Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 40
Vân Vụ Lai lại ngủ đến hơn mười giờ sáng mới dậy.
Mặt dày quả là thứ càng luyện càng dày, lúc xuống lầu, Vân Vụ Lai đã chẳng còn chút bồn chồn nào nữa.
Nói cũng lạ, trước kia cô ở nhà họ Lạc nhiều năm như vậy, hiếm khi dám ngủ nướng, nhưng bây giờ ở nhà chồng, cô lại ngủ một mạch đến trưa trờ trưa trật mà không hề có gánh nặng tâm lý.
Bố mẹ nuôi thì nói: “Cuối tuần hiếm hoi, sao không ngủ thêm chút nữa đi con?”
Mẹ chồng thì bảo: “Phụ nữ phải ngủ nhiều một chút mới đẹp được.”
Mọi người đều thật lòng, nhưng cách cô đối mặt lại hoàn toàn khác biệt.
Vân Vụ Lai ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng thông suốt, bản chất vẫn là vấn đề tiền nhiều hay ít. Trước đây ở nhà bố mẹ nuôi, mọi việc đều cần người nhà tự tay làm, bố mẹ nuôi gánh vác gia đình đã rất vất vả rồi, nhân lúc nghỉ lễ không phải đến trường, đương nhiên cô sẽ phụ giúp san sẻ, nếu không lương tâm cô sẽ không yên.
Còn bây giờ ở nhà họ Chúc, bố mẹ chồng mười ngón tay không phải đụng nước, mọi việc đều giao cho người giúp việc, cô chẳng cần phải có áp lực tâm lý gì cả.
Tiền đúng là một thứ rất tầm thường, nhưng nó thật sự có thể giải quyết phần lớn phiền não trên thế gian này.
Hôm nay dưới phòng khách nhà họ Chúc có mấy người hàng xóm sang chơi, đang xúm vào một bàn mạt chược.
Đặng Hoa Phong thấy Vân Vụ Lai đi xuống liền cất tiếng chào: “Vụ Lai, dậy rồi à con?”
Vân Vụ Lai đi theo Đặng Hoa Phong chào một lượt các dì hàng xóm, sau đó vào bếp ăn sáng.
Phía sau lưng, tiếng các dì bàn tán về cô vang lên sang sảng.
“Hoa Phong này, con dâu bà xinh thật đấy.”
“Cũng tàm tạm thôi.” Đặng Hoa Phong cười không khép được miệng, khách sáo đáp “Con dâu nhà bà cũng không tệ.”
“A Khải cũng đẹp trai, hồi đó tôi muốn giới thiệu cho cháu gái tôi biết bao nhiêu, nói với Hoa Phong không biết bao nhiêu lần mà A Khải cứ không đồng ý, giờ thì cuối cùng cũng hiểu tại sao rồi.”
“Sau này hai đứa nó mà sinh con chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, sinh nhiều vào, đừng lãng phí gen tốt.”
Nói rồi, có người hơi hạ giọng, hỏi một cách mờ ám: “Hoa Phong, trông con dâu nhà bà có vẻ hơi ham ngủ nhỉ, có khi nào… có rồi không?”
Đặng Hoa Phong: “Tôi cũng mong thế lắm chứ.”
…
Vân Vụ Lai ở trong bếp nghe rõ mồn một, cô sầu não thở dài một hơi, không dám đi ra ngoài, sợ bị nước bọt của “đội quân giục đẻ” dìm chết, đành chọn giải quyết bữa sáng ngay trong bếp.
Cô giúp việc rất tinh ý, chỉ lo chuẩn bị bữa trưa, tuyệt đối không nói thừa một câu.
Vân Vụ Lai rất thích sự tinh ý này của cô giúp việc.
Buổi chiều, cô ra ngoài đi dạo phố với Yến Tùy.
Yến Tùy cầm thẻ của Phó Hành Thử quẹt một trận tưng bừng, mua cho mình, mua cho hai anh em Phó Hành Thử và Phó Minh Chước, mua cho bố mẹ, đúng kiểu mua sắm càn quét.
Vân Vụ Lai đi cùng nửa ngày trời mà bản thân lại chẳng mua gì cả.
“Sao thế?” Yến Tùy vừa ký tên Phó Hành Thử, vừa buồn cười hỏi, “Chẳng phải là tớ đi dạo phố với cậu à, sao lại thành cậu đi cùng tớ rồi?”
Vân Vụ Lai không hề dao động: “Tớ ở Cẩm Thành không được bao lâu, không cần thiết phải mua.”
“Không được bao lâu là bao lâu?” Yến Tùy hỏi.
Vân Vụ Lai buột miệng theo phản xạ: “Chắc là hai tuần.”
Trước đó, Vân Vụ Lai vẫn luôn cảm thấy mình chưa suy nghĩ kỹ có nên ở lại Cẩm Thành lâu như vậy chỉ để đi xem buổi hòa nhạc cùng Chúc Khải Toàn hay không.
Đến tận giây phút này, cô mới nhận ra, sâu trong nội tâm mình thực ra đã có lựa chọn từ lâu.
“Hai tuần?” Yến Tùy ngạc nhiên hỏi lại “Hai tuần đâu có ngắn.”
Vân Vụ Lai trả lời qua quýt: “Cậu thích thì cứ mua đi.”
Đang đi dạo, cô nhận được một cuộc gọi từ số lạ, cô ra hiệu cho Yến Tùy rồi ra ngoài cửa hàng nghe điện thoại.
“Xin chào.”
“Chào phu nhân.” Bên kia là một giọng nữ trẻ trung, lịch sự “Tôi là Tổ Uyển, trợ lý của Chúc tổng, xin hỏi phu nhân có phải đang đi dạo ở trung tâm thương mại Hằng Long không ạ?”
Vừa nghe là trợ lý của Chúc Khải Toàn, Vân Vụ Lai không khỏi nhớ tới câu nói vênh váo lần trước của anh “muốn hẹn tôi ăn cơm thì tìm trợ lý của tôi đặt lịch trước đi”, nhưng ngoài mặt cô vẫn lịch sự đáp: “Ừm, đúng vậy.”
Tổ Uyển tiếp tục hỏi: “Phu nhân có tiện cho tôi biết địa chỉ cụ thể của chị không ạ?”
Vân Vụ Lai cau mày: “Có chuyện gì sao?”
Tổ Uyển đáp: “Tôi hiện cũng đang ở trung tâm thương mại Hằng Long, Chúc tổng nhờ tôi tìm chị một chuyến.”
Chúc Khải Toàn thì có thể có chuyện gì chứ?
Thấy Yến Tùy đã điền xong địa chỉ giao hàng và bước ra khỏi cửa hàng, Vân Vụ Lai tiến lại gần cô ấy, tiện miệng nói với Tổ Uyển: “Tôi đang ở QC.”
Yến Tùy không bỏ sót một cửa hàng nào, QC ở ngay bên cạnh.
Yến Tùy quả nhiên bước vào, hỏi Vân Vụ Lai: “Cậu có thẻ giảm giá nhân viên không?”
Vân Vụ Lai: “Có.”
Yến Tùy: “Thế thì tốt quá, cho tớ quẹt ké với.”
“Này, người giàu các cậu ai cũng ki bo thế à?” Vân Vụ Lai không nhịn được mà bật cười.
“Tiền của người giàu cũng đâu phải từ trên trời rơi xuống, Phó Hành Thử kiếm tiền vất vả lắm đấy.” Nghe giọng Yến Tùy, cứ như thể người vừa rồi động một tí là “mua hết”, cũng chẳng quan tâm có dùng đến hay không chẳng phải là cô ấy, mà là một người nào khác vậy.
Tại cửa hàng thương hiệu nhà mình, Vân Vụ Lai cuối cùng cũng mua món chiến lợi phẩm đầu tiên trong ngày, một đôi bốt dài.
Lúc cô ký hóa đơn, Yến Tùy thấy cô đang làm thủ tục thanh toán, đến bước ký tên thì phát hiện có gì đó không đúng: “Vân Vụ, cậu quẹt thẻ của mình à?”
“Ừa.” Vân Vụ Lai trả lại bút và hóa đơn cho nhân viên bán hàng.
Yến Tùy không nói gì nữa.
Vân Vụ Lai cũng im lặng.
Nói sao nhỉ, mấy năm gần đây cô thực ra đã kiếm được rất nhiều tiền, tuy không thể so sánh với những gia đình giàu có như nhà họ Chúc, nhà họ Phó, nhà họ Yến, nhưng để tự do mua sắm hàng xa xỉ thì vẫn dư sức. Mua một đôi bốt thôi mà, cô còn chẳng thèm chớp mắt.
Thế nhưng, cùng là phụ nữ đã có chồng, một người quẹt thẻ của chồng, một người chỉ có thể quẹt thẻ của mình, vế sau trông có vẻ thật sự không hạnh phúc bằng vế trước.
Vân Vụ Lai vốn chẳng thấy mình thảm thương chút nào, nhưng không so sánh thì không có đau thương.
Cô chỉ có một món chiến lợi phẩm, cũng lười để cửa hàng giao đến tận nhà, bèn tự mình xách luôn.
Yến Tùy vẫn như thể đồ không cần tiền mà càn quét QC, nhân viên trong cửa hàng cười không khép được miệng, chỉ hận không thể phụng cô ấy lên thờ.
Vân Vụ Lai ngồi trên ghế sô pha chờ, không lâu sau, Tổ Uyển đi giày cao gót mười phân, bước nhanh như bay đến tìm cô.
“Phu nhân.” Tổ Uyển cung kính chào cô.
Vân Vụ Lai gật đầu ra hiệu, hỏi: “Anh ấy có chuyện gì thế?”
Yến Tùy cũng tạm dừng việc mua sắm, tò mò nhìn sang.
Tổ Uyển hai tay đưa ra một tấm thẻ, mặt thẻ màu đen tuyền, chỉ ở một vài góc độ nhất định mới lóe lên ánh vàng kim của dòng chữ, kín đáo mà sang trọng.
“Chúc tổng nói anh ấy quên đưa thẻ cho chị, thẻ này không có hạn mức, mời chị cứ tự nhiên mua sắm những gì mình thích, không cần khách sáo ạ.”
Vân Vụ Lai: “…”
Một lúc sau, cô bình tĩnh nhận lấy: “Tôi biết rồi.”
Tổ Uyển đưa thẻ xong liền rời đi.
Yến Tùy chậc chậc lấy làm lạ, trêu chọc bắt chước giọng điệu của Tổ Uyển: “Chúc tổng quên đưa cho bà xã yêu dấu thẻ đen không giới hạn rồi, mời Chúc phu nhân cứ tự nhiên mua sắm những gì mình thích, không cần khách sáo.”
Vân Vụ Lai hơi ngượng, xua cô ấy: “Đi mua đồ của cậu đi.”
Yến Tùy cười rồi đi ra chỗ khác, nhưng trong lòng lại kinh ngạc, tốc độ của Chúc Khải Toàn này cũng quá nhanh rồi thì phải, mấy phút trước cô ấy mới bảo Phó Hành Thử nhắc anh, sao trợ lý đã mang thẻ đến nhanh vậy?
Đang nghĩ vậy, điện thoại rung lên.
Chúc Khải Toàn không thông qua người trung gian mà tự mình trả lời cô: Anh biết rồi, đã cho người mang qua cho cô ấy rồi.
Yến Tùy lúc này mới hiểu Chúc Khải Toàn tự mình nghĩ thông suốt, cô ấy trả lời: Thấy rồi, trợ lý của anh vừa đi xong.
Cô ấy lại thêm một dòng, dọa dẫm: Nhưng anh giác ngộ muộn quá rồi, Vân Vụ đã quẹt thẻ của mình mua đồ rồi.
Chúc Khải Toàn không để tâm: Không sao, Vân Vụ Lai có tiền.
Anh bổ sung: Lát nữa quẹt thẻ của anh, em cũng quẹt thẻ của anh luôn đi, muốn mua gì thì mua.
Yến Tùy vừa nhìn đã vui vẻ: Thật không? Em không khách sáo đâu nhé.
Chúc Khải Toàn: Vốn cũng không mong em khách sáo.
Yến Tùy: Haha.
Cuộc trò chuyện đến đây cũng tự động kết thúc. Yến Tùy cất điện thoại, định tiếp tục càn quét thì điện thoại lại rung lên.
Chúc Khải Toàn: Em có mua đồ cho Hành Thử không?
Yến Tùy: Đương nhiên rồi.
Cô ấy thích nhất là mua đồ cho Phó Hành Thử, nhìn người đàn ông của mình từ đầu đến chân đều mặc đồ do mình mua, cảm giác thỏa mãn không gì tả xiết.
Chúc Khải Toàn “đang nhập…” một lúc lâu, Yến Tùy nghĩ mãi không ra, chẳng lẽ Chúc Khải Toàn không nỡ mua đồ cho Phó Hành Thử?
Không có lý.
Một lúc lâu sau, Chúc Khải Toàn cuối cùng cũng gửi tin nhắn tới: Bảo Vân Vụ Lai cũng mua cho anh một ít.
Nửa câu sau nối tiếp ngay sau đó: Đừng nói là anh bảo.
Cách một màn hình, Yến Tùy cũng cảm nhận được sự kiêu ngạo đáng yêu của Chúc Khải Toàn.
Mặc dù đã nhận được thẻ của Chúc Khải Toàn, nhưng Vân Vụ Lai không hề mua sắm trả thù, đối mặt với vô số hàng hóa, cô vẫn giữ vẻ thanh tâm quả dục.
Vợ người ta còn không tiêu tiền của Chúc Khải Toàn, khiến Yến Tùy cũng ngại tiêu.
“Không sao đâu, cậu ưng cái gì thì cứ mua đi.” Vân Vụ Lai buồn cười đưa thẻ cho cô ấy “Có gì đâu.”
Yến Tùy chỉ nói với Vân Vụ Lai rằng Chúc Khải Toàn bảo cô ấy cũng quẹt thẻ của anh, nhưng vẫn giữ lời hứa, không nói cho Vân Vụ Lai biết tâm nguyện của Chúc Khải Toàn.
Yến Tùy không chịu nhận: “Cậu không mua, sao tớ mua được chứ. Cậu thử đặt mình vào vị trí của tớ xem.”
Thấy cả hai sắp sửa có một buổi đi chơi mất hứng, Vân Vụ Lai đành bất lực, đi thẳng đến cửa hàng đồng hồ: “Vậy tớ làm một vố lớn vậy.”
Cô có thể quẹt thẻ của mình, nhưng cũng không thanh cao đến mức phải từ chối bữa trưa miễn phí dâng đến tận miệng.
Từ lúc vào cửa hàng đến lúc xác định được chiếc đồng hồ muốn mua, trước sau chỉ mất ba phút, Vân Vụ Lai chốt một chiếc đồng hồ 780 ngàn tệ.
Trước kia khi còn nghèo khó, cô sẽ cố gắng tránh tiêu tiền của Chúc Khải Toàn, không nhận những món quà đắt tiền của anh; nhưng bây giờ, cô đã có năng lực kinh tế, tự mình mua được đồ, ngược lại bắt đầu không kiêng dè mà quẹt thẻ của anh.
Có lẽ đây chính là cái gọi là tự tin.
Yến Tùy giơ ngón tay cái với cô: “Vân Vụ Lai, tớ ngưỡng mộ cậu.”
Yến Tùy không quên sứ mệnh mà Chúc Khải Toàn giao cho mình, chỉ vào chiếc đồng hồ nam cùng dòng bên cạnh, giả vờ nói bâng quơ: “Chiếc đồng hồ nam này cũng đẹp ghê, trông tinh xảo thật.”
Vân Vụ Lai lơ đãng liếc nhìn, không có bất kỳ biểu hiện nào.
Nhân viên bán hàng vừa nghe đã nhìn ra cơ hội kinh doanh, vội vàng ân cần giới thiệu: “Đồng hồ nam và nữ là mẫu đôi, có thể dùng để tặng bạn trai. Đây là mẫu mới của chúng tôi, phiên bản giới hạn toàn cầu, cửa hàng chúng tôi cũng chỉ có một cặp này thôi ạ.”
“Không có bạn trai.” Vân Vụ Lai mặt không cảm xúc nói.
Nhân viên bán hàng lủi thủi im miệng.
Yến Tùy vạch mặt bạn thân: “Cô ấy không có bạn trai, nhưng có chồng.”
Đôi mắt của nhân viên bán hàng lại sáng lên.
Dưới sự khuyên nhủ hết mình của hai người, Vân Vụ Lai đành chịu thua, để được yên tai, cô thỏa hiệp: “Được rồi được rồi, tôi mua, được chưa?”
Quẹt thẻ xong, Vân Vụ Lai xách túi mua sắm, rời đi trong sự tiễn đưa rạng rỡ của nhân viên, tiếp tục cùng Yến Tùy càn quét.
Hơi đau đầu, tự dưng lại mua hai chiếc đồng hồ đắt giá.
Thôi kệ, dù sao cũng tiêu tiền của Chúc Khải Toàn.
Chắc hẳn anh cũng đã nhận được tin nhắn rồi, nhưng hoàn toàn không hỏi han một tiếng.
Nửa buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Vân Vụ Lai nói là tiêu dùng lý trí, nhưng phụ nữ rất khó giữ được lý trí tuyệt đối khi đi mua sắm, trước sau cộng lại cô cũng mua được mấy bộ quần áo, và dưới sự xúi giục của Yến Tùy, cô lại mua thêm một chiếc cà vạt cho Chúc Khải Toàn.
Theo lời của Yến Tùy thì: “Đàn ông dễ lừa lắm, tuy chúng ta quẹt thẻ của họ, nhưng chỉ cần mua đồ cho họ là họ vui lắm rồi, lần sau họ sẽ còn hào phóng hơn.”
Đồ đạc quá nhiều, Vân Vụ Lai đành phải từ bỏ việc tự mình xách túi, chọn để cửa hàng giao hàng tận nhà.
Hai người nghỉ ngơi một chút ở tiệm bánh ngọt, định dưỡng sức để tiếp tục hiệp sau thì Yến Tùy nhận được một cuộc điện thoại, công ty có chút việc khó giải quyết, cần cô ấy quay về xử lý. Tập đoàn Yến Sâm hiện vẫn do bố của Yến Tùy là Yến Kỳ Thịnh nắm quyền chính, Yến Tùy núp dưới bóng cha, phần lớn thời gian vẫn khá nhàn nhã, nhưng những lúc quan trọng vẫn phải gánh vác trách nhiệm của một tiểu Yến tổng.
Cúp điện thoại, Yến Tùy nhìn Vân Vụ Lai có chút khó xử.
Vân Vụ Lai xua tay: “Cậu đi đi, việc chính quan trọng hơn.”
“Vậy tớ đưa cậu về nhé.” Yến Tùy nói.
Vân Vụ Lai giơ cổ tay lên, nhìn chiếc đồng hồ mới mua, đã hơn bốn giờ rồi, cô hẹn Chúc Khải Toàn sáu giờ gặp mặt, ăn tối rồi xem phim.
Yến Tùy vừa nghe đã định trêu chọc: “Xem ra gần đây tiến triển nhanh chóng nhỉ.”
Vân Vụ Lai lập tức ngăn cô ấy lại: “Dừng, xem một bộ phim thôi mà làm gì phải ngạc nhiên thế.”
Sớm biết vậy đã không nói rồi.
Cô vốn nghĩ giấu giếm chuyện kết hôn ba năm là rất không tử tế, muốn thẳng thắn với bạn thân một chút mới nói.
Yến Tùy cười tủm tỉm: “Hồi năm ngoái, mỗi khi tớ và Phó Hành Thử có chút động tĩnh gì, anh Khải Toàn cũng trêu chọc như thế này đấy.”
Vân Vụ Lai lấy làm lạ: “Anh ấy trêu cậu thì cậu tìm anh ấy mà trả đũa chứ, tìm tớ thì tính là gì.”
Oan có đầu nợ có chủ, năm ngoái lúc Yến Tùy và Phó Hành Thử có manh nha, cô còn đang ở cách xa ngàn dặm, một câu cũng chưa từng trêu chọc.
“Đây thuộc về nợ chung của vợ chồng các cậu, tớ tìm ai đòi cũng như nhau cả thôi.” Yến Tùy nói năng hùng hồn.
Vân Vụ Lai: “…”
Sau khi Yến Tùy đi, Vân Vụ Lai một mình không còn hứng thú dạo phố, bèn ngồi trong tiệm bánh ngọt lướt điện thoại giết thời gian.
Năm giờ hai mươi phút, Chúc Khải Toàn gửi tin nhắn Wechat: Cuộc họp tạm thời chưa kết thúc được, anh sẽ đến muộn một chút.
Vân Vụ Lai rất ghét chờ đợi người khác, cô cho rằng chờ đợi hoàn toàn là lãng phí thời gian, nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác, không thể bắt Chúc Khải Toàn bỏ việc chính để đi xem phim với mình.
Biết rồi.
Chúc Khải Toàn nói: Chắc sẽ kịp giờ chiếu phim, bữa tối để Tiểu Tùy ăn cùng em nhé.
Anh không biết Yến Tùy đã đi rồi.
Vân Vụ Lai định nói hay là hôm nay bỏ đi, nhưng đây là buổi hẹn hò sau bao nhiêu năm, cô do dự một chút rồi vẫn đồng ý: Biết rồi.
Phim chiếu lúc bảy rưỡi.
Hai tiếng đồng hồ quả là lỡ cỡ, về nhà một chuyến, lát nữa lại phải qua đây, đi lại trên đường rất mệt mỏi, nhưng ở lại đây chờ thì lại thực sự nhàm chán.
Bảy giờ, Vân Vụ Lai vừa đói vừa mệt, lại nhận được tin nhắn của Chúc Khải Toàn, anh gửi mã lấy vé cho cô: Anh vẫn đang trong giai đoạn kết thúc, để Tiểu Tùy đi xem cùng em, anh sẽ đến muộn một chút.
Vân Vụ Lai thật sự có chút bực bội.
Không xem nữa, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Nhưng Chúc Khải Toàn chắc chắn là không thể dứt ra được mới liên tục trì hoãn thời gian, cô không muốn tỏ ra mình là một đứa trẻ vô lý, vì vậy cô nén một hơi tức trong lòng, nuốt không trôi mà nhả cũng không ra.
Cô bắt đầu suy nghĩ xem mình nên thể hiện thái độ không muốn chờ đợi, muốn về nhà như thế nào.
Nên tỏ ra chín chắn, điềm tĩnh và không quan tâm?
Hay là vừa phải bộc lộ một chút bất mãn lấp lửng, để anh nhận ra sai lầm của mình?
Giữa lúc nội tâm đang giằng co, Chúc Khải Toàn lại gửi tin nhắn tới: Anh không thu hồi được.
Ý này là sao? Vân Vụ Lai chớp chớp mắt.
Chúc Khải Toàn: Sao em không nói với anh là Tiểu Tùy đi từ bốn giờ rồi?
Còn có thể vì sao nữa, chẳng phải vì vợ anh hiểu chuyện, tinh tế, không bám người hay sao?
Hãy cảm tạ trời đất đi, hỡi kẻ phàm nhân ngu ngốc.
Chúc Khải Toàn: Đang ở đâu?
Vân Vụ Lai gửi một định vị.
Chúc Khải Toàn: Ở yên đó, đừng đi đâu.
Anh đến rất nhanh, hai mươi phút sau đã vội vã chạy tới.
Lúc anh nhắn “Ở yên đó, đừng đi đâu”, Vân Vụ Lai đã đoán được anh sẽ bỏ dở công việc để đến tìm mình, cô cào cào mặt bàn, mắt không nhìn anh, có chút ngượng ngùng quan tâm một câu: “Vậy cuộc họp của anh thì sao?”
Được rồi, cô biết mình nói vuốt đuôi, lúc anh nói “Ở yên đó, đừng đi đâu” thì không khuyên can, bây giờ mới nói, rất thiếu thành ý.
“Tổ Uyển sẽ thay anh chủ trì.” Anh đến gần hơn, vì chạy từ bãi đỗ xe qua nên hơi thở rất gấp, anh đè giọng hỏi “Em ăn cơm chưa?”
Vân Vụ Lai lắc đầu.
Vẻ ngoài hiểu chuyện giả tạo của cô lập tức không trụ nổi nữa, cô lí nhí phàn nàn: “Em sắp chết đói rồi…”
“Xin lỗi.” Chúc Khải Toàn nắm lấy cổ tay cô “Đi, bây giờ đi ăn.”
Cùng với hành động này, anh chú ý đến vật thể cứng hình vòng trên cổ tay cô, cách lớp áo vẫn có thể sờ ra là đồng hồ.
Anh vừa kéo cô đi, vừa tiện tay vén tay áo cô lên xem, liền thấy một chiếc đồng hồ màu xám khói xinh đẹp, những viên kim cương được đính trên đó lấp lánh ánh sáng li ti dưới ánh đèn.
“Khá đẹp.” Anh đưa ra một lời khen ngắn gọn.
Vân Vụ Lai đút tay vào túi, muốn nói với anh rằng cô cũng mua cho anh một chiếc, nhưng nhìn anh, cô lại không nói nên lời.
Đầu óc cô đúng là có vấn đề rồi, mua gì không mua, lại đi mua đồ đôi.
Đều tại Yến Tùy và nhân viên cửa hàng, cứ một mực khuyên cô, khiến cô mua sắm bốc đồng.
Nhà hàng ở trên lầu, hai người theo bảng chỉ dẫn, cùng nhau đi đến khu vực thang máy.
Đi ngang qua cửa hàng đồng hồ đó, bước chân của Chúc Khải Toàn khựng lại, hỏi: “Em mua hai chiếc đồng hồ đúng không?”
Hai khoản chi tiêu lớn với số tiền tương tự nhau, thời gian cách nhau cũng rất ngắn, chắc là mua ở cùng một cửa hàng.
Vân Vụ Lai trả lời qua quýt: “Ừm.”
“Cho anh à?” Khả năng quan sát tinh tường của Chúc Khải Toàn lại phát huy tác dụng.
“Anh thích thì cho anh thôi.” Vân Vụ Lai ngoài mặt vẫn lạnh lùng, cô nói lảng sang chuyện khác “Em đói chết đi được, có thể đi ăn nhanh lên không.”
“Nhanh thôi.” Chúc Khải Toàn đi thẳng vào trong.
Nếu bây giờ trước mặt Vân Vụ Lai xuất hiện một cây đèn thần Aladdin, điều ước đầu tiên của cô chắc chắn là: Hy vọng cửa hàng đồng hồ đã giao đồng hồ đến nhà cho cô rồi.
Nhưng sự việc trái với mong muốn.
Nhân viên cửa hàng cung kính dâng chiếc đồng hồ lên, nịnh nọt nói: “Anh thật có phúc ạ, chị nhà đã tỉ mỉ chọn cho anh một chiếc đồng hồ rất đẹp, lại còn là mẫu đôi nữa ạ!”
Cả vạn con alpaca đang chạy loạn trong lòng Vân Vụ Lai.
Cô âm thầm đưa cửa hàng này vào danh sách đen, đây là lần đầu tiên cô ghé qua, nhưng cũng là lần cuối cùng.
“Vậy sao?” Chúc Khải Toàn lập tức lấy hộp đồng hồ ra khỏi túi “Vậy anh đeo luôn bây giờ.”
Vân Vụ Lai sắp phát điên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Em đói chết đi được, có thể đi ăn nhanh lên không?”
Chúc Khải Toàn không thèm để ý đến cô, ba chân bốn cẳng thay đồng hồ.
Nhìn vành tai ửng hồng của cô, và chiếc đồng hồ đeo tay màu đen cao cấp trên cổ tay mình.
Thật xứng đôi.
Tâm trạng anh rất tốt.
Ăn cơm xong đã là hơn chín giờ.
“Không xem phim nữa nhé?” Chúc Khải Toàn hỏi.
Xem xong phim chắc cũng gần 12 giờ đêm, cô đang trong kỳ sinh lý, tốt nhất không nên thức khuya.
“Xem.” Sau một bữa ăn, Vân Vụ Lai đã gần như quên đi sự ngượng ngùng mà cặp đồng hồ đôi mang lại cho mình “Ngủ sớm quá em không ngủ được.”
Chúc Khải Toàn còn muốn khuyên thêm.
Vân Vụ Lai nói: “Hay là em về Paris sớm thì hơn, ở đây chán chết đi được.”
Thôi được, cô đã nói vậy rồi, anh còn có thể làm gì nữa.
Chúc Khải Toàn mở ứng dụng xem phim, đưa điện thoại cho cô: “Vậy em chọn đi.”
Gần đây không có phim gì hay, bộ duy nhất xem được chính là bộ họ đặt lúc bảy giờ hơn, nhưng sắp hết chiếu rồi, nên suất chiếu không nhiều, hôm nay đã không còn suất nào.
Phim kinh dị vừa nhìn đã biết là phim dở, phim quy tụ dàn tiểu thịt tươi vừa nhìn đã biết là phim dở, chọn cái đỡ tệ nhất trong một đám tệ, bộ duy nhất tạm chấp nhận được có tên là Tình cũ chạy đâu cho thoát, đối với hai người họ mà nói thì quá mức vi diệu.
Vân Vụ Lai chọn lựa hồi lâu, quyết định ném vấn đề khó cho Chúc Khải Toàn.
Chúc Khải Toàn xem một vòng, rất nhanh đã thản nhiên đưa ra lựa chọn: “XemTình cũđi.”
“Ừm.” Vân Vụ Lai không có ý kiến.
Dù sao cũng là anh chọn, anh không ngại, vậy thì cô cũng giả vờ không ngại.
Lúc nhân viên phục vụ đến thanh toán, theo thói quen đã đưa hóa đơn cho người đàn ông.
Chúc Khải Toàn chỉ chỉ sang phía đối diện: “Đưa cho cô ấy.”
Bữa lẩu Haidiliao lần trước vốn nên là cô mời, lần này để cô mời lại.
Vân Vụ Lai vẫn không có ý kiến, nhưng lại rất tự nhiên đưa ra tấm thẻ mà anh đưa cho cô buổi chiều.
Chúc Khải Toàn sững người một chút, rồi không khỏi mỉm cười.
Anh vừa cười, Vân Vụ Lai liền nhớ ra, mình còn nợ anh một bữa cơm.
Chết tiệt, có gì đáng cười chứ, cô chỉ quên thôi mà, làm như cô keo kiệt lắm, đến bữa cơm cũng phải năm lần bảy lượt ăn quỵt vậy.
Cô tức quá hóa thẹn gọi nhân viên phục vụ lại: “Xin lỗi, đợi một chút, tôi đổi thẻ khác.”
Chúc Khải Toàn lại xua tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ đi ra: “Không sao, cứ dùng thẻ này đi.”
Chẳng phải có câu nói rằng, ăn cơm xong, con trai trả tiền là do phong độ lịch lãm của thời kỳ yêu đương nồng cháy; còn con gái trả tiền thường là vợ chồng lâu năm, vì điều đó có nghĩa là quyền tài chính nằm trong tay con gái.
Nhân viên phục vụ rất nhanh đã thanh toán xong quay lại, cầm hóa đơn yêu cầu Vân Vụ Lai ký tên.
Hiểu rõ thủ tục thanh toán xong, Vân Vụ Lai đẩy tấm thẻ sang phía đối diện, muốn trả lại cho anh.
“Cầm lấy đi.” Chúc Khải Toàn lại đẩy về.
Cô không chịu lấy, lẩm bẩm: “Đưa cho em làm gì.”
“Em nói xem để làm gì?” Chúc Khải Toàn hỏi lại.
Phim chiếu sau nửa tiếng nữa, hai người thong thả đi dạo lên tầng trên cùng của trung tâm thương mại, mua bắp rang bơ và trà sữa ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi một lúc mới đến giờ soát vé.
Tình cũ chạy đâu cho thoát được đánh giá trung bình, lại là buổi tối ngày thường nên rất ít người xem, cả rạp chiếu phim chỉ lác đác vài người.
Vân Vụ Lai đi theo Chúc Khải Toàn thẳng đến hàng cuối cùng.
Ghế ở hàng cuối được bố trí thành từng cặp hai ghế, và giữa hai ghế không có vách ngăn.
Anh đã mua ghế đôi.
Bóng ma mà cặp đồng hồ đôi mang lại cho Vân Vụ Lai một lần nữa bao trùm lấy cô.
Chúc Khải Toàn đi trước, thản nhiên ngồi xuống.
Vân Vụ Lai đứng cứng đờ người trong nửa giây, rồi cũng tỏ ra như không có chuyện gì mà ngồi xuống cạnh anh.
Cô sẽ không cho anh cơ hội nói cô làm màu.
Cho đến khi phim bắt đầu, trong rạp cũng không có thêm mấy người, cộng lại chưa đến mười người.
Ngoài họ ra, còn có một cặp đôi khác cũng mua ghế đôi, và đã chọn vị trí góc khuất nhất.
Hiển nhiên, ý của cặp đôi đó không nằm ở việc xem phim.
Đèn trong phòng chiếu tắt ngấm, nguồn sáng duy nhất là màn hình lớn, Vân Vụ Lai ôm hộp bắp rang bơ, vì vừa ăn tối xong nên không có khẩu vị, một miếng cũng không ăn, chỉ có Chúc Khải Toàn thò tay vào hai lần.
Hai người đã bao nhiêu năm không cùng nhau xem phim rồi nhỉ?
Tính ra, ít nhất cũng phải năm năm rồi.
Từ lúc cô đi học thạc sĩ, hai người xa ít gần nhiều, hiếm khi gặp mặt, chỉ có mồ hôi hòa quyện và khoảng cách gần không thể gần hơn mới có thể xua tan nỗi khổ tương tư.
Giờ phút này, trong rạp chiếu phim không đèn, kín đáo, không ai chú ý, cơ thể họ như có như không chạm vào nhau, dù chỉ là sự cọ xát nhẹ của vải vóc cũng giống như một mật hiệu đặc biệt khác thường.
Bên cạnh có tiếng động lạ.
Hai người theo tiếng động nhìn sang.
Cặp đôi kia đang hôn nhau say đắm, như chốn không người, tay của người con trai đang tùy tiện s* s**ng trên người cô gái.
Hai người nhìn nhau.
Vân Vụ Lai nói nhỏ: “Nghe nói camera trong rạp chiếu phim là tia hồng ngoại, trong camera giám sát nhìn rõ mồn một.”
Chúc Khải Toàn “Ừm” một tiếng.
Tiếp tục xem phim.
Nhưng bên cạnh càng lúc càng quá đáng.
Vân Vụ Lai dùng khóe mắt liếc thấy, đầu của cô gái kia đã cúi xuống, đang chuyển động lên xuống.
Chơi lớn vậy sao…
So với sự kín đáo dùng khóe mắt của cô, Chúc Khải Toàn quay thẳng đầu sang nhìn, còn hứng thú nhìn một lúc lâu.
Không hiểu tại sao, rõ ràng không liên quan đến mình, Vân Vụ Lai vẫn cảm thấy vô cùng khó xử, bệnh ngại ngùng triệt để phát tác.
Để giảm bớt sự khó xử, cô nhìn chằm chằm vào màn hình, giả vờ mình rất nhập tâm vào tình tiết phim, đồng thời, cô thò tay vào thùng bắp rang bơ, định ăn một miếng.
Thật trùng hợp, Chúc Khải Toàn cũng thò tay vào.
Hai bàn tay va vào nhau trong thùng.
Thái dương Vân Vụ Lai giật một cái, toàn thân như bị điện giật, trong cơn hoảng loạn, phản ứng đầu tiên là né tránh.
Chúc Khải Toàn nhanh hơn một bước, nắm lấy tay cô.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi họ gặp lại, ngoài những lúc trên giường và những lúc đặc biệt như bị ốm, họ có sự tiếp xúc thân mật chủ động.
Vân Vụ Lai không dám động tác mạnh, chỉ khẽ giãy hai cái, nhưng không thể giãy ra khỏi tay anh.
Mặt cô nóng bừng lên, may mà xung quanh tối om, sẽ không để anh nhìn thấy, cô cố gắng giữ cho giọng điệu của mình bình tĩnh, tạo ra một ảo giác núi lở trước mặt mà sắc không đổi: “Buông ra, camera đang nhìn đấy.”
Lời vừa dứt, trước mắt Vân Vụ Lai tối sầm lại, nguồn sáng duy nhất cũng bị che khuất, mặt anh nghiêng tới, sống mũi chạm vào nhau, môi cô bị một thứ ấm áp mềm mại tương tự chạm nhẹ một cái.
Anh đang hôn cô.
Rất kiềm chế, chỉ chạm rồi rời đi.
Hồi lâu sau, Vân Vụ Lai mới nói: “Camera đang nhìn…”
Đầu óc cô đã biến thành hồ dán, bây giờ cô chỉ biết nói mỗi câu này.
Chúc Khải Toàn không để tâm, lại ghé sát vào hôn thêm một cái.
Vân Vụ Lai nhìn vào mắt anh, hoàn toàn mất hết lời nói.
Qua một lúc lâu, Chúc Khải Toàn không nhịn được mà bật cười khe khẽ, trầm giọng hỏi: “Vân Vụ Lai, em ngốc rồi à? Nắm tay, hôn một cái, có làm gì đâu, bị thấy thì cứ thấy thôi, em căng thẳng cái gì?”
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 40
10.0/10 từ 17 lượt.
