Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 67
Tối hôm trước ngủ hơi muộn, lúc Chúc Khải Toàn tỉnh lại thì đã hơn chín giờ sáng, trôi qua giờ đi làm được một lúc rồi. Nhưng anh không có áp lực chấm công nên chẳng những không hoảng hốt mà còn có thể ung dung thưởng thức dung nhan say ngủ của người phụ nữ trước mặt.
Rèm cửa cản sáng quá tốt khiến trong phòng tối om, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh ngắm nhìn đường nét của cô.
Đẹp thật.
Chúc Khải Toàn rảnh rỗi không có gì làm, bèn suy nghĩ xem vẻ đẹp của Vân Vụ Lai là do cô thực sự xinh đẹp, hay là do tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Anh lần lượt ngắm từ trán, xuống mắt, xuống mũi, rồi đến đôi môi…
Ánh mắt anh dừng lại trên môi cô, bất giác lạc đề. Trong đầu anh hiện lên vài hình ảnh giới hạn độ tuổi vừa xảy ra cách đây không lâu. Mặc dù kỹ thuật của Vân Vụ Lai không tốt, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự thỏa mãn tột cùng. Không một người đàn ông nào có thể chống lại được cảnh người phụ nữ mình yêu quỳ trước mặt, hai má hóp lại, ra sức chiều chuộng mình. Lúc cô ngẩng lên nhìn anh, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi rõ ràng là đang cầu xin tha thứ, nhưng lại toát ra một vẻ quyến rũ từ tận xương tủy. Người không biết còn tưởng cô đang cố tình quyến rũ.
Còn về kỹ thuật không tốt, luyện tập nhiều chắc là sẽ ổn thôi.
Vân Vụ Lai bị hôn đến tỉnh, cô lim dim mở mắt thấy người đàn ông gần trong gang tấc, bèn nhẹ nhàng giãy giụa hai cái, nhưng kháng cự không thành.
Nếu cô biết lúc anh hôn cô, trong lòng đang tính toán tối nay lại để cô dùng cách của tối hôm trước chiều chuộng anh một lần nữa, chắc chắn cô sẽ bùng nổ ngay tại chỗ.
Nhưng cô không biết gì cả, nên cô lại nhắm mắt lại, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Chúc Khải Toàn vỗ nhẹ vào lưng cô: “Hôm nay đi làm với anh không?”
Lần trước khi cô trở về, cô đã như hình với bóng đi cùng anh đến công ty mấy ngày liền.
Vân Vụ Lai im lặng một lúc, dùng hết sức lực toàn thân, tiết kiệm chữ như vàng: “Không.”
Cô vẫn chưa tỉnh ngủ, chỉ muốn nằm trên giường thôi.
“Vậy anh đi làm đây,” Chúc Khải Toàn nói.
Một lúc sau, Vân Vụ Lai lại khó khăn gom góp sức lực để đáp lời anh: “Ừm.”
Chúc Khải Toàn: “Cơm trưa qua chỗ mẹ ăn nhé, lần trước em đi mà không nói với mẹ một tiếng, mẹ hơi buồn đấy.”
“…Ừm.”
Anh cứ lải nhải không ngừng, cơn gắt ngủ của Vân Vụ Lai đã ở bên bờ vực bùng phát.
Chỉ là Chúc Khải Toàn hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm trong đó, vẫn tiếp tục tìm chuyện nói với cô: “Hôm nay là đêm Giáng Sinh, tối nay mình đi hẹn hò nhé?”
Vân Vụ Lai bắt đầu ra tay đấm đá, như một ngọn núi lửa phun trào: “Đừng có động vào em, đừng ồn nữa! Phiền chết đi được!!”
Sự thỏa mãn và vui vẻ mà Chúc Khải Toàn có được từ cô đêm qua đủ để duy trì tâm trạng tốt của anh cả ngày hôm nay, nên lúc này, những cú đấm đá hoa hòe của cô trong mắt anh lại trở nên đáng yêu quá đỗi.
Anh cười tủm tỉm sáp lại gần, vừa chịu đòn vừa mặc kệ ý muốn của cô mà đè cô ra hôn loạn xạ khắp mặt, cuối cùng mới xuống giường đi vệ sinh cá nhân trong tiếng hét chói tai của cô.
Nếu không phải nghĩ đến việc cô đang trong kỳ sinh lý không nên tức giận, anh còn có thể trêu chọc cô thêm một lúc nữa.
Trêu Vân Vụ Lai và dỗ Vân Vụ Lai, là hai chuyện thú vị nhất trên đời này.
Chúc Khải Toàn vệ sinh xong đi ra, Vân Vụ Lai đã sớm ngủ say trở lại, người cong lại trên giường, mái tóc rối bù che trước mặt, một tay để bên ngoài chăn, để lộ chiếc nhẫn trơn trên ngón áp út.
Đôi lúc cô thật sự ngốc đến mức đáng yêu. Nhẫn là thứ nên do đàn ông chuẩn bị, vậy mà bảo cô mua là cô mua thật, mua xong cũng chẳng oán thán gì, còn nghiêm túc đeo lên ngón áp út, trông có vẻ rất thích.
Anh không nỡ trêu cô nữa, nhẹ nhàng kéo tay cô, đặt một nụ hôn lên trán rồi rời đi.
Hơn mười hai giờ Vân Vụ Lai mới tỉnh dậy, vừa nhìn đồng hồ đã ngớ người, vội vàng gọi điện cho Đặng Hoa Phong giải thích: “Mẹ ơi, hôm qua máy bay của con đến muộn quá nên hôm nay con ngủ quên mất.”
Lần nào cũng dậy muộn hơn lần trước, không biết mẹ chồng có chê cô lười biếng hay không có giáo dưỡng không nữa.
Đặng Hoa Phong an ủi cô: “Không sao đâu con, cơm canh mẹ vẫn để phần cho con rồi.”
Gần một giờ Vân Vụ Lai mới đến nhà bố mẹ chồng, phát hiện không phải là cơm canh để phần cho cô, mà là Đặng Hoa Phong cũng chưa ăn cơm, đang ngồi xem TV ở phòng khách đợi cô.
Lần này Vân Vụ Lai càng ngại ngùng hơn: “Mẹ ơi, sao mẹ không ăn trước đi ạ?”
Đặng Hoa Phong nói: “Đợi con ăn cùng chứ, mẹ ăn sáng muộn lắm, chẳng đói chút nào.”
Mặc dù Đặng Hoa Phong nói vậy, nhưng Vân Vụ Lai thừa hiểu, nếu không phải vì đợi cô thì mẹ chồng không thể nào muộn như vậy mà chưa ăn trưa được. Cô vừa áy náy vừa cảm động, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn mẹ ạ.”
“Cảm ơn gì chứ.” Đặng Hoa Phong nắm tay cô hỏi han ân cần “Công việc vất vả lắm phải không, nhìn con lại gầy đi rồi này.”
Sờ đến chiếc nhẫn trên tay Vân Vụ Lai, Đặng Hoa Phong phát hiện ra vấn đề. Bà lật tay con dâu lại xem, lập tức la lên: “Ủa, sao nhẫn của con đến một viên kim cương cũng không có thế! A Khải lại dám lấy một chiếc nhẫn trơn tuột thế này để cho có lệ với vợ à?”
Đặng Hoa Phong không có thói quen lướt vòng bạn bè, nên đây là lần đầu tiên bà thấy nhẫn của con dâu.
Chiếc nhẫn này đeo một tháng cũng đã có tình cảm, Vân Vụ Lai nhìn tay mình thấy cũng thuận mắt, bèn minh oan cho chiếc nhẫn trơn: “Nhẫn trơn cũng có gì không tốt đâu ạ.”
Cô thầm nghĩ, nếu mình mà nói chiếc nhẫn này vốn không phải do Chúc Khải Toàn bỏ tiền ra mua, chắc mẹ chồng đại nhân sẽ ngất xỉu mất.
“Con còn trẻ thế này sao lại không chú trọng đến thể diện thế chứ?” Đặng Hoa Phong vừa nói vừa xòe tay mình ra, cho Vân Vụ Lai xem tổng cộng ba chiếc nhẫn kim cương to sụ trên mười ngón tay của bà. Bà lần lượt giới thiệu cho Vân Vụ Lai: “Cái này là năm cưới bố con tặng mẹ, cái này là kỷ niệm 20 năm ngày cưới bố con tặng mẹ… không đúng, hình như là kỷ niệm 25 năm, không nhớ rõ nữa kệ đi, còn cái này là sinh nhật mẹ năm nay bố con tặng, từ lúc cưới đến giờ năm nào ông ấy cũng tặng mẹ ít nhất một cái nhẫn. Mẹ 55 tuổi rồi, ra ngoài đánh mạt chược với bạn bè, mọi người vẫn không tránh khỏi việc so bì xem chồng ai hào phóng hơn đâu! Hơn nữa kim cương là bạn thân của phụ nữ, con xem chiếc nhẫn trơn của con so với nhẫn kim cương của mẹ, có phải trông thảm hại lắm không?”
Lúc mới đeo nhẫn, Vân Vụ Lai đúng là từng nghĩ đến việc bắt Chúc Khải Toàn bù cho cô một chiếc nhẫn kim cương thật to. Nhưng sau này khi đã quen với chiếc nhẫn trơn, ý nghĩ đó cũng phai nhạt đi. Giờ bị mẹ chồng nói một câu, cô lại có chút rục rịch. Nhân lúc thức ăn chưa dọn lên đủ, cô gửi một tin nhắn Wechat cho Chúc Khải Toàn: Mẹ nói nhẫn của em đơn điệu quá.
Ý muốn anh tặng một chiếc nhẫn kim cương lớn đã thể hiện quá rõ ràng rồi nhỉ, gần như chẳng khác gì nói thẳng.
Khoảng một phút sau, điện thoại rung lên.
Lúc Vân Vụ Lai mở khóa điện thoại, cô tràn đầy mong đợi xem Chúc Khải Toàn sẽ nói gì.
Em thích mấy carat?
Không phải anh đã đưa thẻ cho em rồi sao, thích gì thì cứ mua đi?
Tối nay anh đưa em đi mua nhé?
Kết quả, Chúc Khải Toàn trả lời: Đừng để ý đến mẹ, mẹ trước giờ vẫn luôn phô trương như vậy.
Vân Vụ Lai suýt chút nữa thì tắt thở.
Bố chồng là một người cuồng chiều vợ, sao lại có thể đột biến gen sinh ra một đứa con trai keo kiệt bủn xỉn như anh chứ?
Ăn trưa xong, Vân Vụ Lai ngồi nói chuyện với Đặng Hoa Phong một lúc rồi đến Duy Phong tìm Chúc Khải Toàn.
Chúc Khải Toàn đang họp, cô liền ngồi vẽ trong văn phòng của anh để giết thời gian.
Tổ Uyển đang họp cùng Chúc Khải Toàn, người tiếp đãi cô là một trợ lý khác, nhưng rõ ràng cũng đã trải qua khóa huấn luyện “Làm thế nào để tiếp đãi phu nhân Chúc tổng”, tuần tự lấy giấy vẽ và bộ bút màu 500 màu siêu sang mà cô để ở đây ra, còn chuẩn bị đồ ăn vặt và nước uống cho cô.
Với trận địa này, Vân Vụ Lai cảm thấy biện pháp cốt lõi của các trợ lý của Chúc Khải Toàn đối phó với cô chính là coi cô như một đứa trẻ.
Đợi khoảng một tiếng, Chúc Khải Toàn trở về, nhìn thấy cô, mắt anh sáng lên, anh nới lỏng cà vạt rồi bước tới: “Sao em lại đến đây?”
Vân Vụ Lai không ngẩng đầu, vừa tô vẽ vừa nói: “Kiểm tra đột xuất, xem anh có kim ốc tàng kiều trong văn phòng không.”
“Kết quả kiểm tra thế nào?” Chúc Khải Toàn cởi áo khoác vest, đến ngồi cạnh cô, thấy cô đang vẽ bản thảo.
Vân Vụ Lai nói: “Không có sợi tóc dài nào không nên tồn tại, không có hoa tai bị bỏ lại, không có mùi nước hoa phụ nữ.”
“Vậy là anh qua ải rồi chứ?” Chúc Khải Toàn cười.
Vân Vụ Lai ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: “Vậy người phụ nữ hói đầu, không đeo trang sức, không xịt nước hoa đó là ai?”
Chúc Khải Toàn bị cô chọc cười, anh vươn tay ôm lấy cô, thuận theo ý cô đùa giỡn: “Bị em phát hiện rồi.”
“Chuyện gì mà qua mắt được em chứ.” Vân Vụ Lai đắc ý nhướng mày.
Chúc Khải Toàn cười một tiếng, tựa cằm lên vai cô, nhìn cô vẽ.
Vân Vụ Lai vẽ xong nét cuối cùng, cầm tờ giấy ra xa để xem hiệu ứng tổng thể, rồi lại đưa lại gần để xem chi tiết. Mọi phương diện đều rất hài lòng, vì vậy cô cười rạng rỡ.
“Đẹp không?” Cô quay đầu hỏi Chúc Khải Toàn.
Chúc Khải Toàn: “Em hỏi bức vẽ à?”
“Vâng, bức vẽ,” Vân Vụ Lai nói.
Chúc Khải Toàn: “Đẹp.”
Vân Vụ Lai: “Thế còn em?”
Chúc Khải Toàn: “Em còn đẹp hơn.”
“Xì,” Vân Vụ Lai nói, nhưng khóe miệng lại cong lên.
Niềm vui của phụ nữ chính là đơn giản như vậy.
“Xì là có ý gì?” Chúc Khải Toàn kẹp lấy mặt cô.
Vân Vụ Lai thấy anh rất có hứng thú tán tỉnh, tò mò hỏi: “Hôm nay anh làm xong việc rồi à?”
“Cũng gần xong rồi.”
Công việc thì không bao giờ làm hết được, chỉ cần Chúc Khải Toàn muốn, anh ở công ty hai mươi bốn tiếng cũng không hết việc. Nhưng vì có Vân Vụ Lai ở đây, và hôm nay lại là đêm Giáng Sinh, nên anh lười biếng một chút, không định quá mẫn cán: “Hình như cũng không có hoạt động hẹn hò nào khác, chúng ta ra ngoài ăn cơm xem phim được không?”
“Ừm, được ạ.” Dù chỉ là những buổi hẹn hò sáo rỗng như ăn cơm xem phim, đối với họ cũng vô cùng quý giá.
“Đợi anh xử lý nốt chút việc, nhanh thôi.” Chúc Khải Toàn xoa đầu cô rồi đứng dậy.
Vân Vụ Lai đợi một lát, nhớ ra một chuyện: “Em gọi cả Vân Sương đi cùng được không?”
Chúc Khải Toàn ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, sắc mặt có chút kỳ lạ.
Vân Vụ Lai hiểu tâm tư muốn có thế giới hai người của anh, nhưng khoảng thời gian này chắc chắn Vân Sương sống không dễ chịu gì, cô khó khăn lắm mới về một chuyến, không thể chỉ lo hưởng thụ mà mặc kệ em gái được. Cô vòng ra sau bàn làm việc, nhoài người lên lưng Chúc Khải Toàn: “Được không anh?”
Chúc Khải Toàn không trả lời được.
“Anh là anh rể đó nha, chẳng nhiệt tình chút nào, anh rể nhà người ta săn đón em vợ còn không kịp nữa là.” Vân Vụ Lai lẩm bẩm.
Chúc Khải Toàn mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng nhìn cô, anh lại nuốt lời vào trong.
Vân Vụ Lai đấm nhẹ vào vai anh, ép buộc: “Nói được đi.”
Chúc Khải Toàn không nói, anh xoa xoa thái dương, nói: “Anh đột nhiên nhớ ra có việc rất quan trọng, hôm nay có lẽ không đi hẹn hò được rồi.”
Môi Vân Vụ Lai trề ra: “Cái gì vậy, vừa nãy rõ ràng nói không có việc gì có thể tan làm rồi mà.”
“Anh quên mất” Chúc Khải Toàn nói.
Vân Vụ Lai thấy thái độ anh kiên quyết, cô không dám cản trở anh làm việc chính, chỉ có thể miễn cưỡng hỏi: “Vậy anh cần bao lâu?”
Chúc Khải Toàn: “Không chắc, có thể sẽ khá lâu.”
Vân Vụ Lai ai oán nằm trên lưng anh một lúc, nói: “Vậy em không đợi anh nữa, em qua với Vân Sương đây.”
Lông mày Chúc Khải Toàn càng nhíu chặt hơn.
“Anh đừng có bá đạo như vậy chứ.” Vân Vụ Lai không nhịn được cười, “Chính anh không có thời gian đi cùng em, lại còn không cho em gái đi cùng em nữa à?”
Chúc Khải Toàn im lặng một lúc hỏi: “Vân Vụ Lai, anh hỏi em, em thấy em gái em là người như thế nào?”
Vân Vụ Lai có chút hiểu ra: “Có phải khoảng thời gian này con bé làm anh không vui không?”
Chúc Khải Toàn không nói gì, ngầm thừa nhận.
Vân Vụ Lai tò mò: “Nó chọc giận anh thế nào?”
Chúc Khải Toàn lại ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, một lúc lâu sau mới nói: “Không có gì.”
“Anh làm anh rể cũng cứng rắn thật đấy, chăm sóc em vợ mà còn sinh ra cả cảm xúc cá nhân nữa.” Vân Vụ Lai đoán là tính xấu của Vân Sương đã chọc tức anh, cô bóp vai cho anh để dỗ dành “Vất vả cho anh rồi… Đừng chấp nhặt với nó, ai bảo anh là anh rể chứ. Nó là người như vậy đấy, bị mẹ nuôi của em chiều hư rồi, nhưng bản tính không xấu.”
Chúc Khải Toàn không tỏ ý kiến.
Vân Vụ Lai tuy bình thường thỉnh thoảng cũng có ý kiến với Vân Sương, nhưng đều là những chuyện nhỏ nhặt giữa chị em, trong lòng chung quy vẫn hướng về người thân duy nhất của mình. Cô không thích người khác có ý kiến với Vân Sương, kể cả Chúc Khải Toàn. Cô thẳng người dậy khỏi lưng anh: “Anh không đưa tụi em đi chơi thì thôi, em tự đưa nó đi.”
Vân Vụ Lai được trợ lý của Chúc Khải Toàn dẫn đến phòng Giải trí tìm Vân Sương.
Thiếu phu nhân đột ngột ghé thăm, lập tức khiến cả phòng Giải trí gà bay chó sủa. Vân Vụ Lai ngăn cản sự săn đón nhiệt tình của mấy vị lãnh đạo phòng Giải trí, ra hiệu cho họ thả lỏng: “Tôi chỉ đến tìm em gái thôi.”
Trước đây mọi người chỉ biết Vân Sương có chống lưng, nhưng không biết cụ thể là nhân vật nào, đến lúc này mới hiểu ra cô ấy lại là em vợ của Chúc Khải Toàn.
Vân Vụ Lai không tốn chút sức lực nào đã đưa được Vân Sương đi sớm.
Trong thang máy, hai chị em nhìn nhau.
Vân Sương nói: “Chị về khi nào vậy?”
“Rạng sáng nay” Vân Vụ Lai nói “Em gầy đi nhiều quá.”
Hơn nữa tính tình cũng không còn hoạt bát nữa.
Vân Sương từ nhỏ đã thể hiện sự nhiệt tình đặc biệt với Lạc Châu, tình cảm tích lũy bao nhiêu năm qua sâu đậm đến mức nào, e rằng chỉ có chính cô ấy mới biết rõ. Trước đây Lạc Châu tuy thích Vân Vụ Lai, nhưng ít nhất không được đáp lại, vẫn ở trong trạng thái đơn phương. Nhưng nay đã khác xưa, Lạc Châu đã tìm được cô gái mà hai bên tình cảm mặn nồng, điều này có nghĩa là mối tình đơn phương của Vân Sương đã hoàn toàn thất bại.
Vân Sương sờ lên gò má hóp lại của mình, nói: “Cũng bình thường thôi.”
Đêm Giáng Sinh, khắp các con đường, ngõ hẻm đều được trang hoàng lộng lẫy, treo đầy đồ trang trí liên quan đến Giáng Sinh, người trên đường cũng đông hơn hẳn ngày thường, ai nấy đều ra ngoài đón lễ.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện phiếm, sau đó vào một nhà hàng ngồi xuống. Nhà hàng cũng đang xếp hàng dài, nhờ có thẻ VIP của Chúc Khải Toàn nên mới không phải xếp hàng.
Đối mặt trong nhà hàng, Vân Vụ Lai phát hiện Vân Sương cứ nhìn cô chằm chằm. Thực ra lúc trên đường cô đã có cảm giác này, chỉ cho là mình ảo giác, bây giờ ngồi đối diện nhau lại càng rõ ràng hơn, đến mức hoàn toàn không thể lờ đi được.
Cô bất giác sờ lên mặt mình, ngưng cuộc trò chuyện giữa chừng, hỏi: “Mặt chị có dính gì à?”
“Không có.” Vân Sương cúi đầu, cạy cạy móng tay nói “Em chỉ cảm thấy chị có lời gì thì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo.”
Vân Vụ Lai nhíu mày: “Ý em là sao?”
Vân Sương ngẩng đầu lên lần nữa, cẩn thận dò xét biểu cảm trên mặt Vân Vụ Lai, phát hiện đúng là không có chút dấu vết diễn xuất nào, cô ấy cũng thấy lạ: “Chẳng lẽ chồng chị không nói với chị sao?”
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 67
10.0/10 từ 17 lượt.
