Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 48


“Không ai có ý kiến gì đâu, cậu đừng căng thẳng.” Phó Hành Thử nở nụ cười hiền hậu như một người cha, rồi quay sang nói với Vân Vụ Lai, “Vân Vụ, cuối cùng Chúc Khải Toàn cũng không còn hất tay em ra trước mặt mọi người nữa rồi, bây giờ đáng để phó thác rồi chứ?”


Ngoại trừ Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai, những người còn lại đều ngơ ngác không hiểu gì.


Chuyện này phải kể lại từ thời trung học. Trường Gia Lam, giống như tất cả các trường trung học khác, nghiêm cấm yêu sớm. Mà thầy chủ nhiệm Tần chính là người tiên phong dẫn đầu đội quân chống yêu sớm, số cặp đôi bị thầy chia rẽ ở Gia Lam nhiều không đếm xuể.


Ngày thứ hai sau khi Chúc Khải Toàn vất vả lắm mới cưa đổ được Vân Vụ Lai, nhân lúc trên đường vắng người, anh đã vội vàng nắm lấy tay cô bạn gái nhỏ.


Thầy Tần xuất hiện đúng vào lúc đó.


Chúc Khải Toàn phản ứng cực nhanh, ngay lập tức hất tay Vân Vụ Lai ra.


Vào tiết tự học cuối cùng buổi chiều hôm đó, trường Gia Lam như thường lệ mở cuộc họp qua loa phát thanh. Thầy Tần thao thao bất tuyệt một hồi, cuối cùng còn nói một đoạn đầy ẩn ý: “Mùa xuân đến rồi, tôi thấy tâm tư của các em học sinh có chút xao động. Tôi đã bắt gặp không ít lần các em nam nữ qua lại quá thân mật trong trường. Tôi cảnh cáo các em một lần nữa, hãy dồn hết tâm trí vào việc học, nếu không thì cứ liệu hồn đấy. Ngoài ra, với tư cách là người từng trải, thầy cũng thành thật khuyên các em nữ, loại con trai vừa thấy giáo viên đã vội hất tay em ra là hạng người không có tinh thần trách nhiệm, không đáng tin cậy. Cậu ta chỉ xem em là vốn liếng để khoe khoang và là trò tiêu khiển lúc buồn chán mà thôi. Các em tuyệt đối đừng để ý đến cậu ta, cậu ta không đáng để các em mạo hiểm với nguy cơ học hành sa sút, bị thầy cô và gia đình mắng mỏ để phó thác cả đời đâu.”


Không cần nói nhiều cũng biết, những lời này của thầy Tần là đang ngấm ngầm nói cho Vân Vụ Lai nghe.


Yến Tùy mãi đến giữa học kỳ hai lớp mười mới chuyển đến Gia Lam, lúc đó Chúc Khải Toàn và mọi người sắp tốt nghiệp rồi. Nghê Đông và Háo Tử thì vốn không phải học sinh của Gia Lam, nên không ai biết giai thoại này.


Phó Hành Thử giải thích sơ qua nguyên nhân hậu quả, lập tức khiến mọi người bật cười.


“Cậu đây rõ ràng là đang ly gián mà.” Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, Chúc Khải Toàn vẫn còn canh cánh trong lòng, anh vừa tức vừa buồn cười “Tôi không hất tay Vân Vụ Lai ra, chẳng lẽ còn đứng chờ bị tóm tại trận à?”


Yến Tùy tựa vào lòng Phó Hành Thử cười một lúc lâu: “Trời đất ơi, không ngờ thầy Tần lại ‘cẩu’ đến thế cơ à?”


“Cả trường Gia Lam này ‘cẩu’ nhất chính là thầy Tần, thầy mà nhận số hai thì không ai dám nhận số một.” Chúc Khải Toàn nói.


Yến Tùy lại cười thêm một lúc, chợt nhớ ra chuyện khác, bèn hỏi Vân Vụ Lai: “Vân Vụ, vậy lúc đó cậu có vì lời của thầy Tần mà dao động không?”


Chúc Khải Toàn trả lời thay: “Tất nhiên là cô ấy không dao động rồi.”


Ngoại trừ Phó Hành Thử, những người khác đều giơ ngón tay cái với Vân Vụ Lai: “Đúng là tình yêu bền vững như vàng.”


Vân Vụ Lai lại đưa tay bịt miệng Chúc Khải Toàn, có chút ngượng ngùng ra lệnh: “Anh im đi.”


Chúc Khải Toàn không nói được, nhưng Phó Hành Thử thì có thể. Anh ta lắc đầu, chế giễu sự ngây thơ của mọi người: “Vân Vụ hoàn toàn không dao động, mà là bị thầy Tần thuyết phục luôn. Ngay buổi chiều tan học hôm đó đã đòi chia tay, A Khải phải dỗ dành cả tháng trời mới quay lại được.”


Mọi người: “…”


So với chiêu trò của thầy Tần, điều khiến Chúc Khải Toàn canh cánh trong lòng hơn cả là ý chí không kiên định, nói đổi là đổi của Vân Vụ Lai. Nhắc đến chuyện này anh lại tức, để trả thù, anh đưa tay véo cằm Vân Vụ Lai rồi lắc mạnh mấy cái, thấy cô đau đến nhíu mày né tránh mà vẫn chưa hả giận.


Vân Vụ Lai khó khăn lắm mới thoát khỏi móng vuốt của anh, không nhịn được mà thanh minh cho mình: “Em có bắt anh dỗ cả tháng trời đâu?”


Phó Hành Thử nói: “Cũng chẳng kém mấy ngày. Khoảng thời gian đó A Khải bị cô ấy hành cho suýt trầm cảm, còn định đi xì lốp xe của thầy Tần nữa cơ.”


Đúng là không chênh lệch mấy ngày, Vân Vụ Lai lí nhí: “Nhưng cũng chưa đến một tháng.”


Trước mặt mọi người, hình tượng là trên hết, phải so đo từng tí.


Thời gian trôi qua rất nhanh trong tiếng nói cười rôm rả, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn.


Tối hôm trước mọi người đã phân công xong xuôi, ví dụ như Nghê Đông phụ trách lều và khăn trải bàn, Háo Tử phụ trách bánh kem và trái cây, Phó Hành Thử và Yến Tùy phụ trách đồ ăn vặt và nước uống, Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai phụ trách bữa chính. Dì giúp việc nhà họ Chúc khéo tay, sáng sớm đã làm mấy loại sushi và cơm cuộn tự làm, đựng đầy hai hộp cơm năm tầng cho họ mang đi. Ngoài ra, Chúc Khải Toàn còn mang theo một ít lẩu tự sôi, cơm tự sôi và các loại đồ ăn liền khác.


Mặt trời đã di chuyển khá nhiều, ăn xong bữa chính, mọi người dời khăn trải bàn vào sâu trong bóng râm, bắt đầu thời gian nghỉ ngơi buổi chiều.


Nước khoáng sắp hết, Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử cùng nhau đi tìm tiệm tạp hóa.


Lúc quay lại, Yến Tùy, Nghê Đông, Háo Tử và bạn gái đang cùng nhau đánh bài, còn Vân Vụ Lai nằm một bên, gối đầu lên chiếc áo khoác Yến Tùy cởi ra vì nóng, đã ngủ thiếp đi.



Đặt nước xuống, Phó Hành Thử ngồi cạnh Yến Tùy xem cô ấy đánh bài.


Còn Chúc Khải Toàn thì dừng lại trước mặt Vân Vụ Lai. Một tia nắng xuyên qua kẽ lá, rọi lên mặt cô, khiến cô phải vòng một tay lên che.


“Sao không vào trong lều ngủ?” Anh khẽ hỏi.


Không có ai trả lời, hơi thở cô đều đặn, lồng ngực khẽ phập phồng theo nhịp thở.


Đêm qua lại là một đêm không ngủ ngon giấc, lúc này Chúc Khải Toàn cũng hơi buồn ngủ. Anh nằm xuống bên cạnh cô, xung quanh còn vương vãi mấy chiếc áo khoác mọi người cởi ra, nhưng anh vẫn chọn dịch đầu lại gần, cùng cô gối chung một chiếc gối.


Kẽ lá ở chỗ này khá lớn, mặt anh cũng bị phơi nắng.


Anh thấy khó chịu, bèn chống người dậy, vơ lấy một chiếc áo không biết của ai, trùm lên đầu mình, tiện thể trùm luôn cả đầu Vân Vụ Lai.


Vân Vụ Lai bị anh làm cho tỉnh giấc, mơ màng mở mắt ra xem có chuyện gì.


Ánh nắng xuyên qua lớp áo sáng màu, không ảnh hưởng đến việc cô nhìn rõ anh.


Cô yên tâm, lại khép hàng mi nặng trĩu lại.


Trong thế giới nhỏ bé của hai người, Chúc Khải Toàn ngắm nhìn gương mặt say ngủ yên tĩnh của cô một lúc, rồi cúi lại gần, nhẹ nhàng hôn cô một cái, đầu kề đầu, cũng nhắm mắt lại.


Dù chiếc áo khoác che đi dáng vẻ của họ, nhưng đường nét và cử động của hai cái đầu bên dưới lại hiện lên rất rõ ràng.


Trên chiếu bài, Yến Tùy nép vào lòng Phó Hành Thử, thu hết mọi thứ vào tầm mắt. Cô ấy ngẩng mặt nhìn Phó Hành Thử: “Lần này chúng ta xem như đã trả hết ân tình mà anh Khải Toàn đã hết lòng lo lắng cho chúng ta năm ngoái rồi chứ?”


Phó Hành Thử thu lại tầm mắt, cười nhạt: “Ừ, tất nhiên rồi.”


Vân Vụ Lai ngủ khoảng nửa tiếng thì bị mấy người qua đường làm cho tỉnh giấc. Tiếng nói cười của họ dần xa, nhưng cô đã hoàn toàn tỉnh táo, đành bất lực mở mắt ra, phát hiện ngũ quan của Chúc Khải Toàn đang phóng đại ngay trước mặt mình. Anh nhắm mắt, nốt ruồi nhỏ dưới mắt ẩn hiện sau hàng mi, tựa như tỳ bà che nửa mặt.


Bên ngoài là tiếng nói chuyện đã hạ thấp âm lượng của bạn bè, ánh nắng xuyên qua kẽ lá. Hôm nay cô mặc một bộ đồ đen, màu đen hấp thụ nhiệt, những nơi bị nắng chiếu vào có cảm giác rất rõ ràng.


Vân Vụ Lai hơi khát, nhưng cô do dự một lúc rồi vẫn quyết định tiếp tục giả vờ ngủ.


So với việc một mình đối mặt với sự trêu chọc của bạn bè, cô đương nhiên muốn cùng Chúc Khải Toàn đầu kề đầu nằm bên nhau hơn.


Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô không hề cảm thấy nhàm chán chút nào. Đã lâu lắm rồi cô mới có thể tùy ý ngắm nhìn anh như thế này.


Thật kỳ diệu, cô quen người đàn ông này đã 12 năm, vậy mà nhìn anh, cô vẫn có thể rung động một lần nữa.


Nghĩ đến đây, cô thầm cười nhạo bản thân quá sến sẩm. Tại sao lại rung động một lần nữa ư? Chẳng phải vì đã xa cách mấy năm, lại có cảm giác mới mẻ hay sao. Nếu năm năm qua họ vẫn ở bên nhau, có lẽ đến bây giờ đã là “vợ chồng già hôn một cái, ác mộng mấy đêm liền” rồi.


Trên sống mũi anh có một sợi lông mi bị rụng, Vân Vụ Lai lên cơn ám ảnh cưỡng chế, muốn lấy nó đi, nhưng lại không muốn giơ tay lên, bèn chọn cách thổi bằng miệng.


Thổi hai cái, sợi lông mi vẫn không nhúc nhích, nhưng lại thổi Chúc Khải Toàn tỉnh giấc.


Anh nhất thời không phản ứng được mình đang ở đâu, lại nhắm mắt lại, vùi mặt vào vai cô để né tránh: “Dịch vụ đánh thức này của em hơi đặc biệt đấy.”


“Trên mặt anh có sợi lông mi, em muốn thổi nó đi thôi.” Vân Vụ Lai giải thích.


“Đâu?” Chúc Khải Toàn ngẩng mặt lên, dí sát vào mặt cô “Lấy giúp anh đi.”


Nó đã biến mất rồi, lúc nãy bị chính anh cọ đi mất.


Một lúc sau, Chúc Khải Toàn hỏi: “Mấy giờ rồi?”


Vân Vụ Lai nói: “Không biết.”


Cùng lúc đó, lưng Chúc Khải Toàn bị đá một cái, giọng Phó Hành Thử vang lên: “Dậy thì dậy chơi bài đi, vừa đủ thêm một bàn đấu địa chủ.”



Bỏ chiếc áo ra, Vân Vụ Lai chuẩn bị tinh thần bị trêu chọc lần nữa, nhưng mọi người chỉ nói bâng quơ vài câu rồi bỏ qua chủ đề này.


Đến xế chiều, mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến địa điểm tiếp theo. Lúc đi ra bãi đậu xe, Chúc Khải Toàn nắm tay cô đi, đã hoàn toàn không còn ai trêu chọc nữa.


Mọi người rất nhanh đã chấp nhận cách ở bên nhau của họ.


Điểm đến tiếp theo là một khách sạn suối nước nóng, cách vùng ngoại ô Cẩm Thành nơi họ đang ở không xa. Lúc đến nơi, mặt trời sắp lặn, nhiệt độ đã mát hơn nhiều, rất thích hợp để tắm suối nước nóng.


Chủ khách sạn là người quen, đã sắp xếp cho họ một bể tắm riêng tốt nhất.


Ăn tối xong, sau khoảng nửa tiếng nghỉ ngơi, bảy người thay đồ bơi, bước xuống bể nước nóng hôi hổi.


Tất cả phụ nữ có mặt đều có chồng hoặc bạn trai đi cùng, không ai dám làm liều, kiểu dáng đồ bơi đều khá kín đáo.


Trừ Yến Tùy.


Cô ấy đi xuống bể dưới ánh mắt vô cùng không thân thiện của Phó Hành Thử, hùng hồn nói: “Đây đã là bộ kín đáo nhất của em rồi.”


Vân Vụ Lai mặc một bộ đồ bơi liền thân cúp ngực màu xanh rêu, ngồi bên thành bể thử nhúng chân mấy lần mà vẫn chưa xuống được.


Tuy nói trong kỳ kinh nguyệt dùng tampon thì không ảnh hưởng đến việc bơi lội hay tắm suối nước nóng, nhưng cô vẫn có chút rào cản tâm lý, luôn lo mình sẽ làm vấy máu ra bể, cũng sợ nước suối không vệ sinh.


Chúc Khải Toàn nhận thấy sự khác thường của cô, bước lại gần, đưa tay về phía cô: “Xuống đi, em không lạnh à?”


Bể tắm ở ngoài trời, cô chỉ mặc một bộ đồ bơi, khoác một chiếc khăn tắm, hai chân trần đều phơi trong không khí.


Đúng là hơi lạnh. Vân Vụ Lai không muốn làm anh mất hứng, liền vứt khăn tắm ra, nắm lấy tay anh, từ từ ngâm mình xuống nước.


“Nóng quá.” Ngâm đến bụng, cô chê nóng, lại đứng lên, từ từ thử mấy lần mới ngâm được đến dưới vai.


Ở trong bể, cô luôn không yên lòng, ngâm được vài phút, cuối cùng đành chịu thua mà đứng dậy: “Thôi, em không vượt qua được rào cản tâm lý.” Cô nói với Chúc Khải Toàn cũng đang định đứng lên “Anh cứ ngâm thêm một lúc đi, em về phòng xem TV.”


Chúc Khải Toàn vẫn cùng cô về phòng.


“Anh đi theo em làm gì?” Vân Vụ Lai vừa khoác khăn tắm vừa lí nhí, “Em có phải con nít đâu mà cần người đi cùng mới yên tâm.”


Chúc Khải Toàn kéo khăn tắm của cô xuống, kéo đến độ dài có thể che được mông cô, anh cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Em bị tràn ra rồi.”


Vân Vụ Lai căng thẳng, quả nhiên không nên ôm tâm lý may mắn mà đi tắm suối nước nóng trong kỳ kinh nguyệt. Sắc mặt cô tái đi, hoảng hốt đưa tay ra sau che khăn tắm: “Thật không?”


Chúc Khải Toàn gật đầu, vẻ mặt vô cùng chân thật: “Ừ, một mảng lớn luôn.”


Vân Vụ Lai cảm thấy rất có lỗi với những người khác: “Vậy bảo họ đừng tắm nữa.”


“Nước suối là nước chảy, một lát là sạch hết thôi.” Chúc Khải Toàn bảo cô đừng lo vớ vẩn.


Trên đường về, Vân Vụ Lai rất không tự nhiên, cứ che che đậy đậy, sợ bị người khác nhìn thấy. Vừa về đến phòng khách sạn, cô đã vội vàng vào phòng tắm.


Chúc Khải Toàn tựa vào khung cửa phòng tắm, khoanh tay chờ đợi.


Quả nhiên, vài giây sau, trong phòng tắm vang lên tiếng hét giận dữ của cô: “Chúc Khải Toàn!!!”


Anh không thể nhịn cười được nữa, cười một cách ngông cuồng.


Đúng là dễ bị lừa.


Cũng quá dễ bắt nạt.


Vân Vụ Lai mở hé cửa phòng tắm, thò đầu ra, nghiến răng nghiến lợi đe dọa anh: “Anh cứ chờ đấy cho em!”



Cô tức đến không nói nên lời, lườm anh một lúc rồi “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.


Vì phải tính sổ, lần tắm này cô tắm cực nhanh, gội đầu luôn, khoảng năm phút là xong.


Chúc Khải Toàn thật sự vẫn đứng chờ cô ở đó. Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không biết hối cải: “Vội vàng muốn ‘g**t ch*t’ anh đến thế à?”


Vân Vụ Lai đã không thể nhìn thẳng vào hai chữ “g**t ch*t” nữa rồi. Cô ném mạnh bộ đồ bơi không dính chút máu nào vừa thay ra vào người anh, bộ đồ ướt sũng “bép” một tiếng vào ngực trần của anh. Cô lườm anh một cái thật sắc, rồi bỏ đi.


“Thế thôi à?” Anh còn nói mát sau lưng “Tưởng em tài cán đến đâu.”


Vốn định cho qua, nhưng bây giờ cô nhất quyết phải tính sổ với anh. Vân Vụ Lai quay lại, mở cửa phòng ra: “Anh cút đi.”


Ngoài cửa là Yến Tùy đang giơ tay định gõ cửa. Cô nàng kinh ngạc nhìn qua lại hai người trong phòng.


“A Tùy,” Vân Vụ Lai chào cô “sao cậu cũng về rồi?”


“Hôm nay tớ ngủ với cậu được không?” Yến Tùy hỏi là “được không”, nhưng thực tế không đợi Vân Vụ Lai trả lời, cô ấy đã trực tiếp lách người vào phòng. Lúc đi ngang qua Chúc Khải Toàn, cô ấy đưa thẻ phòng của mình ra “Hôm nay anh ngủ với Phó Hành Thử đi, dù sao Vân Vụ cũng đến tháng, hai người cũng chẳng làm gì được.”


Quyết định đổi phòng ngủ của hai cặp vợ chồng được chốt hạ trong vòng vài giây.


Chúc Khải Toàn bị đuổi đi, trong phòng chỉ còn lại hai cô gái đang bực bội với chồng mình.


“Hai người cãi nhau à?” Vân Vụ Lai hỏi Yến Tùy.


Yến Tùy soi mình trong chiếc gương toàn thân ở huyền quan, rất không phục: “Bộ đồ này hở hang chỗ nào chứ? Kết hôn xong là mất hết nhân quyền à, đến đồ bơi cũng không được tự do mặc. Trước đây tớ còn mặc hở hơn nhiều, có ai thèm quản đâu.”


Trong lúc Yến Tùy đi tắm, Phó Hành Thử cũng đã quay về dỗ vợ và biết được tin mình bị vợ đày ra biên ải, bèn đến gõ cửa phòng họ.


Yến Tùy hét lên trong phòng tắm: “Bảo anh ta cút đi!”


Vân Vụ Lai bất lực nói với Phó Hành Thử: “Anh nghe thấy rồi đấy.”


Phó Hành Thử vừa dỗ vừa lừa một lúc lâu, Yến Tùy vẫn không động lòng, kiên quyết không chịu về phòng với anh ta, quyết tâm tận hưởng một đêm tự do không nhìn thấy mặt anh ta. Phó Hành Thử đành phải quay về.


Hai người đàn ông nhìn nhau không nói nên lời. Làm anh em chí cốt bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên họ ngủ chung một giường, đắp chung một chăn.


Đối với hiện thực tàn khốc phải ngủ cùng nhau tối nay, cả hai đều vô cùng ghét bỏ, vạch rõ ranh giới.


Mà “phòng ngủ nữ” bên kia lại hòa thuận hơn nhiều. Họ tán gẫu về hàng hiệu, mỹ phẩm, cùng nhau nói xấu chồng. Trò chuyện hăng say một hồi, nhìn lại đồng hồ đã 12 rưỡi.


“Ngủ thôi ngủ thôi.” Yến Tùy kêu dừng, “Người ta nói 25 tuổi là một cột mốc, phụ nữ qua tuổi này sẽ lão hóa nhanh hơn.”


Vân Vụ Lai rất đồng tình: “Cậu cũng thấy vậy à? Trước đây tớ không tin, nhưng năm nay thấy rõ là thức đêm xong tinh thần không theo kịp nữa.”


Hai người vừa hay năm nay đều 25 tuổi. Nói là đi ngủ, nhưng thực ra lại nói thêm một lúc về chủ đề cột mốc, cuối cùng mới chịu yên tĩnh.


Khoảng nửa tiếng sau, Yến Tùy khẽ gọi Vân Vụ Lai: “Vân Vụ, cậu ngủ chưa?”


Vân Vụ Lai nói: “Chưa.”


“Sao cậu cũng chưa ngủ? Tớ không ngủ được.” Yến Tùy sầu não, “Không có Phó Hành Thử ôm, tớ không ngủ được.”


Vân Vụ Lai: “…”


Yến Tùy nói: “Hay là thế này đi, chỉ cần anh ấy gửi thêm một tin nhắn Wechat cho tớ, tớ sẽ miễn cưỡng tha thứ cho anh ấy.”


Vừa dứt lời, điện thoại của cô ấy rung lên.


“Vãi!” Hai cô gái nhìn nhau, đồng thanh kinh ngạc, rồi ôm nhau cười ngặt nghẽo.



Linh đến thế sao?


Vân Vụ Lai bò lại gần Yến Tùy xem cùng cô.


Đúng là tin nhắn của Phó Hành Thử. Anh ta chụp một tấm ảnh mình và Chúc Khải Toàn quay lưng vào nhau, mỗi người ngủ sát một mép giường, kèm theo dòng chữ: Muốn ôm vợ ngủ.


Yến Tùy ở đầu bên này cười tủm tỉm, nhưng trước mặt chồng vẫn phải giữ giá: Anh cút đi, em không muốn.


Phó Hành Thử: A Khải cũng muốn ôm vợ ngủ, Vân Vụ chắc chắn cũng muốn ôm cậu ấy ngủ. Em hy sinh một chút, thành toàn cho hạnh phúc của ba người bọn anh đi.


“Cậu muốn không?” Yến Tùy quay sang nhìn Vân Vụ Lai.


Vân Vụ Lai dời tầm mắt, không tự nhiên đưa tay sờ mũi, chối bay chối biến: “Không muốn.”


Yến Tùy nói: “Vậy cậu hy sinh một chút, thành toàn cho hạnh phúc của ba người chúng tớ nhé. Một người đau khổ vẫn tốt hơn ba người cùng đau khổ.” Nói rồi, cô ấy trả lời Phó Hành Thử: Hôm nay em là nể mặt anh Khải Toàn và Vân Vụ đấy nhé. Lần sau mà còn thế này em sẽ không tha cho anh đâu.


Vân Vụ Lai: “…”


Yến Tùy mở cửa phòng khách sạn, Chúc Khải Toàn đã đứng chờ sẵn ở ngoài.


“Cô ấy ngủ chưa?” Anh khẽ hỏi.


Yến Tùy nói: “Anh đoán xem.”


Nói xong liền chạy đi.


Chúc Khải Toàn đóng cửa phòng lại.


Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, bóng dáng Vân Vụ Lai cuộn tròn trong chăn, không hề động đậy.


Anh cúi lại gần xem, không nhìn ra cô đã ngủ hay chưa. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô.


Đôi môi cảm nhận được nhãn cầu của cô khẽ chuyển động dưới mí mắt.


Chậc, đang giả vờ ngủ.


Chúc Khải Toàn mỉm cười, không vạch trần. Nụ hôn trượt dọc theo sống mũi cô, đáp xuống môi cô.


Bài học đêm hôm trước quá phóng túng để rồi cuối cùng người chịu thiệt vẫn là mình vẫn còn sờ sờ ra đó, lần này anh chỉ hôn hờ, không làm thật.


Tắt đèn, anh nằm thẳng xuống.


Khoảng nửa phút sau, cô đột nhiên gọi anh: “Chúc Khải Toàn.”


Giọng nói lí nhí, như một chú mèo con khẽ cào vào tim anh.


“Ừm.”


Vân Vụ Lai không nói gì.


Chúc Khải Toàn đợi một lúc lâu không thấy cô trả lời, không khỏi thúc giục: “Sao thế?”


Vân Vụ Lai lại im lặng vài giây, rồi nói ra hai chữ.


Trong một khoảnh khắc, Chúc Khải Toàn thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm.


Anh quay mặt về phía cô, dang rộng vòng tay, ôm chặt cơ thể mềm mại ấm áp của cô vào lòng.


Cô nói:


“Muốn ôm.”


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 48
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...