Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 49
Sáng sớm hôm sau, Chúc Khải Toàn đã thu dọn xong hành lý của hai người, sau đó gọi Vân Vụ Lai dậy: “Dậy đi, chúng ta về thôi.”
Vân Vụ Lai ngái ngủ mở mắt, vớ lấy điện thoại xem thì thấy mới bảy rưỡi. “Không chịu đâu.” Cô nói rồi lật người ngủ tiếp, lẩm bẩm “Sớm thế làm gì chứ.”
Chúc Khải Toàn luồn tay xuống dưới cổ, kéo cô ngồi dậy: “Không sớm nữa đâu, còn phải đi làm.”
Hôm qua đã bỏ bê công việc để đi chơi cả ngày rồi, không thể quá ham vui mà làm lỡ cả công việc hôm nay.
Phải dậy khi chưa ngủ đủ giấc thật quá đau khổ, Vân Vụ Lai từ chối hợp tác, nhắm nghiền mắt không chịu động đậy.
“Nhanh lên.” Thấy cô không tự lo liệu, Chúc Khải Toàn liền đưa tay kéo áo choàng ngủ của cô “Vậy anh thay đồ giúp em nhé.”
Anh làm thật, Vân Vụ Lai giật nảy mình, như gặp phải kẻ địch mà vội vàng kéo vạt áo đang bung ra, nắm chặt lại như phòng trộm, đồng thời lớn tiếng chất vấn: “Anh làm gì thế?!”
Chúc Khải Toàn đứng thẳng người dậy, nhìn cô chằm chằm vài giây rồi buông lời chế giễu không thương tiếc: “Cứ cái đà này của em, có phải đến lúc đó còn định tố cáo anh tội cưỡng h**p trong hôn nhân không?”
“…” Sáng sớm Vân Vụ Lai vẫn còn lơ mơ, đầu óc chưa tỉnh táo hẳn, suy nghĩ một lúc mới hiểu ý anh.
Anh cười khẩy, lại nói cô: “Làm màu.”
Tối qua người nũng nịu đòi ôm chẳng phải là cô sao?
Bây giờ lại giả vờ không quen biết?
Sao anh lại có một cô vợ thất thường đến thế chứ.
Hai chữ “làm màu” đã hoàn toàn châm ngòi cho cơn tức giận khi bị đánh thức của Vân Vụ Lai, cô chộp lấy một chiếc gối ném về phía anh: “Anh nói lại xem.”
Chúc Khải Toàn mặc cho cô đánh, cô bận đánh người nên không rảnh giữ vạt áo, ánh mắt sâu thẳm của anh lướt qua phong cảnh trước ngực cô, rồi dễ dàng khống chế bàn tay đang vung loạn của cô, nụ cười nơi khóe miệng không có ý tốt: “Nhân lúc còn mấy ngày, chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, đừng để đến lúc đó lại bày ra vẻ mặt xấu hổ chết đi được, vậy thì anh thật sự…” Anh cúi đầu xuống, vẻ mặt đã hoàn toàn có thể dùng từ “ranh mãnh” để hình dung “sẽ rất phấn khích đấy.”
Trong cơ thể Vân Vụ Lai như có một luồng điện chạy qua, vừa run rẩy, cô vừa cảm nhận được mặt mình đang chín thành quả cà chua với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cô nói không lại anh, đánh cũng không lại anh, giờ phút này cô là một cô gái yếu đuối tay không tấc sắt, không có khả năng phản kháng, mặc cho anh bắt nạt, chỉ đành dùng tiếng hét thất thanh để bày tỏ sự tức giận và bất lực của mình.
Chúc Khải Toàn đúng là không phải con người!!!
Cùng rời khỏi khách sạn suối nước nóng còn có Phó Hành Thử và Yến Tùy.
Hai cặp vợ chồng ra khỏi cửa gần như cùng lúc, hai người phụ nữ đều ngái ngủ, đàn ông tuy tỉnh táo nhưng cũng rõ ràng là chưa ngủ đủ giấc.
Lười biếng chào hỏi nhau, bốn người cùng đi thang máy xuống sảnh.
Hai người đàn ông đi làm thủ tục trả phòng, Vân Vụ Lai và Yến Tùy thì nghỉ ngơi một lát ở khu vực chờ.
Chúc Khải Toàn liếc thấy vết đỏ mờ ảo dưới cổ áo Phó Hành Thử, bèn đưa tay lật lên xem, quả nhiên là vết hôn, rất mới, rõ ràng là mới để lại từ tối qua. Anh khinh bỉ “chậc” một tiếng, nhưng không quên giúp bạn mình che lại cẩn thận. Giữa anh em nói chuyện không có gì phải kiêng dè: “Này, tôi nói cậu cứ buông thả quá độ thế này không tốt đâu nhé?”
“Ghen tị à?” Phó Hành Thử ngáp một cái, phản công ngay tắp lự, “Tôi nhìn một cái là biết cậu đang dục cầu bất mãn* rồi, chưa bị nhịn chết đấy chứ.”
(*) Dục cầu bất mãn*: Mưu cầu h*m m**n nhưng không được thỏa mãn.
Đến quầy lễ tân, trước mặt nhân viên, hai người ăn ý ngậm miệng, không đấu võ mồm nữa, để tránh người khác nghe thấy.
Thủ tục được hoàn thành rất nhanh, hai cặp đôi ai về xe nấy.
Vân Vụ Lai vừa vào xe liền ngả ghế ra ngủ bù.
Chúc Khải Toàn lấy áo khoác của mình đắp lên người cô: “Lát nữa tiện đường qua khách sạn Yến Sâm, đưa em đến khách sạn ngủ nhé?”
Vân Vụ Lai nhắm mắt: “Anh đi đâu, công ty à?”
“Ừm.”
“Vậy em cũng đến công ty anh.” Vân Vụ Lai quyết định ngay lập tức, vừa nói vừa kéo áo khoác của anh lên che mặt.
Chúc Khải Toàn nhướng mày, cô vợ làm màu này cũng khá dính người.
Một giờ sau, họ trở lại khu vực nội thành Cẩm Thành, Chúc Khải Toàn không về nhà mà đưa thẳng Vân Vụ Lai đến công ty.
Chúc Khải Toàn biến mất một ngày rưỡi, công việc chất đống. Tổ Uyển trông sao trông trăng cuối cùng cũng trông được anh về, quen tay hay việc, lần này thấy Vân Vụ Lai, Tổ Uyển không hề ngạc nhiên, cung kính chào: “Phu nhân.”
Vân Vụ Lai ánh mắt lơ đãng, không để ý đến ai.
Chúc Khải Toàn giải thích đơn giản: “Cô ấy chưa tỉnh ngủ.”
Lúc nãy trên đường tới đây Vân Vụ Lai không ngủ được mấy, gần đến nơi thì lại ngủ thiếp đi, kết quả là chưa ngủ được năm phút đã bị anh gọi dậy. Cô đã hờn dỗi phát cáu một trận ở bãi đậu xe mới chịu lên.
Thực ra không giải thích cũng chẳng sao, dù Vân Vụ Lai không phải vì tức giận khi bị đánh thức mà không đáp lời, Tổ Uyển cũng không dám có ý kiến gì, chỉ là anh luôn sẵn lòng cân nhắc đến cảm nhận của người khác trong phạm vi có thể.
Hơn nữa, anh hy vọng những người xung quanh mình đều có thể thích cô.
Ngày hôm sau, Vân Vụ Lai vẫn theo Chúc Khải Toàn đi làm không rời nửa bước.
Chúc Khải Toàn không phải lúc nào cũng ở trong văn phòng, anh luôn có những cuộc họp bất tận, dù ở văn phòng anh cũng bận xử lý công vụ. Vân Vụ Lai không làm phiền anh, tự mình tìm thú vui, buồn ngủ thì ngủ, đói thì gọi đồ ăn ngoài. Ngoài việc vẽ được hai bản thảo váy cưới ưng ý, cô còn tiện tay vẽ cho Chúc Khải Toàn mười mấy bức chân dung.
Tin tức Vân Vụ Lai liên tiếp mấy ngày đều ở lại Duy Phong cùng Chúc Khải Toàn nhanh chóng lan truyền khắp công ty. Toàn bộ Duy Phong từ trên xuống dưới không ai không biết, không ai không hay, Chúc tổng và phu nhân dính nhau như sam, một khắc cũng không thể tách rời, tình cảm vô cùng sâu đậm.
Có Vân Vụ Lai đi cùng, Chúc Khải Toàn mỗi ngày đều tan làm đúng giờ, mọi người đều biết anh không đợi ai quá trễ, hiệu suất làm việc của cả bộ phận đều tăng lên không ít.
Sau giờ làm, hai người giống như những cặp đôi bình thường, đến các nhà hàng khác nhau ăn tối, đi dạo trung tâm thương mại, đài phun nước nhạc ở sông Đường bỏ lỡ trước đây cũng đã xem bù.
Kể từ khi Vân Vụ Lai nói “muốn ôm”, mỗi tối Chúc Khải Toàn đều ôm cô ngủ.
Tuy nhiên ôm cô, khó tránh khỏi tâm trí không yên, hơn nữa cô ngủ còn không yên phận, cứ động tới động lui.
Rất hại sức khỏe.
Anh thật sự đang đếm từng ngày chờ “bà dì” của cô đi.
Em vợ đúng là quá tâm lý, quả là chiếc áo bông nhỏ ấm áp.
Nhưng nếu tối mai em vợ muốn mượn người, thì anh tuyệt đối sẽ không thả người.
Chúc Khải Toàn đưa Vân Vụ Lai đến khách sạn Yến Sâm, đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Vân Vụ Lai gọi dừng lại: “Em đi mua gói băng vệ sinh hàng ngày.”
Đoạn đường này không cho phép đỗ xe, nhưng lúc này đã mười một giờ đêm, Chúc Khải Toàn ngại phải vào bãi đậu xe, nghĩ chắc sẽ không có ai quản, nên cứ thế tấp xe vào lề. Anh tháo dây an toàn: “Để anh đi cho.”
“Anh có biết mua loại nào không?” Vân Vụ Lai có chút không tin anh.
“Biết, băng vệ sinh hàng ngày chứ gì.” Chúc Khải Toàn xuống xe, thấy bên cạnh cửa hàng tiện lợi có một sạp hoa quả sắp dọn hàng, anh hỏi, “Ăn hoa quả không, anh mua cho hai ngườimột ít.”
Vân Vụ Lai an tâm sai bảo anh: “Em còn muốn uống sữa chua, ăn Oden nữa.”
Chúc Khải Toàn không có ý kiến: “Biết rồi.”
Chúc Khải Toàn vừa đi được một lúc, đã có cảnh sát giao thông đến dán giấy phạt, thấy trong xe có người mới không dán, gõ cửa sổ nhắc nhở: “Ở đây không được đỗ xe.”
Vân Vụ Lai cũng không ngờ cảnh sát giao thông Cẩm Thành lại tận tụy như vậy, đêm hôm khuya khoắt vẫn phục vụ nhân dân. Cô gật đầu: “Xin lỗi ạ, chúng tôi đi ngay đây.”
Cô gái xinh đẹp, thái độ lại tốt, cảnh sát giao thông không làm khó cô, lại thúc giục một lần nữa: “Lái đi nhanh lên nhé.”
“Vâng vâng.” Vân Vụ Lai luôn miệng đồng ý, lấy điện thoại ra, định gọi cho Chúc Khải Toàn giục anh.
Cảnh sát giao thông đi được hai bước, dường như phát hiện có gì đó không đúng, lại quay lại: “Xe này của cô có mua bảo hiểm không?”
Vân Vụ Lai làm sao biết có mua bảo hiểm hay không, cô không chắc chắn lắm nói: “Chắc là có ạ.”
“Vậy sao không dán tem đăng kiểm?” Cảnh sát giao thông chỉ vào góc trên bên phải kính chắn gió.
Vân Vụ Lai không biết gì về xe và các thủ tục liên quan, tuy hồi đại học, dưới sự giám sát của Chúc Khải Toàn, cô đã thi lấy bằng lái, nhưng về cơ bản cô không có kinh nghiệm lái xe trên đường. Vì vậy, cái gọi là tem đăng kiểm mà cảnh sát giao thông nói, cô hoàn toàn mù tịt, chỉ mang máng nhớ rằng trong phần thi lý thuyết có đề cập đến, nhưng đã quên sạch từ lâu.
Cô nhìn theo hướng tay chỉ của viên cảnh sát, ở đó có dán hai miếng dán hình vuông màu xanh có ghi năm, một cái là của năm ngoái và năm kia, nhưng không có của năm nay.
“Chắc anh ấy quên dán thôi ạ.” Vân Vụ Lai giải thích.
Chúc Khải Toàn có mấy chiếc xe, có lẽ không có sức để chăm sóc hết từng chiếc, nên đã bỏ sót.
Chiếc xe này anh không thường lái, cô cũng mới ngồi lần thứ hai, lần đầu tiên là lần Chúc Khải Toàn đặc biệt đến sân bay đón cô.
Cảnh sát giao thông làm việc theo đúng quy trình: “Cô tìm thử giấy tờ bảo hiểm xem, tem đăng kiểm thường ở trong đó. Nếu xe chưa đăng kiểm thì theo quy định sẽ bị phạt 3 điểm, trừ hai trăm tệ.”
Vân Vụ Lai vừa gọi điện cho Chúc Khải Toàn, vừa lục lọi trong xe.
Chúc Khải Toàn đang trong một cuộc gọi khác.
Vân Vụ Lai đành phải tự lực cánh sinh.
May mắn thay, cô nhanh chóng tìm thấy một túi đựng hồ sơ bảo hiểm trong hộc đựng đồ phía trước ghế phụ, và thuận lợi tìm thấy tem đăng kiểm có ghi năm nay từ bên trong, rồi dán lên theo sự chỉ dẫn của viên cảnh sát.
Trước khi rời đi, viên cảnh sát nói: “Đã tháng mười một rồi, hóa ra cả năm các cô cậu không dán, lần sau đừng quên nhé.”
“Vâng ạ, phiền đồng chí cảnh sát rồi.” Vân Vụ Lai luôn miệng đồng ý, đợi hai viên cảnh sát đi xa một chút, cô thở phào nhẹ nhõm, cất giấy tờ bảo hiểm về lại chỗ cũ.
Trước khi đóng hộc đựng đồ lại, một tập tài liệu bị đè ở dưới cùng đã thu hút sự chú ý của cô. Tập tài liệu trong suốt, chỉ có thể nhìn thấy nửa dòng tiêu đề bên trong.
Ánh mắt cô đột ngột khựng lại, động tác đóng hộc đựng đồ cũng dừng hẳn.
Một lúc sau, Chúc Khải Toàn gọi lại: “Sao thế? Vừa nãy Tổ Uyển gọi, công việc có chút vấn đề.” Anh giải thích.
“Không có gì, anh còn bao lâu nữa.”
Giọng cô có vẻ hơi lạnh nhạt, hoàn toàn khác với vẻ vui mừng lúc anh rời đi. Chúc Khải Toàn có chút ngạc nhiên: “Sao vậy?”
Vân Vụ Lai dừng một chút rồi nói: “Hơi buồn ngủ.”
“Nhanh thôi.” Anh dỗ dành “Vừa nãy máy tính có vấn đề không thanh toán được.”
“Ừm.” Vân Vụ Lai nói xong liền cúp máy.
Không lâu sau, Chúc Khải Toàn vội vã xách mấy cái túi quay lại, ngoài những thứ đã nói lúc nãy, anh còn mua cho họ không ít đồ ăn vặt.
“Hôm qua không phải em ngủ ngon lắm sao?” Chúc Khải Toàn đưa đồ cho cô, ngạc nhiên hỏi “Sao sớm vậy đã buồn ngủ rồi.”
“Thì là buồn ngủ thôi.” Vân Vụ Lai không muốn nói nhiều, nhận lấy cái túi đặt lên đùi, sữa chua lạnh, cô thấy lạnh nên lại đặt hết đồ xuống chân.
Trên đường đến khách sạn, cô tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại.
Khách sạn Yến Sâm không xa, chẳng mấy chốc đã đến. Vân Vụ Lai không ngủ, xe chưa dừng hẳn, cô đã tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.
Chúc Khải Toàn kéo cô lại, cô khó hiểu quay đầu, một bóng đen đổ xuống trước mắt, anh ghé sát lại, trước mặt nhân viên khách sạn bên ngoài xe nên không phóng túng, chỉ nhanh chóng hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi buông ra: “Ngủ ngon.”
Vân Vụ Lai cười cười: “Ừm, anh ngủ ngon.”
Chúc Khải Toàn lưu manh nâng cằm cô lên: “Nói với Vân Sương, chỉ tối nay thôi, biết chưa?”
Tối mai, vợ anh phải thuộc về anh, ai khuyên cũng vô dụng.
Vân Vụ Lai nhìn anh một lúc, lại cười: “Biết rồi.”
Nói xong, cô cầm mấy túi đồ anh mua rồi đi.
Chúc Khải Toàn nhìn bóng lưng cô, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Vân Làm Màu vậy mà lại nói “biết rồi”.
Không phải cô nên đỏ mặt, mắt không dám nhìn anh, cuối cùng giả vờ bình tĩnh nói một câu “không biết” sao?
Vân Vụ Lai không quay đầu lại mà đi thẳng vào sảnh khách sạn. Đi ngang qua thùng rác, cô dừng lại, định vứt hết đống đồ lỉnh kỉnh trên tay vào.
Thùng rác trong sảnh khách sạn chỉ dùng để vứt những vật nhỏ, dung tích rất nhỏ, kiểu dáng cũng chủ yếu là để làm đẹp, miệng thùng mở ở bên hông, bé tí tẹo, làm sao nhét vừa mấy cái túi của cô.
Nhân viên tuần tra trong sảnh nhìn thấy, lập tức đến hỏi: “Thưa cô, tôi có thể giúp gì cho cô không ạ?”
“Có.” Vân Vụ Lai đứng thẳng người dậy, đưa hai tay đầy đồ qua, vẻ mặt và giọng nói lạnh như băng, “Giúp tôi vứt đi.”
Trên phòng, Vân Sương đã ở đó.
“Chị.” Cô ấy vui mừng gọi.
Vân Vụ Lai đặt túi xuống, thay dép lê của khách sạn, cười nhạt: “Đến rồi à?”
“Vâng, em đợi chị một lúc rồi.”
“Mẹ nuôi thế nào rồi?” Vân Vụ Lai hỏi.
Vân Sương nói: “Khỏe lắm ạ, ở nhà không ngồi yên được, lại bắt đầu nấu cơm dọn dẹp rồi, khuyên cũng không được.”
“Em biết điều một chút đi, đừng có như bà hoàng cái gì cũng để mẹ nuôi làm.” Vân Vụ Lai thay xong dép, đi về phía Vân Sương, “Gần đây quần áo em tự giặt chứ?”
“Tất nhiên là em tự giặt rồi, quăng vào máy giặt là được mà?” Vân Sương thanh minh cho mình, còn muốn nói thêm về việc gần đây mình ở nhà ngoan ngoãn thế nào, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến mức tròn mắt, quên hết cả lời muốn nói.
Vân Vụ Lai vậy mà lại mặc áo khoác đi ngoài đường, ngồi thẳng lên giường.
Mặt trời mọc ở phía tây rồi.
Một lúc lâu sau, Vân Sương mới dè dặt hỏi: “Chị thật sự là chị của em, Vân Vụ Lai sao?”
Vân Vụ Lai nghe vậy liếc nhìn cô em, như đang nhìn một đứa ngốc.
Vân Sương đã lắp bắp: “Vậy… sao chị lại ngồi lên giường? Áo khoác này của chị không bẩn à?”
Vân Vụ Lai vẫn không nói gì.
“Một tiếng trước chị còn nghiêm khắc cảnh cáo em tuyệt đối không được mặc đồ bẩn lên giường, nếu không sẽ giết em đấy.” Vân Sương bị cô nhìn đến dựng cả tóc gáy, “Chị đừng dọa em, rốt cuộc chị bị làm sao vậy?”
“Không sao.” Vân Vụ Lai cuối cùng cũng có phản ứng, cô đứng dậy, “Hơi mệt, chị đi tắm trước đây.”
Tuy Vân Vụ Lai rất bất thường, nhưng Vân Sương không nghĩ nhiều, cô cười gian giữ Vân Vụ Lai lại: “Ấy khoan, chị trả lời em một câu hỏi đã rồi em mới cho đi.”
“Ừm.”
“Chẳng phải em chăm sóc mẹ nuôi, mấy ngày không đến công ty sao, nên đến hôm nay mới nghe được một tin đồn từ đồng nghiệp.”
“Gì?” Vân Vụ Lai hoàn toàn không để tâm đến lời của Vân Sương, buột miệng đáp cho có lệ.
Vân Sương trêu chọc: “Chị còn giả ngốc với em à, chuyện chị ngày nào cũng như hình với bóng với anh rể đến công ty, cả công ty trên dưới đều đồn ầm lên rồi. Chị đừng nói với em là hai người chỉ diễn kịch, không có tình cảm nhé, lần này em đánh chết cũng không tin chị nữa, sao chị cứ lừa em mãi thế.”
Vân Vụ Lai cúi đầu nhìn mũi chân mình, một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên: “Đúng là không có tình cảm.”
“Chị coi em là con nít à? Đồng nghiệp của em nói có sách mách có chứng, còn có cả ảnh làm bằng chứng, chị muốn em lấy ra chị mới chịu thừa nhận sao?” Vân Sương đương nhiên không tin, cô ấy chuẩn bị lôi điện thoại ra để Vân Vụ Lai tâm phục khẩu phục.
“Thật đấy, không lừa em đâu, chị chuẩn bị thỏa thuận ly hôn rồi.” Vân Vụ Lai hất tay em gái ra, tự mình đi về phía phòng tắm. Đến cửa phòng tắm, cô dừng lại “Đúng rồi, sắp tới có lẽ em không còn đặc quyền gì nữa đâu, nếu còn muốn ở lại Duy Phong, thì hãy làm việc cho nghiêm túc vào, giống như tất cả những nhân viên bình thường khác.”
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 49
10.0/10 từ 17 lượt.
