Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 65


Vân Vụ Lai chớp chớp mắt hai cái.


Vì thiếu oxy một lúc lâu, ánh mắt cô có chút đờ đẫn và ngây ngốc, lúc nhìn Chúc Khải Toàn chăm chăm lại toát ra vẻ mông lung và ngây thơ.


Môi cô hơi hé mở, định nói gì đó.


Chúc Khải Toàn dù dùng ngón chân để nghĩ cũng đoán được Vân Vụ Lai chắc chắn lại định giả vờ giữ kẽ để nói mấy lời mất hứng. Anh từ chối nghe, bèn bịt miệng cô lại, ra tay trước: “Lại làm màu cái gì, mấy hôm nay buổi tối nhớ anh không ít chứ gì, thành thật khai báo, sau đó còn mơ thấy anh mấy lần nữa?”


Anh nghĩ cô khao khát đến mức nào chứ? Vân Vụ Lai quyết không thể chịu nổi sự vu khống này, cô tức tối gạt tay anh ra, minh oan cho mình: “Anh bớt đặt điều đi, chỉ có một lần đó thôi.”


Chúc Khải Toàn: “Chậc.”


Cùng với tiếng “chậc” đầy ý xấu của anh, Vân Vụ Lai bừng tỉnh. Về giấc xuân mộng đó, anh đã đắc ý một thời gian dài, còn cô thì áp dụng chiến lược bất hợp tác phi bạo lực: hễ hỏi là giả chết, hỏi nữa thì lật mặt, tức quá thì chặn tài khoản anh, chưa bao giờ thừa nhận trực diện.


Bây giờ thì hay rồi, bị anh khích một câu, cô đã nói ra sự thật.


Cô bị anh hôn cho ngốc rồi.


Ý cười trên mặt Chúc Khải Toàn càng đậm hơn, hai tay anh ôm lấy mặt cô không cho cô trốn, truy hỏi đến cùng: “Thế lần đó em thật sự mơ thấy anh à? Mơ thế nào, nói anh nghe xem, chúng ta dùng tư thế gì?”


“Không có, đã nói là không có!” Vân Vụ Lai chối bay chối biến, lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng thoát khỏi anh “Này anh làm gì thế, buông em ra.”


Anh không buông, cười tủm tỉm nghiêng đầu, lại đến hôn cô.


Cô nửa muốn từ chối nửa như chào đón, đánh vào vai anh một cái, rồi lòng bàn tay liền nhẹ nhàng đặt lên cổ anh.


Yên tĩnh rồi, cũng thuận theo rồi.


Chúc Khải Toàn không ham chiến, nhanh chóng buông cô ra, anh nói: “Anh thích em nhớ anh.”


Lúc này đây, anh như một cậu bé vừa có được món đồ chơi yêu thích. Vân Vụ Lai mềm lòng, không phản bác nữa.


Nhưng ngay giây tiếp theo, cô đã hối hận đến tột cùng vì sự mềm lòng của mình.


Chúc Khải Toàn cài dây an toàn cho cô, nói: “Đừng vội, lát nữa sẽ để em được xuân… à, là mỹ mộng thành hiện thực.”


Anh cố tình đọc sai chữ.


Giữa tiếng hét thất thanh của Vân Vụ Lai, Chúc Khải Toàn làm như không nghe thấy, giơ ngón cái lau khóe môi bóng loáng của mình, rồi cài dây an toàn và khởi động xe.


Nếu không sợ xe nát người tan, đồng quy vu tận, Vân Vụ Lai thật sự không nhịn được muốn lao qua sống mái với anh một trận.



Cô thề, đây là lần cuối cùng cô dành lòng trắc ẩn quá mức và ánh hào quang của tình mẫu tử không đúng lúc cho người đàn ông tồi tệ này.


Còn là cậu bé có được món đồ chơi yêu thích nữa chứ, cô điên rồi mới có ảo giác như vậy!


Anh thì giống cậu bé ở chỗ nào, nhà ai có cậu bé nào lại nói lời ong bướm không ngớt, giở đủ trò trên giường như anh chứ?


Nếu thật sự có cậu bé như vậy, phải nhốt vào trại giáo dưỡng cả đời.


Màng nhĩ của Chúc Khải Toàn hơi chịu không nổi giọng nữ cao của cô, anh kéo tay cô đặt lên môi mình hôn một cái, dịu dàng dỗ dành: “Được rồi anh sai rồi, em đừng la nữa, không đau họng à.”


Vân Vụ Lai biết anh chẳng có bao nhiêu thành ý, anh vốn dĩ rất thích chọc cô rồi lại dỗ cô, bao nhiêu năm rồi vẫn không có chút tiến bộ nào. Nhưng biết sao được, chính cô cũng không có chí tiến thủ, bao nhiêu năm rồi vẫn bị anh dỗ ngọt.


Cô nhớ ra chuyện quan trọng lúc nãy bị anh cắt ngang.


“Chúc Khải…”


Chúc Khải Toàn liếc nhìn cô, cười gian nói: “Tiết kiệm sức đi, lát nữa hãy gọi cho anh nghe.”


Lại bị lừa rồi. Vân Vụ Lai tức đến choáng váng đầu óc.


Cô nuốt những lời muốn nói trở lại, đổi thành: “Chúc Khải Toàn, anh cứ đợi đấy.”


Chúc Khải Toàn chẳng hề để tâm.


Vân Vụ Lai thì có cách gì trị anh chứ, nhiều nhất cũng chỉ làm màu nói vài tiếng “đừng mà”, giãy giụa vô ích vài cái, cuối cùng chẳng phải vẫn ngoan ngoãn để anh mặc sức vo tròn bóp méo sao.


Đúng là người phụ nữ khẩu thị tâm phi.


Vân Vụ Lai biết anh coi thường lời đe dọa của mình, không khỏi cười lạnh, lặp lại: “Anh cứ đợi đấy đi.”


“Đợi thì đợi.” Chúc Khải Toàn nói.


Chuyến này trở về, Vân Vụ Lai đương nhiên không cần phải đặt khách sạn.


Mặc dù, trước khi cô về, Yến Tùy đã biết rõ mà vẫn cố hỏi: “Xin hỏi bà Chúc lần này có cần đặt phòng ở khách sạn Yến Sâm của chúng tôi không ạ?”


“Có chứ.” Vân Vụ Lai hùa theo “Giữ lại phòng tổng thống cho tôi nhé.”


Vân Vụ Lai vốn tưởng Chúc Khải Toàn sẽ đưa cô về nhà tân hôn ở Vân Đỉnh Thủy Ngạn. Lần trước về cô chỉ ở đó một đêm, mà còn ở trong tâm trạng rất phức tạp, chưa kịp cảm nhận kỹ vẻ đẹp của nó.


Nhưng Chúc Khải Toàn lại đưa cô về căn hộ anh thường ở.


Vân Vụ Lai rất không hài lòng, lúc vào thang máy thấy vẻ mặt vô tội của anh, cứ như hoàn toàn quên mất còn có một căn nhà tân hôn vậy, cô lẩm bẩm: “Sao lại đến đây.”



Vân Vụ Lai chịu thua, anh mà là người tinh tế như sợi tóc, soi xét đến ngọn tơ kẽ tóc á? Hay là sau này đổi tên anh thành ‘Ngây Như Gà’ với ‘Khúc Gỗ Mục’ luôn đi cho rồi.


“Vân Đỉnh Thủy Ngạn một thời gian rồi chưa dọn dẹp.” Chúc Khải Toàn không giả ngốc với cô nữa, giải thích,“Vài hôm nữa hãy qua ở.”


Vân Vụ Lai bĩu môi.


Rõ ràng biết cô sắp về, sao không gọi người dọn dẹp sớm?


Không có thành ý.


Đứng trước cửa nhà, Chúc Khải Toàn dùng vân tay mở khóa, tự mình vào trước, tiện tay ném chìa khóa xe lên tủ ở huyền quan, vali đặt gọn vào một bên, rồi bật tất cả công tắc đèn trong tầm tay.


Vân Vụ Lai không nhúc nhích.


Chúc Khải Toàn lúc thay giày để ý thấy cô không vào theo, bèn quay đầu nhìn cô.


Cô đứng ở cửa, dáng vẻ khá là hờn dỗi.


“Sao thế?” Chúc Khải Toàn hỏi.


Vân Vụ Lai nhìn đi chỗ khác, cố gắng để mình trông có vẻ hùng hồn: “Đã cho em ở đây rồi, thì em cũng phải lưu dấu vân tay chứ.”


Chúc Khải Toàn bật cười.


Lần trước cô đến Vân Đỉnh Thủy Ngạn, anh bảo cô lưu vân tay, cô không chịu, thái độ xa cách thể hiện rất rõ ràng, không muốn làm người nhà của anh.


Hôm nay cô lại tự mình chủ động yêu cầu lưu vân tay.


Vân Làm Màu tiến bộ rất nhiều.


Anh đi chân trần ra ngoài, đến trước cửa thao tác vài cái, mở hệ thống vân tay: “Đây, lưu đi.”


Vân Vụ Lai vẻ mặt như thường, đặt ngón trỏ tay phải lên.


Nhưng đôi tai thì không lừa được người, ửng lên một màu hồng nhạt.


Lòng Chúc Khải Toàn khẽ động, anh cúi đầu xuống hôn lên tai cô.


Tai là một trong những điểm nhạy cảm của Vân Vụ Lai, cộng thêm việc cô vốn đang căng thẳng, càng như lâm trận chờ địch mà né tránh.


Nụ hôn của Chúc Khải Toàn vì thế mà trượt xuống má cô.


Dù sao cũng là da thịt của cô, anh không kén chọn, hôn nhẹ hai cái, rồi ghìm giọng thúc giục: “Nhanh lên, được chưa…”



Cả khuôn mặt Vân Vụ Lai bắt đầu nóng bừng, cô quay mặt đi: “Đừng động.”


Làm hại cô lưu không thành công.


“Anh có động đâu.” Chúc Khải Toàn không ghé sát vào nữa, chỉ đứng bên cạnh chờ cô.


Vân Vụ Lai lưu xong vân tay, đi thẳng vào nhà trước.


Chúc Khải Toàn theo vào, tiện tay đóng cửa lại.


Vào trong nhà, anh ngược lại bắt đầu giả làm chính nhân quân tử, hỏi cô: “Em ăn chút gì không? Trong nồi có hâm cháo, dì giúp việc cố ý hầm cho em đấy.”


“Em không đói.” Vân Vụ Lai lắc đầu, cô cất bước đi về phía phòng ngủ của anh, đi được hai bước, quay đầu nhìn anh vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, cô nở một nụ cười ranh mãnh, ngoắc ngón trỏ với anh “Come on.”


Người đàn ông đã nhịn cả tháng nay đâu thể chịu nổi sự khiêu khích này của cô, lửa giận bỗng chốc bùng lên như bị tạt cả một chảo dầu.


Vân Vụ Lai thể hiện sự phối hợp chưa từng có.


Không vào phòng ngủ, ở sofa phòng khách? OK.


Không tắt đèn, phòng khách sáng như ban ngày? OK.


Không tắm, làm trước rồi nói sau? OK.


Cô đã phối hợp như vậy, anh đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội, được đằng chân lân đằng đầu đưa ra yêu cầu: “Em ở trên nhé?”


Vân Vụ Lai ôm chặt cổ anh, vẫn một mực gật đầu.


Sự nhiệt tình đột ngột của cô quả thật rất không ổn, nhưng Chúc Khải Toàn cũng không có thời gian để nghĩ nhiều. Anh c*n m*t chiếc cổ non mềm của cô, mùi nước hoa cô xịt sau tai bị nhiệt độ cơ thể cô làm cho bốc hơi, tỏa ra hương thơm độc đáo của riêng cô, đó là hương mê điệt của anh, cướp đi thần trí của anh.


“Hôm nay sao em ngoan thế?” Anh mơ hồ hỏi, khom lưng đứng bên sofa, luống cuống cởi áo khoác của cô.


Cô không biết đã thắt cái nút gì ở thắt lưng, anh loay hoay mãi không cởi ra được, suýt chút nữa mất hết kiên nhẫn định dùng vũ lực.


Vân Vụ Lai giữ tay anh lại, tự mình mò mẫm cởi ra, miệng chu lên nũng nịu hỏi: “Sao thế, anh không thích em ngoan à?”


“Đương nhiên là thích.” Chúc Khải Toàn cười hôn lên môi cô, cùng lúc đó, anh phát huy kỹ năng c** ** l*t bằng một tay điêu luyện của mình, rồi vội vàng vùi đầu xuống “Tiếp tục phát huy nhé.”


Khi anh dời đầu đi, chiếc đèn chùm sáng choang phía trên phòng khách không còn vật cản, chiếu thẳng vào tầm mắt Vân Vụ Lai.


Đèn ở trên cao, kích thước kinh người, chiếm hết chiều cao của một tầng, độ sáng thì khỏi phải bàn, chói mắt không thể nhìn thẳng. Cô không khỏi nheo mắt lại, rồi cụp mắt xuống.


Hình ảnh đập vào mắt rất bỏng rát, cũng chẳng khá hơn nhìn đèn là bao.



Hình ảnh càng lúc càng chói mắt.


Cô có ảo giác mình bị trói trên bàn mổ trong phòng thí nghiệm đang chờ bị mổ xẻ.


Vân Vụ Lai hối hận vì đã đồng ý bật đèn, cô đã đánh giá quá cao mặt da của mình. Nhưng cô không làm việc vô ích là bảo Chúc Khải Toàn tắt đèn, vì cô biết Chúc Khải Toàn bây giờ chẳng thể nghe lọt tai bất cứ điều gì.


Cô nhắm mắt lại, ánh sáng xuyên qua lớp mí mắt mỏng manh chiếu vào nhãn cầu, cô đưa tay che kín khuôn mặt đỏ bừng, tiện thể che luôn ánh sáng.


Trước mắt chìm vào bóng tối, thính giác và xúc giác bắt đầu chiếm thế thượng phong.


Tay Chúc Khải Toàn tiếp tục đi xuống.


Vân Vụ Lai bắt lấy tay anh.


Chúc Khải Toàn khó hiểu ngẩng đầu, giọng đã khàn đặc không ra hình thù gì: “Sao thế?”


“Anh có nhớ không…” Hơi nước bốc đi lành lạnh, cô th* d*c khe khẽ, cố gắng để giọng mình bình thường như mọi khi “Em đã nói anh cứ đợi đấy.”


“Có à?” Chúc Khải Toàn nhíu mày.


“Ừ hửm.”


“Hình như có.” Chúc Khải Toàn không coi là chuyện gì to tát, cố ý xuyên tạc ý của cô, nhắc lại chuyện mấy tháng trước “Đợi để g**t ch*t anh phải không?”


Vân Vụ Lai buông tay đang cản anh ra, che lại nửa khuôn mặt đang phơi bày dưới ánh đèn.


Không còn trở ngại, Chúc Khải Toàn thuận lợi đến được đích.


Cô khẽ run lên, vô thức muốn co chân rụt người lại.


Chúc Khải Toàn rất hài lòng với phản ứng của cô, anh đè cô lại, cười đắc thắng.


Nhưng khi anh sờ phải một sợi dây, trong lòng anh dấy lên một tia nghi hoặc.


Sao lại có dây, vải bị rách à?


Không thể nào, Vân Vụ Lai hôm nay từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều tinh tế, không thể mặc đồ rách được.


Mà sợi dây này cũng hơi bị thô.


Anh thử kéo một cái, đột nhiên linh tính mách bảo, anh hiểu ra rồi.


Sét đánh ngang tai.


Vân Vụ Lai ngồi dậy, vạt áo len bị vén lên đã trở về vị trí cũ. Cô gạt tay anh ra, còn vỗ vỗ an ủi hai cái, cười nói: “Ngại quá, chưa kịp nói với anh, trên máy bay em tới tháng rồi.”


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 65
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...