Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 60


Gửi ảnh xong, Vân Vụ Lai lại gửi thêm một tin nhắn tạm biệt nghiêm túc: “Ngủ ngon.”


Chúc Khải Toàn cười mắng: “Ngủ ngon cái đầu em.”


Chẳng phải cô ỷ vào việc anh không ở bên cạnh nên không làm gì được cô, vì vậy mới tác oai tác quái sao.


Người phụ nữ này chính là như vậy, lúc không thân thì trông thoát tục như tiên nữ, nhưng thực chất chỉ toàn là làm giá. Trước mặt người thân quen, cô tinh thông đủ mọi trò nũng nịu ăn vạ, một bụng ý đồ xấu cứ sùng sục sôi lên.


Vân Vụ Lai rất thích tạo ra ảo ảnh năm tháng tĩnh lặng, vẫn là câu nói đó: “Ngủ ngon.”


Sau mấy hiệp tán tỉnh trêu chọc nữa thì cuộc trò chuyện mới kết thúc, sau đó Chúc Khải Toàn đương nhiên là phóng to bức ảnh ra xem kỹ.


Bức ảnh được cô ngồi trên giường chụp qua gương. Cô mặc một chiếc váy hai dây mà anh chưa từng thấy, hở hang hơn nhiều so với mấy chiếc anh từng thấy trước đây, phô bày một cách phóng khoáng những dấu vết mờ ám mà anh đã tạo ra trên người cô trước đó. Góc độ hai chân co lên mang theo một sự ám chỉ vừa mời gọi lại vừa từ chối, đầu gối cũng có vết bầm. Mấy ngày qua anh không hề thương hoa tiếc ngọc, có lúc thậm chí còn cố tình muốn làm cô bị thương — khi tình yêu đến mãnh liệt và cuộn trào, hình thức biểu hiện của nó thường mang theo h*m m**n phá hủy, càng thấy cô khóc lóc cầu xin, đau đớn giãy giụa, anh lại càng mất kiểm soát.


Nhưng biểu cảm của cô lại vô cùng ngây thơ và mơ màng, đầu hơi nghiêng, để lộ nửa khuôn mặt từ phía sau điện thoại.


Hai cảm giác hoàn toàn trái ngược va chạm vào nhau trên người cô, tạo ra một cảm giác vừa trong trẻo vừa gợi tình, còn chí mạng hơn cả sự gợi cảm tr*n tr**.


Mang theo những ký ức và liên tưởng không dành cho trẻ em đi vào giấc ngủ, nhưng giấc mơ lại rất trong sáng, quay về khung cảnh mười hai năm trước khi vừa mới quen cô.


Khai giảng chưa được mấy ngày, những người ưa nhìn hoặc nhà có tiền trong trường bắt đầu nổi danh, kết bè kết phái với nhau. Con gái xinh ở Gia Lam khá nhiều, Chúc Khải Toàn rất thích rủ rê Phó Hành Thử cùng đi ngắm gái đẹp, nhưng ngắm thì ngắm, hoàn toàn chỉ là dưới góc độ thưởng thức, không có suy nghĩ thừa thãi.


Thời gian đầu, Vân Vụ Lai không nằm trong số những học sinh có chút danh tiếng đó. Vốn dĩ nhan sắc của cô không thuộc dạng quá kinh diễm, lúc đó cũng không mấy chú trọng ăn diện, tính cách lại trầm lặng, chẳng có cảm giác tồn tại gì.



Lần đầu tiên Chúc Khải Toàn nhìn thấy cô là ở nhà ăn của trường, cô xếp ở hàng bên cạnh. Nói là vừa gặp đã yêu thì cũng không hẳn, anh chỉ cảm thấy cô trông rất sạch sẽ, ấn tượng lớn nhất là tấm lưng của cô gái này thẳng tắp, khí chất rất tốt. Theo tính cách của anh, gặp được người ở cấp độ này là đủ để anh í ới gọi Phó Hành Thử cùng ngắm gái đẹp rồi.


Anh vỗ vai Phó Hành Thử.


Phó Hành Thử quay đầu lại: “Gì thế?”


“…” Chúc Khải Toàn ngập ngừng một chút rồi nói “Không có gì.”


Không biết tại sao, lần này anh lại không chia sẻ với Phó Hành Thử.


Trường học cũng chỉ lớn có vậy, kể từ lần gặp đó, ngày nào anh cũng gặp cô trong trường, rồi lần nào cũng không nhịn được mà nhìn cô thêm vài lần. Cô rất thần kỳ, nhìn thoáng qua thì bình thường, nhưng càng nhìn lại càng đẹp. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, trong mắt anh, cô đã là cô gái xinh đẹp nhất toàn trường.


Trong nhóm bạn, có một người anh em tên Hứa Húc là người đầu tiên nhắc đến Vân Vụ Lai. Mấy ngày sau, lúc đang ăn cơm cùng nhau, anh ta nhìn thấy cô ở phía xa, bèn thuận miệng nói vài câu: “Kia là hoa khôi lớp tớ, bọn con trai lớp tớ bảo cậu yas là tiên nữ.”


Một nam sinh khác liếc nhìn, trêu chọc: “Trông trong sáng phết, sao Húc ca không ra tay đi?”


“Kiểu con gái này nhạt nhẽo lắm.” Hứa Húc lắc đầu “Chỉ biết học hành chăm chỉ, nhát gan, không phải kiểu người ăn chơi.”


Hứa Húc không có hứng thú với Vân Vụ Lai, nhanh chóng lướt qua chủ đề này, không cho thêm thông tin gì khác.


Nhưng sự tò mò của Chúc Khải Toàn về Vân Vụ Lai lại bắt đầu bén rễ từ đây, và nhanh chóng phát triển đến mức không thể kiểm soát nổi.


Bỏ qua những cảm tình mơ hồ thời thơ ấu dành cho những bạn nữ xinh đẹp, Vân Vụ Lai là người đầu tiên, và cũng là duy nhất trong đời Chúc Khải Toàn thực sự yêu. Anh chỉ từng yêu cô, chỉ từng có tiếp xúc thân mật với một mình cô. Từ lúc biết yêu ở tuổi 15, cuộc đời anh đã hằn sâu dấu ấn của Vân Vụ Lai. Ngay cả ba năm sau khi chia tay, anh vẫn có một thân phận quan trọng ràng buộc mình: chồng của cô.


Anh tự ràng buộc mình, nhưng không dùng điều đó làm điều kiện tương đương để ràng buộc Vân Vụ Lai. Ba năm qua cô sống thế nào, anh không có tư cách can thiệp. Đến nước này, càng không nên tự tìm chuyện lôi quá khứ ra để tính sổ, ngoài việc làm tăng thêm khúc mắc và phá vỡ bầu không khí ra thì chẳng có tác dụng gì.



Chúc Khải Toàn tỉnh dậy từ trong mơ là tám giờ rưỡi, cũng gần đến giờ dậy đi làm. Anh gửi một tin nhắn Wechat chúc buổi sáng cho Vân Vụ Lai: “Anh dậy rồi.”


Bên Paris lúc này là một giờ rưỡi sáng, nhưng Vân Vụ Lai lại trả lời ngay lập tức: “Chào buổi sáng.”


Chúc Khải Toàn cũng không để tâm, chỉ nghĩ là cô thức khuya, bèn nói: “Muộn thế này còn chưa ngủ? Ngủ sớm đi em.”


Vân Vụ Lai nói: “Biết rồi.”


Các cặp đôi đang yêu nồng cháy đương nhiên không thể kết thúc cuộc trò chuyện dễ dàng như vậy, Chúc Khải Toàn gọi điện qua.


Vân Vụ Lai bị yêu cầu gọi thoại đột ngột hiện ra làm giật nảy mình, điện thoại cầm không chắc rơi xuống giường. Cô thở hắt ra một hơi, nhặt điện thoại lên, nhận cuộc gọi, hắng giọng rồi lên tiếng: “Alô.”


Giọng nói lí nhí, có chút ngái ngủ, nếu nghe kỹ còn có vài phần hoảng hốt không kiềm được.


“Anh mơ thấy em.” Chúc Khải Toàn nói.


Vân Vụ Lai buột miệng mắng: “Đồ không biết xấu hổ.”


Chúc Khải Toàn ở đầu dây bên kia im lặng, vài giây sau, anh cất giọng đầy ẩn ý: “Nhưng hình như anh có nói anh mơ thấy gì đâu? Sao lại không biết xấu hổ rồi.”


Đầu óc Vân Vụ Lai “bùm” một tiếng, trở nên trống rỗng. Cô… đây chẳng phải là chưa khảo đã xưng rồi sao.


Bây giờ cô chỉ mong Chúc Khải Toàn câm miệng lại.


Nhưng sao Chúc Khải Toàn có thể dễ dàng bỏ qua cho cô được, anh dẫn dắt từng bước: “Nghe giọng thì em cũng vừa mới ngủ dậy à?”



Vân Vụ Lai: “…”


Chúc Khải Toàn: “Mơ thấy anh à?”


Vân Vụ Lai: “…”


Nếu những câu trước là dùng dao cùn cứa cổ, thì câu hỏi cuối cùng của Chúc Khải Toàn chính là tung chiêu cuối hạ gục cô ngay lập tức: “Còn mơ thấy làm chuyện không biết xấu hổ với anh nữa à?”


Vân Vụ Lai: “…”


Chúc Khải Toàn: “Chậc.”


Chút hơi tàn còn lại của Vân Vụ Lai cũng theo tiếng “chậc” đầy ý vị của anh mà đứt đoạn, cô tức tối dập máy.


Đúng vậy, cô, Vân Vụ Lai, một nữ cường thành thị trông có vẻ điềm tĩnh, ung dung, thanh tâm quả dục, vậy mà vào đêm thứ hai sau khi chồng rời đi, đã có giấc mộng xuân đầu tiên trong đời vì dục cầu bất mãn. Lúc Chúc Khải Toàn gọi đến, cô vừa mới tỉnh dậy từ giấc mơ đẫm mồ hôi, những hình ảnh đỏ mặt tía tai trong mơ vẫn còn vang vọng rõ mồn một trong đầu, ngay cả cơ thể cũng vẫn còn cảm nhận được dư vị mãnh liệt khiến người ta không thể ngừng lại.


Cô từ chối, không nói chuyện với Chúc Khải Toàn nữa, nhét điện thoại vào trong chăn, che đậy kỹ càng như đang che giấu một con mãnh thú, sau đó vội vàng như chạy trốn mà vào phòng tắm.


Dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen dội xuống từ trên đỉnh đầu.


Cơ thể đã được gột rửa sạch sẽ, nhưng đầu óc vẫn còn nóng ran.


Cô lại có thể đói khát đến mức này sao? Lại còn ngốc đến mức để Chúc Khải Toàn đoán ra được.


Sao con người Chúc Khải Toàn lại có thể tinh ranh đến thế chứ?



Tắm xong thay quần áo ra ngoài, lại phát hiện trong bếp đang bật đèn ngủ, Vạn Hựu đang cầm một tách trà đưa lên miệng, ánh mắt không chớp nhìn cô chằm chằm: “Trước khi ngủ cậu không phải tắm rồi à? Sao lại tắm lần nữa thế.”


Vân Vụ Lai không muốn nói nhiều: “Ừ.”


“Tắm thì thôi đi, còn ở trong đó la lối om sòm.” Vạn Hựu rất khó hiểu, “Tớ phát hiện từ sau khi chồng cậu đi, cậu cứ kỳ quặc thế nào ấy.”


La lối om sòm chỗ nào chứ, chẳng phải cô chỉ hét lên một tiếng thôi sao? Vân Vụ Lai hùng hồn hỏi lại: “Tớ đ*ng t*nh, không được à?”


Vạn Hựu: ???


Được chứ, sao lại không, cậu đã nói thế rồi thì tớ đương nhiên phải nói là được rồi.


Sở dĩ Vân Vụ Lai trả lời như vậy, hoàn toàn là lấy Vạn Hựu ra làm thí nghiệm, cô quyết tâm phải duy trì và khuếch đại sự tự tin này để có thể đường hoàng đối mặt với Chúc Khải Toàn.


Kể cả cô có mơ giấc mơ như vậy thì đã sao, chẳng lẽ cô mơ thấy chồng người khác à?


Không phải, là chồng của cô.


Chồng của mình, muốn mơ thế nào thì mơ thế đó.


Anh giỏi như vậy, có bản lĩnh thì đừng có gặp cô là đòi biến những giấc mơ đó thành hiện thực nữa đi.


Vân Vụ Lai hùng hổ hiên ngang tìm điện thoại trong chăn ra, chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với những lời lẽ th* t*c dồn dập của Chúc Khải Toàn, nhưng toàn bộ ý chí chiến đấu lại tan thành mây khói ngay khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn chưa đọc.


Chúc Khải Toàn không nhân cơ hội này để sỉ nhục cô, anh chỉ gửi cho cô một tin nhắn.


Anh nói: “Vân Vụ Lai, anh cũng rất nhớ em.”


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 60
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...