Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 5
Phó Hành Thử không nuốt lời, thử thách nói thật mà anh ta đưa ra quả thật rất văn minh, không hề có chút màu sắc nào thiếu trong sáng.
“Xì!” Dàn phù rể phù dâu không rõ chân tướng đồng loạt xuýt xoa tỏ vẻ thất vọng.
Bảo một người đàn ông chọn ra một người giữa ba cô gái, đương nhiên ở một mức độ nào đó cũng được coi là một câu hỏi khá hóc búa, dẫu sao cũng rất dễ đắc tội người khác, nhưng ai bảo lựa chọn thử thách lại quá bùng nổ, khiến cho việc nói thật bị đem ra so sánh chẳng khác nào “gạch ngói đặt cạnh châu ngọc”.
“Nói thật hay chọn thử thách?” Phó Hành Thử ung dung xoay xoay ly rượu trong tay, giục giã “Nhanh lên đi.”
Người bình thường đều sẽ chọn nói thật.
Chúc Khải Toàn liếc nhìn Nghê Đông.
Nghê Đông xưa nay vẫn luôn là cây hài của hội anh em, bản thân anh ta cũng chưa bao giờ keo kiệt trong việc làm một diễn viên hài mang lại niềm vui cho mọi người. Trước tình cảnh này, anh ta phối hợp ôm chặt cổ áo, ra vẻ sợ hãi: “A Khải, em cảnh cáo anh đừng có làm bậy, em là trai thẳng một trăm phần trăm đấy!”
Giữa tràng cười phá lên của mọi người, Chúc Khải Toàn bật cười một tiếng, làm động tác như sắp níu lấy Nghê Đông.
Hình ảnh của thử thách mạo hiểm quá sức tưởng tượng, Nghê Đông chỉ nghĩ đến thôi đã nổi hết cả da gà, cả người anh ta như mèo xù lông nhảy dựng lên, lùi xa ba thước.
Bầu không khí tại hiện trường đã được hâm nóng hoàn toàn, Hạo Tử lập tức tóm lấy Nghê Đông áp giải đến trước mặt Chúc Khải Toàn: “Đông Qua, chạy đi đâu?”
Nghê Đông không giãy ra được, la lớn: “A Khải, bảo anh chọn một phù dâu thôi mà, có gì mà phải do dự chứ, đổi lại là tôi thì tôi đã chọn tiên nữ Vụ Lai rồi.”
Nghe giọng điệu, Nghê Đông chỉ ước gì mình có thể thay Chúc Khải Toàn trở thành người thua cuộc để nhận hình phạt.
Lịch sử luôn lặp lại một cách đáng kinh ngạc.
Một năm trước, vào ngày Phó Hành Thử và Yến Tùy gặp lại nhau, Nghê Đông không biết thân phận của Yến Tùy đã từng hăm hở muốn tiếp cận người đẹp họ Yến, mà Phó Hành Thử lại cứ vờ như không biết, nếu không phải Chúc Khải Toàn kịp thời chạy tới ngăn cản, Nghê Đông đã chuẩn bị vác cái mặt dày tấn công chị Phó tương lai rồi.
Mà hôm nay, Nghê Đông không biết thân phận của Vân Vụ Lai, lại một lần nữa mèo mù vớ phải cá rán, xác định đúng mục tiêu.
Cứ như một cái máy dò chị dâu hình người.
Phó Hành Thử cũng nhớ ra chuyện đó, anh ta thù dai vỗ một cái vào sau gáy Nghê Đông, cười mắng: “Cút sang một bên, có chuyện gì của cậu ở đây?”
“Nào, có gan thì hôn đi.” Nghê Đông chơi tới bến, dí sát mặt mình vào trước mặt Chúc Khải Toàn “Ván sau em mà thua, em cũng muốn thử thách nói thật y như vậy.”
Chúc Khải Toàn ghét bỏ đẩy mặt anh ta ra, nhìn sang Phó Hành Thử, trơ tráo chơi xấu: “Đổi câu hỏi khác đi, hoặc để phù dâu chọn trước.”
Nếu trò thật hay thách có thể thay đổi hình phạt thì nó đã mất đi ý nghĩa rồi, Phó Hành Thử đương nhiên không đồng ý.
Rốt cuộc vẫn là tâm tư con gái tinh tế nhạy cảm hơn, Yến Tùy lập tức hiểu được ý của Chúc Khải Toàn. Con gái không giống con trai, không thể thoải mái vô tư không kiêng kỵ gì, trong những lựa chọn kiểu này mà không được chọn, ít nhiều cũng sẽ thấy mất mặt.
Mỗi một phù dâu đều là bạn tốt của cô ấy, đều vì cô ấy mới xuất hiện ở đây, cô ấy có nghĩa vụ phải quan tâm đến cảm xúc của tất cả mọi người.
Cô ấy bước đến bên cạnh Phó Hành Thử, choàng tay qua cổ anh, thì thầm vài câu vào tai anh để giải thích.
Phó Hành Thử kiên nhẫn nghe xong.
Thôi được, tuy là đàn ông, anh thật sự không cảm thấy chuyện này có gì đáng phải né tránh, nhưng vẫn nghe theo lời vợ, chuẩn bị đổi câu hỏi khác để làm khó Chúc Khải Toàn.
Đúng lúc này, Phó Hành Thử nghe thấy Chúc Khải Toàn nói: “Vụ Lai, em chọn trước đi.”
Ồ, càng hay rồi đây. Phó Hành Thử ngồi xem kịch vui, không hề nhắc nhở Chúc Khải Toàn phạm quy.
Vân Vụ Lai đang nhìn Nghê Đông mà buồn cười, không ngờ mình lại bị Chúc Khải Toàn gọi tên, cô hơi ngỡ ngàng nhìn sang.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh gọi cô là Vụ Lai.
Về cách xưng hô với cô, người bình thường đều gọi là “Vụ Lai”, hội của Phó Hành Thử và Yến Tùy thì gọi cô là “Vân Vụ”, vì họ cảm thấy trong ba chữ của tên cô, chữ Vân và Vụ nghe có vẻ là một thể thống nhất hơn.
Còn Chúc Khải Toàn, trước đây anh luôn thích gọi cả họ lẫn tên của cô.
Những người đang yêu luôn có thể biến một cái tên bình thường trở thành một cái tên mang ý nghĩa độc nhất vô nhị trên thế giới.
Thế nên cách gọi “Vụ Lai” này của Chúc Khải Toàn, thực chất còn xa cách hơn cả bạn bè, giống như sự thân mật khách sáo và giả tạo giữa những người vẫn còn xa lạ.
Người không biết chuyện thật sự sẽ nghĩ rằng hôm nay họ mới quen nhau.
Ánh mắt của mọi người lại tập trung vào Vân Vụ Lai. Nghê Đông và Háo Tử tranh nhau chỉ vào mình, hy vọng có thể được cô đoái hoài.
Chúc Khải Toàn chỉ lặng lẽ nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.
Giữa những tiếng cười nói vui vẻ, một rào cản vô hình mà chỉ anh và cô mới có thể cảm nhận được đã được dựng lên.
Ngột ngạt, chật chội.
Rút dây động rừng.
Anh hy vọng cô sẽ trả lời thế nào, nói là anh ư.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh vài giây, rồi khẽ quay đầu đi, nhìn về phía Nghê Đông đang điên cuồng ra hiệu cho mình: “Vậy thì Nghê Đông đi.”
Tuy Nghê Đông vẫn luôn tích cực tự đề cử, nhưng phần lớn là xuất phát từ tâm lý muốn khuấy động bầu không khí.
Bởi vì anh ta rất rõ ràng nhan sắc của mình và Chúc Khải Toàn có một khoảng cách nhất định, yêu cái đẹp là bản tính của con người, các cô gái bình thường đương nhiên sẽ ưu tiên chọn người đẹp trai nhất.
Vì vậy khi nghe thấy Vân Vụ Lai nói ra tên mình, anh ta gần như không thể tin vào tai mình nữa.
“Chị thật sự chọn em à?” Anh ta hỏi lại với vẻ khó tin.
“Sao thế, tôi không thể chọn cậu à?” Vân Vụ Lai hỏi ngược lại.
Nghê Đông gật đầu như giã tỏi: “Đương nhiên là được rồi.” Anh ta nói thật “Em chỉ nghĩ là chị sẽ chọn A Khải.”
Cuối cùng cũng tin rằng mình đã được nữ thần may mắn chiếu cố, Nghê Đông đột nhiên phấn khích hẳn lên “Tôi đã nói rồi mà, trên đời này không phải ai cũng nông cạn chỉ nhìn vẻ bề ngoài đâu, vẫn có người biết thưởng thức vẻ đẹp nội tâm.”
“Ừm, tôi khá ngưỡng mộ kiểu con trai hoạt bát đáng yêu như cậu.” Vân Vụ Lai nói dối một cách nghiêm túc “Mẹ tôi dặn phải tránh xa đàn ông có mắt đào hoa.”
Phó Hành Thử và Yến Tùy đã cười đến phát điên.
Chúc Khải Toàn giật giật khóe miệng.
Đồ phụ nữ lật lọng.
Rõ ràng trước đây thứ cô thích nhất chính là đôi mắt của anh.
Nếu một cặp phù rể phù dâu đã được xác định, Phó Hành Thử bèn để hai phù dâu còn lại chọn luôn phù rể.
Một trong hai phù dâu là Thích Viên Viên đã có chồng chưa cưới, trai đẹp tuy bổ mắt, nhưng nếu đã không hái được thì vẫn nên để lại cho người có thể hái, cô ấy tiên phong chỉ vào Háo Tử: “Vậy tôi chọn cậu nhé.”
Giống như Nghê Đông, Háo Tử cũng rất kinh ngạc.
Ai mà ngờ được mấy cô phù dâu này lại hết người này đến người kia bỏ qua Chúc Khải Toàn, không biết là mắt có vấn đề hay đơn giản là không ham mê nam sắc nữa.
Phó Hành Thử cũng vô cùng khó hiểu, lựa chọn của Vân Vụ Lai thì anh còn có thể hiểu được, chẳng qua là con gái giữ thể diện nên không chọn người yêu cũ, nhưng Thích Viên Viên thì lại sao nữa?
Anh ta véo mặt Chúc Khải Toàn, nhìn qua nhìn lại: “Bộ lọc tình bạn của tôi dày quá rồi à?”
Phù rể và phù dâu còn sót lại chỉ còn La Tinh Tinh và Chúc Khải Toàn, tự động ghép thành một cặp.
Thực ra từ một năm trước, khi Yến Tùy và Phó Hành Thử vừa mới gặp lại, La Tinh Tinh đã từng có ý với Chúc Khải Toàn, sau đó trước sự từ chối khéo léo của anh, mối tình đơn phương này đã chết yểu, kết thúc trong ảm đạm.
Tuy bây giờ bản thân đã không còn thích Chúc Khải Toàn nữa, và việc ghép cặp phù rể phù dâu cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng La Tinh Tinh vẫn cảm thấy khá mất tự nhiên.
Cô ấy len lén quan sát Chúc Khải Toàn, thấy anh đang ngồi cách đó không xa. Đàn ông mặt dày hơn phụ nữ, dù có trở thành người bị bỏ lại cũng chẳng sao cả, không biết anh đã cười nói gì đó với Phó Hành Thử, dáng vẻ hoàn toàn không có ý kiến gì về kết quả ghép cặp.
La Tinh Tinh thầm mắng mình không phóng khoáng được, chuyện người ta chưa bao giờ để tâm, vật đổi sao dời đã sớm lật sang trang mới, cớ gì cô ấy phải tự mình suy diễn quá nhiều.
Nghĩ vậy, cô ấy thu lại ánh mắt.
Đúng lúc này, cô ấy nhạy cảm nhận ra một ánh nhìn không mấy thiện cảm đang đổ dồn về phía mình, thuận theo ánh nhìn đó, cô ấy dễ dàng tìm thấy chủ nhân của nó.
Chính là cô phù dâu từ phương xa tới của Yến Tùy.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Vân Vụ Lai lịch sự mỉm cười với cô ấy, không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào.
La Tinh Tinh vội vàng mỉm cười thân thiện lại với Vân Vụ Lai.
Đây là phản ứng bình thường có chút ngượng ngùng khi hai người không quen biết vô tình nhìn thấy nhau.
Sau đó Vân Vụ Lai liền nhìn sang chỗ khác.
Cảm giác áp bức khó chịu kia cũng không còn tìm thấy đâu nữa.
La Tinh Tinh yên tâm trở lại, xem ra là ảo giác của mình, không thù không oán, sao người khác có thể ôm giữ ác ý vô cớ với mình được chứ.
Ghép cặp kết thúc, trò chơi lại tiếp tục.
Phó Hành Thử biết chừng mực, không tiếp tục bắt nạt Chúc Khải Toàn nữa.
Thực ra lúc Yến Tùy chọn phù dâu không hề nghĩ đến Vân Vụ Lai, chính anh đã thuyết phục Yến Tùy mời Vân Vụ Lai đến. Không vì điều gì khác, chỉ vì biệt danh “Khải Toàn Quy Lai” chưa bao giờ thay đổi của Chúc Khải Toàn và những năm tháng cô đơn của anh.
Đưa hai người này vào cùng một không gian, nhiệm vụ của anh coi như đã hoàn thành, còn lại, anh không thể ép buộc, vẫn phải xem vào duyên phận của hai người họ.
Thời gian tiếp theo, Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai được yên ổn.
Mười giờ tối, Yến Tùy thì thầm vài câu với Vân Vụ Lai, hai người cùng đứng dậy.
“Sớm vậy?” Phó Hành Thử hỏi “Vân Vụ cũng về à?”
“Không sớm nữa đâu, mai năm giờ sáng em đã phải dậy trang điểm rồi, Vân Vụ lệch múi giờ mấy hôm nay đều ngủ không ngon.” Yến Tùy làm động tác “bái bai” với mọi người, nói: “Mọi người chơi vui vẻ nhé, bọn tôi về trước đây.”
Vân Vụ Lai cũng chào tạm biệt mọi người.
Cặp đôi tình nhân cũ vào những lúc thế này luôn có thể duy trì sự ăn ý cao độ, cả hai đều im lặng lướt qua đối phương.
Đợi đến khi bóng dáng hai cô gái biến mất sau cánh cửa, Phó Hành Thử nghĩ đến tâm huyết của mình không nhận được chút hồi đáp nào, không nhịn được mà mỉa mai Chúc Khải Toàn một câu: “Đồ bỏ đi.”
“Cậu mới là đồ bỏ đi.” Chúc Khải Toàn phản kích.
“Ví dụ?” Phó Hành Thử không biết mình bỏ đi chỗ nào, muốn nghe cho rõ.
Chúc Khải Toàn im lặng một lúc, mất kiên nhẫn nói: “Cậu lo chuyện kết hôn của mình đi được không, sao mà lắm chuyện thế.”
“Giờ thì cậu biết năm ngoái cậu phiền phức thế nào chưa?” Phó Hành Thử châm chọc.
Chúc Khải Toàn phát hiện ra lỗ hổng trong lời nói của Phó Hành Thử: “Vậy là cậu thấy việc tôi vun vào cho cậu và vợ cậu rất phiền phức à?”
Vừa hay Yến Tùy quên đồ quay lại phòng, thuận miệng hỏi một câu: “Hai người đang nói gì thế?”
Chúc Khải Toàn lập tức bán đứng Phó Hành Thử: “Cậu ấy thấy trước đây tôi không nên vun vào cho hai người.”
Nghe vậy, Yến Tùy cười như không cười nhìn Phó Hành Thử: “Ồ?”
Phó Hành Thử: “…”
Khó khăn lắm mới lựa lời ngon ngọt dỗ được Yến Tùy đi, Phó Hành Thử dở khóc dở cười chất vấn Chúc Khải Toàn: “Chúc Khải Toàn cậu bị bệnh gì vậy, còn lấy oán báo ân với tôi à?”
Chúc Khải Toàn không đáp lời, anh nghịch chiếc ly rượu vơi một nửa trong tay, chất lỏng màu hổ phách phản chiếu ánh sáng yếu ớt qua thành ly thủy tinh dày.
Rốt cuộc ai mới là kẻ lấy oán báo ân.
Có câu nói rất hay, vợ của anh em thì không được động vào, người “vợ” này không chỉ giới hạn ở người yêu hiện tại, mà còn bao gồm cả người yêu cũ, người từng thích, thậm chí là người từng thích mình.
Phạm vi rất rộng, nhưng biết sao được, tính chiếm hữu của con người chính là thứ vô lý như vậy.
Năm ngoái khi Nghê Đông để ý Yến Tùy mà Phó Hành Thử không tiện bày tỏ thái độ, chính anh đã kiên quyết ngăn cản tên ngốc đó lại.
Phó Hành Thử thì hay rồi, lúc Vân Vụ Lai chọn Nghê Đông, cả bàn tiệc có mỗi anh ta là cười điên cuồng nhất.
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 5
10.0/10 từ 17 lượt.
