Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 66


Trò đùa này hơi quá, đã vượt quá sức chịu đựng của Chúc Khải Toàn.


Ban đầu anh không tin: “Tháng trước hình như em không phải vào lúc này.”


Vân Vụ Lai đáp: “Tháng trước đến sớm, tháng này lại bình thường rồi.”


“…” Chúc Khải Toàn không thể chấp nhận được lý do này “Vân Vụ Lai, em cố ý phải không?”


Anh có vẻ thực sự hơi bực, cô cũng quá không biết đùa rồi? Vân Vụ Lai không muốn nghe nữa, cô cảm thấy hơi mất mặt, bèn vặn lại: “Anh có ý gì, chẳng lẽ chuyện này là do em tự kiểm soát được sao?”


Nếu có thể tự kiểm soát, ai mà muốn tới tháng chứ?


Do hormone trong kỳ kinh nguyệt ảnh hưởng, tính tình cô bỗng nóng nảy lạ thường, tay vòng ra sau lưng, qua loa cài lại móc áo lót, đứng dậy bỏ đi, vừa đi vừa chỉnh lại váy: “Không chào đón em thì em về lại Paris là được chứ gì, có gì ghê gớm đâu.”


Chúc Khải Toàn níu cổ tay cô lại.


Vân Vụ Lai vốn dĩ cũng chỉ làm bộ làm tịch, nên sau khi giãy ra theo phản xạ mà không thoát được, cô bèn lạnh mặt để anh kéo lại.


Chúc Khải Toàn kéo cô ngồi xuống đùi mình.


“Sao lại không biết đùa thế chứ.” Anh thở dài, vùi mặt vào vai gáy cô.


Cách mấy lớp vải mỏng, phản ứng sinh lý của anh truyền đến người Vân Vụ Lai một cách rõ ràng, cô vừa xấu hổ vừa chột dạ, khó chịu nhúc nhích người, muốn tránh xa nguồn nguy hiểm. Lúc trước chỉ vì ham vui và muốn trả đũa mà quyến rũ anh, gần như không chừa đường lui, đến giờ mới nhận ra mình có lẽ đã chơi hơi quá trớn.


Cô vừa cựa quậy, lại càng gay go hơn. Chúc Khải Toàn nghiến răng, vỗ mạnh một cái vào mông cô: “Còn động nữa à.”


Vân Vụ Lai bị anh dọa cho không dám động đậy, một lúc lâu sau mới lí nhí như muỗi kêu: “Rốt cuộc là ai không biết đùa.”


“Có ai đùa như em không hả?” Chúc Khải Toàn nghe rõ, anh ngẩng đầu, nghiến răng hỏi.


Vân Vụ Lai không nói tiếng nào.


Chúc Khải Toàn tiếp tục than vãn: “Anh khổ sở chờ em cả tháng trời, khó khăn lắm mới đợi được, kết quả lại bị em xoay như chong chóng.”


Lời thề độc mà Vân Vụ Lai đã nói ra lúc trên xe coi như bỏ, lòng trắc ẩn và ánh hào quang của tình mẫu tử trong cô lại trỗi dậy. Cô cảm thấy Chúc Khải Toàn trông thật đáng thương, như một cậu bé bị phá hỏng món đồ chơi yêu thích, khiến thái độ của cô hoàn toàn mềm nhũn, yếu ớt biện minh: “Em cũng không muốn mà, nhưng trên máy bay tự nhiên lại tới.”


Bàn tay Chúc Khải Toàn đặt lên bụng dưới của cô, quan tâm hỏi: “Có đau bụng không?”


“Cũng ổn.” Vân Vụ Lai lắc đầu, hôm nay không đau lắm, tất nhiên có chút khó chịu là không thể tránh khỏi, nhưng cô gái nào cũng quen với việc chịu đựng sự bất tiện này.


Cũng ổn không có nghĩa là không sao, Chúc Khải Toàn nghe ra được, anh từ từ xoa lòng bàn tay, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền tới, ấm áp rất dễ chịu, một lúc sau, anh hỏi: “Anh đi pha cho em cốc nước đường đỏ nhé?”



Vân Vụ Lai trước giờ rất ghét nước đường đỏ, từ chối thẳng thừng: “Không uống đâu, mùi như thuốc bắc.”


Chúc Khải Toàn lại hỏi: “Vậy anh pha cho em cốc nước nóng.”


Vân Vụ Lai vẫn từ chối, cô tựa đầu vào vai anh, đưa tay ôm lấy bờ vai rộng của anh.


Bây giờ cô chỉ muốn ôm anh một lúc, không muốn rời xa anh một khắc nào.


Ánh đèn từ trên đỉnh đầu rọi xuống, chiếu sáng phòng khách yên tĩnh và đôi nam nữ đang lặng lẽ ôm nhau.


Vừa mới tái hợp, đang trong giai đoạn nồng cháy, đáng lẽ phải là giai đoạn như hình với bóng, nhưng lại phải cách nhau ngàn sông vạn núi, mỗi ngày chỉ có thể liên lạc vài câu qua điện thoại giữa những lúc bận rộn công việc và chênh lệch múi giờ. Video và điện thoại một mặt làm dịu đi nỗi nhớ, nhưng mặt khác cũng khiến nỗi nhớ thêm da diết, giống như câu hát trong bài “Cầu Vồng”: Giọng nói của anh gần đến thế mà em lại chẳng thể ôm lấy.


Mà bây giờ, anh đang thực sự ở trong vòng tay cô, cô cảm thấy rất mãn nguyện.


Nhưng Chúc Khải Toàn xem ra không mãn nguyện cho lắm, ôm một lúc lâu rồi mà phản ứng của anh vẫn chưa dịu đi.


Vân Vụ Lai hơi phiền não: “Chúc Khải Toàn, sao anh vẫn chưa xong thế.”


“Trách ai?” Chúc Khải Toàn hỏi ngược lại.


Vân Vụ Lai không nhịn được mà cà khịa anh: “Trách anh bị sắc dục làm mờ mắt chứ sao.”


Nhanh mồm nhanh miệng là phải trả giá, cô lại bị Chúc Khải Toàn đánh vào chỗ cũ một cái.


Tiểu Lai hèn mọn xuất hiện chịu đòn, bị đánh rồi mà vì biết mình đuối lý nên không dám đánh trả, chỉ có thể yếu ớt dọa dẫm: “Đừng đánh nữa, đánh nữa em kiện anh bạo hành gia đình đấy.”


Sau tội danh cưỡng h**p trong hôn nhân, Chúc Khải Toàn lại có thêm tội bạo hành gia đình, anh dở khóc dở cười, dứt khoát thực hiện tội danh này đến cùng, lại đánh thêm một cái nữa.


“Chậc.” Vân Vụ Lai chậc lưỡi bất mãn, nhưng rốt cuộc cũng không thực sự so đo với anh, rồi lại quan tâm hỏi: “Anh khó chịu lắm à?”


“Đừng hỏi mấy câu thừa thãi.” Chúc Khải Toàn nói giọng ồm ồm.


“Vậy phải làm sao bây giờ?”


Chúc Khải Toàn im lặng.


Vân Vụ Lai từ trên đùi anh bước xuống, ngồi xổm bên cạnh, định dùng đôi bàn tay cần cù của người lao động để kiến tạo sự phồn vinh và giàu mạnh, cùng nhau xây dựng một xã hội hài hòa.


Chúc Khải Toàn d*ng ch*n ra, lưng dựa vào thành ghế sô pha, mặc cho cô hành động.


Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, đột nhiên bàn tay úp lên sau gáy cô.


Ấn xuống.



Vân Vụ Lai: ?!


Cô dùng tay chống vào chân anh, gắng gượng ngẩng đầu lên, kinh hãi hỏi: “Làm gì thế?”


Chúc Khải Toàn không cần mở miệng, ánh mắt đã nói lên tất cả.


Ánh mắt anh dán chặt vào đôi môi mềm mại của cô.


Hai người họ bên nhau nhiều năm như vậy, với cái tính thích đủ trò của Chúc Khải Toàn, dĩ nhiên không phải là chưa từng có trải nghiệm tương tự.


Nhưng năm đó Chúc Khải Toàn vẫn còn là một chàng trai trẻ bồng bột, bình thường dù có chu đáo đến đâu, nhưng trong chuyện giường chiếu khó tránh khỏi vội vàng, một khi hứng lên là không kiềm chế được sự nôn nóng. Sau một hồi dỗ ngon dỗ ngọt cuối cùng cũng khiến cô gật đầu, chàng trai trẻ phấn khích quá độ, lần đầu ra trận, nhất thời không kiểm soát được lực đạo và tốc độ.


Kết quả là Vân Vụ Lai rơm rớm nước mắt nôn khan một hồi lâu, chuyện này để lại cho cô ấn tượng vô cùng tồi tệ. Kể từ đó, cô đơn phương tuyên bố hủy bỏ hoạt động giải trí này, mặc cho anh nói ngon nói ngọt thế nào, Vân Vụ Lai cũng không hề lay chuyển, kiên quyết không cho cơ hội thứ hai.


Nhiều năm trôi qua, Vân Vụ Lai vẫn có thể nhớ lại ký ức không mấy tốt đẹp khi bị thúc đến tận cổ họng, cô cau mày trợn mắt, nghiêm giọng từ chối: “Không được!”


“Vợ ơi.” Làm nũng không phải là đặc quyền của phụ nữ, đàn ông cũng biết cách tỏ ra yếu đuối. Giọng nói đáng thương, ánh mắt đầy khao khát, anh còn dùng ngón trỏ của mình ngoắc lấy ngón tay cô mà lắc lắc, trông như một chú chó lớn.


“Anh đừng có giở trò này.” Vân Vụ Lai không chịu nhượng bộ “Dùng tay thôi, không thì anh tự giải quyết đi.”


“Vợ ơi, anh đã đợi lâu như vậy rồi, em phải đền bù cho anh chút chứ.” Chúc Khải Toàn không chịu dễ dàng bỏ cuộc “Nhé, được không em? Vợ ơi.”


Vân Vụ Lai hơi khó xử, nhưng lại thực sự bị ám ảnh tâm lý bởi lần trước: “Không đâu, khó chịu lắm, anh đừng có được voi đòi tiên.”


Chúc Khải Toàn vô cùng chân thành: “Hồi trước còn trẻ không biết kiềm chế, lần này anh sẽ không làm em khó chịu đâu, anh hứa đấy.”


Vân Vụ Lai quay mặt đi, giọng điệu đã mềm đi trông thấy: “Dùng tay không phải cũng vậy sao.”


Cô không biết rằng, sự khó xử của cô sẽ không khiến anh mềm lòng, mà chỉ càng làm cho anh thêm lấn tới.


“Đương nhiên là không giống rồi, hoàn toàn khác. Em không biết em sẽ làm anh vui sướng và thỏa mãn đến nhường nào đâu.” Chúc Khải Toàn cúi đầu xuống, trán kề trán với cô, bốn mắt nhìn nhau ở cự ly gần.


Dưới cái nhìn của anh, cổ họng Vân Vụ Lai như bị bóp nghẹt, cô không nói ra được lời từ chối, cuối cùng đành phải cứng nhắc chuyển chủ đề: “Em muốn uống nước đường đỏ.”


“Em không thích nước đường đỏ mà.” Chúc Khải Toàn nói.


“…” Vân Vụ Lai lại viện cớ khác “Em… Em hơi đói rồi, không phải anh nói trong nồi có cháo sao, em…”


Chúc Khải Toàn ghé sát lại hôn cô một cái.


Rõ ràng chỉ là một nụ hôn chạm rồi rời, nhưng Vân Vụ Lai lại không thể nói tiếp được nữa.


Anh dịu dàng nói, thề thốt đảm bảo: “Chỉ năm phút thôi, nếu em thấy khó chịu, chúng ta dừng lại ngay lập tức.”



Đối thủ đã bắt đầu lung lay, Chúc Khải Toàn thừa thắng xông lên: “Ba phút.”


Vân Vụ Lai: “…”


Chúc Khải Toàn: “Một phút.”


Vân Vụ Lai nhắm mắt làm liều nói: “Ba mươi giây.”


“Ba mươi giây thì ngắn quá.” Chúc Khải Toàn mặc cả “Một phút.”


Vân Vụ Lai muộn màng nhận ra mình đã bị anh lừa vào tròng, vừa rồi rõ ràng đã hạ quyết tâm tuyệt đối không bị anh mê hoặc, kết quả vẫn sa ngã. Nhưng lời đã nói ra như bát nước hắt đi, nuốt lời cũng không hay ho gì, giờ cô chỉ có thể giữ vững trận địa cuối cùng: “Chỉ ba mươi giây, không chịu thì thôi.”


Có còn hơn không.


Chúc Khải Toàn miễn cưỡng đồng ý: “Vậy cũng được.”


Vân Vụ Lai phải chuẩn bị tâm lý hai lần mới cúi đầu xuống.


Còn về ba mươi giây?


Haha.


Bảy năm trước, cái lần Vân Vụ Lai trao thân cho Chúc Khải Toàn, cũng là từng bước bị lừa gạt như vậy. Từ “anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi”, đến “anh chỉ sờ một chút”, rồi “anh chỉ cọ xát bên ngoài không vào trong”, cuối cùng là “anh chỉ vào thôi, anh không động đậy”.


Thực tế thì sao, làm đủ cả bộ.


Lừa từ đầu đến cuối.


Bây giờ bảy năm đã trôi qua, Chúc Khải Toàn vẫn lừa Vân Vụ Lai.


“Thêm mười giây nữa thôi.”


“Thêm hai mươi giây nữa.”


“Sắp xong rồi, sắp xong rồi.”


“Cưng ơi, cố thêm một chút nữa.”


“Một phút cuối cùng.”



Vấn đề là Vân Vụ Lai rõ ràng đã bị lừa, nhưng vẫn không biết rút kinh nghiệm, hết lần này đến lần khác mắc câu của anh.



Trên đời này, vạn vật tương sinh tương khắc, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đó là định lý muôn thuở không đổi.


Đêm khuya, Vân Vụ Lai nằm trên giường, nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, tự kiểm điểm lại xem tại sao mình lại không thể chống lại được sự cám dỗ của Chúc Khải Toàn đến vậy.


Chúc Khải Toàn tắm rất nhanh, một lát sau đã đi ra, anh tiếp tục hành động trước khi đi tắm của mình — xin lỗi, dỗ dành.


Dù sao thì mục đích cũng đã đạt được, anh hạ mình xin lỗi, dịu dàng dỗ dành, cho dù cô có lạnh mặt ra vẻ hận không thể cùng anh đồng quy vu tận, anh vẫn mặt dày mày dạn, ôm cô nói chuyện.


Vân Vụ Lai đã quyết tâm, kiên quyết không thèm để ý đến anh.


Một buổi tối cô sẽ không ngã vào cùng một cái hố hai lần.


Chúc Khải Toàn thấy chiêu này không hiệu quả, bèn dùng phép khích tướng: “Anh còn chưa nói em cắn đau anh đâu đấy.”


Vân Vụ Lai tức muốn chết, cuối cùng cũng chịu nói chuyện với anh: “Anh đáng đời!! Đồ khốn nạn!”


“Được, anh là đồ khốn nạn.” Chúc Khải Toàn vuốt lưng cô “Vậy thì đồ khốn nạn này phải tu mấy kiếp mới có phúc lấy được tiên nữ như Vân Vụ Lai, vừa xinh đẹp vừa thông minh, lại còn thấu tình đạt lý như vậy.”


“Anh không xứng.” Vân Vụ Lai nói.


“Được, anh không xứng.” Bất kể cô mắng gì, Chúc Khải Toàn đều không phản bác.


Vân Vụ Lai nhận ra mình lại phá lệ nói chuyện với anh, cô bèn ngậm chặt miệng lại.


“Đừng giận nữa, cùng lắm thì mấy ngày nữa anh đền bù cho em, anh rất sẵn lòng…”


Kết quả một câu của anh lại khiến cô phá lệ lần nữa: “Không cần! Em không thèm.”


“Được được được, không cần.” Chúc Khải Toàn thuận theo lời cô dỗ dành “Mai hãy tính sổ với anh được không, muộn lắm rồi, em nên đi ngủ thôi.”


Vân Vụ Lai mắng: “Vậy anh cút đi.”


Cút là không thể nào cút được, anh chỉ ôm cô chặt hơn, nhỏ nhẹ tiếp tục dỗ dành.


Vân Vụ Lai bị lệch múi giờ, giờ này vẫn chưa đến lúc buồn ngủ, ngược lại là Chúc Khải Toàn, đợi trong phòng yên tĩnh trở lại, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Vân Vụ Lai vỗ vào vai anh một cái, anh bị đánh thức, mắt nhắm mắt mở nắm lấy tay cô hôn một cái.


“Đồ chó.” Vân Vụ Lai lẩm bẩm chửi.


Tại sao mình cứ hết lần này đến lần khác mắc bẫy của anh chứ.


Còn có thể vì lý do gì nữa.


Vì cô đã yêu anh đến hết thuốc chữa rồi.


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 66
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...