Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 76
Hai người đi qua hải quan, qua cả cửa kiểm tra an ninh, cuối cùng ngồi xuống phòng chờ, Vân Vụ Lai vẫn ngơ ngác nhìn Chúc Khải Toàn.
Chúc Khải Toàn không nhịn được cười, xoa đầu cô: “Đơ luôn rồi à?”
Nói rồi, anh vòng tay qua vai, kéo cô vào lòng mình.
Vân Vụ Lai lí nhí: “Anh mới đơ ấy.”
Cô chỉ là có chút không dám tin vào sự thật, không dám quá kích động, chỉ sợ vui quá mất khôn, tỉnh dậy lại phát hiện ra là mơ, mừng hụt một phen.
Giữa niềm vui sướng, cô cũng nhận ra muộn màng rằng mình lại bị anh lừa rồi. Hại cô còn lo được lo mất mấy ngày, tưởng rằng anh nỡ để cô đi thật.
Anh đúng là rất nỡ để cô đi, vì anh cũng đi cùng.
“Lần nào anh cũng thế.” Vân Vụ Lai đấm nhẹ vào lưng anh hai cái, vốn định tỏ ra nghiêm túc, nhưng nói đến hai chữ cuối cùng lại không kìm được mà bật cười.
Chúc Khải Toàn trêu cô: “Lần nào anh cũng thế, sao lần nào em cũng mắc bẫy vậy.”
Vân Vụ Lai hít hà mùi dầu gội trên người anh, vòng tay ôm eo anh cảm nhận sự tiếp xúc qua lớp áo, cô dụi mặt vào vai anh hai cái bất chấp nguy cơ lem lớp trang điểm, cuối cùng cũng tin rằng anh thật sự đã lén mua vé máy bay, sắp xếp xong công việc để đi Paris cùng cô.
Chúc Khải Toàn là một người đàn ông lãng mạn, rất giỏi tạo ra những bất ngờ trong cuộc sống thường ngày bình lặng.
Sao năm đó cô lại thả anh về với biển lớn cơ chứ.
May mà ba năm qua không bị người khác vớt đi mất, may mắn, may mắn quá.
Cô sẽ không bao giờ buông tay anh ra nữa.
Mười mấy tiếng đồng hồ bay về Paris trôi qua rất nhanh, hai người ngồi cạnh nhau tán gẫu, cãi nhau vì những chủ đề ngây ngô và vô bổ, kiểu mà Phó Minh Chước nghe được chắc cũng phải bật cười.
Đến khi Vân Vụ Lai nói mệt rồi, cô tìm một vị trí thoải mái trên vai Chúc Khải Toàn rồi nhắm mắt ngủ.
Chúc Khải Toàn sợ cô lạnh, định gọi tiếp viên hàng không lấy chăn.
“Không cần đâu, bẩn lắm.” Vân Vụ Lai ngăn anh lại ngay, cô hất cằm về phía giá để hành lý, ra hiệu cho anh lấy đồ “Trong túi em có mang theo rồi.”
Chúc Khải Toàn thấy túi của cô không lớn lắm, có chút nghi ngờ, kết quả là cái con người lắm chuyện Vân Vụ Lai này thật sự có để một chiếc chăn trong túi, đựng trong túi trong suốt, hút chân không thành một miếng nhỏ và mỏng.
Ba chữ “đồ lắm chuyện” không chỉ xuất hiện trong đầu anh mà anh còn nói thẳng ra miệng.
Nhưng sau khi lấy chiếc chăn ra, anh lại “miệng thì chê mà thân thể lại thành thật” mà kéo chăn đắp chung với cô.
“Đừng đắp, không phải anh chê em lắm chuyện à.” Vân Vụ Lai bực bội nói “Anh tự đi mà gọi tiếp viên lấy một cái không lắm chuyện ấy.”
Chúc Khải Toàn nhấc chăn lên, trùm kín đầu cả hai người.
“Anh làm chuyện xấu đây.” Dưới tấm chăn che đậy, anh cười nghiêng đầu qua hôn cô.
Có lẽ vì đang ở nơi công cộng, Chúc Khải Toàn rất kiềm chế, vô cùng kiên nhẫn, không hề đi sâu vào mà chỉ luôn m*t lấy môi cô, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ vài cái, hơi đau nhưng phần nhiều là cảm giác ngưa ngứa.
Vân Vụ Lai bị anh trêu cho lơ lửng giữa không trung.
Cô vô thức đưa đầu lưỡi ra, thăm dò chạm vào môi anh.
Chúc Khải Toàn sao có thể không hiểu ý đồ của cô, anh bật cười trầm thấp, siết chặt vai cô rồi hôn sâu xuống.
Trên độ cao ba vạn feet, máy bay tắm mình trong ánh ráng chiều rực rỡ, xuyên qua những tầng mây ẩm ướt.
Lúc hạ cánh, Paris vẫn là ban ngày, chỉ là thời tiết không đẹp lắm, trời đang mưa, âm u lạnh lẽo.
Vân Vụ Lai đã hỏi Vạn Hựu từ trước, biết rằng lần này Vạn Hựu sẽ ở trong nước khá lâu, nhưng vì cô muốn đưa Chúc Khải Toàn về, để cho chắc ăn, cô lại nhắn tin báo cho Vạn Hựu một tiếng trên xe taxi.
Vạn Hựu nói mình vẫn đang ở trong nước, tạm thời chưa về Paris, nói xong chuyện nghiêm túc còn tiện tay thêm một icon mặt chó rất đểu, nói: Thế là hai người không cần phải ra khách sạn nữa rồi, cứ ở nhà mà tự do phát huy nhé~
Vân Vụ Lai: “…”
Lại là tự do phát huy.
Cô thật sự không thể nhìn thẳng vào bốn chữ này nữa rồi.
Chúc Khải Toàn không ngủ mấy trên máy bay, nhưng khi máy bay hạ cánh lại bắt đầu buồn ngủ, vừa lên taxi đã dựa vào vai Vân Vụ Lai chợp mắt.
Ngay lúc Vân Vụ Lai định dùng một loạt sticker để đối phó với Vạn Hựu, Chúc Khải Toàn đột nhiên vươn tay ra, dùng ngón trỏ chọc mấy cái vào điện thoại của cô.
“…” Vân Vụ Lai trơ mắt nhìn dòng chữ “Okelaaa~” được gửi đi từ khung chat của mình.
Cô đặt điện thoại xuống, quay đầu sang thì thấy ánh mắt sáng quắc của anh.
Cô hỏi một câu thừa thãi: “Chưa ngủ à?”
“Ừm.” Chúc Khải Toàn rất thản nhiên.
Vân Vụ Lai cảm thấy mình cần phải giáo huấn anh một chút: “Anh có thấy hành vi xem trộm điện thoại của em và tự ý trả lời tin nhắn Wechat của em là không tốt lắm không?”
Chúc Khải Toàn không hề có chút hối cải, lắc đầu như trống bỏi.
Không thấy.
Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài của Vân Vụ Lai đều là của anh.
Vân Vụ Lai: “…”
Chúc Khải Toàn móc điện thoại của mình từ túi áo khoác ra đưa cho cô: “Điện thoại của anh cũng cho em xem bất cứ lúc nào.”
Vân Vụ Lai nhìn chiếc điện thoại trong lòng bàn tay anh, do dự hai giây, không chống lại được sự cám dỗ, bèn đưa tay cầm lấy.
Cô quả thực khá tò mò về điện thoại của Chúc Khải Toàn, khi thích một người, bạn sẽ có bản năng muốn tìm hiểu về người đó nhiều hơn. Từ lúc quay lại với nhau, cô vẫn chưa xem điện thoại của anh lần nào. Hồi trước khi còn yêu nhau, điện thoại của anh cô có thể xem tùy ý, nhưng cô không muốn mình trông quá lo được lo mất, chỉ dùng khi cần chứ không cố tình kiểm tra.
Nhưng anh đã dám cho cô xem điện thoại thì đương nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ giữ lại lịch sử trò chuyện trong nửa tháng gần đây.
“Tiêu hủy bằng chứng à?” Cô lườm anh.
Chúc Khải Toàn không hề hoảng hốt, diễn giải sự mặt dày vô sỉ đến mức hoàn hảo: “Không, chỉ là dọn dẹp bộ nhớ điện thoại thôi.”
Vân Vụ Lai lại lườm anh một cái rồi lướt xuống dưới.
Cô nhìn thấy một nhóm chat tên là “Cách mạng chưa thành công, vũ trang đoạt chính quyền”.
Đây chính là nhóm tác chiến cho kế hoạch cầu hôn.
Toàn bộ quá trình cầu hôn từ lên kế hoạch, diễn tập đến khi thực hiện kéo dài hơn một tháng trời, anh vừa từ Paris về là đã bắt tay vào chuẩn bị.
Lịch sử trò chuyện quá nhiều, Vân Vụ Lai nhất thời không xem hết được.
Lòng cô mềm nhũn ra.
Sự mềm lòng này không kéo dài được bao lâu, nó đã tan thành mây khói ngay khi cô mở album ảnh trên điện thoại của Chúc Khải Toàn.
Trong điện thoại của anh lưu mấy tấm ảnh nhạy cảm của cô, do anh chụp lúc cô đang ngủ hoặc không để ý, không lộ bộ phận riêng tư nhưng đều là kiểu khiến người ta suy nghĩ miên man.
Có một tấm chụp tấm lưng trần của cô khi đang quỳ, mặt hơi nghiêng, môi hé mở, dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, làn da ướt đẫm mồ hôi lấp lánh ánh sáng vụn vặt, mái tóc dày gần như rũ xuống theo lực hút của trái đất, chỉ còn vài sợi bị mồ hôi dính trên lưng, mỗi một sợi tóc đều toát lên vẻ quyến rũ phong tình.
Còn có một tấm chụp lúc cô đang ngủ, chiếc chăn được đặt khéo léo ở vị trí dưới xương quai xanh khoảng một phân, đường cong sâu thẳm, ẩn hiện trong bóng tối, nửa kín nửa hở, là kiểu khêu gợi nhất.
Cũng là lúc cô ngủ, anh tựa đầu vào cạnh cô, chụp một tấm selfie cận mặt, tuy rất ấm áp nhưng nền là chiếc gối, cả tấm ảnh không có một dấu vết nào của quần áo, bất cứ ai nhìn vào cũng có thể cảm nhận được khung cảnh không thể nói thành lời đằng sau.
…
Công bằng mà nói, ảnh nào cũng chụp rất đẹp.
Nhưng Vân Vụ Lai vẫn kiên quyết đòi xóa ảnh.
Chúc Khải Toàn không chịu: “Có gì mà phải xóa, Vân Vụ Lai em có hiểu nghệ thuật không hả? Phí công em còn là một nhà thiết kế.”
“Không hiểu.” Vân Vụ Lai nói rất hùng hồn, “Sau này anh lấy chúng ra uy h**p em hoặc trả thù em thì sao?”
“Anh điên à, anh có thể đưa ảnh của vợ mình cho ai xem?” Chúc Khải Toàn nói “Ai dám nhìn anh móc mắt kẻ đó ra.”
Vân Vụ Lai vặn lại: “Vậy lỡ một ngày nào đó em không còn là vợ của anh nữa thì sao?”
“Là của anh, cả đời này là vợ của anh, kiếp sau cũng là vợ của anh, mãi mãi là vợ của anh.”
Anh vùi đầu vào cổ cô cọ cọ, bắt đầu giở trò ăn vạ như một chú chó lớn.
“Anh có chụp gì quá đáng đâu, những gì không nên lộ đều không lộ, còn thua cả ảnh bikini người ta đăng trên vòng bạn bè.”
“Sau này em ở Paris anh ở Cẩm Thành, xa như vậy, anh nhớ em thì phải làm sao, có ảnh thì anh có thể lấy ra xem.”
Vân Vụ Lai không phải là đối thủ của anh, trước những lời dụ dỗ ngon ngọt của anh, cô không thể nói được lời nào để phản bác.
Chúc Khải Toàn ghé vào tai cô thì thầm: “Vậy không thì chúng ta trao đổi, anh cũng gửi ảnh của anh cho em, kiểu táo bạo nhất luôn.”
Vân Vụ Lai một mặt thấy nhột tai, một mặt lại ngượng chín cả người, cô bịt tai lại né sang một bên: “Không thèm!”
Không thèm có nghĩa là miễn cưỡng đồng ý cho anh giữ lại ảnh.
Vạn Hựu không có ở đây, hai người về ở căn hộ của Vân Vụ Lai.
Chúc Khải Toàn thực hiện lời hứa với Vạn Hựu, tự do phát huy.
Người tự do phát huy vẫn chỉ có một mình anh, Vân Vụ Lai vẫn còn e thẹn ngượng ngùng.
Hai chữ “làm màu”, Chúc Khải Toàn thực sự đã nói đến phát chán.
Vân Vụ Lai đối diện với ánh mắt thất vọng của anh, cô nửa chột dạ nửa nghi hoặc mà sờ sờ mũi mình, giả vờ không hiểu, cúi đầu xuống xem điện thoại. Vừa rồi điện thoại reo mấy lần, cô và Chúc Khải Toàn đang bận nên tạm thời không để ý.
Chột dạ là vì biết mình không làm anh hài lòng.
Nghi hoặc là vì… sao cái người Chúc Khải Toàn này lại khó chiều đến thế? Rốt cuộc anh muốn cô phải thế nào?!
Chúc Khải Toàn tắm xong trở về, Vân Vụ Lai đang nằm sấp trên giường trò chuyện với Vạn Hựu.
Chúc Khải Toàn vỗ vỗ vào mông cô qua lớp chăn: “Đi tắm đi.”
Vân Vụ Lai không có tâm trạng đi tắm, cô đưa ảnh giấy đăng ký kết hôn của Vạn Hựu cho anh xem: “Nhìn này.”
Chúc Khải Toàn nhìn thấy mặt của Đới Dương là bất giác nhớ lại một vài trải nghiệm không mấy vui vẻ, anh không để lộ cảm xúc: “Không phải mấy hôm trước họ mới làm lành à, sao đã đi đăng ký rồi?”
“Đúng vậy, Vạn Hựu nói là lấy cảm hứng từ chúng ta.” Vân Vụ Lai cười rộ lên, hai cẳng chân gập lại, đung đa đung đưa “Tối qua hai người họ cãi nhau, tức quá lại đòi chia tay, kết quả là bắt chước chiêu của chúng ta, sáng sớm đã ra cục dân chính đăng ký. Kết hôn rồi thì không cãi nhau mà bỏ được nữa.”
Chúc Khải Toàn cười nhạt: “Đâu phải ai cũng giống chúng ta.”
Tỷ lệ ly hôn thời nay cao như vậy, sự ràng buộc của hôn nhân sớm đã chỉ còn là hình thức, lúc cần tan thì vẫn phải tan.
Lý lẽ này Vân Vụ Lai đương nhiên hiểu, cô bĩu môi: “Thử xem sao, có giấy tờ vẫn tốt hơn không có chứ.”
Chúc Khải Toàn chui vào chăn, nằm sấp xuống bên cạnh cô, vòng tay qua eo cô, thấy cô trò chuyện hăng say nên không giục cô đi tắm nữa, tự mình nhắm mắt ngủ.
Lúc lơ mơ sắp ngủ thiếp đi, Vân Vụ Lai huých cùi chỏ vào Chúc Khải Toàn, gọi anh: “Chúc Khải Toàn.”
Chúc Khải Toàn mở mắt ra.
Vân Vụ Lai rất sầu não: “Vạn Hựu nói cậu ấy có thể sẽ về nước phát triển, đang cân nhắc nghỉ việc, nếu cậu ấy về nước thì sau này em phải ở đây một mình rồi.”
“Không nỡ xa cô ấy à?” Chúc Khải Toàn mắt nhắm mắt mở hỏi.
Vân Vụ Lai nói: “Đương nhiên rồi.”
Để tìm được một người bạn cùng phòng hợp ý, đâu phải chuyện dễ dàng.
Chúc Khải Toàn xoa đầu cô.
Vân Vụ Lai lại trò chuyện với Vạn Hựu một lúc lâu, Vạn Hựu an ủi cô, nói rằng mình vẫn đang trong quá trình cân nhắc.
Nhưng Vân Vụ Lai dựa vào ý tứ trong lời nói của Vạn Hựu mà suy đoán, khả năng cao là Vạn Hựu sẽ về nước, dù sao cũng đã kết hôn, tình cảm vừa trải qua sóng gió cũng chưa ổn định, sống xa nhau hai nơi lâu dài chắc chắn không ổn.
Trong lúc chờ Vạn Hựu trả lời, Vân Vụ Lai ôm lấy Chúc Khải Toàn, hỏi anh: “Lần này anh ở lại với em bao lâu?”
Chúc Khải Toàn không đứng đắn: “Dùng hết bao rồi nói.”
Vé vẫn chưa mua, dù sao lần này cũng đã chuẩn bị sẵn, chắc chắn có thể ở lại lâu hơn lần trước.
“Vậy mà anh dùng nhanh thế.” Vân Vụ Lai lí nhí.
Thất sách rồi, hôm nay là ngày đầu tiên đến đã để anh không biết tiết chế.
Chúc Khải Toàn nghịch ngón tay cô, lơ đãng nói: “Anh có thể không dùng.”
Vân Vụ Lai theo phản xạ từ chối: “Không được.”
Lời của Chúc Khải Toàn có thể hiểu theo hai nghĩa, một là không làm nữa, hai là không dùng biện pháp tránh thai.
Không cần nói nhiều, ý của anh là vế sau.
Ý thức an toàn của Vân Vụ Lai cũng khá tốt, ở bên Chúc Khải Toàn bao nhiêu năm, số lần lên giường không dùng bao có thể đếm trên đầu ngón tay.
Sau khi từ chối, cô ngẫm lại lại thấy cũng không có gì là không thể chấp nhận được. Trước đây họ là sinh viên, bây giờ là vợ chồng, thân phận và mối quan hệ đã khác xưa rất nhiều.
Bây giờ họ có thể danh chính ngôn thuận có con rồi.
Nhưng cô chưa từng chuẩn bị nghiêm túc để chào đón Chúc Cửu Cửu, nhất thời cũng không mở miệng đồng ý được.
Trong lúc cô còn đang trợn mắt nhìn, Chúc Khải Toàn cười lên, cố tình hiểu sai ý cô, diễn giải thành ý thứ nhất: “Không được cái gì? Vừa nãy không phải còn khóc lóc kêu đừng mà, lừa anh à.”
Mặt Vân Vụ Lai “vụt” một tiếng đỏ bừng trong vòng hai giây.
Đúng lúc tin nhắn Wechat của Vạn Hựu đến, cô lập tức cúi đầu xuống xem như một hành động giấu đầu hở đuôi, quay gáy về phía anh.
Chúc Khải Toàn nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ rực của cô một lúc, rồi vươn tay ra trêu một chút.
“Đừng động vào!” Vân Vụ Lai thẹn quá hóa giận, vung tay gạt tay anh ra.
Anh ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào lưng cô, ngoan ngoãn không động đậy nữa.
Hai cô gái trò chuyện xung quanh chủ đề hôn nhân nửa ngày trời, đến khi Vân Vụ Lai đặt điện thoại xuống thì Chúc Khải Toàn đã ngủ say. Vân Vụ Lai quay người lại, dùng ngón tay mân mê ngũ quan của Chúc Khải Toàn.
Lúc nãy trò chuyện với Vạn Hựu, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Có lẽ, lần này có thể đổi lại là cô tạo bất ngờ cho Chúc Khải Toàn.
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 76
10.0/10 từ 17 lượt.
