Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 64


Vân Làm Màu lại chặn Chúc Khải Toàn rồi.


Chúc Khải Toàn gửi tin nhắn “Chúc ngủ ngon” cho cô nhưng không được, phía trước hiện ra một dấu chấm than màu đỏ.


Anh không nhịn được mà bật cười. Qua màn hình, anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Vân Vụ Lai đấm thùm thụp xuống giường, vùi mặt vào trong chăn vì vừa xấu hổ vừa tức muốn chết.


Chọc giận được cô, mục đích của anh đã đạt được, tâm trạng vô cùng khoan khoái, nhưng lại thoáng chút lo lắng, không biết có nói quá lời không, làm cô tức giận hoặc xấu hổ đến mức tối ngủ không ngon, ảnh hưởng đến trạng thái thực chiến ngày mai.


Quay lại với buổi tụ tập bạn bè, Chúc Khải Toàn bất ngờ phát hiện Nghê Đông đang đứng ngay bên cạnh mình. Anh ngồi, Nghê Đông thì đứng nhìn xuống, và dựa vào vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh ta, có lẽ đã đọc hết toàn bộ đoạn chat rồi.


Chúc Khải Toàn tỏ ra bình tĩnh, xác nhận lại lần cuối: “Bí Đao, cậu đã thấy những gì?”


Đối diện với một người tinh tường đến từng chân tơ kẽ tóc, Nghê Đông không vùng vẫy vô ích, thành thật khai báo: “Ngại quá, em thấy hết rồi.”


Trong lòng anh ta, hình tượng tiên nữ của Vân Vụ Lai đã vỡ tan tành — tiên nữ thì phải thoát tục, không vướng bụi trần, sao lại có thể nói chuyện mồi chài như vậy chứ?


Nói chuyện bạo dạn như thế, còn ra thể thống gì nữa?


“Thầy cô của cậu không dạy cậu là không được tùy tiện xem trộm sự riêng tư của người khác à?” Chúc Khải Toàn hỏi.


Trước lời chất vấn của anh, Nghê Đông rất xấu hổ, vội xin lỗi: “Xin lỗi anh.”


“…” Chúc Khải Toàn úp điện thoại xuống đùi, bực bội nói: “Xóa hết những gì cậu vừa thấy ra khỏi đầu ngay.”


Là đàn ông, Chúc Khải Toàn rất rõ cái tính xấu của giống loài mình, năng lực tưởng tượng 3D của đàn ông là bẩm sinh, một khi hình ảnh đã hiện lên trong đầu thì không tài nào ngăn lại được, đặc biệt là khi biết rõ mặt mũi của cả hai người, nói là đang xem truyền hình trực tiếp cũng không ngoa.


Nghê Đông biết mình đuối lý, liền làm động tác giật nước bồn cầu bên thái dương: “Được, em xóa rồi, em…”


Nói được nửa chừng, anh ta đột nhiên tỉnh táo lại: “Khoan đã, em không cố ý xem trộm, là em có việc cần tìm anh, thấy anh đang mải mê nhắn tin nên mới không làm phiền.”


“Chuyện gì?” Chúc Khải Toàn hỏi.


Nghê Đông: “Lúc nãy ở toilet em gặp em vợ của anh, hình như cô ấy uống hơi nhiều rồi.”


Trước đây Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai từng cố gắng gán ghép Nghê Đông với Vân Sương, nhưng cả hai người đều không có tình ý với nhau, tình cảm không thể cưỡng cầu, đành phải bỏ qua. Vốn dĩ hôm nay Chúc Khải Toàn cũng rủ Vân Sương đến dự sinh nhật Háo Tử, nhưng Vân Sương nói trong trường có việc nên không đến.


Chúc Khải Toàn nhíu mày, hóa ra nói trong trường có việc là lừa anh. Anh đứng dậy, nói: “Tôi đi xem sao.”


Con gái ở bên ngoài uống quá nhiều rất dễ chịu thiệt, anh không yên tâm.


“Cô ấy về phòng rồi, tôi đi theo thấy cô ấy vào phòng Kính Nguyệt.” Vào thời khắc quan trọng, Nghê Đông vẫn rất đáng tin cậy, cung cấp thông tin hữu ích.


Chúc Khải Toàn vỗ vỗ tay Nghê Đông, tạm thời cho qua chuyện bị nhìn lén đoạn chat mồi chài.


Quả nhiên, qua tấm kính trên cửa phòng Kính Nguyệt, Chúc Khải Toàn đã nhìn thấy Vân Sương.


Vân Sương xinh đẹp, tính tình lại hướng ngoại, là kiểu con gái rất được các bạn nam yêu thích. Lúc này cô ấy đang ngồi cùng một cô gái khác, xung quanh là mấy người đàn ông, cười nói không ngớt. Có người cụng ly với cô ấy, cô ấy không từ chối ai, ngửa cổ uống cạn.


“Thưa anh, tôi có thể giúp gì cho anh không ạ?” Nhân viên phục vụ phụ trách phòng Kính Nguyệt tiến đến hỏi.


“Tôi tìm người.” Chúc Khải Toàn nói rồi đẩy cửa bước vào.


Những người bên trong đồng loạt ngẩng đầu lên.


Không ít người là gương mặt quen thuộc.


Những người có thể đến đây tiêu tiền đều là kẻ giàu người sang, Cẩm Thành cũng chỉ lớn có vậy, mọi người đều từng gặp nhau ở một vài sự kiện, nhiều người dù không thân thiết cũng ít nhất nói được vài câu, ít nhiều có chút giao tình.


Lập tức có người niềm nở tiến lên: “Ngọn gió nào đã thổi Chúc tổng tới đây vậy?”


Chúc Khải Toàn không dừng bước, đi thẳng về phía Vân Sương: “Tôi đến tìm em vợ.”


Vân Sương mắt cũng không thèm ngước lên, vẫn đang trò chuyện sôi nổi với người đàn ông bên cạnh.



Giữa chốn đông người, Chúc Khải Toàn giữ thể diện cho Vân Sương, không vạch trần chuyện cô ấy nói dối trong trường có việc để chạy đến đây uống say bí tỉ. Giọng anh thoải mái nhưng đã ngầm chứa sự cảnh cáo: “Sương Sương, đi thôi, anh đưa em về nhà.”


Lúc này Vân Sương mới thu lại nụ cười, đặt ly rượu xuống, ngước mắt nhìn anh. Chúc Khải Toàn vừa là anh rể, vừa là cấp trên, nên trước đây cô ấy khá tôn trọng anh, thậm chí có chút sợ hãi, nhưng uống rượu vào rồi thì không còn nhát gan như vậy nữa, cô ấy dứt khoát từ chối: “Không muốn.”


Một sự kiêu ngạo chưa từng có.


Chúc Khải Toàn đúng là có chút bó tay với cô em vợ này.


Hai vợ chồng kết hôn rồi thì cũng gánh vác luôn vòng tròn huyết thống của đối phương. Vân Vụ Lai không có ở đây, anh với tư cách là chồng của chị cô ấy, đương nhiên có trách nhiệm quản thúc và bảo vệ em gái cô, giống như cách Yến Tùy đã đóng vai trò chị dâu như mẹ đối với Phó Minh Chước.


Nhưng giữa hai trường hợp có sự khác biệt rất rõ ràng.


Phó Minh Chước dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, cần người giám hộ đàng hoàng trông nom, có thể dỗ dành, lừa gạt, dọa nạt, khi cần thiết còn có thể bế thốc lên rồi cưỡng chế đưa đi. Hơn nữa Yến Tùy cũng là con gái, nhiều lúc còn tiện ra mặt hơn cả anh ruột là Phó Hành Thử.


Anh và Vân Sương thì khác, Vân Sương đã trưởng thành, là một cô gái lớn, anh cần phải giữ khoảng cách, không thể đánh, không thể mắng, càng không thể dùng biện pháp cưỡng chế.


Chuyện anh rể không giải quyết được, chỉ có thể giao cho chị gái. Chúc Khải Toàn thò tay vào túi tìm điện thoại, đe dọa: “Vậy anh gọi cho chị em, để cô ấy nói chuyện với em.”


“Tìm chị ấy làm gì—” Vân Sương tức giận đứng dậy “Anh có thể đừng quản em được không?”


Người đàn ông bên cạnh cô ấy đã say khướt, không thèm để ý gì mà la lối: “Đúng thế, anh là ai? Dựa vào đâu mà quản cô ấy?”


Chúc Khải Toàn lạnh lùng liếc sang.


Tình hình có chút khó xử.


Chủ xị của bữa tiệc là Vương Chửng, có quen biết Chúc Khải Toàn, vội bước tới vừa ngấm ngầm đá gã đàn ông kia một cái ra hiệu im miệng, vừa giảng hòa: “Thì ra đây là em vợ của Chúc tổng, kín tiếng thật đấy, chẳng nói một lời. A Khải này, hay là vầy, em gái đã chưa muốn về thì cứ để em ấy chơi thêm lát nữa. Vừa hay anh em chúng ta lâu rồi không gặp, làm vài ly đi.”


Chúc Khải Toàn lịch sự từ chối: “Lần sau có dịp sẽ uống, hôm nay phải đưa con bé về trước, không thì vợ tôi biết tôi không trông nó cẩn thận, sẽ giận đấy.”


“Vợ vợ, đàn ông có gia đình đúng là khác hẳn, mở miệng ra là vợ.” Vương Chửng trêu chọc.


Chúc Khải Toàn cũng thuận thế nói đùa vài câu rồi cáo từ: “Vậy tôi về thu dọn đồ đạc, cậu trông chừng con bé giúp tôi, đừng để nó uống nữa.”


“Anh cứ yên tâm.” Vương Chửng vui vẻ đồng ý “Em gái của chị dâu cũng là em gái của tôi, em gái ở chỗ tôi anh cứ yên tâm một trăm hai mươi phần trăm.”


Chúc Khải Toàn trở lại phòng bao, Háo Tử thúc giục: “A Khải, mau lại đây, em thổi nến đây.”


Tên ngốc Háo Tử trước đó đã vô tình để bánh kem vào ngăn đông, khiến nó cứng như đá, phải rã đông mấy tiếng đồng hồ, sinh nhật đã qua gần hai tiếng rồi mới được ăn bánh.


Nghi thức sinh nhật vẫn phải có, Chúc Khải Toàn cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật, thổi nến, ăn vài miếng bánh tượng trưng rồi mới đứng dậy rời đi.


Lúc đi, anh không quên mang theo một miếng bánh cho Vân Sương, nghĩ rằng con gái chắc đều thích đồ ngọt.


Kết quả khi đến phòng Kính Nguyệt, cô ấy đã không còn ở đó.


“Cô ấy bảo đi tìm anh mà.” Vương Chửng ngạc nhiên “Không có sao?”


“Mẹ kiếp.” Chúc Khải Toàn chửi thề một tiếng.


Trẻ con đúng là một lũ phiền phức, anh đã được chứng kiến Phó Hành Thử nuôi nấng Phó Minh Chước khổ sở thế nào, bây giờ đến lượt anh phải lo lắng cho Vân Sương.


Anh hạ quyết tâm, sau này chỉ sinh một mình Chúc Cửu Cửu với Vân Vụ Lai, không sinh thêm, không tự thêm phiền phức cho mình, cũng không thêm phiền phức cho Chúc Cửu Cửu.


Chúc Khải Toàn đuổi theo một mạch, từ xa đã thấy bóng dáng Vân Sương ở lối ra của công quán.


Vân Sương cũng có chút ý thức an toàn, còn biết nửa đêm phải đi cùng bạn gái, nhưng người đàn ông trong phòng bao lúc nãy cũng đi theo, dai như đỉa đói bám lấy cô ấy không buông: “Sương Sương, muộn thế này em đi một mình không an toàn, để anh đưa em về nhé.”


“Không cần, An Ni sẽ đi cùng tôi.” Vân Sương trở mặt không quen biết, mất kiên nhẫn từ chối.


Thấy thái độ của cô kiên quyết, gã đàn ông lại đổi chiến thuật: “Vậy ngày mai cùng ăn tối nhé?”


“Ngày mai rồi nói.”


Gã đàn ông tức giận: “Thái độ của cô là sao vậy, nhận của tôi bao nhiêu quà rồi, cô tưởng tôi làm từ thiện à?”



Vân Sương: “Anh nói hay thật, tôi có ép anh tặng đâu?”


“Cô chơi chán rồi bỏ tôi à?”


“Giờ anh mới biết à?”


Chúc Khải Toàn từ phía sau chen vào, tách hai người đang lôi lôi kéo kéo ra. Anh không muốn nói nhiều, đỡ hờ Vân Sương: “Đi thôi.”


Gã đàn ông túm lấy Vân Sương, trừng mắt giận dữ với Chúc Khải Toàn: “Này, rốt cuộc anh là ai? Ba lần bảy lượt nhảy ra, nói cho anh biết, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn đấy.”


“Anh rể của Vân Sương.” Giọng Chúc Khải Toàn lạnh như băng, hất tay gã ta ra “Buông cô ấy ra.”


Gã đàn ông bị lực đẩy bất ngờ hất văng ra xa, loạng choạng lùi lại mấy bước, cuối cùng ngã phịch xuống đất.


Vân Sương bị bộ dạng thảm hại của gã chọc cười, khúc khích không ngừng.


Gã đàn ông xấu hổ hóa giận, lồm cồm bò dậy, nở một nụ cười vừa thô bỉ vừa độc địa, lời nói cũng đầy gai góc: “Anh rể? Anh rể đây là muốn đưa em vợ đi đâu thế, đừng nói là muốn bắt chước Nga Hoàng Nữ Anh*, một lúc hưởng trọn cả chị lẫn em nhé.”


(*) Nga Hoàng và Nữ Anh*: là hai chị em ruột, con gái của vua Nghiêu, cùng được gả cho vua Thuấn trong thần thoại Trung Quốc. Cụm từ này được dùng với ý nghĩa xúc phạm, ám chỉ mối quan hệ không đứng đắn giữa anh rể và em vợ.


Sắc mặt Chúc Khải Toàn biến đổi.


Chưa đợi anh có hành động gì, Vân Sương đã tiến lên một bước, giáng một cái tát trời giáng lên mặt gã đàn ông: “Không biết nói chuyện thì câm miệng lại, có tin tôi xé nát miệng anh ra không.”


Gã đàn ông là em họ xa của Vương Chửng. Vương Chửng nhận được tin liền vội vã chạy xuống, vừa hận sắt không thành thép mà đá cho cậu em họ hai cái, vừa cẩn thận xin lỗi Chúc Khải Toàn: “Nó uống say quá đầu óc không tỉnh táo, anh đừng chấp nó làm gì, ngày mai đợi nó tỉnh rượu tôi sẽ bắt nó đến xin lỗi anh và em Vân.”


Chúc Khải Toàn lười quản mớ hỗn độn này, chỉ nói một câu “Bảo cậu ta sau này đừng quấy rầy Vân Sương nữa”, rồi đưa hai cô gái rời đi.


Tửu lượng của Vân Sương không tốt, vừa lên xe đã ngủ gật.


“Vân Sương, nhà mẹ nuôi ở đâu?” Chúc Khải Toàn quay lại hỏi cô hai lần, cô ấy đều trả lời lí nhí, không rõ ràng.


Anh đành phải hỏi cô gái còn lại: “Cô có biết cô ấy ở đâu không?”


Cô gái trả lời: “Dạo này cậu ấy toàn ở ký túc xá thôi.”


Chúc Khải Toàn nhíu mày.


Trường của Vân Sương tuy cũng ở Cẩm Thành nhưng lại nằm ở ngoại ô, cách Duy Phong ít nhất một giờ lái xe, đó là trong điều kiện không kẹt xe.


Anh nhớ lại chuyện Lạc Châu mà Vân Vụ Lai đã kể, trong lòng đã hiểu rõ.


Chỉ là không ngờ Vân Sương thà mỗi ngày mất hai, ba tiếng đi lại giữa trường và công ty chứ không nói cho Vân Vụ Lai biết.


“Hôm nay đừng về trường nữa, đến chỗ anh ở tạm một đêm.” Anh đề nghị.


Vân Sương hừ hừ hai tiếng, nói: “Em không đi.”


“Mấy giờ rồi, trời sắp sáng rồi còn gì?” Chúc Khải Toàn hỏi.


Vân Sương liếc anh một cái, ánh mắt không mấy tỉnh táo nhưng đầu óc vẫn còn suy nghĩ khá nhiều: “Chị em không có ở đây, anh bảo em đến chỗ anh ở, anh không sợ người ta nói ra nói vào, nhưng em thì sợ.”


Vừa mới bị người ta nói là “chị em Nga Hoàng Nữ Anh”.


Chúc Khải Toàn dở khóc dở cười, vốn dĩ lòng dạ quang minh chính đại không định tránh né đến mức này, nhưng nếu cô em vợ đã nhạy cảm như vậy, anh cũng đành phải chiều theo. Anh ném áo khoác qua che cho cô ấy: “Biết rồi, anh đâu phải chỉ có một căn nhà.”


Vân Sương không còn ý kiến gì nữa, nhắm mắt tựa đầu vào cửa sổ xe, dường như đã ngủ rồi.


Chúc Khải Toàn lại hỏi cô gái kia: “Còn cô, cô ở đâu?”


Cô gái đọc địa chỉ.


Trong xe rất yên tĩnh.


Cô gái ngồi ở ghế sau ghế phụ, không ngừng lén ngước mắt nhìn người đàn ông ở ghế lái. Cảnh đêm hoa lệ bên ngoài cửa sổ vụt qua nhanh chóng, anh một tay đặt trên vô lăng, thỉnh thoảng lười biếng xoay chuyển theo tình hình giao thông, gò má nghiêng có một sức quyến rũ không thể chối từ.



Cô ấy thử dùng ngón tay chọc chọc Vân Sương.


Vân Sương không có phản ứng, đã ngủ say như chết.


Cơ hội ngàn năm có một, cô gái bấu vào đầu ngón tay mình, giả vờ bình tĩnh mở lời: “Chúc tổng, em tên là Mễ Thiên, là đồng nghiệp của Vân Sương.”


Cũng là nhân viên của công ty. Chúc Khải Toàn hơi nghiêng đầu, lịch sự gật đầu.


Phản ứng rất lạnh nhạt, Mễ Thiên có chút lúng túng.


Im lặng thêm một đoạn đường, Mễ Thiên đánh bạo mở lời lần nữa: “Chúc tổng, hay là anh đưa Sương Sương đến nơi trước, rồi hãy đưa em về.”


Chúc Khải Toàn dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn cô ta một cái, ánh mắt nửa cười nửa không, mang theo chút mập mờ, giống như một chiếc vuốt nhỏ đang cào vào lòng người: “Tại sao?”


Thế giới của người trưởng thành không cần nói rõ, nhiều lúc những lời ngầm là đủ để giao tiếp. Mễ Thiên vừa nghe đã biết có hi vọng, cắn cắn môi, nói: “Như vậy sẽ thuận đường hơn ạ.”


Chúc Khải Toàn quay đầu lại, chuyên tâm lái xe, miệng vẫn hỏi với vẻ đầy hứng thú: “Tôi đã nói sẽ đưa Sương Sương đi đâu rồi à, mà cô đã biết là thuận đường?”


Mễ Thiên kìm nén sự hoảng loạn, mặc dù anh đang nhìn về phía trước, nhưng cô ta vẫn căng thẳng không dám nhìn anh, chỉ dám cúi đầu, lí nhí nói: “Em đoán vậy.”


“Mễ Thiên đúng không.” Chúc Khải Toàn hỏi “Cũng ở phòng Giải trí?”


“Vâng ạ.” Mễ Thiên đáp.


“Bao nhiêu tuổi rồi?”


“24 tuổi ạ.”


Chúc Khải Toàn khẽ hừ cười, năm ngón tay thon dài gõ nhẹ lên vô lăng, như đang tính toán điều gì. Chiếc nhẫn trơn đơn giản đeo trên ngón áp út của anh mang một cảm giác cấm kỵ khác lạ.


Càng thêm k*ch th*ch.


Trên đời này làm gì có con mèo nào không ăn vụng?


Ai lại từ chối món ngon dâng tận miệng chứ?


Mễ Thiên tự cho mình là một mỹ nữ, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng lại trơ mắt nhìn cảnh vật ven đường ngày càng quen thuộc, cho đến khi xe dừng lại bên ngoài khu nhà cô ta ở.


Mễ Thiên kinh ngạc ngồi yên tại chỗ, không hiểu rốt cuộc ý anh là gì.


“Phòng Giải trí, Mễ Thiên.” Chúc Khải Toàn đọc tên cô rồi đạp phanh, quay đầu nhìn cô ta, vẫn là nụ cười ấm áp đó, nhưng lời nói ra lại khiến người ta như rơi vào hầm băng “Bắt đầu từ ngày mai không cần đến Duy Phong làm việc nữa, còn về lý do… chắc không cần tôi phải giải thích đâu nhỉ.”


Sau khi Mễ Thiên bẽ bàng rời đi, trong xe chỉ còn lại Chúc Khải Toàn và Vân Sương.


Chúc Khải Toàn quay đầu nhìn Vân Sương, khuôn mặt cô ấy ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ. Anh không còn đóng vai hổ mặt cười như lúc nói chuyện với Mễ Thiên nữa, bực bội gọi: “Sương Sương.”


Vân Sương không có phản ứng.


“Đừng giả vờ nữa, biết là em chưa ngủ mà, xem kịch vui đủ chưa?”


Chuyến bay của Vân Vụ Lai hạ cánh xuống sân bay Cẩm Thành vào lúc hơn một giờ sáng ngày 24 tháng 12 theo giờ Bắc Kinh.


Chuyến bay dài mười hai tiếng, dù ngồi khoang hạng nhất cũng mệt rã rời.


Sau khi cửa khoang mở ra, Vân Vụ Lai vừa đi vừa dậm chân để giảm bớt cảm giác tê mỏi. Ngồi lâu như vậy, chân cô đã hơi sưng lên.


Cô hạ quyết tâm, sau này sẽ cố gắng để Chúc Khải Toàn đến tìm cô, chứ không phải cô trở về nữa.


Nhưng dù mệt mỏi đến đâu cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng ngày càng phấn chấn của cô, cô sắp được gặp Chúc Khải Toàn rồi.


Lúc chờ hành lý, quả thực mỗi giây trôi qua dài như một năm.


Ngay khi lấy được hành lý, cô bắt đầu chạy về phía cửa ra.


Khi sắp đến khúc cua có thể nhìn thấy cửa ra, cô chậm bước lại, soi mình vào tấm kính bên cạnh để chỉnh lại tóc tai, cô muốn xuất hiện trước mặt Chúc Khải Toàn với một hình ảnh xinh đẹp và đoan trang.



Chúc Khải Toàn đang đợi cô ở cửa ra, cô nhìn thấy anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dù rất muốn lao đến ôm chầm lấy anh, nhưng cuối cùng cô chỉ đứng từ xa gật đầu với anh, vô cùng e thẹn.


Chúc Khải Toàn nhìn cô từ đầu đến chân hai lượt, đợi cô đi đến trước mặt mình mới cười nói trêu chọc: “Nửa đêm về thẳng nhà luôn, em có cần phải ăn mặc thế này không?”


Cô ăn mặc rất trang trọng, vừa nhìn là biết đã sửa soạn kỹ lưỡng.


Đúng là người đàn ông chẳng có chút tình thú nào. Vân Vụ Lai đấm nhẹ vào ngực anh một cái, trong lòng thầm đảo mắt hai vòng. Chẳng lẽ cô không biết từ sân bay về là về thẳng nhà sao, cô ăn diện thế này không tốn thời gian công sức à?


Còn không phải là vì anh sao.


Vừa thầm oán xong, bàn tay phải vẫn luôn giấu sau lưng của anh đã đưa ra, kèm theo một bó hoa hồng thơm ngát.


Vân Vụ Lai nuốt ngược lại lời oán trách đã dâng lên đến cổ họng, cô ôm lấy bó hoa, miệng vênh lên đầy kiêu hãnh.


Lúc nãy đã ngửi thấy mùi hoa rồi, nhưng cô không nghĩ nhiều, cứ tưởng là mùi hương của sân bay.


Hoa không đắt tiền, cũng rất sến súa, nhưng phụ nữ bẩm sinh không thể từ chối những sự lãng mạn nhỏ bé như vậy. Cô không muốn e thẹn nữa, khẽ kêu lên một tiếng rồi tựa trán vào vai anh.


Trong ba lần về nước này, lần đầu tiên là một sự hiểu lầm lớn, cô tự đa tình hiểu sai ý anh, mất mặt đến tận Thái Bình Dương.


Lần thứ hai, anh đến đón cô, nhưng là để trốn tránh sự truy đuổi của bà Đặng Hoa Phong, chẳng có chút ấm áp nào.


Còn lần này, anh mỏi mắt trông chờ cô trở về, còn mang theo hoa hồng cho cô.


Sự đối đãi lần sau tốt hơn lần trước.


Cặp đôi trai xinh gái đẹp diễn lại một màn như trong phim thần tượng, người qua đường cũng cười nhìn họ.


Chúc Khải Toàn ôm lấy cô, một tay khẽ vỗ nhẹ sau gáy cô để an ủi.


Ôm vài giây, anh buông cô ra, nói: “Đi thôi.”


Đêm khuya, bãi đậu xe rất yên tĩnh, xe cộ cũng ít, từng ngọn đèn đường cô đơn dựng đứng, giống như những người lính gác thầm lặng.


Hôm nay Chúc Khải Toàn đặc biệt ga lăng, mở cửa xe cho Vân Vụ Lai.


Vân Vụ Lai ôm bó hoa ngồi vào ghế phụ, anh cúi người, nửa thân trên rướn vào trong xe để thắt dây an toàn cho cô.


Hai người ở rất gần, ánh mắt và hơi thở quấn quýt lấy nhau, nhưng anh không có hành động gì thêm. Anh kéo dài dây an toàn, nhưng khi sắp cài vào chốt, anh lại dừng lại. Anh cười một cái, buông tay ra, dây an toàn tự động co lại, rồi anh đóng cửa xe.


Nhưng khi anh cũng đã lên xe, việc đầu tiên anh làm là nghiêng người hôn cô — tay trái vẫn còn đang đóng cửa, tay phải đã vội vàng không thể chờ đợi mà vươn về phía cô, giữ lấy gáy cô, mạnh mẽ chặn lấy đôi môi đỏ mọng mà anh ngày đêm mong nhớ.


“Rầm.” Cửa xe đóng sầm lại, chính thức vén lên bức màn cho cuộc tái ngộ sau bao ngày xa cách của đôi tình nhân.


Hai tay Vân Vụ Lai ban đầu vịn vào vai anh, sau đó ôm chặt lấy cổ anh.


Không gian riêng tư kín đáo tràn ngập sự nồng cháy và cuồng nhiệt.


Bó hoa cô đang ôm trong lòng rất vướng víu. Anh qua cầu rút ván, mặc kệ việc mình vừa mới dùng nó để lấy lòng Vân Vụ Lai, một tay giật lấy, tiện thể ném ra ghế sau.


Trong lòng trống rỗng, Vân Vụ Lai theo phản xạ nheo mắt nhìn xem có chuyện gì, nhưng nhanh chóng bị khuất phục trước sự tấn công mãnh liệt hơn của anh, không còn tâm trí đâu mà để ý.


Thứ thay thế cho bó hoa là bàn tay của anh.


Đương nhiên, nó không ngoan ngoãn như hoa. Hoa sẽ không dùng sức mạnh làm cô đau, càng không tìm mọi cách để luồn vào trong áo cô.


Vừa từ ngoài vào, tay anh lạnh buốt, áp lên da thịt cô khiến cô lạnh đến rụt cả người, muốn trốn, nhưng người bị anh đè chặt trên ghế không thể động đậy, tiếng hét cũng bị chặn lại, chỉ còn lại vài âm tiết vỡ vụn, khó khăn thoát ra từ giữa những nụ hôn triền miên, rồi nhanh chóng bị đè nén trở lại.


Cả người cô căng cứng vì nhiệt độ từ tay anh, nhưng anh mặc kệ sự khó chịu của cô, tàn nhẫn đến cùng, muốn cô phải dùng nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể mình để từng chút một sưởi ấm cho anh.


Cho đến khi quen với nhịp điệu của anh, cô mới mềm nhũn ra, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.


Sau một hồi âu yếm kéo dài, anh ôm cô vào lòng để cả hai cùng bình ổn lại hơi thở. Giọng nói của anh khàn hơn hẳn so với ngày thường: “Đói không, có muốn đi ăn chút gì không.”


Vân Vụ Lai lắc đầu, một câu nói phải th* d*c mấy lần mới xong: “Em ăn trên máy bay rồi, không đói.”


“Cũng tốt.” Chúc Khải Toàn khẽ cười, rất hài lòng với câu trả lời của cô, “Anh không chờ được nữa rồi.”


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 64
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...