Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 62
Kerr đi công tác một thời gian, hôm trở về đã ăn trưa cùng Vân Vụ Lai, anh ta hỏi cô có thích nghi được với đội ngũ mới không.
Đối mặt với Kerr, Vân Vụ Lai không cần phải khách sáo giả tạo nơi công sở, cô nói thật: “Rất tốt ạ, chỉ là từ lúc tôi đặt vé máy bay về nước, lòng có chút như mũi tên muốn bay về nhà ngay, chẳng còn tâm trí làm việc.”
“Cô đúng là chuyện gì cũng dám nói với tôi đấy.” Kerr dở khóc dở cười, “Lẽ nào trong mắt cô, tôi không có chút uy nghiêm nào của một CEO hay sao?”
Vân Vụ Lai ngẩng đầu lên khỏi đĩa thức ăn, nhìn anh ta chăm chú rồi trả lời: “Không có, trong mắt tôi, anh là cục cưng ngọt ngào.”
Biết rõ cô chỉ đang nói đùa, nhưng Kerr vẫn bị chọc cho vui vẻ: “Hóa ra co yêu vào lại biến thành thế này à.”
“Thế nào vậy?” Vân Vụ Lai tò mò.
Kerr nói: “Rất đáng yêu.”
Vân Vụ Lai lẩm bẩm: “Trước đây tôi cũng rất đáng yêu mà.”
“Ha ha.” Kerr cười hai tiếng.
Vân Vụ Lai nghe ra được ý tứ ngầm sau tiếng cười đó, liền tức tối nhảy dựng lên.
Kerr cười gượng rồi chuyển chủ đề: “Mà này, cô và Yao hòa hợp với nhau chứ?”
“Hòa hợp thì chắc không cần đâu nhỉ? Nhưng khá là hòa bình.” Vân Vụ Lai không mong Nhậm Ngân Dao sẽ đối xử thật lòng với mình, và cô cũng chẳng có ý định kết bạn với Nhậm Ngân Dao. Mọi người bây giờ cùng làm việc trong một đội, chỉ cần duy trì sự thân thiện giả tạo giữa đồng nghiệp là đủ rồi.
Hiện tại các nhà thiết kế vẫn đang tăng ca để hoàn thành bản thảo thiết kế, ngày thường cũng không liên lạc gì nhiều, hoàn toàn là mắt không thấy tim không đau, chẳng có gì để nói là hòa hợp hay không.
Ấy thế mà người ta nói cấm có sai, ghét của nào trời trao của ấy, ngày hôm sau cô và Nhậm Ngân Dao đã nảy sinh mâu thuẫn.
Nguyên nhân là cả ba bản thảo đầu tiên của Nhậm Ngân Dao đều bị Vân Vụ Lai bác bỏ. Kể từ khi My Young Lady được tái cơ cấu, Nhậm Ngân Dao đã bị bác bỏ sáu bản thảo, là nhà thiết kế duy nhất trong cả đội cho đến nay chưa có bản thảo nào được duyệt.
Ngoài mặt, Nhậm Ngân Dao lạnh lùng không nói gì, có lẽ về nhà càng nghĩ càng tức nên đã nhắn tin chất vấn cô: Đều là người lớn cả rồi, trưởng thành một chút được không.
Vân Vụ Lai: ?
Nhậm Ngân Dao: Mang thù oán cá nhân vào công việc thì có hay không?
Vân Vụ Lai vẫn trả lời y như cũ: ?
Nhậm Ngân Dao bị thái độ của cô chọc tức: Cô cho tôi một câu trả lời dứt khoát đi, nếu tất cả bản thiết kế của tôi cô đều không duyệt, vậy thì tôi cũng không cần phải lao tâm khổ tứ nữa, sớm chuyển nhóm hoặc nằm im mặc kệ đời là được rồi.
Cuối cùng Vân Vụ Lai cũng có phản hồi khác ngoài dấu chấm hỏi:
Tôi không duyệt bản thiết kế của cô, chỉ có duy nhất một lý do.
Tin nhắn tiếp theo, cô không chút nể nang: Tệ.
Nhậm Ngân Dao mang hành vi tồi tệ của Vân Vụ Lai đi mách với ban quản lý. Công bằng mà nói, tác phẩm của Nhậm Ngân Dao không đến nỗi tệ, người có thể trở thành nhà thiết kế của QC ít nhiều đều có tài năng. Mâu thuẫn giữa đồng nghiệp, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Kerr được cử làm đại diện ban quản lý đến làm thuyết khách cho Vân Vụ Lai: “Tôi đã xem ba bản thảo này của Yao rồi, đúng là không có điểm nhấn gì lớn, nhưng cô cũng biết mỗi lần chúng ta ra mắt sản phẩm mới, không thể cái nào cũng là điểm nhấn được, luôn có vài tác phẩm tầm tầm, nên đôi khi yêu cầu của cô có thể nới lỏng một chút.”
Vân Vụ Lai không hề nhượng bộ: “Yêu cầu của tôi đối với mọi người đều như vậy, không phải nhắm vào cô ta. Người khác bị tôi trả về thì không nói một lời quay lại vẽ bản mới, sao chỉ có mình cô ta phải kêu ca bất bình? My Young Lady đã giao cho tôi thì phải làm theo yêu cầu của tôi. Đừng lấy số lượng không đủ ra để dọa tôi, nếu họ không có khả năng làm ra tác phẩm khiến tôi hài lòng, vậy thì tôi sẽ tự mình làm, buổi tối và ngày nghỉ tôi đều có thể dành ra, không có gì là không kịp cả.”
Kerr giơ cờ trắng đầu hàng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nói bậy bạ gì thế, đừng nóng vội, ngày nghỉ không phải cô phải về đoàn tụ với chồng sao?”
Ngày hôm sau, Nhậm Ngân Dao nộp một bản thảo mới, Vân Vụ Lai cảm thấy khá ổn nên đã duyệt.
Nhậm Ngân Dao cho rằng việc mách lẻo của mình đã có tác dụng, cô ta cười khẩy một tiếng, nửa đắc ý, nửa khinh bỉ.
Vân Vụ Lai lười để ý đến cô ta.
Vài ngày sau, Vân Vụ Lai nhận được tin nhắn Wechat từ Lạc Châu. Lạc Châu nói họ đã dọn vào nhà mới, cho cô địa chỉ, bảo cô có thời gian thì đến nhà chơi.
Vân Vụ Lai lịch sự đáp được.
Lạc Châu nói: Không phải khách sáo với em đâu, có giữ lại một phòng cho em đấy.
Sống mũi Vân Vụ Lai bỗng cay xè.
Ngày xưa, khi còn sống cùng nhà họ Lạc trong căn hộ cũ nát chật chội, Lạc Châu đã nhường phòng của mình cho cô và Vân Sương, còn anh thì ở trong phòng chứa đồ nhỏ hẹp. Nhưng phòng của anh ta đối với hai cô gái vẫn còn chật chội, hai chị em ở chung một phòng, sớm tối bên nhau khó tránh khỏi cãi vã. Mỗi lần như vậy Lạc Châu đều đứng ra hòa giải, anh ta còn hứa với hai chị em: “Sau này anh kiếm được tiền sẽ mua nhà lớn, cho hai đứa mỗi người một phòng, khỏi phải cãi nhau suốt ngày.”
Không ngờ anh ta vẫn còn nhớ, và đã thực hiện được lời hứa.
Chỉ tiếc rằng, Vân Vụ Lai đã không còn là một thành viên của gia đình đó nữa rồi.
Hai anh em ngày xưa giờ đây khách sáo hỏi han vài câu, sự thân thiết không còn, chỉ còn lại sự ngượng ngùng và xa cách.
Cuối cuộc trò chuyện, Lạc Châu nói: Vụ Lai, gần đây anh đang tìm hiểu một cô gái, nếu không có gì bất ngờ thì chắc sẽ ổn định thôi.
Đối phương là người anh ta quen qua mai mối, về mọi mặt đều rất hợp với anh.
Tính cách Lạc Châu điềm đạm, một khi đã nói với người khác thì gần như là chuyện đã rồi.
Tốt quá ạ.
Vân Vụ Lai chân thành chúc phúc cho anh ta: Anh, em thật sự mừng cho anh, anh nhất định sẽ hạnh phúc.
Điều duy nhất cô lo lắng là Vân Sương.
Lạc Châu nói anh ta đi xem mắt cũng không giấu giếm Vân Sương, chắc hẳn Vân Sương cũng đã nghe phong thanh.
Từ khi Vân Vụ Lai trở về Paris, Vân Sương gần như chưa bao giờ chủ động tìm cô. Trước đây dù hai chị em ít liên lạc nhưng cũng không đến mức im lặng thế này, bây giờ ngay cả chuyện lớn như chuyển nhà cũng không báo cho cô một tiếng. Nếu không phải Lạc Châu nói, Vân Vụ Lai hoàn toàn không biết gì.
Nói chuyện với Lạc Châu xong, Vân Vụ Lai suy nghĩ một lát rồi gọi điện cho Chúc Khải Toàn, nhờ anh để ý giúp nhà ở Cẩm Thành, nói sơ qua về khu vực và yêu cầu giá cả.
Chúc Khải Toàn tò mò: “Em định làm gì, mua nhà à?”
Vân Vụ Lai: “Em có dự định này.”
Chúc Khải Toàn có chút khó hiểu: “Nhà của anh nhiều thế không đủ cho em ở sao? Hơn nữa dù em có muốn mua thì cũng nên mua căn nào tốt hơn, lớn hơn chứ.”
Yêu cầu của Vân Vụ Lai tuy cũng đã thuộc khu dân cư cao cấp, nhưng trong mắt anh, mục tiêu đầu tư của cô có thể lớn hơn nữa.
Vân Vụ Lai mua nhà không phải để đầu tư, cũng không chỉ để có một chỗ đứng chân ở Cẩm Thành, mà là vì Vân Sương. Đợi khi Lạc Châu kết hôn, Vân Sương chưa chắc đã có thể tiếp tục sống chung dưới một mái nhà với anh ta và vợ anh ta. Dù Vân Sương có thể ở lại, đến lúc đó nếu vợ của Lạc Châu nhận ra manh mối, làm sao có thể chịu đựng được một người luôn nhòm ngó chồng mình ở ngay bên cạnh?
Vì vậy, cô muốn cho Vân Sương một nơi để đi về, không cần quá lớn, quá sang trọng, chỉ cần ấm cúng một chút là được.
Chúc Khải Toàn im lặng một lúc, rồi gọi tên cô một cách nghiêm túc: “Vân Vụ Lai.”
Vân Vụ Lai nghe giọng anh có gì đó không ổn, lập tức căng thẳng, hỏi vặn lại: “Làm gì?”
“Nói với em một chuyện, không biết em có giận không.” Chúc Khải Toàn có phần ngập ngừng.
Vân Vụ Lai thuận miệng đoán: “Anh ngoại tình à?”
Chúc Khải Toàn hùa theo lời cô trêu chọc: “Anh ngoại tình thật thì sao?”
“Ngoại tình thật thì g**t ch*t anh.” Vân Vụ Lai không muốn vòng vo, chỉ muốn nghe sự thật “Anh bớt nói nhảm đi, rốt cuộc đã làm chuyện gì có lỗi với em?”
Chúc Khải Toàn lại im lặng một lúc: “Hồi em học thạc sĩ, không phải em đã bán nhà của mình đi sao?”
Anh đột nhiên nhắc đến ngôi nhà, Vân Vụ Lai ngây người, sau khi kịp phản ứng, cô kinh ngạc hỏi: “Anh đừng nói là anh mua đấy nhé.”
Từ khi quyết định ra nước ngoài du học, chi phí du học đã trở thành vấn đề đau đầu nhất của Vân Vụ Lai. Số tiền tiết kiệm của cô hoàn toàn không đủ để trang trải học phí và sinh hoạt phí ở Anh.
Chúc Khải Toàn đã nhiều lần ngỏ ý nhà họ Chúc có thể giúp cô trang trải, bảo cô yên tâm học hành đừng lo về tiền bạc, nhưng Vân Vụ Lai lòng tự trọng cao, vốn đã cảm thấy mình thấp kém hơn anh một bậc, đương nhiên không thể nào chấp nhận sự giúp đỡ của gia đình anh. Vì vậy, cô đã đưa ra một quyết định đơn giản và quyết liệt – bán nhà.
Đó là ngôi nhà đã sống cùng bố mẹ rất nhiều năm, chứa đựng những kỷ niệm quý giá của cả gia đình. Nhưng Vân Vụ Lai rất lý trí, ngôi nhà vốn cũng đã cho thuê để trang trải sinh hoạt, về bản chất cũng không khác gì bán đi cho người khác ở. Theo cô, thay vì giữ lại ngôi nhà để níu kéo những ký ức vô ích, chi bằng dùng nó để phát huy công dụng lớn hơn. Bố mẹ trên trời có linh thiêng cũng mong hai chị em cô thành tài, sống một cuộc sống tốt đẹp, chứ không phải chìm đắm trong những kỷ niệm cũ mà dậm chân tại chỗ.
Tuy nhiên, mua bán nhà cửa dù sao cũng là chuyện lớn, còn cần duyên phận. Ngôi nhà được rao bán mấy tháng trời mà vẫn chưa tìm được người mua phù hợp, gặp không ít trắc trở.
Vân Vụ Lai suýt chút nữa đã phải hạ giá bán, người mua cuối cùng đã xuất hiện đúng vào lúc đó. Người ấy rất dứt khoát, giá đưa ra cũng rất hào phóng, còn cao hơn nhiều so với mức giá lý tưởng nhất của Vân Vụ Lai.
Đối mặt với câu hỏi của Vân Vụ Lai, Chúc Khải Toàn im lặng thay cho câu trả lời.
Trong sự im lặng của anh, Vân Vụ Lai làm sao còn không hiểu sự thật là gì. Trong một khoảng thời gian dài tiếp theo, cô chỉ có thể nói một câu: “Chúc Khải Toàn, anh đúng là, anh đúng là…”
Nếu năm đó cô biết là anh, cô thà không đi học thạc sĩ cũng sẽ không bán cho anh. Nhưng sau bao nhiêu năm, việc truy cứu đã không còn ý nghĩa, mọi chuyện đâu chỉ là ván đã đóng thuyền, mà quả thực là đã trải qua trăm ngàn sóng gió.
“Vốn định đợi đến sinh nhật em mới nói.” Chúc Khải Toàn nói “Nhưng mà… nếu Vân Sương không muốn dọn đến nhà mới, có thể để con bé về ở lại nhà cũ của các em. Nơi đó không có gì thay đổi, vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngày xưa, có người dọn dẹp định kỳ, rất sạch sẽ.”
Sợ cô có gánh nặng tâm lý, cũng sợ cô tức giận, Chúc Khải Toàn nhẹ nhàng giải thích: “Em đừng nghĩ nhiều, giá anh đưa ra năm đó không hề khoa trương, là mức giá bình thường trên thị trường. Anh lấy nhà, em lấy tiền, chỉ là một cuộc giao dịch công bằng thôi. Hơn nữa, căn nhà đó của em mấy năm nay tăng giá không ít, tính ra anh còn lời to. Nếu em thực sự cảm thấy áy náy, vậy thì em cứ việc mua lại từ anh…”
“Em không mua.” Vân Vụ Lai ngắt lời anh, giọng cô nhuốm chút nức nở không kìm được “Anh coi em là đồ ngốc à, em mua lại từ anh, chẳng phải là tiền từ túi trái qua túi phải sao, còn phải mất không một khoản thuế nữa.”
Chúc Khải Toàn sững người một chút, rồi tảng đá lớn trong lòng anh ầm ầm rơi xuống.
Vân Vụ Lai của ngày xưa, đặc biệt nhạy cảm về vấn đề tiền bạc, luôn muốn vạch rõ ranh giới với anh. Cô từ chối lợi dụng anh, một khi lấy của anh một đồng, cô sẽ phải trả lại một đồng, không muốn dính dáng chút nào đến cái mác “kẻ đào mỏ”.
Nói là kiêu hãnh, ngược lại chi bằng nói là tự ti.
Mà bây giờ, trước mặt anh, Vân Vụ Lai không còn khăng khăng giữ sự độc lập có phần xa cách, cũng không còn cảnh giác cao độ để bảo vệ lòng tự trọng của mình. Cô thản nhiên chấp nhận anh là ai, cũng chấp nhận tất cả những gì thân phận của anh có thể mang lại cho cô. Cô bắt đầu an tâm tiêu tiền của anh, mua những món đồ đắt tiền, càn quét trung tâm thương mại, mượn hoa kính Phật tặng quà cho bạn thân.
Ngay cả khi anh chủ động đề nghị cô bỏ tiền ra mua lại ngôi nhà, cô cũng có thể thẳng thắn đáp lại “Anh coi em là đồ ngốc à”.
Cô cuối cùng đã hiểu, thế nào mới là bình đẳng thực sự, không phải đến từ sự đo đếm vật chất một cách cứng nhắc, mà là sự thản nhiên và tự do trong tâm hồn.
Của anh cũng là của cô, của cô cũng là của anh.
Họ là vợ chồng, là mối quan hệ có thể chia sẻ mọi thứ với nhau.
Chúc Khải Toàn không nhịn được cười: “Em định chiếm không đất đai đấy à? Vân Vụ Lai em càng ngày càng lanh lợi đấy, tiền về tay em mà nhà cũng là của em, hóa ra anh mua nhà là để tặng lại cho chủ nhà à.”
Vân Vụ Lai bị anh chọc cười, nhưng cười rồi, nước mắt lại lã chã rơi.
“Chúc Khải Toàn, sao anh có thể tốt với em như vậy.”
Cô là một con diều, được gió bao bọc, ôm ấp, nâng đỡ, tung cánh bay cao để thấy một thế giới mới rộng lớn.
Cô biết sợi dây của mình nằm trong tay anh, nhưng mãi đến bây giờ cô mới biết, cơn gió ấy cũng chính là anh.
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 62
10.0/10 từ 17 lượt.
