Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 4
Vài câu đối thoại ngắn ngủi đã khuấy đảo bầu không khí mờ ám vừa chớm nở trong căn phòng thành một mớ hỗn độn.
Dù sao thì Vân Vụ Lai cũng không muốn thẳng thắn thừa nhận tình trạng của mình mấy năm qua trước mặt Chúc Khải Toàn, lỡ như anh đáp lại một câu “Tôi có rồi”, chẳng phải sẽ khiến cô trông ngu ngốc đến cùng cực hay sao.
Nếu anh nói có, cùng lắm thì cô cũng nói dối là mình có, dù gì chuyện này cũng chẳng thể kiểm chứng thật giả.
Nếu anh nói không, vậy thì cô…
Vậy thì cô sẽ cân nhắc một chút.
Trong cuộc đối đầu thầm lặng, mọi thứ dường như ngưng đọng. Nhưng Vân Vụ Lai biết rất rõ, ánh mắt Chúc Khải Toàn đang dần khôi phục lại vẻ trong trẻo, nét quyến rũ còn sót lại trong phòng cũng theo đó mà nhạt dần, cho đến khi biến mất không còn tăm hơi.
Cuối cùng, anh không vào phòng, cũng không cho cô câu trả lời, chỉ để lại một câu khách sáo “Ngủ sớm đi” rồi tự mình rời khỏi.
Anh còn không đóng cửa phòng giúp cô.
Đây mới là điều khiến người ta tức giận nhất.
Cửa phòng mở quá lâu, phát ra tiếng “tít—— tít——” liên tục không ngừng, nhắc nhở khách thuê hãy đóng cửa.
Tiếng nhắc nhở không lớn, nhưng lại khiến lòng Vân Vụ Lai rối bời. Cô nhanh chóng bước tới, dùng mu bàn chân đá sập cửa, buông một lời oán trách đầy khó chịu: “Đi rồi cũng không biết đóng cửa lại cho người ta à?”
Không biết anh có nghe thấy không.
Đúng lúc đó có hai nhân viên khách sạn đi ngang qua. Tối hôm trước, chính Yến Tùy đã đưa Vân Vụ Lai đến nhận phòng và dặn dò nhân viên phải tiếp đãi chu đáo, vì vậy họ có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với cô.
Gương mặt Vân Vụ Lai có phần thanh tao lạnh lùng như chính cái tên của cô, thoạt nhìn không gây chú ý bằng những vẻ đẹp lộng lẫy, nhưng khí chất thì chắc chắn là thuộc hàng top trong đám đông. Điều này có lẽ là nhờ vào khoảng thời gian dài mẹ cô ép cô học múa lúc nhỏ.
Cô đã lăn lộn trong giới thời trang nhiều năm, gu ăn mặc được rèn giũa đến mức thượng thừa, cả con người toát lên vẻ tự tin và ung dung không thể phớt lờ. Ngay cả khi đứng cạnh Yến Tùy, người có ngũ quan sắc sảo mỹ miều, cô cũng không hề lép vế.
Hai người phụ nữ với hai phong cách hoàn toàn khác biệt đứng cạnh nhau, tạo thành một khung cảnh vô cùng đẹp mắt.
Mấy nhân viên khách sạn đã lén đặt cho cô một biệt danh, gọi là “chị gái tiên nữ”.
Ai mà ngờ được chị gái tiên nữ lại có tính khí nóng nảy như vậy?
Khoảnh khắc cánh cửa đóng sầm lại, Vân Vụ Lai nhìn thấy sự kinh ngạc ở những mức độ khác nhau trong mắt hai nhân viên khách sạn.
Nằm lại trên giường, Vân Vụ Lai trằn trọc, khó đi vào giấc ngủ. Pháp và trong nước chênh nhau bảy tiếng, cô vẫn chưa quen với việc lệch múi giờ, tối qua gần như thức trắng, sau đó lại ngủ một giấc dài vào ban ngày hôm nay.
Dù rất không muốn thừa nhận, nhưng phải nói rằng, lệch múi giờ không phải là nguyên nhân duy nhất khiến cô mất ngủ.
Một nguyên nhân khác là cô đang tự kiểm điểm bản thân có nên hỏi câu hỏi đó hay không. Những năm ở Pháp, đàn ông theo đuổi cô chưa bao giờ ngớt, nhưng cô trước nay đều không đoái hoài. Cô từng nghĩ mình đã đạt đến cảnh giới thanh tâm quả dục, có lẽ cả đời này cũng không cần đến đàn ông nữa.
Nhưng xem ra bây giờ, rõ ràng là không phải. Có lẽ con người ta hễ rảnh rỗi là lại dễ nảy sinh những suy nghĩ vẩn vơ.
Giá như cô đừng hỏi câu đó thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cho nên, đôi khi, con người ta cứ sống hồ đồ một chút lại hay.
Mãi đến sáng Vân Vụ Lai mới hơi buồn ngủ, lúc tỉnh lại đã là ba giờ chiều. Yến Tùy từ sáng đã liên tục gửi cho cô mấy tin nhắn mà cô đều không nghe thấy.
Cô day day cái đầu nặng trĩu ngồi dậy, gọi điện cho Yến Tùy.
“Alô, Vụ Lai, cậu dậy rồi à?” Yến Tùy đang bận, xung quanh có khá nhiều người, ồn ào hỗn loạn.
“Ừm.” Cổ họng Vân Vụ Lai khô khốc, cô kẹp điện thoại vào vai, vặn nắp một chai nước khoáng trên tủ đầu giường rồi tu ừng ực hai ngụm.
Yến Tùy thuận miệng hỏi: “Ngủ ngon không?”
Thật lòng mà nói, không ngon lắm.
“Ừm, ngon lắm.” Vân Vụ Lai phát hiện Yến Tùy bây giờ đặc biệt giỏi vô tình chọc đúng vào nỗi đau của cô.
“Tớ tạm thời không có thời gian đi cùng cậu, đành phải phiền cậu tự mình giết thời gian một lúc rồi.” Yến Tùy bị những chuyện vụn vặt của đám cưới làm cho đau đầu, cô đưa ra lời khuyên chân thành cho Vân Vụ Lai: “Sau này cậu mà tổ chức đám cưới, nhớ là mọi thứ cứ đơn giản thôi, ôi đúng là phiền chết đi được.”
“Tớ lại không phải dân nhập cư chân ướt chân ráo, ở Cẩm Thành thì cần gì ai đi cùng.” Vân Vụ Lai bật cười “Cậu cứ lo việc của mình đi, tớ cũng đang định về nhà một chuyến.”
Yến Tùy yên tâm: “Cũng phải, vậy cậu đi đường cẩn thận, tối gặp nhé.”
Tuy Cẩm Thành là quê hương, nhưng đối với Vân Vụ Lai, thực ra cũng không có quá nhiều nơi để đi.
Ra khỏi khách sạn, cô mua hai bó hoa, bắt taxi đến một nghĩa trang ở ngoại ô, bố mẹ cô đều được chôn cất ở đây.
Từ sau khi mẹ qua đời, cô không muốn tức cảnh sinh tình nên số lần đặt chân đến nghĩa trang chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dù sao thì, bố mẹ đã có nhau bầu bạn, sẽ không còn cô đơn nữa. Cho nên có ai đến thăm hay không, có lẽ cũng không còn quan trọng như vậy.
Trong một thời gian rất dài, cô luôn tự lừa mình dối người như vậy để tìm cớ cho sự bất hiếu và ích kỷ của bản thân.
Gần đến nơi, sự bất an trong lòng Vân Vụ Lai âm ỉ trào dâng, cô dừng bước hít sâu vài hơi rồi mới bước tiếp.
Nghĩa trang có người dọn dẹp định kỳ, rất sạch sẽ.
Cô đứng lại trước mộ bố mẹ, cúi người nhẹ nhàng đặt bó hoa lên, rồi lặng lẽ ngắm nhìn ảnh của họ mà ngẩn ngơ. Trong ảnh, bố mẹ cô vẫn còn rất trẻ, nụ cười hiền hậu, dịu dàng nhìn cô.
Vân Vụ Lai không ở lại quá lâu, khoảng năm phút sau liền chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, cô cuối cùng cũng lên tiếng: “Bố, mẹ, con đi đây. Con cũng không biết lần sau về nước là khi nào, có lẽ rất lâu nữa mới có thể đến thăm hai người.”
Giọng nói cuối câu bị gió núi thổi tan, như một tiếng thở dài.
Thời gian vẫn còn sớm, từ nghĩa trang ra, Vân Vụ Lai lại lên đường đến một khu dân cư tên là Triêu Huy Uyển.
Triêu Huy Uyển là một khu chung cư rất cũ, tuổi đời đã hơn 30 năm, mỗi tòa nhà cao bảy tầng, không có thang máy, ánh sáng và vị trí đều không tốt lắm, thuộc loại chung cư trung bình thấp ở Cẩm Thành.
Vân Vụ Lai đã từng sống ở đây rất nhiều năm, từ khi bố cô qua đời năm cô 14 tuổi, cho đến tận năm nhất cao học.
Giờ phút này, cô tay xách nách mang đủ thứ quà cáp và hoa quả đứng ở cổng khu dân cư, có thể nhìn thấy căn phòng mà cô từng gọi là “nhà”, ngoài ban công đang phơi mấy bộ quần áo, bay phấp phới trong gió.
Nhưng bước chân của cô lại chẳng thể nào tiến thêm một bước.
Mãi cho đến khi một người phụ nữ trung niên thò đầu ra ngoài ban công, thành thục thu quần áo vào, Vân Vụ Lai mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Dù biết rằng với khoảng cách xa như vậy, đối phương không thể nhận ra mình sau bao năm xa cách, Vân Vụ Lai vẫn theo phản xạ cúi đầu xuống.
Người phụ nữ này từng chăm sóc, yêu thương cô như con gái ruột.
Vân Vụ Lai gọi bà là mẹ, đương nhiên không phải mẹ ruột, mà là mẹ nuôi.
Chỉ là thế sự vô thường, mối quan hệ của họ cuối cùng lại rơi vào tình cảnh đến cả việc gặp mặt cũng phải đắn đo suy nghĩ.
Trong phòng bảo vệ có hai người đang ngồi, đã không còn là người ông mà ngày nào cô đi qua cũng chào hỏi nữa.
Không biết người ông đó bây giờ thế nào rồi.
Vân Vụ Lai đưa đồ qua: “Bác ơi, nếu thấy người nhà họ Lạc ở phòng 402, tòa 3 thì phiền bác chuyển giúp cháu với ạ.”
Bác bảo vệ không muốn giúp lắm: “Ở đây bao nhiêu hộ gia đình, tôi làm sao mà biết ai với ai. Có một đoạn đường thôi cô tự xách lên đi cho rồi.”
Một bác bảo vệ khác cũng hùa theo: “Đúng đấy, tòa 3 gần nhất, vào trong đi thẳng là tới.”
“Nếu các bác không biết thì phiền các bác xử lý giúp cháu vậy.” Vân Vụ Lai đặt đồ xuống rồi quay người đi.
Cô xách mệt rồi, vứt đi thì lại tiếc, cho ai cũng như nhau.
“Này, này!” Một trong hai người bảo vệ nhoài người ra khỏi cửa sổ, gọi với theo cô hai tiếng, nhưng chỉ thấy bóng lưng cô không hề ngoảnh lại mà bắt điện thoại.
Bác bảo vệ rụt người lại, hai người lầm bầm lật giở đống đồ.
“Toàn hoa quả đắt tiền cả đấy, quả kiwi này bạn trai con gái tôi lần đầu đến nhà cũng mang đến, nói là mười tệ một quả đấy, chà chà, quà cáp này cũng cao cấp, cô bé này có vẻ giàu có.”
“Nhưng chúng ta biết tìm đâu ra hộ gia đình mà cô ấy nói, chẳng lẽ lại mang lên tận cửa cho người ta.”
“Hay là dựng một cái biển ghi lên, cô ấy nói tòa mấy phòng mấy ấy nhỉ?”
…
“Alô, A Tùy.”
“Alô Vụ Lai.” Là điện thoại của Yến Tùy “Cậu vẫn đang ở nhà mẹ nuôi à, cậu có ăn cơm ở đó không?”
Vân Vụ Lai nhanh chóng đi ra lề đường, vô thức thuận theo lời Yến Tùy đáp một tiếng: “Ừ.”
Đáp xong cô mới nhận ra, mình hoàn toàn không vào nhà họ Lạc, nói gì đến ăn cơm. Nhưng lời đã nói ra, cô cũng không sửa lại, nghĩ bụng một lát nữa ở một mình cũng không tệ.
“Được.” Yến Tùy không nghi ngờ gì “Vậy ăn cơm xong thì qua đây chơi nhé, Phó Hành Thử tổ chức tiệc độc thân đấy.”
“Ừ.” Vân Vụ Lai vẫn thờ ơ đáp lại.
“Tớ báo trước cho cậu một tiếng, tối nay anh Khải Toàn cũng có mặt đấy nhé.” Yến Tùy tốt bụng hơn Phó Hành Thử nhiều, không giống anh ta cứ nhất quyết muốn tạo bất ngờ, hay nói đúng hơn là kinh hãi, cho Chúc Khải Toàn.
Vân Vụ Lai day day thái dương: “Biết rồi.”
Cô và Chúc Khải Toàn đã gặp nhau rồi, nếu không phải cô lắm mồm, có lẽ đã lên giường với nhau rồi cũng nên. Hơn nữa ngày mai trong đám cưới cũng sẽ gặp, thật sự không có gì phải né tránh.
Tiệc độc thân được tổ chức tại một câu lạc bộ cao cấp.
Có mặt tại đó là cặp đôi tân lang tân nương cùng dàn phù rể phù dâu, tất cả đều là những người trẻ tuổi xấp xỉ nhau. Hơn nữa ngày mai trong lễ cưới mọi người còn phải hợp tác với nhau, nên chẳng mấy chốc họ đã làm quen thân thiết.
Bữa tiệc đã diễn ra được hơn nửa tiếng, Chúc Khải Toàn vẫn khéo léo tinh tế, mặt nào cũng chu toàn như mọi khi. Chơi game, uống rượu, pha trò, làm thân với dàn phù dâu để tiện cho việc đón dâu ngày mai, không thiếu một thứ gì, chỉ duy nhất một điều là từ đầu đến cuối không hề tỏ ra tò mò dù chỉ một chút về “bất ngờ” mà Phó Hành Thử đã nói hôm trước.
Phó Hành Thử nhìn không nổi nữa, kéo anh ra một góc: “Được rồi, đừng có lượn lờ nữa.”
“Cậu mở tiệc mà không cho người khác lượn lờ à?” Chúc Khải Toàn hỏi lại “Thế cậu muốn tôi làm gì?”
Phó Hành Thử đáp trôi chảy: “Cậu có thể tò mò một chút về bất ngờ tôi dành cho cậu.”
“…” Phó Hành Thử cảm thấy anh thật vô vị, bực bội nói: “Lát nữa thì cậu sẽ biết.”
“Thế thì cậu nói làm cái gì.” Chúc Khải Toàn vừa nói vừa tự rót cho mình một ly rượu, nâng ly với Yến Tùy đang đi ngang qua “Tiểu Tùy, làm một ly nào.”
Phó Hành Thử và Yến Tùy hai lần đến được với nhau đều có công không nhỏ của Chúc Khải Toàn, vì vậy Yến Tùy và anh có quan hệ rất tốt. Nhưng lần này, hiếm khi cô ấy lại không nể mặt: “Để Phó Hành Thử uống thay em đi.”
Cô ấy nháy mắt: “Em đi đón một người đã.”
Phó Hành Thử khoác tay lên vai Chúc Khải Toàn, nhìn theo bóng lưng vợ biến mất sau cánh cửa, tay còn lại cầm ly rượu lên, cụng nhẹ vào ly của Chúc Khải Toàn.
Màn kịch hay sắp bắt đầu rồi.
Khoảng năm phút sau, cửa phòng lại được mở ra.
Yến Tùy bước vào trước, theo sau là Vân Vụ Lai.
Chúc Khải Toàn lơ đãng liếc mắt qua rồi thu lại ngay, cả khuôn mặt không một chút gợn sóng.
Vân Vụ Lai cũng vậy, cô chào Phó Hành Thử đang đứng sát bên cạnh Chúc Khải Toàn, nhưng hoàn toàn không liếc nhìn Chúc Khải Toàn.
Phó Hành Thử cười cười vẫy tay với cô, ghé sát vào Chúc Khải Toàn, bật cười: “Hai người cũng giỏi giả vờ thật đấy.”
Anh ta nói “cũng” là vì năm đó khi anh ta và Yến Tùy xa cách lâu ngày gặp lại, cũng phớt lờ nhau giả vờ như không có gì.
Chính vì là người từng trải, nên dù Chúc Khải Toàn có tỏ ra thờ ơ đến đâu, Phó Hành Thử cũng không tin một chút nào.
“Để tớ giới thiệu với mọi người một chút.” Yến Tùy khoác tay Vân Vụ Lai “Đây là phù dâu còn lại của tớ, Vân Vụ Lai, trước đây cũng học ở Gia Lam của chúng ta.”
Theo yêu cầu của Vân Vụ Lai, Yến Tùy không đề cập đến thân phận nhà thiết kế của cô.
Các phù rể phù dâu còn lại không quen cô, chẳng cần biết đầu cua tai nheo là gì, liền vỗ tay nhiệt liệt chào mừng. Trong đó, một phù rể tên Nghê Đông là náo nhiệt nhất, kích động đến hai mắt sáng rực: “Nhiệt liệt chào mừng, vừa nãy cửa vừa mở, tôi còn tưởng có tiên nữ nào hạ phàm.”
“Chỉ có một thôi à?” Yến Tùy liếc xéo.
“Chị Phó, em sai rồi.” Nghê Đông vội vàng ôm đầu xin tha “Hai, hai người là hai nàng tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần!”
Yến Tùy hừ lạnh một tiếng, tạm thời tha cho Nghê Đông, lần lượt giới thiệu dàn phù rể phù dâu cho Vân Vụ Lai: “Đây là La Tinh Tinh, đây là Thích Viên Viên, đây là Nghê Đông, đây là Đoạn Hạo Hiên, cậu có thể gọi cậu ấy là Háo Tử.”
Cô không giới thiệu Chúc Khải Toàn.
Vân Vụ Lai mỉm cười nhã nhặn vẫy tay chào mọi người: “Hi.”
Phó Hành Thử lại không tốt bụng như vợ mình, anh ta bá cổ Chúc Khải Toàn, dùng giọng điệu bình thường nhất để giới thiệu: “Vụ Lai, đây là Chúc Khải Toàn.”
Năm ngoái Chúc Khải Toàn còn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, muốn gán ghép Phó Hành Thử và Yến Tùy, bây giờ tình thế đã đảo ngược.
Đúng là phong thủy luân chuyển, ông trời chưa tha cho ai bao giờ.
Phó Hành Thử và Chúc Khải Toàn cuối cùng cũng có thể đứng ở vị trí của nhau để suy nghĩ cho đối phương.
Phó Hành Thử đã hiểu được cái thú vui độc ác của Chúc Khải Toàn lúc đó, công bằng mà nói, cũng khá là vui, giống như mèo vờn chuột vậy.
Còn Chúc Khải Toàn cũng hiểu được lúc đó Phó Hành Thử muốn khâu miệng anh lại đến mức nào.
Nghe Phó Hành Thử giới thiệu Chúc Khải Toàn, Vân Vụ Lai cuối cùng cũng lần đầu tiên nhìn thẳng vào Chúc Khải Toàn sau khi vào phòng. Cô nở một nụ cười lịch sự y hệt như khi chào hỏi những người khác, ngay cả giọng điệu cũng phóng khoáng y như vậy: “Hi.”
Đương nhiên, không chào lại càng không được.
Ngay lúc anh định phối hợp với cô diễn cho tròn vai, Nghê Đông đã chuyển sự chú ý của mọi người đi: “Không đúng nha, bốn người đều là dân Gia Lam, kết quả là chỉ có hai người họ không quen nhau à?”
“Nói cậu ngốc thì cậu đúng là ngốc thật.” Hạo Tử chế nhạo anh ta“Cậu học cấp ba có thể quen hết tất cả mọi người trong trường không?”
Nghê Đông hùng hồn nói, mặt không đỏ tim không đập mà khoác lác: “Tôi thì không, nhưng cả trường đều biết tao, vì năm đó tôi là nhân vật đình đám.” Anh ta chuyển chủ đề “Cậu xem Khải Toàn đi, rồi xem tiên nữ Vụ Lai đi, bọn họ hồi đi học trông có giống người vô danh tiểu tốt không? Giống như Hành Thử và chị Phó, họ đi học đã cặp kè với nhau rồi.”
Sự chú ý của Hạo Tử đều đổ dồn vào bốn chữ “nhân vật đình đám”, lập tức cười không ngớt: “Cậu, nhân vật đình đám sao? Sao cậu không nói luôn cậu là hot boy của trường đi?”
“Nói là hot boy cũng không phải là không thể” Nghê Đông vùng lên, “Hồi đó trên bảng xếp hạng hot boy của Renren, tôi ít nhất cũng nằm trong top 10, mà còn xếp trên cậu nữa đấy nhé?”
Chủ đề xoay quanh việc danh hiệu hot boy của Nghê Đông có bao nhiêu phần trăm là thật, trọng tâm không còn tập trung vào Vân Vụ Lai và Chúc Khải Toàn nữa.
Trong tiếng cười rộ lên, ánh mắt của hai người không hề giao nhau, Vân Vụ Lai theo Yến Tùy tìm một chỗ ngồi xuống.
Như vậy cũng tốt, tham dự xong đám cưới, cô sẽ nhanh chóng trở về Paris, để cuộc sống quay trở lại quỹ đạo của nó.
Thực sự không cần thiết phải gây ra chuyện gì trước khi đi, tự mình rước thêm vướng bận.
Một nhóm người nói nói cười cười một hồi, rảnh rỗi không có việc gì làm, Nghê Đông đề nghị chơi game, người thua phải chấp nhận hình phạt Thật hay Thách.
Thật hay Thách không có gì mới mẻ, nhưng nó tồn tại lâu dài như vậy đương nhiên không phải là hư danh, thử hỏi có hình phạt nào có thể k*ch th*ch và hoang dã hơn nó chứ.
Ý đồ của Nghê Đông khi đề nghị chơi game là muốn danh chính ngôn thuận làm thân với tiên nữ, nào ngờ, ván game vừa bắt đầu đã khói lửa ngập trời. Mục đích của Phó Hành Thử rất rõ ràng, chính là muốn nhắm vào Chúc Khải Toàn, mỗi một đòn tấn công đều nhắm thẳng vào anh.
Chúc Khải Toàn phòng thủ nghiêm ngặt, nhưng ý chí chiến đấu không cao, không phản công ngang tài ngang sức như mọi khi.
Nghê Đông và Hạo Tử đã quen với cảnh tương ái tương sát giữa Phó Hành Thử và Chúc Khải Toàn, còn về phần hai người họ, trước nay đều là cỏ đầu tường, gió chiều nào che chiều ấy.
Lần này người bị tấn công là Chúc Khải Toàn, hai người liền xông lên, giúp Phó Hành Thử chặn đường Chúc Khải Toàn.
Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, Chúc Khải Toàn ít không địch lại nhiều, nhanh chóng bị vây chặn thành công.
Chúc Khải Toàn thua trong tay Nghê Đông, nhưng Phó Hành Thử lại thản nhiên giành lấy quyền đặt câu hỏi, Nghê Đông làm tay sai quen rồi, nên không có ý kiến gì.
Phó Hành Thử vừa mở miệng đã ra vẻ muốn hại chết người: “Thật hay thách?”
Chúc Khải Toàn không chiều theo ý hắn: “Thử thách.”
“Thử thách à” Phó Hành Thử cười khẩy một tiếng, “Thử thách thì cậu hôn lưỡi với Nghê Đông ba phút đi.”
Nghê Đông, người đã điên cuồng giúp Phó Hành Thử vây chặn Chúc Khải Toàn nhưng lại bị Phó Hành Thử đâm cho một nhát, nằm không cũng trúng đạn: “…???”
“Mẹ kiếp, cậu có ghê tởm quá không vậy.” Chúc Khải Toàn nhướng mắt, trong tầm mắt, người phụ nữ mặc chiếc váy trắng phong cách retro châu Âu đang ngồi ngay ngắn, ngay cả ở quán bar cũng không quên giữ thẳng lưng để duy trì dáng vẻ đoan trang. Cô ngồi chéo đối diện anh, trên mặt mang theo một nụ cười như có như không, ngụy trang cho tư thế của một người ngoài cuộc không liên quan một cách hoàn hảo.
Chẳng lẽ cô không biết sao, phía trước chính là một cái bẫy được đo ni đóng giày cho họ, chỉ chờ thu lưới.
Anh không mặc cả, một chân bước vào: “Nói thật thì sao?”
Phó Hành Thử vừa định mở miệng, thái dương Chúc Khải Toàn giật giật, dự cảm chẳng lành quá mãnh liệt, anh tuyên bố trước: “Có nhiều con gái ở đây, văn minh chút, đừng có chơi trò 18+.”
“Yên tâm, rất văn minh.” Phó Hành Thử nở một nụ cười tinh quái.
Thợ săn thu lưới.
“Đám cưới ngày mai, ba cặp phù rể phù dâu phải bắt cặp với nhau. Tôi làm chủ, cho cậu chọn trước, cậu chọn ai?”
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 4
10.0/10 từ 17 lượt.
