Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 38


“Ngày 24 tháng 11, concert của Châu Kiệt Luân ở Cẩm Thành, có muốn đi xem không?”


Hai người nhìn nhau một lúc.


Vân Vụ Lai thản nhiên dời mắt đi: “Anh có vé à?”


Câu này của cô quả thực là thừa thãi.


Nếu ngay cả hai tấm vé concert mà anh cũng không lo được, vậy thì cái chức thái tử nhà Duy Phong này của anh cũng chẳng có ý nghĩa gì.


Chúc Khải Toàn từ chối trả lời, anh không muốn đi đường vòng, nhìn vào khuôn mặt nghiêng của cô, hỏi dồn: “Nói thẳng là đi hay không đi.”


Vân Vụ Lai phủi phủi quần áo, cũng không biết là đang phủi cái gì, không đưa ra một câu trả lời rõ ràng: “Để xem đã.”


Đèn xanh bật sáng, chiếc xe phía sau bóp còi thúc giục.


Chúc Khải Toàn quay đầu lại, nhả phanh, chiếc xe khởi động.


“Tùy em.” Anh nói một cách lạnh nhạt, trên mặt không hề lộ ra chút không vui nào.


Tiếp theo, trong xe chỉ còn lại tiếng nhạc phát ra từ radio, bài “Thất Lý Hương” đã kết thúc từ lâu, hiện đang phát một bài hát chưa từng nghe qua, giai điệu không bắt tai, điều chết người nhất là giọng ca của ca sĩ cực kỳ dầu mỡ, Chúc Khải Toàn tiện tay tắt luôn radio.


Hành động đó toát ra một vẻ thiếu kiên nhẫn không rõ ràng.


Không có tiếng nhạc, trong xe trở nên tĩnh lặng, không phải kiểu tĩnh lặng khiến người ta thấy bình tâm, mà là kiểu tĩnh lặng của sóng ngầm cuộn chảy, mang theo chút cảm xúc không rõ tên.


Vân Vụ Lai bước vào giai đoạn tự kiểm điểm. Có phải anh cho rằng cô từ chối, cảm thấy mất mặt nên không vui không?


Nhưng cô chỉ nói “Để xem đã”, chứ đâu có nói “Không đi”, giữa hai cái này vẫn có sự khác biệt về bản chất mà, phải không?


Hôm nay mới là ngày 8 tháng 11. Chuyện của nửa tháng sau, không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn thì chẳng phải rất bình thường sao?


Bảo cô không có việc gì làm mà ở lại trong nước lâu như vậy, cô thực sự có chút mông lung, điều đó có nghĩa là trong nửa tháng, cô gần như sẽ phải ở cùng anh.


Thế này là sao chứ.


Mình không sai! Vân Vụ Lai thành công thuyết phục bản thân.


Vậy anh ấy tức giận cái gì?


Thật khó hiểu.


Ai chiều hư anh ấy vậy.


Lý trí đã được thuyết phục, nhưng cơ thể lại không chịu nghe theo.


Ma xui quỷ khiến thế nào, cô vẫn bổ sung một câu: “Em không chắc có thể ở lại Cẩm Thành lâu như vậy.”


Bó tay, hóa ra là do cô chiều hư anh.


Chúc Khải Toàn khá bất ngờ, liếc nhìn cô một cái giữa lúc lái xe, không ngờ cô lại chịu giải thích.


Vân Làm Màu hiếm khi không làm màu.


Đã hiếm khi không làm màu thì đương nhiên không thể lãng phí, phải rèn sắt khi còn nóng.


“Vân Vụ Lai, hỏi em này.”


“Ừm.”


“Hồi học cấp ba, có một buổi tối trời mưa, anh bảo em nghe bài ‘Thất Lý Hương’, em có nghe không?”


Đêm mưa khiến tim đập loạn nhịp, bối rối không biết làm sao ấy, cô đã nghe “Thất Lý Hương” suốt một đêm trong tiếng mưa rả rích. Nhưng bàn tay gõ chữ cứ viết rồi lại dừng, cuối cùng xóa sạch tất cả, làm sao cũng không nghĩ ra được một câu trả lời thích hợp cho anh.


Sợ quá lạnh lùng sẽ khiến anh thất vọng, cũng sợ mình hiểu sai ý lại thành trò cười.


Xóa sửa đến cuối cùng, cô dứt khoát giả vờ ngủ, đến sáng hôm sau mới trả lời: Tối qua em lỡ ngủ quên mất.


Sau đó, cả hai đều không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.


Nhiều năm trôi qua, chuyện cũ được nhắc lại. Vân Vụ Lai nhìn ra ngoài cửa sổ, quay gáy về phía anh: “Em quên rồi.”


Chúc Khải Toàn liếc mắt nhìn cô một cái, chỉ thấy được cái gáy thờ ơ của cô.


Một lúc sau, cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Mở chút nhạc đi, hơi chán.”



Anh cười khẩy không thành tiếng.


Cái điệu bộ chuyển chủ đề của người nào đó thật đúng là cứng nhắc.


Đúng là Vân Làm Màu.


Giờ cao điểm tan tầm, xe bị kẹt trên đường một lúc mới đến nơi, từ lối vào bãi đỗ của hội quán, chiếc xe đi vòng mấy vòng theo con đường xoắn ốc để xuống bãi đỗ xe tầng hầm.


Chiếc xe phía sau nháy đèn pha hai lần về phía họ.


Vân Vụ Lai để ý, bất giác quay đầu lại nhìn.


“Phó Hành Thử bọn họ đó.” Chúc Khải Toàn nói.


Quả nhiên, tìm được chỗ đỗ xe xong, Yến Tùy đã khoác tay Phó Hành Thử đi tới tìm họ.


Ánh mắt của hai vợ chồng nhìn họ vô cùng nhất quán, nếu dùng một thành ngữ để hình dung thì không gì hợp hơn “đầy ẩn ý”.


Ánh mắt đầy ẩn ý, biểu cảm đầy ẩn ý, nụ cười đầy ẩn ý, ngay cả một câu “Hi” đơn giản cũng nói ra cảm giác đầy ẩn ý.


Tất cả những điều này, đều là nhờ câu nói của Chúc Khải Toàn với Phó Hành Thử trong điện thoại trước khi đi ngủ tối qua: “Vân Vụ Lai sắp ngủ rồi, tôi cúp máy trước đây.”


Chúc Khải Toàn mặc kệ ý đồ xấu của vợ chồng người bạn thân, anh đóng cửa xe, rất bình tĩnh chào hỏi: “Hai người càng ngày càng giống nhau đấy.”


“Thật á?” Yến Tùy rất vui, ngẩng đầu lên ngắm nghía Phó Hành Thử, không biết có phải do tác dụng tâm lý không, cô ấy thật sự nhìn thấy bóng dáng của mình trên khuôn mặt chồng, thế là cô ấy vui vẻ ra mặt, “Chắc đây là tướng phu thê trong truyền thuyết nhỉ.”


“Em đừng nghe cậu ta nói bậy, cưới nhau bốn tháng thì làm gì có tướng phu thê.” Phó Hành Thử trực tiếp vạch trần âm mưu của người anh em, “Cậu ta chỉ muốn lảng sang chuyện khác thôi.”


“Thấy người không biết điều rồi nhưng chưa thấy ai không biết điều như cậu.” Chúc Khải Toàn đáp trả, anh đợi Vân Vụ Lai xuống xe đóng cửa rồi mới khóa xe lại.


Bốn người cùng đi về phía thang máy.


Một đôi như sam, tình nồng ý mật, tiếng nói cười không ngớt.


Một đôi ngay cả đi song song cũng không làm được, khoảng cách ở giữa còn có thể chen thêm hai người nữa, suốt quãng đường không nói một lời nào.


Đôi nào là Phó Hành Thử và Yến Tùy, đôi nào là Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai, không cần nói cũng biết.


Trong lúc đợi thang máy, Yến Tùy ôm cánh tay Phó Hành Thử, tựa mặt lên vai anh ta, nhìn ngắm đôi vợ chồng tối qua rõ ràng đã ngủ chung nhưng bây giờ lại như người xa lạ. Cô ấy “chỉ dâu mắng hòe” hỏi Phó Hành Thử: “Anh ơi, anh nói xem tại sao hai người họ lại đứng xa nhau thế nhỉ?”


Phó Hành Thử không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Chắc là đời sống t*nh d*c không hòa hợp.”


Nói xong, anh ta dắt vợ mình bước vào thang máy trước.


Chúc Khải Toàn: “…”


Vân Vụ Lai: “…”


Hai người nhìn nhau, đang định đi theo vào thì Phó Hành Thử đưa tay ra ngăn lại, rồi ấn nút đóng cửa.


Cửa thang máy từ từ khép lại giữa hai cặp vợ chồng.


“Cho hai người chút không gian riêng tư.” Yến Tùy tinh nghịch nháy mắt với cả hai.


Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai không thực sự cần chút không gian riêng tư này cho lắm.


Vân Vụ Lai nhận ra một điều, hiện giờ cô và Chúc Khải Toàn muốn không bị gượng gạo thì phải có một sự kiện gì đó khá thú vị để khuấy động không khí, có thể đứng chung một chiến tuyến cũng được, có thể làm tổn thương nhau cũng được, sao cũng được, một khi đã yên bình với nhau, họ sẽ rơi vào một sự im lặng rất khó xử.


Chúc Khải Toàn là người khéo léo, EQ có thể nói là xuất chúng trong đám đông, nơi nào có anh, chỉ cần anh muốn, dù không nói gì anh cũng có thể kiểm soát bầu không khí rất tốt, không để nó trở nên khó xử.


Trừ lúc đối mặt với cô.


Khi đối mặt với cô, họ dường như luôn rơi vào im lặng.


Hai người đi thang máy lên tầng có phòng bao, vẫn là không nói với nhau lời nào.


Trong phòng bao mọi người đã có mặt đông đủ, bàn mười người vừa vặn ngồi kín, ngoài vợ chồng Phó Hành Thử và Yến Tùy, Nghê Đông, Háo Tử, còn có mấy người Vân Vụ Lai không quen lắm. Trong đó có một cặp đôi cô lờ mờ có ấn tượng, đã gặp ở tiệc mừng công của QC, còn hai người đàn ông còn lại thì hoàn toàn không có ấn tượng gì, không biết là thật sự chưa gặp hay là do cô bị mù mặt nhẹ.


Mọi người hùng hồn chào đón Vân Vụ Lai một cách nhiệt tình: “Chị Chúc——”


Âm cuối kéo dài ra.


Vân Vụ Lai lúng túng.


Cô cố giữ bình tĩnh, không để người khác nhìn ra sự bối rối của mình, cười nói: “Chào mọi người.”


Cô phát hiện hôm nay Nghê Đông có vẻ không được hứng khởi cho lắm. Lúc họ bước vào, mắt Nghê Đông sáng lên, mong đợi nhìn ra ngoài cửa, nhưng khi phục vụ đóng cửa phòng lại, ánh sáng trong mắt cậu ta liền tắt ngấm, gần như là gượng cười theo mọi người gọi “chị Chúc”.



Tội nghiệp ghê.


Vân Vụ Lai thầm nghĩ trong lòng.


Tuy rất tội nghiệp, nhưng cô vẫn hơi buồn cười.


Vừa vào giữa đám đông, Chúc Khải Toàn liền lấy lại trạng thái ung dung tự tại, hoàn toàn không nhìn ra nửa phút trước anh còn đang im lặng khó xử với vợ mình. Anh bước tới, tiện tay kéo hai chiếc ghế ra, cởi áo khoác vắt lên lưng ghế, cười nói: “Hô khẩu hiệu đồng đều thế này, mấy người không đi làm đội cổ vũ đúng là phí quá.”


Vân Vụ Lai đi theo anh, ngồi xuống giữa anh và Yến Tùy.


“Đến muộn nhất, phải phạt rượu đó.” Háo Tử nói.


Đề nghị này được mọi người nhất trí tán thành. Trong nhóm bạn bè là thế, ai đưa người mới đến thì chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu, cả buổi tối, phần lớn hỏa lực sẽ tập trung vào họ.


Chúc Khải Toàn lập tức ngăn lại: “Vân Vụ Lai không uống được, cô ấy vừa uống Cephalosporin.”


Vân Vụ Lai nói: “Tôi lấy trà thay rượu nhé.”


“Không được,” mọi người đâu dễ dàng bỏ qua “Không uống được thì chồng uống thay! Ba ly ba ly, tổng cộng A Khải phải uống sáu ly.”


“Bị điên à?” Chúc Khải Toàn dở khóc dở cười “Mới vào đã sáu ly, lát nữa còn chơi bời gì nữa?”


Một người bạn cười mắng: “Giấu vợ ba năm, lần đầu tiên đưa vợ ra mắt bọn này, anh tưởng hôm nay anh còn có thể đứng vững mà ra về à?”


Trong tiếng cười đùa, Yến Tùy khẽ hỏi Vân Vụ Lai: “Vân Vụ, cậu bị cảm à?”


“Hơi sốt một chút, nhưng hết rồi.” Vân Vụ Lai nói.


“Ồ, vậy thì tốt rồi.”


Đây là sự quan tâm giữa những cô bạn gái.


Còn sự quan tâm giữa những người bạn trai thì cứng rắn hơn nhiều, Phó Hành Thử nói: “Để tôi uống thay cho cậu ta ba ly.”


Chúc Khải Toàn nheo mắt nghi ngờ, tình bạn của đám con trai thường là mày trêu tao tao trêu mày, hiếm khi chơi trò tình cảm ấm áp, anh và Phó Hành Thử cũng không ngoại lệ, lúc gài bẫy nhau, họ luôn là người hăng hái nhất.


Phó Hành Thử trở nên tốt bụng như vậy từ khi nào?


Anh nghi ngờ trong này có âm mưu.


Chỉ thấy Phó Hành Thử cúi đầu gõ chữ.


Yến Tùy ghé vào vai chồng xem, rồi cười ngặt nghẽo.


Chúc Khải Toàn có dự cảm chẳng lành.


Sau đó, Yến Tùy ghé sát vào tai Vân Vụ Lai, không biết đã nói gì.


Biểu cảm của Vân Vụ Lai quả thật là cạn lời.


Cùng lúc đó, điện thoại của Chúc Khải Toàn rung lên, một tin nhắn Wechat gửi đến.


Ba người đều đang chăm chú nhìn anh, chờ phản ứng của anh.


Chúc Khải Toàn biết Phó Hành Thử chắc chắn không có ý tốt, anh từ chối xem, chậm rãi uống hết ba ly rượu trước.


Anh đã đoán được Phó Hành Thử nói gì rồi.


Ăn được nửa bữa, Chúc Khải Toàn nhân lúc dùng điện thoại tiện thể xem Phó Hành Thử đã gửi gì cho mình.


Quả nhiên——


A Khải, cậu có cảm nhận được tấm lòng khổ tâm của bố cậu vì hạnh phúc t*nh d*c của cậu không?


Chúc Khải Toàn: “…”


Cảm nhận cái đầu cậu ấy.


Sau bữa ăn, mọi người di chuyển lên khu giải trí trên lầu.


Trong lúc lên lầu, Vân Vụ Lai cảm thấy có chút không ổn, vừa vào phòng bao mới, cô liền đi vào nhà vệ sinh đầu tiên.


Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, “bà dì” đã ghé thăm.


Kỳ kinh của cô khá đều đặn, vốn không nên đến vào lúc này, có lẽ là do gần đây quá mệt mỏi nên đã đến sớm hơn một tuần.


Cô buồn rầu ngồi một lúc, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho Chúc Khải Toàn: Anh đi mua giúp em một bịch băng vệ sinh đi.



Chúc Khải Toàn không trả lời ngay.


Trong lúc chờ anh trả lời, Vân Vụ Lai đột nhiên phát hiện mình lại làm một chuyện ngu ngốc.


Cô không nhờ Yến Tùy, một người cùng là phụ nữ, mà lại đi nhờ Chúc Khải Toàn?


Cô đang nghĩ cái gì vậy?


Điên rồi, điên rồi.


Phòng vệ sinh cách âm rất tốt, tiếng nói cười của mọi người trong phòng bao bên ngoài nghe không rõ lắm, Vân Vụ Lai vừa cố gắng phân biệt xem trong đó có giọng của Chúc Khải Toàn không, vừa vội vàng thu hồi tin nhắn.


Hy vọng anh đang chơi rất vui, chưa kịp xem tin nhắn của cô.


Kế hoạch thất bại, ngay lúc cô thu hồi, anh gửi một chữ “o” cực kỳ đơn giản, ý là “ờ”.


Sự bình tĩnh thuận theo tự nhiên này của anh, lại càng làm nổi bật sự thay đổi thất thường và… dù Vân Vụ Lai rất không muốn thừa nhận, nhưng cô không thể không nói, từ thích hợp nhất để miêu tả cô lúc này chính là làm màu.


Đối với hành động thu hồi của cô, anh đưa ra nhận xét: ? Lại làm màu cái gì nữa


Vân Vụ Lai tức đến muốn nhảy dựng lên.


Cô tự nói mình làm màu, được.


Anh nói, không được.


Bên ngoài, Chúc Khải Toàn bỏ bài xuống đứng dậy, nói với Phó Hành Thử đang ngồi chen chúc trên cùng một chiếc ghế với Yến Tùy: “Ván này cậu chơi đi.”


Phó Hành Thử nghe lời ngồi xuống, tiện miệng hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”


Chúc Khải Toàn nói: “Đi mua băng vệ sinh cho Vân Vụ Lai.”


“Hả? Thôi được rồi.” Phó Hành Thử khá tiếc nuối lắc đầu “Vậy tôi uống rượu thay cậu công cốc rồi.” Anh hỏi Yến Tùy “Em có mang theo không?”


Lúc này Chúc Khải Toàn mới thấy đầu óc mình cũng có chút chập mạch, rõ ràng ở đây còn có hai người phụ nữ, anh không hỏi một tiếng mà đã chuẩn bị đi mua.


“Không.” Yến Tùy đã giúp hỏi một cô gái khác, cũng không có.


Chúc Khải Toàn đành phải ra ngoài.


Yến Tùy gọi Chúc Khải Toàn lại: “Anh đi à? Hay là để em đi cho?”


Một người đàn ông đi mua băng vệ sinh, ít nhiều cũng hơi kỳ quặc.


“Để cậu ta đi đi, không sao đâu.” Phó Hành Thử kéo vợ về ngồi xuống, “Em nghĩ kỹ xem, tại sao Vân Vụ không gọi em mà lại gọi cậu ta? Bởi vì người ta bây giờ chỉ cần chồng thôi, em ngoan ngoãn đi, đừng phá rối.”


Chúc Khải Toàn: “…”


Yến Tùy bị thuyết phục, không nhắc đến chuyện giúp đỡ nữa, tự mình ngồi xuống tập trung đánh bài.


Chúc Khải Toàn qua một ngã tư mới tìm thấy một cửa hàng tiện lợi, anh đứng trước kệ hàng chụp một tấm ảnh gửi cho Vân Vụ Lai: Muốn loại nào?


Vân Vụ Lai khoanh tròn cho anh, chọn một hộp tampon.


Thanh toán xong, anh vội vàng quay lại.


Gõ cửa, gọi: “Vân Vụ Lai.”


Vân Vụ Lai mở khóa cửa.


Cô vốn còn đang nghĩ, Chúc Khải Toàn chắc sẽ giao nhiệm vụ cho Yến Tùy, dù sao thì hai lần hiếm hoi trước đây khi cô nhờ anh làm việc tương tự, giữa mùa hè nóng nực anh nhất quyết phải đeo khẩu trang mới dám ra ngoài.


Vân Vụ Lai nhớ lúc đó mình đã rất cạn lời: “Anh đi chơi gái còn quang minh chính đại hơn thế nhỉ?”


Chúc Khải Toàn rất khó hiểu tại sao cô lại có thể liên kết hai chuyện không hề liên quan này lại với nhau: “Nói gì thế, anh có đi chơi gái bao giờ đâu.”


Không ngờ lần này anh lại tự mình ra tay.


Khi anh đưa tay vào phòng vệ sinh, trong tay ngoài một hộp tampon, còn có một miếng dán giữ nhiệt. Vân Vụ Lai thừa nhận, cô thật sự đã bị sự tinh tế này làm cho cảm động.


Bên ngoài còn có những bất ngờ khác đang chờ cô. Chúc Khải Toàn còn mua cho cô đường đỏ, đã pha sẵn, đang nóng hổi chờ cô.


Mà anh không ngẩng đầu lên, như thể tất cả sự chu đáo này không phải do tay anh làm, chỉ chăm chú đánh bài, anh ném một xấp bài xuống bàn, có lẽ là bài rất tốt, đuôi mày anh ánh lên vẻ đắc ý, dáng vẻ hăng hái.


Vân Vụ Lai mãi không qua, Chúc Khải Toàn ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện cô đang ngồi trên sofa nói chuyện với Nghê Đông.


Anh cau mày, đợi một ván bài kết thúc, anh đi đến trước mặt hai người, nhìn cô từ trên cao xuống: “Em bị đau bụng kinh à?”



Nghê Đông tưởng anh qua nhắc nhở mình và chị dâu giữ khoảng cách, không nói hai lời liền phủi mông bỏ đi.


“Nghê Đông, chưa nói xong mà.” Vân Vụ Lai giữ lại không được, dở khóc dở cười nhìn Nghê Đông đi xa, lúc này mới trả lời Chúc Khải Toàn: “Cũng tạm.”


Cô tạm thời chưa có cảm giác gì, nhưng không thể đảm bảo lát nữa.


Chúc Khải Toàn xem xét biểu cảm của cô, phân biệt tính xác thực trong lời nói của cô: “Đau thì nói, chúng ta về nhà.”


“Thật sự không sao mà.”


“Ừm.” Chúc Khải Toàn đi được vài bước, phát hiện cô không đi theo, vẫn ngồi ở đó.


Anh quay người lại, nghiêng đầu, ra hiệu cho cô đi theo: “Qua đây uống hết ly nước đường đỏ đi.”


“Em không muốn uống.” Vân Vụ Lai không thích mùi vị của đường đỏ, ngửi giống như thuốc bắc.


Chúc Khải Toàn bất mãn: “Pha rồi thì đừng lãng phí có được không?”


Vân Vụ Lai chậm rãi đứng dậy: “Được.”


Anh trở nên tiết kiệm như vậy từ khi nào, ngay cả một ly nước đường đỏ cũng không nỡ lãng phí.


Vân Vụ Lai theo Chúc Khải Toàn về ngồi cạnh ghế của anh, cô ôm ly thủy tinh ấm áp, nhìn anh chơi bài.


Cho đến khi ly nước đường đỏ nguội hẳn, cô cũng không uống một ngụm nào.


Nhưng Chúc Khải Toàn không hề nhắc đến sự lãng phí của cô.


Sau khi Phó Hành Thử kết hôn, mọi người hiếm khi tụ tập đông đủ, đã sớm hẹn sẽ chơi một trận thỏa thích, kết quả mới hơn chín giờ, Chúc Khải Toàn đã nói muốn về.


Đương nhiên là bị mọi người níu kéo: “Đừng mà, sớm quá vậy, mới mấy giờ chứ?”


Quyết định của Chúc Khải Toàn rất kiên quyết, anh khoác áo vào: “Tài xế gọi thay đã đến rồi, đi trước đây, lần sau lại hẹn.”


Để bày tỏ sự áy náy vì đã phá hỏng hứng thú của mọi người, anh lại tự phạt ba ly.


Sau khi hai người đi, Nghê Đông không nhịn được mà phàn nàn: “Mấy người đã kết hôn các người đúng là vô vị, chín giờ đã phải về nhà.”


“Nằm không cũng trúng đạn.” Phó Hành Thử cười nói “Bọn này không phải vẫn ở đây với mấy người sao?”


Yến Tùy tinh ý hơn nhiều: “Chắc anh Khải Toàn không muốn Vân Vụ thức khuya trong ngày đặc biệt thôi.”


Mọi người lúc này mới vỡ lẽ, trong phút chốc, tiếng xuýt xoa trong phòng bao vang lên không ngớt.


Vì về sớm, Vân Vụ Lai tắm rửa xong nằm lên giường mới hơn mười giờ.


Cô không buồn ngủ lắm, bụng cũng hơi đau âm ỉ, bèn nằm sấp trên giường xem điện thoại.


Không lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm của Chúc Khải Toàn ngừng lại.


Cô bất giác tắt điện thoại đặt lên tủ đầu giường, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.


Chúc Khải Toàn đi ra, thấy cô nhắm mắt, anh đi rất nhẹ nhàng, nhanh chóng thu dọn xong xuôi, rồi tắt đèn lên giường.


Động tác lên giường cũng nhẹ nhàng hết mức.


Trong bóng tối, Vân Vụ Lai quay lưng về phía anh, mở mắt ra. Cô có thể cảm nhận được tấm nệm bên kia lún xuống, Chúc Khải Toàn đã vào trong chăn.


Vân Vụ Lai nhìn chằm chằm vào bóng tối.


Hôm nay cô không sốt nữa, cũng không sợ lạnh nữa, không cần vòng tay của anh nữa.


Rõ ràng không muốn chờ đợi, nhưng trái tim vẫn không kiểm soát được mà thấp thỏm, cả tấm lưng trở nên nhạy cảm đến khó tin, có thể nắm bắt được mọi động tĩnh nhỏ nhất của anh.


Dừng lại đi, Vân Vụ Lai. Cô thầm niệm, tự bào chữa cho mình, mày chỉ là hơi quen rồi thôi.


Thế nhưng, có gì để mà quen chứ?


Trước đây, cô đã một mình trải qua biết bao nhiêu đêm, đã sớm quen với những ngày tháng cô đơn một mình.


Bây giờ anh chỉ ôm cô ngủ hai lần thôi, mà cô đã quen với việc phải gối đầu lên cánh tay anh mới ngủ được sao?


Thói quen dễ hình thành vậy sao?


Một giây, ba giây, mười giây…


Anh chỉ lặng lẽ nằm ở một khoảng cách không gần không xa, từ đầu đến cuối không hề lại gần.


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 38
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...