Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 6


Lễ tuyên thệ trong hôn lễ của Phó Hành Thử và Yến Tùy được tổ chức tại trường trung học Gia Lam. Để phù hợp hơn với không khí của địa điểm, dàn phù rể phù dâu đều mặc đồng phục của trường Gia Lam, đến tiệc tối mới thay lễ phục.


Hai nhân vật chính không cùng khóa, nên đồng phục của phù dâu phù rể được may theo mẫu của khóa chú rể. Đồng phục đã được chỉnh sửa một vài chi tiết nhỏ so với bản gốc, nhưng gần như không có gì khác biệt.


Vân Vụ Lai phải dậy từ lúc chưa đến sáu giờ sáng. Sau khi trang điểm xong, cô đứng trước tấm gương sát đất trong khách sạn, ngắm nhìn bản thân trong bộ đồng phục, bất giác ngẩn ngơ một lúc lâu.


Lần cuối cùng cô mặc bộ đồ này, phải ngược dòng ký ức về chín năm trước.


Để tái hiện lại dáng vẻ của học sinh trung học một cách chân thực nhất, cô buộc tóc đuôi ngựa, đi giày thể thao, tháo hết tất cả trang sức trên người. Gương mặt chỉ kẻ lông mày, phủ một lớp nền mỏng đến độ nhạt nhòa, kiểu trang điểm này đừng nói là trai thẳng, đến cả gái thẳng cũng khó mà nhận ra.


Trong một khoảnh khắc, cô có cảm giác như được quay trở về những năm tháng trung học ấy.


Cẩm Thành buổi sớm mai thật yên tĩnh. Vào mùa đông, trời vẫn còn tối đen, chỉ cần mở cửa nhà là không khí đã ùa vào, mang theo hơi sương ẩm ướt, trong lành mà buốt giá. Cô đeo cặp sách, rón rén đóng cửa xuống lầu. Khi ấy, việc quản lý mỹ quan đô thị còn chưa nghiêm ngặt, bên ngoài khu chung cư đậu lộn xộn những chiếc xe đẩy bán đồ ăn sáng bốc hơi nóng hổi, bán đủ thứ, từ bánh kẹp, quẩy, sữa đậu nành… Dù có nhiều lựa chọn, nhưng ngày nào cũng ăn khiến cô phát ngán. Cô uể oải nhìn một vòng, cuối cùng với tâm thế miễn không chết đói là được, cô mua đại thứ gì đó rồi treo túi đồ ăn lên cổ tay, thong thả cất bước. Đi bộ khoảng mười phút sẽ đến trạm xe buýt. Chuyến K729 chạy thẳng đến trường Gia Lam. Trên xe, cô sẽ thấy bầu trời ngoài cửa sổ dần hửng sáng, cả thành phố từ từ thức giấc sau một đêm dài.


Ký ức vẫn còn sống động, như thể cô mới trải qua một buổi sáng như thế vào ngày hôm qua.


Nhưng người trong gương rõ ràng đã khác với cô của năm 16 tuổi. Trải qua bao nhiêu vùi dập của xã hội, sự non nớt và ngây ngô trong ánh mắt cô đã sớm tan biến.


Thực ra ngày nay, trẻ con thì ra vẻ người lớn, còn người lớn lại thích cưa sừng làm nghé, khoảng cách về ngoại hình giữa học sinh và người đi làm vốn chẳng có ranh giới rõ ràng. Nói ở tuổi 25 mà mặc bộ đồ này thì có gì không hợp, thật ra cũng chẳng đến nỗi, nhưng có lẽ là do tâm cảnh đã đổi thay, cô nhìn thế nào cũng thấy mình và bộ trang phục này lạc lõng, như thể cách nhau cả một thế giới.


Tại nhà họ Yến.


Vân Vụ Lai lên phòng Yến Tùy ở tầng ba, vừa hay La Tinh Tinh từ trong bước ra, tiện tay đóng cửa lại. Hai người chạm mặt nhau.


Vân Vụ Lai cảm thấy hai cô phù dâu còn lại của Yến Tùy trông hơi giống nhau, đến cả tên cũng là dạng ABB, chữ lót và tên giống nhau. Nếu không nhờ vụ ghép cặp phù dâu phù rể, có lẽ nhất thời cô vẫn chưa phân biệt được hai người họ.


Cô cười vẫy tay: “Hi, Tinh Tinh.”


“Chào buổi sáng Vụ Lai.” La Tinh Tinh cũng cười đáp lại. “Cô ăn sáng chưa?”


Vân Vụ Lai đáp: “Chưa nữa.”


La Tinh Tinh nói: “Vậy tôi lấy giúp cô ít đồ ăn mang lên nhé.”


“Ok, cảm ơn cô.”


“Khách sáo làm gì.” La Tinh Tinh vừa nói vừa đi xuống lầu.


Vân Vụ Lai đẩy cửa phòng Yến Tùy. Trong phòng trang điểm, Yến Tùy đã bới tóc và mặc xong váy cưới, chuyên viên trang điểm đang kẻ lông mày cho cô.


Yến Tùy nhìn thấy Vân Vụ Lai qua gương, cô ấy sững người một chút rồi ngạc nhiên quay đầu lại: “Trời ơi Vân Vụ, khoảnh khắc nhìn thấy cậu, tớ thật sự có ảo giác chúng ta vẫn còn đang đi học ở Gia Lam.”


Trong sáu phù dâu phù rể, chỉ có Vân Vụ Lai và Chúc Khải Toàn là học sinh trường Gia Lam, vì vậy dù Yến Tùy đã thấy La Tinh Tinh mặc đồng phục, nhưng cú sốc thị giác không thể nào lớn bằng khi nhìn thấy Vân Vụ Lai.


“Sao bằng ngày xưa được, già rồi.” Vân Vụ Lai bước lại gần, đặt tay lên vai Yến Tùy. “Đẹp quá đi, lát nữa chắc Hành Thử phải ngẩn người ra mất.”


“Nghĩ nhiều rồi, anh ấy thấy rồi.” Yến Tùy bật cười.


Dù nói vậy, nhưng đến gần trưa, khi chú rể và dàn phù rể trải qua trùng trùng thử thách cuối cùng cũng gõ được cửa phòng cô dâu, khoảnh khắc nhìn thấy cô dâu lộng lẫy, bước chân của chú rể vẫn khựng lại rõ rệt, nụ cười đùa giỡn cũng đông cứng trên môi.


Nhìn Phó Hành Thử cài hoa chú rể trước ngực, bộ vest chỉn chu vốn là trang phục bình thường của đàn ông, nhưng khóe mắt Yến Tùy vẫn không kiềm được mà long lanh ngấn lệ.



Hai nhân vật chính không phải là cặp đôi duy nhất sững sờ trước dáng vẻ của đối phương.


Chúc Khải Toàn theo sát Phó Hành Thử bước vào, ánh mắt anh không hề rơi vào cô dâu nổi bật nhất, mà lại dừng trên người Vân Vụ Lai. Bước chân và biểu cảm trên mặt anh cũng có một sự ngưng đọng rõ ràng.


Nghê Đông hăm hở từ phía sau đâm sầm vào lưng anh, đẩy anh loạng choạng về phía trước một bước nhỏ.


Nghê Đông không hề nhận ra điều gì bất thường, khoa trương hét lớn về phía Yến Tùy: “Chị Phó, còn không mau bó tay chịu trói, theo anh Thử của bọn em về dinh!”


Chúc Khải Toàn cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng lên, biểu cảm trên mặt đã hoàn toàn trở lại bình thường, sự chú ý cũng chuyển sang cô dâu chú rể.


Anh mặc bộ đồng phục màu trắng xám vừa vặn, khóa áo khoác kéo lên tận cùng, che đi nửa cằm. Đầu khóa kim loại khẽ đung đưa theo mỗi cử động của anh. Vầng trán vốn sạch sẽ hôm nay được cố ý để một lớp mái mỏng, trông rất trẻ trung, y hệt như dáng vẻ năm nào.


Khoảnh khắc nhìn thấy anh, Vân Vụ Lai nhớ lại một ngày xa xưa. Cô đi xe buýt đến trường, sau đó đi qua cổng trường có đội cờ đỏ đứng gác. Hàng cây hai bên đường đã rụng hết lá, trơ trọi thành những thân cây khẳng khiu. Giữa dòng người thưa thớt đến trường, có một thiếu niên mà cô chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra. Anh đeo cặp một bên vai, trên mảng vải trắng tinh sau lưng bộ đồng phục, dường như có viết gì đó bằng bút lông đen.


Cô không gọi anh, chỉ lặng lẽ đi theo sát hơn.


Nhìn rõ rồi, anh viết ba chữ cái thật lớn: YWL.


Là những chữ cái đầu trong tên cô.


Hành động phô trương như vậy nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhà trường. Nhưng khi đối mặt với sự chất vấn của chủ nhiệm khối, anh đã sớm nghĩ ra đối sách: “Em viết Dư Văn Lạc*, thì sao ạ, học sinh trung học không được phép theo đuổi thần tượng à?”


(*) (Yú Wénlè) là tên nam diễn viên, ca sĩ Hồng Kông Dư Văn Lạc. Chữ cái đầu trong phiên âm pinyin là YWL.


Câu trả lời thản nhiên, mang theo một vẻ ngông nghênh bất cần khiến con gái phải rung động.


Anh chính là muốn công khai cho cả trường biết, Chúc Khải Toàn thích Vân Vụ Lai.


Chủ nhiệm khối biết tỏng anh đang nói dối, nhưng cũng đành bất lực.


Đây là một trong những hình ảnh khắc sâu nhất trong cả thời thanh xuân của Vân Vụ Lai. Hồi ức xa xăm tựa một thước phim quay chậm, tấm lưới thời gian siết chặt đến nghẹt thở.


Trong phút chốc, ký ức và thực tại quấn quýt lấy nhau, không thể phân biệt.


Cho đến khi Chúc Khải Toàn đi lướt qua trước mặt cô, ký ức và thực tại cuối cùng cũng tách bạch rõ ràng.


Bây giờ là bây giờ, không phải là năm đó.


Bộ đồng phục của anh mới tinh trắng muốt, sau lưng sạch sẽ không một vết bẩn, không có dòng chữ “YWL” đầy ngạo nghễ.


Anh không còn là thiếu niên viết tên cô lên đồng phục rồi hiên ngang đi khắp sân trường Gia Lam nữa.


Thoát ra khỏi những ký ức cũ, Vân Vụ Lai cảm nhận được một ánh mắt dò xét với sự hiện diện cực kỳ mạnh mẽ.


Đó là em gái của Phó Hành Thử, Phó Minh Chước, người đi cùng chú rể và dàn phù rể. Phó Hành Thử cố tình mang cô bé theo để “gian lận”, nhờ cô bé làm nũng với Yến Tùy để việc đón dâu của mình được thuận lợi hơn.


Cô bé cũng mặc một bộ đồng phục Gia Lam phiên bản mini để đồng bộ với mọi người. Vừa vào phòng, cô bé đã bị lớp trang điểm của chị dâu thu hút, sờ váy cưới một hồi lâu rồi bắt đầu đi loanh quanh trong phòng giúp tìm giày cưới. Khi phát hiện ra Vân Vụ Lai, cô bé dừng lại, nghiêng đầu nhìn tới nhìn lui, đôi mày nhíu chặt, mặt đầy dấu chấm hỏi.


Phó Minh Chước do một tay Phó Hành Thử nuôi lớn, thích bám dính lấy anh trai nhất. Mà Chúc Khải Toàn, với tư cách là người anh em như hình với bóng của Phó Hành Thử, cũng xem Phó Minh Chước như nửa em gái ruột của mình.


Vì mối quan hệ của hai người họ, Vân Vụ Lai đã gặp Phó Minh Chước không ít lần.


Khi đó Phó Minh Chước vẫn còn nhỏ.



“Chước Chước, chào em.” Vân Vụ Lai lên tiếng chào.


Phó Minh Chước lờ cô đi, tự mình vắt óc suy nghĩ một lúc lâu nữa mới chịu bỏ cuộc. Sự chú ý của cô bé bị anh trai và chị dâu thu hút, trước khi chạy đi còn nói với cô một câu rất qua loa: “Chào chị.”


Tính tò mò của Phó Minh Chước thực sự quá lớn, trong khoảng thời gian tiếp theo vẫn không cam tâm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Vân Vụ Lai vài cái.


Tâm trí Nghê Đông hoàn toàn đặt trên người Vân Vụ Lai. Tối hôm qua trước khi đi ngủ, anh ta đã phá lệ xin mẹ một miếng mặt nạ để đắp. Sáng nay còn cố tình dậy thật sớm, dùng máy sấy và keo xịt tóc vật lộn không biết bao nhiêu lần, đầu gần như gội đến trọc mới tạm hài lòng. Ngay cả vị trí của bông hoa cài áo phù rể cũng đắn đo hồi lâu, thề phải xuất hiện với dáng vẻ đẹp trai nhất để khiến Vân Vụ Lai phải sáng mắt lên.


Vì vậy, anh ta nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường của Phó Minh Chước, bèn trêu cô bé: “Chước Chước, sao em cứ nhìn chị Vụ Lai mãi thế? Có phải vì thấy chị ấy xinh đẹp không?”


Nghe thấy hai chữ “Vụ Lai”, Phó Minh Chước cuối cùng cũng nhớ ra Vân Vụ Lai là ai. Cô bé “oa” một tiếng, hỏi: “Ra chị là chị Vân Vụ ạ?”


“Đúng vậy.” Vân Vụ Lai xoa má cô bé. “Lâu rồi không gặp đấy, Chước Chước.”


Phó Minh Chước nhìn cô, rồi lại nhìn Chúc Khải Toàn đang bận rộn tìm giày cưới cho Yến Tùy ở phía xa. Cô bé xoa cằm suy nghĩ một lúc, rồi ghé sát vào Vân Vụ Lai, làm động tác nói thầm, buông một câu kinh người: “Chị Vân Vụ, hôm nay chị cũng đến kết hôn với anh Khải Toàn ạ?”


Vân Vụ Lai: “…”


Nghê Đông: “???”


Ánh mắt kinh ngạc của Nghê Đông đảo qua lại giữa Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai, rồi quay sang hỏi cô bé để xác nhận: “Chước Chước, sao em lại nói vậy?”


Phó Minh Chước trưng ra vẻ mặt “anh ngốc thật đấy”, lớn tiếng công bố đáp án: “Đương nhiên là vì chị Vân Vụ là bạn gái của anh Khải Toàn mà!”


Câu nói ngây thơ của trẻ con đã thành công thu hút sự chú ý của cả căn phòng.


Nghê Đông thấy trời đất tối sầm, suýt nữa thì đứng không vững.


Nhưng trong lòng anh ta vẫn còn ôm một tia may mắn, nghĩ rằng mình không thể nào xui xẻo đến thế được, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Cảm nắng một cô gái thì là chị dâu, cảm nắng cô gái khác vẫn là chị dâu.


Chắc chắn là do con nhóc Phó Minh Chước này không hiểu chuyện nên nói bừa.


Chắc chắn là vậy!


Anh ta run rẩy nhìn về phía Phó Hành Thử và Chúc Khải Toàn.


Phó Hành Thử thì trưng ra vẻ mặt hả hê trên nỗi đau của người khác.


Còn Chúc Khải Toàn thì mặt không cảm xúc, liếc nhìn bọn họ một cái rồi tiếp tục tự mình lục tung tủ tìm giày cưới.


Trong tình cảnh này, thái độ không liên quan đến mình chính là lời khẳng định mạnh mẽ nhất.


Nghê Đông tuyệt vọng nhắm mắt lại, chỉ ước mình có thể chết ngay tại chỗ.


Chuyện quái quỷ gì thế này!


Vân Vụ Lai thấy bộ dạng như đang hoài nghi nhân sinh của anh ta, trong lòng không nỡ, tốt bụng an ủi một câu: “Bây giờ thì không phải nữa.”


Bây giờ không phải nữa, vậy tức là bạn gái cũ.


Nhưng đối với Nghê Đông mà nói, điều này chẳng có tác dụng an ủi chút nào.


Là bạn gái cũ thì sao chứ? Năm ngoái Yến Tùy cũng chỉ là bạn gái cũ của Phó Hành Thử, nhưng vì anh ta nói muốn theo đuổi cô, Phó Hành Thử đã ghim anh ta đến tận bây giờ. Chuyện này còn trở thành trò cười không bao giờ cũ trong hội bạn bè, mỗi lần nhắc lại là mọi người lại được một trận cười điên đảo.



Nửa đời còn lại của anh ta đừng mong được yên ổn.


Nghê Đông, chết.


Hưởng dương 24 tuổi.


Sau câu nói của Phó Minh Chước, Nghê Đông để chứng minh mình thật sự không có sở thích đặc biệt với phụ nữ của các anh em, nói thế nào cũng không chịu ghép cặp với Vân Vụ Lai nữa.


La Tinh Tinh vốn đã thấy không tự tại khi ghép cặp với Chúc Khải Toàn, nghe Phó Minh Chước nói vậy, lập tức nhớ lại ánh mắt không mấy dễ chịu tối qua, giờ lại càng muốn tránh hiềm nghi, nhất quyết không chịu chung nhóm với Chúc Khải Toàn.


Còn lại Háo Tử và Thích Viên Viên, cũng không ai chịu “nhận hàng”.


Yến Tùy khó xử nhìn Vân Vụ Lai, trưng cầu ý kiến của cô: “Vậy… Vân Vụ?”


“Vậy thì tớ và Chúc Khải Toàn một cặp đi.” Vân Vụ Lai đáp một cách phóng khoáng. “Không sao đâu.”


Phó Hành Thử lén vỗ đầu Phó Minh Chước, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng: “Phó Minh Chước, ghi cho em một công lớn. Hôm nay cho ăn hai cây kem.”


“Thật ạ?” Phó Minh Chước vui mừng.


“Thật.” Phó Hành Thử hứng thú liếc nhìn Chúc Khải Toàn.


Lời oán trách “lấy oán báo ân” của Chúc Khải Toàn hôm qua thật sự oan ức cho Phó Hành Thử. Phó Hành Thử từng trải qua cảnh người yêu cũ suýt bị anh em cưa cẩm, đương nhiên hiểu rõ cảm giác đó hơn ai hết. Kế hoạch ban đầu của anh ta là đợi thêm một chút, sau khi tổng duyệt xong sẽ nói rõ tình hình với Nghê Đông, bởi vì trong lúc tổng duyệt, mỗi cặp phù dâu phù rể khó tránh khỏi có nhiều tương tác, biết đâu có thể khiến Chúc Khải Toàn ghen ra trò, tốt nhất là ghen đến mức không chịu nổi mà tự đi nói chuyện thẳng thắn với Nghê Đông.


Kết quả là không cần anh ta phải tốn công, cô em gái bình thường không bao giờ khiến anh ta bớt lo này lại vô tình hoàn thành nhiệm vụ hỗ trợ.


Màn đón dâu náo nhiệt kết thúc, Phó Hành Thử trong nước mắt lưng tròng của bố vợ mẹ vợ đã đón được Yến Tùy đi.


Dàn phù dâu phù rể cũng cùng ngồi xe hoa rời đi. Mỗi cặp phù dâu phù rể ngồi chung một xe. Trên đường đến nhà Phó Hành Thử, chiếc xe của Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai trở nên im lặng lạ thường.


Hai người ngồi hai bên, cách nhau một bệ tì tay ở giữa, mỗi người đều lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.


Trên xe đang mở radio, tài xế không nhận ra điều gì khác thường, bèn bắt chuyện với hai người: “Hai người ngầu thật đấy, lại mặc đồng phục, lần đầu tiên tôi thấy một đám cưới thú vị như vậy.”


Chúc Khải Toàn đáp qua loa: “Vâng.”


Tài xế không nhịn được nhớ lại những năm tháng học trò, cảm khái vô cùng: “Giờ nghĩ lại mới thấy những ngày đi học thật sự rất vui, vô lo vô nghĩ, một đám bạn ngày nào cũng quậy phá, viết tên bạn gái lên đồng phục, yêu đương cứ như đánh du kích vậy. Giờ thì chia tay lâu rồi, cũng không biết cô ấy đang ở đâu.”


Vân Vụ Lai nhìn thấy gò má không rõ nét của Chúc Khải Toàn qua tấm kính cửa sổ.


Anh cảm nhận được, bèn quay đầu lại.


Trước khi ánh mắt họ chạm nhau, cô đã cụp mắt xuống.


Những gì người tài xế nói, cũng chính là thanh xuân của họ.


Điểm khác biệt duy nhất là, bây giờ cô đang ngồi ngay bên cạnh anh.


Gần đến thế, mà cũng xa đến vậy.


Đoàn xe hoa đưa cô dâu chú rể và đội hình phụ dâu phụ rể về đến nhà Phó Hành Thử. Sau những nghi thức đơn giản và nghỉ ngơi, cả đoàn tiến về trường Gia Lam.


Vân Vụ Lai đã bảy năm chưa đặt chân đến Gia Lam. Lần trước đến đây, là đi cùng Chúc Khải Toàn. Chủ nhiệm khối nhìn hai người họ vừa tức vừa buồn cười, giả vờ nghiêm mặt: “Hai đứa còn dám xuất hiện cùng lúc, thầy nhìn hai đứa là đau đầu nhất đấy.”



Lúc đó họ đã trả lời thế nào, Vân Vụ Lai đã quên mất, chỉ nhớ rằng, những cô cậu thiếu niên năm ấy đều mang trong mình quyết tâm sắt đá với tương lai.


Khắp sân trường được trang trí cho lễ cưới. Hôm nay là cuối tuần trong kỳ nghỉ hè, trong trường không có học sinh. Nơi vốn trang nghiêm thường ngày, khi được tô điểm lãng mạn lại trở nên quyến rũ lạ thường.


Vì buổi lễ được tổ chức ở trường nên có không ít giáo viên năm xưa đến tham dự, cùng chung vui và chứng kiến.


Tóc mai của chủ nhiệm khối đã điểm bạc. Sau khi chào hỏi cô dâu chú rể, ông phát hiện ra Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai đi phía sau, mắt ông sáng lên, cười lớn bước tới.


“Thầy Tần.” Cả hai đồng thanh gọi.


“Được lắm, Khải Toàn, Vụ Lai, giỏi thật. Coi như hai đứa lợi hại.” Thầy Tần vỗ mạnh vào vai Chúc Khải Toàn, rồi xoay nửa người anh lại để nhìn lưng áo, trêu chọc: “Giờ ngoan rồi nhỉ, không viết tên người ta lên đồng phục nữa à?”


Thầy Tần thấy hai người họ xuất hiện cùng nhau, hiển nhiên cho rằng họ vẫn là một cặp đôi mặn nồng.


Chúc Khải Toàn thuận nước đẩy thuyền giải thích: “Vì bây giờ em không còn hâm mộ Dư Văn Lạc nữa ạ.”


“Ha ha ha ha…” Thầy Tần bị anh chọc cười, càng vỗ mạnh vào vai anh hơn. “Thằng nhóc này, đúng là mười năm như một, vẫn láu cá như ngày nào. Cái đầu với cái miệng vẫn lanh lợi như thế, không thay đổi chút nào.”


“Thầy Tần, thầy cũng không thay đổi chút nào ạ.” Chúc Khải Toàn nói.


“Các em đều lớn thế này rồi, thầy làm sao mà không thay đổi được chứ? Tóc bạc cả rồi, già rồi, già rồi.” Thầy Tần cảm thán, nhưng vẫn không quên mục đích chính, lại lái câu chuyện trở về. “Hành Thử và Yến Tùy hôm nay cưới rồi, thế còn hai đứa thì sao, định khi nào mời thầy uống rượu mừng đây?”


Không khí im lặng trong một giây.


Thầy Tần mở to đôi mắt đầy khao khát chờ đợi câu trả lời.


Chúc Khải Toàn cười một cách nước đôi: “Có tin vui chắc chắn sẽ mời thầy ạ.”


“Đừng kéo dài.” Thầy Tần nói với giọng điệu đầy tâm huyết. “Nhiều năm như vậy rồi, cũng đến lúc cho người ta một danh phận rồi. Yêu nhau lâu quá không tốt đâu, cũng không còn nhỏ nữa, cưới sớm sinh con, hạnh phúc biết bao!”


Chúc Khải Toàn mỉm cười đồng ý.


Thầy Tần lại vỗ nhẹ vào cánh tay Vân Vụ Lai: “Vụ Lai, nghe thấy không, phải nắm chắc vào nhé. Mắt nhìn của thầy không sai đâu, Khải Toàn là một chàng trai đáng để gửi gắm cả đời đấy.”


Trong ánh mắt tràn đầy mong đợi của thầy Tần, cổ họng Vân Vụ Lai nghẹn lại. Cô không nỡ làm thầy thất vọng, càng không muốn nói ra sự thật để rồi bị tra hỏi. Cuối cùng, cô lờ đi người đang đứng trong tầm mắt mình, khẽ “dạ” một tiếng.


Trước khi hôn lễ bắt đầu, cô dâu chú rể và đội hình phụ dâu phụ rể chụp ảnh ngoại cảnh và tổng duyệt đơn giản. Nhiệm vụ của phù dâu phù rể rất đơn giản: khi bắt đầu, họ sẽ nắm tay nhau từng cặp tiến vào lễ đường trước, sau đó đứng hai bên thảm đỏ, chờ đợi cô dâu chú rể.


Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai là cặp cuối cùng. La Tinh Tinh và Nghê Đông, Thích Viên Viên và Háo Tử đi trước, lần lượt tiến vào theo chỉ dẫn của đội ngũ tổ chức tiệc cưới.


Rồi đến lượt họ.


Chúc Khải Toàn chìa tay về phía Vân Vụ Lai, lòng bàn tay ngửa lên.


Vân Vụ Lai nhìn chằm chằm vào bàn tay đó một lúc, rồi đặt tay mình lên, nhưng chỉ hờ hững, không thực sự đặt vào lòng bàn tay anh.


Thích Viên Viên và Háo Tử đã vào vị trí. Tổng đạo diễn đám cưới hô qua micro: “Được rồi, tiếp theo cặp thứ ba lên nào. Mọi người nhớ khoảng cách thời gian này, nhớ tốc độ đi, và nhớ khoảng cách giữa hai người nhé. Lát nữa hôn lễ sẽ diễn ra đúng như vậy.”


Hai người cùng bước lên bậc thềm sân khấu, rồi cùng đi về vị trí của mình.


Trong quá trình đó, hai bàn tay nhiều lần vô tình chạm nhẹ vào nhau do sự chao đảo khi bước đi. Làn da đã lâu không tiếp xúc khẽ cọ xát, cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc mà xa lạ từ lòng bàn tay đối phương, lan tỏa khắp cơ thể.


Rồi lại nhiều lần kiềm chế tách ra, quay về khoảng cách an toàn không liên quan đến nhau.


Đạo diễn mắt tinh, lập tức chỉ ra: “Không phải chứ, nắm tay mà còn phải mượn góc quay à, hai người bảo thủ quá đấy?! Bây giờ thì thôi, lát nữa vào lễ chính thức nhớ nắm chặt tay vào nhé.”


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 6
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...