Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 41


Vân Vụ Lai thật sự phát điên rồi.


Đúng vậy, cho dù có camera đang theo dõi, thì nắm tay một chút, hôn môi một cái thì đã sao, có gì không thể để người khác thấy à? Mấy cảnh trong phim còn táo bạo hơn họ nhiều.


Chính cô là người có tật giật mình, tiện thể đem hết trí thông minh cho chó gặm rồi.


Nghĩ lại dáng vẻ cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất trăm ngàn sơ hở của mình ban nãy, cô chỉ hận không thể tự vả cho mình ngất đi. Trong mắt Chúc Khải Toàn, bộ dạng đó của cô chắc chẳng khác nào một đứa trẻ thiểu năng.


Sau hai nụ hôn hời hợt chỉ lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, Chúc Khải Toàn không tiếp tục nữa.


Anh trước giờ luôn là người có chừng mực, ở nơi riêng tư muốn điên cuồng thế nào cũng được, nhưng giữa chốn đông người, anh sẽ không có những hành động thân mật quá khích với cô.


Không chỉ vì giữ gìn hình tượng của bản thân, mà ở một phương diện nào đó, đây còn là sự tôn trọng và bảo vệ dành cho người con gái.


Chúc Khải Toàn ngả người lại vào lưng ghế, tiếp tục xem phim, chỉ có bàn tay vẫn đang nắm nhẹ tay cô trong hộp bắp rang bơ là không buông ra.


Mọi dây thần kinh xúc giác trên người Vân Vụ Lai đều dồn hết vào bàn tay. Lòng bàn tay anh gần như bao trọn lấy tay cô, thỉnh thoảng siết nhẹ rồi lại thả lỏng, tựa như một hành động vô ý, nhưng đầu ngón tay anh như được tôi qua lửa bỏng, mỗi một cử động nhỏ bé không thể nhận ra đều có thể dễ dàng thiêu đốt cô.


Cảm giác này giống hệt như lần đầu tiên anh nắm tay cô, vừa ngọt ngào, lại vừa dày vò.


Không biết có phải ảo giác không, mà cô cảm thấy lòng bàn tay mình bắt đầu đổ mồ hôi.


Vân Vụ Lai điên cuồng tự tư vấn tâm lý và đả thông tư tưởng cho mình.


“Vân Vụ Lai, mày đã 25 tuổi rồi, là một thiếu phụ trưởng thành rồi, đừng có diễn cái trò e thẹn của mấy cô bé 15 tuổi mới biết yêu nữa!”


“Cái người đàn ông đang nắm tay mày này, mẹ kiếp mày ngủ với anh ta không một nghìn lần thì cũng tám trăm lần rồi, dù không nói ngày xưa, chỉ gần đây thôi mày cũng bao nhiêu lần định thực hiện nghĩa vụ vợ chồng rồi, chẳng phải cũng thấy rất bình thản sao?”


“Quyền ngủ với nhau của hai người được pháp luật bảo vệ đấy!”


“Bây giờ anh ta chỉ nắm tay mày thôi, còn là chuyện hiển nhiên hơn cả trời phải mưa mẹ phải lấy chồng nữa.”


“Ngừng đổ mồ hôi ngay, mày định căng thẳng đến bao giờ nữa hả, chẳng lẽ mày lại muốn cho anh ta cơ hội nói mày làm màu à?”


Cặp đôi bên cạnh ngày càng quá đáng, không bao lâu sau, hai người dính vào nhau như cặp song sinh dính liền, khó rời khó bỏ cùng nhau đứng dậy rời đi.


Lúc đi ngang qua trước mặt Vân Vụ Lai và Chúc Khải Toàn, chân của Chúc Khải Toàn gần như chiếm hết cả lối đi, chặn mất đường của họ. Anh liếc nhìn hai người một cái rồi dạng hai đầu gối ra, nhường không gian cho họ đi.



Vì thế mà chân phải của anh đã áp vào chân trái của Vân Vụ Lai.


Hai người kia đi qua rồi, nhưng anh không thu chân về, vẫn dán chặt vào chân cô.


Tuy là mùa đông, nhưng cả hai đều thuộc tuýp người thà chết chứ không mặc quần giữ nhiệt, độ dày của chiếc quần ngoài cũng chẳng khác gì quần mùa hè, nhiệt độ cơ thể rất dễ dàng xuyên qua hai lớp vải mỏng, quyện vào nhau.


Công tác tư tưởng mà Vân Vụ Lai tự làm cho mình hoàn toàn tuyên bố vô hiệu. Việc cặp đôi bên cạnh rời đi đã cho cô một nguồn cảm hứng, cô cảm thấy mình hình như hơi buồn đi vệ sinh.


Cô cựa quậy, muốn giải cứu bàn tay mình ra.


Cô vừa có động tĩnh, Chúc Khải Toàn đã siết chặt tay cô lại.


Vân Vụ Lai giãy giụa thất bại, đành nhỏ nhẹ giải thích lý do: “Em đi vệ sinh một lát.”


Ánh sáng từ màn hình lớn không ngừng thay đổi, khiến khuôn mặt Chúc Khải Toàn cũng lúc sáng lúc tối. Anh khẽ nhướng mày, vẻ mặt trông rất kỳ quái.


“Em đi vệ sinh một lát.” Vân Vụ Lai lặp lại.


Chúc Khải Toàn cuối cùng cũng buông tay ra, nhưng hỏi một câu tựa cười tựa không: “Em chắc chứ?”


Vân Vụ Lai khó hiểu, nhíu mày.


Đi vệ sinh thôi mà còn phải chắc chắn cái gì? Thật khó hiểu.


Để chứng minh mình thật sự không phải vì xấu hổ vô dụng, cô liền trước mặt anh, lôi từ trong túi ra giấy ăn và tampon, rồi ngẩng cao đầu bỏ đi.


Sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ của anh, lẫn trong tiếng động lớn của bộ phim.


Nhưng Vân Vụ Lai lại nghe rất rõ.


Vào đến nhà vệ sinh nữ, Vân Vụ Lai cuối cùng cũng hiểu tại sao Chúc Khải Toàn lại hỏi câu “Em chắc chứ?”. Từ một buồng vệ sinh nào đó truyền đến những âm thanh mờ ám bất thường. Mặc dù vì nghe thấy có người vào nên đã kiềm chế đi rất nhiều, nhưng tiếng th* d*c bị đè nén vẫn vang vọng rõ ràng trong không gian tĩnh lặng của nhà vệ sinh, người phụ nữ thậm chí còn không nhịn được mà buột ra một tiếng r*n r* yếu ớt.


Vân Vụ Lai đau đầu xoa xoa thái dương.


Cô đúng là phục rồi.


Không chỉ phục cặp đôi không thể kìm nén này, mà phục nhất chính là tài thần cơ diệu toán của Chúc Khải Toàn.


Không biết có phải ảo giác của cô không, mà không khí dường như còn thoang thoảng một mùi hương tinh vi, khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.



Trong môi trường thế này, có đánh chết cô cũng không đi vệ sinh nổi.


Cô đành phải quay lại phòng chiếu.


Đi được vài bước, tức không chịu nổi, cô quay ngược lại, đẩy cửa ra mắng một câu: “Muốn làm thì không biết về nhà mà làm à?”


Bên trong rơi vào sự im lặng ngột ngạt.


Mắng xong, Vân Vụ Lai cảm thấy thoải mái hơn, cô đóng sầm cửa lại.


Người đàn ông bên trong đã kịp phản ứng, tức tối gào lên: “Liên quan gì đến mày?! Mày là ai?”


Tao thích quản đấy. Vân Vụ Lai thầm nghĩ rồi bước đi xa.


Trong rạp chiếu phim, Chúc Khải Toàn ngồi trên ghế với tư thế ung dung, ngắm nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của cô còn thú vị hơn cả xem phim.


“Sao nhanh vậy?” Anh biết rõ còn cố hỏi.


Vân Vụ Lai lườm anh: “Câm miệng.”


Chúc Khải Toàn hoàn toàn không để tâm đến thái độ tệ hại của cô, còn nói lời châm chọc: “Chẳng phải anh đã nhắc em rồi sao?” Anh lại tuỳ tiện đặt cho cô một biệt danh mới “Vân Vụ Ngốc.”


“Đó mà là nhắc nhở à?” Vân Vụ Lai hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống ghế.


“Không phải sao?” Chúc Khải Toàn thờ ơ hỏi lại “Anh đã ám chỉ rõ ràng đến thế rồi, còn khác gì nói thẳng đâu?”


Vân Vụ Lai bực bội: “Xin lỗi, không nghe ra.”


Chúc Khải Toàn cười một tiếng, nói: “Được, đều tại anh.”


Vân Vụ Lai bĩu môi, thế còn nghe được.


Hiếm khi anh nhận sai dứt khoát như vậy.


Chúc Khải Toàn cực kỳ tự nhiên đưa tay qua, nắm lấy tay cô lần nữa, đôi mắt đào hoa quyến rũ đầy vẻ giễu cợt không đứng đắn: “Đều tại anh quá ga lăng, không cho em thấy được đàn ông ở bên ngoài rốt cuộc có thể hoang dã đến mức nào.”


Vân Vụ Lai: “…”


Nhìn chung, bộ phim “Tình cũ chạy đâu cho thoát” khá nhạt nhẽo, còn có không ít sạn, miễn c**ng g**t thời gian được, chứ nếu xem trên các ứng dụng chiếu phim, Vân Vụ Lai tuyệt đối không thể kiên nhẫn xem hết.



Bộ phim kể về một cặp đôi thường xuyên cãi vã vì tam quan bất đồng, chia tay rồi tái hợp mấy lần, cuối cùng mới có một lần chia tay chính thức. Bộ phim dành phần lớn thời lượng để miêu tả quá trình họ tìm lối đi mới sau khi chia tay, cố gắng tiếp xúc với người mới, nhưng những lúc đêm khuya vắng lặng và vô số khoảnh khắc ký ức ùa về, họ lại thất thểu, lạc lõng ra sao.


Họ say đến túy lúy, họ khóc lóc thảm thiết.


Hai năm sau, nữ chính cuối cùng cũng đồng ý lời cầu hôn của bạn trai hiện tại. Tại đám cưới của cô ấy, nam chính cuối cùng cũng đã giác ngộ, đến cướp dâu.


Điều khiến anh ta bất ngờ là, trong lễ đường chỉ có một mình nữ chính, không có chú rể, cũng không có khách mời.


Thì ra nữ chính vốn dĩ định cho anh ta một cơ hội cuối cùng.


Bộ phim kết thúc bằng cảnh nam chính ôm nữ chính xoay vòng, tà váy cưới của cô ấy bay phấp phới.


Mặc dù bộ phim liên quan đến chủ đề gương vỡ lại lành, nhưng Vân Vụ Lai không có nhiều điểm đồng cảm.


Bởi vì hai người chia tay khi tình cảm đã cạn kiệt, trong những ngày sống cuộc sống riêng, thực ra không có nhiều cảm xúc mãnh liệt đến vậy, mọi thứ đều bị dòng chảy của thời gian cuốn trôi, bất kể là yêu hay hận, hay cả nỗi nhớ, đều trở nên nhàn nhạt.


Đương nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ đến, người mà mình đã từng yêu hết lòng như vậy, trước khi trái tim hoàn toàn chấp nhận một người mới, tuyệt đối không thể nào quên sạch được, nhưng chắc chắn không đến mức như trong phim, vẫn coi đối phương là trọng tâm cuộc sống của mình, chỉ cần một cơn gió thoảng cũng đủ làm trời long đất lở.


Trong ba năm họ xa nhau, phần lớn thời gian, Vân Vụ Lai thậm chí hoàn toàn không cảm nhận được tình cảm của mình dành cho Chúc Khải Toàn.


Cô không tìm người mới, không phải vì yêu anh, mà vì bận, và còn vì sự tôn trọng đối với hôn nhân từ sâu trong nội tâm.


Bây giờ cô ngồi bên cạnh anh mà tim đập như trống dồn, nói là lưu luyến không quên thì chi bằng nói là sự hấp dẫn một lần nữa thì thỏa đáng hơn. Cô không nhớ mình đã đọc được câu nói có phần sến sẩm này trong cuốn sách nào: Mỗi một lần gặp anh, em đều không thể kìm lòng mà yêu anh lại từ đầu.


Còn đối với Chúc Khải Toàn, rốt cuộc là do hormone nhất thời, hay là cây sắt tình yêu đã nở hoa trở lại, vẫn còn cần phải kiểm chứng.


Chịu đựng đến khi phim kết thúc, hai người không đợi xem after-credit và hậu trường, liền đứng dậy cùng nhau đi ra khỏi phòng chiếu.


“Anh thấy sao?” Vân Vụ Lai hỏi Chúc Khải Toàn.


“Một chữ thôi.” Chúc Khải Toàn ngáp một cái “Giả.”


Tư tưởng lớn gặp nhau.


“Chuẩn.” Ngáp có thể lây, Vân Vụ Lai cũng không nhịn được ngáp một cái, cô đưa túi cho anh “Em đi vệ sinh một lát.”


Cô cũng không muốn lại vào cái nhà vệ sinh kia, nhưng bây giờ đã quá giờ hoạt động của trung tâm thương mại, chỉ còn nhà vệ sinh bên trong rạp chiếu phim này mở cửa, cô không có lựa chọn nào khác.


Trên mặt Chúc Khải Toàn lộ ra một nụ cười tinh quái: “Em lại đi nữa à? Biết đâu người ta vẫn chưa xong đâu.”



Hai người kia từ lúc vào nhà vệ sinh thì không quay lại nữa.


Vân Vụ Lai lườm anh một cái, bình thản bỏ đi.


Đã một tiếng rưỡi trôi qua rồi, trong nhà vệ sinh không nằm không ngồi được, không có chỗ nghỉ, nếu thật sự vẫn chưa xong, cô cũng phải trao cho hai người họ một giải thưởng mất.


Mặc dù rất chắc chắn, nhưng khi đẩy cửa nhà vệ sinh, cô vẫn không nhịn được mà nín thở, lắng nghe một lúc.


Xác định bên trong không có động tĩnh bất thường, cô mới yên tâm đẩy cửa rộng hơn và bước vào.


Từ nhà vệ sinh đi ra, Vân Vụ Lai nhìn thấy từ xa Chúc Khải Toàn đang nói chuyện với một cô gái trẻ, hai người trò chuyện có vẻ rất vui vẻ.


Dựa vào vóc dáng và đường nét khuôn mặt mờ ảo, đó là một mỹ nhân.


Vân Vụ Lai dừng bước, quyết định không đến làm phiền. Mặc dù mấy năm nay Chúc Khải Toàn có vẻ khá giữ mình, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu thật sự là một hồng nhan tri kỷ nào đó của anh, cô qua đó làm kỳ đà cản mũi thì thật vô vị.


Cô muốn làm một người vợ hờ đủ tiêu chuẩn, nghiêm túc thực hiện nguyên tắc ba không: không hỏi, không tra, không ghen.


Ví dụ như biểu hiện lần trước khi cô nhìn thấy tấm ảnh hôn nhau thời thơ ấu của Chúc Khải Toàn, bây giờ nghĩ lại thấy vô cùng không đạt chuẩn. Nếu cho cô một cơ hội nữa, cô tuyệt đối sẽ xử lý một cách rộng lượng và điềm nhiên, không để lại bất kỳ cớ nào cho anh nói cô ghen tuông.


Chúc Khải Toàn lại cười nói thêm hai câu, rồi nhìn thấy cô, vẫy tay với cô.


Vân Vụ Lai lúc này mới đi lại gần.


“Giới thiệu một chút, đây là bà xã của anh, Vân Vụ Lai.” Chúc Khải Toàn hoàn toàn không che giấu, thẳng thắn tiết lộ thân phận của Vân Vụ Lai với đối phương.


Xem ra không phải hồng nhan tri kỷ gì.


“Chào cô, chào cô.” Cô gái kia nhiệt tình đưa tay ra “Tôi là bạn từ thuở nhỏ của Chúc Khải Toàn, hồi bé hay chơi chung lắm, nhiều năm không gặp rồi, mãi mấy hôm trước hai người lên hot search tôi mới biết mặt cậu ấy bây giờ. Lúc đầu còn hơi không dám nhận, ai dè hỏi một cái đúng là cậu ấy thật.”


Bạn từ thuở nhỏ?


Nhiều năm không gặp?


Trong đầu Vân Vụ Lai hiện lên tấm ảnh hôn nhau kia.


Sau khi khách sáo thêm vài câu, hai bên tạm biệt.


“Tứ Ý, cho xin Wechat.” Chúc Khải Toàn gọi cô gái kia lại.


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 41
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...