Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 39
Vân Vụ Lai đợi hẳn nửa phút, cuối cùng cũng xác nhận rằng Chúc Khải Toàn thật sự không có ý định qua đây chạm vào cô.
Vậy nên, hai đêm trước anh ôm cô ngủ, có lẽ thật sự chỉ đơn thuần xuất phát từ lòng thương hại và quan tâm đối với người vợ đang không khỏe của mình.
Vân Vụ Lai, mày lại tự mình đa tình rồi.
Nghĩ đến đây, cô “xoẹt” một tiếng nhắm chặt mắt lại, quyết định chuyên tâm đi tìm cơn buồn ngủ.
Không ôm thì thôi, dẹp đi.
Ai mà thèm.
Một mình cô ngủ còn ngon hơn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Trái với mong muốn, Vân Vụ Lai mãi không buồn ngủ nổi. Nghe tiếng hít thở đều đặn và nhẹ nhàng của anh ở ngay bên cạnh, cô bực bội lật người, vùi mặt vào gối.
Một lúc sau, cô đành chấp nhận số phận mà ngồi dậy, bật đèn đầu giường, định uống hai viên thuốc hỗ trợ giấc ngủ.
Vừa đi được vài bước, giọng nói của Chúc Khải Toàn đã vang lên từ phía sau: “Vân Vụ Lai, em đi đâu đấy?”
Anh cứ ngỡ cô đi vệ sinh, nhưng hướng đi của cô lại là ra khỏi phòng.
Sao anh ta còn chưa ngủ? Vân Vụ Lai ngạc nhiên quay đầu lại, thấy anh đang chống nửa người trên dậy. Vì ánh sáng đột ngột, anh nhíu chặt mày, đôi mắt cũng nheo lại.
Cô ngập ngừng một lúc, chỉ nói một nửa sự thật: “Em xuống dưới uống nước.”
Anh vốn không thích cô dựa dẫm vào thuốc để ngủ.
“Không ngủ được à?” Chúc Khải Toàn lại đoán trúng nguyên nhân sâu xa.
Vân Vụ Lai khẽ gật đầu: “Vâng.”
“Mấy năm ở nước ngoài, em cũng toàn dựa vào thuốc à?” Chúc Khải Toàn ngồi thẳng dậy, giọng nói không nghe ra cảm xúc “Trước đây không phải đã nói đỡ nhiều rồi sao, rốt cuộc có khá hơn chút nào không?”
Vân Vụ Lai có chút chột dạ: “Bây giờ thỉnh thoảng em mới bị thôi.”
Năm 18 tuổi, Vân Vụ Lai học năm hai đại học, cũng là năm mẹ cô qua đời. Hai năm sau đó, cô gần như phải dựa vào thuốc mới có thể ngủ được. Sau này khi ra nước ngoài du học, để không khiến Chúc Khải Toàn lo lắng, cô đã nói dối rằng mình thay đổi môi trường mới, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều, tình trạng dùng thuốc đã có chuyển biến rõ rệt.
Đương nhiên, đúng là có khá hơn, chỉ là không khoa trương như lời cô nói.
Hai năm học thạc sĩ, cô học hành vô cùng chăm chỉ, sắp xếp cuộc sống của mình bận rộn đến không thể bận rộn hơn. Chướng ngại tâm lý trước sự mệt mỏi tột độ của cơ thể thường chỉ có nước cúi đầu chịu thua.
“Mới có mấy ngày mà đã để anh bắt gặp lần thứ hai rồi.” Chúc Khải Toàn cau mày.
Lần trước, anh cứ cho là sau hơn ba năm, lần đầu tiên ngủ lại với anh nên cô không quen, khó ngủ cũng là điều khó tránh, vì vậy mới để mặc cô.
Vân Vụ Lai tìm một cái cớ: “Em không quen ngủ giường của anh lắm.”
“Suy cho cùng là do em ngủ quá ít.” Chúc Khải Toàn vừa nói vừa vỗ vỗ lên tấm nệm bên cạnh “Đừng uống thuốc, qua đây.”
Vân Vụ Lai: “…”
Ngủ quá ít? Cô thấy là mình ngủ quá nhiều thì có, nhiều đến mức khiến người ta phiền phức. Nếu không thì tại sao người nào đó ngay cả ôm cũng không thèm ôm cô, còn phải giữ một khoảng cách xa như vậy.
Cô biết ngay mà, anh ở cùng cô, làm cái này cái kia cho cô, mục đích chính là để giải quyết nhu cầu sinh lý. Vừa thấy cô đến kỳ, hết giá trị lợi dụng là chỉ mong tránh xa cô càng xa càng tốt.
Cô đứng yên không nhúc nhích, lý lẽ đanh thép nói: “Em thật sự không ngủ được, đến kỳ không thể thức khuya.”
Chúc Khải Toàn nói: “Qua đây xem một bộ phim, nếu vẫn không ngủ được thì hẵng uống thuốc.”
Vân Vụ Lai cứ ngỡ cái gọi là xem phim là cầm iPad hoặc xem trên TV, vì vậy không mấy hứng thú, cả khuôn mặt cô đều viết đầy chữ kháng cự.
Chúc Khải Toàn xuống giường, đi chân trần đến trước mặt kéo cô qua, rồi đè cô nằm ngay ngắn trên giường.
Vân Vụ Lai cứng đờ cả người.
Phim gì mà lại nằm xem chứ?
Rốt… cuộc… anh… ấy… muốn… xem… phim… gì…
Chúc Khải Toàn buồn cười nhìn vẻ mặt đầy cảnh giác của cô, lại đặt cho cô một biệt danh mới: “Vân Đầu Óc Đen Tối.”
Phần trần nhà trong phòng anh, ngay phía trên chiếc giường là một khoảng trống, lúc trước cố tình để trắng để làm tường chiếu.
Nằm xem phim, phải nói là thoải mái hết mức.
Dù có xem bao nhiêu lần đi nữa, mỗi khi Leonardo xuất hiện, Vân Vụ Lai vẫn bị chinh phục bởi nhan sắc thần thánh ấy.
Cô cũng từng là một fan cứng của Leonardo đấy.
“Wow.” Cô bất giác thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Chúc Khải Toàn: “…” Anh cạn lời quay sang nhìn cô một cái.
Đúng là chịu thua. Đây là lần thứ ba anh xem «Titanic» cùng cô, lần nào cô cũng như vậy, không một lần nào nhịn được mà không “wow”.
Rốt cuộc cô “wow” cái gì chứ, có cần phải xem trăm lần không chán như vậy không?
Điều đỉnh nhất là, bản thân cô thì mê mẩn Leonardo, nhưng lại không cho phép anh xem cảnh khỏa thân của Kate Winslet. Mỗi lần phim chiếu đến đoạn Jack vẽ phác họa cho Rose, cô đều sẽ che mắt anh từ trước, không cho anh nhìn.
Lần đầu tiên xem cùng cô, cũng là lần đầu tiên anh xem «Titanic». Trước đây anh không thích thể loại phim tình cảm này lắm, luôn cảm thấy mấy chuyện yêu đương tình ái không thú vị bằng phim hành động đấu súng. Dù chưa xem, nhưng điều đó không cản trở việc anh biết trong phim sẽ có những cảnh quay tương đối táo bạo.
Bị cô che mắt, anh đương nhiên không chịu. Đối với anh đây chính là phần đặc sắc nhất của bộ phim, anh đã chờ đợi cả buổi chỉ vì cảnh này.
Nhưng cô lại vừa bá đạo vừa khó chiều: “Chúc Khải Toàn, em cảnh cáo anh, anh đừng có giở trò lưu manh.”
Anh vặn lại: “Nếu Leonardo khỏa thân hoàn toàn, em có xem không?”
Dù sao cũng chỉ là giả sử, Vân Vụ Lai nói chắc như đinh đóng cột: “Không xem, anh tưởng ai cũng háo sắc như anh à?”
Lần thứ hai xem cùng nhau, cô càng lý lẽ đanh thép hơn: “Trước mặt em mà còn muốn ngắm phụ nữ khác à? Anh được lắm.”
Anh lập tức đè cô xuống sofa: “Không xem cô ấy? Được thôi. Vậy anh đổi người khác để xem.”
Đương nhiên, lần thứ hai xem «Titanic», họ đã không thể xem hết.
Lần thứ ba hai người cùng ôn lại kinh điển, tư thế xem phim lại rất thống nhất, đều là hai tay đan vào nhau đặt sau gáy, duỗi thẳng người, mắt nhìn lên trần nhà.
“Cái này hay đấy, lúc về Pháp em cũng sẽ lắp một cái.” Vân Vụ Lai rất hài lòng với bộ thiết bị này của anh.
Chúc Khải Toàn lơ đãng “ừ” một tiếng, rồi gọi cô: “Vân Vụ Lai.”
“Ừm.”
“Ngày mai đi xem phim không?” Anh bổ sung, “Ý anh là rạp chiếu phim.”
Trước đây anh hẹn cô đi xem concert, bây giờ lại hẹn cô đi xem phim, đúng là muốn hẹn hò với cô rồi phải không, không phải cô tự mình đa tình chứ?
Nếu anh chỉ vì t*nh d*c, hoặc muốn một mối quan hệ vợ chồng bình thường, phẳng lặng, thì hoàn toàn không cần phải làm nhiều như vậy.
Đây hoàn toàn là cấu hình của thời kỳ họ còn yêu nhau nồng thắm.
Cô không để lộ cảm xúc, đồng ý: “Được thôi, em đang lo mai không có việc gì làm đây.”
Chúc Khải Toàn gợi ý cho cô: “Ban ngày em có thể rủ A Tùy hoặc Vân Sương đi dạo phố. Sau này chuyện nghỉ phép của Vân Sương, hai người cứ tùy ý, cứ nói thẳng với trợ lý của anh là được, lát nữa anh sẽ gửi Wechat của cô ấy cho em.”
Anh vốn dĩ nhận Vân Sương vào Duy Phong cũng là nể mặt Vân Vụ Lai, bây giờ thì hoàn toàn xem như nuôi một người nhà nhàn rỗi.
Dù sao thì đường đường là tập đoàn Duy Phong, nuôi một cô em vợ lúc nào cũng nuôi nổi.
“Biết rồi.” Vân Vụ Lai nhìn Jack và Rose cùng nhau đứng trên lan can tàu, dang rộng vòng tay hướng ra biển lớn, gió biển thổi vào mặt, họ bất giác hôn nhau, nhưng tâm trí cô lại không đặt vào tình tiết phim “Là cái cô trợ lý mà đến ăn cơm cũng phải hẹn trước ấy hả?”
Chúc Khải Toàn: “…”
Cặp vợ chồng trên danh nghĩa đã hẹn hò cho tối mai, đôi bên rất ăn ý, nhẹ nhàng lật qua trang này, tiếp tục xem «Titanic».
Phim kinh điển mỗi lần xem lại đều có những cảm nhận khác nhau, sẽ thấy được một vài chi tiết mà trước đây không để ý.
Nam nữ chính trong phim từ xa lạ, dần dần quen thuộc, rồi nảy sinh tình cảm.
Trong chớp mắt, lại đến cảnh vẽ tranh kinh điển.
Giữa tia lửa điện và đá lửa, Chúc Khải Toàn không phân biệt được nay là năm nào tháng nào, bất giác cụp mắt xuống né tránh.
Lần này, không có bàn tay nào đưa ra che mắt anh. Anh phản ứng lại, quay đầu nhìn Vân Vụ Lai.
Cô đã nhắm mắt, hơi thở đều đặn, ngủ từ lúc nào.
Anh có chút tiếc nuối.
Nếu cô còn thức, không biết liệu có còn ngăn cản anh xem Kate Winslet hay không.
Ngăn cản cũng không lạ, mà không ngăn cản cũng chẳng có gì lạ. Cả hai viễn cảnh, anh đều có thể tưởng tượng ra.
Chúc Khải Toàn lại dồn sự chú ý lên trần nhà, tình tiết vẽ phác họa đã gần kết thúc.
Chúc Khải Toàn vốn dĩ chỉ xem phim cùng Vân Vụ Lai, nếu cô đã ngủ rồi, anh càng không có hứng thú xem tiếp, bèn cầm điều khiển tắt máy chiếu.
Máy chiếu vừa tắt, Vân Vụ Lai liền tỉnh giấc, mở đôi mắt mơ màng, chỉ thấy một màu đen kịt. Giọng cô khàn khàn: “Sao lại tắt đi?”
Chúc Khải Toàn không nhịn được cười, châm chọc cô: “Cái tật cứ tắt TV là tỉnh này đúng là giống hệt một ông chú trung niên, bố anh cũng y như vậy.”
Vân Vụ Lai lại nhắm mắt, lật người quay lưng về phía anh, không thèm để ý đến lời trêu chọc của anh. Hai giây sau, có lẽ là tức tối vì bị anh so sánh với một ông chú trung niên, cô vung tay ra sau đánh bừa một cái vào anh để trả thù.
Chúc Khải Toàn bắt lấy cánh tay cô, đặt lại cho cô, nhưng tay anh lại không rời đi, cứ đặt trên cổ tay cô, như thể đã quên mất phải dời đi.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay xuyên qua lớp vải ngủ mỏng manh, thấm vào da thịt cô.
Một cái ôm không mấy chính thống, thậm chí còn không được tính là ôm, chỉ là một chút tiếp xúc cơ thể tiện thể.
Cô như được tiêm một liều thuốc an thần.
Nhưng không lâu sau, bàn tay ấy đã rút đi.
Chúc Khải Toàn lại quay về khoảng cách thân mật nhưng xa cách với cô.
Anh quay lưng về phía cô, hương thơm nhàn nhạt trên người cô và cảm giác da thịt cô nơi đầu ngón tay biến mất, tâm trạng anh mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Sau mấy đêm liền rèn luyện, khả năng kiềm chế của anh chẳng những không tiến bộ mà còn thụt lùi, bây giờ còn khoa trương đến mức ngay cả một sự tiếp xúc nhạt nhòa như vậy cũng không thể vượt qua nổi.
Trong bóng tối, những ngón tay của Vân Vụ Lai khẽ co lại, chút kiên định vừa mới nhen nhóm lại một lần nữa lung lay không ngừng.
Trong giao tiếp giữa người với người, cô rất dễ lùi bước, luôn ở thế bị động, hiếm khi chủ động tấn công.
Thực ra trước đây cô không như vậy, cô cũng đã từng được bố mẹ yêu thương chiều chuộng đến mức tùy hứng ngang ngược, không sợ trời không sợ đất.
Sở dĩ có sự thay đổi này là bởi vì năm 14 tuổi, độ tuổi nhạy cảm nhất, cô bắt đầu cuộc sống ăn nhờ ở đậu. Dù bố nuôi mẹ nuôi đối xử với cô rất tốt, nhưng cô rất rõ vị trí của mình, biết mình là gánh nặng của nhà họ Lạc, vì vậy cô gần như không bao giờ đòi hỏi bố nuôi mẹ nuôi bất cứ điều gì. Dù họ chủ động cho, cô cũng phải đợi đến khi chắc chắn 100% mình không hiểu sai ý mới dám nhận.
Cô sợ nhất chính là tự mình đa tình.
Nói trắng ra là không có cảm giác an toàn.
Vì vậy, cho dù suốt thời gian qua, mọi hành vi của Chúc Khải Toàn mục đích rõ ràng đến đâu, nhưng trước khi anh nói rõ ràng hai câu “Anh thích em” và “Chúng ta quay lại đi”, trái tim cô sẽ mãi mãi lơ lửng không yên.
Cô không thể không nghi thần nghi quỷ, lo trước lo sau.
Giống như bây giờ, chỉ cần một hành động nhẹ nhàng thu tay về của anh, tòa lâu đài tưởng chừng kiên cố như thành đồng trong lòng cô sẽ sụp đổ ầm ầm.
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 39
10.0/10 từ 17 lượt.
