Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 46
Có Vân Vụ Lai ở đây, Chúc Khải Toàn tan làm rất đúng giờ, năm rưỡi vừa điểm, anh đã mặc áo khoác, dắt Vân Vụ Lai đi.
Ra đến bên ngoài, anh chào Tổ Uyển một tiếng: “Chúng tôi về trước đây.”
Tổ Uyển có chút khó xử: “Nhưng lát nữa có hai văn kiện cần anh xem qua và ký tên ạ.”
“Lát nữa là bao lâu?” Chúc Khải Toàn hỏi.
Tổ Uyển lướt chuột, nhìn vào quy trình OA* rồi nói: “Hiện tại vẫn còn ở chỗ Lưu tổng.”
(*) Quy trình OA*: có thể hiểu là việc ứng dụng công nghệ thông tin để số hóa và tự động hóa các nghiệp vụ, luồng công việc lặp đi lặp lại trong một văn phòng hay một tổ chức.
Điều này có nghĩa là còn phải qua ba bước quy trình nữa mới đến tay anh, Chúc Khải Toàn không cho thương lượng: “Để mai rồi nói, ai biết phải đợi họ đến bao giờ.”
Tổ Uyển muốn nói lại thôi.
“Biết là gấp mà không biết làm sớm hơn à?” Chúc Khải Toàn hỏi vặn lại “Tôi vốn dĩ năm giờ đã có thể về rồi, ngồi sờ sờ ở đây đợi họ đến tận giờ tan làm. Làm việc lề mề, một quy trình từ sáng đến giờ vẫn chưa xong, giờ làm thì câu giờ, tan làm thì tăng ca, cái thói quen này hình thành từ đâu ra vậy, bắt đầu từ ngày mai chấn chỉnh lại hết cho tôi.”
Anh đã nói đến thế, Tổ Uyển còn có thể làm gì hơn, chỉ đành cứng đầu vâng dạ, sau đó cẩn thận hỏi anh: “Vậy Chúc tổng, nếu buổi tối anh rảnh, anh có thể xem qua quy trình ở nhà được không ạ?”
Cuối cùng còn phải cung kính tiễn họ đi.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Vân Vụ Lai thấy Tổ Uyển đau đầu đỡ trán.
Vừa thương cảm vừa có chút buồn cười, Vân Vụ Lai nói: “Trợ lý của anh nhất định nghĩ anh là kẻ sắc lệnh trí hôn*.”
(*) Sắc lệnh trí hôn*: Vì sắc mà mê muội
“Ai là sắc?” Chúc Khải Toàn có chút buồn cười đánh giá cô từ trên xuống dưới “Em à?”
Vân Vụ Lai: “…”
Sao nào, lẽ nào cô không xứng được gọi là sắc sao? Vậy thì anh giỏi thì đừng có nói mấy lời g**t ch*t hay không g**t ch*t, giỏi thì đừng có tham lam sắc đẹp của cô.
Chúc Khải Toàn nói: “Em bây giờ cùng lắm chỉ được gọi là hoa trong gương, trăng dưới nước, chỉ đẹp chứ không dùng được.”
Vân Vụ Lai: “…”
Không muốn để ý đến anh nữa.
Chúc Khải Toàn trêu cô đủ rồi mới nói sang chuyện nghiêm túc: “Bữa tối muốn ăn gì, đồ Nhật, ăn không?”
Anh hỏi hai lần, Vân Vụ Lai mới uể oải trả lời: “Dù sao em cũng không dùng được, anh đừng lãng phí tiền mời em ăn cơm làm gì.”
“Anh có định mời em ăn cơm đâu.” Mắt anh cười cong thành một đường giảo hoạt “Em còn nợ anh một bữa cơm đấy, lại quên rồi à? Nhà thiết kế lớn Lai quả nhiên là quý nhân hay quên.”
“Chưa quên.” Vân Vụ Lai cãi lại “Nhưng chưa hẹn trước với trợ lý của anh, em nào dám tùy tiện mời Chúc tổng trăm công nghìn việc đi ăn cơm chứ, lỡ làm trễ lịch trình thì phải làm sao?”
“Vậy bây giờ em hẹn vẫn còn kịp đấy.” Chúc Khải Toàn không nói hai lời liền gọi điện cho Tổ Uyển, còn bật loa ngoài.
Tổ Uyển bắt máy ngay lập tức: “Chúc tổng.”
“Phu nhân có chuyện muốn hỏi cô.” Chúc Khải Toàn nói.
Thái độ của Tổ Uyển vô cùng cung kính: “Vâng ạ, mời phu nhân nói.”
Vân Vụ Lai: “…”
“Phu nhân nói đi chứ.” Chúc Khải Toàn thúc giục.
Vân Vụ Lai ghé sát vào điện thoại, hoàn toàn không giữ chút thể diện nào cho Chúc Khải Toàn trước mặt cấp dưới: “Đừng để ý đến anh ấy, anh ấy bị bệnh đấy.”
Đến cả Tổ Uyển cũng phải đứng hình, cô ấy vừa không thể nói “vâng”, vì như vậy bằng với nói xấu Chúc Khải Toàn; cũng không thể phủ nhận, nếu không sẽ bằng với việc chống đối phu nhân. Nhưng cô ấy cũng không lo lắng mình nên trả lời thế nào, bởi vì hai người ở đầu dây bên kia đang liếc mắt đưa tình nồng nhiệt, họ đâu cần câu trả lời của cô ấy, họ căn bản là mượn cớ này để phát cơm chó cho giai cấp vô sản không biết mấy giờ mới được tan làm như cô ấy thôi.
Đến bãi đỗ xe tầng hầm Chúc Khải Toàn mới để ý điện thoại vẫn chưa cúp, Tổ Uyển không bao giờ tự tiện cúp máy của anh, chỉ sợ anh còn điều gì chưa nói xong.
Trước mặt cấp dưới vẫn phải giữ một chút uy nghiêm nhất định, Chúc Khải Toàn hắng giọng, nói: “Tổ Uyển.”
Tổ Uyển luôn trong tư thế sẵn sàng: “Vâng.”
“Không có gì nữa, cô cũng về sớm đi.” Chúc Khải Toàn nói.
Trên đường, Chúc Khải Toàn gọi điện đến nhà hàng Nhật để đặt chỗ, đợi gọi xong, anh nhớ ra một chuyện, hỏi Vân Vụ Lai: “Em ăn được hải sản không?”
“Làm gì có nhiều quy tắc thế.” Vân Vụ Lai trước giờ không hiểu lắm chuyện trong kỳ kinh nguyệt thì thứ này không được ăn, thứ kia cũng không được ăn, ngoài đồ lạnh ra, cô không kiêng kỵ gì cả.
“Ồ.” Nếu cô đã nói có thể thì Chúc Khải Toàn cũng chiều theo ý cô. Anh vặn lớn âm lượng radio, đài âm nhạc đang phát một bài hát tiếng dân tộc thiểu số không rõ tên, giai điệu uyển chuyển say đắm lòng người, tựa như lời thì thầm bên tai người tình.
Ngón tay của Vân Vụ Lai theo nhịp điệu âm nhạc, gõ nhẹ lên đùi.
Quãng đường tiếp theo, hai người gần như không nói lời nào, nhưng bầu không khí lại vô cùng thoải mái tự tại.
Giây phút này, Vân Vụ Lai đột nhiên muộn màng nhận ra, sự xa cách và ngượng ngùng giữa cô và Chúc Khải Toàn sau bao năm xa cách đã biến mất. Khi ở bên anh, cô không còn cần phải cố tình nghĩ ra chủ đề, cũng không cần phải vắt óc suy nghĩ nên đáp lời ra sao, cho dù là im lặng, cô cũng có thể tìm thấy nhịp điệu thoải mái cho riêng mình.
Sự thay đổi này đến một cách lặng lẽ, trước đó cô không hề nhận ra.
Bữa cơm này ăn rất lâu, món ăn không được tự chọn, đầu bếp trưởng sắp xếp món gì thì ăn món đó, chậm rãi mà tinh tế, từng món lần lượt được mang lên, khẩu phần lại ít đến đáng thương, phần lớn thời gian đều trôi qua trong sự chờ đợi.
Mãi mới kết thúc 15 món, quả là một thử thách lớn đối với sự kiên nhẫn.
Vân Vụ Lai suýt nữa lại không thanh toán được, cô đi vệ sinh về thì phát hiện Chúc Khải Toàn đang chuẩn bị quét mã trả tiền. May mà cô nhanh chân, kịp thời gọi dừng ngay trước khi anh nhập con số cuối cùng của mật khẩu, nói: “Để em, để em.”
Chúc Khải Toàn không khách sáo với cô, không nói hai lời liền cất điện thoại của mình đi.
Nhân viên phục vụ phụ trách thanh toán vì thế mà liếc nhìn anh thêm một cái, có lẽ cảm thấy một người đến nhà hàng có giá trung bình hơn ba nghìn tệ một người như anh mà lại thản nhiên để phụ nữ trả tiền thì thật không thể tưởng tượng nổi.
Chúc Khải Toàn không quan tâm người lạ qua đường nghĩ về mình thế nào, cứ thế trơ mắt nhìn Vân Vụ Lai thanh toán.
Vợ chồng là thể cộng đồng cùng chung số phận, danh tiếng có xấu thì cùng nhau xấu, không thể để một người sống sót, vì vậy anh nói với Vân Vụ Lai: “Anh tưởng em lại định ăn vạ quỵt tiền chứ.”
Vân Vụ Lai: “…”
Nghiến răng, rất tức giận.
Anh không cần thể diện, nhưng cô cần chứ.
Nhân viên phục vụ dùng tiếng Nhật tiêu chuẩn cung kính tiễn hai người rời đi.
Càng giàu càng keo kiệt, câu này quả không sai.
Từ nhà hàng Nhật đi ra, trời bên ngoài đã tối đen, vài ngôi sao lác đác không đều rải rác trên bầu trời đêm xanh thẳm, mặt trăng treo cao, ánh trăng rất dịu dàng.
Đó là một buổi tối rất dễ chịu, nhiệt độ tuy thấp, nhưng hiếm khi không có gió, nên cảm giác vẫn khá thoải mái.
“Lần này không nợ anh bữa cơm nào nữa nhé.” Vân Vụ Lai nói.
Chúc Khải Toàn cài nốt chiếc cúc cuối cùng: “Ừm, cảm ơn em đã chiêu đãi.”
“Xì.” Vân Vụ Lai vẫn còn giận chuyện anh bôi nhọ cô.
Chúc Khải Toàn đã đơn phương tuyên bố cho qua chuyện, anh đề nghị: “Có muốn đi xem nhạc nước và trình diễn ánh sáng không? Đi qua đó chỉ mất mười phút thôi.”
Nơi này rất gần sông Đường, con sông mẹ của Cẩm Thành. Dọc bờ sông có xây công viên và đường chạy bộ, mỗi khi thời tiết đẹp, bờ sông luôn tấp nập người qua lại, người dân rất thích ra đây đi dạo sau bữa tối. Mỗi thứ hai, ba, năm và cuối tuần, sông Đường còn có nhạc nước cho mọi người thưởng thức.
Vân Vụ Lai chưa từng xem trình diễn ánh sáng lần nào, show diễn ánh sáng được xây dựng vào năm cô học thạc sĩ năm nhất, sau này thỉnh thoảng cô về nước cũng không có cơ hội xem.
“Được thôi.” Cô vui vẻ đồng ý.
“Đi thôi.” Chúc Khải Toàn nói, rất tự nhiên nắm lấy tay cô.
Anh vừa rửa tay không lâu, nhiệt độ bàn tay hơi lạnh, tay trong tay, Vân Vụ Lai nhìn gáy anh, cô dùng tay còn lại sờ lên mũi mình, rồi lặng lẽ đi theo, luôn giữ khoảng cách sau lưng anh khoảng nửa bước chân.
Lại… như cô vợ nhỏ rồi.
Lần cuối cùng nắm tay anh đi trên đường đã là một ký ức từ rất lâu rất lâu về trước, cô có chút căng thẳng, nên hơi không tự nhiên.
Bên ngoài nhà hàng Nhật là một bồn hoa tươi tốt, trồng đầy những bụi cây thường xanh. Hai người đi dọc theo con đường nhỏ uốn lượn ở giữa, đi thẳng ra đến con đường ồn ào bên ngoài.
Lúc đợi đèn đỏ, Vân Vụ Lai giả vờ như Chúc Khải Toàn không tồn tại, cũng giả vờ như mình đã mất đi xúc giác, ánh mắt xa xăm nhìn về phía xa, sông Đường ẩn sau những hàng cây trồng trong công viên ven sông, lấp ló một góc.
Chúc Khải Toàn đổi cách nắm tay thành mười ngón tay đan vào nhau.
Cô có chút không giữ nổi vẻ mặt thản nhiên nữa.
May mà, đèn xanh đến rất kịp thời, xe cộ qua lại dừng lại, nhường đường cho họ đi qua.
Hôm nay có nhạc nước, thời tiết lại đẹp, người ở bờ sông Đường tuy không đến mức chen vai thích cánh, nhưng cũng đông hơn mức trung bình rất nhiều.
Chúc Khải Toàn kéo Vân Vụ Lai lại gần, cho đến khi hai người áp sát vào nhau, anh nghiêm nghị nói: “Đi sát vào anh, đừng để lạc mất.”
“Thế này sao mà lạc được.” Vân Vụ Lai lẩm bẩm.
Tay đã quấn vào nhau như thế, còn có thể lạc được cũng là một kỳ tích.
Anh im lặng.
Vẫn chưa đến giờ biểu diễn nhạc nước, anh dắt cô đi dạo chậm rãi ven sông, giống như một cặp đôi bình thường không hơn không kém.
Bờ sông có gió nhẹ, thổi rối mái tóc cô.
Một lúc lâu sau, anh nói: “Ừm, lần này đừng lạc nhau nữa.”
Vân Vụ Lai hơi sững người.
Lạc nhau mà anh nói, dường như không chỉ là ý nghĩa lạc nhau trên bề mặt.
Đúng vậy, nghĩ kỹ lại, chỉ cần nắm chặt tay nhau như thế này, hai người làm sao có thể lạc nhau được chứ?
Nhưng đã từng có lúc họ thật sự đã lạc mất nhau như vậy, không ai có thể nói rõ được là khâu nào đã xảy ra sai sót. Trước đó, họ đều nghĩ rằng tình cảm bao nhiêu năm ấy là không gì có thể phá hủy được.
Bảy giờ năm mươi phút, hai người đến địa điểm nhạc nước, phát hiện đã quá muộn, xung quanh đã vây kín ba lớp trong ba lớp ngoài, đừng nói là vị trí xem đẹp nhất, ngay cả những góc khuất cũng đã có người chiếm.
Vân Vụ Lai tắc lưỡi: “Sao đông người thế này.”
Một người chú bên cạnh nghe vậy cười nói: “Hai đứa đến muộn thế này đương nhiên không xem được rồi, ít nhất phải đến sớm nửa tiếng để chiếm chỗ.”
“Đều tại anh cả, bảo anh đến sớm anh không nghe.” Vân Vụ Lai oán trách Chúc Khải Toàn.
Vừa rồi giữa đường có một đội thi công không biết đang sửa cái gì, Chúc Khải Toàn say sưa nhìn máy xúc cả buổi, cô thúc giục năm lần bảy lượt mới đưa được anh rời khỏi hiện trường.
Không chỉ có Chúc Khải Toàn, trong đám đông vây xem, những người đàn ông say sưa nhìn ngắm có cả những ông lão bảy tám mươi, cho đến những đứa trẻ còn ngậm ti giả, ai nấy đều mắt không chớp.
Đàn ông, một loài sinh vật thần kỳ mãi không lớn, mãi yêu thích máy xúc và cần cẩu.
Bây giờ thì hay rồi, kế hoạch xem nhạc nước của cô lại chết yểu.
“Thích máy xúc như thế sao năm đó anh không thi vào trường dạy lái máy xúc đi?”
Chúc Khải Toàn vẫn còn đang biện minh cho mình: “Thật ra cũng không có gì đẹp đâu, chỉ là dưới vòi phun nước có mấy cái đèn, đổi màu một chút, để lừa con nít thôi.”
“Máy xúc mới là lừa con nít.” Vân Vụ Lai chịu thua “Anh xem rồi đương nhiên nói vậy, em có xem bao giờ đâu.”
“…” Chúc Khải Toàn tự biết mình đuối lý, đề nghị: “Hay là em cưỡi lên cổ anh xem.”
Lần này thì chắc chắn không ai có thể che mất tầm nhìn của cô nữa.
Vân Vụ Lai không muốn trở thành tâm điểm chú ý, không chút do dự từ chối anh.
Tám giờ đúng, nhạc nước đúng giờ bắt đầu, cùng với khúc dạo đầu du dương của bài “Tam Đàn Ấn Nguyệt”, vòi phun nước biến đổi hình dạng và màu sắc theo âm vực, gây ra những lời bàn tán và kinh ngạc của mọi người.
Tầm nhìn của Vân Vụ Lai bị đám đông đen kịt che khuất, không nhìn thấy gì cả, cô sa sầm mặt bỏ đi.
Chúc Khải Toàn đi theo: “Giận rồi à?”
Vân Vụ Lai tăng tốc, từ chối trả lời.
“Cái đài phun nước này cách vài ngày lại có, mốt anh lại đưa em đi xem.” Chúc Khải Toàn đến kéo tay cô.
Vân Vụ Lai hất ra, không cho chạm, tức giận nói: “Không cần, mốt anh một mình đi xem máy xúc đi.” Dừng một chút, cô bổ sung “Bây giờ anh muốn xem cũng có thể đi.”
Chúc Khải Toàn dỗ dành mãi mới đuổi kịp cô, đi ngang qua một cái đình không người, anh kéo cô vào trong: “Ở đây cũng xem được.”
Cách xa như vậy, cái gì cũng không nhìn rõ.
Vân Vụ Lai đương nhiên không chịu: “Xem cái đầu anh.”
Chúc Khải Toàn rất không biết xấu hổ mà ghé đầu lại gần: “Được, cho em xem.”
Đây còn chưa phải là điều không biết xấu hổ nhất, anh còn thêm một câu: “Cái đầu nào cũng được.”
Vân Vụ Lai dù có tức giận đến trời cũng bị anh làm cho dở khóc dở cười, cô có chút muốn cười, nhưng lại không muốn dễ dàng tha cho anh như vậy, nên chọn cách quay mặt đi, rồi ra sức đẩy anh: “Anh cút đi.”
Hai người xô đẩy một hồi, không biết ai là người im lặng trước, mặt sông phản chiếu những mảnh vỡ của ánh trăng, cả cái đình, và cả trên người họ, đều là những gợn sóng lấp lánh phản chiếu từ mặt nước. Cùng với sự nhấp nhô của sóng, những tia sáng yếu ớt cũng khẽ lay động, thỉnh thoảng dịu dàng lướt qua mắt, không hề chói lóa.
Cảnh tượng quá lãng mạn.
Chúc Khải Toàn nhìn vào mắt Vân Vụ Lai, rồi lại nhìn vào môi cô, cúi đầu xuống.
Vân Vụ Lai nhìn anh từ từ tiến lại gần, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Mắt nhắm được một nửa, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười đột ngột ngừng lại.
Là giọng trẻ con rất quen thuộc.
Vân Vụ Lai bất giác mở mắt ra, đồng thời mạnh mẽ đẩy Chúc Khải Toàn ra, mình cũng lùi lại hai bước nhỏ.
Lưng Chúc Khải Toàn va mạnh vào lan can của cái đình, đau đến suýt nữa chửi thề.
Đợi cơn đau dịu đi một chút, anh nhìn kỹ lại. Quả nhiên, đứa trẻ đeo bờm tóc phát sáng hình ác quỷ nhỏ, mặt đầy tò mò nhìn chằm chằm vào họ ở cách đó không xa, không phải Phó Minh Chước thì là ai.
Đứa nhỏ phá phách này thật đúng là một con quỷ nhỏ.
Mà cách Phó Minh Chước vài mét, đang khoác tay nhau đi tới là vợ chồng Phó Hành Thử và Yến Tùy.
Gia đình ba người họ cũng ra ngoài đi dạo sau bữa tối.
Hai vợ chồng này có nói có cười, chìm đắm trong thế giới hai người quên cả trời đất, tạm thời chưa phát hiện ra sự tồn tại của người bạn thân trong đình.
“Chước Chước.” Vân Vụ Lai có phần ngượng ngùng chào Phó Minh Chước.
Ánh mắt nghi ngờ của Phó Minh Chước vẫn chưa tan đi, đôi mắt to tròn như hai cái đèn pha, chiếu tới chiếu lui.
Vợ chồng Phó Hành Thử và Yến Tùy cuối cùng cũng không còn chìm đắm trong thế giới của riêng mình nữa, cũng nhìn sang, hai người tức thì sáng mắt lên, tình cờ gặp bạn thân là một chuyện khiến người ta vui mừng.
Chúc Khải Toàn chỉ cầu mong Phó Minh Chước yên lặng một chút.
Nhưng Phó Minh Chước sao có thể như ý anh được, giọng nói trong trẻo và vang dội của cô bé rõ ràng vang vọng trong phạm vi mười mét, tỏ ra vẻ ngây thơ vô số tội: “Anh Khải Toàn, chị Vân Vụ, chẳng lẽ vừa rồi hai người định thơm nhau ạ?”
Vợ chồng Phó Hành Thử và Yến Tùy, sau một thoáng sững sờ, trên mặt đồng thời nhuốm một tầng cười xấu xa của người chiến thắng.
Mà trên mặt Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai đồng thời nhuốm một tầng cười khổ sở tuyệt vọng.
Vợ chồng quả nhiên là thể cộng đồng cùng chung số phận.
Tiếp theo, trong cái đình nhỏ này là một bên chế nhạo không kiêng nể, và một bên chịu đựng trong sự nhẫn nhịn tột cùng.
Đợi vợ chồng Phó Hành Thử và Yến Tùy yên tĩnh lại, một nhóm năm người cùng nhau đi dạo đêm trên sông Đường.
Phó Hành Thử và Yến Tùy đi trước, vẫn thân mật như hình với bóng, tiếng cười nói không ngớt.
Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai đi sau, như thể gian tình bị bắt quả tang, hai người rất tránh né nhau, không tiếp xúc, cũng không nói chuyện, ở giữa còn có một cái bóng đèn lượn qua lượn lại. Phó Minh Chước từ đầu đến cuối không nhận được câu trả lời, nên cô bé không chịu bỏ cuộc, quấn lấy hai người không ngừng hỏi: “Hai người có phải định thơm nhau không! Có phải không, có phải không ạ?”
Chúc Khải Toàn sắp bị cô bé làm phiền chết đi được, véo má cô bé một cái, nói với giọng không mấy thiện cảm: “Trẻ con đừng ồn ào.”
“Vậy anh nói có phải không đi mà!”
Chúc Khải Toàn chỉ muốn mau chóng đuổi cô bé đi, bèn thừa nhận luôn: “Phải.”
“Oa.” Phó Minh Chước như phát hiện ra một vùng đất mới mà kinh ngạc thốt lên “Thật không ạ?”
Chúc Khải Toàn bắt đầu đuổi người: “Chước Chước em đến chỗ anh chị của em đi.”
“Em không muốn, em muốn đi theo hai người.” Phó Minh Chước rất thân với anh, hai người thân như anh em ruột thịt, cô bé không hề sợ anh, cười hì hì níu lấy áo anh không chịu buông.
Chúc Khải Toàn dọa cô bé: “Bây giờ anh không dám đi quá gần trẻ con đâu, nếu không chị Vân Vụ sẽ nghi ngờ em là con của anh, bắt em đi lấy máu xét nghiệm ADN đấy.”
Phó Minh Chước: ???
Vân Vụ Lai: “…”
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 46
10.0/10 từ 17 lượt.
