Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 63


Chuyện căn nhà đã khiến Vân Vụ Lai cảm động không chịu nổi, cô rưng rưng nước mắt làm nũng với Chúc Khải Toàn một hồi lâu.


Nhưng khóc xong, cô rất nghiêm túc nói với anh: “Anh nói trước với em rồi thì không thể tính là quà sinh nhật bất ngờ được nữa.”


Sinh nhật cô là ngày 1 tháng 1, nằm trong kỳ nghỉ về nước lần này của cô.


Vân Vụ Lai sinh vào lúc không giờ linh ba phút rạng sáng ngày 1 tháng 1, cũng chính vì ba phút này mà tính theo năm, cô nhỏ hơn Chúc Khải Toàn đến hai tuổi.


Mỗi khi hai người cà khịa nhau, Chúc Khải Toàn nói cô là gà con tiểu học, còn cô thì nói anh là trâu già gặm cỏ non.


Về món quà sinh nhật bất ngờ, Chúc Khải Toàn giả vờ không hiểu ngụ ý của cô: “Thế thì sao?”


Anh không trực tiếp đồng ý mà lại cố tình hỏi ngược lại, mặt Vân Vụ Lai có chút không giữ được nữa. Cô thầm niệm trong lòng mấy lần “Đây là chồng mình, tại sao mình phải giữ kẽ với chồng mình chứ?”, cuối cùng mới xây dựng xong tâm lý, rồi ỷ vào việc gọi điện thoại anh không nhìn thấy dáng vẻ của mình, cô mặt dày nói: “Thế nên anh phải nghĩ một món quà sinh nhật khác cho em.”


Chúc Khải Toàn ở đầu dây bên kia không nhịn được cười: “Vân Vụ Lai, sao em lại biến thành thế này rồi?”


Biết anh chẳng có lời nào hay ho, Vân Vụ Lai truy hỏi tới cùng: “Thế này là thế nào?”


“Tham lam vô độ, lòng tham không đáy, được đằng chân lân đằng đầu.” Chúc Khải Toàn nói liền ba câu thành ngữ.


Vân Vụ Lai vừa mới khóc dữ dội, nhất thời không thể ngừng ngay được, bị anh chê bai như vậy, cảm xúc của cô hơi kích động, rõ ràng là muốn cười, nhưng lại không nhịn được mà nức nở trở lại.


Vừa khóc vừa cười trông như một đứa ngốc, cô xấu hổ đấm vào giường một cái, cứng miệng nói: “Thôi dẹp đi, không cho thì thôi, em cũng chẳng thèm.”


“Trước đây em hiền thục lắm mà. Hỏi em muốn quà sinh nhật gì, em đều nói ‘Em chỉ muốn anh ở bên em thôi’. Cô gái mộc mạc như vậy đi đâu mất rồi?” Chúc Khải Toàn không biết điểm dừng, lại tuôn ra ba câu thành ngữ nữa “Nhưng mà cái tật khẩu thị tâm phi, lời nói không thật lòng, ngoài mặt thì vâng dạ thì vẫn y như cũ.”


Anh vẫn giống hệt như hồi mười mấy tuổi, thích cố tình chọc cô tức giận.


Đàn ông là một loài sinh vật không bao giờ lớn, hình thức biểu hiện bao gồm nhưng không giới hạn ở tình yêu mười năm như một dành cho máy xúc, và cả cái tính trẻ con đáng ghét như một tên ngốc trước mặt cô gái mình thích.


Vân Vụ Lai quả nhiên bị anh chọc cho tức đến mức hét lên.


Điện thoại bị cúp máy, Chúc Khải Toàn gửi tin nhắn qua thì phát hiện trước tin nhắn của mình hiện lên một dấu chấm than màu đỏ.


Anh đã bị cô xóa bạn bè.


Vân Vụ Lai còn đổi cả tiểu sử cá nhân: Thẻ vàng cảnh cáo, chặn nửa tiếng để trừng phạt.


Nửa tiếng vừa hết, Chúc Khải Toàn liền gửi lại yêu cầu kết bạn.


Vân Vụ Lai không đồng ý.



Anh bèn gọi điện thoại qua.


“Alô.” Giọng Vân Vụ Lai rất cứng rắn, cơn giận vẫn chưa nguôi.


Chúc Khải Toàn nhắc nhở cô: “Nửa tiếng hết rồi.”


“Thì sao?” Vân Vụ Lai cũng bắt chước anh lúc trước, giả vờ không hiểu.


Chúc Khải Toàn nói: “Đến lúc thả anh ra khỏi danh sách đen rồi.”


Vân Vụ Lai: “Tại sao?”


Chúc Khải Toàn: “Chính em nói là thẻ vàng cảnh cáo mà, bây giờ đã quá ba phút rồi đấy.”


“Hình như em có nói là viết cho Chúc Khải Toàn đâu nhỉ?”


Anh mặt dày mày dạn: “Không viết cho anh thì anh cũng tự nhận vơ rồi.”


Thích chọc cô.


Để bộc lộ bản tính ngang ngược, anh có cả nghìn vạn cách để bắt nạt cô, ai bảo cô vừa đánh không lại anh, nói cũng không lại anh, chỉ có thể bị anh chọc cho tức đến rưng rưng nước mắt.


Cũng thích dỗ cô.


Nâng niu cô trong lòng bàn tay, dùng giọng điệu dịu dàng nhất để ăn vạ nhận sai. Cô biết rõ lần sau anh sẽ lại tái phạm, nhưng cô chẳng làm gì được anh, cuối cùng chỉ có thể nửa đẩy nửa đưa mà hòa giải với anh.


Chuyện căn nhà, Vân Vụ Lai tạm thời không cho Vân Sương biết, định bụng sẽ nói cho cô bé biết vào đúng ngày sinh nhật như một món quà bất ngờ. Sinh nhật Vân Sương rất gần với cô, vào ngày 3 tháng 1.


Lúc gọi video, Chúc Khải Toàn nói: “Vân Vụ Lai, anh đột nhiên phát hiện ra em rất giỏi mượn hoa kính Phật đấy nhé?” Lần trước kéo Vạn Hựu đi mua sắm cũng vậy, anh chi tiền, cô được tiếng thơm.


Vân Vụ Lai không chịu yếu thế: “Chúc Khải Toàn, em đột nhiên phát hiện ra anh rất có năng khiếu về thành ngữ đấy nhỉ? Không đi tham gia cuộc thi thành ngữ kia thật là đáng tiếc.”


“Sao có thể tùy tiện lên truyền hình được.” Chúc Khải Toàn tự sướng vuốt tóc trước ống kính “Đến lúc đó lại thu về một đống fan girl, đuổi theo anh tỏ tình đòi sinh con cho anh, bà xã nhỏ nhen hay ghen tuông của anh lúc đó chẳng phải sẽ tức chết vì ghen sao?”


“Đúng là không biết xấu hổ mà.” Vân Vụ Lai thật sự chịu thua anh, “Anh đừng đi thi thành ngữ nữa, đi thi cuộc thi không biết xấu hổ đi, đảm bảo được chọn sẵn làm quán quân.”


Ngày 17 tháng 12, còn sáu ngày nữa là Vân Vụ Lai về nước.


Từ công ty trở về nhà, cô bắt đầu thu dọn hành lý.


Vạn Hựu đi ngang qua phòng cô nhìn thấy, tưởng mình nhớ nhầm: “Bắt đầu dọn hành lý rồi à? Tớ tưởng còn mấy ngày nữa cậu mới về nước.”


“Đúng vậy, còn sáu ngày nữa.”



My Young Lady thay máu đột ngột, nhưng buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới và show diễn mùa sau sẽ không vì thế mà thay đổi thời gian. Cả đội ngũ để đẩy nhanh tiến độ vẫn luôn trong trạng thái chạy đua với thời gian, có thể tận dụng thời gian sau giờ làm và ngày nghỉ đều đã tận dụng hết, ngay cả kỳ nghỉ Giáng sinh cũng kéo đến trước đêm vọng Lễ Giáng Sinh một ngày mới được nghỉ.


Vạn Hựu: “Còn sáu ngày nữa cậu vội dọn hành lý làm gì?”


“Cậu có hiểu thế nào là lòng về như tên bắn không?” Vân Vụ Lai đứng thẳng người dậy nhìn Vạn Hựu một lúc, rồi lại cúi đầu thu dọn tiếp, “Thôi, cậu không hiểu đâu.”


Vạn Hựu vịn vào khung cửa: “Tớ hiểu.”


Vân Vụ Lai ngước mắt nhìn cô ấy.


Vạn Hựu do dự một lúc: “Tớ nói với cậu rồi cậu đừng có khinh bỉ tớ.”


“Xem tình hình đã.” Vân Vụ Lai không chịu hứa.


Thật ra Vạn Hựu cũng không quá quan tâm có bị khinh bỉ hay không, chủ yếu là cô ấy rất muốn tâm sự, nên đã thành thật khai báo: “Tớ cũng định về nước một chuyến, về để giành lại Đới Dương.”


Vân Vụ Lai đặt đồ xuống, vỗ tay tán thưởng Vạn Hựu: “Chúc cậu thành công.”


Vạn Hựu không chắc Vân Vụ Lai rốt cuộc là đang chúc phúc hay đang mỉa mai.


Kể từ khi chia tay, Vạn Hựu vẫn luôn u uất không vui, người cũng gầy đi một vòng lớn, thật sự đã hối hận rồi.


Vân Vụ Lai thu lại nụ cười giễu cợt: “Đương nhiên là chúc phúc cho cậu rồi. Tớ giúp người thân chứ không giúp lý lẽ, chỉ nhìn người không nhìn việc, chỉ mong cậu vui vẻ. Nhưng nếu cậu theo đuổi Đới Dương về được rồi thì đừng có gây chuyện nữa, sống cho tốt vào.”


Hốc mắt Vạn Hựu hơi đỏ lên, cô ấy quay mặt đi, đợi cho hơi nóng trong mắt tan đi, rồi ngượng ngùng nói một câu: “Coi như tớ không uổng công thương cậu.”


Vạn Hựu đã dằn vặt hơn nửa tháng trời, cuối cùng được sự khẳng định của bạn thân làm cho cảm động, hạ quyết tâm về phòng đặt vé máy bay.


Sau khi Vạn Hựu đi, Vân Vụ Lai vừa dọn dẹp hành lý, vừa tranh thủ nói chuyện công việc với Kerr, một công đôi việc. Kerr làm ông chủ vung tay mặc kệ rất thoải mái, ngày mai anh ta sẽ bắt đầu kỳ nghỉ Giáng sinh kiêm năm mới của mình, còn chụp cả vali đã đóng gói xong cho Vân Vụ Lai xem.


Vân Vụ Lai suýt chút nữa thì ghen tị đến phát điên.


Nói chuyện với Kerr xong, Vân Vụ Lai tiện tay lướt một vòng Wechat, giờ trong nước đã là hơn một giờ sáng, Chúc Khải Toàn đã ngủ rồi.


Theo giờ mùa đông, hai nước chênh nhau bảy tiếng đồng hồ. Thời gian đầu yêu xa, để được ở bên nhau nhiều hơn một chút, thức khuya là chuyện thường tình. Nhưng như vậy quá hại sức khỏe, hiệu suất công việc ban ngày cũng giảm đi nhiều, nên sau đó hai người đã hẹn ước, nếu không có việc gì đặc biệt thì cả hai đều phải giữ gìn nếp sống tốt, ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ đàng hoàng.


Vân Vụ Lai lướt thấy vòng bạn bè của Lạc Châu.


Vài giờ trước, anh ta đã công khai tình yêu của mình.


Ngoại hình và khí chất của cô gái thuộc tuýp dịu dàng thanh tú, trông có vẻ là một cô gái rất trầm tĩnh, nép vào bên cạnh Lạc Châu, cười có vài phần e thẹn.


Vân Vụ Lai nhấn like và bình luận: “Chúc mừng anh, chị dâu xinh quá.”



Rời khỏi vòng bạn bè của Lạc Châu, Vân Vụ Lai vào xem vòng bạn bè của Vân Sương, Vân Sương đã xóa sạch tất cả trạng thái.


Vân Vụ Lai không biết hai việc này có liên quan trực tiếp đến nhau không, tóm lại là cô không yên tâm, bèn gửi một tin nhắn cho Vân Sương: “Em ngủ chưa?”


Vân Sương không trả lời.


Sợ em gái đang ngủ, Vân Vụ Lai không làm phiền, mà nhắn tin cho Chúc Khải Toàn kể lại đại khái đầu đuôi sự việc, và dặn dò: “Ngày mai anh đến công ty để ý giúp em xem Vân Sương có đi làm không.”


Đến giờ làm việc, Chúc Khải Toàn trả lời: “Có đến, nhưng trông tinh thần không được tốt lắm.”


Hơn hai giờ sáng giờ Paris, Vân Vụ Lai nhìn vào khung chat với Vân Sương, chìm vào suy tư.


Vân Sương đến giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn Wechat của cô. Kể từ khi cô từ Cẩm Thành về lại Paris, thái độ của Vân Sương đối với cô luôn cực kỳ lạnh nhạt, ngay cả mấy hôm trước cô gửi tiền sinh hoạt phí cho Vân Sương, cô ấy cũng không nhận, chỉ nói: “Em tự đi làm rồi, sau này không cần cho em tiền nữa.”


Nhưng thực tập sinh ở đâu cũng chỉ là chân sai vặt, lương lậu chẳng được bao nhiêu.


Vân Vụ Lai không định nuôi Vân Sương cả đời để cô ấy làm một tiểu thư nhà giàu, nhưng bản thân cô kiếm được rất nhiều tiền, thế nào cũng không đến nỗi để em gái phải sống tằn tiện, đặc biệt là khi Vân Sương vẫn chưa có khả năng kiếm tiền, nên mấy năm nay, về mặt vật chất cô chưa bao giờ keo kiệt với Vân Sương.


Vân Sương kiên quyết không nhận, 24 giờ sau, tiền tự động hoàn về tài khoản của Vân Vụ Lai.


Vân Vụ Lai lại gửi cho Vân Sương một tin nhắn: “Sương Sương, sao không trả lời tin nhắn của chị?”


Lần này Vân Sương lại trả lời: “Sáng nay vội đi làm, không kịp trả lời.”


Vân Vụ Lai không nói thẳng, rất ý tứ hỏi thăm tình hình: “Dạo này em thế nào?”


Vân Sương thì lại rất thẳng thắn, không chút vòng vo: “Chị thấy vòng bạn bè của anh Lạc Châu rồi à?”


Không đợi Vân Vụ Lai trả lời, Vân Sương đã đáp lại: “Không sao đâu.”


Vân Vụ Lai không yên tâm, lo rằng cô ấyđang cố tỏ ra mạnh mẽ, tiếp tục hỏi một cách ẩn ý: “Chuyển vào nhà mới ở có quen không em?”


Vân Sương: “Tốt lắm ạ.”


Rồi cô ấy lại gửi: “Hôm nay hơi bận, không nói nữa nhé.”


Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây.


Vân Vụ Lai khóa màn hình điện thoại, thở dài một hơi.


Theo tính cách của Lạc Châu, trong thời gian ngắn sẽ không đưa bạn gái về nhà qua đêm, nên Vân Sương vẫn chưa phải sống chung dưới một mái nhà với bạn gái của Lạc Châu, tạm thời vẫn có thể tiếp tục ở nhà họ Lạc.


Tối ngày 22 tháng 12, Vân Vụ Lai đi ngủ từ rất sớm, vì cô đã mua vé máy bay về Cẩm Thành vào sáng sớm mai, ba bốn giờ đã phải dậy.



Lúc cô chuẩn bị vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ thì Chúc Khải Toàn vẫn còn đang quẩy ở hộp đêm, bên anh đã là nửa đêm về sáng.


Sinh nhật Háo Tử, đám bạn bè làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tụ tập, bao một phòng lớn ở công quán, định bụng sẽ ăn mừng một trận ra trò.


Yến Tùy đã sớm đưa Phó Hành Thử về nhà.


Còn Chúc Khải Toàn trời cao hoàng đế xa, nên không ngoan ngoãn như vậy, cười tủm tỉm chào tạm biệt Phó Hành Thử đang miễn cưỡng, lại còn quả quyết cam đoan với Vân Vụ Lai: “Anh sẽ không uống nhiều rượu, cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt, em mau ngủ đi, đừng để mai lỡ chuyến bay.”


Vân Vụ Lai nửa đùa nửa thật trách Yến Tùy: “Sao cậu chỉ dắt chồng cậu về thôi à? Không biết giúp tớ lôi cả Chúc Khải Toàn đi à.”


Yến Tùy kêu oan: “Tớ gọi rồi, anh ấy không chịu đi, tớ chẳng lẽ lại dùng vũ lực được, chồng cậu đương nhiên phải do cậu quản, tớ giúp cậu quản thế nào được?”


Vân Vụ Lai: “Năm đó lúc cậu còn là học sinh trung học, nếu không phải tớ giúp cậu quản chồng cậu, thì bây giờ anh ấy đã là một tên nghiện thuốc lá hôi rình rồi.”


Được rồi, Yến Tùy tâm phục khẩu phục.


Hai người phụ nữ từ đó đạt thành thỏa thuận, sau này chồng của họ là sứ mệnh chung, phải quản thì cùng nhau quản, quyết không để một người nào học thói hư tật xấu.


Vân Vụ Lai vệ sinh cá nhân xong, và kiểm tra lại lần cuối hành lý mang về nước, trước khi ngủ liền tìm Chúc Khải Toàn: “Em ngủ đây.”


Chúc Khải Toàn gửi qua một đoạn video, chứng minh mình không uống nhiều, trong phạm vi một thước không có người khác giới, nhẫn vẫn ngoan ngoãn đeo trên ngón áp út.


Vân Vụ Lai lười để ý đến anh.


Chúc Khải Toàn lại gửi cho cô một câu ngọt ngào: “Giờ này ngày mai, em đã ở bên cạnh anh rồi.”


“Không có đâu.” Vân Vụ Lai chụp màn hình giao diện hủy vé gửi cho anh.


Đương nhiên, chỉ là làm màu thôi.


Chúc Khải Toàn lờ đi ảnh chụp màn hình của cô, chuyên tâm đối phó với câu “không có đâu” của cô.


“Cũng đúng, phải là ở dưới thân anh mới phải.”


“…” Khóe mắt Vân Vụ Lai giật một cái.


Cả tâm trí và ánh mắt, gần như muốn bị sự tr*n tr** của anh làm cho bỏng rát.


Anh nào chịu ngoan ngoãn, nhất định phải quấy cho cô tối nay ngủ không yên, trằn trọc chỉ toàn nghĩ đến lời của anh.


“Trên người anh cũng được.”


“Không kén chọn.”


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 63
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...