Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 61


Yêu xa chẳng ngoài nỗi nhớ nhung như hình với bóng và những cuộc trò chuyện tranh thủ mọi lúc có thể. Nhưng so với năm năm trước, tuổi tác và kinh nghiệm của cả hai đều đã trưởng thành hơn, sự tự tin vào cuộc sống cũng vững vàng hơn nhiều, vì vậy không còn cảm giác hoang mang vô định như năm xưa.


Chúc Khải Toàn đưa thẻ cho Vân Vụ Lai, cô cũng không khách sáo với anh, các khoản chi tiêu ở Paris về cơ bản đều dùng thẻ của anh để thanh toán.


Điện thoại của anh mỗi ngày thỉnh thoảng lại nhận được thông báo chi tiêu của cô. Anh chỉ cần nhìn vào hóa đơn trên điện thoại là có thể biết được lịch trình sinh hoạt của cô.


Nhưng Vân Vụ Lai thật sự quá tiết kiệm, những khoản chi mà Chúc Khải Toàn nhận được đều là những con số nhỏ, ăn uống, cà phê, hơn nữa nhìn số tiền thì cũng không phải nhà hàng cao cấp gì, đều khá tùy tiện.


Liên tiếp mấy ngày trôi qua, Chúc Khải Toàn không nhịn được phải hỏi cô: Em đang tiết kiệm tiền cho anh à?


Vân Vụ Lai đang ngủ, sáng dậy mới nhìn thấy tin nhắn.


Cô đương nhiên không hiền thục đến thế, chỉ là cô vừa tiếp nhận dự án mới, trăm công nghìn việc nên không có thời gian tiêu tiền mà thôi. Mỗi ngày sau giờ làm việc, chút thời gian cá nhân còn sót lại cô đều dành để trò chuyện với anh, làm gì còn sức lực để ra ngoài mua sắm.


Nhưng nếu Chúc Khải Toàn đã nói vậy, vào ngày thứ bảy tiếp theo, cô liền tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi, tạm thời gác lại bản thảo thiết kế, kéo theo Vạn Hựu đang sa sút tinh thần sau khi chia tay ra ngoài dạo phố. Vạn Hựu miệng thì nói không có tâm trạng chưng diện, nhưng thực tế cơ thể lại rất thành thật.


Phụ nữ đi dạo phố là phải trang bị từ đầu đến chân, đặc biệt là ở một kinh đô thời trang như Paris, việc dạo phố chẳng khác nào ra trận. Hai người trước khi ra ngoài đã tỉ mỉ trang điểm, thay bộ “chiến bào” lộng lẫy nhất. Từ lúc quyết định ra ngoài cho đến lúc chụp ảnh chung trước tấm gương toàn thân ở huyền quan, đã ba tiếng đồng hồ trôi qua.


Vân Vụ Lai gửi ảnh chụp chung cho Chúc Khải Toàn và nói: Em và Vạn Hựu chuẩn bị đi dạo phố đây, hôm nay toàn bộ chi phí, đều do Chúc công tử bao.


Giờ trong nước là chín giờ tối, Chúc Khải Toàn vẫn đang họp ở công ty. Một dự án hợp tác lâu nay của công ty đột nhiên bị một công ty nhỏ nẫng tay trên, ông Chúc tâm trạng rất tệ, triệu tập tất cả lãnh đạo liên quan đến phòng họp sau giờ làm, có người thậm chí đã tan làm rồi còn phải từ nhà quay trở lại.



Chúc Hàng đang nổi trận lôi đình, cả phòng họp im phăng phắc, không ai dám thở mạnh.


Trừ Chúc Khải Toàn.


Vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì của anh, dự án này không hề dính dáng gì đến nội dung công việc của anh, chỉ vì anh là con trai của Chúc Hàng nên mọi việc lớn nhỏ trong công ty anh đều không thể thoát khỏi liên quan, không thể đứng ngoài cuộc.


Điện thoại rung lên, anh liền cầm lên xem, biểu hiện bình tĩnh tự nhiên của anh tạo thành một sự tương phản rõ rệt với những người xung quanh.


Anh cúi đầu gõ chữ: Nếu em không nói là đi dạo phố thì anh còn tưởng hai người chuẩn bị đi catwalk.


Vân Vụ Lai chê anh không nắm được trọng điểm, cô khoanh tròn câu “hôm nay toàn bộ chi phí, đều do Chúc công tử bao” trong ảnh chụp màn hình đoạn chat: Được không hả?


Chúc Khải Toàn: Chuyện nhỏ này cũng cần phải xin phép sao?


Anh hiểu ý cô, cô tiêu tiền của anh là một chuyện, nhưng để bạn thân của cô tiêu tiền của anh lại là chuyện khác. Cô cảm thấy không thể tự mình quyết định, nên cần phải có sự đồng ý của anh.


Vân Vụ Lai hài lòng, gửi cho anh hai sticker đáng yêu.


Chúc Hàng muốn làm rõ ràng sai sót lần này, khâu nào sai, nhân viên nào thất trách, để từ đó luận tội định phạt.


Đừng thấy Chúc Hàng trước mặt Đặng Hoa Phượng là một người chồng trăm mực nghe lời, trước mặt người ngoài ông lại là một người đàn ông rất mạnh mẽ và độc đoán, cả công ty trên dưới đều rất sợ ông. Điều này cũng không có gì lạ, ông có thể ngồi vững ở vị trí đứng đầu Duy Phong, quản lý một công ty lớn mạnh ngăn nắp trật tự, tất nhiên phải dựa vào bàn tay sắt, tham vọng và trí tuệ, chứ không phải tình cảm. Cuộc họp kéo dài đến mười hai giờ đêm, mồ hôi lạnh của những người trong phòng họp đã rơi mất mấy cân, bản cam kết quân lệnh cũng lập ra cả đống.


Chúc Khải Toàn lặng lẽ thu hết phản ứng của mọi người vào mắt, rất nhanh đã làm rõ được ngọn nguồn và quá trình của sai sót nghiêm trọng lần này. Sau khi làm rõ, anh cũng lười nghe mớ lộn xộn này nữa, 90% sự chú ý đều đặt vào điện thoại.



Nghe đám người này nói giọng quan liêu đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, còn không thú vị bằng việc xem vợ anh tiêu tiền thế nào.


Tin nhắn của anh gần như không ngừng lại, thông báo chi tiêu liên tục gửi đến.


Cô vợ ở Paris xa xôi đã ra tay rất mạnh, dựa vào số tiền và tần suất, không khó để đoán ra hôm nay cô thuộc dạng mua sắm càn quét.


Anh không xót tiền, anh chỉ quan tâm một chuyện: Em có mua gì cho anh không?


Vân Vụ Lai nói: Mua cho anh làm gì, lần trước mua cho anh còn nhiều món chưa tháo mác.


Vân Vụ Lai nói dối.


Thực ra cô đã mua cho anh rất nhiều thứ.


Những thông báo chi tiêu kia, hơn một nửa đều là đồ mua cho anh.


Tuy Vân Vụ Lai bảo Vạn Hựu đừng khách sáo, nhưng Vạn Hựu không phải người thích chiếm lợi nhỏ, cô ấy chỉ mua vài món đồ lặt vặt ở khu mỹ phẩm trang điểm cho có lệ rồi nói mình mua đủ rồi. Sau này vẫn là Vân Vụ Lai tự ý quẹt thẻ mua cho cô ấymột chiếc túi xách mới được coi là tiêu chút tiền ra trò.


“Cậu trở nên câu nệ từ khi nào vậy?” Vân Vụ Lai bất đắc dĩ, Vạn Hựu không chịu mua đồ, một mình cô thử quần áo thử túi xách cũng thấy nhàm chán, chi bằng mua cho Chúc Khải Toàn.


“Này, cậu mua nhiều thế, anh ấy mặc hết không?” Vạn Hựu kinh ngạc, “Biết là hai người có tiền, nhưng cũng không phải tiêu xài hoang phí như vậy chứ?”


Đương nhiên là mặc không hết, Chúc Khải Toàn vốn dĩ cũng không qua đây được mấy ngày, nhưng Vân Vụ Lai nhìn thấy những bộ quần áo đó là có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh khi mặc chúng, điều này cho cô ảo giác như anh đang ở bên cạnh, có thể miễn cưỡng lấp đầy sự trống rỗng khi anh không có ở đây.



Nhưng quần áo cuối cùng cũng chỉ là quần áo, không có thân nhiệt, không thể ôm, cũng không thể làm những chuyện không đứng đắn trong mơ.


Vân Vụ Lai lại có chút buồn rầu, cô gọi: “Vạn Hựu…”


Vạn Hựu trừng mắt nhìn cô, ra đòn phủ đầu: “Im miệng, còn dám nói cậu nhớ chồng cậu, tớ sẽ túm tóc cậu đánh nhau giữa đường đấy.”


“…” Vân Vụ Lai vẫn cần giữ thể diện “Không nói thì thôi.”


Nhưng cô đúng là nhớ Chúc Khải Toàn mà!


“Vậy khi nào chồng cậu qua đây nữa?” Vạn Hựu hỏi, cô nhìn ngày tháng trên điện thoại “Ồ, sắp đến Giáng sinh rồi, còn có mấy ngày nữa chắc anh ấy không qua đâu nhỉ, đến lúc đó cậu về là được rồi.”


Vân Vụ Lai chớp mắt hai cái.


Còn khoảng 20 ngày nữa mới đến Giáng sinh, anh ghé qua giữa chừng một chuyến thì có sao đâu?


Trước khi đi, Chúc Khải Toàn ở sân bay đã thề thốt đảm bảo với cô rằng sẽ rất nhanh qua thăm cô. Bây giờ anh đã về được hơn một tuần rồi, hoàn toàn không đả động gì đến chuyện này, người đàn ông này lẽ nào đã cho cô một lời hứa suông?


Thế là cô uyển chuyển bắt đầu thăm dò: Anh đang làm gì vậy?


Chúc Khải Toàn: Đang họp.


Vân Vụ Lai tính toán chênh lệch múi giờ: Muộn thế này mà còn họp sao?



Chúc Khải Toàn liền kể sơ qua chuyện công ty cho Vân Vụ Lai nghe.


Vân Vụ Lai lập tức cảm thấy những chiếc túi mua sắm trong tay trở nên nặng trĩu. Bên anh xảy ra chuyện đang sứt đầu mẻ trán, còn cô thì lại ở đây vung tiền không tiếc tay. Cô thậm chí còn thầm đọc một câu thơ cổ đã học từ nhỏ: “Thương nữ bất tri vong quốc hận, cách giang do xướng Hậu Đình hoa.”*


(*) Chú thích: Một câu thơ nổi tiếng của Đỗ Mục, ý chỉ những người mải mê ăn chơi hưởng lạc mà không biết đến nỗi đau mất nước.


Sau đó, cô hết sức dè dặt hỏi: Anh đang nhắc em tiêu tiền tiết kiệm một chút à?


Chúc Khải Toàn không nhịn được cười: Không phải, chỉ mất một dự án thôi, không phải chuyện gì to tát, chỉ là sắp tới anh sẽ rất bận, tạm thời không có thời gian qua tìm em.


Để vãn hồi tổn thất nhiều nhất có thể, thời gian tới công ty chắc chắn sẽ kiểm soát nghiêm ngặt các dự án hiện có, đồng thời tích cực hơn trong việc tranh thủ cơ hội ở các dự án khác.


Anh vốn đã đặt vé máy bay đến Paris vào tuần sau để tạo bất ngờ cho cô, bây giờ xem ra cũng đành phải hủy.


Vân Vụ Lai không trả lời.


Chúc Khải Toàn tưởng cô có lẽ đã giận rồi.


Kết quả là cô gửi qua một ảnh chụp màn hình vé máy bay một chiều, vào mấy ngày trước Giáng sinh, cách hiện tại khoảng hai mươi ngày.


Ồ, vậy thì em qua tìm anh là được chứ gì.


 


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 61
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...