sương nói thẳng thừng “Em không có hứng thú gác cổng chọn đàn ông cho chị em, em thật lòng tạo cơ hội cho Mễ Thiên.”


Nói xong, không đợi Chúc Khải Toàn phản ứng, cô ấy đẩy cửa xe rời đi.


Vân Sương không hề giấu giếm, cô ấy kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho Vân Vụ Lai nghe.



Hệ thống sưởi trong nhà hàng được bật rất ấm áp, loa phát những bài hát Giáng sinh vui tươi, trên tường, trên trần nhà đâu đâu cũng là đồ trang trí liên quan đến Giáng sinh, xanh xanh đỏ đỏ, vô cùng rộn ràng. Dưới bầu không khí lễ hội, mọi thứ dường như trở nên tốt đẹp, trên khuôn mặt ai cũng là nụ cười thoải mái và vui vẻ.


Trừ bàn của họ ra, ngoài sự im lặng, vẫn là im lặng.


Nhân viên phục vụ phá vỡ sự im lặng, lịch sự hỏi: “Thưa hai chị, hai chị đã chọn món xong chưa ạ?”


Trước mặt người ngoài, Vân Vụ Lai không muốn thể hiện quá nhiều cảm xúc tiêu cực, cô mỉm cười nói: “Vẫn chưa, phiền anh đợi một lát.”


Nhân viên phục vụ vâng lời rồi rời đi.


Vân Vụ Lai cuối cùng cũng hiểu tại sao một người khéo léo tinh tế như Chúc Khải Toàn lại tỏ ra bài xích cô em vợ này.


Những lời Vân Sương nói khiến anh khó chịu, nhưng anh cũng biết, giữa chị em gái với nhau, đặc biệt là con gái tâm tư tinh tế, rất dễ nảy sinh mâu thuẫn, nhưng họ không thực sự là kẻ thù, họ sẽ chung sống theo kiểu vừa yêu thương vừa hành hạ nhau. Vì vậy, anh không tiện trực tiếp can thiệp, hơn nữa Vân Sương là người thân duy nhất của cô, anh sợ cô không chấp nhận được.


Vân Vụ Lai nhìn chằm chằm vào mắt Vân Sương. Đôi lúc, cô mơ hồ cảm nhận được sự bài xích của Vân Sương đối với mình, cô chỉ cho rằng mình nghĩ nhiều, hoặc đổ lỗi cho tâm lý thất thường của con gái, không muốn tìm hiểu sâu. Nhưng bây giờ, mọi chuyện dường như không thể tô hồng cho qua chuyện được nữa.


“Tháng bảy năm nay chị về nước, có phải em đã vứt hết quà chị mua không?”


“Đúng vậy.” Vân Sương thừa nhận không chút do dự.


Hóa ra Vân Sương thật sự ghét cô đến thế. Vân Vụ Lai muốn một câu trả lời: “Tại sao?”



“Vì Lạc Châu sao?” Vân Vụ Lai bổ sung.


Vân Sương phá lên cười như thể vừa nghe được chuyện cười lớn nhất thiên hạ, cô ấy cười rất khoa trương, cũng cười rất lâu, đến nỗi mấy bàn xung quanh đều tò mò nhìn sang.


“Buồn cười lắm sao?” Vân Vụ Lai không biết mình đang mang tâm trạng gì mà cũng có thể bình tĩnh cười một tiếng.


“Đúng là rất buồn cười.” Vân Sương gắng gượng ngừng cười, dùng khăn ăn lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi “Vì Lạc Châu? Chị nghĩ em ghen tị với chị vì Lạc Châu thích chị à? Chị cũng quá xem thường người khác rồi, em thật sự không nhỏ nhen đến thế, cũng không phải loại não yêu đương.”


Không phải vì đàn ông là tốt rồi, Vân Vụ Lai gật đầu: “Vậy thì vì chuyện gì?”


Vân Sương: “Chị rất muốn biết à?”


“Ừm.” Đương nhiên là muốn, bị người thân duy nhất ghét bỏ, ai mà không muốn biết tại sao.


“Muốn nghe chứ gì, vậy thì em nói cho chị biết.” Vân Sương cúi đầu bóc móng tay, trong vài giây cảm xúc cuộn trào, cô ấy ngẩng đầu lên, trút ra hết những tâm bệnh tích tụ bao năm qua “Bởi vì chị vứt em ở nhà mẹ nuôi không hỏi han gì, mỗi tháng đúng giờ đưa mấy đồng tiền sinh hoạt phí để đuổi em đi. Mỗi lần tìm chị, chị đều viện cớ bận rộn. Chị có lẽ không tưởng tượng được em đã bao nhiêu lần thề sẽ không bao giờ chủ động tìm chị nữa, nhưng lần sau lại không kìm được, rồi lại một lần nữa lấy mặt nóng dán vào mông lạnh. Nhưng thực ra cũng chẳng sao, chị bốn năm ở Đế Thành, hai năm ở Anh, ba năm ở Paris, sau này em cũng quen rồi. Chị ở Paris ba năm, khó khăn lắm mới trở về, không liên lạc với em cũng không về nhà, mua chút quà coi như thông báo. Em không vứt quà của chị đi thì lẽ nào phải thờ lên à? Cuối cùng đến lúc sắp đi mới lương tâm cắn rứt hẹn em ăn một bữa cơm trưa. Nói ra thì em cũng thật hèn hạ, lại còn hớn hở đến cuộc hẹn này… Nói đi cũng phải nói lại, có phải em còn nên cảm ơn sự bố thí của chị, ít nhất cũng để lại cho em thời gian của một bữa cơm không?”


Nói đến chỗ kích động, Vân Sương đã nước mắt lưng tròng.


Tất cả những điều này, Vân Vụ Lai hoàn toàn không biết. Từ nhỏ cô đã không hợp với cô em gái vừa đỏng đảnh vừa ngang ngược, năm lên đại học cô cũng mới 16 tuổi, chưa phải là độ tuổi có thể bao dung người khác. Lại ỷ vào việc có mẹ nuôi và Lạc Châu chăm sóc tốt cho Vân Sương, cô quả thực không mấy khi gọi điện về quan tâm em gái. Sau này ra nước ngoài học thạc sĩ và đi làm, tâm tính dù đã trưởng thành hơn nhưng lại bận tối mắt tối mũi, càng không có thời gian dư thừa dành cho Vân Sương.


Vân Vụ Lai vẫn luôn cảm thấy cô và Vân Sương là hai chị em không hợp nhau lắm, khoảng cách này khiến cô thoải mái, cô cứ ngỡ Vân Sương cũng không có ý kiến gì.



“Em nói thì có ích gì không?” Nỗi ấm ức của Vân Sương còn nhiều hơn thế “Chị với anh rể kết hôn, em phải nghe từ miệng bạn chị mới may mắn biết được. Ngay cả em gái của bạn chị, một đứa trẻ nhỏ như vậy cũng biết, tại sao chỉ có mình em không đáng được biết? Em đã bối rối rất lâu, em cứ nghĩ dù sao mình cũng là em gái ruột duy nhất của chị, tại sao chị không thể nói cho em biết.”


Ngày càng có nhiều người nhìn sang, Vân Vụ Lai không còn tâm trí để cảm thấy xấu hổ, trong tiếng khóc của Vân Sương, cô gần như áy náy đến chết.


Cô cẩn thận đi sang phía đối diện, muốn lau nước mắt cho Vân Sương: “Sương Sương, chuyện này chị đã giải thích với em rồi, bên bạn chị không phải do chị nói. Hơn nữa quyết định công khai của bọn chị rất gấp gáp, bản thân chị cũng khá lo lắng, không muốn bị em tra hỏi nên mới nghĩ có thể trì hoãn được lúc nào hay lúc đó. Đương nhiên chị làm vậy là không đúng, đáng lẽ chị nên nói trước cho em. Chị xin lỗi em.”


“Chị đừng coi em là đồ ngốc!” Cảm xúc của Vân Sương hoàn toàn mất kiểm soát, cô ấy gào lên “Nếu chị thật sự biết mình sai, chị đã không lừa em là chị chuẩn bị ly hôn rồi quay đầu đi ân ân ái ái với anh ta ở Paris. Chị diễn thật quá, hoàn toàn lừa được em, em đã thật sự tin rằng hai người sắp ly hôn. Kết quả thì sao? Tất cả mọi người đều biết sự thật, bao gồm cả cô em gái nhỏ nhà bạn chị, lại một lần nữa chỉ có mình em bị giấu trong bóng tối. Em không hiểu, tại sao chị không thể chia sẻ hạnh phúc của mình với em, em sẽ phá hỏng nó sao? Em không đáng được biết sao? Hay lời chúc phúc của em không hề quan trọng?”


Vân Vụ Lai cuối cùng cũng biết vì sao dạo gần đây Vân Sương lại lạnh nhạt như vậy.


Lúc nói với Vân Sương chuyện sắp ly hôn, cô thực sự đã bị tờ đơn ly hôn của Chúc Khải Toàn làm cho tức đến mụ cả đầu, chuẩn bị ra tay trước để chiếm ưu thế, chứ không hề cố ý lừa dối Vân Sương.


Vân Vụ Lai cố gắng nắm lấy tay Vân Sương: “Không phải đâu Sương Sương, em nghe chị giải thích…”


Vân Sương ngắt lời cô: “Những chuyện này không phải là điều em ghét nhất ở chị, chị có biết em ghét chị nhất ở điểm nào không?” Không đợi Vân Vụ Lai nói gì, cô ấy đã tự mình nói tiếp. Cô ấy thay đổi thái độ gào thét lúc trước, bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào mắt Vân Vụ Lai, dùng một giọng nói gần như phải nín thở mới có thể nghe thấy để lên án: “Chị đã giết mẹ, chị đã bán nhà của chúng ta, bây giờ anh trai sắp kết hôn rồi, chị khiến em không còn nhà để về.”


Sức mạnh của ngôn từ có những lúc không hề thua kém dao găm, tàn nhẫn mà dứt khoát đâm tới. Nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng trào dâng, trước mắt Vân Vụ Lai có một khoảnh khắc hoàn toàn tối sầm, đôi chân mềm nhũn như mất đi cảm giác, cô phải vịn vào bàn mới có thể miễn cưỡng đứng vững.


Vào ngày thứ hai sau khi Vân Vụ Lai tròn mười tám tuổi, cô đã đưa ra một quyết định: rút máy thở duy trì sự sống cho người mẹ đã chết não.


Lúc đó, bố nuôi vừa phát hiện bị ung thư, Vân Vụ Lai đang học đại học ở Đế Thành không thể san sẻ gánh nặng. Vân Sương còn nhỏ, Lạc Châu cũng đang học đại học, nhiệm vụ chăm sóc hai người bệnh gần như đổ dồn hết lên vai mẹ nuôi. Viện phí của hai bệnh nhân đối với gia đình họ càng là một thử thách khổng lồ, chắc chắn sẽ rút cạn của cải trong nhà, mà vẫn còn xa mới lấp đủ cái hố đó.



Nhưng Vân Vụ Lai không muốn níu kéo một người mẹ như vậy ở trên đời nữa, không thể nói, không thể cử động, không có ý thức, ngoài một trái tim còn đập, bà chẳng khác gì người đã chết.


Tô Uyển là một giáo viên dạy múa, rất xinh đẹp, rất tinh tế, cũng rất tao nhã. Vân Vụ Lai yêu sạch sẽ, luôn giữ gìn vẻ ngoài tươm tất mọi lúc mọi nơi, đều là do được mẹ dạy dỗ bằng cả lời nói và hành động.


Trước kia, khi nói chuyện phiếm về vấn đề sinh tử, Tô Uyển đã nhiều lần bày tỏ rõ ràng rằng bà thà chết một cách có phẩm giá còn hơn sống lay lắt trong bệnh tật.


Về vấn đề sinh tử, Vân Vụ Lai và mẹ có cùng quan điểm.


Bác sĩ đã nhiều lần khuyên họ từ bỏ việc điều trị cho Tô Uyển, vì Tô Uyển không có khả năng tỉnh lại nữa, việc duy trì sự sống cho bà cần tiêu tốn rất nhiều tiền của và nhân lực, đối với một gia đình không mấy khá giả thì không có ý nghĩa thực tế.


Chỉ là những năm đầu, Vân Vụ Lai chưa đủ mười tám tuổi, không thể ký tên vào biên bản trao đổi giữa bác sĩ và người nhà bệnh nhân. Còn bố mẹ nuôi, sao dám quyết định chuyện hệ trọng đến tính mạng con người của nhà người khác, dù thế nào cũng không chịu ký. Bố nuôi nói: “Nếu bố ký vào chữ này, cả đời này bố sẽ không thể sống yên ổn được.”


Vì vậy, sự việc cứ thế bị trì hoãn.


Tô Uyển đành phải tiếp tục nằm trên giường bệnh, khắp người cắm đầy những thiết bị duy trì sự sống, giống như một đóa hoa tàn ngày một héo úa.


Vân Vụ Lai nghĩ, mẹ tuyệt đối không muốn mình trở thành như vậy.


Vân Sương và Vân Vụ Lai lại có quan điểm hoàn toàn trái ngược. Vân Sương chỉ muốn mẹ còn sống, bất kể mẹ tồn tại trên đời này trong tư thế nào, cô ấy đều muốn níu kéo bà ở lại.


Một người mẹ không biết nói không biết cử động, dù sao cũng tốt hơn là không có mẹ.


Thế nhưng giữa hai chị em, người trưởng thành trước là Vân Vụ Lai.


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 68
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...