Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 50


Vạn Hựu lại bị tiếng gõ cửa đánh thức.


Cô ấy vớ lấy điện thoại trên đầu giường xem giờ, ngay lúc này, là hơn hai giờ sáng ở Paris.


Muộn thế này rồi còn ai đến?


An ninh ở Paris không tốt, trước đây Vạn Hựu và Vân Vụ Lai cũng từng bị say rượu gõ cửa quấy rối lúc nửa đêm, dọa hai cô gái sợ hết hồn. Sau này phản ánh với ban quản lý, họ đã tăng cường an ninh, chuyện tương tự không xảy ra nữa.


Lẽ nào lần này lại là một tên say?


Vạn Hựu căng thẳng nuốt nước bọt, xác nhận mình đã khóa trái cửa trước khi ngủ.


Cứ ngỡ đối phương gõ một lúc rồi sẽ thôi, ai ngờ tiếng gõ cửa vẫn vang lên không dứt. Vạn Hựu vào bếp lấy con dao phay, từ từ tiến ra cửa, cất giọng nghiêm nghị hỏi: “Ai đấy? Gõ nữa là tôi báo cảnh sát đấy.”


Bên ngoài im lặng một giây rồi đáp: “Tớ đây.”


Vân Vụ Lai? Vạn Hựu ngẩn người.


Không phải Vân Vụ Lai nên đang ở trong nước mặn nồng với ông chồng không biết từ đâu chui ra của cô ấy sao? Vạn Hựu thả lỏng cả người, cô mở khóa rồi mở cửa. Bên ngoài, Vân Vụ Lai xách một chiếc vali, đeo khẩu trang, trông có vẻ không trang điểm, đôi mắt lộ ra bên ngoài không giấu được vẻ tiều tụy.


“Sao cậu lại về thế?” Vạn Hựu xách vali giúp cô, “Không phải trước đó nói ở nhà nửa tháng à?”


“Ừm.” Giọng Vân Vụ Lai cũng mệt mỏi rã rời, cô không muốn nói nhiều, bước vào nhà rồi dùng lưng đẩy cửa đóng lại, khóa chốt.


Vạn Hựu vẫn còn sợ: “Cậu dọa tớ chết khiếp, tớ còn tưởng là tên điên nào cứ gõ cửa mãi, sao không gọi cho tớ một cuộc điện thoại.”


Vân Vụ Lai nói: “Điện thoại tớ hết pin rồi.” Vừa nói, cô vừa đi về phía phòng mình “Cậu ngủ tiếp đi.”


“Vụ Lai, cậu không sao chứ?” Vạn Hựu kéo cô lại, nói thẳng: “Có phải cậu cãi nhau với chồng rồi không?”


Vân Vụ Lai lắc đầu.


Không có cãi nhau, một câu cũng không.


Vạn Hựu còn muốn hỏi thêm, nhưng Vân Vụ Lai đã gạt tay cô ra: “Tớ không ngủ được trên máy bay, mệt quá, có gì mai nói.”



Trở về phòng, Vân Vụ Lai không tắm rửa, cũng mặc kệ bộ quần áo trên người đã theo cô từ Cẩm Thành đến Paris dính bao nhiêu vi khuẩn, cứ thế ngã vật ra giường.


Chiếc túi vẫn đeo trên người, cấn dưới lưng rất khó chịu, cô kéo nó xuống, tiện tay ném vào bóng tối.


Khóa túi bung ra, những món đồ nhỏ bên trong rơi loảng xoảng xuống đất, có lẽ là thỏi son, lăn lóc một lúc mới dừng lại.


Cơ thể rất mệt mỏi, nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường, không ngừng quay cuồng với tốc độ cao, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại.


Trong xe của Chúc Khải Toàn có hai bản thỏa thuận ly hôn.


Vân Vụ Lai nhớ lần đầu tiên ngồi chiếc xe đó, cô đã vô tình mở hộc chứa đồ ở ghế phụ, phản ứng của Chúc Khải Toàn lúc ấy hơi gay gắt. Khi đó cô không nghĩ nhiều, nhưng giờ nghĩ lại, thỏa thuận ly hôn đã có từ lúc đó rồi.


Trốn được mùng một không trốn được ngày rằm, bỏ lỡ một lần, lần thứ hai cô không bỏ lỡ nữa, đã thành công nhìn thấy nó một giây trước khi đóng hộc chứa đồ lại.


Tài liệu bị đè ở dưới cùng, chỉ lộ ra nửa dòng tiêu đề trên.


Lúc Vân Vụ Lai từ từ rút nó ra, cô điên cuồng lục lọi kho chữ trong đầu, cố gắng tìm ra những chữ khác có thể ghép với nửa trên.


Cô chỉ mong dòng chữ đó không phải là “Thỏa thuận ly hôn”.


Hy vọng mong manh tan vỡ, cô lại ôm một tia may mắn khác xác nhận thông tin của hai người, tên, giới tính, ngày sinh, số chứng minh nhân dân…


Không phải người khác, cũng không phải trùng tên, anh thật sự đã chuẩn bị sẵn thỏa thuận ly hôn cho hai người họ.


Vợ chồng không có con cái muốn ly hôn rất dễ dàng, phân chia tài sản là vấn đề duy nhất. Vân Vụ Lai lướt qua một lượt, Chúc Khải Toàn khá hào phóng. Anh định cho cô hai căn nhà ở vị trí rất đẹp, bao gồm một căn hộ cao cấp và một biệt thự, còn định cho cô bốn mặt bằng cửa hàng ở vị trí vàng tại trung tâm Cẩm Thành, hai chiếc xe hơi, và một khoản tiền mặt rất lớn.


Cộng lại sẽ là một khối tài sản khổng lồ.


Thanh xuân bao năm đổi lấy những thứ này, nói thật, cô không lỗ, thậm chí có thể nói là lời to. Mấy năm nay cô ở nước ngoài, nhưng cũng biết sơ sơ giá nhà ở Cẩm Thành đã điên rồ đến mức nào.


Cô chỉ cảm thấy có chút không công bằng.


Bao năm qua, dù cho ánh hào quang của tình yêu có phai nhạt đến đâu, dù nói rằng cô chỉ quên mất mình vẫn còn yêu Chúc Khải Toàn, hay nói rằng cô đơn giản là không cam tâm bao năm thanh xuân đổ sông đổ bể, thì ít nhất cô chưa bao giờ nghĩ đến một cuộc sống hoàn toàn không có anh, chưa từng một lần có ý định ly hôn.


Nhưng rõ ràng Chúc Khải Toàn thì khác, anh không chỉ suy nghĩ, mà còn biến nó thành hành động.


Nếu lần này cô về nước mà mối quan hệ của họ không dịu đi, có phải anh sẽ lấy thỏa thuận ly hôn ra, bắt cô ký tên, rồi từ đó đôi người đôi ngả?



Càng tức hơn là, anh rõ ràng đã nghiêm túc cân nhắc việc từ bỏ cô, từ bỏ con đường lui mà họ đã cùng nhau gây dựng, nhưng lại nhiều lần tỏ ra vô cùng phản đối việc ly hôn trước mặt cô, khiến cô tưởng rằng anh cũng kiên định như mình.


Gã lừa đảo tự cho mình là hào phóng.


Và điều khiến cô tức nhất, nhất, nhất, chính là bản thân mình.


Cô hoàn toàn không có sức chống cự lại anh, chỉ vỏn vẹn mười ngày, cô đã cắn câu, đã trao lại cho anh trái tim nóng hổi đang đập.


Bao năm trôi qua, tuổi tác và kinh nghiệm của cô tăng lên, nhưng tình cảm lại chẳng có chút tiến bộ nào, thậm chí còn dễ bị anh trêu chọc hơn cả thời cấp ba.


Vân Vụ Lai nhớ lại câu nói mặt dày của mình “Muốn ôm”, hối hận đến đứt từng khúc ruột, chỉ muốn tát chết chính mình.


Tức giận và hối hận đều là những thứ có thể khiến người ta mất ngủ, đêm đó Vân Vụ Lai lại uống thêm một viên thuốc ngủ, ba viên thuốc mới hạ gục được cô.


Một đêm không mộng mị, chỉ là khi tỉnh dậy đầu óc choáng váng, đã là hơn hai giờ chiều. Cô xỏ dép lê, định đi tắm cho tỉnh táo. Tối qua cô đã mặc nguyên quần áo bẩn ngủ trên giường cả đêm, hôm nay ga giường vỏ chăn đều phải thay giặt, sẽ là một buổi chiều bận rộn.


Hôm nay là cuối tuần, Vạn Hựu không đi làm, nhưng trong nhà chỉ có một mình cô, cửa phòng Vạn Hựu mở toang, không biết đã đi đâu.


Vân Vụ Lai đang đánh răng trong nhà vệ sinh thì cửa nhà đột nhiên bị tông mở, Vạn Hựu hớt hải xông vào.


Nghe thấy tiếng động, Vân Vụ Lai miệng đầy bọt kem đánh răng ló đầu ra khỏi nhà vệ sinh.


Hai người nhìn nhau vài giây.


Vạn Hựu có lẽ đang đi chơi bên ngoài, ăn mặc khá lồng lộn, nhưng cô ấy đang cúi người chống hai tay lên đầu gối, thở hổn hển, dáng vẻ hoàn toàn không hợp với hình tượng của mình. Sau vài giây lấy hơi, cô ấy nuốt nước bọt hỏi: “Cậu ngủ đến tận bây giờ à?”


Vân Vụ Lai “ừm” một tiếng lí nhí.


“Vãi,” Vạn Hựu chửi thề “Thế thì ít nhất cậu cũng phải bật điện thoại lên chứ! Tớ sợ chết khiếp, cứ tưởng cậu bị làm sao rồi.”


Vân Vụ Lai nhớ ra từ tối qua về đến nhà cô chỉ ngủ, quên cả sạc điện thoại, khiến bạn thân lo lắng vô ích, cô cảm thấy rất áy náy: “Tớ quên mất, cậu cố tình chạy về xem tớ à?”


“Chứ sao? Tớ đang hẹn hò giữa chừng, sợ cậu có mệnh hệ gì, phải tức tốc phi tám trăm dặm về đây này.” Vạn Hựu bực bội đảo mắt, “Một đóa hoa đào ngon nghẻ của tớ, cứ thế bị cậu phá nát.”


Vân Vụ Lai nhanh chóng súc miệng cho sạch bọt kem, vừa cảm động, vừa nghĩ đến bộ dạng tự luyến vuốt tóc xanh của Đới Dương, cô lại có chút bất lực, khuyên nhủ: “Vạn Hựu cậu làm người đi, sao cậucó thể tồi tệ như thế.”


Vạn Hựu chẳng thèm để ý: “Cậu đói không, tớ nấu gì cho cậu ăn nhé?”



Vân Vụ Lai quả thực rất đói, từ lúc phát hiện ra thỏa thuận ly hôn của Chúc Khải Toàn đến giờ đã hơn năm mươi tiếng đồng hồ, cô chỉ ăn nửa cái bánh mì và uống vài ngụm nước trên máy bay.


Vạn Hựu rang cho Vân Vụ Lai một đĩa cơm rang trứng.


Tuy Vạn Hựu là tra nữ, nhưng món cơm rang trứng cô ấy làm quả là tuyệt đỉnh, Vân Vụ Lai nhanh chóng xử lý sạch chiếc đĩa.


“Ăn nữa không?” Vạn Hựu hỏi.


Vân Vụ Lai vừa tu nước khoáng vừa lắc đầu.


Vạn Hựu bèn hỏi tại sao Vân Vụ Lai lại đột ngột về nước lúc nửa đêm.


Vân Vụ Lai im lặng một lúc, rồi giải thích đơn giản đầu đuôi câu chuyện.


“Vãi,” Vạn Hựu căm phẫn “Chồng cậu khốn nạn thế á? Vừa tán tỉnh cậu, vừa ngấm ngầm chuẩn bị ly hôn với cậu?”


“Thế thì anh ấy vẫn chưa khốn nạn bằng cậu đâu.” Vân Vụ Lai buột miệng phản bác.


Ít nhất chồng cô không bắt cá hai tay, sau lưng cô lăng nhăng với người phụ nữ khác.


Vạn Hựu: “…”


Vân Vụ Lai cũng cảm thấy mình vừa ăn cơm rang của người ta xong đã mắng người ta khốn nạn thì không hay lắm, bèn giải thích: “Thỏa thuận ly hôn của anh ấy chuẩn bị từ trước rồi, mấy năm trước cậu cũng biết đấy, bọn tớ chẳng liên lạc gì cả, không thể nói là anh ấy vừa tán tỉnh tớ vừa chuẩn bị ly hôn được.”


Vạn Hựu khinh bỉ: “Xót anh ta thế à, xót thế thì cậu chạy về đây làm gì? Với lại sao cậu chắc là bây giờ anh ta không vừa tán tỉnh cậu vừa tính kế ly hôn với cậu?”


Vân Vụ Lai: “Tớ chỉ nói sự thật thôi.”


Cô chưa bao giờ thích nói xấu người yêu cũ sau khi chia tay.


“Sao trước đây tớ không phát hiện ra cậu là đứa não yêu đương nhỉ, có phải mày bị anh ta thao túng tâm lý rồi không?” Vạn Hựu hận rèn sắt không thành thép, “Đàn ông là cái thá gì chứ, tớ nói cho cậu biết, đàn ông chỉ đáng làm đồ chơi cho chúng ta thôi, tuyệt đối đừng coi họ là thật, coi là thật thì cậu thua rồi.”


Vân Vụ Lai không dám phản bác nữa, sợ lại bị Vạn Hựu coi thường.


Lần đầu gặp Vạn Hựu, cô ấy vẫn là một cô bạn gái 24/7 ba câu không rời Đới Dương, ngoài việc tiết kiệm tiền ra thì không có sở thích nào khác, mà mục đích tiết kiệm tiền là để mua quà cho Đới Dương, và để dành tiền vé máy bay, tranh thủ mọi lúc rảnh rỗi về nước đoàn tụ với anh ta.


Vạn Hựu lải nhải một hồi về những luận điệu thù ghét đàn ông, Vân Vụ Lai mãi mới thoát được về phòng mình. Cô đi đến bên giường, bắt đầu tháo ga giường và vỏ chăn. Tháo được một nửa, cô cúi xuống tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm thấy chiếc điện thoại dưới gầm tủ đầu giường, là do tối qua lúc ném túi nó bị văng ra.



Chiếc điện thoại mới mua chưa đầy một tháng đã bị vỡ một góc màn hình, trông như một mảng mạng nhện bẩn thỉu.


Sạc được vài phút, màn hình điện thoại tự động sáng lên.


Vân Vụ Lai nhìn chằm chằm vào hoạt ảnh khởi động, mím chặt môi.


Chúc Khải Toàn sẽ nói gì, anh có đoán được lý do cô bỏ đi không?


Anh sẽ làm gì, dỗ dành một cách ôn tồn? Tức giận chất vấn? Sẽ có lời giải thích nào không?


Hay là im lặng.


Con người thật sự là một sinh vật mâu thuẫn, người không nói lời từ biệt là cô, nhưng người không thể thờ ơ trước phản ứng của anh cũng là cô.


Điện thoại rung rất lâu.


Tắt máy lâu như vậy, có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, tin nhắn SMS, Wechat, và cả thông báo của các ứng dụng linh tinh khác.


Hơn 30 tin nhắn Wechat chưa đọc.


Đầu ngón tay của Vân Vụ Lai lơ lửng trên biểu tượng màu xanh lá một lúc lâu rồi mới nhấn vào.


Của Vạn Hựu, của Vân Sương, của Yến Tùy, của quảng cáo gửi hàng loạt…


Cô không muốn mình trông như thể chỉ vì muốn xem tin nhắn của Chúc Khải Toàn mới bấm vào, nên đã trả lời lần lượt các tin nhắn kia.


Tin nhắn của Chúc Khải Toàn gần như chìm ở dưới cùng.


Anh chỉ có một câu: Vân Vụ Lai, em giỏi lắm.


Vân Vụ Lai có chút hối hận vì đã bật máy, cô trút giận ném điện thoại lên giường, tự nói với mình một cách tàn nhẫn: “Tôi chính là giỏi lắm đấy.”


Cô giỏi lắm, nên đã thức cả đêm soạn một bản thỏa thuận ly hôn mới, ký sẵn tên mình. Sáng hôm sau trước khi ra sân bay, cô đã gửi nó cùng với cặp đồng hồ đôi và thẻ đen đến sảnh công ty anh.


Trên bản thỏa thuận mới, cô không lấy của Chúc Khải Toàn bất cứ thứ gì.


Cô không thèm một đồng nào của anh.


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 50
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...