Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 47


Hồi Phó Minh Chước còn nhỏ, tiêm là nỗi sợ hãi lớn nhất của cô bé, lần nào Chúc Khải Toàn trêu chọc cũng có thể dọa cô bé sợ chết khiếp.


Nhưng bây giờ Phó Minh Chước không còn là đứa trẻ ba tuổi, đã không còn dễ bị lừa nữa.


Để trả thù việc Chúc Khải Toàn dọa mình, cô bé càng làm tới, dưới sự ngầm cho phép của anh trai và chị dâu, cô bé xoay quanh chủ đề hôn hít, ra sức giày vò và quấy rối vợ chồng Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai.


“Phó Hành Thử, rốt cuộc cậu có quản em gái mình không hả?” Chúc Khải Toàn không thể nhịn được nữa,“Anh cả như cha, cậu làm anh kiểu đấy à?”


Năm ngoái lúc Phó Hành Thử và Yến Tùy mới có manh nha, đúng là anh có hùa vào trêu chọc thật. Chuyện đến nước này, anh cũng có thể đặt mình vào vị trí của người khác để thấu hiểu tâm trạng muốn ăn miếng trả miếng của Phó Hành Thử.


Nhưng năm ngoái anh chỉ có một mình, còn Phó Hành Thử thì hay rồi, kéo cả nhà đến trả lại gấp bội. Yến Tùy thì thôi không nói, nhưng tại sao ngay cả một đứa nhóc con chưa hiểu chuyện như Phó Minh Chước cũng phải ra trận?


Phó Hành Thử đùa giỡn với vợ xong mới có thời gian để ý đến anh, và không hề cảm thấy có lỗi chút nào: “Vậy hay là hôm nay cậu mang nó về, trải nghiệm trước cảm giác làm cha mẹ đi.”


Chúc Khải Toàn cười lạnh: “Muốn có thế giới hai người thì nói thẳng, đến em gái cũng không cần nữa, đúng là không phải người.”


“Nghĩ nhiều rồi.” Phó Hành Thử không thừa nhận “Tôi là đang nghĩ cho cậu đấy, cứ cái tiến độ này của hai người thì giờ này năm sau chắc chắn là nhà ba người rồi.”


Lại nữa rồi, Chúc Khải Toàn dở khóc dở cười: “Thôi được rồi đấy, oan oan tương báo đến bao giờ mới hết.”


“Làm màu cái gì?” Giờ phút này, Chúc Khải Toàn trong mắt Phó Hành Thử cũng làm màu y như Vân Vụ Lai trong mắt Chúc Khải Toàn, thậm chí còn hơn cả thế. “Tôi để cậu trêu chọc lâu như vậy, cũng có thấy tôi xấu hổ đến chết đâu.”


Chúc Khải Toàn lập tức phản pháo: “Đấy là vì cậu mặt dày.”


Anh nhất thời nhanh miệng, quên mất vợ chồng là một thể, anh mắng Phó Hành Thử mặt dày, chẳng khác nào mắng cả Yến Tùy.


Yến Tùy lập tức lật mặt, ngay cả “anh Khải Toàn” cũng không gọi nữa: “Chúc Khải Toàn, anh giỏi thì nói lại lần nữa xem?”


Không chọc nổi, chuồn thôi chuồn thôi.


Chúc Khải Toàn đi được hai bước, nhớ ra mình vẫn còn một cô vợ, thế là lại quay lại. Trong lúc đó, ánh mắt anh vô tình lướt qua Phó Minh Chước, giây tiếp theo, trong sự ngỡ ngàng của mọi người, anh vừa nói “Bắt cóc trẻ con đây”, vừa vác Phó Minh Chước lên vai, rồi kéo Vân Vụ Lai chạy đi.


Vân Vụ Lai rất miễn cưỡng đuổi theo bước chân anh, hỏi: “Chúc Khải Toàn, anh chạy nhanh thế làm gì?”


Chúc Khải Toàn thản nhiên: “Bắt cóc trẻ con mà.”


Vân Vụ Lai dĩ nhiên không tin, nhưng không chống lại được sức của anh, chỉ có thể loạng choạng chạy theo.


Phó Hành Thử và Yến Tùy ban đầu tưởng anh chỉ đùa, không ngờ anh thật sự vác Phó Minh Chước chạy ngày càng xa.


Phó Minh Chước ngồi trên vai Chúc Khải Toàn nhìn anh trai và chị dâu đuổi theo, vung vẩy cánh tay cười khanh khách.


Bên lề đường, Phó Hành Thử và Yến Tùy cuối cùng cũng chặn được cặp vợ chồng bắt cóc. Phó Hành Thử xách Phó Minh Chước về vác lên vai mình, cười mắng: “Mẹ kiếp, bắt cóc thật à? Muốn có con gái thì tự đi mà sinh, muốn có em gái thì bảo bố mẹ cậu cố gắng, cậu bắt cóc em gái tôi làm gì?”


“Đồ có sẵn vẫn thơm hơn.” Chúc Khải Toàn xoa đầu Phó Minh Chước.


Trẻ con luôn thích thú với trò đuổi bắt này hơn người lớn, Phó Minh Chước ôm chặt cổ Phó Hành Thử, cười không ngớt.


Trước khi tạm biệt, Yến Tùy rủ Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai ngày mai cùng đi dã ngoại: “Ngày mai thời tiết rất đẹp, từ ngày kia sẽ là chuỗi ngày mưa dầm dề kéo dài hơn nửa tháng.”


Cẩm Thành bốn mùa mưa nhiều, hễ mưa là không dứt, mưa cả tháng trời là chuyện thường.


Xem ra, đây đúng là cơ hội hiếm có.


Phó Minh Chước rất tích cực: “Em đi.”


“Không được đâu, bé cưng ngày mai phải đi học rồi.” Yến Tùy thẳng thừng từ chối cô bé.


Chúc Khải Toàn không trả lời ngay, anh nhìn sang Vân Vụ Lai, hỏi ý cô.



“Anh có rảnh không?” Vân Vụ Lai hỏi.


Chúc Khải Toàn nói: “Có.”


Nếu Tổ Uyển nghe được câu trả lời này của Chúc Khải Toàn, có lẽ ngoài cười khổ ra thì vẫn là cười khổ.


“Vậy được thôi.” Vân Vụ Lai vui vẻ đồng ý.


Dù sao ở Cẩm Thành cô cũng không có việc gì làm.


Yến Tùy rất hài lòng với sự phối hợp của vợ chồng bạn thân: “Ok, vậy chuyện cụ thể tối nay liên lạc qua Wechat.”


Chỗ đậu xe không giống nhau, hai gia đình chia tay bên đường.


Đợi gia đình ba người Phó Hành Thử đi xa, Vân Vụ Lai lại hỏi Chúc Khải Toàn lý do lúc nãy bắt cóc trẻ con.


Chúc Khải Toàn quay đầu lại, thấy Phó Minh Chước đang bĩu môi hờn dỗi. Không cần nói cũng biết, cô bé đang bất mãn vì anh chị được đi dã ngoại còn mình chỉ có thể đến trường.


Anh yên tâm quay đầu lại, giải thích: “Lúc nãy anh nói đùa rằng Hành Thử muốn có thế giới hai người, sợ Chước Chước nghĩ nhiều.”


Phó Minh Chước không có mẹ, có bố cũng như không cũng như không, người thân duy nhất chính là anh trai. Phó Hành Thử vừa mới kết hôn không lâu, kết cấu gia đình có sự thay đổi về chất, điều này có nghĩa là sự cân bằng mười mấy năm của nhà họ Phó đã bị phá vỡ và tái lập, Phó Minh Chước không còn là trọng tâm duy nhất của anh trai nữa.


Dù Yến Tùy có tốt đến đâu, Phó Minh Chước cũng cần một quá trình để chấp nhận và dung nạp.


Lúc này, tuyệt đối không thể để Phó Minh Chước cảm thấy, anh trai và chị dâu ghét bỏ mình là gánh nặng, muốn bỏ rơi mình để hưởng thụ thế giới hai người.


Vân Vụ Lai chợt hiểu ra, nếu anh không nói, cô có thế nào cũng không nghĩ đến tầng này.


Chúc Khải Toàn trước giờ vẫn luôn là một người tinh tế đến đáng sợ như vậy, anh luôn có thể chu toàn mọi mặt, thấu hiểu lòng người, sau đó lặng lẽ chăm sóc cảm xúc của người khác.


Duy chỉ có đối với cô là luôn ngoại lệ.


Trước mặt cô, EQ của anh thỉnh thoảng lại tụt xuống số âm.


Anh luôn không hiểu cô, không hiểu tiếng lòng của cô, cũng không biết làm thế nào để khiến cô vui.


Vân Vụ Lai sẽ không bao giờ quên, câu đầu tiên Chúc Khải Toàn nói với cô là: “Bạn học, bạn có biết bạn vừa dẫm lên đôi AJ 4 UNDEFEATED phiên bản giới hạn hợp tác của tôi không, dẫm hỏng rồi bạn đền nổi không?”


Thực tế, cô chỉ vô tình quệt vào mép giày của anh.


Lúc đó, đang là thời trung học, mọi người luôn đặc biệt chú ý đến những bạn khác giới ưa nhìn. Cô tuy nhỏ hơn hai tuổi so với lứa tuổi đi học, nhưng cũng đã có thẩm mỹ hoàn thiện về người khác giới một cách, nói miễn nhiễm với trai đẹp là nói dối.


Cô không biết đôi AJ 4 UNDEFEATED phiên bản giới hạn hợp tác là gì, chỉ biết vì câu nói đó, chút cảm tình của mình dành cho anh lập tức sụp đổ. Trong một thời gian dài sau đó, cô rất ghét anh, cho rằng anh là một tên công tử nhà giàu hợm hĩnh, có chút tiền bẩn là khoe khoang khắp nơi.


Hôm nay hai người về nhà họ Chúc qua đêm. Sau khi trò chuyện vài câu với Đặng Hoa Phong và Chúc Hàng dưới lầu, Đặng Hoa Phong lại nhắc đến chuyện chuyển hộ khẩu.


Vân Vụ Lai hỏi Đặng Hoa Phong: “Mẹ, mẹ rất quan tâm đến khoản tiền đền bù đó ạ?”


Đặng Hoa Phong nói: “Cũng không hẳn là quan tâm, nhưng ai lại chê tiền nhiều chứ, tiền này không lấy thì phí. Hơn nữa hai đứa là vợ chồng, ở chung một sổ hộ khẩu sẽ thân thiết hơn, con không thấy vậy à?”


“Mẹ nói có lý ạ.” Vân Vụ Lai có suy tính khác “Nhưng tạm thời con không chuyển được không ạ? Nếu không sổ hộ khẩu ở nhà chỉ còn lại một mình em gái con, sẽ cô đơn lắm, đợi em ấy đi lấy chồng rồi con tính tiếp.”


Cô ngày càng giỏi đối phó với Đặng Hoa Phong, giọng nói ngọt ngào mềm mại, như con gái nhỏ đang làm nũng với mẹ, khiến Đặng Hoa Phong dù bị từ chối cũng rất vui lòng: “Ừ nhỉ, một mình con bé đúng là cô đơn thật. Không sao đâu Vụ Lai, sổ hộ khẩu chỉ là hình thức, hai đứa sống hòa thuận với nhau là tốt hơn tất cả rồi. Còn tiền đền bù thì càng không cần lo, mẹ chỉ thuận miệng nói thôi, nhà chúng ta không thiếu tiền.”


Vân Vụ Lai cười đáp lại.


Trở về phòng, Chúc Khải Toàn đi tắm trước.


Vào chưa được hai phút, anh gọi từ trong phòng tắm: “Vân Vụ Lai.”


Vân Vụ Lai chống người dậy từ ghế sofa, gọi về phía phòng tắm: “Gì thế?”



Chúc Khải Toàn nói: “Em vào đây.”


Vân Vụ Lai: “Tại sao?”


“Em là mười vạn câu hỏi vì sao à?” Chúc Khải Toàn bực bội “Bảo em vào thì cứ vào đi.”


Ai biết bây giờ anh đang mặc gì, càng không biết sau khi cô vào rồi anh có còn là người nữa không. Vân Vụ Lai đương nhiên không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhất quyết phải hỏi cho ra lẽ: “Anh cứ nói là có chuyện gì đi.”


Không sai khiến được cô, Chúc Khải Toàn đành phải tự mình ra ngoài.


Anh vẫn còn tính người, chỉ c** tr*n, h* th*n quấn khăn tắm.


Anh không nói gì.


Vân Vụ Lai trơ mắt nhìn anh đến gần, bờ vai rộng và thẳng, xương quai xanh rõ ràng, đường nét cơ thể mượt mà, cơ ngực cơ bụng vừa phải, có sức mạnh nam tính nhưng lại không quá khoa trương. Cô phải thừa nhận, trước nam sắc, cô có chút không dời mắt đi được.


Không nói gì khác, ông chồng hờ này của cô đúng là có vài phần nhan sắc.


Đương nhiên, những nội dung trên cô tự biết trong lòng là được rồi, cô sẽ không để anh hiểu lầm rằng cô đang thèm muốn cơ thể anh vào lúc này, thế là cô cố ra vẻ cứng rắn hỏi: “Anh làm gì vậy?”


Chúc Khải Toàn đến trước mặt cô, cúi người xuống, một tay chống lên lưng ghế sofa, một tay chống lên tay vịn, nhốt cô vào giữa hai cánh tay mình.


Vẫn không nói gì.


Ánh mắt rất thẳng thắn.


“Rốt cuộc là làm gì?” Vân Vụ Lai lại hỏi.


Anh không nói hai lời, cúi xuống hôn lên khóe miệng cô một cái.


Vân Vụ Lai: “…”


Chết tiệt, anh quả nhiên không định làm người nữa à?


Cô sợ rồi, má không khỏi nóng lên, giọng nói lập tức nhỏ đi, mắt cũng cụp xuống không nhìn anh nữa, như một cái máy phát lại, chỉ biết hỏi một câu duy nhất: “Làm gì vậy.”


“Lần này không trốn nữa à?” Chúc Khải Toàn không trả lời mà hỏi ngược lại.


Anh không dùng giọng điệu trêu ghẹo.


Mà là đang chất vấn thật sự.


“…” Bong bóng màu hồng trên khắp thế giới của Vân Vụ Lai bị anh dập tắt sạch sẽ, cô cạn lời ngẩng đầu lên.


Anh quay lưng về phía cô, đưa tấm lưng ra cho cô xem.


Trên lưng anh có một vết bầm dài, xanh xanh tím tím, sưng lên rất rõ, vô cùng bắt mắt.


Vân Vụ Lai nhớ ra rồi. Lúc đang tình tứ bên bờ sông, bị Phó Minh Chước làm phiền, trong lòng cô hoảng hốt, theo phản xạ đẩy Chúc Khải Toàn ra. Trong lúc vội vã đã dùng hết sức, lưng anh vì thế mà đập mạnh vào lan can, phát ra một tiếng động lớn.


Chúc Khải Toàn nghiêng đầu: “Anh đáng xấu hổ đến vậy sao, đến mức em phải ra tay tàn nhẫn như thế sao?”


Bị tính sổ, Vân Vụ Lai rất chột dạ. Ngoài chột dạ ra, cô yếu ớt biện minh: “Chước Chước vẫn còn là trẻ con, để con bé thấy không hay.”


Chúc Khải Toàn không chấp nhận lời biện minh của cô: “Trẻ con gì nữa, nó 13 tuổi rồi, chẳng lẽ chưa xem cảnh nam nữ hôn nhau trên phim truyền hình à.”


Tuổi của Phó Minh Chước đúng là không nhỏ, chẳng qua vì từ nhỏ cực kỳ biếng ăn, phát triển chậm, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu dậy thì, cộng thêm được gia đình cưng chiều đến vô pháp vô thiên, tính cách rất trẻ con, trông như một học sinh lớp ba. Cho nên dù cô bé đã 13 tuổi nhưng vẫn sống theo thế giới quan của trẻ con, mọi người cũng xem cô bé như một đứa trẻ.


Vân Vụ Lai lập tức bắt bẻ: “Vậy lúc nãy chính anh còn nói là bắt cóc trẻ con đấy thôi.”


Chúc Khải Toàn đúng là thật tâm xem Phó Minh Chước là trẻ con, nhưng đó không phải là trọng điểm. Trọng điểm là Vân Vụ Lai phản ứng thái quá, xem anh như một bí mật không thể để ai biết, vì để tránh tai mắt người đời mà thậm chí không tiếc làm anh bị thương.



Được rồi, Vân Vụ Lai biết lỗi rồi.


Ai mà ngờ được trong vòng một ngày ngắn ngủi, cô phải dỗ ông chồng hờ này đến hai lần.


Cô biết rõ mà vẫn hỏi: “Đau lắm không anh?”


Chúc Khải Toàn bực bội: “Chứ sao nữa? Anh có phải mình đồng da sắt đâu.”


Vân Vụ Lai bị anh mắng một trận, nể tình vết thương của anh nên không dám cãi lại. Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên vết thương của anh, dưới ngón tay, vùng da sưng lên rất rõ. Cô hỏi: “Ở nhà có thuốc tan bầm không, em bôi cho anh một ít.”


Cô nói là “ở nhà”, chứ không phải “nhà anh”.


“Thôi khỏi cần, không chết được đâu.” Chúc Khải Toàn nói.


Tuy anh đã tha cho cô một phen, nhưng Vân Vụ Lai không muốn tỏ ra mình quá thiếu thành ý, tiếp tục bắt chuyện: “Vậy anh tính sao?”


Chúc Khải Toàn cười như không cười liếc cô một cái: “Tính sao là sao, muốn đền bù cho anh đến thế à, vậy em vào đây hầu hạ anh tắm đi.”


Vân Vụ Lai thu tay lại với vẻ mặt vô cảm.


Cô đáng lẽ nên biết anh sẽ không dễ dàng làm người mà.


Lúc đó, bị thái độ cà lơ phất phơ của anh ảnh hưởng, cộng thêm sự bối rối trước nam sắc, Vân Vụ Lai không có cảm giác gì nhiều với kiệt tác của mình. Nhưng đến tối nằm xuống, vết thương trên lưng anh và hình ảnh mình đẩy mạnh anh ra cứ liên tục lặp lại trong đầu cô.


Chúc Khải Toàn quay lưng về phía cô, ngủ ở nửa giường của mình.


“Chúc Khải Toàn.” Vân Vụ Lai lại gần, chọc chọc vào lưng anh.


Chúc Khải Toàn quay nửa đầu lại, cũng chưa ngủ.


Vân Vụ Lai lo lắng hỏi: “Anh có đau lắm không?”


Như một đứa trẻ phạm lỗi.


Chúc Khải Toàn sững sờ, nhận ra cô tưởng thật. Anh lật người lại đối mặt với cô, phủ nhận: “Không, lừa em đấy.”


Chỉ là vết thương nhỏ thôi, đàn ông đâu mà yếu ớt thế.


Vân Vụ Lai không tin: “Nói dối, chắc chắn là rất đau.”


Vai trò đổi ngược, lại đến lượt anh dỗ cô: “Anh đùa em thôi, sao lại tin thật thế.”


Vân Vụ Lai im lặng một lúc, nói: “Em thật sự không cố ý, em chỉ hơi sợ họ trêu chọc, hơn nữa tuy Chước Chước 13 tuổi rồi, nhưng con bé đúng là một đứa trẻ…”


“Anh biết mà.” Chúc Khải Toàn ngắt lời, “Đừng để trong lòng, anh thật sự không đau.”


Mặc cho anh đảm bảo mấy lần là “thật sự”, cô vẫn không thể cho qua chuyện này.


Chúc Khải Toàn véo cằm cô, lại gần, mũi chạm mũi, hơi thở hòa quyện, cuối cùng cô cũng ngừng tra hỏi.


Anh dùng giọng dụ dỗ đầy gian manh: “Vậy em cho anh hôn một lúc, biết đâu anh sẽ hết đau.”


Một lát sau, cô rất nhỏ giọng “ừm” một tiếng.


Nhỏ đến mức không thể nghe thấy, nhưng Chúc Khải Toàn vẫn nghe được.


Anh vượt qua khoảng cách duy nhất, hôn lên môi cô.


Chuyện tốt bị gián đoạn bên bờ sông, đến lúc đêm khuya vắng vẻ một mình được trả lại gấp bội. Nụ hôn này kéo dài rất lâu mới kết thúc, anh v**t v* gò má nóng hổi của cô, đôi môi vẫn hờ hững đặt trên môi cô, theo cử động mở hé của đôi môi lúc nói chuyện mà ma sát trên môi cô: “Em linh thật đấy.”


Anh lại đặt cho cô một biệt danh mới: “Vân Nam Bạch Dược.”



Vân Vụ Lai dở khóc dở cười đấm vào lưng anh một cái, vừa hay trúng ngay vết thương.


Anh “hít” một tiếng.


Vân Vụ Lai lập tức hoảng hốt, ngồi dậy định bật đèn xem tình hình: “Xin lỗi, em quên mất, đau lắm không anh?”


“Ừm, rất đau.” Anh đè cô lại, hôn xuống lần nữa, giọng nói mơ hồ truyền ra từ giữa môi lưỡi quấn quýt “Vẫn cần Vân Nam Bạch Dược chữa trị…”


Ngày hôm sau, Cẩm Thành quả nhiên trời trong mây trắng như dự báo thời tiết.


Ngoại ô, phong cảnh hữu tình, non xanh nước biếc. Vì là ngày trong tuần nên người đến cắm trại không nhiều lắm.


Trong đó có một chiếc lều siêu sang trọng đặc biệt thu hút sự chú ý. Một tấm khăn trải dã ngoại lớn được đặt trước lều, bày đầy đủ các loại đồ ăn tinh xảo. Không cần nói cũng biết, đó là nhóm của Yến Tùy. Mọi người đã đến gần đủ, vợ chồng họ, Nghê Đông, Háo Tử hôm nay cũng dẫn theo bạn gái mới quen. Mọi người cùng nhau dọn dẹp đồ đạc, ngồi xuống, nói cười rôm rả.


“A Khải sao còn chưa tới?” Nghê Đông là người độc thân duy nhất có mặt, nhìn hai cặp đôi tình tứ, anh ta cảm thấy lạc lõng và cô đơn sâu sắc.


Bây giờ anh ta chỉ mong Chúc Khải Toàn và mọi người mau đến.


Bởi vì Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai sẽ không dính lấy nhau tra tấn hội độc thân.


Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Xe của Chúc Khải Toàn từ xa chạy tới, tìm một chỗ trống rồi dừng lại. Anh và Vân Vụ Lai xuống xe, nhìn quanh một vòng.


Hai người mặc đồ thể thao cùng màu.


Mọi người nhiệt tình vẫy tay với họ, đặc biệt là Nghê Đông.


Chúc Khải Toàn thấy mọi người, cũng vẫy tay chào lại từ xa.


Mọi người bình phẩm về trang phục của hai người.


“Hai người này hình như còn mặc đồ đôi?”


“Ê, thật này?”


Nghê Đông không bị ảnh hưởng bởi đồ đôi, vẫn vô cùng cảm kích, chưa bao giờ yêu Chúc Khải Toàn sâu sắc như lúc này: “A Khải cuối cùng cũng đến rồi, em cuối cùng cũng có bạn rồi.”


Giây tiếp theo, nụ cười của anh ta cứng đờ trên mặt.


Bởi vì Chúc Khải Toàn đã nắm lấy tay Vân Vụ Lai.


“Wow~” Không chỉ Nghê Đông, mọi người cũng phát hiện ra sự bất thường của cặp vợ chồng hờ.


Chúc Khải Toàn đối mặt với ánh mắt chú ý nhiệt tình của mọi người, vẫn thản nhiên nắm tay Vân Vụ Lai đi tới.


Khi đến khoảng cách có thể nhìn rõ chi tiết trên người, mọi người mới phát hiện, hai người không mặc đồ đôi, một người mặc Adidas, một người mặc Nike.


Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa.


Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai cùng nhau ngồi xếp bằng xuống chỗ trống.


“Hi.” Chúc Khải Toàn mặc kệ ánh mắt đầy ẩn ý của mọi người, tự nhiên chào hỏi.


“Hi.” Vân Vụ Lai phu xướng phụ tùy.


“Chậc chậc chậc…”


Phó Hành Thử là người bắt đầu, sau đó năm người cùng một tư thế, đồng loạt lắc đầu, phát ra những tiếng “chậc” liên tiếp.


Trong tiếng trêu chọc của mọi người, Chúc Khải Toàn bình tĩnh ôm eo Vân Vụ Lai.


“Này, tôi nói, đây là vợ của tôi đấy, rốt cuộc các người có ý kiến gì?”


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 47
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...